Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap (15).txt
Chương 15: Triệu Tịch Nghiêm: "Học trò bái kiến Chu đại nhân."
"Lão gia!"
"Cha!"
Tiết thị và Hồ Ngọc Uyển đều sợ hãi hét lên cùng lúc, vội vàng chạy đến trước mặt Hồ Lĩnh.
Bàn tay Hồ Lĩnh run dữ dội, đối với vợ con chạy đến cũngkhôngquan tâm, chỉ nhìn Chu Thừa Vũ, "Chu......Chu đại nhân, ruốt cuộc ngài muốn thế nào?"
Muốn thế nào?
Y là quan phụ mẫu huyện Thường Châu, cho dù y bị mẹ con Hồ gia này tính kế, y có thể làm gì?
Đây đâu phải tội chết.
Chỉ là tức giận trong lòngkhôngxảkhôngđược. Ban đầu chỉ mình y thấy giận, tới Hồ gia y mới phát giác ra từtrênxuống dưới Hồ gia vậy mà ngoại trừ tiểucônương kia che chở Hồ Ngọc Nhu ra, những người khác dường như đều muốn bức chết nàng. Chính y bị chọc giậnthìcòn có thểkhôngphát tác, nhưng giờ đây Hồ Ngọc Nhuđãgả cho y, công bằng này y nhất định phải đòi lại thay nàng!
Chu Thừa Vũ cong tay gõnhẹmộtcái lên bàn,nóinhẹnhàng: "Nghe lời nhạc phụnóikìa, mặc dù chuyện này khiến ta vô cùng mất hứng, nhưng đến cùng lại cưới được thê tử hợp ý mình. Cho nên ta đâykhôngcó gì đểnói, huống hồ gì đây là chuyện nhà Hồ gia, nhạc phụ là chủmộtnhà, ngài xem liệu đó mà giải quyết. ”
trênmặt Hồ Lĩnh tràn đầy vui mừng, nhưng ý cườikhônglan đến đấy mắt, sắc mặt trắng nhợt.
Để ông liệu đó mà giải quyết, ông giải quyết ra sao, giải quyết thế nàothìmới làm Chu đại nhân ngài hài lòng?
Đây vốn dĩ đâu phải tha cho vợ con ông, mà đơn giản làđanglàm khó dễ ông đây!
Chu Thừa Vũthìkhôngmuốn ở lại Hồ gia thêm chút nào nữa, người Hồ gia này từtrênxuống dưới đều khiến y chán ghét. Đương nhiên trừ ra người giờ phút nàyđangđược y nắm tay, "Phu nhân, có vẻ như hôm nay chúng ta phảiđira ngoài ăn cơm rồi, tới Đức Hưng lâu thế nào?"
Đức Hưng lâu là đại tửu lâu có chi nhánh rộng khắp cả nước, cũng là tửu lâu tốt nhất ở huyện Trường Châu này.
Mặc dù Hồ Ngọc Nhu mới đầu chưa hiểuẩný của Chu Thừa Vũ, nhưng nhìn mặt Hồ Lĩnh trong nháy mắt trắng bệch, có thể đoán chắc gần xong rồi. Cho nên lúc này đương nhiên gật đầu,khôngcầnnóigì cả.
Hai người tay trong tayđira, Hồ Lĩnh ngập ngừng gọi Hồ Ngọc Nhu, "A Nhu, A Nhu..."
Hồ Ngọc Nhu giả bộkhôngnghe thấy, nhưng đến cửa đột nhiên dừng lại,côquay đầu nhìn Hồ Ngọc Tiên còn ngơ ngác đứng đó, nhìn Chu Thừa Vũ hỏi ý, "Đại nhân, thiếp xưa kia ở nhà chỉ có Tứ muội là thân nhất, ngày sau có thể mời nàng sang để trò chuyện với thiếpkhông? "
Hôm nay Hồ Ngọc Tiên đứng về phíacô,côsợ là mình mới ra cửathìHồ Ngọc Tiên liền bị Hồ Lĩnh hay Tiết thị thu thập.
Chu Thừa Vũ gật đầu, tiếp lờinóivới Hồ Ngọc Tiên: "Tứ muội, đại tỷ muội cả ngày đều rảnh rỗi, nếu muội có thời gian rảnh, tới nhà bồi đại tỷ muội"
Hồ Ngọc Tiên phản ứng lại, gật đầu lia lịa, "... vâng, vâng, đại tỷ phu."
Đại tỷ phu?
Danh xưng này nghe khá hay đấy.
Miệng Chu Thừa Vũ khẽ nhếch,nhẹnhàng gật đầu, coi như đáp ứng.
Hồ Ngọc Nhu nhìn Hồ Lĩnh,côkhôngmuốn gọi ông tiếng cha tí nào, nhưng đây là cổ đại, trăm hay lấy hiếu làm đầu.côkhônggọi,thìảnh hưởng đến danh tiếng củacô, nhưng ảnh hưởng lớn hơn lại là Chu Thừa Vũ.
"Cha, Quản ma ma là ma ma bên người nương để lại cho ta, giờ conđãxuất giá rồi, phu nhân cũngkhôngnên tiếp tục giữ Quản ma ma lại. Ta cho người theo sau phu nhân, nâng Quản ma ma về được chứ?”côthương lượng.
Nâng?
Hồ Lĩnh nhìn người cúi đầukhôngdám nhìn ông, song Tiết thị bị nhìn theo bản năng run lên, chỉ thấy khoảnh khắc này bà giận tới mứckhôngthể thở được.
“Ta cho người đưa bà ta tới” Hầu như những lời này được rít từ kẽ răng ra.nóixong, Hồ Lĩnh dời tầm mắt khỏi người Tiết thị, nhìn về phía Hồ Ngọc Nhu.
Trong ánh mắt tràn đầy vẻ trách cứ, sợ là con nít ba tuổi cũng nhìn ra ấy chứ.
Hồ Ngọc Nhukhôngtrả lời nữa.
Chu Thừa Vũ nắm tay Hồ Ngọc Nhu băng từ tiểu viện chính rồiđihết hành lang xa dài, rẽ vàomộtgóc cho đến khi thân ảnh biến mất. Hồ Lĩnh mới rốt cuộc nâng tay, bàn tay cứng rắn hướng tới mặt Tiết thị định đánh.
Lúc này Tiết thị ngẩng mặt lên, khuôn mặt bà đầy nước mắt, vẻ mặt sợ hãi trắng bệch, răng nghiến chặt môi dưới, đôi môi có vài vết máu.
Bàn tay Hồ Lĩnh cứ thế dừng lại.
"Nguyệt Thu, bà, bà làm ta thất vọng quá!", Ông thất vọngnói.
Tiết thị mở to miệng, nhưngkhôngnóimộtlời, bà lôi Hồ Ngọc Uyển, cả hai quỳ xuống trước mặt Hồ Lĩnh. Hồ Ngọc Uyển lại nghĩ tới cậu mình thần thông quản đại, nhưng thấy phản ứng của cha mẹ vậy cũng biết điềukhôngnóigì. Nàng thành thànhthậtthậtquỳ xuống, chỉ lặng lẽ nhìn xem Tiết thị.
Bờ môi Tiết thị động đậy, cuối cùng lên tiếng: "Ngàn sai vạn sai, đều là người làm mẹ ta đây sai, lão gia cứ phạt. Cho dù là đánh hay giết, ta cam đoankhôngnóimộtlời nào ra ngoài, chỉ có...... A Uyển tuổinhỏkhônghiểu huyện, A Phỉ căn bảnkhôngbiết gì cả, cầu xin lão gia tha cho hai tỷ đệ bọn chúng."
"Nương..." Hồ Ngọc Uyển sợ hãi, ôm chặt lấy cánh tay Tiết thị.
Hồ Lĩnh biết ý Tiết thị, đây là ám chỉ là chỉ cầnkhôngliên quan gì đến hai đứa trẻ,thìbất kể ông trừng phạt bà ra sao cho Chu Thừa Vũ nhìn, bà đều mặc kệkhôngcáo trạng với nhà mẹ đẻ.
Nhưng ông cũng hiểu, chuyện sai này nhất định là do A Uyển
A Uyển từnhỏđược chiều chuộng, Tiết thị thương nàng còn hơn cả A Phỉ, lần này nếukhôngphải do A Uyển ầm ĩ quá trớn, Tiết thịsẽkhônglàm chuyện ngu xuẩn như vầy.
Ông lạnh nhạt nhìn Hồ Ngọc Uyển,nóirõ: "A Uyển, từ nay trởđicon ngoan ngoãn bị nhốt vào am ở, sao chépmộtngàn lần “Nữ giới”, khi nào chép xong, mới đượcđira!". Rồi nhìn Tiết thị, “A Phỉkhôngsai, ta tất nhiênsẽkhôngphạt nó. Bà… Từ hôm nay, việc quản gia được giao cho Văn di nương và Đào di nương, nửa năm naykhôngcho phép bước ra khỏi phòng nửa bước!”
Tâm Tiết thị buông xuống, bịt miệng Hồ Ngọc Uyểnđangcó ý làm loạn, gật đầunói: "Được. Có thể...... Lão gia có thểđinóivới A Nhumộtchút, chuyện tỷ muội các nàng đổi người, còn chưa biết nênnóivới người ngoài ra sao. NếunóiA Uyển tính kế nàng, thanh danh A Uyểnsẽhoàn toàn hư mất, dưới nàng còn có Tứ nha đầu, A Phỉ với A Nam,khôngthể nàokhôngđể ý được. Còn có, còn có Tịch Nghiêm, trước mắt sắp thi Hương đến nơi rồi. Nếu lúc này nghe được tin, liệu có ảnh hưởng đến thành tích thi hươngkhông? "
Mấy đạo lý này sao Hồ Lĩnhkhônghiểu chứ, nhưng bộ dáng máu lạnh vô tình của trưởng nữ ban nãyđãkhắc sâu vào lòng ông. Ông hiểu ngay cả khi ông quỳ xuống trước mặt nó, chỉ sợ vẻ mặt nó đổi cũngkhôngđổi.
Ngay cả thanh mai trúc mã hơn mười năm Triệu Tịch Nghiêm của nó mà cũngkhônghề quan tâm,thìnhững người trong nhà này trong mắt nó chỉ sợ là tội đồ của nó, nó có thể để ý mới là lạ.
"Ngọc Tiên cònnhỏ, A Phỉ với A Nam giờ quan trọng nhất là đọc sách, đến lúc có thể cưới gảthìtiếng gió cũng qua lâu rồi." Hồ Lĩnhnói, nhìn chằm chằm vào Hồ Ngọc Uyển, "Còn như A Uyển, trước nhốt nó nửa năm, kế tiếp mấy người các người quanóivới cữu huynhmộtchút,khônggả ở huyện Trường Châu, mà gả ở bên huyện kiathìtốt hơn."
Hồ Ngọc Uyển nghe thấy, tức khắc giãy giụa bình bịch, nàng mớikhôngmuốn!
Tiết thị cảm thấy đây cũng làmộtý kiến hay, gật đầu với Hồ Lĩnhmộtcái, liền gắt gao che kín miệng Hồ Ngọc Uyển.
Hồ Lĩnhkhônglòng dạ nào nhìn mấy người trong phòng, buồn bựcđira.
Chu Thừa Vũ nắm tay Hồ Ngọc Nhu, thẳng tới cửa lớn Hồ gia còn chưa buông tay. Tuy nhiên, khi bước quan bậc cửa ra ngoài, Hồ Ngọc Nhu nhìn lên, lại thoáng thấykhôngxa có bóng người phụ nữ mảnh maiđangchuẩn bị xuống xe ngựa.
Đây là mẹ của Triệu Tịch Nghiêm,côruột của tiểu nguyên chủ - Hồ thị!
Sao giờ này bà ta lại đến?
Đúng rồi, hôm nay theo lý là ngày lại mặt của Hồ Ngọc Uyển, thân làmcôruột, bà nênđicùng với cả nhà tới mới là bình thường. Nhưng lúc này bà chỉ cómộtmình, chắc là Triệu Tịch Nghiêm với chaanhtađangđọc sách ở nhà,khôngthểđi.
Nhưng nhìn thấy bà ta... nhất thời Hồ Ngọc Nhu chỉ muốn trốn thôi,côcăn bảnkhôngbiết dùng vẻ mặt gì để đối mặt với Hồ thị. Đặc biệt nếu Hồ thị biết chuyệnthìđồng nghĩa Triệu Tịch Nghiêm cũng biết chuyện!
côbé nguyên chủyêuthích biểu ca đến thế, biểu ca cũngyêunàng sâu đậm. Hồ Ngọc Nhukhôngdám tưởng tượng nếu Triệu Tịch Ngôn biết được vị hôn thê củaanhtađãgả cho người khácthìsẽra sao. Dù biếtrõbị hãm hại, Triệu Tịch Ngôn chắc cũngkhôngtài nào chấp nhận được?
không,côkhôngthể đối mặt Hồ thị được.
Dù sao, khi Hồ thị vào Hồ gia, cũng có ngườinóivới bà ta toàn bộ chân tướng, lúc này người Hồ gia ai còn gannóidối chứ. Vậythìđể Hồ gia giải thích cho bà ta hiểu,côvẫnkhôngnên gặp mặt Hồ thị.
Nghĩ như vậy, Hồ Ngọc Nhu bước qua bậc cửa, kéo Chu Thừa Vũ lên xe ngựa.côbướcmộtbước lớn, Chu Thừa Vũ cũng tăng tốc theo sau. Chỉ có điều tranh thủ quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ kịp nhìn thấy bộ dạng mất hứng xa xa của Hồ thịđivề Hồ gia.
Chu Thừa Vũkhôngbiết Hồ thị là ai, nhưnghiệntại thấy vẻ mặt bà ấykhôngvui vẻđitới, đoán chừng cũng biết chắc là người đó. E là Hồ giakhôngdám mời bà ta tới, bà ta lại ước tính canh giờ Hồ gia ăn xong bữa trưa mới qua.
Ngược lại Hồ thị này là người tâm cao hiểu lễ nghĩa, Triệu Tịch Nghiêm là con trai bà, chắc hẳn là ngườikhôngtệ.
Nghĩ thế, Chu Thừa Vũ liếc xuống Hồ Ngọc Nhuđangcó tật giật mình, đoán chắc là nàng nghĩ mìnhkhôngcó mặt mũi gặp ai nên mới gấp gáp kéo yđi.
Trong lòng y hơi khó chịu.
Song y nhớ tới tính toán trước đó của mình, y vốn cho mời Triệu Tịch Nghiêm tới từ sớm. Giờ nàykhôngthấy Triệu Tịch Nghiêm tới Hồ gia, e làhắntatrênđườngđitới huyện nha rồi, lúc này trong lòng y càng thêm khó chịu. Ban đầu y muốn giúp Hồ Ngọc Nhu giải thíchrõràng với Triệu Tịch nghiêm, nhưng bây giờ y lại quyết định chung sống cùng người vợ Hồ Ngọc Nhu này,mộtlát nữa bắt ynóicái gì với Triệu Tịch Nghiêm đây?
Cả hai người đều có tâm tư riêng, mà chả ai còn lòng dạ đề cập tới chuyện đến Đức Hưng lâu ăn cơm, xe ngựa chạy thẳng về Chu gia.
"Ta trước mắt có việc, nàng về trướcđi. Muốn ăn cái gìthìdặn hạ nhân làm." Chu Thừa Vũ xuống xe, thuận miệng dặn dò.
Hồ Ngọc Nhu gật đầu,côlúc này còn lòng dạ nào ăn cơm.
côbây giờ chỉ tâm tâm niệm niệm có lỗi với tiểu nguyên chủ.
Tiểu nguyên chủ bị bức chết rồi, nhưng chính nàng tự treo cổ, mà bây giờ nàng xuyên qua. Tiết thị với Hồ Ngọc Uyển coi nhưđãbị trừng phạt, nhưng đó chỉ là hình phạtnhỏ, căn bảnkhônghề đả động đến gân cốt của bọn họ.
Thù nàycôcố hết sức để trả nhưng chỉ trả được có nhiêu đó thôi. Thế nhưng còn Triệu Tịch Nghiêm bên đó,côchỉ có thể trơ mắt nhìnanhta buồn khổ thôi. Nếukhôngcó cách nào khác,khôngbằng thử tích góp chút đĩnh bạc, bù đắp chút ít?
Đúng là hao tổn trí óc quá mà.
Nhưngcôkhônghề biết người chân chính hao tổn trí óc giờ phút này là Chu Thừa Vũ. Y vừa xuống xe ngựađãcó người đến báo Triệu Tịch Nghiêmđãtới, lúc nàyđangđợi bên ngoài thư phòng. Mà chờ đợi y thong thả như rùa bò tới là bộ mặt vạn phần kích động của Triệu Tịch Nghiêm, cúi người chắp tay thi lễ với y.
Miệngnói: "Học trò bái kiến Chu đại nhân."
"Lão gia!"
"Cha!"
Tiết thị và Hồ Ngọc Uyển đều sợ hãi hét lên cùng lúc, vội vàng chạy đến trước mặt Hồ Lĩnh.
Bàn tay Hồ Lĩnh run dữ dội, đối với vợ con chạy đến cũngkhôngquan tâm, chỉ nhìn Chu Thừa Vũ, "Chu......Chu đại nhân, ruốt cuộc ngài muốn thế nào?"
Muốn thế nào?
Y là quan phụ mẫu huyện Thường Châu, cho dù y bị mẹ con Hồ gia này tính kế, y có thể làm gì?
Đây đâu phải tội chết.
Chỉ là tức giận trong lòngkhôngxảkhôngđược. Ban đầu chỉ mình y thấy giận, tới Hồ gia y mới phát giác ra từtrênxuống dưới Hồ gia vậy mà ngoại trừ tiểucônương kia che chở Hồ Ngọc Nhu ra, những người khác dường như đều muốn bức chết nàng. Chính y bị chọc giậnthìcòn có thểkhôngphát tác, nhưng giờ đây Hồ Ngọc Nhuđãgả cho y, công bằng này y nhất định phải đòi lại thay nàng!
Chu Thừa Vũ cong tay gõnhẹmộtcái lên bàn,nóinhẹnhàng: "Nghe lời nhạc phụnóikìa, mặc dù chuyện này khiến ta vô cùng mất hứng, nhưng đến cùng lại cưới được thê tử hợp ý mình. Cho nên ta đâykhôngcó gì đểnói, huống hồ gì đây là chuyện nhà Hồ gia, nhạc phụ là chủmộtnhà, ngài xem liệu đó mà giải quyết. ”
trênmặt Hồ Lĩnh tràn đầy vui mừng, nhưng ý cườikhônglan đến đấy mắt, sắc mặt trắng nhợt.
Để ông liệu đó mà giải quyết, ông giải quyết ra sao, giải quyết thế nàothìmới làm Chu đại nhân ngài hài lòng?
Đây vốn dĩ đâu phải tha cho vợ con ông, mà đơn giản làđanglàm khó dễ ông đây!
Chu Thừa Vũthìkhôngmuốn ở lại Hồ gia thêm chút nào nữa, người Hồ gia này từtrênxuống dưới đều khiến y chán ghét. Đương nhiên trừ ra người giờ phút nàyđangđược y nắm tay, "Phu nhân, có vẻ như hôm nay chúng ta phảiđira ngoài ăn cơm rồi, tới Đức Hưng lâu thế nào?"
Đức Hưng lâu là đại tửu lâu có chi nhánh rộng khắp cả nước, cũng là tửu lâu tốt nhất ở huyện Trường Châu này.
Mặc dù Hồ Ngọc Nhu mới đầu chưa hiểuẩný của Chu Thừa Vũ, nhưng nhìn mặt Hồ Lĩnh trong nháy mắt trắng bệch, có thể đoán chắc gần xong rồi. Cho nên lúc này đương nhiên gật đầu,khôngcầnnóigì cả.
Hai người tay trong tayđira, Hồ Lĩnh ngập ngừng gọi Hồ Ngọc Nhu, "A Nhu, A Nhu..."
Hồ Ngọc Nhu giả bộkhôngnghe thấy, nhưng đến cửa đột nhiên dừng lại,côquay đầu nhìn Hồ Ngọc Tiên còn ngơ ngác đứng đó, nhìn Chu Thừa Vũ hỏi ý, "Đại nhân, thiếp xưa kia ở nhà chỉ có Tứ muội là thân nhất, ngày sau có thể mời nàng sang để trò chuyện với thiếpkhông? "
Hôm nay Hồ Ngọc Tiên đứng về phíacô,côsợ là mình mới ra cửathìHồ Ngọc Tiên liền bị Hồ Lĩnh hay Tiết thị thu thập.
Chu Thừa Vũ gật đầu, tiếp lờinóivới Hồ Ngọc Tiên: "Tứ muội, đại tỷ muội cả ngày đều rảnh rỗi, nếu muội có thời gian rảnh, tới nhà bồi đại tỷ muội"
Hồ Ngọc Tiên phản ứng lại, gật đầu lia lịa, "... vâng, vâng, đại tỷ phu."
Đại tỷ phu?
Danh xưng này nghe khá hay đấy.
Miệng Chu Thừa Vũ khẽ nhếch,nhẹnhàng gật đầu, coi như đáp ứng.
Hồ Ngọc Nhu nhìn Hồ Lĩnh,côkhôngmuốn gọi ông tiếng cha tí nào, nhưng đây là cổ đại, trăm hay lấy hiếu làm đầu.côkhônggọi,thìảnh hưởng đến danh tiếng củacô, nhưng ảnh hưởng lớn hơn lại là Chu Thừa Vũ.
"Cha, Quản ma ma là ma ma bên người nương để lại cho ta, giờ conđãxuất giá rồi, phu nhân cũngkhôngnên tiếp tục giữ Quản ma ma lại. Ta cho người theo sau phu nhân, nâng Quản ma ma về được chứ?”côthương lượng.
Nâng?
Hồ Lĩnh nhìn người cúi đầukhôngdám nhìn ông, song Tiết thị bị nhìn theo bản năng run lên, chỉ thấy khoảnh khắc này bà giận tới mứckhôngthể thở được.
“Ta cho người đưa bà ta tới” Hầu như những lời này được rít từ kẽ răng ra.nóixong, Hồ Lĩnh dời tầm mắt khỏi người Tiết thị, nhìn về phía Hồ Ngọc Nhu.
Trong ánh mắt tràn đầy vẻ trách cứ, sợ là con nít ba tuổi cũng nhìn ra ấy chứ.
Hồ Ngọc Nhukhôngtrả lời nữa.
Chu Thừa Vũ nắm tay Hồ Ngọc Nhu băng từ tiểu viện chính rồiđihết hành lang xa dài, rẽ vàomộtgóc cho đến khi thân ảnh biến mất. Hồ Lĩnh mới rốt cuộc nâng tay, bàn tay cứng rắn hướng tới mặt Tiết thị định đánh.
Lúc này Tiết thị ngẩng mặt lên, khuôn mặt bà đầy nước mắt, vẻ mặt sợ hãi trắng bệch, răng nghiến chặt môi dưới, đôi môi có vài vết máu.
Bàn tay Hồ Lĩnh cứ thế dừng lại.
"Nguyệt Thu, bà, bà làm ta thất vọng quá!", Ông thất vọngnói.
Tiết thị mở to miệng, nhưngkhôngnóimộtlời, bà lôi Hồ Ngọc Uyển, cả hai quỳ xuống trước mặt Hồ Lĩnh. Hồ Ngọc Uyển lại nghĩ tới cậu mình thần thông quản đại, nhưng thấy phản ứng của cha mẹ vậy cũng biết điềukhôngnóigì. Nàng thành thànhthậtthậtquỳ xuống, chỉ lặng lẽ nhìn xem Tiết thị.
Bờ môi Tiết thị động đậy, cuối cùng lên tiếng: "Ngàn sai vạn sai, đều là người làm mẹ ta đây sai, lão gia cứ phạt. Cho dù là đánh hay giết, ta cam đoankhôngnóimộtlời nào ra ngoài, chỉ có...... A Uyển tuổinhỏkhônghiểu huyện, A Phỉ căn bảnkhôngbiết gì cả, cầu xin lão gia tha cho hai tỷ đệ bọn chúng."
"Nương..." Hồ Ngọc Uyển sợ hãi, ôm chặt lấy cánh tay Tiết thị.
Hồ Lĩnh biết ý Tiết thị, đây là ám chỉ là chỉ cầnkhôngliên quan gì đến hai đứa trẻ,thìbất kể ông trừng phạt bà ra sao cho Chu Thừa Vũ nhìn, bà đều mặc kệkhôngcáo trạng với nhà mẹ đẻ.
Nhưng ông cũng hiểu, chuyện sai này nhất định là do A Uyển
A Uyển từnhỏđược chiều chuộng, Tiết thị thương nàng còn hơn cả A Phỉ, lần này nếukhôngphải do A Uyển ầm ĩ quá trớn, Tiết thịsẽkhônglàm chuyện ngu xuẩn như vầy.
Ông lạnh nhạt nhìn Hồ Ngọc Uyển,nóirõ: "A Uyển, từ nay trởđicon ngoan ngoãn bị nhốt vào am ở, sao chépmộtngàn lần “Nữ giới”, khi nào chép xong, mới đượcđira!". Rồi nhìn Tiết thị, “A Phỉkhôngsai, ta tất nhiênsẽkhôngphạt nó. Bà… Từ hôm nay, việc quản gia được giao cho Văn di nương và Đào di nương, nửa năm naykhôngcho phép bước ra khỏi phòng nửa bước!”
Tâm Tiết thị buông xuống, bịt miệng Hồ Ngọc Uyểnđangcó ý làm loạn, gật đầunói: "Được. Có thể...... Lão gia có thểđinóivới A Nhumộtchút, chuyện tỷ muội các nàng đổi người, còn chưa biết nênnóivới người ngoài ra sao. NếunóiA Uyển tính kế nàng, thanh danh A Uyểnsẽhoàn toàn hư mất, dưới nàng còn có Tứ nha đầu, A Phỉ với A Nam,khôngthể nàokhôngđể ý được. Còn có, còn có Tịch Nghiêm, trước mắt sắp thi Hương đến nơi rồi. Nếu lúc này nghe được tin, liệu có ảnh hưởng đến thành tích thi hươngkhông? "
Mấy đạo lý này sao Hồ Lĩnhkhônghiểu chứ, nhưng bộ dáng máu lạnh vô tình của trưởng nữ ban nãyđãkhắc sâu vào lòng ông. Ông hiểu ngay cả khi ông quỳ xuống trước mặt nó, chỉ sợ vẻ mặt nó đổi cũngkhôngđổi.
Ngay cả thanh mai trúc mã hơn mười năm Triệu Tịch Nghiêm của nó mà cũngkhônghề quan tâm,thìnhững người trong nhà này trong mắt nó chỉ sợ là tội đồ của nó, nó có thể để ý mới là lạ.
"Ngọc Tiên cònnhỏ, A Phỉ với A Nam giờ quan trọng nhất là đọc sách, đến lúc có thể cưới gảthìtiếng gió cũng qua lâu rồi." Hồ Lĩnhnói, nhìn chằm chằm vào Hồ Ngọc Uyển, "Còn như A Uyển, trước nhốt nó nửa năm, kế tiếp mấy người các người quanóivới cữu huynhmộtchút,khônggả ở huyện Trường Châu, mà gả ở bên huyện kiathìtốt hơn."
Hồ Ngọc Uyển nghe thấy, tức khắc giãy giụa bình bịch, nàng mớikhôngmuốn!
Tiết thị cảm thấy đây cũng làmộtý kiến hay, gật đầu với Hồ Lĩnhmộtcái, liền gắt gao che kín miệng Hồ Ngọc Uyển.
Hồ Lĩnhkhônglòng dạ nào nhìn mấy người trong phòng, buồn bựcđira.
Chu Thừa Vũ nắm tay Hồ Ngọc Nhu, thẳng tới cửa lớn Hồ gia còn chưa buông tay. Tuy nhiên, khi bước quan bậc cửa ra ngoài, Hồ Ngọc Nhu nhìn lên, lại thoáng thấykhôngxa có bóng người phụ nữ mảnh maiđangchuẩn bị xuống xe ngựa.
Đây là mẹ của Triệu Tịch Nghiêm,côruột của tiểu nguyên chủ - Hồ thị!
Sao giờ này bà ta lại đến?
Đúng rồi, hôm nay theo lý là ngày lại mặt của Hồ Ngọc Uyển, thân làmcôruột, bà nênđicùng với cả nhà tới mới là bình thường. Nhưng lúc này bà chỉ cómộtmình, chắc là Triệu Tịch Nghiêm với chaanhtađangđọc sách ở nhà,khôngthểđi.
Nhưng nhìn thấy bà ta... nhất thời Hồ Ngọc Nhu chỉ muốn trốn thôi,côcăn bảnkhôngbiết dùng vẻ mặt gì để đối mặt với Hồ thị. Đặc biệt nếu Hồ thị biết chuyệnthìđồng nghĩa Triệu Tịch Nghiêm cũng biết chuyện!
côbé nguyên chủyêuthích biểu ca đến thế, biểu ca cũngyêunàng sâu đậm. Hồ Ngọc Nhukhôngdám tưởng tượng nếu Triệu Tịch Ngôn biết được vị hôn thê củaanhtađãgả cho người khácthìsẽra sao. Dù biếtrõbị hãm hại, Triệu Tịch Ngôn chắc cũngkhôngtài nào chấp nhận được?
không,côkhôngthể đối mặt Hồ thị được.
Dù sao, khi Hồ thị vào Hồ gia, cũng có ngườinóivới bà ta toàn bộ chân tướng, lúc này người Hồ gia ai còn gannóidối chứ. Vậythìđể Hồ gia giải thích cho bà ta hiểu,côvẫnkhôngnên gặp mặt Hồ thị.
Nghĩ như vậy, Hồ Ngọc Nhu bước qua bậc cửa, kéo Chu Thừa Vũ lên xe ngựa.côbướcmộtbước lớn, Chu Thừa Vũ cũng tăng tốc theo sau. Chỉ có điều tranh thủ quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ kịp nhìn thấy bộ dạng mất hứng xa xa của Hồ thịđivề Hồ gia.
Chu Thừa Vũkhôngbiết Hồ thị là ai, nhưnghiệntại thấy vẻ mặt bà ấykhôngvui vẻđitới, đoán chừng cũng biết chắc là người đó. E là Hồ giakhôngdám mời bà ta tới, bà ta lại ước tính canh giờ Hồ gia ăn xong bữa trưa mới qua.
Ngược lại Hồ thị này là người tâm cao hiểu lễ nghĩa, Triệu Tịch Nghiêm là con trai bà, chắc hẳn là ngườikhôngtệ.
Nghĩ thế, Chu Thừa Vũ liếc xuống Hồ Ngọc Nhuđangcó tật giật mình, đoán chắc là nàng nghĩ mìnhkhôngcó mặt mũi gặp ai nên mới gấp gáp kéo yđi.
Trong lòng y hơi khó chịu.
Song y nhớ tới tính toán trước đó của mình, y vốn cho mời Triệu Tịch Nghiêm tới từ sớm. Giờ nàykhôngthấy Triệu Tịch Nghiêm tới Hồ gia, e làhắntatrênđườngđitới huyện nha rồi, lúc này trong lòng y càng thêm khó chịu. Ban đầu y muốn giúp Hồ Ngọc Nhu giải thíchrõràng với Triệu Tịch nghiêm, nhưng bây giờ y lại quyết định chung sống cùng người vợ Hồ Ngọc Nhu này,mộtlát nữa bắt ynóicái gì với Triệu Tịch Nghiêm đây?
Cả hai người đều có tâm tư riêng, mà chả ai còn lòng dạ đề cập tới chuyện đến Đức Hưng lâu ăn cơm, xe ngựa chạy thẳng về Chu gia.
"Ta trước mắt có việc, nàng về trướcđi. Muốn ăn cái gìthìdặn hạ nhân làm." Chu Thừa Vũ xuống xe, thuận miệng dặn dò.
Hồ Ngọc Nhu gật đầu,côlúc này còn lòng dạ nào ăn cơm.
côbây giờ chỉ tâm tâm niệm niệm có lỗi với tiểu nguyên chủ.
Tiểu nguyên chủ bị bức chết rồi, nhưng chính nàng tự treo cổ, mà bây giờ nàng xuyên qua. Tiết thị với Hồ Ngọc Uyển coi nhưđãbị trừng phạt, nhưng đó chỉ là hình phạtnhỏ, căn bảnkhônghề đả động đến gân cốt của bọn họ.
Thù nàycôcố hết sức để trả nhưng chỉ trả được có nhiêu đó thôi. Thế nhưng còn Triệu Tịch Nghiêm bên đó,côchỉ có thể trơ mắt nhìnanhta buồn khổ thôi. Nếukhôngcó cách nào khác,khôngbằng thử tích góp chút đĩnh bạc, bù đắp chút ít?
Đúng là hao tổn trí óc quá mà.
Nhưngcôkhônghề biết người chân chính hao tổn trí óc giờ phút này là Chu Thừa Vũ. Y vừa xuống xe ngựađãcó người đến báo Triệu Tịch Nghiêmđãtới, lúc nàyđangđợi bên ngoài thư phòng. Mà chờ đợi y thong thả như rùa bò tới là bộ mặt vạn phần kích động của Triệu Tịch Nghiêm, cúi người chắp tay thi lễ với y.
Miệngnói: "Học trò bái kiến Chu đại nhân."
Bình luận facebook