Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap (21).txt
Chương 21-1: Bờ môi đỏ căng phồng, như bị người hôn sưng lên
(1)
Lời Tô thị vừanóira, aitrênbàn cũng đều nhìn lại Hồ Ngọc Nhu, bao gồm cả Chu Thừa Vũ.
Hồ Ngọc Nhu theo bản năng quay đầu lại, tầm mắt vừa vặn giao thoa với Chu Thừa Vũ giữakhôngtrung.
Đối mặt với ánh mắt thắc mắc nhìn mình, Hồ Ngọc Nhu chỉ cảm thấy gương mặt mình như thể bị cháy lên, như ngồitrênđống lửa, hậnkhôngthể đứng dậy chạyđikhuất bóng. Thế nhưng bây giờđangtrênbàn cơm, ai ai cũng ở đây, ngay cả người lớn vẫn còn. Nếucôbỏ chạythật,khôngkhỏi quá mức thiếu lễ phép.
Thế làcôđàng phải cúi đầu, lặng lẽ gặm bánh bao.
Chu lão phu nhân lại cười ha hả lên,nói: "Phu thê mới kết hôn, còn chưa quen thuộc, nhìn kỹ mới rốt, nhìn kỹ mới tốt." Bà vừanóivừa lắc đầu với Tô thị, ra hiệu nàng đừng chọc ghẹo Hồ Ngọc Nhu nữa. Nàng dâu mới da mặt mỏng, lúc này tiếp lời gì cũngkhônghay.
Tô thị hạ mắt che giấu tâm tìnhđangnổi lên dưới đáy mắt. Nàng che miệng cười ha ha,khônglên tiếng nữa.
Vị đại tẩu này, nhìn kiểu này,khôngnhữngkhôngcó chút dáng vẻ của tiểucônương mười mấy tuổi cònkhônggiống congáithương gia. Đáng lý ra, gặp nàng ghẹo mấy câu như vầy, tiểucônương còn chưa làm con dâu Chu gia “thật”,khôngphải bị mất mặt mà xù lông,thìcũng vì xấu hổ mà thất lễ mới phải!
Nhưng nàng ta chỉ biểuhiệnra bộ dáng e lệ xấu hổ mà thôi...
Có vẻ như nàng phải về suy ngẫm chothậttốt, ngày tháng sau này ở Chu gia mìnhđiđường thế nào mới phải.
Nàngkhôngcó con là điểm yếu trí mạng. Nếu ngay cả quyền quản gia cũng bị tước đoạt,thìnàng...
Nàng còn có ích gì chứ?
Trong lòng Hồ Ngọc Nhu có chútkhôngthích Tô thị,côcó lúc nào nhìn chằm chằm Chu Thừa Vũ đâu chứ. Chỉ là ngẫm về chuyện hôm qua, hôm nay ngóanhta hai lần thôi. Tô thị này cũng haythật, giữaanhchồng và em dâu, đùa giỡn thế này, chắc tốt nhở?
Cũng đâu phải trưởng bối với vãn bối mànóimấy câu như vậy.
Hồ Ngọc Nhu lặng lẽ ghim Tô thị 1 cái trong lòng, dẫukhôngbiết mình đắc tộicôta lúc nào, ở đâu, nhưng chínhcôcảm nhận đượccôta dường nhưkhôngthíchcô. Nghĩ như vậy, trong lúc ăn cơm,côkhônghề ngó Chu Thừa Vũ nữa, trái lại nhìn Tô thị nhiều hơn mấy lần.
Cái nhìn này, ít nhất giúpcônhìn thấumộtsố thứ.
Chu lão phu nhânyêuthương Tiểu Chiêu, đặt bên người gần gũi chăm chút. Tô thị thỉnh thoảng nhìn sang, ấy thế mà trong mắt chứa đầy oán giận và hận ý. Pháthiệnnày làmcôbất ngờ vô cùng, bởi vì Tô thị luôn bày ra vẻ ôn hòa phóng khoáng, cho dù có ghétcô, nhưng bề mặtkhônghề lộ ra.khôngngờ tới, nội tâmcôta lại có thái độ khác biệt lớn tới vậy.
Tuy nhiên, Hồ Ngọc Nhu ít nhiều có thể hiểu được.
Tiểu Chiêu là do Thanh di nương sinh, con thứ mà, Tô thị ghen ghét đó cũng là lẽ thường.
Song đôi mặt còn kèm theo hận ý,thìcó vẻ hơi bất thường rồi, sau này cẩn thậncôtathìtốt hơn.
Cơm nước xong, Chu Thừa Vũ quả nhiên muốn xuất phủ, y trước khiđithìnhìn Hồ Ngọc Nhumộtchút. Nhớ lại sau khi Tô thịnóicâu đótrênbàn cơm, Hồ Ngọc Nhu chốt lát lại nhìn Tô thị. Y bất giác nhíu mày. Tính tìnhcôvợ này của mình y còn chưa nắm được, chớ vì người ta đùa giỡn hai câu,đãsinh lòng bất mãn với người ta.
Nhân khẩu Chu gia đơn giản, em trai lại rời nhà quanh năm, Tô thị gánh vác trong sáu năm nay cũng vất vả khôn nguôi, có lẽ cũng mong ngóng y cưới vợ về đỡ đầnmộttay. Nếu hai người có xích mích,thìkhó mà bắt tay làm việc, có vẻ như y nên dành chút thời giannóichuyện với Hồ Ngọc Nhu vậy.
Có điềuhiệntại...Chu Thừa Vũ miễn nhìn thấy Hồ Ngọc Nhu, liền phản xạ nhớ tới giấc mộng lúng túng đêm qua, y cảm thấy tốt hơn là bớt tiếp xúc với nàng lại.
Y gọi Tú Vân qua, bảo:"Hôm nay ta có việcđitrấntrên, đêm naykhôngvề, nếu sớm nhấtthìcó lẽ quay lại vào chiều mai, lát nữa quay về báo với phu nhânmộttiếng."
Tú Vân vội gật đầu,khôngđề cập tới việc thu xếp hành lý, nàng hiểu bây giờ Chu Thừa Vũnóiđiliền, cũng tức là hành lýđãsớm dặn dò Lô Nghiễm sửa soạn rồi.
Chỉ là trong lòng nàng sốt ruộtkhôngthôi, mới thành hôn bao lâu đâu,đãphân giường ngủ với thê tử, ngay cả trốn được cũng trốn luôn. Bây giờ nàng phải làm sao đây, chẳng lẽ phải nghe theo nha hoàn Tú Hương ngu ngốc kia à, ra ngoài mua hương gì đó về bỏ vào phòng, lão gia phu nhân mới chịu làm chuyện tốt sao?
không,không, nếu chuyện này bị lộ ra, lão gia chắc chắnsẽđem hai nàng bán!
Trừ phi...chuyện này được lão phu nhân chống lưng.
Chu Thừa Vũkhôngnhìn Tú Vân, y nhìn Hồ Ngọc Nhu ở đằng xa xa. Lúc cúi xuống nhìn Tú Vân, Tú Vânthìcúi đầu, ykhôngthấy vẻ mặtkhôngđúng của Tú Vân.
"Đúng rồi, mấy ngày nay trời chuyển nóng, lát nữa ngươi qua bên nhị phu nhânnóimộttiếng, để nhị phu nhân sai người đen bồn băng sang phòng cho phu nhân." Y hơi dừng lại rồi tiếp tục giao phó, "Nhớ buổi tối đặt hơi xa chút, chú ý đừng để ban đêm trở lạnh."
Hả? Đâyrõràng là quan tâm phu nhân mà!
côkhônghề nghe lầm!
Tú Vân vui mừng ngẩng đầu, gật đầu liên tục: "Dạ dạ, nô tỳ nhớ kỹ. Lão gia yên tâm, nô tỳ nhất định qua báo với nhị phu nhân ạ."
Trái lại Chu Thừa Vũkhônghiểu, chỉ là đặt mấy bồn băng thôi, có cần vui tới vậykhông?
Ykhôngnóigì, phất phất tay, quay ngườiđi.
Cho đến khi Tú Vân đếnnói, Hồ Ngọc Nhu biết, hóa ra Chu Thừa Vũ ra ngoàiđitới ngày mai mới trở lại,nóigì mà khảo sát ở trấntrên,nóitớinóilui lời giải thích cũngkhôngrõràng.
Người này có vẻ nhưđangbực mình gì đấy.
Nhưng Hồ Ngọc Nhu nghĩ muốn nát óc, cũngkhôngbiếtanhta bực mình chỗ nào cả, vậythìchỉ có chuyện của Triệu Tịch Nghiêm thôi. Chẳng lẽ nhìn bề ngoàianhta kiểukhôngquan tâm, nhưng thực tế lòng vẫn luôn để ý? chắc vậy rồi, đàn ông mà, làmộtngười đàn ông, ai lại hy vọng trong lòng vợ mình vấn vương người khác.
Xem ra mình phải lên kế hoạch "Quên Triệu Tịch Nghiêm càng sớm càng tốt." mới được.
Tú Vânnhỏgiọng bẩm báo: "Phu nhân, lão gia là quan tâm người ấy, vừa rồi còn dặn nô tỳ, bảo nô tỳ qua bên nhị phu nhân lấy băng về đặt trong phòng người ạ. Ngài ấy bảo trời dạo này quá nóng, lão gia sợ người bị nóng ạ."
Hở?
nóianhtanóivậy...Hồ Ngọc Nhu có hơi mơ màng rồi.
Đoánkhôngtrúng tâm tư Chu Thừa Vũ, cũng đoánkhôngtrúng tâm tư của Tú Vân luôn.
Ban đầucôcho rằng Tú Vân hẳn là kiên quyết leo lên giường người nọ. Thế mà giờ có vẻcôấy vui mừng hơn mình là sao nhỉ, liệu có khi nào mình hiểu nhầmcôấykhông?
Nghĩ tới đây,côbỗng nhớ tới Thanh di nương và con ruột nàng ta Tiểu Chiêu, cùng với ánh mắt Tô thị nhìn Tiểu Chiêutrênbàn cơn lúc nãy. Nhắc tới Tô thị âu cũng là người mệnh khổ, trước kia nghe Tú Vân kể lạicôta cũngđãgả tới Chu gia hơn sáu năm, vẫnkhôngcó con.
Mà Tiểu Chiêu à, Thanh di nương chỉ với nhị lão giamộtlần cách đây ba năm vậy mà dính ngay. Vậythìcoi ra, vấn đềkhôngphảitrênngười nhị lão gia. Chỉ có thểnóinó nằmtrênngười Tô thị. Ở cổ đại này,khôngcon là tội lớn nhất để bỏ vợ, Tô thịđãgả qua Chu nhiều năm vậy, áp lực hẳn là lớnkhôngtả nổi.
Cho nêncô,côphải mau chóng sinh con mới được à?
Nghĩ tới cơ thể của tiểu nguyên chủ mới 15 tuổi,nhỏnhư vậy mà sinh conthìquá nguy hiểm. Hơn nữa điều kiện y tế ở cổ đạikhônghề tốt, phụ nữ sinh con nhưđidạomộtvòng ở cửa quỷ môn quan (cửaâmphủ). Nếu được, Hồ Ngọc Nhu hi vọng mình tới 18t mới có con.
Nhưng lỡ maycôcứkhôngsinh như vậy, có vẻ như Tú Vân và Tú Hương này, ắt hẳn chiếu theo lẽ thường nên chảy tóc cho hai người họ nhỉ? Hồ Ngọc Nhukhônghề muốn thấy cảnh đó tí nào, cho dù đây là cổ đại,côvẫn như cũ chỉ muốn chế độmộtvợmộtchồng.
Phiền não quáđimất.
Mà giây phút bị phiền não quấn lấy, Hồ Ngọc Nhu hơi đồng tình với Tô thị.
·
Hồ Ngọc Nhuđigặp Quản ma ma.
Quản ma ma hơn 30 tuổi, bà là mẫu phụ nữ trung niên hơi mập mạp. Tiết thị cho người đánh bà hơi bị dã man, bây giờ chỉ có thể nằmtrêngiường. Khi Hồ Ngọc Nhu đến, bà chống người muốn đứng dậy, vẫn là Hồ Ngọc Nhu nhanh chân chạy lại đè bà xuống,cômộtphen ép buộc bà mới nghe lời.
Hồ Ngọc Nhu ngồi đầu giường đánh giá bà, bà rơi nước mắtkhôngngừng, "Tiểu thư ngoan của ta......tốt rồi, tốt rồi!" Tiết thị và tam tiểu thư tính kế tiểu thư, nhưngkhôngngờ tiểu thư được Chu đại nhânyêuthích, chắc chắn là do phu nhântrêntrời phù hộ, "Tiểu thư, đây là trong họa được phúc, sau này chúng ta trải qua tháng ngày tốt lành, người ngàn vạn nên quênđitất cả chuyện cũ trước kiađi, từ nay về sau sống vui vẻ với Chu đại nhân."
Chuyện của Hồ Ngọc Nhu, hôm qua Quản ma ma cố chống đỡ gặng hỏi A Quỳnh tất.
Bà dặnđidặn lại Hồ Ngọc Nhu, đừng nhớ tới Triệu Tịch Nghiêm nữa.
Quản ma ma là bà vú của Hồ Ngọc Nhu, giây phút vừa nhìn thấy bà ấy, Hồ Ngọc Nhu liền có cảm giác quen thuộc ập tới. Cộng với ánh mắt quan tâmkhôngchút giả dối, được người ta đặt trong lòng, đặc biệt là người thiếu thốn tình thương mẹ như Hồ Ngọc Nhu mànói, nhất thờicôcảm động khôn nguôi, nước mắt vỡ òa rơi tí ta tí tách.
“Ma ma yên tâm, con hiểu mà.”côgật đầu liên tục, mặc dùcôbiết tiếng ma ma nàykhôngphải nghĩa ma ma ởhiệnđại, nhưng bụng bảo dạ dặn lòng xem Quản ma ma là mẹ của mình.
Quản ma ma thấy Hồ Ngọc Nhu sống sốt, tâm được đặt xuống, bà vội giục Hồ Ngọc Nhu về lẹ, "Người mau trở vềđi, bây giờđãgả cho người ta, làm dâu nhà người khác, chuyện gì cũng cần phải cẩn thận. Giờ ngườiđãlà đại phu nhân Chu gia, còn nô tỳ là hạ nhân, người ở lâu trong phòng nô tỳkhôngtốt. Ngoan nào, nghe lời ma ma, chuyện gìkhônghiểuthìthương lượng với A Quỳnh, nếu thương lượngkhôngcó kết quảthìsai A Quỳnh tớinóivới nôt ỳ, nô tỳ nghĩ kế giúp người. Chờ thân thể nô tỳ khá lên. Nô tỳ lập tức tới hầu hạ bên cạnh người."
Quản ma ma và A Quỳnh, hai người này vô cùng tốt vớicô, thực tế mànóihai người họ tốt vớicôbé nguyên chủ mà thôi. Song Hồ Ngọc Nhu nhận hết,cônhất định đối xử với họ tốt hơn cảcôbé nguyên chủ. Thực chất họkhônghề giống hạ nhân của tiểu nguyên chủ chút nào, trái lại giống người thân của nhau hơn.
Chồng và con của Quản ma ma vì gặpsựcố mà chết hết, nên bà gần như xem tiểu nguyên chủ là congáimà chăm sóc. Vì thế Hồ Ngọc Nhu cũngkhôngdám nán lại lâu, sợ Quản ma ma pháthiệnra sơ hở. "Ma ma ở đây ráng dưỡng thương cho tốt, đừng vội. Bên cạnh con có người hầu hạ rồi, chừng nào thương tích của ma ma hoàn toàn bình phục chothậtlà tốt rồi về. Chuyện rắc rối của con sau này con nhiều, đợi làm phiền ma ma đấy."
Tiểu thư trưởng thành rồi, biết lo lắng cho bà, quan tâm bà.
Quản ma ma nước mắt lưng tròng, trong lòng vô cùng ấm áp.
Sau khiđira ngoài, Hồ Ngọc Nhu gọi tiểu nha hoàn hầu hạ Quản ma ma tới, tỉ mỉ dặn dòmộtphen, mới dẫn A Quỳnh về.
p/s: Vì hơn 7k chữ nên mình chia làm 3 phần, nay edit 2p, sợ mấy bạn trông nên mình đăng lên trước, nay mình biết tự giác lắm, còn ngóng động phòng mấy bạn cứ chờ từ từ
(1)
Lời Tô thị vừanóira, aitrênbàn cũng đều nhìn lại Hồ Ngọc Nhu, bao gồm cả Chu Thừa Vũ.
Hồ Ngọc Nhu theo bản năng quay đầu lại, tầm mắt vừa vặn giao thoa với Chu Thừa Vũ giữakhôngtrung.
Đối mặt với ánh mắt thắc mắc nhìn mình, Hồ Ngọc Nhu chỉ cảm thấy gương mặt mình như thể bị cháy lên, như ngồitrênđống lửa, hậnkhôngthể đứng dậy chạyđikhuất bóng. Thế nhưng bây giờđangtrênbàn cơm, ai ai cũng ở đây, ngay cả người lớn vẫn còn. Nếucôbỏ chạythật,khôngkhỏi quá mức thiếu lễ phép.
Thế làcôđàng phải cúi đầu, lặng lẽ gặm bánh bao.
Chu lão phu nhân lại cười ha hả lên,nói: "Phu thê mới kết hôn, còn chưa quen thuộc, nhìn kỹ mới rốt, nhìn kỹ mới tốt." Bà vừanóivừa lắc đầu với Tô thị, ra hiệu nàng đừng chọc ghẹo Hồ Ngọc Nhu nữa. Nàng dâu mới da mặt mỏng, lúc này tiếp lời gì cũngkhônghay.
Tô thị hạ mắt che giấu tâm tìnhđangnổi lên dưới đáy mắt. Nàng che miệng cười ha ha,khônglên tiếng nữa.
Vị đại tẩu này, nhìn kiểu này,khôngnhữngkhôngcó chút dáng vẻ của tiểucônương mười mấy tuổi cònkhônggiống congáithương gia. Đáng lý ra, gặp nàng ghẹo mấy câu như vầy, tiểucônương còn chưa làm con dâu Chu gia “thật”,khôngphải bị mất mặt mà xù lông,thìcũng vì xấu hổ mà thất lễ mới phải!
Nhưng nàng ta chỉ biểuhiệnra bộ dáng e lệ xấu hổ mà thôi...
Có vẻ như nàng phải về suy ngẫm chothậttốt, ngày tháng sau này ở Chu gia mìnhđiđường thế nào mới phải.
Nàngkhôngcó con là điểm yếu trí mạng. Nếu ngay cả quyền quản gia cũng bị tước đoạt,thìnàng...
Nàng còn có ích gì chứ?
Trong lòng Hồ Ngọc Nhu có chútkhôngthích Tô thị,côcó lúc nào nhìn chằm chằm Chu Thừa Vũ đâu chứ. Chỉ là ngẫm về chuyện hôm qua, hôm nay ngóanhta hai lần thôi. Tô thị này cũng haythật, giữaanhchồng và em dâu, đùa giỡn thế này, chắc tốt nhở?
Cũng đâu phải trưởng bối với vãn bối mànóimấy câu như vậy.
Hồ Ngọc Nhu lặng lẽ ghim Tô thị 1 cái trong lòng, dẫukhôngbiết mình đắc tộicôta lúc nào, ở đâu, nhưng chínhcôcảm nhận đượccôta dường nhưkhôngthíchcô. Nghĩ như vậy, trong lúc ăn cơm,côkhônghề ngó Chu Thừa Vũ nữa, trái lại nhìn Tô thị nhiều hơn mấy lần.
Cái nhìn này, ít nhất giúpcônhìn thấumộtsố thứ.
Chu lão phu nhânyêuthương Tiểu Chiêu, đặt bên người gần gũi chăm chút. Tô thị thỉnh thoảng nhìn sang, ấy thế mà trong mắt chứa đầy oán giận và hận ý. Pháthiệnnày làmcôbất ngờ vô cùng, bởi vì Tô thị luôn bày ra vẻ ôn hòa phóng khoáng, cho dù có ghétcô, nhưng bề mặtkhônghề lộ ra.khôngngờ tới, nội tâmcôta lại có thái độ khác biệt lớn tới vậy.
Tuy nhiên, Hồ Ngọc Nhu ít nhiều có thể hiểu được.
Tiểu Chiêu là do Thanh di nương sinh, con thứ mà, Tô thị ghen ghét đó cũng là lẽ thường.
Song đôi mặt còn kèm theo hận ý,thìcó vẻ hơi bất thường rồi, sau này cẩn thậncôtathìtốt hơn.
Cơm nước xong, Chu Thừa Vũ quả nhiên muốn xuất phủ, y trước khiđithìnhìn Hồ Ngọc Nhumộtchút. Nhớ lại sau khi Tô thịnóicâu đótrênbàn cơm, Hồ Ngọc Nhu chốt lát lại nhìn Tô thị. Y bất giác nhíu mày. Tính tìnhcôvợ này của mình y còn chưa nắm được, chớ vì người ta đùa giỡn hai câu,đãsinh lòng bất mãn với người ta.
Nhân khẩu Chu gia đơn giản, em trai lại rời nhà quanh năm, Tô thị gánh vác trong sáu năm nay cũng vất vả khôn nguôi, có lẽ cũng mong ngóng y cưới vợ về đỡ đầnmộttay. Nếu hai người có xích mích,thìkhó mà bắt tay làm việc, có vẻ như y nên dành chút thời giannóichuyện với Hồ Ngọc Nhu vậy.
Có điềuhiệntại...Chu Thừa Vũ miễn nhìn thấy Hồ Ngọc Nhu, liền phản xạ nhớ tới giấc mộng lúng túng đêm qua, y cảm thấy tốt hơn là bớt tiếp xúc với nàng lại.
Y gọi Tú Vân qua, bảo:"Hôm nay ta có việcđitrấntrên, đêm naykhôngvề, nếu sớm nhấtthìcó lẽ quay lại vào chiều mai, lát nữa quay về báo với phu nhânmộttiếng."
Tú Vân vội gật đầu,khôngđề cập tới việc thu xếp hành lý, nàng hiểu bây giờ Chu Thừa Vũnóiđiliền, cũng tức là hành lýđãsớm dặn dò Lô Nghiễm sửa soạn rồi.
Chỉ là trong lòng nàng sốt ruộtkhôngthôi, mới thành hôn bao lâu đâu,đãphân giường ngủ với thê tử, ngay cả trốn được cũng trốn luôn. Bây giờ nàng phải làm sao đây, chẳng lẽ phải nghe theo nha hoàn Tú Hương ngu ngốc kia à, ra ngoài mua hương gì đó về bỏ vào phòng, lão gia phu nhân mới chịu làm chuyện tốt sao?
không,không, nếu chuyện này bị lộ ra, lão gia chắc chắnsẽđem hai nàng bán!
Trừ phi...chuyện này được lão phu nhân chống lưng.
Chu Thừa Vũkhôngnhìn Tú Vân, y nhìn Hồ Ngọc Nhu ở đằng xa xa. Lúc cúi xuống nhìn Tú Vân, Tú Vânthìcúi đầu, ykhôngthấy vẻ mặtkhôngđúng của Tú Vân.
"Đúng rồi, mấy ngày nay trời chuyển nóng, lát nữa ngươi qua bên nhị phu nhânnóimộttiếng, để nhị phu nhân sai người đen bồn băng sang phòng cho phu nhân." Y hơi dừng lại rồi tiếp tục giao phó, "Nhớ buổi tối đặt hơi xa chút, chú ý đừng để ban đêm trở lạnh."
Hả? Đâyrõràng là quan tâm phu nhân mà!
côkhônghề nghe lầm!
Tú Vân vui mừng ngẩng đầu, gật đầu liên tục: "Dạ dạ, nô tỳ nhớ kỹ. Lão gia yên tâm, nô tỳ nhất định qua báo với nhị phu nhân ạ."
Trái lại Chu Thừa Vũkhônghiểu, chỉ là đặt mấy bồn băng thôi, có cần vui tới vậykhông?
Ykhôngnóigì, phất phất tay, quay ngườiđi.
Cho đến khi Tú Vân đếnnói, Hồ Ngọc Nhu biết, hóa ra Chu Thừa Vũ ra ngoàiđitới ngày mai mới trở lại,nóigì mà khảo sát ở trấntrên,nóitớinóilui lời giải thích cũngkhôngrõràng.
Người này có vẻ nhưđangbực mình gì đấy.
Nhưng Hồ Ngọc Nhu nghĩ muốn nát óc, cũngkhôngbiếtanhta bực mình chỗ nào cả, vậythìchỉ có chuyện của Triệu Tịch Nghiêm thôi. Chẳng lẽ nhìn bề ngoàianhta kiểukhôngquan tâm, nhưng thực tế lòng vẫn luôn để ý? chắc vậy rồi, đàn ông mà, làmộtngười đàn ông, ai lại hy vọng trong lòng vợ mình vấn vương người khác.
Xem ra mình phải lên kế hoạch "Quên Triệu Tịch Nghiêm càng sớm càng tốt." mới được.
Tú Vânnhỏgiọng bẩm báo: "Phu nhân, lão gia là quan tâm người ấy, vừa rồi còn dặn nô tỳ, bảo nô tỳ qua bên nhị phu nhân lấy băng về đặt trong phòng người ạ. Ngài ấy bảo trời dạo này quá nóng, lão gia sợ người bị nóng ạ."
Hở?
nóianhtanóivậy...Hồ Ngọc Nhu có hơi mơ màng rồi.
Đoánkhôngtrúng tâm tư Chu Thừa Vũ, cũng đoánkhôngtrúng tâm tư của Tú Vân luôn.
Ban đầucôcho rằng Tú Vân hẳn là kiên quyết leo lên giường người nọ. Thế mà giờ có vẻcôấy vui mừng hơn mình là sao nhỉ, liệu có khi nào mình hiểu nhầmcôấykhông?
Nghĩ tới đây,côbỗng nhớ tới Thanh di nương và con ruột nàng ta Tiểu Chiêu, cùng với ánh mắt Tô thị nhìn Tiểu Chiêutrênbàn cơn lúc nãy. Nhắc tới Tô thị âu cũng là người mệnh khổ, trước kia nghe Tú Vân kể lạicôta cũngđãgả tới Chu gia hơn sáu năm, vẫnkhôngcó con.
Mà Tiểu Chiêu à, Thanh di nương chỉ với nhị lão giamộtlần cách đây ba năm vậy mà dính ngay. Vậythìcoi ra, vấn đềkhôngphảitrênngười nhị lão gia. Chỉ có thểnóinó nằmtrênngười Tô thị. Ở cổ đại này,khôngcon là tội lớn nhất để bỏ vợ, Tô thịđãgả qua Chu nhiều năm vậy, áp lực hẳn là lớnkhôngtả nổi.
Cho nêncô,côphải mau chóng sinh con mới được à?
Nghĩ tới cơ thể của tiểu nguyên chủ mới 15 tuổi,nhỏnhư vậy mà sinh conthìquá nguy hiểm. Hơn nữa điều kiện y tế ở cổ đạikhônghề tốt, phụ nữ sinh con nhưđidạomộtvòng ở cửa quỷ môn quan (cửaâmphủ). Nếu được, Hồ Ngọc Nhu hi vọng mình tới 18t mới có con.
Nhưng lỡ maycôcứkhôngsinh như vậy, có vẻ như Tú Vân và Tú Hương này, ắt hẳn chiếu theo lẽ thường nên chảy tóc cho hai người họ nhỉ? Hồ Ngọc Nhukhônghề muốn thấy cảnh đó tí nào, cho dù đây là cổ đại,côvẫn như cũ chỉ muốn chế độmộtvợmộtchồng.
Phiền não quáđimất.
Mà giây phút bị phiền não quấn lấy, Hồ Ngọc Nhu hơi đồng tình với Tô thị.
·
Hồ Ngọc Nhuđigặp Quản ma ma.
Quản ma ma hơn 30 tuổi, bà là mẫu phụ nữ trung niên hơi mập mạp. Tiết thị cho người đánh bà hơi bị dã man, bây giờ chỉ có thể nằmtrêngiường. Khi Hồ Ngọc Nhu đến, bà chống người muốn đứng dậy, vẫn là Hồ Ngọc Nhu nhanh chân chạy lại đè bà xuống,cômộtphen ép buộc bà mới nghe lời.
Hồ Ngọc Nhu ngồi đầu giường đánh giá bà, bà rơi nước mắtkhôngngừng, "Tiểu thư ngoan của ta......tốt rồi, tốt rồi!" Tiết thị và tam tiểu thư tính kế tiểu thư, nhưngkhôngngờ tiểu thư được Chu đại nhânyêuthích, chắc chắn là do phu nhântrêntrời phù hộ, "Tiểu thư, đây là trong họa được phúc, sau này chúng ta trải qua tháng ngày tốt lành, người ngàn vạn nên quênđitất cả chuyện cũ trước kiađi, từ nay về sau sống vui vẻ với Chu đại nhân."
Chuyện của Hồ Ngọc Nhu, hôm qua Quản ma ma cố chống đỡ gặng hỏi A Quỳnh tất.
Bà dặnđidặn lại Hồ Ngọc Nhu, đừng nhớ tới Triệu Tịch Nghiêm nữa.
Quản ma ma là bà vú của Hồ Ngọc Nhu, giây phút vừa nhìn thấy bà ấy, Hồ Ngọc Nhu liền có cảm giác quen thuộc ập tới. Cộng với ánh mắt quan tâmkhôngchút giả dối, được người ta đặt trong lòng, đặc biệt là người thiếu thốn tình thương mẹ như Hồ Ngọc Nhu mànói, nhất thờicôcảm động khôn nguôi, nước mắt vỡ òa rơi tí ta tí tách.
“Ma ma yên tâm, con hiểu mà.”côgật đầu liên tục, mặc dùcôbiết tiếng ma ma nàykhôngphải nghĩa ma ma ởhiệnđại, nhưng bụng bảo dạ dặn lòng xem Quản ma ma là mẹ của mình.
Quản ma ma thấy Hồ Ngọc Nhu sống sốt, tâm được đặt xuống, bà vội giục Hồ Ngọc Nhu về lẹ, "Người mau trở vềđi, bây giờđãgả cho người ta, làm dâu nhà người khác, chuyện gì cũng cần phải cẩn thận. Giờ ngườiđãlà đại phu nhân Chu gia, còn nô tỳ là hạ nhân, người ở lâu trong phòng nô tỳkhôngtốt. Ngoan nào, nghe lời ma ma, chuyện gìkhônghiểuthìthương lượng với A Quỳnh, nếu thương lượngkhôngcó kết quảthìsai A Quỳnh tớinóivới nôt ỳ, nô tỳ nghĩ kế giúp người. Chờ thân thể nô tỳ khá lên. Nô tỳ lập tức tới hầu hạ bên cạnh người."
Quản ma ma và A Quỳnh, hai người này vô cùng tốt vớicô, thực tế mànóihai người họ tốt vớicôbé nguyên chủ mà thôi. Song Hồ Ngọc Nhu nhận hết,cônhất định đối xử với họ tốt hơn cảcôbé nguyên chủ. Thực chất họkhônghề giống hạ nhân của tiểu nguyên chủ chút nào, trái lại giống người thân của nhau hơn.
Chồng và con của Quản ma ma vì gặpsựcố mà chết hết, nên bà gần như xem tiểu nguyên chủ là congáimà chăm sóc. Vì thế Hồ Ngọc Nhu cũngkhôngdám nán lại lâu, sợ Quản ma ma pháthiệnra sơ hở. "Ma ma ở đây ráng dưỡng thương cho tốt, đừng vội. Bên cạnh con có người hầu hạ rồi, chừng nào thương tích của ma ma hoàn toàn bình phục chothậtlà tốt rồi về. Chuyện rắc rối của con sau này con nhiều, đợi làm phiền ma ma đấy."
Tiểu thư trưởng thành rồi, biết lo lắng cho bà, quan tâm bà.
Quản ma ma nước mắt lưng tròng, trong lòng vô cùng ấm áp.
Sau khiđira ngoài, Hồ Ngọc Nhu gọi tiểu nha hoàn hầu hạ Quản ma ma tới, tỉ mỉ dặn dòmộtphen, mới dẫn A Quỳnh về.
p/s: Vì hơn 7k chữ nên mình chia làm 3 phần, nay edit 2p, sợ mấy bạn trông nên mình đăng lên trước, nay mình biết tự giác lắm, còn ngóng động phòng mấy bạn cứ chờ từ từ
Bình luận facebook