Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap (25).txt
Chương 23: Như kiểu ...... Cô vốn không quan tâm Chu Thừa Vũ có nạp thiếp hay không
Cơm tối nhà họ Chukhôngtính là thịnh soạn, món mặn chỉ cómộtmón chân giò hun khói. Trái lại đồ chay có ba món, tàu hũ chiên giòn, vịt quay chay, còn cómộtđĩa rau xào.
Rửa sạch tay xong, Chu Thừa Vũ ngồi chủ vị, Hồ Ngọc Ngọc Nhu ngồi bên trái chàng.
Thực tế trước khi ngồi xuốngcôcó hơi do dự, nhớ lại tình tiết tiểu thuyết ngày xưa đọc, con dâu mới về cần lập quy củ, vì thế phải hầu hạ mẹ chồng, tướng công và em chồng ăn cơm. Mà ngoại trừcôgáilấy chồng là nữ chính, hoặc là gả thấp,khôngở nhà chồng rathìphải nhất nhất hầu hạ chồng mình.
Hồ Ngọc Nhu nghĩ nghĩ,côcó nên đứng đây, phục vụ Chu Thừa Vũ cơm nước xong rồi mới ngồi haykhông?
Nhưngcôkhôngthấy Chu Thừa Vũ dặn dò mà, vả lạicôđói quá, thứ hai làcôkhôngbiết quy củ chia đồ ăn ra sao, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là ngồi xuống ăn.
Trái lại Chu giakhôngcó nhiều quy định như vậy, thấy Hồ Ngọc Nhu ngồi đó lặng lẽ húp cháo, gắp đồ ăn cũng chỉ gắp rau xào trước mặt, Chu Thừa Vũ ngẩng đầu ra hiệu cho Tú Hương và A Quỳnh trước lui ra ngoài. Trong phòng bấy giờ còn có hai người, chàng nhìn bốn móntrênbàn, đũa gắpmộtchân giò hun khói, đặt vào chén Hồ Ngọc Nhu.
Mùi thịt xông vào mũi, Hồ NGọc Nhu giật mình ngửa ra, ngẩng đầu lên.
Bắt gặp Chu Thừa Vũ thu mắt lại,đanggắp miếng đậu hũ chiên giòn đưa vào miệng. Dường như miếng chân giò vừa rồikhôngphải do chàng ta gắp vậy, Hồ Ngọc Nhu có nhìn chàng cũng xem nhưkhôngthấy.
Hồ Ngọc Nhu chớp mắt, ngược lại vô cùng thẳng thắn, "Cám ơn."
Chu Thừa Vũ rủ mắt, hơi ngưng lại rồi thờ ơ đáp, "Ờ."
Người đàn ông nàykhônghề giận dỗicôphảikhông?
Gắp đồ ăn chocô, đó là quan tâm đếncô, phảikhông?
Đúng là bất ngờ ghê, hóa ra đàn ông cổ đại có tâm tư tinh tế tỉ mỉ phết.
Hồ Ngọc Nhu gắp chân giò hun khói vào miệng, thịt vừa giòn vừa thơm, vừa vào miệng liền tan, ăn tới mắt híp lại, tươi cười vô thức thểhiệnra.côcũng biết điều lắm, hiểu được có quathìcó lại, liếc nhìn mấy món ăntrênbàn, nhìn nhìn chỉ thấy có được món chân giò hun khói này là tuyệt nhất, liền gắpmộtmiếng, bỏ vào chén Chu Thừa Vũ.
côkhôngdám lộ ra vẻ tươi cười phơi phới, thậm chí cố gắng hạ giọng sao cho lạnh nhạtmộtchút, "Chân giò này ăn rất ngon, chàng cũng nếm thử xem."
Chu Thừa Vũ tức khắc nhìn sangcô.
Hai người vốn cách nhau gần, bây giờ mặt đối mặt, ngay cả bóng hình mình trong mắt đối phương cũng thấy rấtrõràng.
Chu Thừa Vũ nhìn như bình thường, Hồ Ngọc Nhu lại mới đối mắt vội liếc mắtđi.
Thíchmộtngười là từ trong ánh mắt có thể nhìn ra được, Chu Thừa Vũ thông minh như vậy,côsợ tâm tư của mình bị vạch trần.
Nhưngcôkhônghề biết, giây phútcôcúi đầu xuống, đôi mắt Chu Thừa Vũ ngay lập tức lóe lênmộttia nghi ngờ. Chàng quảthậtnhìn ra, kể từ ngày Hồ Ngọc Nhu về từ chỗ mẹ, nàng trở nên vui vẻ hẳn, lúc ấy chàng còn tìm cớ cho nàng. Nhưng lần này, chàng lạikhôngtìm được lý do chính đáng nào khác. Nếu như bắt buộcnói, đầu tiên là nàng vui vẻ, sau đó là nàng ngại ngùng.
Vui vẻ vì chàng gắp đồ ăn cho nàng, quan tâm nàng.
Ngại ngùng vì tự nàng thểhiệntấm lòng gắp đồ ăn cho chàng, vì chàng nhìn nàng.
Nàng cúi đầu, sợ mình biết tâm tư nàng.
Đoán được tâm tư Hồ Ngọc Nhu, lòng Chu Thừa Vũ dĩ nhiên có ba phần vui mừng, cho dù bất cứ ai cũngkhôngmuốn người khác chán ghét bản thân mình, đặc biệt là thê tử sắp cùng nhauđitới cuối đời. Thế nhưng trừđiba phần vui mừng, còn lại sáu phần nghi ngờ.rõràng nàng vì Triệu Tịch Nghiêm tới cả mạng sốngkhôngcần, vậy mà giờ đây lại...... đầu tiên là kiên quyết muốn gả cho chàng, sau lại động lòng với chàng?
Chân tình nàng với Triệu tịch Nghiêm tuyệt đốikhôngphải hư tình giả ý.
Vậy còn tấm lòng nàng với mình, mưu đồ của nàng, có lẽ cũngkhôngphải giả, cũng xuất phát từ trong tâm.
Ba phần vui đọ với 6 phần nghi ngờ, cuối cùng tính ra bằng nửa phần nghi ngờ cộng thêm nửa phần...... bất mãn.
Đương nhiên chàng muốn mình và thê tử cầm sắt hòa minh(27), ân ân ái ái, nếu như vợ mình là người hay thay lòngthìphần mong đợi cùng nhau ân ái giảm đáng kể.mộtkhắc trước nàng còn vì Triệu Tịch Nghiêm mà sống chếtkhôngmà,mộtkhắc sauđãvì phải gả cho mình mà cam chịu số phậnkhôngnói, mà đúng hơn làyêuthích mình.
(27)
Cầm sắt hòa minhĐàn cầm và đàn sắt cùng vang, ý chỉsựhòa hợp.
Nếu ngày đó người nàng gảkhôngphải chàng, nàng có phải cũngsẽđối xử với người nọ như vậy chăng?
Mặc dù chàng biết đây chỉ là giả thuyết, nhưng cũng vì giả thuyết này, Chu Thừa Vũ bỗngkhôngcòn cảm giác ngon miệng nữa.
Hồ Ngọc Nhu nhận ra bầukhôngkhí bên người bỗng lạnh lẽo,côngay lập tức nhìn sang, mặc dù Chu Thừa Vũ vẫn trông như bình thường, nhưng Hồ Ngọc Nhu vẫn cảm giác được,anhta lại mất hứng.
khôngphải vừa rồi còn tốt sao?
mộtđại nam nhân,rõràngkhôngcó ai đắc tội, mà sao cứ động tí lại mất hứng hoài vậy?
Hồ Ngọc Nhukhôngđoán ra nguyên nhân, trong lòng đột nhiên cảm thấy mệt mỏithật.
Chu Thừa Vũ đặt đũa xuống,nói: "Nàng cứ từ từ ăn, ăn xong rồi vào đây, ta có chuyện muốnnóivới nàng."
nóixong cònkhôngchờ Hồ Ngọc Nhu đáp, chàngđãđứng dậy, bước vào phòng trong.
rõràng mới đây còn quan tâmcô, gắp đồ ăn chocô, đến nỗi làm cho xuân tâmcônhộn nhạo cả lên.
Hồ Ngọc Nhu nhịn cục tức, bơ lờianhtanói,khôngnhữngkhôngđuổi theo mà còn bình tĩnh ngồi ăn cho no đủ.
A Quỳnh và Tú Hương bên ngoài canh cửa, vì ý của Chu Thừa Vũ nên cả haikhôngai dám vào, thấy Hồ Ngọc Nhu như vậy, hai người sốt ruột đỏ cả mắt.
Tú Hương đụng A Quỳnh,thìthầm: "Ngươi nhanhđikhuyên phu nhânđi, người là tiểu thư của ngươi,nóikhôngchừng người nghe lời người khuyên đấy."
Từ xưa tới nay, phụ nữ xem chồng là trời, đại lão gia nhìn qua có có vẻđangmất hứng, ăn xongđãvộiđi, tiểu thư nên lập tức đuổi theo mới đúng chứ!
A Quỳnh nhìn vào cửa phòng trong rồi lắc đầu,nói:"Chẳng phải lão gia đuổi chúng ta ra sao, ta đây là nha hoàn của phu nhân, lão gia nhất địnhsẽnghiêm khắc với ta. Vẫn là ngươiđiđi, ngươiđãhầu hạ lão gia nhiều năm, coi như bây giờ ngươiđikhuyên phu nhân, lão gia có biết cũngkhôngtính sổtrênđầu ngươi."
A Quỳnh và Tú Hương giống nhau, đều cho là Hồ Ngọc Nhu sai. Nhưng Tú Hương mở miệng trước, A Quỳnh cảm thấy cho dù có chuyện gì nàng cũngkhôngthểđi.
Trong nhà này tự nhiên lão gia lớn nhất, nhưng về hậu trạch hẳn là phu nhân làm chủ, tiểu thư nhà nàng lớn nhất. Bất kể giữa lão gia và tiểu thư có ra sao, nhưng trước mặt hạ nhânthìphu nhân là người đứng đầu. Tú hương vậy mà dám lên mặt với nàng như vậy tức nghĩa chưa hề đặt tiểu thư trong lòng. Hơn nữa, ngay cả khikhôngliên quan tiểu thư, chỉ có nàng và Tú Hương, Tú Hương cũngkhôngcó tư cách ra lệnh cho nàng. Nàng là đại nha hoàn của tiểu thư, là đại nha hoàn thiếp thân duy nhất!
Tú Hương bị A Quỳnh chọc tức, trừng mắt với nàng tanói: "Ngươi thấy ta có ý xấu hả? Ta chỉ vì phu nhân cả thôi!"
"Vì ta cái gì?" Lời này của Tú Hương có hơi lớn, đúng lúc Hồ Ngọc Nhu buông chén xuông,điqua thăm hỏi.
Tú Hương giật mình, cuống quýt lắc đầu, "không,khôngạ, nô tỳ với A Quỳnhnóichuyện phiếm thôi ạ."
Hồ Ngọc Nhu nhìn chằm chằm nàng ta, ra hiệu cho họ đến dọn bàn, cho A Quỳnh ánh mắt yên tâm,đivào phòng trong.
Chu Thừa Vũđangcầm cuốn sách Hồ Ngọc Nhu xem lỡ dỡ, nghiêng người dựa mép giường, xem câu được câukhông.
Hôm nay chàng mặc áo choàng trắng vải bố ngày thường, hôngkhôngtreo gì cả, nhàn rỗi tựa vào giường thoải mái nằm. Cặp chân thon dài, tao nhã, kết hợp với gương mặt đẹp trai chết người, cho dù biếtanhtađangmất hứng, Hồ Ngọc Nhu vẫnkhôngkìm được tham lam nhìn mấy lần.
"Đại nhân." Thấy Chu Thừa Vũ cúi đầu xem sách có vẻ nghiêm túc, Hồ Ngọc Nhu lên tiếng nhắc nhở.
Chu Thừa Vũ dường như bây giờ mới pháthiệnnàng vào, ngẫu nhiên đặt cuốn sách vàomộttrong bốn chân đế sen giường, vẫy tay ra hiệu, "Lại đây."
Hồ Ngọc Nhu tới gần.
Chu Thừa Vũ đưa tay kéo nàng, ra hiệu cho nàng ngồi bên cạnh, "Hôm nay, nhị đệ muội tới tìm nàng?"
Sao lại hỏi Tô thị rồi?
Hồ Ngọc Nhukhônghiểu, nhưng Tô thị qua đâythìnhiều người thấy, thế nêncôgật đầu, "Dạ."
Chu Thừa Vũ hỏi: "Hai ngườinóichuyện gì?"
Hồ Ngọc Nhu ngu người, Chu Thừa Vũ vậy màđihỏicôvới Tô thịnóichuyện gì,anhta là đại nam nhân đấy nhé, chẳng lẽ còn quởn để ý quan hệ giữa chị em bạn dâu à?
Đâyrõràng làkhônglogic!
Trừ khi...... có ai đó nhiều chuyện trước mặtanhta, chuyệncôvà Tô thị đương nhiên chỉ hai người trong cuộc biết,khôngphải là Tô thị cáo trạng chứ?
Đầu óc Hồ Ngọc Nhu vận chuyển nhanh chóng, mìnhnóichuyện dường như đâu có quá trớn lắm đâu,khôngbiết Tô thị cáo trạng là cáo trạng cái gì. Nhớ lại mấy lời Tú Vânnóihôm ấy, kết hợp với tình hìnhhiệnnay Chu gia, Tô thị xem như vào cửa sáu năm rồi, vừa vào cửa liền quản gia. Tục ngữnóikhôngcó công laothìcó khổ lao, chưa kể chắc gì Tô thịđãkhôngcó công lao. Bởi vậy mớinóinhà này từtrênxuống dưới chắc chắc tình cảm với Tô thịkhôngtầm thường, trong khi mình chỉ là người mới...... có vẻ như ngay cả ở trước mặt tướng công của mình,côcũngkhôngthểnóiTô Thị xấu tính được.
Còn Tô thịnóicái gì đấy, vừa vặn bây giờnóira là đúng dịp, tiện thể giúp nàng thăm dò thái độ của Chu Thừa Vũ..
Hồ Ngọc Nhu hơi nhấc tay, mới biết từ lúc ngồi xuống tới giờ Chu Thừa Vũ còn chưa buông taycôra.
Nhưng mà lúc nàycôkhôngcó tâm trạng mặt đỏ tim đập, Chu Thừa Vũ cũngkhôngcó vẻ bất mãn cho lắm.anhta có lẽ nghe người tanóigì đó mới về đây, song dù là vậy,anhcũng đồng y nghe mình kể chuyện ra sao mới tiếp tụcnói, thái độ vậy là tốt lắm rồi. Nhưng có lẽcômang chút thành kiến, biết Tô thịđãghét mình lại có ý xấu xa, cho nên biết Chu Thừa Vũ vì chuyện này mà tới hỏicô, ít nhiều gì trong lòngcôcũngkhôngđược thoải mái.
côbắt đầu kể,khôngche giấu,khôngcảm xúc.
"Nhị đệ muội vào cửa, nàng tanóicó vẻ nàng ta tớikhôngkhéothìphải, tôi mới đáp nếu đại nhân ở đâythìđúng làkhôngkhéothật."
"Nhị đệ muội mới tiếp lời, nàng ta chính vì chuyện này mới tới,nóikhônghiểu sao tôi chỉ mới vào cửa mà đại nhânđãkhôngmuốn đụng vào tôi.". Kể đến đây, Hồ Ngọc Nhu hơi ngập ngừng, mí mắt rũ xuống, hồi lâu mới tiếp tục, "Tôi chỉ có thể viện cớ,nóiđại nhân thấy tôi cònnhỏquá, định hai năm nữa rồi mới có con cũng được. Chắc lời này khiến nhị đệ muội mất hứngthìphải, nàng tanóinếu tôiđãkhôngthể hầu hạ ngài, vậythìnên làm lễ chảy tóc cho tú Hương và Tú Vân càng sớm càng tốt. Nàng ta bảo tuổi ngài naykhôngcònnhỏnữa, dưới gốikhôngcon kì cục quá."
Hồ Ngọc Nhu ngẩng đầu nhìn Chu Thừa Vũ, "Đại nhân, ngài cần ta làm lễ chải tóc cho Tú Hương và Tú Hươngkhông?"
Mặt Hồ Ngọc Nhu bình tĩnh, mặc dù hỏi câu mà lòngcôđể ý nhất, nhưng vì thời điểm này trong lòngcôđangkiềm chế khó chịu, giọng điệu phát ra thờ thờ ơ ơ. Như kiểu......côvốnkhôngquan tâm Chu Thừa Vũ có nạp thiếp haykhông.
Dáng vẻ nàng như vậy, Chu Thừa Vũ ngay lập tức nhớ tới lúc ăn cơm ban nãy, nàngrõràng là vui vẻ muốn chết còn cố ý chịu đựng.
Lông mày chau lại, chàng siết chặt tay Hồ Ngọc Nhu hơn, "Nàngnóithử xem?"
Tôinói? Hồ Ngọc Nhu thử rút tay ra, rút mãikhôngra, trả lời thản nhiên: "Tôi nghe theo đại nhân."
Cơm tối nhà họ Chukhôngtính là thịnh soạn, món mặn chỉ cómộtmón chân giò hun khói. Trái lại đồ chay có ba món, tàu hũ chiên giòn, vịt quay chay, còn cómộtđĩa rau xào.
Rửa sạch tay xong, Chu Thừa Vũ ngồi chủ vị, Hồ Ngọc Ngọc Nhu ngồi bên trái chàng.
Thực tế trước khi ngồi xuốngcôcó hơi do dự, nhớ lại tình tiết tiểu thuyết ngày xưa đọc, con dâu mới về cần lập quy củ, vì thế phải hầu hạ mẹ chồng, tướng công và em chồng ăn cơm. Mà ngoại trừcôgáilấy chồng là nữ chính, hoặc là gả thấp,khôngở nhà chồng rathìphải nhất nhất hầu hạ chồng mình.
Hồ Ngọc Nhu nghĩ nghĩ,côcó nên đứng đây, phục vụ Chu Thừa Vũ cơm nước xong rồi mới ngồi haykhông?
Nhưngcôkhôngthấy Chu Thừa Vũ dặn dò mà, vả lạicôđói quá, thứ hai làcôkhôngbiết quy củ chia đồ ăn ra sao, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là ngồi xuống ăn.
Trái lại Chu giakhôngcó nhiều quy định như vậy, thấy Hồ Ngọc Nhu ngồi đó lặng lẽ húp cháo, gắp đồ ăn cũng chỉ gắp rau xào trước mặt, Chu Thừa Vũ ngẩng đầu ra hiệu cho Tú Hương và A Quỳnh trước lui ra ngoài. Trong phòng bấy giờ còn có hai người, chàng nhìn bốn móntrênbàn, đũa gắpmộtchân giò hun khói, đặt vào chén Hồ Ngọc Nhu.
Mùi thịt xông vào mũi, Hồ NGọc Nhu giật mình ngửa ra, ngẩng đầu lên.
Bắt gặp Chu Thừa Vũ thu mắt lại,đanggắp miếng đậu hũ chiên giòn đưa vào miệng. Dường như miếng chân giò vừa rồikhôngphải do chàng ta gắp vậy, Hồ Ngọc Nhu có nhìn chàng cũng xem nhưkhôngthấy.
Hồ Ngọc Nhu chớp mắt, ngược lại vô cùng thẳng thắn, "Cám ơn."
Chu Thừa Vũ rủ mắt, hơi ngưng lại rồi thờ ơ đáp, "Ờ."
Người đàn ông nàykhônghề giận dỗicôphảikhông?
Gắp đồ ăn chocô, đó là quan tâm đếncô, phảikhông?
Đúng là bất ngờ ghê, hóa ra đàn ông cổ đại có tâm tư tinh tế tỉ mỉ phết.
Hồ Ngọc Nhu gắp chân giò hun khói vào miệng, thịt vừa giòn vừa thơm, vừa vào miệng liền tan, ăn tới mắt híp lại, tươi cười vô thức thểhiệnra.côcũng biết điều lắm, hiểu được có quathìcó lại, liếc nhìn mấy món ăntrênbàn, nhìn nhìn chỉ thấy có được món chân giò hun khói này là tuyệt nhất, liền gắpmộtmiếng, bỏ vào chén Chu Thừa Vũ.
côkhôngdám lộ ra vẻ tươi cười phơi phới, thậm chí cố gắng hạ giọng sao cho lạnh nhạtmộtchút, "Chân giò này ăn rất ngon, chàng cũng nếm thử xem."
Chu Thừa Vũ tức khắc nhìn sangcô.
Hai người vốn cách nhau gần, bây giờ mặt đối mặt, ngay cả bóng hình mình trong mắt đối phương cũng thấy rấtrõràng.
Chu Thừa Vũ nhìn như bình thường, Hồ Ngọc Nhu lại mới đối mắt vội liếc mắtđi.
Thíchmộtngười là từ trong ánh mắt có thể nhìn ra được, Chu Thừa Vũ thông minh như vậy,côsợ tâm tư của mình bị vạch trần.
Nhưngcôkhônghề biết, giây phútcôcúi đầu xuống, đôi mắt Chu Thừa Vũ ngay lập tức lóe lênmộttia nghi ngờ. Chàng quảthậtnhìn ra, kể từ ngày Hồ Ngọc Nhu về từ chỗ mẹ, nàng trở nên vui vẻ hẳn, lúc ấy chàng còn tìm cớ cho nàng. Nhưng lần này, chàng lạikhôngtìm được lý do chính đáng nào khác. Nếu như bắt buộcnói, đầu tiên là nàng vui vẻ, sau đó là nàng ngại ngùng.
Vui vẻ vì chàng gắp đồ ăn cho nàng, quan tâm nàng.
Ngại ngùng vì tự nàng thểhiệntấm lòng gắp đồ ăn cho chàng, vì chàng nhìn nàng.
Nàng cúi đầu, sợ mình biết tâm tư nàng.
Đoán được tâm tư Hồ Ngọc Nhu, lòng Chu Thừa Vũ dĩ nhiên có ba phần vui mừng, cho dù bất cứ ai cũngkhôngmuốn người khác chán ghét bản thân mình, đặc biệt là thê tử sắp cùng nhauđitới cuối đời. Thế nhưng trừđiba phần vui mừng, còn lại sáu phần nghi ngờ.rõràng nàng vì Triệu Tịch Nghiêm tới cả mạng sốngkhôngcần, vậy mà giờ đây lại...... đầu tiên là kiên quyết muốn gả cho chàng, sau lại động lòng với chàng?
Chân tình nàng với Triệu tịch Nghiêm tuyệt đốikhôngphải hư tình giả ý.
Vậy còn tấm lòng nàng với mình, mưu đồ của nàng, có lẽ cũngkhôngphải giả, cũng xuất phát từ trong tâm.
Ba phần vui đọ với 6 phần nghi ngờ, cuối cùng tính ra bằng nửa phần nghi ngờ cộng thêm nửa phần...... bất mãn.
Đương nhiên chàng muốn mình và thê tử cầm sắt hòa minh(27), ân ân ái ái, nếu như vợ mình là người hay thay lòngthìphần mong đợi cùng nhau ân ái giảm đáng kể.mộtkhắc trước nàng còn vì Triệu Tịch Nghiêm mà sống chếtkhôngmà,mộtkhắc sauđãvì phải gả cho mình mà cam chịu số phậnkhôngnói, mà đúng hơn làyêuthích mình.
(27)
Cầm sắt hòa minhĐàn cầm và đàn sắt cùng vang, ý chỉsựhòa hợp.
Nếu ngày đó người nàng gảkhôngphải chàng, nàng có phải cũngsẽđối xử với người nọ như vậy chăng?
Mặc dù chàng biết đây chỉ là giả thuyết, nhưng cũng vì giả thuyết này, Chu Thừa Vũ bỗngkhôngcòn cảm giác ngon miệng nữa.
Hồ Ngọc Nhu nhận ra bầukhôngkhí bên người bỗng lạnh lẽo,côngay lập tức nhìn sang, mặc dù Chu Thừa Vũ vẫn trông như bình thường, nhưng Hồ Ngọc Nhu vẫn cảm giác được,anhta lại mất hứng.
khôngphải vừa rồi còn tốt sao?
mộtđại nam nhân,rõràngkhôngcó ai đắc tội, mà sao cứ động tí lại mất hứng hoài vậy?
Hồ Ngọc Nhukhôngđoán ra nguyên nhân, trong lòng đột nhiên cảm thấy mệt mỏithật.
Chu Thừa Vũ đặt đũa xuống,nói: "Nàng cứ từ từ ăn, ăn xong rồi vào đây, ta có chuyện muốnnóivới nàng."
nóixong cònkhôngchờ Hồ Ngọc Nhu đáp, chàngđãđứng dậy, bước vào phòng trong.
rõràng mới đây còn quan tâmcô, gắp đồ ăn chocô, đến nỗi làm cho xuân tâmcônhộn nhạo cả lên.
Hồ Ngọc Nhu nhịn cục tức, bơ lờianhtanói,khôngnhữngkhôngđuổi theo mà còn bình tĩnh ngồi ăn cho no đủ.
A Quỳnh và Tú Hương bên ngoài canh cửa, vì ý của Chu Thừa Vũ nên cả haikhôngai dám vào, thấy Hồ Ngọc Nhu như vậy, hai người sốt ruột đỏ cả mắt.
Tú Hương đụng A Quỳnh,thìthầm: "Ngươi nhanhđikhuyên phu nhânđi, người là tiểu thư của ngươi,nóikhôngchừng người nghe lời người khuyên đấy."
Từ xưa tới nay, phụ nữ xem chồng là trời, đại lão gia nhìn qua có có vẻđangmất hứng, ăn xongđãvộiđi, tiểu thư nên lập tức đuổi theo mới đúng chứ!
A Quỳnh nhìn vào cửa phòng trong rồi lắc đầu,nói:"Chẳng phải lão gia đuổi chúng ta ra sao, ta đây là nha hoàn của phu nhân, lão gia nhất địnhsẽnghiêm khắc với ta. Vẫn là ngươiđiđi, ngươiđãhầu hạ lão gia nhiều năm, coi như bây giờ ngươiđikhuyên phu nhân, lão gia có biết cũngkhôngtính sổtrênđầu ngươi."
A Quỳnh và Tú Hương giống nhau, đều cho là Hồ Ngọc Nhu sai. Nhưng Tú Hương mở miệng trước, A Quỳnh cảm thấy cho dù có chuyện gì nàng cũngkhôngthểđi.
Trong nhà này tự nhiên lão gia lớn nhất, nhưng về hậu trạch hẳn là phu nhân làm chủ, tiểu thư nhà nàng lớn nhất. Bất kể giữa lão gia và tiểu thư có ra sao, nhưng trước mặt hạ nhânthìphu nhân là người đứng đầu. Tú hương vậy mà dám lên mặt với nàng như vậy tức nghĩa chưa hề đặt tiểu thư trong lòng. Hơn nữa, ngay cả khikhôngliên quan tiểu thư, chỉ có nàng và Tú Hương, Tú Hương cũngkhôngcó tư cách ra lệnh cho nàng. Nàng là đại nha hoàn của tiểu thư, là đại nha hoàn thiếp thân duy nhất!
Tú Hương bị A Quỳnh chọc tức, trừng mắt với nàng tanói: "Ngươi thấy ta có ý xấu hả? Ta chỉ vì phu nhân cả thôi!"
"Vì ta cái gì?" Lời này của Tú Hương có hơi lớn, đúng lúc Hồ Ngọc Nhu buông chén xuông,điqua thăm hỏi.
Tú Hương giật mình, cuống quýt lắc đầu, "không,khôngạ, nô tỳ với A Quỳnhnóichuyện phiếm thôi ạ."
Hồ Ngọc Nhu nhìn chằm chằm nàng ta, ra hiệu cho họ đến dọn bàn, cho A Quỳnh ánh mắt yên tâm,đivào phòng trong.
Chu Thừa Vũđangcầm cuốn sách Hồ Ngọc Nhu xem lỡ dỡ, nghiêng người dựa mép giường, xem câu được câukhông.
Hôm nay chàng mặc áo choàng trắng vải bố ngày thường, hôngkhôngtreo gì cả, nhàn rỗi tựa vào giường thoải mái nằm. Cặp chân thon dài, tao nhã, kết hợp với gương mặt đẹp trai chết người, cho dù biếtanhtađangmất hứng, Hồ Ngọc Nhu vẫnkhôngkìm được tham lam nhìn mấy lần.
"Đại nhân." Thấy Chu Thừa Vũ cúi đầu xem sách có vẻ nghiêm túc, Hồ Ngọc Nhu lên tiếng nhắc nhở.
Chu Thừa Vũ dường như bây giờ mới pháthiệnnàng vào, ngẫu nhiên đặt cuốn sách vàomộttrong bốn chân đế sen giường, vẫy tay ra hiệu, "Lại đây."
Hồ Ngọc Nhu tới gần.
Chu Thừa Vũ đưa tay kéo nàng, ra hiệu cho nàng ngồi bên cạnh, "Hôm nay, nhị đệ muội tới tìm nàng?"
Sao lại hỏi Tô thị rồi?
Hồ Ngọc Nhukhônghiểu, nhưng Tô thị qua đâythìnhiều người thấy, thế nêncôgật đầu, "Dạ."
Chu Thừa Vũ hỏi: "Hai ngườinóichuyện gì?"
Hồ Ngọc Nhu ngu người, Chu Thừa Vũ vậy màđihỏicôvới Tô thịnóichuyện gì,anhta là đại nam nhân đấy nhé, chẳng lẽ còn quởn để ý quan hệ giữa chị em bạn dâu à?
Đâyrõràng làkhônglogic!
Trừ khi...... có ai đó nhiều chuyện trước mặtanhta, chuyệncôvà Tô thị đương nhiên chỉ hai người trong cuộc biết,khôngphải là Tô thị cáo trạng chứ?
Đầu óc Hồ Ngọc Nhu vận chuyển nhanh chóng, mìnhnóichuyện dường như đâu có quá trớn lắm đâu,khôngbiết Tô thị cáo trạng là cáo trạng cái gì. Nhớ lại mấy lời Tú Vânnóihôm ấy, kết hợp với tình hìnhhiệnnay Chu gia, Tô thị xem như vào cửa sáu năm rồi, vừa vào cửa liền quản gia. Tục ngữnóikhôngcó công laothìcó khổ lao, chưa kể chắc gì Tô thịđãkhôngcó công lao. Bởi vậy mớinóinhà này từtrênxuống dưới chắc chắc tình cảm với Tô thịkhôngtầm thường, trong khi mình chỉ là người mới...... có vẻ như ngay cả ở trước mặt tướng công của mình,côcũngkhôngthểnóiTô Thị xấu tính được.
Còn Tô thịnóicái gì đấy, vừa vặn bây giờnóira là đúng dịp, tiện thể giúp nàng thăm dò thái độ của Chu Thừa Vũ..
Hồ Ngọc Nhu hơi nhấc tay, mới biết từ lúc ngồi xuống tới giờ Chu Thừa Vũ còn chưa buông taycôra.
Nhưng mà lúc nàycôkhôngcó tâm trạng mặt đỏ tim đập, Chu Thừa Vũ cũngkhôngcó vẻ bất mãn cho lắm.anhta có lẽ nghe người tanóigì đó mới về đây, song dù là vậy,anhcũng đồng y nghe mình kể chuyện ra sao mới tiếp tụcnói, thái độ vậy là tốt lắm rồi. Nhưng có lẽcômang chút thành kiến, biết Tô thịđãghét mình lại có ý xấu xa, cho nên biết Chu Thừa Vũ vì chuyện này mà tới hỏicô, ít nhiều gì trong lòngcôcũngkhôngđược thoải mái.
côbắt đầu kể,khôngche giấu,khôngcảm xúc.
"Nhị đệ muội vào cửa, nàng tanóicó vẻ nàng ta tớikhôngkhéothìphải, tôi mới đáp nếu đại nhân ở đâythìđúng làkhôngkhéothật."
"Nhị đệ muội mới tiếp lời, nàng ta chính vì chuyện này mới tới,nóikhônghiểu sao tôi chỉ mới vào cửa mà đại nhânđãkhôngmuốn đụng vào tôi.". Kể đến đây, Hồ Ngọc Nhu hơi ngập ngừng, mí mắt rũ xuống, hồi lâu mới tiếp tục, "Tôi chỉ có thể viện cớ,nóiđại nhân thấy tôi cònnhỏquá, định hai năm nữa rồi mới có con cũng được. Chắc lời này khiến nhị đệ muội mất hứngthìphải, nàng tanóinếu tôiđãkhôngthể hầu hạ ngài, vậythìnên làm lễ chảy tóc cho tú Hương và Tú Vân càng sớm càng tốt. Nàng ta bảo tuổi ngài naykhôngcònnhỏnữa, dưới gốikhôngcon kì cục quá."
Hồ Ngọc Nhu ngẩng đầu nhìn Chu Thừa Vũ, "Đại nhân, ngài cần ta làm lễ chải tóc cho Tú Hương và Tú Hươngkhông?"
Mặt Hồ Ngọc Nhu bình tĩnh, mặc dù hỏi câu mà lòngcôđể ý nhất, nhưng vì thời điểm này trong lòngcôđangkiềm chế khó chịu, giọng điệu phát ra thờ thờ ơ ơ. Như kiểu......côvốnkhôngquan tâm Chu Thừa Vũ có nạp thiếp haykhông.
Dáng vẻ nàng như vậy, Chu Thừa Vũ ngay lập tức nhớ tới lúc ăn cơm ban nãy, nàngrõràng là vui vẻ muốn chết còn cố ý chịu đựng.
Lông mày chau lại, chàng siết chặt tay Hồ Ngọc Nhu hơn, "Nàngnóithử xem?"
Tôinói? Hồ Ngọc Nhu thử rút tay ra, rút mãikhôngra, trả lời thản nhiên: "Tôi nghe theo đại nhân."
Bình luận facebook