Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap (46).txt
Chương 44: "Phu nhân, có người nhà nương ngài muốn gặp ngài."
Múa bút rồng bay, Chu Thừa Vũ rất nhanh đưa cho A Quỳnhmộttrang giấy viết đầy hơnphân nửa. Nhưng A Quỳnhkhôngbiết chữ, cầm tờ giấy xemkhônghiểu, cuối cùng chỉ có thể nhìn về phía Chu Thừa Vũ.
Chu Thừa Vũ cầm bát lên, húp mấy húpđãsạch bát. Rồi đứng lên muốnđigấp. "Ngươi thu trướcđi. Còn tới Trung thu còn 5 ngày nữa, nếu phu nhân còn chưa nghĩ ra biện pháp nòthì ngươi lấy cho phu nhân xem." Dừng lại, hơi do dự, chàng quay lại. "khôngnhất định phải là lúc đó. Nếu trong hai ngày này nàng ấy vẫn rũ rượi, cũng có thể đưa cho nàng ấy."
Mấy ngày tới chàng đều rất bận rộn, có lẽ khi chàng về nàngđãngủ say, thế nênkhôngdễ phát giác ra cảm xúc của nàng là điều hiển nhiên. Chàng đương nhiên hy vọng nàng trưởng thành, nhưng nếu nàng bị việc này ép buộc quá mức, đượcmộtmất mười như vậykhôngđáng chút nào.
Việc quan trọng đến mấy, cũngkhôngquan trọng hơn người.
"Ngươi là nha hoàn thiếp thân của nàng, đương nhiên hiểu nàng ấy, ngươi giúp ta nhìn chằm chằm vào. Chớ để nàng khó xử." Chu Thừa Vũ lại nhắn nhủ thêmmộtcâu.
A Quỳnh phấn khíchkhôngthôi, gật đầu liên tục như gà con được mổ thóc.
Đại nhân chu đáo quáđi!
Mắt thấyChu Thừa Vũ chuẩn bị ra ngoài, A Quỳnh chợt ra tới gì đó, lớn tiếng gọi chàng lại:“Đợiđã, lão gia! Cái đó... lỡ như phu nhân nghĩ ra cách nào đó, takhônggiao lại tờ giấy này cho phu nhân, mà cách của phu nhân lạikhôngtốt. Làm hư chuyệnthìlàm sao bây giờ?”
Đến lúc đó, đại nhân chắckhôngtrách tội nàng và phu nhân đâu?
Làm hư chuyện...
Thân phận của chàng còn bày ra đó, huống gì làm huyện lệnh ở Trường Châu này hơn chín năm. Chính là Nhu Nhu có làm hư chuyệnthật, cũngkhôngảnh hưởng mấy đến chàng. Nhiều nhất,thìcó hơi mất mặt thôi, người ta thấy chàng cướimộtthê tử vô dụng,khôngchừng còn làm nổi bật lên …
Chu Thừa Vũ cau màythậtchặt. Trước đó chàng còn nghĩ Tô thị vẫn luôn thỏa đáng, sao có thể phạmmộtsai lầm cấp thấp như vậy. Bây giờ nghĩ lại, e là Tô thị cố tình làm vậy, Nhu Nhu bất tài, vừa khéotôn lênsựtài giỏi thông thái củacôta.
Xưa kiacôta nhìn tốt vô cùng, cớ sao từ độ Nhu Nhu vào cửa, cả người thay đổi hẳn?
Chẳng lẽ, bản tính vốn có, những năm qua đều ngụy trang?
Chu Thừa Vũ cân nhắcmộtlúc,nói: "Làm hư cũngkhôngsao cả,có ta ở đây, ta bổ khuyết cho nàng ấy. Hơn nữa, đây là năm đầu nàng làm việc này, là thê tử vừa qua cửa, có làm hưthậtcũngkhôngai dámnóigì."
A Quỳnh nhận đượcsựđảm bảo, hoàn toàn yên tâm, tiễn Chu Thừa Vũ ra cửamộtcách cung kính.
Hồ Ngọc Nhukhôngbiết gì về việc này, sáng tỉnh giấc trái lạikhôngcòn lo lắng quá như hôm qua nữa. Có chỉ điểm của Phương thị, tối quacônghĩ cần làm gì gì sắp xong rồi.Thức giấckhôngthấy Chu Thừa Vũ,côdứt khoát dành chút thời gian để sắp xếp lại. Trước mắt trong lòng hình dung ra đại khái điều lệ rồi.
Ăn điểm tâm và nghỉ ngơi khoảngmộtkhắc,cômang A kim và A Hương thỉnh an Chu lão phu nhân.
Tô thịkhôngtới như cũ.
Chu lão phu nhânkhônggiữcôlại,nóilà còn tầm mười ngày nữa, có mấy việc phải được chuẩn bị trước. Ngoại trừ quà cáp bên ngoài, chính là trong nhà này, xem như dựa theo quy củ mọi năm, nhưng nếu Tết Trung thu Tô thị chưa chuẩn bị tốt,thìHồ Ngọc Nhukhôngthiếu chuyện bộn bề.
Danh sách ngày tết Trung Thu:gồm những loại điểm tâm và trái cây nên được chuẩn bị ở nhà; làmộttrong những ngày lễ quan trọng của năm, còn phải phát tiền thưởng cho bọn hạ nhân, hoặc cho người nào về nhà ăn tết, biết bao chuyện vặt vặt vãnh vãnh phải làm.
Chu lão phu nhân thiếu kiên nhẫn quản, chỉ có thể bàn giao lại cho Hồ Ngọc Nhu.
Hồ Ngọc Nhukhôngthể chối từ, cũngkhôngmuốn chối từ. Tô thị cònđangnhịncười chờcôxấu mặt kia kìa, tất nhiêncômuốn cho Tô thị xem thử, nhà nàykhôngcó Tô thịcôvẫn quản tốt như thường!
Từ mấy hôm trước,đãcó lác đác vài người tới phủ tặng lễ. Sau khi rời khỏi chỗ Chu lão phu nhân, Hồ Ngọc Nhu tới gặp quản gia Lô Bình. TuynóiLô Bình tức giận vì con trai đột nhiênkhôngchịu làm tùy tùng bên cạnh Chu Thừa Vũ nữa, nhưng Hồ Ngọc Nhu triệu kiến vẫnkhôngdám trì hoãn, vội vã cung kính chạy qua.
Hồ Ngọc Nhu phân phó ông lấy tờ danh sách lễđãthu ra, lại hỏi thêm những năm trước mua bánh trung thu, hạt dưa và điểm tâm ở đâuthìnăm nayđến đó đặt trước, so với số lượng cũ, năm nay, đặt trước ít hơn chút.
Lô Bìnhmộtlòng hướng về Chu Thừa Vũ, biết việc đáp lễ năm nay rơi xuống người Hồ Ngọc Nhu. Lúc này, ông thấycôđưa rayêu cầu như vậy, vội thuyết phục: "Phu nhân, số lượng đưa ra ngoài hằng năm là cố định. Nếu đặt ít hơn xưa,thìnghĩ lại e làkhôngđủ."
Ông biết tổng số, nhưng phân chia số lượng tới từng nhà nhiều ít, cấp bậc ra sao,thìôngkhôngbiết.
Hồ Ngọc Nhu bảo A Quỳnh để bàn giao danh sách màcôđãliệt kê,nói: "Năm nay ta tự lập ra. Đây là danh sách các đồđãliệt kê. Còn phiền Lô quản gia mua về sớm nhất có thể. Mặt khác, ông xem giúp ta có hộp quà đóng góikhông, hãy làm cho ta... Ba trăm hộp quà tới đây."
Ba trăm hộp?
Mấy năm qua, nhị phu nhân cũng tự tay làm bánh trung thu, nhưng đưa ra ngoài được mấy nhàtrênđầu ngón tay, màkhôngcần phải kèm theo hộp quà, trực tiếp lấy giấy gói dầu là được, đâyđãlà mặt mũi lớn lắm rồi.
Lần này... lần này cần tới 300 hộp quà, tổng quà mà Chu gia đáp lễ lại sợ là chưa tới 200 phần nữa. Đây chẳng lẽ là dù cho cấp bậc nhà nào cũng đáp lễ như nhau sao?
Đại phu nhânkhônghiểu, hayđangcố tình gây rối?
khôngdám bác bỏ ngay trước mặt, lại thấy thái độ kiên quyết của Hồ Ngọc Nhu, ngay cả việc khuyên cũng khuyênkhôngđược. Lô Bình chỉ có thể đồng ý trước, sau đó đànhquay lại xin ý kiến Chu Thừa Vũ rồi quyết định.
Mặc dù Chu Thừa Vũ bên này cảm thấy bất ngờ,nhưng Hồ Ngọc Nhuđãcó chủ ý,nóicho cùng chàng có thể bù lại, thế nên bảo Lô Bình làm theo phân phó của Hồ Ngọc Nhu. Đồng thời, hai tay chàng cũng chuẩn bị, thông lệ mấy năm trước đặt nhiều hay ít, đặt trước bao nhiêu. Chàng luôn cảm thấy, nếu Hồ Ngọc Nhu làm hư việc, sợ là Tô thị dựa theo tiền lệ mà cứu vớt.
Chẳng qua là, tới lúc cần phương pháp bổ sung,khôngphải docôta quyết định.
Sau khi nguyên liệu được mua về, Hồ Ngọc Nhu và nha đầu dưới tay đều bận túi bụi.Bởi vì dựa theo nữ chính trong cốt truyện ban đầu cũng làmộtnhân sĩ xuyênkhông, sau này làm ra cả bánh mì và bánh gato ởhiệnđại, thế nên đối với bánh trung thu, Hồ Ngọc Nhu đương nhiên có chí khí dâng trào sáng tạo cái mới, biết đâu được bánh trung thu trong cửa hàng ngoài huyện Trường Châu đều được sáng chế mới hết rồi.
côxin Chu Thừa Vũ viết mấy chữ để làm khuôn. Trong nhà có người già, đương nhiên muốn tặng ‘thọ’, chúc cụ khỏe mạnh sống lâu. Còn nhàbuôn bán mởmộtcửa làm ăn, vậythìđáp ‘phát’tiền vô nước, kiếm bộn bề. Nhà bình thường viết chữ‘viên’, ý chỉ đón Tết trung thu đoàn viên sum vầy.
Ba trăm hộp quà đều là hộp quànhỏ. Nhà buôn bán bình thường đương nhiên làmộthộp và kèm theo bánh trung thu mua bên ngoài. Mà nhà buôn bán lớn, có quyên góp trong huyện hoặc xây dựng ủng hộ Chu Thừa Vũ, nhóm người này đều là người mặt lớn, vậythìgom 4 hộp quà lại, hai cái ‘viên’ hai cái ‘thọ’. Còn mấy nhà đặc biệt,thìgom 8 hộp quà lại, 4 cái ‘thọ’ và 4 cái ‘viên’.
Tay nghề của Hồ Ngọc Nhu khá khéo. Làm mấy nhân bánh cho mọi người nếm thử. Sau khi nếm thử, mọi người chọn nhân được chấp nhận làm nhiều chút, nhân còn lại làm ít hơn. Mỗi hộp quà đều viết chữ ‘Chu’, rất tinh tế vànhỏgọn. Nhìn vàokhôngthấy bủn xỉn, 4 cái xếp chồng hay 8 cái xếp chồng càng thấy hào phóng và cao cấp. Hồ Ngọc Nhu rất hài lòng.
côbận rộn bên nàytất nhiênkhôngthoát khỏi ánh mắt của Tô thị. Tô thị biết được, mặc dù hối tiếccôkhôngsa vào bẫy của mình, chẳng qua nàng takhôngquan tâm lắm. Rốt cuộc, việc Hồ Ngọc Nhuđanglàm vào lúc này đúng là ngu si hàngthậtgiáthật. Nàng takhôngbiết chi tiết, chỉ cho là đáp lễ ai cũng như ai.Thế nên nàng ta cảm thấy qua Tết Trung thu năm naymộtcái, Hồ Ngọc Nhusẽthành trò cười của cả huyện.
Nàng ta cònđangdo dự có nên nhắc nhởcôhaykhông, nhưng nghĩ tới CHu Thừa Vũđãkhôngnóigì, càngkhôngphái người tới hỏi nàng ta,cần gì nàng ta sáp lại chứ?
Nàngvốnkhôngchỉ muốn Hồ Ngọc Nhu xấu mặt, mà còn sau nàykhôngdám tranh với nàng nữa. Hơn nữa, nàng muốn Chu Thừa Vũ biết rằng cái nhà nàykhôngcó nàng làkhôngthể. Ngày đórõràng là lỗi của Chu lão phu nhân, nhưnghắnlại khiển trách nàng. Nếukhôngcúi đầu vànóichuyện với nàngthậttốt,thìnàng mai này sao có thể ngóc đầu đây?
Nhưnghắntađãkhôngsợ mất mặt, tự nhiên nàng cũngkhôngsợ.
Thời gian bận rộn trôi qua rất nhanh, quà chuẩn bị xong lần lượt được đáp lại theo thứ tự thu lễ. Khi còn ba ngày nữa đến Trung thu, Hồ Ngọc Nhu vẫn còn gặp nạn.
Đó là Hồ gia, rốt cuộc có đáp lễ haykhông, đưa là đưa thế nào. Dựa theo tâm trạng củacô,côdĩ nhiênkhôngmuốn đưa,côthậm chí còn ước chi có thểmộtđao cắt đứt vĩnh viễnkhôngcòn lui tới Hồ gia nữa.
Songcôkhôngthể chỉ biết lo cho bản thân mình.
Mặc dù đó là nhà cha mẹ vợ, nhưng nếu Chu Thừa Vũ làm quá đáng, vậythìtương đương với bất hiếu, người khác có thể vịn vào lý do đó công kích chàng.
Chu Thừa Vũ vẫn bận rộn mỗi ngày, chỉ có vào ban đêm bị đánh thức mớinóiđược hai câu. Về chuyện trò gì đócôquên rồi, có lúcđau lòng vì chàng mệt mỏi, dĩ nhiên là chưa bao giờ đề cập chuyện này với chàng rồi. Mặc dù chàngkhôngkể xảy ra chuyện gì, nhưng tin tức bên ngoài trong nhà vẫn biết được chút ít. Huyện Trường Châu, xưa nay luôn an ổn và thái bình, hình nhưcó tên tội phạm giết người cực kì dã man. Chỉ ngắn ngủi trong nửa tháng, nghenóiđãgiết mười mấy người rồi. Ban đầu nghenóigiếtmộtnhà 6 người, ngay cả đứa bé trong tả lótcũngkhôngtha.
Ở nơi chàng cai quản xuấthiệnchuyện như vậy, có thể tưởng tượng đượctâm trạng của chàng.hiệntại, thực rakhôngchỉ riêng chàngkhông, mà toàn bộ bách tính trong huyện Trường Châu này đều bất an trong lòng.
Hồ Ngọc Nhu thở dài, quyết địnhkhônghỏi chàng ta. Cho dùkhônghài lòng,côvẫn chuẩn bị quà theo lễ tiết cho người mang qua.
Cũngkhôngbiết Triệu Tịch Ngôn thế nào rồi, thi Hương trong tháng này. Sợ làđangở phủ thành nhỉ?
Hồ Lĩnh và Tiết thịyêuthương Hồ Ngọc Uyển. Sau khi nghe được tiếng gió, bọn họ đương nhiên để trong lòng hônsựcủa Hồ Ngọc Uyển. Song mặc kệ thế nào,côquyếtkhôngcho phép Hồ Ngọc Uyển gả cho Triệu Tịch Ngôn, bất luận kẻ nào cũng có thể gả cho Triệu Tịch Ngôn, duy chỉ có Hồ Ngọc Uyển làkhôngthể!
Nếukhông, tiểu nguyên chủ chếtkhôngcam tâm.
A Kimtừ ngoài bước nhanh vào, hành lễ thưa: "Phu nhân, có người nhà mẻ đẻ ngài muốn gặp ngài."
Bây giờ Hồ Ngọc Nhu quản gia, người Hồ gia tới, trước tiên phải báo trước nơi này.
Hồ Ngọc Nhu phiền lòng: "Người tới là ai?"
A Kim đáp: "Tứ muội muội của ngài vàcôcôTriệu phu nhân."
Múa bút rồng bay, Chu Thừa Vũ rất nhanh đưa cho A Quỳnhmộttrang giấy viết đầy hơnphân nửa. Nhưng A Quỳnhkhôngbiết chữ, cầm tờ giấy xemkhônghiểu, cuối cùng chỉ có thể nhìn về phía Chu Thừa Vũ.
Chu Thừa Vũ cầm bát lên, húp mấy húpđãsạch bát. Rồi đứng lên muốnđigấp. "Ngươi thu trướcđi. Còn tới Trung thu còn 5 ngày nữa, nếu phu nhân còn chưa nghĩ ra biện pháp nòthì ngươi lấy cho phu nhân xem." Dừng lại, hơi do dự, chàng quay lại. "khôngnhất định phải là lúc đó. Nếu trong hai ngày này nàng ấy vẫn rũ rượi, cũng có thể đưa cho nàng ấy."
Mấy ngày tới chàng đều rất bận rộn, có lẽ khi chàng về nàngđãngủ say, thế nênkhôngdễ phát giác ra cảm xúc của nàng là điều hiển nhiên. Chàng đương nhiên hy vọng nàng trưởng thành, nhưng nếu nàng bị việc này ép buộc quá mức, đượcmộtmất mười như vậykhôngđáng chút nào.
Việc quan trọng đến mấy, cũngkhôngquan trọng hơn người.
"Ngươi là nha hoàn thiếp thân của nàng, đương nhiên hiểu nàng ấy, ngươi giúp ta nhìn chằm chằm vào. Chớ để nàng khó xử." Chu Thừa Vũ lại nhắn nhủ thêmmộtcâu.
A Quỳnh phấn khíchkhôngthôi, gật đầu liên tục như gà con được mổ thóc.
Đại nhân chu đáo quáđi!
Mắt thấyChu Thừa Vũ chuẩn bị ra ngoài, A Quỳnh chợt ra tới gì đó, lớn tiếng gọi chàng lại:“Đợiđã, lão gia! Cái đó... lỡ như phu nhân nghĩ ra cách nào đó, takhônggiao lại tờ giấy này cho phu nhân, mà cách của phu nhân lạikhôngtốt. Làm hư chuyệnthìlàm sao bây giờ?”
Đến lúc đó, đại nhân chắckhôngtrách tội nàng và phu nhân đâu?
Làm hư chuyện...
Thân phận của chàng còn bày ra đó, huống gì làm huyện lệnh ở Trường Châu này hơn chín năm. Chính là Nhu Nhu có làm hư chuyệnthật, cũngkhôngảnh hưởng mấy đến chàng. Nhiều nhất,thìcó hơi mất mặt thôi, người ta thấy chàng cướimộtthê tử vô dụng,khôngchừng còn làm nổi bật lên …
Chu Thừa Vũ cau màythậtchặt. Trước đó chàng còn nghĩ Tô thị vẫn luôn thỏa đáng, sao có thể phạmmộtsai lầm cấp thấp như vậy. Bây giờ nghĩ lại, e là Tô thị cố tình làm vậy, Nhu Nhu bất tài, vừa khéotôn lênsựtài giỏi thông thái củacôta.
Xưa kiacôta nhìn tốt vô cùng, cớ sao từ độ Nhu Nhu vào cửa, cả người thay đổi hẳn?
Chẳng lẽ, bản tính vốn có, những năm qua đều ngụy trang?
Chu Thừa Vũ cân nhắcmộtlúc,nói: "Làm hư cũngkhôngsao cả,có ta ở đây, ta bổ khuyết cho nàng ấy. Hơn nữa, đây là năm đầu nàng làm việc này, là thê tử vừa qua cửa, có làm hưthậtcũngkhôngai dámnóigì."
A Quỳnh nhận đượcsựđảm bảo, hoàn toàn yên tâm, tiễn Chu Thừa Vũ ra cửamộtcách cung kính.
Hồ Ngọc Nhukhôngbiết gì về việc này, sáng tỉnh giấc trái lạikhôngcòn lo lắng quá như hôm qua nữa. Có chỉ điểm của Phương thị, tối quacônghĩ cần làm gì gì sắp xong rồi.Thức giấckhôngthấy Chu Thừa Vũ,côdứt khoát dành chút thời gian để sắp xếp lại. Trước mắt trong lòng hình dung ra đại khái điều lệ rồi.
Ăn điểm tâm và nghỉ ngơi khoảngmộtkhắc,cômang A kim và A Hương thỉnh an Chu lão phu nhân.
Tô thịkhôngtới như cũ.
Chu lão phu nhânkhônggiữcôlại,nóilà còn tầm mười ngày nữa, có mấy việc phải được chuẩn bị trước. Ngoại trừ quà cáp bên ngoài, chính là trong nhà này, xem như dựa theo quy củ mọi năm, nhưng nếu Tết Trung thu Tô thị chưa chuẩn bị tốt,thìHồ Ngọc Nhukhôngthiếu chuyện bộn bề.
Danh sách ngày tết Trung Thu:gồm những loại điểm tâm và trái cây nên được chuẩn bị ở nhà; làmộttrong những ngày lễ quan trọng của năm, còn phải phát tiền thưởng cho bọn hạ nhân, hoặc cho người nào về nhà ăn tết, biết bao chuyện vặt vặt vãnh vãnh phải làm.
Chu lão phu nhân thiếu kiên nhẫn quản, chỉ có thể bàn giao lại cho Hồ Ngọc Nhu.
Hồ Ngọc Nhukhôngthể chối từ, cũngkhôngmuốn chối từ. Tô thị cònđangnhịncười chờcôxấu mặt kia kìa, tất nhiêncômuốn cho Tô thị xem thử, nhà nàykhôngcó Tô thịcôvẫn quản tốt như thường!
Từ mấy hôm trước,đãcó lác đác vài người tới phủ tặng lễ. Sau khi rời khỏi chỗ Chu lão phu nhân, Hồ Ngọc Nhu tới gặp quản gia Lô Bình. TuynóiLô Bình tức giận vì con trai đột nhiênkhôngchịu làm tùy tùng bên cạnh Chu Thừa Vũ nữa, nhưng Hồ Ngọc Nhu triệu kiến vẫnkhôngdám trì hoãn, vội vã cung kính chạy qua.
Hồ Ngọc Nhu phân phó ông lấy tờ danh sách lễđãthu ra, lại hỏi thêm những năm trước mua bánh trung thu, hạt dưa và điểm tâm ở đâuthìnăm nayđến đó đặt trước, so với số lượng cũ, năm nay, đặt trước ít hơn chút.
Lô Bìnhmộtlòng hướng về Chu Thừa Vũ, biết việc đáp lễ năm nay rơi xuống người Hồ Ngọc Nhu. Lúc này, ông thấycôđưa rayêu cầu như vậy, vội thuyết phục: "Phu nhân, số lượng đưa ra ngoài hằng năm là cố định. Nếu đặt ít hơn xưa,thìnghĩ lại e làkhôngđủ."
Ông biết tổng số, nhưng phân chia số lượng tới từng nhà nhiều ít, cấp bậc ra sao,thìôngkhôngbiết.
Hồ Ngọc Nhu bảo A Quỳnh để bàn giao danh sách màcôđãliệt kê,nói: "Năm nay ta tự lập ra. Đây là danh sách các đồđãliệt kê. Còn phiền Lô quản gia mua về sớm nhất có thể. Mặt khác, ông xem giúp ta có hộp quà đóng góikhông, hãy làm cho ta... Ba trăm hộp quà tới đây."
Ba trăm hộp?
Mấy năm qua, nhị phu nhân cũng tự tay làm bánh trung thu, nhưng đưa ra ngoài được mấy nhàtrênđầu ngón tay, màkhôngcần phải kèm theo hộp quà, trực tiếp lấy giấy gói dầu là được, đâyđãlà mặt mũi lớn lắm rồi.
Lần này... lần này cần tới 300 hộp quà, tổng quà mà Chu gia đáp lễ lại sợ là chưa tới 200 phần nữa. Đây chẳng lẽ là dù cho cấp bậc nhà nào cũng đáp lễ như nhau sao?
Đại phu nhânkhônghiểu, hayđangcố tình gây rối?
khôngdám bác bỏ ngay trước mặt, lại thấy thái độ kiên quyết của Hồ Ngọc Nhu, ngay cả việc khuyên cũng khuyênkhôngđược. Lô Bình chỉ có thể đồng ý trước, sau đó đànhquay lại xin ý kiến Chu Thừa Vũ rồi quyết định.
Mặc dù Chu Thừa Vũ bên này cảm thấy bất ngờ,nhưng Hồ Ngọc Nhuđãcó chủ ý,nóicho cùng chàng có thể bù lại, thế nên bảo Lô Bình làm theo phân phó của Hồ Ngọc Nhu. Đồng thời, hai tay chàng cũng chuẩn bị, thông lệ mấy năm trước đặt nhiều hay ít, đặt trước bao nhiêu. Chàng luôn cảm thấy, nếu Hồ Ngọc Nhu làm hư việc, sợ là Tô thị dựa theo tiền lệ mà cứu vớt.
Chẳng qua là, tới lúc cần phương pháp bổ sung,khôngphải docôta quyết định.
Sau khi nguyên liệu được mua về, Hồ Ngọc Nhu và nha đầu dưới tay đều bận túi bụi.Bởi vì dựa theo nữ chính trong cốt truyện ban đầu cũng làmộtnhân sĩ xuyênkhông, sau này làm ra cả bánh mì và bánh gato ởhiệnđại, thế nên đối với bánh trung thu, Hồ Ngọc Nhu đương nhiên có chí khí dâng trào sáng tạo cái mới, biết đâu được bánh trung thu trong cửa hàng ngoài huyện Trường Châu đều được sáng chế mới hết rồi.
côxin Chu Thừa Vũ viết mấy chữ để làm khuôn. Trong nhà có người già, đương nhiên muốn tặng ‘thọ’, chúc cụ khỏe mạnh sống lâu. Còn nhàbuôn bán mởmộtcửa làm ăn, vậythìđáp ‘phát’tiền vô nước, kiếm bộn bề. Nhà bình thường viết chữ‘viên’, ý chỉ đón Tết trung thu đoàn viên sum vầy.
Ba trăm hộp quà đều là hộp quànhỏ. Nhà buôn bán bình thường đương nhiên làmộthộp và kèm theo bánh trung thu mua bên ngoài. Mà nhà buôn bán lớn, có quyên góp trong huyện hoặc xây dựng ủng hộ Chu Thừa Vũ, nhóm người này đều là người mặt lớn, vậythìgom 4 hộp quà lại, hai cái ‘viên’ hai cái ‘thọ’. Còn mấy nhà đặc biệt,thìgom 8 hộp quà lại, 4 cái ‘thọ’ và 4 cái ‘viên’.
Tay nghề của Hồ Ngọc Nhu khá khéo. Làm mấy nhân bánh cho mọi người nếm thử. Sau khi nếm thử, mọi người chọn nhân được chấp nhận làm nhiều chút, nhân còn lại làm ít hơn. Mỗi hộp quà đều viết chữ ‘Chu’, rất tinh tế vànhỏgọn. Nhìn vàokhôngthấy bủn xỉn, 4 cái xếp chồng hay 8 cái xếp chồng càng thấy hào phóng và cao cấp. Hồ Ngọc Nhu rất hài lòng.
côbận rộn bên nàytất nhiênkhôngthoát khỏi ánh mắt của Tô thị. Tô thị biết được, mặc dù hối tiếccôkhôngsa vào bẫy của mình, chẳng qua nàng takhôngquan tâm lắm. Rốt cuộc, việc Hồ Ngọc Nhuđanglàm vào lúc này đúng là ngu si hàngthậtgiáthật. Nàng takhôngbiết chi tiết, chỉ cho là đáp lễ ai cũng như ai.Thế nên nàng ta cảm thấy qua Tết Trung thu năm naymộtcái, Hồ Ngọc Nhusẽthành trò cười của cả huyện.
Nàng ta cònđangdo dự có nên nhắc nhởcôhaykhông, nhưng nghĩ tới CHu Thừa Vũđãkhôngnóigì, càngkhôngphái người tới hỏi nàng ta,cần gì nàng ta sáp lại chứ?
Nàngvốnkhôngchỉ muốn Hồ Ngọc Nhu xấu mặt, mà còn sau nàykhôngdám tranh với nàng nữa. Hơn nữa, nàng muốn Chu Thừa Vũ biết rằng cái nhà nàykhôngcó nàng làkhôngthể. Ngày đórõràng là lỗi của Chu lão phu nhân, nhưnghắnlại khiển trách nàng. Nếukhôngcúi đầu vànóichuyện với nàngthậttốt,thìnàng mai này sao có thể ngóc đầu đây?
Nhưnghắntađãkhôngsợ mất mặt, tự nhiên nàng cũngkhôngsợ.
Thời gian bận rộn trôi qua rất nhanh, quà chuẩn bị xong lần lượt được đáp lại theo thứ tự thu lễ. Khi còn ba ngày nữa đến Trung thu, Hồ Ngọc Nhu vẫn còn gặp nạn.
Đó là Hồ gia, rốt cuộc có đáp lễ haykhông, đưa là đưa thế nào. Dựa theo tâm trạng củacô,côdĩ nhiênkhôngmuốn đưa,côthậm chí còn ước chi có thểmộtđao cắt đứt vĩnh viễnkhôngcòn lui tới Hồ gia nữa.
Songcôkhôngthể chỉ biết lo cho bản thân mình.
Mặc dù đó là nhà cha mẹ vợ, nhưng nếu Chu Thừa Vũ làm quá đáng, vậythìtương đương với bất hiếu, người khác có thể vịn vào lý do đó công kích chàng.
Chu Thừa Vũ vẫn bận rộn mỗi ngày, chỉ có vào ban đêm bị đánh thức mớinóiđược hai câu. Về chuyện trò gì đócôquên rồi, có lúcđau lòng vì chàng mệt mỏi, dĩ nhiên là chưa bao giờ đề cập chuyện này với chàng rồi. Mặc dù chàngkhôngkể xảy ra chuyện gì, nhưng tin tức bên ngoài trong nhà vẫn biết được chút ít. Huyện Trường Châu, xưa nay luôn an ổn và thái bình, hình nhưcó tên tội phạm giết người cực kì dã man. Chỉ ngắn ngủi trong nửa tháng, nghenóiđãgiết mười mấy người rồi. Ban đầu nghenóigiếtmộtnhà 6 người, ngay cả đứa bé trong tả lótcũngkhôngtha.
Ở nơi chàng cai quản xuấthiệnchuyện như vậy, có thể tưởng tượng đượctâm trạng của chàng.hiệntại, thực rakhôngchỉ riêng chàngkhông, mà toàn bộ bách tính trong huyện Trường Châu này đều bất an trong lòng.
Hồ Ngọc Nhu thở dài, quyết địnhkhônghỏi chàng ta. Cho dùkhônghài lòng,côvẫn chuẩn bị quà theo lễ tiết cho người mang qua.
Cũngkhôngbiết Triệu Tịch Ngôn thế nào rồi, thi Hương trong tháng này. Sợ làđangở phủ thành nhỉ?
Hồ Lĩnh và Tiết thịyêuthương Hồ Ngọc Uyển. Sau khi nghe được tiếng gió, bọn họ đương nhiên để trong lòng hônsựcủa Hồ Ngọc Uyển. Song mặc kệ thế nào,côquyếtkhôngcho phép Hồ Ngọc Uyển gả cho Triệu Tịch Ngôn, bất luận kẻ nào cũng có thể gả cho Triệu Tịch Ngôn, duy chỉ có Hồ Ngọc Uyển làkhôngthể!
Nếukhông, tiểu nguyên chủ chếtkhôngcam tâm.
A Kimtừ ngoài bước nhanh vào, hành lễ thưa: "Phu nhân, có người nhà mẻ đẻ ngài muốn gặp ngài."
Bây giờ Hồ Ngọc Nhu quản gia, người Hồ gia tới, trước tiên phải báo trước nơi này.
Hồ Ngọc Nhu phiền lòng: "Người tới là ai?"
A Kim đáp: "Tứ muội muội của ngài vàcôcôTriệu phu nhân."
Bình luận facebook