Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap (5).txt
Chương 5: Rõ ràng là đêm động phòng hoa chúc, y lại cùng vợ mới cưới phân giường mà ngủ
rõràng là đêm động phòng hoa chúc, y lại cùng vợ mới cưới phân giường mà ngủ
Lòng bàn tay y ấm áp, tay cầm bả vai có chút lạnh, tay y đưa lên chút nữa, người dưới bàn tay y đột nhiên run lên nhènhẹ, rồi hoàn toàn cứng ngắc.
Tay Chu Thừa Vũ hơi dừng lại, nhưngkhôngrút lại.
Vừa mới thành hôn xong,đãlà vợ chồng, giữa vợ chồng lúc sinh hoạt thường có thói quen đụng chạm nhau, nếukhông, ngày tháng sao này trôi qua thế nào?
Thân thể Hồ Ngọc Nhu cứng đờ, cảm thấy bàn taytrênvai mìnhđãdừng, để yên đó chứkhôngcó ý lấy ra.khôngbiết người đó nghĩ gì, lạikhôngnặngkhôngnhẹthử bắtcôthế này cơ chứ.
Người đàn ông nàykhôngtính là già, nhưng so tiểu nguyên chủ mànói, thựcsựchênh lệch tuổi quá nhiều. Bây giờanhtađãcưới hỏi tiểucônương nguyên chủ đàng hoàng làm vợ, bất kểanhtađãcó thông phòng hay thiếp thất, vào lúc này ước chừng làđangmuốn nhanh chóng động phòng hoa chúc đây.
Bàn taytrênvai buông ra, cho dùkhôngquay đầu nhìn lại, chỉ nghe động tĩnh phía sau Hồ Ngọc Nhu cũng biết, vị Chu đại nhân nàyđãcởi giày và đến bên trong giường.
Hóa ra những tiểu thuyếtcôxem qua đúng làthật, người đàn ông cổ đại buổi tối ngủ ở trong, vợ hoặc thiếp thất ngủ ở bên ngoài, ban đêmthìbưng trà rót nước choanhta, sáng sớm phải dậy sớm để hầu hạanhta.
Bi thảm làm sao!
“Còn chưa ngủ à?” Nhìn vào lưng Hồ Ngọc Nhu, Chu Thừa Vũ nghi hoặc mở miệng.
Giọngnóitừ bên trong truyền tới làm Hồ Ngọc Nhu giật mình,côpháthiệnmìnhkhôngcó gì đểnói, giờ này chínhcôcó năng lực đào ngũ, vậy màkhôngcó người đào.
"Vậythìngủ." Vộinhỏgiọng đáp lại, cởi giày, vén góc chăn mỏng chui vào, Hồ Ngọc Nhu nằm sát mép giường.
Đèn bên ngoài Chu Thừa Vũ vừa mới thổi, nhưng cả hai bên giường đều có sườn khắc hoa cúc mang bùn lê bốn chân tròn, ởtrênnến hỉ chúc đỏ thẫm, giờ này vẫn sáng tỏ, chắc là muốn sáng hết đêm nay đến bình minh ngày sau đây mà.
Hồ Ngọc Nhu nhắm mắt lại, nhưng hai tay nắm chặt với nhau, lòng bàn taycôướt đẫm mồ hôi.côtưởng tượng trong đầu, nếu tí nữa Chu đại nhân nhào qua,cônên ứng phó ra sao. Nên nhảy xuống giường trước hay vạch áo choanhta xem cổ mình?
Người bên trong vẫn nằm im.
Nằm ngửa, hai tay để bên người tự nhiên, mắt nhắm lại, hơi thở đồng đều. Hồ Ngọc Nhu kiên nhẫn lúc lâu mới lặng lẽ mởmộtcon mắt, nhìn sang thấy cảnh tượng này, lòngnhẹnhõm hẳn.
mộthơi còn chưa kịp thở xong, người nằm trong đột nhiên mở mắt, trong chớp mắt nhìn sang,côcònđangngớ ngẩnthìbị đôi tay dài vươn tới, lăn vào vòm ngực đàn ông ấm áp.
côkhôngcó thời gian để lăn xuống giường,khôngcó thời gian để kéo áo ra, cứ như nằm trong lòng người đàn ông xa lạ, đôi tayđãbị áp chếkhôngthể di chuyển.
"đangsuy nghĩ gì?" Giọngnóicủa Chu Thừa Vũ trầm thấp, dường như mang theo chút mờ ám.
Đôi mắt hạnh của Hồ Ngọc Nhu mở to, môi hơi mở, hiển nhiên bị dọakhôngnhẹ. Sau khi phản ứng lại,côgiãy dụa hai lần, Chu Thừa Vũ thuận theo thả chocôthoáng ra, Hồ Ngọc Nhu nhanh chóng rút tay ra, chốngtrênngực người đàn ông trước mặt.
“không,khôngnghĩ gì cả.” Hồ Ngọc Nhu phủ nhận.
Mặc dù vậy, khoảng cách hai người cũng còn gần vô cùng,khôngbiếtcôdùng gì để gội đầu, ở sát bên, trong hơi thở tràn ngập hương hoa. Chu Thừa Vũkhôngchú ý nhiều đến hoa cỏ, y chỉ cảm thấy có mùi thơm rất dễ ngửi, trong lúc nhất thờikhôngbiết hoa gì thơm như vậy.
Ykhôngsuy nghĩ hỏi. "Nàng dùng hương gì?"
Ah?
Hồ Ngọc Nhu bối rối, mùi hương gì?
Nhìn vào vẻ ngớ ngẩn của vợ mới cưới, Chu Thừa Vũ hiếm có giật giật môi, định hỏi lại, mắt nhìn thoáng qua lập tức trầm xuống.
Y duỗi tay ra, nâng cằm Hồ Ngọc Nhu lên, buộccônâng cằm lên để lộ cổ. Vốn cổ trắng thon dài, lúc này đây hằn lên vệt đỏ vô cùng chói mắt, Chu Thừa Vũ làm huyện lệnh hơn chín năm, tự nhiên nhìn thấy người treo cổ là như thế nào, có gì màkhônghiểu.
"Xảy ra chuyện gì?" Người nọ vẫn nằm như ban đầu, lại mở miệngnóira câu lạnh băng giống như nhiệt độ bị rút hết, đôi mắt nhanh chóng quét tới, Hồ Ngọc Nhukhôngcó tiền đồ sợ run người.
“Chuyện gì… có chuyện gì xảy ra thế?”cômiễn cưỡng đáp lời.
Chu Thừa Vũ buông cằm Hồ Ngọc Nhu ra, ngón tay lướt qua cổcô, chạm vào dấu đỏ rực rỡ.khôngbiết có phải đau hay vì lý do khác, người trong lòng run rẩy, vô thức co lại.
Chu Thừa Vũkhôngnóigì, chỉ lặng lẳng nhìn Hồ Ngọc Nhu.
Hồ Ngọc Nhu tránh ánh mắt của y, từ chối trả lời.
côchỉ muốn an ổn vượt qua đêm nay, những việc kháccôkhôngnghĩ tới, căn cứ vào nguyên tắcnóinhiều sai nhiều,côchỉ mong Chu đại nhân này tự mình đoán.cômuốn tìm đường lui cho mình, đương nhiênkhôngmuốn ngay từ đầu cái gì cũngnóira hết.
Hơn nữa, tính tình Chu đại nhân này ra sao tới giờcôvẫn cònkhôngbiết đây này.
Thái độ này củacô, khiến ánh măt Chu Thừa Vũ tối thêm hai phần.côđangnằm trong vòng tay của y, nhưng y nửa nằm nửa chếch lên, tư thế từtrêncao nhìn xuống, vừa vặn bắt gặp bộ dángcôsợ sệt chột dạ, mặtkhôngngừng cúi thấp xuống ngực.
khôngbiết nữ nhân này ăn gì để lớn, cơ thểthậtyếu đuối, nhưng ngực lại phát dục tốt vô cùng. Cho dù nơi cần che che hết qua bộ bạch y, nhưngkhôngkhiến người khác lờđi, mà còn khiến người chú ý hơn chỗ dựng cao này.
Mặc dù Chu Thừa Vũđã27 tuổi, nhưng y chưa từng tiếp xúc gần với nữ nhân như vậy. Bởi vì giờđãlấy vợ,khôngmuốn đêm tân hôn trước mặt vợ mà mìnhkhôngbiết gì, nên y lặng lẽ tìm mấy sách tranh của nhị đệ. Sau khi y tắm rửa xong, y mới nhớ tới thế là nước tới chân vội nhảy, nhanh chóng lật ra nghiên cứumộtlúc, tình hình trước mắt đúng là máu yđangsôi sục kêu gào dập lửa.
Tình hình là thế, nhưng y cũng hiểu thời cơ lúc nàykhôngđúng.
Buông người ra, thở dài, y ngồi dậy.
Hồ Ngọc Nhu trở mìnhmộtcái, cuối cùng cũng thuận lợi lăn xuống giường, mông bị dập xuống sàn. Giờ nàycôchả lo được đau đớn ấy,côchỉ đơn giản uốn gối ngồi ở đó, ngẩng đầu lên nhìn Chu Thừa Vũ.
côngẩng đầu, ngay vị trí nến hỉ chúc đỏ thẫm chiếu xuống, vết hằn đỏ cổ lại chói mắt phát đau. Chu Thừa Vũ nhìn, chậm rãi hỏi, "Hóa ra, là nàng vốnkhôngthích hônsựnày?"
khôngphải thích haykhông, người cũngđãtreo cổ tự sát.
Hồ Ngọc Nhu gật đầu liên tục trong lòng, nhưngtrênmặtkhôngbiết biểuhiệnsao cho đúng.
côgiờ mang phận nữ tử cổ đại bi ai, cho dùkhôngthích người này,mộtkhicôđược đưa vào cửa,thậtkhó để rờiđi. Ngay cả khi người này rộng lượng chocôđi, nhà mẹ đẻ cũngkhôngbuông tha chocô, người màcôthích chắc gì chấp nhận,cômang phận nữ nhi,côsẽlàm gì chứ?
Chỉ có thể lên kế hoạch dài hạn.
Nhà mẹ đẻkhôngtha, người thích lại chẳng tiếp thu. Vì vậy, nếucôấysẽrời khỏi,côphải hiểurõtình huống bên ngoài, bây giờ là thời đại nào, địa vị nữ nhân ra sao, cuối cùng phải có tiền bạc trong tay, tìm người chịu làm chỗ dựa, đến lúc đó mới dámnóilờithậtlòng.
Ngoài ra còn có người tiểu nguyên chủ quan tâm: Quản ma ma...
côngồitrênsàn nênkhôngsợ bị pháthiện, lặng lẽ bấm lên đùi non, Hồ Ngọc Nhu bấm đến khi mắt đỏ lên, nước mắt nhanh chóng lăn ra.côvốn xuyên quađãkhóc, trước khi xuyên qua tiểu nguyên chủđãkhóc hai ngày, do đó, mắt vốnđãsưng đỏ, bây giờ lại rơi lệ,thìmắt càng sưng hơn.
côvừa khóc vừa vội vã gật đầu, song lại cuống quít lắc đầu.
Chu Thừa Vũ ở huyện Trường Châu này làm huyện lệnh chín năm có dư, gặp nhiều nhất là cảnh tưởng phụ nhân khóc lóc kêu la om sòm lăn lộntrênđất, bây giờ bỗng nhìn thấy nữ nhân lặng lẽ rơi lệ, lại là người vợ mới qua củamộtngày, nhất thờikhônghỏi ra miệng được.
Còn hỏi cái gì đây, đương nhiên hỏi mang bộ dáng bị bắt nạt như thế có ý gì.
Nhưng nhìn nàng khóc đáng thương thế này, Chu Thừa Vũ vậy mà mềm lòng. "Đừng khóc, nàng nếukhôngmuốnnóibây giờ,thìsáng mai rồi hảnói."
Dứt lờithìngười cũng rời giường, mở tủ quần áo lấy hai cái mền,đira ngoài ngủtrênnhuyễn giáp gian ngoài.
Nghe tiếng động bên ngoài nằm xuống, Hồ Ngọc Nhu thu lại nước mắt, bò lên giường kéo chăn ra, người rút vào góc tường.khôngngờ vô cùng thuận lợi thoátmộtkiếp động phòng, Hồ Ngọc Nhu vui mừngkhôngthôi, xem ra vị Chu đại nhân này quảthậtlà chính nhân quân tử!
cônhắm mắt lại suy nghĩ cẩn thận, mặc dù trí nhớ của tiểu nguyên chủkhôngcó ấn tượng gì với Chu đại nhân, nhưng từ đầu xuân năm nay, emgáiba của nguyên chủ tức là Hồ gia tam tiểu thư Hồ Ngọc Uyển bên miệng, thường nhắc đến tênanhta. Trước hết, khen ngợi vô tận, có vẻ nhưcôấy thựcsựgặp đượcanh, rồi luôn mồm bảo phải gả, màmộttháng trước, hônsựquả nhiên được định xuống.
Nhưng mà nếuthật, sao mà vị Chu đại nhân nàykhôngnhận ra mìnhkhôngphải Hồ Ngọc Uyển cơ chứ?
côtiếp tục tìm trong ký ức, mặc dù trong quá khứ nguyên chủ chưa từng gặp qua Chu đại nhân này, nhưng mà giống như muốn biểu đạtanhta tốt như thế nào, Hồ Ngọc Uyểnnóirất nhiều: cái gì xuất thân ở hầu phủ kinh thành,cái gì là quan thanh liêm chính trực, cái gì mà bên ngườikhônghề có phụ nữkhôngđàng hoàng, cái gì mà dáng người cao lớn đứng thẳng (14), dung mạo như Phan An (15), toàn bộcônương chưa lập gia đình ở Trường Châu này đều muốn gả cho vân vân...
(14) Nguyên văn là cụm từ: trường thân ngọc lập, đại ý muốn miêu tảmộtdáng người cao lớn, hình ảnh so sánh rất là hay, nhưngkhôngchuyển ngữ sang tiếng Việt được, và mình cũngkhôngđể nguyên rồi chú thích được, đọc câu vănsẽkhôngxuôi, nên tạm chuyển nhưtrên.
(15) Phan An: Phan Nhạc, tên tự là An Nhân, đời sau quen gọi là Phan An, người Trung Mưu, Huỳnh Dương. Ông nổi tiếng làmộtnhà văn thời Tây Tấn và làmộtđại mỹ nam.
Tiểu nguyên chủ còn vui vẻ thay cho emgáimình, thấy mừng vì ai cũng tìm được lang quân như ý.
Nhưng Hồ Ngọc Nhu cẩn thẩn nghĩ lại, mới phát giác ra Hồ Ngọc Uyển căn bảnnóithế, sợ rằng muốn dụ dỗ Hồ Ngọc Nhu ước ao ghen tị, như thếcôta mới thuận lý thành chương (16) cho tiểu nguyên chủ gả thay, tự mình hi sinh gả tới cho biểu ca Triệu Tịch Nghiêm.
(16) Thuận lý thành chương: cứ như vậy mà thành
Chỉkhôngbiết rằng tiểu nguyên chủmộtlòngmộtdạ với Triệu Tịch Nghiêm,khônggì có thể thay thế được.
Vì thế, mới có màm ép buộc, thắt cổ, rót thuốc lên kiệu hoa.
Mà vị Chu đại nhân này, dường như Hồ Ngọc Uyển vốnkhôngyêuthíchanhta, màanhấy cũng chả thích Hồ Ngọc Uyển, ngay cả bộ dáng ra sao còn chả thèm biết!
Người ta là quan phụ mẫu lớn nhất ở huyện Trường Châu, còn Hồ gianóira cũng chỉ là nhà thương nhân, Hồ Ngọc Uyểnkhôngphải não tàn chứ? Lạiđitính kế người ta,côtakhôngsợ người ta tức giận, xử hết Hồ gia hay sao?
Chuyện này cha nguyên chủ Hồ Lĩnhkhôngbiết, nhưng mẹ kế Tiết thị chắc chắn biết, bà tađãkhôngcan thiệp mà còn giúp đỡ. Hồ Ngọc Uyển tuổinhỏkhônghiểu chuyện, còn bà ta tốt xấu gì cũng làm phu nhân rồi, làm sao có thể... ồ, đúng rồi, Tiết thị này, bà ta dường như cómộtngười em trai làm quan, chức gì nhỉ?
Hồ Ngọc Nhu mơ màng nghĩ, hôm nay quá mệt rồi, nghĩđinghĩ lại rồi nghỉ luôn.
Hô hấp đều đều trong phòng vang vọng, Chu Thừa Vũ mở mắt nằm bên ngoài, thở dài. Rốt cuộc đây là nghiệt gì thế,rõràng là đêm động phòng hoa chúc, y lại cùng vợ mới cưới phân giường mà ngủ, để người ta biết cònkhôngcười đến rụng răng?
Y đột ngột đứng dậy, đem chăn vo thành cục tùy tiện nhét vào tủ. Ngườitrêngiườngkhôngbị đánh thức, Chu Thừa Vũ nhìn bóng lưng Hồ Ngọc Nhuđangngủ say, cởi giày, lên giường, nằm bên ngoài.
rõràng là đêm động phòng hoa chúc, y lại cùng vợ mới cưới phân giường mà ngủ
Lòng bàn tay y ấm áp, tay cầm bả vai có chút lạnh, tay y đưa lên chút nữa, người dưới bàn tay y đột nhiên run lên nhènhẹ, rồi hoàn toàn cứng ngắc.
Tay Chu Thừa Vũ hơi dừng lại, nhưngkhôngrút lại.
Vừa mới thành hôn xong,đãlà vợ chồng, giữa vợ chồng lúc sinh hoạt thường có thói quen đụng chạm nhau, nếukhông, ngày tháng sao này trôi qua thế nào?
Thân thể Hồ Ngọc Nhu cứng đờ, cảm thấy bàn taytrênvai mìnhđãdừng, để yên đó chứkhôngcó ý lấy ra.khôngbiết người đó nghĩ gì, lạikhôngnặngkhôngnhẹthử bắtcôthế này cơ chứ.
Người đàn ông nàykhôngtính là già, nhưng so tiểu nguyên chủ mànói, thựcsựchênh lệch tuổi quá nhiều. Bây giờanhtađãcưới hỏi tiểucônương nguyên chủ đàng hoàng làm vợ, bất kểanhtađãcó thông phòng hay thiếp thất, vào lúc này ước chừng làđangmuốn nhanh chóng động phòng hoa chúc đây.
Bàn taytrênvai buông ra, cho dùkhôngquay đầu nhìn lại, chỉ nghe động tĩnh phía sau Hồ Ngọc Nhu cũng biết, vị Chu đại nhân nàyđãcởi giày và đến bên trong giường.
Hóa ra những tiểu thuyếtcôxem qua đúng làthật, người đàn ông cổ đại buổi tối ngủ ở trong, vợ hoặc thiếp thất ngủ ở bên ngoài, ban đêmthìbưng trà rót nước choanhta, sáng sớm phải dậy sớm để hầu hạanhta.
Bi thảm làm sao!
“Còn chưa ngủ à?” Nhìn vào lưng Hồ Ngọc Nhu, Chu Thừa Vũ nghi hoặc mở miệng.
Giọngnóitừ bên trong truyền tới làm Hồ Ngọc Nhu giật mình,côpháthiệnmìnhkhôngcó gì đểnói, giờ này chínhcôcó năng lực đào ngũ, vậy màkhôngcó người đào.
"Vậythìngủ." Vộinhỏgiọng đáp lại, cởi giày, vén góc chăn mỏng chui vào, Hồ Ngọc Nhu nằm sát mép giường.
Đèn bên ngoài Chu Thừa Vũ vừa mới thổi, nhưng cả hai bên giường đều có sườn khắc hoa cúc mang bùn lê bốn chân tròn, ởtrênnến hỉ chúc đỏ thẫm, giờ này vẫn sáng tỏ, chắc là muốn sáng hết đêm nay đến bình minh ngày sau đây mà.
Hồ Ngọc Nhu nhắm mắt lại, nhưng hai tay nắm chặt với nhau, lòng bàn taycôướt đẫm mồ hôi.côtưởng tượng trong đầu, nếu tí nữa Chu đại nhân nhào qua,cônên ứng phó ra sao. Nên nhảy xuống giường trước hay vạch áo choanhta xem cổ mình?
Người bên trong vẫn nằm im.
Nằm ngửa, hai tay để bên người tự nhiên, mắt nhắm lại, hơi thở đồng đều. Hồ Ngọc Nhu kiên nhẫn lúc lâu mới lặng lẽ mởmộtcon mắt, nhìn sang thấy cảnh tượng này, lòngnhẹnhõm hẳn.
mộthơi còn chưa kịp thở xong, người nằm trong đột nhiên mở mắt, trong chớp mắt nhìn sang,côcònđangngớ ngẩnthìbị đôi tay dài vươn tới, lăn vào vòm ngực đàn ông ấm áp.
côkhôngcó thời gian để lăn xuống giường,khôngcó thời gian để kéo áo ra, cứ như nằm trong lòng người đàn ông xa lạ, đôi tayđãbị áp chếkhôngthể di chuyển.
"đangsuy nghĩ gì?" Giọngnóicủa Chu Thừa Vũ trầm thấp, dường như mang theo chút mờ ám.
Đôi mắt hạnh của Hồ Ngọc Nhu mở to, môi hơi mở, hiển nhiên bị dọakhôngnhẹ. Sau khi phản ứng lại,côgiãy dụa hai lần, Chu Thừa Vũ thuận theo thả chocôthoáng ra, Hồ Ngọc Nhu nhanh chóng rút tay ra, chốngtrênngực người đàn ông trước mặt.
“không,khôngnghĩ gì cả.” Hồ Ngọc Nhu phủ nhận.
Mặc dù vậy, khoảng cách hai người cũng còn gần vô cùng,khôngbiếtcôdùng gì để gội đầu, ở sát bên, trong hơi thở tràn ngập hương hoa. Chu Thừa Vũkhôngchú ý nhiều đến hoa cỏ, y chỉ cảm thấy có mùi thơm rất dễ ngửi, trong lúc nhất thờikhôngbiết hoa gì thơm như vậy.
Ykhôngsuy nghĩ hỏi. "Nàng dùng hương gì?"
Ah?
Hồ Ngọc Nhu bối rối, mùi hương gì?
Nhìn vào vẻ ngớ ngẩn của vợ mới cưới, Chu Thừa Vũ hiếm có giật giật môi, định hỏi lại, mắt nhìn thoáng qua lập tức trầm xuống.
Y duỗi tay ra, nâng cằm Hồ Ngọc Nhu lên, buộccônâng cằm lên để lộ cổ. Vốn cổ trắng thon dài, lúc này đây hằn lên vệt đỏ vô cùng chói mắt, Chu Thừa Vũ làm huyện lệnh hơn chín năm, tự nhiên nhìn thấy người treo cổ là như thế nào, có gì màkhônghiểu.
"Xảy ra chuyện gì?" Người nọ vẫn nằm như ban đầu, lại mở miệngnóira câu lạnh băng giống như nhiệt độ bị rút hết, đôi mắt nhanh chóng quét tới, Hồ Ngọc Nhukhôngcó tiền đồ sợ run người.
“Chuyện gì… có chuyện gì xảy ra thế?”cômiễn cưỡng đáp lời.
Chu Thừa Vũ buông cằm Hồ Ngọc Nhu ra, ngón tay lướt qua cổcô, chạm vào dấu đỏ rực rỡ.khôngbiết có phải đau hay vì lý do khác, người trong lòng run rẩy, vô thức co lại.
Chu Thừa Vũkhôngnóigì, chỉ lặng lẳng nhìn Hồ Ngọc Nhu.
Hồ Ngọc Nhu tránh ánh mắt của y, từ chối trả lời.
côchỉ muốn an ổn vượt qua đêm nay, những việc kháccôkhôngnghĩ tới, căn cứ vào nguyên tắcnóinhiều sai nhiều,côchỉ mong Chu đại nhân này tự mình đoán.cômuốn tìm đường lui cho mình, đương nhiênkhôngmuốn ngay từ đầu cái gì cũngnóira hết.
Hơn nữa, tính tình Chu đại nhân này ra sao tới giờcôvẫn cònkhôngbiết đây này.
Thái độ này củacô, khiến ánh măt Chu Thừa Vũ tối thêm hai phần.côđangnằm trong vòng tay của y, nhưng y nửa nằm nửa chếch lên, tư thế từtrêncao nhìn xuống, vừa vặn bắt gặp bộ dángcôsợ sệt chột dạ, mặtkhôngngừng cúi thấp xuống ngực.
khôngbiết nữ nhân này ăn gì để lớn, cơ thểthậtyếu đuối, nhưng ngực lại phát dục tốt vô cùng. Cho dù nơi cần che che hết qua bộ bạch y, nhưngkhôngkhiến người khác lờđi, mà còn khiến người chú ý hơn chỗ dựng cao này.
Mặc dù Chu Thừa Vũđã27 tuổi, nhưng y chưa từng tiếp xúc gần với nữ nhân như vậy. Bởi vì giờđãlấy vợ,khôngmuốn đêm tân hôn trước mặt vợ mà mìnhkhôngbiết gì, nên y lặng lẽ tìm mấy sách tranh của nhị đệ. Sau khi y tắm rửa xong, y mới nhớ tới thế là nước tới chân vội nhảy, nhanh chóng lật ra nghiên cứumộtlúc, tình hình trước mắt đúng là máu yđangsôi sục kêu gào dập lửa.
Tình hình là thế, nhưng y cũng hiểu thời cơ lúc nàykhôngđúng.
Buông người ra, thở dài, y ngồi dậy.
Hồ Ngọc Nhu trở mìnhmộtcái, cuối cùng cũng thuận lợi lăn xuống giường, mông bị dập xuống sàn. Giờ nàycôchả lo được đau đớn ấy,côchỉ đơn giản uốn gối ngồi ở đó, ngẩng đầu lên nhìn Chu Thừa Vũ.
côngẩng đầu, ngay vị trí nến hỉ chúc đỏ thẫm chiếu xuống, vết hằn đỏ cổ lại chói mắt phát đau. Chu Thừa Vũ nhìn, chậm rãi hỏi, "Hóa ra, là nàng vốnkhôngthích hônsựnày?"
khôngphải thích haykhông, người cũngđãtreo cổ tự sát.
Hồ Ngọc Nhu gật đầu liên tục trong lòng, nhưngtrênmặtkhôngbiết biểuhiệnsao cho đúng.
côgiờ mang phận nữ tử cổ đại bi ai, cho dùkhôngthích người này,mộtkhicôđược đưa vào cửa,thậtkhó để rờiđi. Ngay cả khi người này rộng lượng chocôđi, nhà mẹ đẻ cũngkhôngbuông tha chocô, người màcôthích chắc gì chấp nhận,cômang phận nữ nhi,côsẽlàm gì chứ?
Chỉ có thể lên kế hoạch dài hạn.
Nhà mẹ đẻkhôngtha, người thích lại chẳng tiếp thu. Vì vậy, nếucôấysẽrời khỏi,côphải hiểurõtình huống bên ngoài, bây giờ là thời đại nào, địa vị nữ nhân ra sao, cuối cùng phải có tiền bạc trong tay, tìm người chịu làm chỗ dựa, đến lúc đó mới dámnóilờithậtlòng.
Ngoài ra còn có người tiểu nguyên chủ quan tâm: Quản ma ma...
côngồitrênsàn nênkhôngsợ bị pháthiện, lặng lẽ bấm lên đùi non, Hồ Ngọc Nhu bấm đến khi mắt đỏ lên, nước mắt nhanh chóng lăn ra.côvốn xuyên quađãkhóc, trước khi xuyên qua tiểu nguyên chủđãkhóc hai ngày, do đó, mắt vốnđãsưng đỏ, bây giờ lại rơi lệ,thìmắt càng sưng hơn.
côvừa khóc vừa vội vã gật đầu, song lại cuống quít lắc đầu.
Chu Thừa Vũ ở huyện Trường Châu này làm huyện lệnh chín năm có dư, gặp nhiều nhất là cảnh tưởng phụ nhân khóc lóc kêu la om sòm lăn lộntrênđất, bây giờ bỗng nhìn thấy nữ nhân lặng lẽ rơi lệ, lại là người vợ mới qua củamộtngày, nhất thờikhônghỏi ra miệng được.
Còn hỏi cái gì đây, đương nhiên hỏi mang bộ dáng bị bắt nạt như thế có ý gì.
Nhưng nhìn nàng khóc đáng thương thế này, Chu Thừa Vũ vậy mà mềm lòng. "Đừng khóc, nàng nếukhôngmuốnnóibây giờ,thìsáng mai rồi hảnói."
Dứt lờithìngười cũng rời giường, mở tủ quần áo lấy hai cái mền,đira ngoài ngủtrênnhuyễn giáp gian ngoài.
Nghe tiếng động bên ngoài nằm xuống, Hồ Ngọc Nhu thu lại nước mắt, bò lên giường kéo chăn ra, người rút vào góc tường.khôngngờ vô cùng thuận lợi thoátmộtkiếp động phòng, Hồ Ngọc Nhu vui mừngkhôngthôi, xem ra vị Chu đại nhân này quảthậtlà chính nhân quân tử!
cônhắm mắt lại suy nghĩ cẩn thận, mặc dù trí nhớ của tiểu nguyên chủkhôngcó ấn tượng gì với Chu đại nhân, nhưng từ đầu xuân năm nay, emgáiba của nguyên chủ tức là Hồ gia tam tiểu thư Hồ Ngọc Uyển bên miệng, thường nhắc đến tênanhta. Trước hết, khen ngợi vô tận, có vẻ nhưcôấy thựcsựgặp đượcanh, rồi luôn mồm bảo phải gả, màmộttháng trước, hônsựquả nhiên được định xuống.
Nhưng mà nếuthật, sao mà vị Chu đại nhân nàykhôngnhận ra mìnhkhôngphải Hồ Ngọc Uyển cơ chứ?
côtiếp tục tìm trong ký ức, mặc dù trong quá khứ nguyên chủ chưa từng gặp qua Chu đại nhân này, nhưng mà giống như muốn biểu đạtanhta tốt như thế nào, Hồ Ngọc Uyểnnóirất nhiều: cái gì xuất thân ở hầu phủ kinh thành,cái gì là quan thanh liêm chính trực, cái gì mà bên ngườikhônghề có phụ nữkhôngđàng hoàng, cái gì mà dáng người cao lớn đứng thẳng (14), dung mạo như Phan An (15), toàn bộcônương chưa lập gia đình ở Trường Châu này đều muốn gả cho vân vân...
(14) Nguyên văn là cụm từ: trường thân ngọc lập, đại ý muốn miêu tảmộtdáng người cao lớn, hình ảnh so sánh rất là hay, nhưngkhôngchuyển ngữ sang tiếng Việt được, và mình cũngkhôngđể nguyên rồi chú thích được, đọc câu vănsẽkhôngxuôi, nên tạm chuyển nhưtrên.
(15) Phan An: Phan Nhạc, tên tự là An Nhân, đời sau quen gọi là Phan An, người Trung Mưu, Huỳnh Dương. Ông nổi tiếng làmộtnhà văn thời Tây Tấn và làmộtđại mỹ nam.
Tiểu nguyên chủ còn vui vẻ thay cho emgáimình, thấy mừng vì ai cũng tìm được lang quân như ý.
Nhưng Hồ Ngọc Nhu cẩn thẩn nghĩ lại, mới phát giác ra Hồ Ngọc Uyển căn bảnnóithế, sợ rằng muốn dụ dỗ Hồ Ngọc Nhu ước ao ghen tị, như thếcôta mới thuận lý thành chương (16) cho tiểu nguyên chủ gả thay, tự mình hi sinh gả tới cho biểu ca Triệu Tịch Nghiêm.
(16) Thuận lý thành chương: cứ như vậy mà thành
Chỉkhôngbiết rằng tiểu nguyên chủmộtlòngmộtdạ với Triệu Tịch Nghiêm,khônggì có thể thay thế được.
Vì thế, mới có màm ép buộc, thắt cổ, rót thuốc lên kiệu hoa.
Mà vị Chu đại nhân này, dường như Hồ Ngọc Uyển vốnkhôngyêuthíchanhta, màanhấy cũng chả thích Hồ Ngọc Uyển, ngay cả bộ dáng ra sao còn chả thèm biết!
Người ta là quan phụ mẫu lớn nhất ở huyện Trường Châu, còn Hồ gianóira cũng chỉ là nhà thương nhân, Hồ Ngọc Uyểnkhôngphải não tàn chứ? Lạiđitính kế người ta,côtakhôngsợ người ta tức giận, xử hết Hồ gia hay sao?
Chuyện này cha nguyên chủ Hồ Lĩnhkhôngbiết, nhưng mẹ kế Tiết thị chắc chắn biết, bà tađãkhôngcan thiệp mà còn giúp đỡ. Hồ Ngọc Uyển tuổinhỏkhônghiểu chuyện, còn bà ta tốt xấu gì cũng làm phu nhân rồi, làm sao có thể... ồ, đúng rồi, Tiết thị này, bà ta dường như cómộtngười em trai làm quan, chức gì nhỉ?
Hồ Ngọc Nhu mơ màng nghĩ, hôm nay quá mệt rồi, nghĩđinghĩ lại rồi nghỉ luôn.
Hô hấp đều đều trong phòng vang vọng, Chu Thừa Vũ mở mắt nằm bên ngoài, thở dài. Rốt cuộc đây là nghiệt gì thế,rõràng là đêm động phòng hoa chúc, y lại cùng vợ mới cưới phân giường mà ngủ, để người ta biết cònkhôngcười đến rụng răng?
Y đột ngột đứng dậy, đem chăn vo thành cục tùy tiện nhét vào tủ. Ngườitrêngiườngkhôngbị đánh thức, Chu Thừa Vũ nhìn bóng lưng Hồ Ngọc Nhuđangngủ say, cởi giày, lên giường, nằm bên ngoài.
Bình luận facebook