Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 48: Có Thể
Nhật Thực nhanh chóng kiềm chế tâm trạng của mình, cẩn thận báo cáo lại tình huống trong Hoàng Thành cho Đỗ Thư Dao.
Đỗ Thư Dao ngồi dậy, nghe nói việc xử lý của hoàng đế với bè phái thái tử trong Hoàng Thành, ngón tay nắm chặt quả nho, nhìn như không có biểu cảm gì, thật ra đang âm thầm sợ hãi.
Thật gọn gàng linh hoạt, thật sự không nể tình chút nào.
Đỗ Thư Dao vẫn luôn cảm thấy hoàng đế rất rộng lượng với Thái Bình Vương như vậy, bao dung tất cả lỗi lầm mà nàng phạm phải, nên ảo giác cho rằng ông ta là một đế quân khoan hồng.
Nhưng từ bảng danh sách khám nhà diệt tộc từng người từng người một từ miệng Nhật Thực nói ra, ảo giác này của Đỗ Thư Dao giống như bọt biển bụp một cái vỡ tan.
Dưới tay hoàng đế như thế này, rốt cuộc nàng dựa vào cái gì mà sống được đến hôm nay?
Đỗ Thư Dao nghiêng đầu nhìn thoáng qua Thái Bình Vương, không kiềm được thở dài trong lòng, tất cả đều nhờ vào chó của nàng.
Nàng nhanh chóng cho Nhật Thực lui xuống, ngồi trong sân với Thái Bình Vương, chậm rãi suy nghĩ chuyện Hoàng Thành, Thái Bình Vương bóc nho cho nàng, Đỗ Thư Dao ăn vào miệng nhưng chẳng cảm thấy mùi vị gì.
Lo liệu xong thái tử, không chừng tiếp theo sẽ là nàng, lừa nhi tử người ta chạy trốn, bất kể là mục đích gì, Đỗ Thư Dao cũng cảm thấy lúc này e rằng mình không chết cũng sẽ mất một lớp da thôi.
Nhưng nàng cũng không hối hận vì đã dẫn Thái Bình Vương chạy trốn, dù sao nàng đã cố gắng, ở đây nàng hoàn toàn không quen thuộc, không có bất kỳ năng lực gì để sống sót trong xã hội, nàng giãy giụa giống như cá ướp muối lật người, tuy rằng vẫn là cá ướp muối, nhưng bất kể kết quả ra sao, nàng cũng không hối hận.
Nghĩ thông suốt những chuyện này, Đỗ Thư Dao sẽ không suy xét linh tinh gì nữa, Thái Bình Vương đưa quả nho đã bóc vỏ bỏ vào miệng nàng, Đỗ Thư Dao lại lắc đầu: "Ngươi ăn đi, ta không ăn nữa, hơi chua."
Vốn dĩ Thái Bình Vương vô cùng không thích bất kỳ hoa quả rau xanh nào cả, bây giờ đã hơi thay đổi, ngậm nho vào miệng không nhai ngay mà nghiêng đầu nhìn chằm chằm Đỗ Thư Dao.
"Ngươi nhìn ta làm gì?" Đỗ Thư Dao vươn tay xoa đầu hắn: "Hôm nay không thể ra ngoài đi chơi được rồi, sau này có lẽ cũng không thể ra ngoài đi chơi được nữa."
Nếu nàng không đoán sai, mật chỉ hoàng đế gọi bọn họ về Hoàng Thành chẳng mấy chốc sẽ đến đây, cuộc sống nhàn hạ thảnh thơi này sợ rằng có tiếc nuối đến mấy cũng phải kết thúc thôi.
Quả nhiên khi tin tức phía Hoàng Thành truyền đến, tất cả dân chúng đều biết rõ, mật chỉ của hoàng đế cũng đến tay Đỗ Thư Dao.
Đỗ Thư Dao nơm nớp lo sợ nhận chỉ, nơm nớp lo sợ mở ra, bên trên lại không có bất kỳ câu oán trách nào, chỉ nói bọn họ dạo chơi bên ngoài đã lâu, đến lúc cần phải trở về rồi.
Ngày thứ hai sau khi nhận được mật chỉ của hoàng đế, Đỗ Thư Dao đã bắt đầu xử lý tòa nhà của nàng ở đây, còn có một số người hầu trong tòa nhà.
Bằng lòng đi cùng nàng thì dẫn về, không muốn đi với nàng thì trả khế ước bán thân cho bọn họ, để bọn họ tự do đi lại, cuối cùng Thúy Nga cũng lựa chọn không đi theo Đỗ Thư Dao quay về Hoàng Thành, thực tế sau khi nàng ta biết rõ thân phận của hai người Đỗ Thư Dao và Thái Bình Vương xong, đã sợ đến mức không dám đến gần bọn họ nữa rồi.
Đỗ Thư Dao cũng không ép, một quán nhỏ bán son phấn ở nơi đây cho Thúy Nga, tuy rằng thu nhập ít ỏi, nhưng cũng đủ duy trì cuộc sống.
Xử lý xong xuôi tất cả mọi chuyện trong viện, ngày thứ ba bọn họ lên đường, không giống khi chạy đến phải trốn đông trốn tây, mà đàng hoàng đi trên đường lớn đi thẳng về Hoàng Thành, dọc đường đi cũng đàng hoàng ngủ trong nhà trọ.
Tất cả tử sĩ dẫn theo, toàn bộ đều thay trang phục bình thường, cưỡi ngựa bảo vệ trước sau xe ngựa mà Đỗ Thư Dao và Thái Bình Vương đang ngồi, ngoài ra còn có nô bộc mà họ dẫn theo, một số bảo tiêu được thuê.
Số người cũng đông đảo, đi trên đường lớn cũng gây chú ý.
Có điều dọc đường đi sóng êm gió lặng, không giống như tình tiết trong phim truyền hình, khi nhân vật chính cho rằng gió êm sóng lặng, sẽ có tàn dư của nhân vật phản diện lao ra giết bọn họ trở tay không kịp.
Rất rõ ràng nàng cũng chẳng là nhân vật chính gì cả, dọc đường đi theo Thái Bình Vương đi trên đường lớn, không gặp bất kỳ chuyện gì bất ngờ, tốc độ cũng vô cùng nhanh, nhanh đến mức trong lòng Đỗ Thư Dao khó chịu, càng đến gần Hoàng Thành lại càng khó chịu.
Dù sao quay về Hoàng Thành còn có một phiên phán xử im lặng đang đợi nàng, hơn nữa dựa theo lời Hồng Luân nói, hắn ta thay Thái Bình Vương nạp trắc phi rồi, chính là Vu An Thanh từ đầu đến cuối đều không chịu yên ổn.
Mà lần này nhà họ Vu bị cuốn vào án của thái tử, lão Thị lang lập tức từ quan, Vu Hưng Hoài bị giáng mấy cấp, mười mấy năm chinh chiến sa trường, chiến công trong một đêm bị hủy hoại trong chốc lát, hắn ta quay về chiến trường, nhất định phải bắt đầu làm lại từ Bách phu trưởng.
Nhưng đúng như hắn ta dự đoán, nước cờ duy nhất mà hắn ta đi đúng chính là mặt dày mày dạn nhét em gái ngoan Vu An Thanh vào phủ Thái Bình Vương, thân là trắc phi của Thái Bình Vương, Vu An Thanh không bị bất kỳ ảnh hưởng gì của trận sóng gió này.
Đỗ Thư Dao nghĩ đến cảm giác trói buộc và áp lực mà Hoàng Thành luôn mang đến cho nàng, đã cảm thấy toàn thân đều khó chịu, mấy ngày nay ở biên giới phía nam thật sự quá thoải mái, vừa nghĩ đến quay về Hoàng Thành lại phải nơm nớp lo sợ đi đối phó hoàng thượng, Đỗ Thư Dao nằm trong nhà trọ trăn trở.
Dựa theo tốc độ này của bọn họ, chỉ cần đi thêm năm ngày nữa, là có thể về đến Hoàng Thành, bọn họ vừa đi vừa về đã ở ngoài hơn mấy tháng, giờ phút này đã cách Hoàng Thành không xa, chuyện thái tử đã xử lý xong, thật ra đối với Đỗ Thư Dao và Thái Bình Vương mà nói, là giải quyết một tai họa có thể đe dọa tính mạng bọn họ bất cứ lúc nào.
Bây giờ trời đông giá rét đã qua, đón chào bọn họ chỉ có ngày xuân ấm áp.
Nhưng Đỗ Thư Dao không vui, nàng vẫn chưa ở bên ngoài đủ đâu.
Thái Bình Vương rất nhạy bén nhận ra tâm trạng của nàng, sau khi hiểu rõ tại sao nàng không vui, hắn ốm luôn.
Thái Bình Vương bị ốm, đối với tất cả mọi người đi theo mà nói, đều là chuyện vô cùng quan trọng.
Cho nên hành trình của họ không có cách nào phải tạm thời gác lại, nghỉ ngơi tại chỗ, mời thầy thuốc nổi tiếng nhất ở địa phương đến chữa trị.
Tin tức truyền đến Hoàng Thành, hoàng đế từ án của thái tử dẫn đến hiệu ứng mắt xích sứt đầu mẻ trán, sau khi nghe xong lập tức phái tử sĩ dẫn hai vị thái y ra Hoàng Thành đi đón người.
Rốt cuộc Đỗ Thư Dao cũng chẳng thể trì hoãn ở bên ngoài được bao lâu, thái y cũng phái đi rồi, dù sao bọn họ cũng phải có chừng mực.
Có điều buổi tối, khi Đỗ Thư Dao nằm trên giường nhà trọ, Thái Bình Vương nằm bên cạnh, nghiêng người nhìn nàng rất lâu, mới lên tiếng: "Nếu Dao Dao không muốn quay về, thật ra ta còn có cách khác."
Gần đây Đỗ Thư Dao càng ngày càng kinh ngạc, theo thời gian trôi qua, theo việc không ngừng học tập và luyện tập lặp đi lặp lại, bất kể là nói chuyện làm việc, Thái Bình Vương đã hoàn toàn không còn bóng dáng gì không giống người nữa.
Chỉ có trước mặt Đỗ Thư Dao, hắn mới thỉnh thoảng lộ ra những dáng vẻ khác hẳn với người khác, Đỗ Thư Dao lại không hề cảm thấy khó chấp nhận như ban đầu nữa.
Vì hai người cả ngày ở bên nhau, từng chút sự thay đổi của Thái Bình Vương đều được nàng nhìn thấy tận mắt, khi chấp nhận cũng không còn cảm giác quái dị như ban đầu nữa, dễ dàng hơn rất nhiều.
Thái Bình Vương nói như vậy, Đỗ Thư Dao tuyệt đối không kinh ngạc chút nào, chỉ hơi tò mò hỏi hắn: "Ngươi cũng không muốn quay về Hoàng Thành sao? Ngươi còn có cách gì? Giả vờ ốm chắc chắn là không thực hiện được rồi, những thái y kia cũng không phải tay mơ."
Thái Bình Vương cẩm một lọn tóc của Đỗ Thư Dao, đưa đến bên miệng mình, cũng không ăn mà chỉ nhẹ nhàng mân mê bên môi mình.
"Không cần giả vờ ốm, ta sẽ ốm thật." Thái Bình Vương nói: "Nàng cho người chuẩn bị nước tắm, đợi sau khi lạnh rồi ta sẽ vào đó ngâm hai canh giờ, ngày mai sẽ không lên đường được nữa đâu."
Đỗ Thư Dao kinh ngạc nhìn hắn: "Ngươi làm sao vậy, sao có thể làm như thế được, sức khỏe vẫn quan trọng nhất chứ!"
Thái Bình Vương vươn tay sờ mặt Đỗ Thư Dao: "Nhưng Dao Dao không muốn quay về, chúng ta sẽ không về nữa."
"Không phải ngươi không muốn trở về sao?" Đỗ Thư Dao bị sờ đến hơi ngứa, nghiêng đầu tránh khỏi tay hắn, hỏi: "Ngươi không phát hiện ở bên ngoài chơi vui hơn trong Hoàng Thành sao?"
Thái Bình Vương nhếch môi: "Ta cũng không quan tâm, miễn là có Dao Dao, ở đâu cũng đều rất vui vẻ."
Đỗ Thư Dao đã quen hắn luôn nói như vậy, lật người gác chân lên hông hắn, Thái Bình Vương lập tức vươn tay kéo chân nàng lên, thuận thế cho nàng cưỡi lên mình.
"Thật ra cũng tạm, sớm muộn gì cũng phải quay về." Đỗ Thư Dao suy đoán bây giờ chắc chắn hoàng đế cũng sứt đầu mẻ trán, cho dù muốn xử lý nàng hẳn là cũng không quá tàn nhẫn.
Hơn nữa bây giờ Thái Bình Vương không khác gì người bình thường, nếu hoàng đế thật sự ra tay nặng với nàng, Đỗ Thư Dao tin rằng Thái Bình Vương nhất định sẽ tìm mọi cách cầu xin cho nàng.
"Dao Dao, đừng thở dài." Thái Bình Vương ôm Đỗ Thư Dao vào ngực mình, hôn lên trán nàng: "Quay về Hoàng Thành cũng được, không phải nàng nói có rất nhiều thứ muốn ăn sao, ngoại trừ trong vương phủ ra làm sao có chỗ nào ăn được nữa."
Đỗ Thư Dao rúc vào lòng Thái Bình Vương, không hề cảm thấy tư thế này quá mức thân mật, nghe Thái Bình Vương nói vậy, cũng gật đầu: "Vậy cũng được, trong vương phủ đúng là có mấy ngự trù."
"Có điều ngươi đã có trắc phi rồi." Đỗ Thư Dao nhớ đến chuyện này, ban đầu cảm thấy Vu An Thanh hơi nhức đầu, nhưng bây giờ lại hơi buồn cười, nàng cố tình trêu chọc Thái Bình Vương: "Đây là hoàng đế nhét cho ngươi, ngươi không cần cũng phải cần, ôi chao bây giờ ngươi đã chẳng khác gì người bình thường rồi."
Đỗ Thư Dao vẫn nói: "Nhưng ngươi cũng không được trêu chọc nàng, biết chưa?"
Thái Bình Vương nhìn Đỗ Thư Dao từ khoảng cách nàng, môi di chuyển xuống chóp mũi nàng, giọng nói rất thấp: "Ta biết, ta sẽ không để ý đến nàng ta, ghét bỏ nàng ta."
Thật ra Đỗ Thư Dao cảm thấy bây giờ mình không nên ngang bướng ngăn cản chuyện này như vậy, dù sao Thái Bình Vương có bình thường đến mức nào, nàng vẫn hiểu rõ hơn bất kỳ kẻ nào, gần như tối nào cũng phải mè nheo... Thậm chí còn lợi hại hơn so với rất nhiều người đàn ông bình thường.
Nhưng Đỗ Thư Dao vẫn không vượt qua được ranh giới trong lòng kia, cảm thấy nếu nàng bỏ mặc không quan tâm, thì cũng không thoải mái, giống như nàng cố tình để cho con chó nhà mình đi gây họa cho người khác vậy.
"Dù sao mặc kệ ngươi có thích hay không, cho dù ngươi rất yêu thích tì nữ nào trong phủ, tạm thời ngươi cũng không được biểu hiện ra ngoài." Đỗ Thư Dao hơi nhíu mày, nghiêm túc tìm từ để diễn đạt chuyện này thật rõ ràng.
"Tuy rằng bây giờ ngươi vô cùng bình thường, nhưng đợi một thời gian nữa đi." Đỗ Thư Dao nói: "Sau một thời gian nữa, ngươi hoàn toàn có thể hiểu rõ tình yêu nam nữ là chuyện gì, mà nàng gái ngươi thích kia cũng đúng lúc thích ngươi, thích đến mức hoàn toàn không ngại việc ngươi từng bị điên giống như chó, cho đến lúc đó ta sẽ không quan tâm nữa."
"Tại sao lại không quan tâm?" Chóp mũi Thái Bình Vương dán sát chóp mũi Đỗ Thư Dao, cọ nhẹ: "Ta hy vọng Dao Dao mãi mãi quan tâm ta."
Đỗ Thư Dao phì cười, hơi ngứa, vươn tay gãi chóp mũi mình: "Ta cũng không thể cả đời chỉ nhìn một mình ngươi."
"Có thể." Trong mắt Thái Bình Vương dịu dàng như nước, dọc theo khóe môi Đỗ Thư Dao, hôn xuống.
Xoay người chặn chân nàng, tựa đầu vào cổ nàng, cắn nhẹ một cái: "Có thể."
Hắn nói.
Đỗ Thư Dao ngồi dậy, nghe nói việc xử lý của hoàng đế với bè phái thái tử trong Hoàng Thành, ngón tay nắm chặt quả nho, nhìn như không có biểu cảm gì, thật ra đang âm thầm sợ hãi.
Thật gọn gàng linh hoạt, thật sự không nể tình chút nào.
Đỗ Thư Dao vẫn luôn cảm thấy hoàng đế rất rộng lượng với Thái Bình Vương như vậy, bao dung tất cả lỗi lầm mà nàng phạm phải, nên ảo giác cho rằng ông ta là một đế quân khoan hồng.
Nhưng từ bảng danh sách khám nhà diệt tộc từng người từng người một từ miệng Nhật Thực nói ra, ảo giác này của Đỗ Thư Dao giống như bọt biển bụp một cái vỡ tan.
Dưới tay hoàng đế như thế này, rốt cuộc nàng dựa vào cái gì mà sống được đến hôm nay?
Đỗ Thư Dao nghiêng đầu nhìn thoáng qua Thái Bình Vương, không kiềm được thở dài trong lòng, tất cả đều nhờ vào chó của nàng.
Nàng nhanh chóng cho Nhật Thực lui xuống, ngồi trong sân với Thái Bình Vương, chậm rãi suy nghĩ chuyện Hoàng Thành, Thái Bình Vương bóc nho cho nàng, Đỗ Thư Dao ăn vào miệng nhưng chẳng cảm thấy mùi vị gì.
Lo liệu xong thái tử, không chừng tiếp theo sẽ là nàng, lừa nhi tử người ta chạy trốn, bất kể là mục đích gì, Đỗ Thư Dao cũng cảm thấy lúc này e rằng mình không chết cũng sẽ mất một lớp da thôi.
Nhưng nàng cũng không hối hận vì đã dẫn Thái Bình Vương chạy trốn, dù sao nàng đã cố gắng, ở đây nàng hoàn toàn không quen thuộc, không có bất kỳ năng lực gì để sống sót trong xã hội, nàng giãy giụa giống như cá ướp muối lật người, tuy rằng vẫn là cá ướp muối, nhưng bất kể kết quả ra sao, nàng cũng không hối hận.
Nghĩ thông suốt những chuyện này, Đỗ Thư Dao sẽ không suy xét linh tinh gì nữa, Thái Bình Vương đưa quả nho đã bóc vỏ bỏ vào miệng nàng, Đỗ Thư Dao lại lắc đầu: "Ngươi ăn đi, ta không ăn nữa, hơi chua."
Vốn dĩ Thái Bình Vương vô cùng không thích bất kỳ hoa quả rau xanh nào cả, bây giờ đã hơi thay đổi, ngậm nho vào miệng không nhai ngay mà nghiêng đầu nhìn chằm chằm Đỗ Thư Dao.
"Ngươi nhìn ta làm gì?" Đỗ Thư Dao vươn tay xoa đầu hắn: "Hôm nay không thể ra ngoài đi chơi được rồi, sau này có lẽ cũng không thể ra ngoài đi chơi được nữa."
Nếu nàng không đoán sai, mật chỉ hoàng đế gọi bọn họ về Hoàng Thành chẳng mấy chốc sẽ đến đây, cuộc sống nhàn hạ thảnh thơi này sợ rằng có tiếc nuối đến mấy cũng phải kết thúc thôi.
Quả nhiên khi tin tức phía Hoàng Thành truyền đến, tất cả dân chúng đều biết rõ, mật chỉ của hoàng đế cũng đến tay Đỗ Thư Dao.
Đỗ Thư Dao nơm nớp lo sợ nhận chỉ, nơm nớp lo sợ mở ra, bên trên lại không có bất kỳ câu oán trách nào, chỉ nói bọn họ dạo chơi bên ngoài đã lâu, đến lúc cần phải trở về rồi.
Ngày thứ hai sau khi nhận được mật chỉ của hoàng đế, Đỗ Thư Dao đã bắt đầu xử lý tòa nhà của nàng ở đây, còn có một số người hầu trong tòa nhà.
Bằng lòng đi cùng nàng thì dẫn về, không muốn đi với nàng thì trả khế ước bán thân cho bọn họ, để bọn họ tự do đi lại, cuối cùng Thúy Nga cũng lựa chọn không đi theo Đỗ Thư Dao quay về Hoàng Thành, thực tế sau khi nàng ta biết rõ thân phận của hai người Đỗ Thư Dao và Thái Bình Vương xong, đã sợ đến mức không dám đến gần bọn họ nữa rồi.
Đỗ Thư Dao cũng không ép, một quán nhỏ bán son phấn ở nơi đây cho Thúy Nga, tuy rằng thu nhập ít ỏi, nhưng cũng đủ duy trì cuộc sống.
Xử lý xong xuôi tất cả mọi chuyện trong viện, ngày thứ ba bọn họ lên đường, không giống khi chạy đến phải trốn đông trốn tây, mà đàng hoàng đi trên đường lớn đi thẳng về Hoàng Thành, dọc đường đi cũng đàng hoàng ngủ trong nhà trọ.
Tất cả tử sĩ dẫn theo, toàn bộ đều thay trang phục bình thường, cưỡi ngựa bảo vệ trước sau xe ngựa mà Đỗ Thư Dao và Thái Bình Vương đang ngồi, ngoài ra còn có nô bộc mà họ dẫn theo, một số bảo tiêu được thuê.
Số người cũng đông đảo, đi trên đường lớn cũng gây chú ý.
Có điều dọc đường đi sóng êm gió lặng, không giống như tình tiết trong phim truyền hình, khi nhân vật chính cho rằng gió êm sóng lặng, sẽ có tàn dư của nhân vật phản diện lao ra giết bọn họ trở tay không kịp.
Rất rõ ràng nàng cũng chẳng là nhân vật chính gì cả, dọc đường đi theo Thái Bình Vương đi trên đường lớn, không gặp bất kỳ chuyện gì bất ngờ, tốc độ cũng vô cùng nhanh, nhanh đến mức trong lòng Đỗ Thư Dao khó chịu, càng đến gần Hoàng Thành lại càng khó chịu.
Dù sao quay về Hoàng Thành còn có một phiên phán xử im lặng đang đợi nàng, hơn nữa dựa theo lời Hồng Luân nói, hắn ta thay Thái Bình Vương nạp trắc phi rồi, chính là Vu An Thanh từ đầu đến cuối đều không chịu yên ổn.
Mà lần này nhà họ Vu bị cuốn vào án của thái tử, lão Thị lang lập tức từ quan, Vu Hưng Hoài bị giáng mấy cấp, mười mấy năm chinh chiến sa trường, chiến công trong một đêm bị hủy hoại trong chốc lát, hắn ta quay về chiến trường, nhất định phải bắt đầu làm lại từ Bách phu trưởng.
Nhưng đúng như hắn ta dự đoán, nước cờ duy nhất mà hắn ta đi đúng chính là mặt dày mày dạn nhét em gái ngoan Vu An Thanh vào phủ Thái Bình Vương, thân là trắc phi của Thái Bình Vương, Vu An Thanh không bị bất kỳ ảnh hưởng gì của trận sóng gió này.
Đỗ Thư Dao nghĩ đến cảm giác trói buộc và áp lực mà Hoàng Thành luôn mang đến cho nàng, đã cảm thấy toàn thân đều khó chịu, mấy ngày nay ở biên giới phía nam thật sự quá thoải mái, vừa nghĩ đến quay về Hoàng Thành lại phải nơm nớp lo sợ đi đối phó hoàng thượng, Đỗ Thư Dao nằm trong nhà trọ trăn trở.
Dựa theo tốc độ này của bọn họ, chỉ cần đi thêm năm ngày nữa, là có thể về đến Hoàng Thành, bọn họ vừa đi vừa về đã ở ngoài hơn mấy tháng, giờ phút này đã cách Hoàng Thành không xa, chuyện thái tử đã xử lý xong, thật ra đối với Đỗ Thư Dao và Thái Bình Vương mà nói, là giải quyết một tai họa có thể đe dọa tính mạng bọn họ bất cứ lúc nào.
Bây giờ trời đông giá rét đã qua, đón chào bọn họ chỉ có ngày xuân ấm áp.
Nhưng Đỗ Thư Dao không vui, nàng vẫn chưa ở bên ngoài đủ đâu.
Thái Bình Vương rất nhạy bén nhận ra tâm trạng của nàng, sau khi hiểu rõ tại sao nàng không vui, hắn ốm luôn.
Thái Bình Vương bị ốm, đối với tất cả mọi người đi theo mà nói, đều là chuyện vô cùng quan trọng.
Cho nên hành trình của họ không có cách nào phải tạm thời gác lại, nghỉ ngơi tại chỗ, mời thầy thuốc nổi tiếng nhất ở địa phương đến chữa trị.
Tin tức truyền đến Hoàng Thành, hoàng đế từ án của thái tử dẫn đến hiệu ứng mắt xích sứt đầu mẻ trán, sau khi nghe xong lập tức phái tử sĩ dẫn hai vị thái y ra Hoàng Thành đi đón người.
Rốt cuộc Đỗ Thư Dao cũng chẳng thể trì hoãn ở bên ngoài được bao lâu, thái y cũng phái đi rồi, dù sao bọn họ cũng phải có chừng mực.
Có điều buổi tối, khi Đỗ Thư Dao nằm trên giường nhà trọ, Thái Bình Vương nằm bên cạnh, nghiêng người nhìn nàng rất lâu, mới lên tiếng: "Nếu Dao Dao không muốn quay về, thật ra ta còn có cách khác."
Gần đây Đỗ Thư Dao càng ngày càng kinh ngạc, theo thời gian trôi qua, theo việc không ngừng học tập và luyện tập lặp đi lặp lại, bất kể là nói chuyện làm việc, Thái Bình Vương đã hoàn toàn không còn bóng dáng gì không giống người nữa.
Chỉ có trước mặt Đỗ Thư Dao, hắn mới thỉnh thoảng lộ ra những dáng vẻ khác hẳn với người khác, Đỗ Thư Dao lại không hề cảm thấy khó chấp nhận như ban đầu nữa.
Vì hai người cả ngày ở bên nhau, từng chút sự thay đổi của Thái Bình Vương đều được nàng nhìn thấy tận mắt, khi chấp nhận cũng không còn cảm giác quái dị như ban đầu nữa, dễ dàng hơn rất nhiều.
Thái Bình Vương nói như vậy, Đỗ Thư Dao tuyệt đối không kinh ngạc chút nào, chỉ hơi tò mò hỏi hắn: "Ngươi cũng không muốn quay về Hoàng Thành sao? Ngươi còn có cách gì? Giả vờ ốm chắc chắn là không thực hiện được rồi, những thái y kia cũng không phải tay mơ."
Thái Bình Vương cẩm một lọn tóc của Đỗ Thư Dao, đưa đến bên miệng mình, cũng không ăn mà chỉ nhẹ nhàng mân mê bên môi mình.
"Không cần giả vờ ốm, ta sẽ ốm thật." Thái Bình Vương nói: "Nàng cho người chuẩn bị nước tắm, đợi sau khi lạnh rồi ta sẽ vào đó ngâm hai canh giờ, ngày mai sẽ không lên đường được nữa đâu."
Đỗ Thư Dao kinh ngạc nhìn hắn: "Ngươi làm sao vậy, sao có thể làm như thế được, sức khỏe vẫn quan trọng nhất chứ!"
Thái Bình Vương vươn tay sờ mặt Đỗ Thư Dao: "Nhưng Dao Dao không muốn quay về, chúng ta sẽ không về nữa."
"Không phải ngươi không muốn trở về sao?" Đỗ Thư Dao bị sờ đến hơi ngứa, nghiêng đầu tránh khỏi tay hắn, hỏi: "Ngươi không phát hiện ở bên ngoài chơi vui hơn trong Hoàng Thành sao?"
Thái Bình Vương nhếch môi: "Ta cũng không quan tâm, miễn là có Dao Dao, ở đâu cũng đều rất vui vẻ."
Đỗ Thư Dao đã quen hắn luôn nói như vậy, lật người gác chân lên hông hắn, Thái Bình Vương lập tức vươn tay kéo chân nàng lên, thuận thế cho nàng cưỡi lên mình.
"Thật ra cũng tạm, sớm muộn gì cũng phải quay về." Đỗ Thư Dao suy đoán bây giờ chắc chắn hoàng đế cũng sứt đầu mẻ trán, cho dù muốn xử lý nàng hẳn là cũng không quá tàn nhẫn.
Hơn nữa bây giờ Thái Bình Vương không khác gì người bình thường, nếu hoàng đế thật sự ra tay nặng với nàng, Đỗ Thư Dao tin rằng Thái Bình Vương nhất định sẽ tìm mọi cách cầu xin cho nàng.
"Dao Dao, đừng thở dài." Thái Bình Vương ôm Đỗ Thư Dao vào ngực mình, hôn lên trán nàng: "Quay về Hoàng Thành cũng được, không phải nàng nói có rất nhiều thứ muốn ăn sao, ngoại trừ trong vương phủ ra làm sao có chỗ nào ăn được nữa."
Đỗ Thư Dao rúc vào lòng Thái Bình Vương, không hề cảm thấy tư thế này quá mức thân mật, nghe Thái Bình Vương nói vậy, cũng gật đầu: "Vậy cũng được, trong vương phủ đúng là có mấy ngự trù."
"Có điều ngươi đã có trắc phi rồi." Đỗ Thư Dao nhớ đến chuyện này, ban đầu cảm thấy Vu An Thanh hơi nhức đầu, nhưng bây giờ lại hơi buồn cười, nàng cố tình trêu chọc Thái Bình Vương: "Đây là hoàng đế nhét cho ngươi, ngươi không cần cũng phải cần, ôi chao bây giờ ngươi đã chẳng khác gì người bình thường rồi."
Đỗ Thư Dao vẫn nói: "Nhưng ngươi cũng không được trêu chọc nàng, biết chưa?"
Thái Bình Vương nhìn Đỗ Thư Dao từ khoảng cách nàng, môi di chuyển xuống chóp mũi nàng, giọng nói rất thấp: "Ta biết, ta sẽ không để ý đến nàng ta, ghét bỏ nàng ta."
Thật ra Đỗ Thư Dao cảm thấy bây giờ mình không nên ngang bướng ngăn cản chuyện này như vậy, dù sao Thái Bình Vương có bình thường đến mức nào, nàng vẫn hiểu rõ hơn bất kỳ kẻ nào, gần như tối nào cũng phải mè nheo... Thậm chí còn lợi hại hơn so với rất nhiều người đàn ông bình thường.
Nhưng Đỗ Thư Dao vẫn không vượt qua được ranh giới trong lòng kia, cảm thấy nếu nàng bỏ mặc không quan tâm, thì cũng không thoải mái, giống như nàng cố tình để cho con chó nhà mình đi gây họa cho người khác vậy.
"Dù sao mặc kệ ngươi có thích hay không, cho dù ngươi rất yêu thích tì nữ nào trong phủ, tạm thời ngươi cũng không được biểu hiện ra ngoài." Đỗ Thư Dao hơi nhíu mày, nghiêm túc tìm từ để diễn đạt chuyện này thật rõ ràng.
"Tuy rằng bây giờ ngươi vô cùng bình thường, nhưng đợi một thời gian nữa đi." Đỗ Thư Dao nói: "Sau một thời gian nữa, ngươi hoàn toàn có thể hiểu rõ tình yêu nam nữ là chuyện gì, mà nàng gái ngươi thích kia cũng đúng lúc thích ngươi, thích đến mức hoàn toàn không ngại việc ngươi từng bị điên giống như chó, cho đến lúc đó ta sẽ không quan tâm nữa."
"Tại sao lại không quan tâm?" Chóp mũi Thái Bình Vương dán sát chóp mũi Đỗ Thư Dao, cọ nhẹ: "Ta hy vọng Dao Dao mãi mãi quan tâm ta."
Đỗ Thư Dao phì cười, hơi ngứa, vươn tay gãi chóp mũi mình: "Ta cũng không thể cả đời chỉ nhìn một mình ngươi."
"Có thể." Trong mắt Thái Bình Vương dịu dàng như nước, dọc theo khóe môi Đỗ Thư Dao, hôn xuống.
Xoay người chặn chân nàng, tựa đầu vào cổ nàng, cắn nhẹ một cái: "Có thể."
Hắn nói.
Bình luận facebook