Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Quá mất mặt.
Tôi quyết định án binh bất động, ngủ đông mấy ngày.
Mãi đến khi lịch sử cuộc gọi của Đỗ Hoằng Đình đã bị trôi tuột xuống trong điện thoại của tôi.
Mấy ngày sau.
Tôi sang thẳng khoa Toán của trường đại học kế bên, vào ký túc xá nam sinh.
Trong văn phòng quản lý tòa nhà là một anh giai quản lý trẻ tuổi.
Anh giai: “Không mang chìa khóa à?”
Tôi: “……”
Nhớ không lầm thì tòa nhà này là ký túc xá nam sinh cơ mà.
Anh giai đeo kính xong thì bảo: “Ồ, xin lỗi không thấy rõ. Tìm người à?”
Tôi: “Xin hỏi anh có biết Đỗ Hoằng Đình không ạ?”
“Không biết.” Anh giai nói: “Cả tòa nhà có tới mấy trăm người, làm sao tôi biết hết từng đứa được?”
“Anh ta khác người bình thường, dễ nhận ra lắm.” Tôi nhớ lại rồi nói: “Anh ta là một kẻ to béo nặng tầm một tạ – tạ rưỡi ấy ạ.”
“Thế thì cô tìm nhầm nhà rồi, tòa này không có ai trên 75kg đâu.”
Sau khi trở về, tôi gọi điện cho bố mình.
Bố tôi: “Nó không trọ ở trường.”
“Vì răng ạ?”
Ăn ở không ra gì nên bị bạn cùng phòng chèn ép?
Thành tích khủng quá nên sợ bạn cùng phòng hạ độc?
Bố tôi: “Bọn bạn cùng phòng học khuya quá nên ảnh hưởng tới giấc ngủ của nó.”
Tôi: “Anh ấy không học bài ạ?”
“Lúc nó ở nhà mình bố chưa từng thấy nó học hành gì bao giờ.” Bố tôi hỏi tiếp một câu: “Dạo ở nhà mình nó đi ngủ lúc mấy giờ ấy nhỉ?”
Nghĩ đến chuyện này là tôi lại ghen ghét, nghiến răng nghiến lợi: “Không quá 9 giờ ạ.”
Căn cứ theo địa chỉ bố tôi nghe ngóng được, tôi tìm được chung cư mà Đỗ Hoằng Đình hiện đang ở.
Để cứu vớt tôn nghiêm của mình, tôi còn trang điểm và mượn một bộ váy liền từ bà chị khóa trên cùng phòng.
Size bé nhất.
Màu đen.
Vận lên người một cái tự dưng ngực tấn công mông phòng thủ.
Hơn nữa khí chất vốn có của tôi đã hèn sẵn, trông tôi y như người làm trong “ngành” vậy.
Tôi đứng bấm máy gọi nhà dưới lầu, sau khi kết nối được, lần này tôi vào thẳng chủ đề luôn: “Em là Mạnh Kỳ Kỳ!”
Giọng một cô gái trẻ vang lên: “…… Hả?”
Tạm dừng một giây: “Em chờ một chút nhé.”
Vãi hàng.
Bạn gái à?
Chẳng bao lâu sau, giọng Đỗ Hoằng Đình truyền đến: “Em chờ anh ở dưới lầu đi.”
Tốt xấu gì cũng từng ở chung với nhau một năm, thế mà anh ta lại không mời tôi vào nhà ư?
Tôi xấu hổ tới mức ngại ở lại tiếp.
Tôi đợi một lát.
Cách cửa kính phòng trộm, tôi thấy cửa thang máy bên trong mở ra, một bóng người mảnh khảnh đột nhiên hiện ra trước mắt tôi.
Ánh sáng không đủ để thấy rõ là ai.
Tôi còn nhớ bố tôi từng nói, anh ta gầy rồi.
Còn trở nên đẹp trai nữa.
Trong lúc nhất thời, bộ phim 《 Love on Diet 》,《 Sắc đẹp ngàn cân 》 và các loại hình ảnh người béo đổi đời thành gầy lướt ào ào qua mắt tôi.
Không thể nào?
Gầy nhiều thế cơ à?
Tôi bỗng kích động hơn hẳn, tai nóng lên, tâm hồn mê trai đẹp cháy bỏng hừng hực!
Người nọ mỗi lúc một gần thêm, tôi duỗi dài cổ muốn xem tới cùng.
Đột nhiên, một kẻ béo ú xuất hiện đằng sau người kia.
Trái tim thiếu nữ của tôi tựa như một quả bóng cao su bị kim châm, xì hơi phì phì phì……
Đúng là gầy đi mấy cân thật, cũng trưởng thành hơn một chút, nhưng Anh Béo vẫn là tên béo trước đây.
Đỗ Hoằng Đình đẩy cửa đi tới: “Đã lâu không gặp.”
Tôi đột nhiên thấy luống cuống: “Long time no see, long time no see.”
Sau đó tôi lấy chân giò hun khói vừa mua tức thời ở siêu thị trong trường ra, “Bố em gửi chút đặc sản từ quê lên, kêu em tặng cho anh.”
Đỗ Hoằng Đình: “Ồ. Sao em biết địa chỉ nhà anh?”
Tôi: “Bố em cho em.”
Đỗ Hoằng Đình: “Thế tại sao bố em không gửi cho anh luôn mà lại phải nhờ em chuyển hộ?”
Tôi: “……”
Đỗ Hoằng Đình cúi đầu nhìn thoáng qua món “đặc sản” mà tôi mang đến, nói: “Anh còn nhớ, quê em ở Trùng Khánh.”
“Đúng vậy.”
“Vậy tại sao đặc sản lại là chân giò Kim Hoa hun khói?”
Tôi: “……”
(Trùng Khánh là tỉnh thuộc Tây Nam Trung Quốc. Kim Hoa thuộc tỉnh Chiết Giang, ở miền Bắc Trung Quốc. Kim Hoa có đặc sản chân giò treo hun khói.)
Đỗ Hoằng Đình: “Nói đi, em có chuyện gì muốn tìm anh à?”
Tôi: “Không có gì, không có gì.”
Đỗ Hoằng Đình xoay người: “Không có gì thật à? Vậy anh đi nhé.”
Tôi do dự vài giây, “Ấy, có việc thật.”
Sau đó tôi thuật lại bằng vài câu đơn giản.
Đỗ Hoằng Đình nghe xong, nói: “Anh ở khoa Toán, nhưng không hướng tới bên Tài chính, cũng chưa từng tiếp xúc với chuyện lập trình.”
Mặt tôi ngơ ngác, “A…… Vậy thì, quấy rầy anh rồi.”
Đỗ Hoằng Đình: “Anh có thể thử xem.”
Như thế chẳng phải anh phải học lại từ đầu ư?
Chỉ vì thỏa mãn cái thú dâm dê của tôi thôi sao?
Không dám nhận, không xứng tầm.
Tôi vội vàng nói: “Không sao không sao em đi trước ha.”
Trong đầu tôi nháy mắt hiện ra một câu hỏi:
Ba năm trước mình cầu xin anh ta dạy kèm cho mình, anh ta đồng ý.
Ba năm sau mình cầu xin anh ta hỗ trợ lập trình, anh ta cũng đồng ý.
Anh ta xấu tính như thế, sao lại đối tốt với mình vậy nhỉ?
Tôi còn chưa kịp nghĩ nhiều, Đỗ Hoằng Đình đã gọi giật tôi lại: “Số di động của em là bao nhiêu?”
Tôi báo một chuỗi số.
Anh ta lưu lại trên di động, đột nhiên nói: “Trông quen quen.”
Tôi đột nhiên nhớ ra lần trước gọi điện, tôi lo lắng quá nên bị anh ta hiểu lầm là tội phạm lừa đảo.
Không đợi Đỗ Hoằng Đình nói ra câu: “Hóa ra là em.”
Tôi đã vội vàng chạy nhanh như chớp.
Qua mấy ngày, tôi quên khuấy mất cả tên khốn Đỗ Hoằng Đình.
Anh ta lại còn nhắn tin sang: “Món chân giò hun khói này nấu kiểu gì đây?”
Tiếng lòng tôi: Chưng ăn, xào ăn, nấu ăn, ông gặm luôn cũng ăn được đấy.
Sau đó tôi viết một đoạn văn về phương pháp nấu đơn giản nhất gửi cho anh ta, đoạn hỏi: “Biết chưa?”
Đỗ Hoằng Đình nhắn tin sang: Không biết.
Tôi căng da đầu tới nhà anh ta trình diễn một bàn Chân giò hun khói Kim Hoa 18 món.
Trong quá trình nấu cơm tôi cực kì thấp thỏm.
Tôi sợ bạn gái anh ta qua nhà lại nghi ngờ, không khí tân hôn nồng đậm này là thế nào?
Sau khi cơm nước xong, tôi dọn đồ ăn khỏi bàn, Đỗ Hoằng Đình bê laptop đặt lên bàn.
Anh ta cho tôi xem một phần mềm tài chính, cực kỳ phù hợp với hiệu quả mà Chu Thái Địch muốn.
Tôi hỏi anh ta: “Anh lấy đâu ra thế?”
Đỗ Hoằng Đình: “Anh làm đấy.”
Ba ngày?
Ba ngày!
Công việc cả nhóm chúng tôi làm 4 năm chưa xong mà anh ta chỉ làm trong ba ngày……
Tôi quỳ.
Đỗ Hoằng Đình: “Phần lớn là sử dụng đồ của người khác. Nếu làm nghiêm túc thì phải cải thiện sửa sang lại rất nhiều chỗ.”
Tôi: “Anh thật sự muốn gia nhập nhóm của bọn em sao?”
Đỗ Hoằng Đình: “Anh không vào nhóm. Anh chỉ hướng dẫn em đơn giản tí thôi. Một tháng.”
Tôi: “……”
Đầu gối sắp quỳ nát rồi.
Tôi báo tin này cho Chu Thái Địch.
Vốn tôi đang định giải thích chuyện Đỗ Hoằng Đình không chịu vào nhóm.
Ai dè vừa ngẩng đầu, Chu Thái Địch đã ——
Ròng ròng nước mắt.
Chu Thái Địch: “Đỗ Hoằng Đình? Em đang nói tới thằng cha quái thú số 1 của khoa Toán trong đại học kế bên hả! Đứa còn chưa tốt nghiệp đã xin được học bổng toàn phần của Học viện Công nghệ Massachusetts của Mỹ, thằng béo ú kia đấy à?”
Tôi không chắc lắm về đoạn tiền tố dài lê thê đằng trước, nhưng vừa nói tới béo ú thì chuẩn rồi.
Chính là anh ta.
Làm sao tôi biết anh ta lợi hại thế chứ?
Nói là hướng dẫn, thật ra lại là Anh Béo viết giùm cho tôi.
Quan hệ giữa tôi và Đỗ Hoằng Đình dường như lại trở về thời cấp 3.
Anh ta dạy kèm cho tôi, tôi nấu món ngon hiếu kính anh ta.
Sau một tháng viết code và vận hành tối tăm mặt mũi, App phần mềm đã hoàn thành.
Hiệu quả vượt xa mong muốn của Chu Thái Địch.
Chủ tịch CLB khen không dứt miệng, phía trường cũng khen nó thành tấm gương thành công trong buổi đại hội toàn trường.
Về sau, App lên sóng, giá bán 1.99 đô-la, với 14 nghìn lượt download, 95% đánh giá ứng dụng đều là năm sao.
Trong những nhân viên phát triển, không có tên Đỗ Hoằng Đình.
Bởi vì Đỗ Hoằng Đình nói: “Cái App này làm quá cùi.”
Tôi: “……”
Nhờ phúc của Anh Béo, Chu Thái Địch đã nhìn tôi bằng con mắt khác.
Có lần ban đối ngoại tổ chức tiệc khiêu vũ quy mô lớn, mời cựu sinh viên đến từ các trường anh em tới chung vui.
Chu Thái Địch tặng tôi một chiếc váy ngắn màu đen, hãng CHANEL.
Trước kia nhãn hiệu nước ngoài duy nhất mà tôi biết chỉ có mỗi ONLY.
CHANEL, CHANNEL, kênh à?
(ONLY: nhãn hiệu đồ denim nổi tiếng cho phụ nữ. Chanel: nhãn hiệu thời trang cao cấp. Channel: kênh)
Trước kia Chu Thái Địch đã add friend Đỗ Hoằng Đình trên WeChat vì có liên quan đến nhóm nghiên cứu.
Cho nên lúc Chu Thái Địch up lên vòng bạn bè một tấm ảnh selfie nơi tổ chức tiệc nhảy, kèm theo dòng “Waitting for you”, tôi bèn nhấn like.
Đỗ Hoằng Đình rep lại: “Em cũng đi à?”
Cũng?
Tôi rep lại Đỗ Hoằng Đình: “Anh cũng đi luôn?”
Một lúc lâu sau, Đỗ Hoằng Đình đột nhiên nhắn lại: “Đi chung nhé?”
Tôi tò mò: “Anh thiếu bạn nhảy à?”
Không phải anh có sẵn bạn gái rồi sao?
Đỗ Hoằng Đình không nhắn gì một lúc lâu.
Tôi rep lại: “Chu Thái Địch mời em làm bạn nhảy của anh ấy, chó FA, giúp đỡ lẫn nhau.”
Đỗ Hoằng Đình nhắn tin sang: “Chu Thái Địch nói với em anh ta độc thân à?”
Tôi: “Ừm.”
Đỗ Hoằng Đình: “Đần.”
Tôi: “Em đần? Đệt! Nếu anh ấy đã có bạn gái thì tại sao còn muốn mời em làm bạn nhảy? Còn tặng váy cho em?”
Đỗ Hoằng Đình: “Ngu ngốc.”
Tức giận như vậy làm gì, bị điên à?
Tôi: “Anh mới ngu ngốc!”
Ai dè thực tiễn chứng minh, người ngu ngốc ——
Là tôi là tôi đúng thật là tôi.
Sau khi nhóm khách mời tới địa điểm tổ chức tiệc thì xảy ra chuyện.
Có ba mỹ nữ đến từ ba trường đại học khác nhau, cùng sôi nổi nói rằng mình là bạn gái của Chu Thái Địch.
Tình hình này hơi bị xí hổ.
Ba nữ một nam, đánh nhau tá lả.
Khác với chỗ mà mọi người ở đây đang chú ý.
Tôi quan sát chiếc váy ngắn màu đen mà ba chị kia mặc hết sức chăm chú.
Tất cả đều giống hệt như chiếc mà Chu Thái Địch tặng tôi.
Sau khi về nhà tôi ném nó luôn.
Về sau tôi nghe đồn Wechat của Chu Thái Địch bị người ta hack, cái dòng “Waitting for you” kia thiết lập thành ai cũng có thể xem.
Đối phó với mấy thằng cặn bã ngoại tình này, chiêu này quả nhiên khiến người ta hả dạ.
Nhưng hành vi hack WeChat người khác đã vi phạm vào quyền riêng tư của công dân, là phạm pháp. Hy vọng người bạn của chị em phụ nữ này không bị tóm cổ.
Vì việc này, tôi còn đặc biệt tới xin lỗi Đỗ Hoằng Đình.
Sau khi mắng tôi ngu ngốc ba lần liên tiếp, anh ta mới miễn cưỡng ăn sạch cả nồi phô mai hấp cơm mà tôi nấu.
[HẾT CHƯƠNG 4]
Quá mất mặt.
Tôi quyết định án binh bất động, ngủ đông mấy ngày.
Mãi đến khi lịch sử cuộc gọi của Đỗ Hoằng Đình đã bị trôi tuột xuống trong điện thoại của tôi.
Mấy ngày sau.
Tôi sang thẳng khoa Toán của trường đại học kế bên, vào ký túc xá nam sinh.
Trong văn phòng quản lý tòa nhà là một anh giai quản lý trẻ tuổi.
Anh giai: “Không mang chìa khóa à?”
Tôi: “……”
Nhớ không lầm thì tòa nhà này là ký túc xá nam sinh cơ mà.
Anh giai đeo kính xong thì bảo: “Ồ, xin lỗi không thấy rõ. Tìm người à?”
Tôi: “Xin hỏi anh có biết Đỗ Hoằng Đình không ạ?”
“Không biết.” Anh giai nói: “Cả tòa nhà có tới mấy trăm người, làm sao tôi biết hết từng đứa được?”
“Anh ta khác người bình thường, dễ nhận ra lắm.” Tôi nhớ lại rồi nói: “Anh ta là một kẻ to béo nặng tầm một tạ – tạ rưỡi ấy ạ.”
“Thế thì cô tìm nhầm nhà rồi, tòa này không có ai trên 75kg đâu.”
Sau khi trở về, tôi gọi điện cho bố mình.
Bố tôi: “Nó không trọ ở trường.”
“Vì răng ạ?”
Ăn ở không ra gì nên bị bạn cùng phòng chèn ép?
Thành tích khủng quá nên sợ bạn cùng phòng hạ độc?
Bố tôi: “Bọn bạn cùng phòng học khuya quá nên ảnh hưởng tới giấc ngủ của nó.”
Tôi: “Anh ấy không học bài ạ?”
“Lúc nó ở nhà mình bố chưa từng thấy nó học hành gì bao giờ.” Bố tôi hỏi tiếp một câu: “Dạo ở nhà mình nó đi ngủ lúc mấy giờ ấy nhỉ?”
Nghĩ đến chuyện này là tôi lại ghen ghét, nghiến răng nghiến lợi: “Không quá 9 giờ ạ.”
Căn cứ theo địa chỉ bố tôi nghe ngóng được, tôi tìm được chung cư mà Đỗ Hoằng Đình hiện đang ở.
Để cứu vớt tôn nghiêm của mình, tôi còn trang điểm và mượn một bộ váy liền từ bà chị khóa trên cùng phòng.
Size bé nhất.
Màu đen.
Vận lên người một cái tự dưng ngực tấn công mông phòng thủ.
Hơn nữa khí chất vốn có của tôi đã hèn sẵn, trông tôi y như người làm trong “ngành” vậy.
Tôi đứng bấm máy gọi nhà dưới lầu, sau khi kết nối được, lần này tôi vào thẳng chủ đề luôn: “Em là Mạnh Kỳ Kỳ!”
Giọng một cô gái trẻ vang lên: “…… Hả?”
Tạm dừng một giây: “Em chờ một chút nhé.”
Vãi hàng.
Bạn gái à?
Chẳng bao lâu sau, giọng Đỗ Hoằng Đình truyền đến: “Em chờ anh ở dưới lầu đi.”
Tốt xấu gì cũng từng ở chung với nhau một năm, thế mà anh ta lại không mời tôi vào nhà ư?
Tôi xấu hổ tới mức ngại ở lại tiếp.
Tôi đợi một lát.
Cách cửa kính phòng trộm, tôi thấy cửa thang máy bên trong mở ra, một bóng người mảnh khảnh đột nhiên hiện ra trước mắt tôi.
Ánh sáng không đủ để thấy rõ là ai.
Tôi còn nhớ bố tôi từng nói, anh ta gầy rồi.
Còn trở nên đẹp trai nữa.
Trong lúc nhất thời, bộ phim 《 Love on Diet 》,《 Sắc đẹp ngàn cân 》 và các loại hình ảnh người béo đổi đời thành gầy lướt ào ào qua mắt tôi.
Không thể nào?
Gầy nhiều thế cơ à?
Tôi bỗng kích động hơn hẳn, tai nóng lên, tâm hồn mê trai đẹp cháy bỏng hừng hực!
Người nọ mỗi lúc một gần thêm, tôi duỗi dài cổ muốn xem tới cùng.
Đột nhiên, một kẻ béo ú xuất hiện đằng sau người kia.
Trái tim thiếu nữ của tôi tựa như một quả bóng cao su bị kim châm, xì hơi phì phì phì……
Đúng là gầy đi mấy cân thật, cũng trưởng thành hơn một chút, nhưng Anh Béo vẫn là tên béo trước đây.
Đỗ Hoằng Đình đẩy cửa đi tới: “Đã lâu không gặp.”
Tôi đột nhiên thấy luống cuống: “Long time no see, long time no see.”
Sau đó tôi lấy chân giò hun khói vừa mua tức thời ở siêu thị trong trường ra, “Bố em gửi chút đặc sản từ quê lên, kêu em tặng cho anh.”
Đỗ Hoằng Đình: “Ồ. Sao em biết địa chỉ nhà anh?”
Tôi: “Bố em cho em.”
Đỗ Hoằng Đình: “Thế tại sao bố em không gửi cho anh luôn mà lại phải nhờ em chuyển hộ?”
Tôi: “……”
Đỗ Hoằng Đình cúi đầu nhìn thoáng qua món “đặc sản” mà tôi mang đến, nói: “Anh còn nhớ, quê em ở Trùng Khánh.”
“Đúng vậy.”
“Vậy tại sao đặc sản lại là chân giò Kim Hoa hun khói?”
Tôi: “……”
(Trùng Khánh là tỉnh thuộc Tây Nam Trung Quốc. Kim Hoa thuộc tỉnh Chiết Giang, ở miền Bắc Trung Quốc. Kim Hoa có đặc sản chân giò treo hun khói.)
Đỗ Hoằng Đình: “Nói đi, em có chuyện gì muốn tìm anh à?”
Tôi: “Không có gì, không có gì.”
Đỗ Hoằng Đình xoay người: “Không có gì thật à? Vậy anh đi nhé.”
Tôi do dự vài giây, “Ấy, có việc thật.”
Sau đó tôi thuật lại bằng vài câu đơn giản.
Đỗ Hoằng Đình nghe xong, nói: “Anh ở khoa Toán, nhưng không hướng tới bên Tài chính, cũng chưa từng tiếp xúc với chuyện lập trình.”
Mặt tôi ngơ ngác, “A…… Vậy thì, quấy rầy anh rồi.”
Đỗ Hoằng Đình: “Anh có thể thử xem.”
Như thế chẳng phải anh phải học lại từ đầu ư?
Chỉ vì thỏa mãn cái thú dâm dê của tôi thôi sao?
Không dám nhận, không xứng tầm.
Tôi vội vàng nói: “Không sao không sao em đi trước ha.”
Trong đầu tôi nháy mắt hiện ra một câu hỏi:
Ba năm trước mình cầu xin anh ta dạy kèm cho mình, anh ta đồng ý.
Ba năm sau mình cầu xin anh ta hỗ trợ lập trình, anh ta cũng đồng ý.
Anh ta xấu tính như thế, sao lại đối tốt với mình vậy nhỉ?
Tôi còn chưa kịp nghĩ nhiều, Đỗ Hoằng Đình đã gọi giật tôi lại: “Số di động của em là bao nhiêu?”
Tôi báo một chuỗi số.
Anh ta lưu lại trên di động, đột nhiên nói: “Trông quen quen.”
Tôi đột nhiên nhớ ra lần trước gọi điện, tôi lo lắng quá nên bị anh ta hiểu lầm là tội phạm lừa đảo.
Không đợi Đỗ Hoằng Đình nói ra câu: “Hóa ra là em.”
Tôi đã vội vàng chạy nhanh như chớp.
Qua mấy ngày, tôi quên khuấy mất cả tên khốn Đỗ Hoằng Đình.
Anh ta lại còn nhắn tin sang: “Món chân giò hun khói này nấu kiểu gì đây?”
Tiếng lòng tôi: Chưng ăn, xào ăn, nấu ăn, ông gặm luôn cũng ăn được đấy.
Sau đó tôi viết một đoạn văn về phương pháp nấu đơn giản nhất gửi cho anh ta, đoạn hỏi: “Biết chưa?”
Đỗ Hoằng Đình nhắn tin sang: Không biết.
Tôi căng da đầu tới nhà anh ta trình diễn một bàn Chân giò hun khói Kim Hoa 18 món.
Trong quá trình nấu cơm tôi cực kì thấp thỏm.
Tôi sợ bạn gái anh ta qua nhà lại nghi ngờ, không khí tân hôn nồng đậm này là thế nào?
Sau khi cơm nước xong, tôi dọn đồ ăn khỏi bàn, Đỗ Hoằng Đình bê laptop đặt lên bàn.
Anh ta cho tôi xem một phần mềm tài chính, cực kỳ phù hợp với hiệu quả mà Chu Thái Địch muốn.
Tôi hỏi anh ta: “Anh lấy đâu ra thế?”
Đỗ Hoằng Đình: “Anh làm đấy.”
Ba ngày?
Ba ngày!
Công việc cả nhóm chúng tôi làm 4 năm chưa xong mà anh ta chỉ làm trong ba ngày……
Tôi quỳ.
Đỗ Hoằng Đình: “Phần lớn là sử dụng đồ của người khác. Nếu làm nghiêm túc thì phải cải thiện sửa sang lại rất nhiều chỗ.”
Tôi: “Anh thật sự muốn gia nhập nhóm của bọn em sao?”
Đỗ Hoằng Đình: “Anh không vào nhóm. Anh chỉ hướng dẫn em đơn giản tí thôi. Một tháng.”
Tôi: “……”
Đầu gối sắp quỳ nát rồi.
Tôi báo tin này cho Chu Thái Địch.
Vốn tôi đang định giải thích chuyện Đỗ Hoằng Đình không chịu vào nhóm.
Ai dè vừa ngẩng đầu, Chu Thái Địch đã ——
Ròng ròng nước mắt.
Chu Thái Địch: “Đỗ Hoằng Đình? Em đang nói tới thằng cha quái thú số 1 của khoa Toán trong đại học kế bên hả! Đứa còn chưa tốt nghiệp đã xin được học bổng toàn phần của Học viện Công nghệ Massachusetts của Mỹ, thằng béo ú kia đấy à?”
Tôi không chắc lắm về đoạn tiền tố dài lê thê đằng trước, nhưng vừa nói tới béo ú thì chuẩn rồi.
Chính là anh ta.
Làm sao tôi biết anh ta lợi hại thế chứ?
Nói là hướng dẫn, thật ra lại là Anh Béo viết giùm cho tôi.
Quan hệ giữa tôi và Đỗ Hoằng Đình dường như lại trở về thời cấp 3.
Anh ta dạy kèm cho tôi, tôi nấu món ngon hiếu kính anh ta.
Sau một tháng viết code và vận hành tối tăm mặt mũi, App phần mềm đã hoàn thành.
Hiệu quả vượt xa mong muốn của Chu Thái Địch.
Chủ tịch CLB khen không dứt miệng, phía trường cũng khen nó thành tấm gương thành công trong buổi đại hội toàn trường.
Về sau, App lên sóng, giá bán 1.99 đô-la, với 14 nghìn lượt download, 95% đánh giá ứng dụng đều là năm sao.
Trong những nhân viên phát triển, không có tên Đỗ Hoằng Đình.
Bởi vì Đỗ Hoằng Đình nói: “Cái App này làm quá cùi.”
Tôi: “……”
Nhờ phúc của Anh Béo, Chu Thái Địch đã nhìn tôi bằng con mắt khác.
Có lần ban đối ngoại tổ chức tiệc khiêu vũ quy mô lớn, mời cựu sinh viên đến từ các trường anh em tới chung vui.
Chu Thái Địch tặng tôi một chiếc váy ngắn màu đen, hãng CHANEL.
Trước kia nhãn hiệu nước ngoài duy nhất mà tôi biết chỉ có mỗi ONLY.
CHANEL, CHANNEL, kênh à?
(ONLY: nhãn hiệu đồ denim nổi tiếng cho phụ nữ. Chanel: nhãn hiệu thời trang cao cấp. Channel: kênh)
Trước kia Chu Thái Địch đã add friend Đỗ Hoằng Đình trên WeChat vì có liên quan đến nhóm nghiên cứu.
Cho nên lúc Chu Thái Địch up lên vòng bạn bè một tấm ảnh selfie nơi tổ chức tiệc nhảy, kèm theo dòng “Waitting for you”, tôi bèn nhấn like.
Đỗ Hoằng Đình rep lại: “Em cũng đi à?”
Cũng?
Tôi rep lại Đỗ Hoằng Đình: “Anh cũng đi luôn?”
Một lúc lâu sau, Đỗ Hoằng Đình đột nhiên nhắn lại: “Đi chung nhé?”
Tôi tò mò: “Anh thiếu bạn nhảy à?”
Không phải anh có sẵn bạn gái rồi sao?
Đỗ Hoằng Đình không nhắn gì một lúc lâu.
Tôi rep lại: “Chu Thái Địch mời em làm bạn nhảy của anh ấy, chó FA, giúp đỡ lẫn nhau.”
Đỗ Hoằng Đình nhắn tin sang: “Chu Thái Địch nói với em anh ta độc thân à?”
Tôi: “Ừm.”
Đỗ Hoằng Đình: “Đần.”
Tôi: “Em đần? Đệt! Nếu anh ấy đã có bạn gái thì tại sao còn muốn mời em làm bạn nhảy? Còn tặng váy cho em?”
Đỗ Hoằng Đình: “Ngu ngốc.”
Tức giận như vậy làm gì, bị điên à?
Tôi: “Anh mới ngu ngốc!”
Ai dè thực tiễn chứng minh, người ngu ngốc ——
Là tôi là tôi đúng thật là tôi.
Sau khi nhóm khách mời tới địa điểm tổ chức tiệc thì xảy ra chuyện.
Có ba mỹ nữ đến từ ba trường đại học khác nhau, cùng sôi nổi nói rằng mình là bạn gái của Chu Thái Địch.
Tình hình này hơi bị xí hổ.
Ba nữ một nam, đánh nhau tá lả.
Khác với chỗ mà mọi người ở đây đang chú ý.
Tôi quan sát chiếc váy ngắn màu đen mà ba chị kia mặc hết sức chăm chú.
Tất cả đều giống hệt như chiếc mà Chu Thái Địch tặng tôi.
Sau khi về nhà tôi ném nó luôn.
Về sau tôi nghe đồn Wechat của Chu Thái Địch bị người ta hack, cái dòng “Waitting for you” kia thiết lập thành ai cũng có thể xem.
Đối phó với mấy thằng cặn bã ngoại tình này, chiêu này quả nhiên khiến người ta hả dạ.
Nhưng hành vi hack WeChat người khác đã vi phạm vào quyền riêng tư của công dân, là phạm pháp. Hy vọng người bạn của chị em phụ nữ này không bị tóm cổ.
Vì việc này, tôi còn đặc biệt tới xin lỗi Đỗ Hoằng Đình.
Sau khi mắng tôi ngu ngốc ba lần liên tiếp, anh ta mới miễn cưỡng ăn sạch cả nồi phô mai hấp cơm mà tôi nấu.
[HẾT CHƯƠNG 4]
Bình luận facebook