Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 91
Sự tồn tại của Ô Vân tửu phường giống như con gián đánh hoài không chết, mặc cho Tần Vương và Dương Thư Thanh dùng mọi thủ đoạn, nhưng vẫn không thể nào quật ngã nổi Ô Vân tửu phường.
Cuối cùng Dương Thư Thanh không thể không tới cửa gặp mặt Khương Nịnh Bảo.
Hai ngày sau, sau khi Khương Nịnh Bảo vừa đưa hai đứa trẻ đến Vinh Hỉ đường, sau khi về đến chủ viện liền nghe Triệu quản gia nói Dương trắc phi cầu kiến, liền không chút do dự cự tuyệt: "Không gặp!"
Triệu quản gia vừa đi không bao lâu lại quay trở về bẩm báo, sắc mặt ông cũng cực khó coi.
"Phu nhân, Dương trắc phi nói nếu không gặp được người, nàng ta sẽ không đi."
Khương Nịnh Bảo giật giật khóe môi, trong đáy mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo, lạnh nhạt nói: "Không cần để ý tới nàng ta nữa."
Thật ra Triệu quản gia cũng không muốn phu nhân gặp vị Dương trắc phi bụng dạ khó lường này, nhìn thấy thái độ kiên quyết của phu nhân như vậy, liền vô cùng vui mừng, vội vàng quay người chuyển lời của phu nhân đến Dương trắc phi.
Đợi Triệu quản gia rời đi, Xuân Hỉ không nhịn được nói thầm một câu: "Phu nhân, Dương trắc phi này đến đây nhất định là không chuyện tốt."
Khương Nịnh Bảo nhấp nhấp một ngụm trà, nhàn nhạt cười: "Từ trước đến nay Dương Thư Thanh không có việc gì sẽ không đến điện Tam Bảo, có lẽ là do nàng ta hoài nghi chủ nhân sau lưng của Ô Vân tửu phường là ta, nên mới tìm đến đây."
Xuân Hỉ không còn gì để nói.
Khương Nịnh Bảo cười cười, trực giác Dương Thư Thanh này thực sự khá chuẩn, đáng tiếc nàng ta đã tìm lầm người rồi, chủ nhân bí mật thực sự phía sau chính là vị phu quân tiền nhiệm Tạ Cảnh Dực của nàng ta.
Nói đến Tạ Cảnh Dực, Khương Nịnh Bảo luôn cảm thấy hắn có chút kỳ quái.
Tình cảm của nam nữ chủ Tạ Cảnh Dực và Dương Thư Thanh này cũng bị chia tách quá mức dễ dàng rồi, nhất là khi Dương Thư Thanh không chỉ không có chút lưu luyến nào mà sau đó còn bắt đầu đối phó với Tạ Cảnh Dực.
Khương Nịnh Bảo âm thầm cạn lời, thiếu mất nữ phụ ác độc " Khương Nịnh Bảo " này, tình cảm hai người kia không có cơ hội trải qua một hồi thăng trầm khó khăn, lại quá mức thuận lợi, hơn nữa Dương Thư Thanh lại là người đã từng trải qua một kiếp người, nên càng không phải là một người dễ dàng bộc lộ tình cảm của mình.
Dù cho Tạ Cảnh Dực thực sự có cảm tình với Dương Thư Thanh, nhưng tình cảm này cũng không thực sự sâu đậm.
Cuối cùng lại khiến hai người bọn họ trở mặt thành thù.
Trước cổng lớn Định Quốc Công phủ, Dương Thư Thanh ngồi trong xe ngựa, nghe thấy hạ nhân Định Quốc Công phủ bẩm báo lại, sắc mặt trong chớp mắt liền nhăn lại, hiển nhiên đã bị Khương Nịnh Bảo chọc tức, nàng ta chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi phun ra một câu.
"Khương Nịnh Bảo đáng chết!"
Thiến Dung và Thiến Bích Bên liền cúi đầu xuống, nỗ lực thu nhỏ cảm giác tồn tại của chính mình.
Sau khi phẫn nộ qua đi, Dương Thư Thanh cũng không rời đi ngay lập tức, cảm giác của nàng ta thật chuẩn mà, chủ nhân bí ẩn sau màn của Ô Vân tửu phường khẳng định là một người nào đó của Định Quốc Công phủ.
Ngoại trừ Khương Nịnh Bảo, nàng ta không nghĩ ra được còn ai sẽ đối nghịch với mình như vậy nữa!
Tạ Cảnh Dực này, nàng hiểu hắn, nhất định sẽ không làm ra loại chuyện như vậy, Định Quốc Công càng không cần phải nói, cho nên chỉ còn lại một mình Khương Nịnh Bảo người đã có được phương pháp ủ rượu cổ truyền này trong kiếp trước.
Trên gương mặt mỹ lệ của Dương Thư Thanh là một mảnh dữ tợn.
Không gặp nàng ta...... Làm lơ nàng ta, thật tốt, nàng ta sẽ khiến cho Khương Nịnh Bảo phải hối hận!
Nàng ta đường đường là trắc phi Tần Vương, vậy mà lại hết lần này đến lần khác bị Khương Nịnh Bảo làm cho không còn mặt mũi nào, thù này kết lớn rồi.
Nếu không gặp được Khương Nịnh Bảo, Dương Thư Thanh quyết định quay về tìm cơ hội khác, chuyện này tìm Tạ Cảnh Dực cũng giống nhau thôi, nghĩ đến Tạ Cảnh Dực, nàng ta liền đến Tạ Nhị phu nhân được việc thì ít mà hỏng việc thì nhiều kia.
Chuyện quỳ xuống giữa đường bức hôn kia, chỉ vì một câu của Khương Nịnh Bảo mà không nổi được một chút sóng gió gì, chỉ góp thêm cho bá tánh nhiều thêm một đề tài để nói chuyện.
Dương Thư Thanh cảm thấy cực kỳ không hài lòng với kết quả như vậy.
Kỳ thật nàng ta cũng không thực sự muốn để Tạ Cảnh Dực cưới vợ, rốt đó cũng là nam nhân nàng ta đã từng gả, trong lòng Dương Thư Thanh, cho dù nàng ta đã từ bỏ Tạ Cảnh Dực nhưng vẫn không đến lượt nữ nhân khác có thể nhúng chàm hắn.
Nếu chất nữ của Tạ Nhị phu nhân thật sự bức hôn thành công, nàng ta cũng có cách khiến ả ta không thể gả cho Tạ Cảnh Dực, nàng ta muốn trả thù Tạ Cảnh Dực, nàng ta muốn cả đời Tạ Cảnh Dực đều không thể cưới được nữ nhân nào khác.
Hắn sẽ vì nàng ta mà thủ thân như ngọc!
Đây là do Tạ Cảnh Dực thiếu nàng ta!
Nếu không phải bởi vì hắn, nàng ta sẽ không dùng Tử Quy, cũng sẽ không khiến thân mình bị tổn thương nên không thể sinh nở nữa!
Chất nữ của Tạ Nhị phu nhân kỳ thật chỉ là một quân cờ nhất định phải chết được nàng ta đã chọn lựa mà thôi.
Đáng tiếc tất cả mọi chuyện vì có Khương Nịnh Bảo nhúng tay vào mà thất bại trong gang tấc.
Đến lúc buổi trưa, Tạ Cảnh Dực hồi phủ.
Dương Thư Thanh vừa nhìn thấy nam tử tuấn mỹ như ngọc ngồi trên lưng ngựa kia, hận ý trong mắt lại dâng lên một lần nữa, nàng ta lạnh lùng cười, sau đó sửa sang lại một chút dung nhan, rồi chậm rãi xuống xe ngựa, nhẹ nhàng đứng vững, hai mắt xinh đẹp nhìn thẳng về phía Tạ Cảnh Dực, lớn tiếng nói.
"Tạ Cảnh Dực, ta có việc muốn nói với ngươi."
Tạ Cảnh Dực mang theo vài tên hộ vệ hồi phủ cũng không hề ngờ được sẽ gặp phải Dương Thư Thanh ở cửa phủ, ấn đường của hắn không dễ phát hiện nhíu lại một chút, lạnh nhạt nhìn thoáng qua Dương Thư Thanh.
Sau đó trực tiếp giục ngựa đến phủ cửa.
"Tạ Cảnh Dực, ngươi đứng lại!" Dương Thư Thanh thấy Tạ Cảnh Dực làm lơ nàng ta, trực tiếp chuẩn bị xuống ngựa vào phủ, khuôn mặt xinh đẹp kia trong nháy mắt liền tối sầm, nàng ta tức muốn hộc máu muốn chạy qua cản người lại.
Thiến Dung và Thiến Bích cũng vội vàng đi qua theo.
"Tiểu thư, cẩn thận!"
"Dương trắc phi, thỉnh tự trọng!" Tạ Cảnh Dực xoay người xuống ngựa, lạnh lùng nhìn về phía nữ tử mỹ lệ đang hùng hổ ngăn hắn lại, ngữ khí lạnh băng mở miệng.
Đối với nữ nhân đã phá hủy số phận của mình này, hắn không hề có chút hảo cảm nào cho nàng ta nữa.
Dương Thư Thanh vừa nghe thấy hai chữ tự trọng, liền nghĩ đến lúc trước khi kính trà đã phải chịu khuất nhục, trong nháy mắt khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta liền vô cùng vặn vẹo, sau đó nàng ta hít một hơi thật sâu, đè áp xuống hận ý và không cam lòng dưới đáy lòng, giọng nói cũng có chút cứng đờ mở miệng.
"Tạ Cảnh Dực, ta có việc muốn nói với ngươi!"
"Ta và ngươi không có chuyện gì tốt để nói hết."
Tạ Cảnh Dực nắm lấy tuấn mã, trên khuôn mặt tuấn mỹ tựa như được phủ lên một tầng băng sương, hai mắt hờ hững nhìn về phía Dương Thư Thanh, nếu không phải nữ nhân này ỷ vào việc mình biết trước tương lai, hắn và nàng ta một chút tiếp xúc cũng không có.
"Ngươi...... Ngươi...... Tạ Cảnh Dực, ngươi thật quá đáng!" Lần thứ ba bị Tạ Cảnh Dực lạnh nhạt đối xử như vậy, Dương Thư Thanh tâm cao khí ngạo liền tức giận đến khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta cũng phải đỏ lên.
"Dương trắc phi, muốn người khác không biết trừ phi mình đừng làm, trước đó ngươi tặng cho ta một món quà lớn như vậy, đến bây giờ ta vẫn luôn ghi tác trong lòng." Tạ Cảnh Dực lạnh lùng phun ra một này xong liền bước vào Định Quốc Công phủ dưới sự bảo hộ của hộ vệ xung quanh.
Loảng xoảng một tiếng, cửa lớn liền đóng lại.
Sắc mặt Dương Thư Thanh liền vô cùng khó coi, còn kèm theo một chút khiếp sợ, ngay lúc nàng ta thất thần, Tạ Cảnh Dực đã lướt qua nàng ta rồi tiến vào Định Quốc Công phủ, Dương Thư Thanh không nghĩ tới chuyện của Tạ Nhị phu nhân, Tạ Cảnh Dực lại biết được là do nàng ta làm chủ mưu đằng sau.
Rõ ràng nàng ta làm chuyện này vô cùng bí ẩn.
Dương Thư Thanh nghĩ đến chuyện này có thể do Khương Nịnh Bảo nhúng tay vào, sau đó báo cho Định Quốc Công, Định Quốc Công liền điều tra ra được, trong lòng liền sinh ra một tia sợ hãi và bất an, tiếp theo liền sợ hãi sẽ gặp phải Định Quốc Công hồi phủ, liền không còn ý định lưu lại trước cửa Định Quốc Công phủ nữa, vội vã bước lên xe ngựa sau đó nghênh ngang mà đi.
Chủ viện
"Phu nhân, Dương trắc phi cản đường đại thiếu gia trước cửa phủ." Xuân Nhạc vội vàng vào bước vào nhà bẩm báo cho Khương Nịnh Bảo.
Khương Nịnh Bảo hơi hơi sửng sốt, sau đó nheo hai mắt lại.
"Vậy mà Dương Thư Thanh còn chưa rời đi, Xuân Nhạc, ngươi nói xem một chút rốt cuộc mọi chuyện như thế nào."
"Phu nhân, đại thiếu gia không để ý đến dương trắc phi chặn đường, trực tiếp vào phủ, để mặc Dương trắc phi đứng trước cửa phủ, sợ là Dương trắc phi này sắp tức chết rồi." Xuân Nhạc cười nói, trong ngữ khí của nàng mang theo một tia vui sướng khi người gặp họa.
Xuân Hỉ cũng cười.
Mới đầu nàng còn có chút lo lắng đại thiếu gia sẽ đưa Dương trắc phi đến chủ viện cầu kiến phu nhân, bây giờ nhìn lại, xem ra nàng đã đánh giá cao vị trí của Dương trắc phi trong lòng đại thiếu gia rồi.
Khương Nịnh Bảo phụt một tiếng cười.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng nói của một bà tử: "Phu nhân, đại thiếu gia cầu kiến."
Khương Nịnh Bảo nghĩ nghĩ nói: "Cho hắn vào đi."
Chỉ chốc lát, Tạ Cảnh Dực liền bước vào, hắn cũng chưa quan phục, trên người hắn đang mặc là quan phục của thống lĩnh cấm vệ quân, tuấn mỹ bất phàm, khí thế hơn người.
"Mẫu thân!" Tạ Cảnh Dực cung kính chắp tay, nhưng đôi mắt thanh lãnh kia lại không hề chớp mắt khóa chặt lấy dung nhan của nàng, hai tay trong tay áo nắm lại thật chặt.
Từ dạo thời gian trước đó, sau khi chứng kiến Khương Nịnh Bảo vô cùng khí phách che chở hắn, hắn lại bắt đầu tiếp tục nằm mơ thấy giấc mộng vô cùng chân thật kia, trong giấc mộng đó hắn và Khương Nịnh Bảo vô cùng hạnh phúc.
Nhưng sau khi ngủ một giấc dậy, hiện thực lại vô cùng tàn khốc.
Biết rõ là không có khả năng, nhưng hắn lại không kiềm chế được chính mình trầm luân, trong lòng Tạ Cảnh Dực cười chua xót, càng thêm oán hận trước đó chính mình có mắt mà như mù.
Tự mình trồng quả đắng cho mình ăn
"Có việc sao?"
Khương Nịnh Bảo cố đè xuống cảm giác không được tự nhiên, có chút khuôn phép xa cách hỏi, không biết có phải là ảo giác của nàng hay không, nàng vẫn luôn cảm thấy sau khi Tạ Cảnh Dực bỏ Dương Thư Thanh, ánh mắt nhìn nàng càng ngày càng không thích hợp, sau đó một thời gian liền khôi phục như bình thường.
Nhưng bây giờ ánh mắt đó lại xuất hiện.
Khương Nịnh Bảo hơi nhíu mày.
Tạ Cảnh Dực chú ý đến động tác nhíu mày của Khương Nịnh Bảo, liền theo bản năng thu liễm lại tâm tư của chính mình, sau đó cất giọng bình tĩnh trả lời: "Mẫu thân, Cảnh Dực bất hiếu, gây thêm phiền toái cho người."
Gặp phải Dương Thư Thanh trước cửa, dù cho nàng ta không hề nói gì, nhưng Tạ Cảnh Dực cũng đã đoán được mục đích nàng ta đến đây.
Do đó hắn liền mượn chuyện trước đó đến gặp Khương Nịnh Bảo.
Khương Nịnh Bảo thấy Tạ Cảnh Dực đã khôi phục thái độ ban đầu, mới âm thầm nhẹ nhàng thở ra, tính tình nam chủ này thật sự vô cùng khó đoán, sau đó lại nghe thấy hắn xin lỗi, lập tức hiểu rõ ý hắn.
Nàng nhàn nhạt nói: "Một chút việc nhỏ, cũng không phải phiền toái gì, bất quá nếu Dương Thư Thanh đã tìm đến cửa, nói không chừng nàng ta đã tra ra cái gì đó, nhất định sẽ không chịu để yên như vậy, ngươi chú ý nhiều hơn một chút."
Khương Nịnh Bảo hoài nghi Dương Thư Thanh đã tra ra được chủ nhân bí ẩn đứng sau Ô Vân tửu phường là ai.
Lại không nghĩ tới Dương Thư Thanh cũng chỉ là đang hoài nghi.
Xuân Nhạc không hiểu tại sao phu nhân lại nhắc nhở đại thiếu gia như vậy, còn Xuân Hỉ đã gả cho Tạ Thất, nên có biết một chút nội tình trong đó, nên hiểu một chút chuyện phu nhân nói.
"Đa tạ mẫu thân nhắc nhở, ta sẽ nhớ kỹ."
Tạ Cảnh Dực thận trọng gật đầu, đương nhiên hắn biết nguyên nhân vì sao Dương Thư Thanh tới tìm Khương Nịnh Bảo, trong giấc mơ vô cùng chân thật kia của hắn, chủ nhân ban đầu của phương thuốc ủ rượu cổ truyền này là Khương Nịnh Bảo.
Dương Thư Thanh cũng chỉ là một kẻ ỷ vào việc mình biết trước tương lai mà đoạt đồ của người khác mà thôi.
May mắn trong mộng cảnh đó, Khương Nịnh Bảo đã nói cho hắn nghe phương pháp ủ rượu cổ truyền kia, hắn mới có thể biết được phương thuốc này, sau nhiều lần thử nghiệm, liền xác nhận phương thuốc trong mộng kia là thật, giống y đúc với phương thuốc ủ ra rượu thuốc dưỡng sinh của Thượng Vân tửu phường.
Chuyện này càng khiến Tạ Cảnh Dực xác thực thêm tính chân thật trong giấc mộng kia.
Nếu không có Dương Thư Thanh ra tay chắn ngang, quỹ đạo nhân sinh của hắn chắc chắn sẽ giống như đúc trong giấc mộng kia.
Bởi vậy Tạ Cảnh Dực mới quyết định mở Ô Vân tửu phường cùng đấu võ đài với Thượng Vân tửu phường.
Thượng Vân tửu phường quả thực lòng tham không đáy, một vò rượu dưỡng sinh bình thường hạng bét cũng bán với giá một vạn lượng, loại trung bình thì bán với giá mười vạn lượng, loại thượng đẳng thì năm mươi vạn lượng.
Trong khi đó phí tổn cho việc ủ rượu dưỡng sinh này cao nhất cũng chỉ khoảng tám ngàn lượng, thấp nhất thì chỉ hơn trăm lượng.
Nghĩ đến chuyện hai người Tần Vương và Dương Thư Thanh điên cuồng vơ vét tiền bạc khuếch trương thế lực của mình, sau đó còn làm giả sổ sách khuyên tặng một phần lợi nhuận mà ngay đến số lẻ cũng không bằng kia, đáy lòng Tạ Cảnh Dực liền xuất hiện một trận chán ghét.
"Nếu không chuyện gì khác thì cùng nhau đến Vinh Hỉ đường ăn cơm trưa thôi, phụ thân ngươi trưa hôm nay bận chút chuyện không trở về dùng bữa được." Khương Nịnh Bảo thuận miệng nói một câu.
Tạ Cảnh Dực đồng ý.
Đoàn người liền đến Vinh Hỉ đường.
Sau khi ăn xong, Khương Nịnh Bảo liền bế hai đứa bé về chủ viện ngủ trưa, Tạ lão phu nhân mang theo vẻ mặt lưu luyến nhìn theo, Khương Nịnh Bảo thấy bà như vậy liền có chút âm thầm buồn cười.
Buổi chiều, Định Quốc Công trở về, liền nhìn ba mẹ con đang ngủ say trên giường, hắn phất tay ý bảo Xuân Hỉ cùng Xuân Nhạc lui xuống, còn mình thì thay đổi y phục sau đó lên phía bên kia giường nằm nghỉ ngơi.
Khương Nịnh Bảo một giấc ngủ dậy, vừa mở mắt liền thấy một khuôn mặt tuấn tú phóng đại ngay trước mắt liền có chút chấn động, Quốc Công gia trở về bao giờ vậy, bất quá nàng cũng không hề đánh thức hắn mà nhẹ chân nhẹ tay xuống giường.
Cũng không hề đánh thức Kỳ ca nhi và Lân ca nhi đang ngủ say.
Không ngờ nàng chỉ mới vừa động, Định Quốc Công liền mở mắt, sau đó cũng ngồi dậy theo nàng, Khương Nịnh Bảo nghe thấy động tĩnh, liền quay đầu lại đối diện với hai mắt thâm thúy của Định Quốc Công, mới ngượng ngùng nhỏ giọng nói.
"Quốc Công gia, có phải ta làm chàng thức không?"
"Không có, ta chỉ nghỉ ngơi một chút thôi." Định Quốc Công lắc đầu, nhìn thoáng qua hai đứa con trai đang ngủ vô cùng say của mình, ánh mắt liền nhu hòa đi, nhỏ giọng trả lời nàng.
Khương Nịnh Bảo nhỏ giọng kể lại cho Định Quốc Công nghe chuyện Dương Thư Thanh tới cửa muốn gặp nàng, Định Quốc Công cũng đồng ý với cách làm của Khương Nịnh Bảo, trước đó Dương thị này có thể thần không biết quỷ không hay mưu hại hai nhi tử mới sinh không đến ba ngày của hắn, ai biết bây giờ có thể gây chuyện khiến Nịnh Bảo tổn thương hay không.
"Về sau không cần gặp nàng ta."
"Được!"
Khương Nịnh Bảo gật đầu, nàng cũng không ngốc, không có chuyện gì thì sao có thể kiếm Dương Thư Thanh, còn không phải tự nhiên khiến mình ngột ngạt, nói không chừng một khi không cẩn thận còn...
Nàng chưa bao giờ dám khinh thường Dương Thư Thanh.
Mấy ngày kế tiếp, Dương Thư Thanh không còn xuất hiện nữa.
Khương Nịnh Bảo âm thầm nhíu mày, đang muốn yên tâm, ai ngờ lại tuôn ra tin Trần thái y hôn mê bất tỉnh, Khương Nịnh Bảo liền cả kinh, xem ra Dương Thư Thanh vẫn ra tay đối với Trần thái y người biết nàng ta không thể có thai được nữa.
"Quốc Công gia, Trần thái y không bị hại chứ?"
Kỳ thật Khương Nịnh Bảo và Định Quốc Công sớm đã đề phòng Dương Thư Thanh, nhưng khi nghe nói Trần thái y hôn mê bất tỉnh, Khương Nịnh Bảo vẫn không nhịn được lo lắng, sợ đây là thật sự.
Định Quốc Công cầm tay Khương Nịnh Bảo, trong đáy mắt cũng hiện lên một tia sáng sắc bén, trầm giọng nói: "Trần thái y không sao cả, mọi chuyện chỉ là tương kế tựu kế."
Khương Nịnh Bảo nhẹ nhàng thở phào.
Không có việc gì là tốt.
Dương Thư Thanh không thể đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, chỉ có thể để nàng ta tự tìm đường chết, miễn việc khiến cho An Viễn Hầu bất mãn, đến lúc đó người chịu khổ sẽ chỉ có bá tánh Tây Nam mà thôi.
Hiện tại nhìn thấy nàng ta dám ra tay với Trần thái y, sợ rằng nàng ta đã có đối sách, nói không chừng thật đúng là sẽ mượn bụng người khác sinh con dùm nàng ta, nàng tin nhất định Quốc Công gia đã phái người theo dõi sát sao nàng ta.
Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa có quy luật, khuôn mặt Định Quốc Công có chút đông lại rồi nhẹ giọng nói nói: "Vào đi!"
Một lát sau, liền có người bước vào.
Là Tạ Thất.
Hắn vừa tiến đến liền cung kính hành lễ với Định Quốc Công và Khương Nịnh Bảo sau đó mới bẩm báo.
"Chủ tử, phu nhân, Ô Vân tửu phường đột nhiên truyền ra chi phí tổn hao để ủ rượu dưỡng sinh giá trên trời, hơn nữa còn truyền ra số tiền lợi nhuận mỗi tháng mà Thượng Vân tửu phường đã hứa quyên góp, tin tức này mới vừa truyền ra một phát, ngay cả Tần Vương không kịp trở tay nên bây giờ mọi chuyện đều vô cùng huyên náo ồn ào."
Tạ Thất bẩm báo xong, trong lòng cũng vô cùng hả giận, chuyện Dương Thư Thanh và Tần Vương giở trò bịp bợm, bọn họ đều từng hoài nghi chỉ là trước đó không có chứng cứ nhưng hiện tại lại không giống vậy nữa.
Toàn bộ kinh thành đều biết được, hiệu quả rượu dưỡng sinh của Ô Vân tửu phường và Thượng Vân tửu phường giống nhau như đúc, cho nên khi tin tức mà Ô Vân tửu phường truyền ra không hề có ai hoài nghi tính chân thực của nó cả.
Khương Nịnh Bảo trợn mắt há hốc mồm.
Một chiêu này của Tạ Cảnh Dực quả nhiên cũng đủ tàn nhẫn, chuyện này sợ rằng sẽ khiến Dương Thư Thanh và Tần Vương tiếng xấu lan xa, ai bảo trước đó bọn họ giở trò bịp bợm, hiện tại liền tự gánh lấy hậu quả xấu đi.
Cuối cùng Dương Thư Thanh không thể không tới cửa gặp mặt Khương Nịnh Bảo.
Hai ngày sau, sau khi Khương Nịnh Bảo vừa đưa hai đứa trẻ đến Vinh Hỉ đường, sau khi về đến chủ viện liền nghe Triệu quản gia nói Dương trắc phi cầu kiến, liền không chút do dự cự tuyệt: "Không gặp!"
Triệu quản gia vừa đi không bao lâu lại quay trở về bẩm báo, sắc mặt ông cũng cực khó coi.
"Phu nhân, Dương trắc phi nói nếu không gặp được người, nàng ta sẽ không đi."
Khương Nịnh Bảo giật giật khóe môi, trong đáy mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo, lạnh nhạt nói: "Không cần để ý tới nàng ta nữa."
Thật ra Triệu quản gia cũng không muốn phu nhân gặp vị Dương trắc phi bụng dạ khó lường này, nhìn thấy thái độ kiên quyết của phu nhân như vậy, liền vô cùng vui mừng, vội vàng quay người chuyển lời của phu nhân đến Dương trắc phi.
Đợi Triệu quản gia rời đi, Xuân Hỉ không nhịn được nói thầm một câu: "Phu nhân, Dương trắc phi này đến đây nhất định là không chuyện tốt."
Khương Nịnh Bảo nhấp nhấp một ngụm trà, nhàn nhạt cười: "Từ trước đến nay Dương Thư Thanh không có việc gì sẽ không đến điện Tam Bảo, có lẽ là do nàng ta hoài nghi chủ nhân sau lưng của Ô Vân tửu phường là ta, nên mới tìm đến đây."
Xuân Hỉ không còn gì để nói.
Khương Nịnh Bảo cười cười, trực giác Dương Thư Thanh này thực sự khá chuẩn, đáng tiếc nàng ta đã tìm lầm người rồi, chủ nhân bí mật thực sự phía sau chính là vị phu quân tiền nhiệm Tạ Cảnh Dực của nàng ta.
Nói đến Tạ Cảnh Dực, Khương Nịnh Bảo luôn cảm thấy hắn có chút kỳ quái.
Tình cảm của nam nữ chủ Tạ Cảnh Dực và Dương Thư Thanh này cũng bị chia tách quá mức dễ dàng rồi, nhất là khi Dương Thư Thanh không chỉ không có chút lưu luyến nào mà sau đó còn bắt đầu đối phó với Tạ Cảnh Dực.
Khương Nịnh Bảo âm thầm cạn lời, thiếu mất nữ phụ ác độc " Khương Nịnh Bảo " này, tình cảm hai người kia không có cơ hội trải qua một hồi thăng trầm khó khăn, lại quá mức thuận lợi, hơn nữa Dương Thư Thanh lại là người đã từng trải qua một kiếp người, nên càng không phải là một người dễ dàng bộc lộ tình cảm của mình.
Dù cho Tạ Cảnh Dực thực sự có cảm tình với Dương Thư Thanh, nhưng tình cảm này cũng không thực sự sâu đậm.
Cuối cùng lại khiến hai người bọn họ trở mặt thành thù.
Trước cổng lớn Định Quốc Công phủ, Dương Thư Thanh ngồi trong xe ngựa, nghe thấy hạ nhân Định Quốc Công phủ bẩm báo lại, sắc mặt trong chớp mắt liền nhăn lại, hiển nhiên đã bị Khương Nịnh Bảo chọc tức, nàng ta chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi phun ra một câu.
"Khương Nịnh Bảo đáng chết!"
Thiến Dung và Thiến Bích Bên liền cúi đầu xuống, nỗ lực thu nhỏ cảm giác tồn tại của chính mình.
Sau khi phẫn nộ qua đi, Dương Thư Thanh cũng không rời đi ngay lập tức, cảm giác của nàng ta thật chuẩn mà, chủ nhân bí ẩn sau màn của Ô Vân tửu phường khẳng định là một người nào đó của Định Quốc Công phủ.
Ngoại trừ Khương Nịnh Bảo, nàng ta không nghĩ ra được còn ai sẽ đối nghịch với mình như vậy nữa!
Tạ Cảnh Dực này, nàng hiểu hắn, nhất định sẽ không làm ra loại chuyện như vậy, Định Quốc Công càng không cần phải nói, cho nên chỉ còn lại một mình Khương Nịnh Bảo người đã có được phương pháp ủ rượu cổ truyền này trong kiếp trước.
Trên gương mặt mỹ lệ của Dương Thư Thanh là một mảnh dữ tợn.
Không gặp nàng ta...... Làm lơ nàng ta, thật tốt, nàng ta sẽ khiến cho Khương Nịnh Bảo phải hối hận!
Nàng ta đường đường là trắc phi Tần Vương, vậy mà lại hết lần này đến lần khác bị Khương Nịnh Bảo làm cho không còn mặt mũi nào, thù này kết lớn rồi.
Nếu không gặp được Khương Nịnh Bảo, Dương Thư Thanh quyết định quay về tìm cơ hội khác, chuyện này tìm Tạ Cảnh Dực cũng giống nhau thôi, nghĩ đến Tạ Cảnh Dực, nàng ta liền đến Tạ Nhị phu nhân được việc thì ít mà hỏng việc thì nhiều kia.
Chuyện quỳ xuống giữa đường bức hôn kia, chỉ vì một câu của Khương Nịnh Bảo mà không nổi được một chút sóng gió gì, chỉ góp thêm cho bá tánh nhiều thêm một đề tài để nói chuyện.
Dương Thư Thanh cảm thấy cực kỳ không hài lòng với kết quả như vậy.
Kỳ thật nàng ta cũng không thực sự muốn để Tạ Cảnh Dực cưới vợ, rốt đó cũng là nam nhân nàng ta đã từng gả, trong lòng Dương Thư Thanh, cho dù nàng ta đã từ bỏ Tạ Cảnh Dực nhưng vẫn không đến lượt nữ nhân khác có thể nhúng chàm hắn.
Nếu chất nữ của Tạ Nhị phu nhân thật sự bức hôn thành công, nàng ta cũng có cách khiến ả ta không thể gả cho Tạ Cảnh Dực, nàng ta muốn trả thù Tạ Cảnh Dực, nàng ta muốn cả đời Tạ Cảnh Dực đều không thể cưới được nữ nhân nào khác.
Hắn sẽ vì nàng ta mà thủ thân như ngọc!
Đây là do Tạ Cảnh Dực thiếu nàng ta!
Nếu không phải bởi vì hắn, nàng ta sẽ không dùng Tử Quy, cũng sẽ không khiến thân mình bị tổn thương nên không thể sinh nở nữa!
Chất nữ của Tạ Nhị phu nhân kỳ thật chỉ là một quân cờ nhất định phải chết được nàng ta đã chọn lựa mà thôi.
Đáng tiếc tất cả mọi chuyện vì có Khương Nịnh Bảo nhúng tay vào mà thất bại trong gang tấc.
Đến lúc buổi trưa, Tạ Cảnh Dực hồi phủ.
Dương Thư Thanh vừa nhìn thấy nam tử tuấn mỹ như ngọc ngồi trên lưng ngựa kia, hận ý trong mắt lại dâng lên một lần nữa, nàng ta lạnh lùng cười, sau đó sửa sang lại một chút dung nhan, rồi chậm rãi xuống xe ngựa, nhẹ nhàng đứng vững, hai mắt xinh đẹp nhìn thẳng về phía Tạ Cảnh Dực, lớn tiếng nói.
"Tạ Cảnh Dực, ta có việc muốn nói với ngươi."
Tạ Cảnh Dực mang theo vài tên hộ vệ hồi phủ cũng không hề ngờ được sẽ gặp phải Dương Thư Thanh ở cửa phủ, ấn đường của hắn không dễ phát hiện nhíu lại một chút, lạnh nhạt nhìn thoáng qua Dương Thư Thanh.
Sau đó trực tiếp giục ngựa đến phủ cửa.
"Tạ Cảnh Dực, ngươi đứng lại!" Dương Thư Thanh thấy Tạ Cảnh Dực làm lơ nàng ta, trực tiếp chuẩn bị xuống ngựa vào phủ, khuôn mặt xinh đẹp kia trong nháy mắt liền tối sầm, nàng ta tức muốn hộc máu muốn chạy qua cản người lại.
Thiến Dung và Thiến Bích cũng vội vàng đi qua theo.
"Tiểu thư, cẩn thận!"
"Dương trắc phi, thỉnh tự trọng!" Tạ Cảnh Dực xoay người xuống ngựa, lạnh lùng nhìn về phía nữ tử mỹ lệ đang hùng hổ ngăn hắn lại, ngữ khí lạnh băng mở miệng.
Đối với nữ nhân đã phá hủy số phận của mình này, hắn không hề có chút hảo cảm nào cho nàng ta nữa.
Dương Thư Thanh vừa nghe thấy hai chữ tự trọng, liền nghĩ đến lúc trước khi kính trà đã phải chịu khuất nhục, trong nháy mắt khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta liền vô cùng vặn vẹo, sau đó nàng ta hít một hơi thật sâu, đè áp xuống hận ý và không cam lòng dưới đáy lòng, giọng nói cũng có chút cứng đờ mở miệng.
"Tạ Cảnh Dực, ta có việc muốn nói với ngươi!"
"Ta và ngươi không có chuyện gì tốt để nói hết."
Tạ Cảnh Dực nắm lấy tuấn mã, trên khuôn mặt tuấn mỹ tựa như được phủ lên một tầng băng sương, hai mắt hờ hững nhìn về phía Dương Thư Thanh, nếu không phải nữ nhân này ỷ vào việc mình biết trước tương lai, hắn và nàng ta một chút tiếp xúc cũng không có.
"Ngươi...... Ngươi...... Tạ Cảnh Dực, ngươi thật quá đáng!" Lần thứ ba bị Tạ Cảnh Dực lạnh nhạt đối xử như vậy, Dương Thư Thanh tâm cao khí ngạo liền tức giận đến khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta cũng phải đỏ lên.
"Dương trắc phi, muốn người khác không biết trừ phi mình đừng làm, trước đó ngươi tặng cho ta một món quà lớn như vậy, đến bây giờ ta vẫn luôn ghi tác trong lòng." Tạ Cảnh Dực lạnh lùng phun ra một này xong liền bước vào Định Quốc Công phủ dưới sự bảo hộ của hộ vệ xung quanh.
Loảng xoảng một tiếng, cửa lớn liền đóng lại.
Sắc mặt Dương Thư Thanh liền vô cùng khó coi, còn kèm theo một chút khiếp sợ, ngay lúc nàng ta thất thần, Tạ Cảnh Dực đã lướt qua nàng ta rồi tiến vào Định Quốc Công phủ, Dương Thư Thanh không nghĩ tới chuyện của Tạ Nhị phu nhân, Tạ Cảnh Dực lại biết được là do nàng ta làm chủ mưu đằng sau.
Rõ ràng nàng ta làm chuyện này vô cùng bí ẩn.
Dương Thư Thanh nghĩ đến chuyện này có thể do Khương Nịnh Bảo nhúng tay vào, sau đó báo cho Định Quốc Công, Định Quốc Công liền điều tra ra được, trong lòng liền sinh ra một tia sợ hãi và bất an, tiếp theo liền sợ hãi sẽ gặp phải Định Quốc Công hồi phủ, liền không còn ý định lưu lại trước cửa Định Quốc Công phủ nữa, vội vã bước lên xe ngựa sau đó nghênh ngang mà đi.
Chủ viện
"Phu nhân, Dương trắc phi cản đường đại thiếu gia trước cửa phủ." Xuân Nhạc vội vàng vào bước vào nhà bẩm báo cho Khương Nịnh Bảo.
Khương Nịnh Bảo hơi hơi sửng sốt, sau đó nheo hai mắt lại.
"Vậy mà Dương Thư Thanh còn chưa rời đi, Xuân Nhạc, ngươi nói xem một chút rốt cuộc mọi chuyện như thế nào."
"Phu nhân, đại thiếu gia không để ý đến dương trắc phi chặn đường, trực tiếp vào phủ, để mặc Dương trắc phi đứng trước cửa phủ, sợ là Dương trắc phi này sắp tức chết rồi." Xuân Nhạc cười nói, trong ngữ khí của nàng mang theo một tia vui sướng khi người gặp họa.
Xuân Hỉ cũng cười.
Mới đầu nàng còn có chút lo lắng đại thiếu gia sẽ đưa Dương trắc phi đến chủ viện cầu kiến phu nhân, bây giờ nhìn lại, xem ra nàng đã đánh giá cao vị trí của Dương trắc phi trong lòng đại thiếu gia rồi.
Khương Nịnh Bảo phụt một tiếng cười.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng nói của một bà tử: "Phu nhân, đại thiếu gia cầu kiến."
Khương Nịnh Bảo nghĩ nghĩ nói: "Cho hắn vào đi."
Chỉ chốc lát, Tạ Cảnh Dực liền bước vào, hắn cũng chưa quan phục, trên người hắn đang mặc là quan phục của thống lĩnh cấm vệ quân, tuấn mỹ bất phàm, khí thế hơn người.
"Mẫu thân!" Tạ Cảnh Dực cung kính chắp tay, nhưng đôi mắt thanh lãnh kia lại không hề chớp mắt khóa chặt lấy dung nhan của nàng, hai tay trong tay áo nắm lại thật chặt.
Từ dạo thời gian trước đó, sau khi chứng kiến Khương Nịnh Bảo vô cùng khí phách che chở hắn, hắn lại bắt đầu tiếp tục nằm mơ thấy giấc mộng vô cùng chân thật kia, trong giấc mộng đó hắn và Khương Nịnh Bảo vô cùng hạnh phúc.
Nhưng sau khi ngủ một giấc dậy, hiện thực lại vô cùng tàn khốc.
Biết rõ là không có khả năng, nhưng hắn lại không kiềm chế được chính mình trầm luân, trong lòng Tạ Cảnh Dực cười chua xót, càng thêm oán hận trước đó chính mình có mắt mà như mù.
Tự mình trồng quả đắng cho mình ăn
"Có việc sao?"
Khương Nịnh Bảo cố đè xuống cảm giác không được tự nhiên, có chút khuôn phép xa cách hỏi, không biết có phải là ảo giác của nàng hay không, nàng vẫn luôn cảm thấy sau khi Tạ Cảnh Dực bỏ Dương Thư Thanh, ánh mắt nhìn nàng càng ngày càng không thích hợp, sau đó một thời gian liền khôi phục như bình thường.
Nhưng bây giờ ánh mắt đó lại xuất hiện.
Khương Nịnh Bảo hơi nhíu mày.
Tạ Cảnh Dực chú ý đến động tác nhíu mày của Khương Nịnh Bảo, liền theo bản năng thu liễm lại tâm tư của chính mình, sau đó cất giọng bình tĩnh trả lời: "Mẫu thân, Cảnh Dực bất hiếu, gây thêm phiền toái cho người."
Gặp phải Dương Thư Thanh trước cửa, dù cho nàng ta không hề nói gì, nhưng Tạ Cảnh Dực cũng đã đoán được mục đích nàng ta đến đây.
Do đó hắn liền mượn chuyện trước đó đến gặp Khương Nịnh Bảo.
Khương Nịnh Bảo thấy Tạ Cảnh Dực đã khôi phục thái độ ban đầu, mới âm thầm nhẹ nhàng thở ra, tính tình nam chủ này thật sự vô cùng khó đoán, sau đó lại nghe thấy hắn xin lỗi, lập tức hiểu rõ ý hắn.
Nàng nhàn nhạt nói: "Một chút việc nhỏ, cũng không phải phiền toái gì, bất quá nếu Dương Thư Thanh đã tìm đến cửa, nói không chừng nàng ta đã tra ra cái gì đó, nhất định sẽ không chịu để yên như vậy, ngươi chú ý nhiều hơn một chút."
Khương Nịnh Bảo hoài nghi Dương Thư Thanh đã tra ra được chủ nhân bí ẩn đứng sau Ô Vân tửu phường là ai.
Lại không nghĩ tới Dương Thư Thanh cũng chỉ là đang hoài nghi.
Xuân Nhạc không hiểu tại sao phu nhân lại nhắc nhở đại thiếu gia như vậy, còn Xuân Hỉ đã gả cho Tạ Thất, nên có biết một chút nội tình trong đó, nên hiểu một chút chuyện phu nhân nói.
"Đa tạ mẫu thân nhắc nhở, ta sẽ nhớ kỹ."
Tạ Cảnh Dực thận trọng gật đầu, đương nhiên hắn biết nguyên nhân vì sao Dương Thư Thanh tới tìm Khương Nịnh Bảo, trong giấc mơ vô cùng chân thật kia của hắn, chủ nhân ban đầu của phương thuốc ủ rượu cổ truyền này là Khương Nịnh Bảo.
Dương Thư Thanh cũng chỉ là một kẻ ỷ vào việc mình biết trước tương lai mà đoạt đồ của người khác mà thôi.
May mắn trong mộng cảnh đó, Khương Nịnh Bảo đã nói cho hắn nghe phương pháp ủ rượu cổ truyền kia, hắn mới có thể biết được phương thuốc này, sau nhiều lần thử nghiệm, liền xác nhận phương thuốc trong mộng kia là thật, giống y đúc với phương thuốc ủ ra rượu thuốc dưỡng sinh của Thượng Vân tửu phường.
Chuyện này càng khiến Tạ Cảnh Dực xác thực thêm tính chân thật trong giấc mộng kia.
Nếu không có Dương Thư Thanh ra tay chắn ngang, quỹ đạo nhân sinh của hắn chắc chắn sẽ giống như đúc trong giấc mộng kia.
Bởi vậy Tạ Cảnh Dực mới quyết định mở Ô Vân tửu phường cùng đấu võ đài với Thượng Vân tửu phường.
Thượng Vân tửu phường quả thực lòng tham không đáy, một vò rượu dưỡng sinh bình thường hạng bét cũng bán với giá một vạn lượng, loại trung bình thì bán với giá mười vạn lượng, loại thượng đẳng thì năm mươi vạn lượng.
Trong khi đó phí tổn cho việc ủ rượu dưỡng sinh này cao nhất cũng chỉ khoảng tám ngàn lượng, thấp nhất thì chỉ hơn trăm lượng.
Nghĩ đến chuyện hai người Tần Vương và Dương Thư Thanh điên cuồng vơ vét tiền bạc khuếch trương thế lực của mình, sau đó còn làm giả sổ sách khuyên tặng một phần lợi nhuận mà ngay đến số lẻ cũng không bằng kia, đáy lòng Tạ Cảnh Dực liền xuất hiện một trận chán ghét.
"Nếu không chuyện gì khác thì cùng nhau đến Vinh Hỉ đường ăn cơm trưa thôi, phụ thân ngươi trưa hôm nay bận chút chuyện không trở về dùng bữa được." Khương Nịnh Bảo thuận miệng nói một câu.
Tạ Cảnh Dực đồng ý.
Đoàn người liền đến Vinh Hỉ đường.
Sau khi ăn xong, Khương Nịnh Bảo liền bế hai đứa bé về chủ viện ngủ trưa, Tạ lão phu nhân mang theo vẻ mặt lưu luyến nhìn theo, Khương Nịnh Bảo thấy bà như vậy liền có chút âm thầm buồn cười.
Buổi chiều, Định Quốc Công trở về, liền nhìn ba mẹ con đang ngủ say trên giường, hắn phất tay ý bảo Xuân Hỉ cùng Xuân Nhạc lui xuống, còn mình thì thay đổi y phục sau đó lên phía bên kia giường nằm nghỉ ngơi.
Khương Nịnh Bảo một giấc ngủ dậy, vừa mở mắt liền thấy một khuôn mặt tuấn tú phóng đại ngay trước mắt liền có chút chấn động, Quốc Công gia trở về bao giờ vậy, bất quá nàng cũng không hề đánh thức hắn mà nhẹ chân nhẹ tay xuống giường.
Cũng không hề đánh thức Kỳ ca nhi và Lân ca nhi đang ngủ say.
Không ngờ nàng chỉ mới vừa động, Định Quốc Công liền mở mắt, sau đó cũng ngồi dậy theo nàng, Khương Nịnh Bảo nghe thấy động tĩnh, liền quay đầu lại đối diện với hai mắt thâm thúy của Định Quốc Công, mới ngượng ngùng nhỏ giọng nói.
"Quốc Công gia, có phải ta làm chàng thức không?"
"Không có, ta chỉ nghỉ ngơi một chút thôi." Định Quốc Công lắc đầu, nhìn thoáng qua hai đứa con trai đang ngủ vô cùng say của mình, ánh mắt liền nhu hòa đi, nhỏ giọng trả lời nàng.
Khương Nịnh Bảo nhỏ giọng kể lại cho Định Quốc Công nghe chuyện Dương Thư Thanh tới cửa muốn gặp nàng, Định Quốc Công cũng đồng ý với cách làm của Khương Nịnh Bảo, trước đó Dương thị này có thể thần không biết quỷ không hay mưu hại hai nhi tử mới sinh không đến ba ngày của hắn, ai biết bây giờ có thể gây chuyện khiến Nịnh Bảo tổn thương hay không.
"Về sau không cần gặp nàng ta."
"Được!"
Khương Nịnh Bảo gật đầu, nàng cũng không ngốc, không có chuyện gì thì sao có thể kiếm Dương Thư Thanh, còn không phải tự nhiên khiến mình ngột ngạt, nói không chừng một khi không cẩn thận còn...
Nàng chưa bao giờ dám khinh thường Dương Thư Thanh.
Mấy ngày kế tiếp, Dương Thư Thanh không còn xuất hiện nữa.
Khương Nịnh Bảo âm thầm nhíu mày, đang muốn yên tâm, ai ngờ lại tuôn ra tin Trần thái y hôn mê bất tỉnh, Khương Nịnh Bảo liền cả kinh, xem ra Dương Thư Thanh vẫn ra tay đối với Trần thái y người biết nàng ta không thể có thai được nữa.
"Quốc Công gia, Trần thái y không bị hại chứ?"
Kỳ thật Khương Nịnh Bảo và Định Quốc Công sớm đã đề phòng Dương Thư Thanh, nhưng khi nghe nói Trần thái y hôn mê bất tỉnh, Khương Nịnh Bảo vẫn không nhịn được lo lắng, sợ đây là thật sự.
Định Quốc Công cầm tay Khương Nịnh Bảo, trong đáy mắt cũng hiện lên một tia sáng sắc bén, trầm giọng nói: "Trần thái y không sao cả, mọi chuyện chỉ là tương kế tựu kế."
Khương Nịnh Bảo nhẹ nhàng thở phào.
Không có việc gì là tốt.
Dương Thư Thanh không thể đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, chỉ có thể để nàng ta tự tìm đường chết, miễn việc khiến cho An Viễn Hầu bất mãn, đến lúc đó người chịu khổ sẽ chỉ có bá tánh Tây Nam mà thôi.
Hiện tại nhìn thấy nàng ta dám ra tay với Trần thái y, sợ rằng nàng ta đã có đối sách, nói không chừng thật đúng là sẽ mượn bụng người khác sinh con dùm nàng ta, nàng tin nhất định Quốc Công gia đã phái người theo dõi sát sao nàng ta.
Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa có quy luật, khuôn mặt Định Quốc Công có chút đông lại rồi nhẹ giọng nói nói: "Vào đi!"
Một lát sau, liền có người bước vào.
Là Tạ Thất.
Hắn vừa tiến đến liền cung kính hành lễ với Định Quốc Công và Khương Nịnh Bảo sau đó mới bẩm báo.
"Chủ tử, phu nhân, Ô Vân tửu phường đột nhiên truyền ra chi phí tổn hao để ủ rượu dưỡng sinh giá trên trời, hơn nữa còn truyền ra số tiền lợi nhuận mỗi tháng mà Thượng Vân tửu phường đã hứa quyên góp, tin tức này mới vừa truyền ra một phát, ngay cả Tần Vương không kịp trở tay nên bây giờ mọi chuyện đều vô cùng huyên náo ồn ào."
Tạ Thất bẩm báo xong, trong lòng cũng vô cùng hả giận, chuyện Dương Thư Thanh và Tần Vương giở trò bịp bợm, bọn họ đều từng hoài nghi chỉ là trước đó không có chứng cứ nhưng hiện tại lại không giống vậy nữa.
Toàn bộ kinh thành đều biết được, hiệu quả rượu dưỡng sinh của Ô Vân tửu phường và Thượng Vân tửu phường giống nhau như đúc, cho nên khi tin tức mà Ô Vân tửu phường truyền ra không hề có ai hoài nghi tính chân thực của nó cả.
Khương Nịnh Bảo trợn mắt há hốc mồm.
Một chiêu này của Tạ Cảnh Dực quả nhiên cũng đủ tàn nhẫn, chuyện này sợ rằng sẽ khiến Dương Thư Thanh và Tần Vương tiếng xấu lan xa, ai bảo trước đó bọn họ giở trò bịp bợm, hiện tại liền tự gánh lấy hậu quả xấu đi.
Bình luận facebook