Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 114
Vào tháng chạp chính là qua năm mới, đây là lần đầu tiên Khương Đào lo liệu việc đón Tết, tuy rằng có chút vụn vặt nhưng bởi vì người nhà cùng nhau ăn Tết, nàng đặc biệt cố gắng, không hề chê phiền.
Khương lão thái gia và Khương lão thái thái đầu tháng chạp còn tới một chuyến.
Bọn họ lần đầu tiên tới hẻm Trà Hồ, bởi vì không báo trước nên lúc tới trong nhà không có ai.
Sau vẫn là trượng phu của Vương thị giữa trưa về nhà nấu cơm cho nhi tử, thấy nhị lão tiến lên dò hỏi mới biết được là gia nãi của Khương Đào tới.
Hắn trước mời hai người tới nhà mình ngồi, sau đó chạy nhanh đi thông báo cho Khương Đào.
Khương Đào đang ở tú phường làm việc, nghe nói bọn họ tới liền chạy về nhà, đem người ở nhà Vương thị đón về.
“Gia nãi sao không báo trước một tiếng. Nếu biết hai người muốn tới, ta sẽ ở nhà chờ”. Khương Đào nói xong đi pha trà.
Lại tới gần trưa, trong nhà cái gì cũng không có, nàng dứt khoát đi tới tửu lâu đầu ngõ mua vài món ăn, làm xong liền mang qua, còn cho tiểu nhị thêm chút bạc, để hắn đi Vệ gia thông báo với Khương Dương và Khương Lâm một tiếng.
Lão thái thái Tôn thị có chút không cao hứng – cảm thấy hai vợ chồng già bọn họ tới, Khương Đào lại không ở nhà, để bọn họ đợi ngoài cửa hơn một canh giờ. Trong mắt bà, nữ nhân nên lo toan việc nhà, không có việc gì thì đừng ra khỏi cửa, sao lại có thể ở bên ngoài cả một buổi sáng được?
Lại nhìn nhà xem, nồi lạnh bếp lạnh, muốn uống tách trà nóng còn phải đợi đun.
Cũng may trưởng bối Thẩm gia không ở đây, bằng không nhìn thấy Khương Đào như vậy sẽ trách Khương gia bọn họ dạy nữ nhi không tốt.
Lão thái thái còn chưa càm ràm, cửa lớn có người gõ, sau Hoàng thị mang theo nha hoàn tiến vào.
Thấy Khương Đào bưng nước nóng từ nhà bếp ra định pha trà, Hoàng thị liền cười nói: “Sao chuyện như này còn tự mình làm? Đã sớm nói nhà ngươi nên thuê thêm hai nha hoàn”.
Nói xong nàng để cho nha hoàn nhà mình tới hỗ trợ.
Khương Đào dẫn Hoàng thị tới nhà chính, giới thiệu nhị lão cho Hoàng thị.
Hoàng thị gật đầu với bọn họ, xem như chào hỏi – cũng không phải nàng ỷ vào thân phận mà tự cao tự đại, sau khi thành bằng hữu với Khương Đào, cũng hiểu biết về nàng nhiều hơn, biết chuyện trước khi nàng xuất giá, đối với người họ Khương khác cũng không có mấy hảo cảm.
Nàng quay đầu nói với Khương Đào: “Việc đầu năm nhiều, vốn là không nên tới làm phiền ngươi. Nhưng phải tới kết toán lợi nhuận năm nay, còn phải tặng hồng bao cho các thợ thêu. Ta nghĩ một người năm lượng một bao được không?”.
Tú phường hiện tại có hơn bốn mươi tú nương, một tháng có thể lời hơn trăm lượng, tuy hiện tại Khương Đào muốn chia lợi nhuận với Hoàng thị nhưng thu vào mấy lần, một tháng có thể kiếm được mấy chục lượng.
Lão bản cuối năm phải phát hồng bao cho tiểu nhị vốn là nên làm, Khương Đào liền gật đầu nói: “Theo ngài nói là được”.
Hoàng thị gật đầu nói được, nghĩ tới trong nhà nàng còn có người, chính mình không tiện ở lâu, để sổ sách lại rồi cáo từ.
Chờ nàng vừa đi, lão thái thái cũng không rảnh lo uống trà nha hoàn pha, lôi kéo Khương Đào hỏi: “Phu nhân phú quý vừa rồi là ai? Sao ngươi quen được người như vậy?”.
Khương Đào liền nói: “Đó là Tần phu nhân, phu nhân của tri huyện gia. Có chút quen biết với ta nên hợp tác với ta làm tú phường, cùng ta buôn bán”.
Lão thái thái nghe nói đó là quan huyện phu nhân đã cả kinh thở không ra hơi, sau nghe được là đối tác kinh doanh của nàng, càng là kinh ngạc không nói nên lời.
Cháu gái nhà mình hiện giờ thật là khó lường, khó trách ban ngày vẫn luôn ở ngoài, còn cùng quan huyện phu nhân kinh doanh, không phải là không rảnh lo mấy việc vặt trong nhà này hay sao! Cũng may trước đó bà không mở miệng giáo huấn Khương Đào, bằng không lại thành trò cười!
Không lâu sau, Khương Dương, Khương Lâm còn có Tiêu Thế Nam cũng đã về!
Trong mắt lão thái thái chỉ có Khương Dương, vội kéo hắn ngồi xuống bên cạnh, đau lòng nói: “Sao con còn gầy hơn mấy tháng trước vậy? Nhìn sắc mặt này, có phải ăn không ngon ngủ không đủ hay không?”.
Lời này giống như nói Khương Đào không chăm sóc tốt cho hắn vậy.
Tuy vậy Khương Đào đã sớm quen sự cưng chiều của lão thái thái dành cho Khương Dương, cũng không để trong lòng.
Khương Dương nhìn thoáng qua sắc mặt nàng, sau mới kéo tay lão thái thái nói: “Hai tháng nữa là thi huyện, thời gian cấp bách nên ngủ không đủ. Tuy vậy nãi nãi không cần lo lắng, mỗi ngày tỷ tỷ đều hầm canh tẩm bổ cho con, thân thể con cũng không có chỗ nào không thoải mái”.
Lão thái thái thấy tinh thần hắn rất tốt mới yên tâm nhưng vẫn là mấy câu chăm lo sức khỏe, nghỉ ngơi cho tốt, thân thể mới là quan trọng nhất.
Khương lão thái gia ngồi nghe bên cạnh cũng không chịu được, nói: “Học hành sao có thể không vất vả? Càng đừng nói Dương ca nhi sắp thi rồi, cần cù một chút cũng nên”.
Sau tiểu nhị đưa đồ ăn tới, cả nhà cùng nhau ăn.
Khương Dương còn phải về Vệ gia học tiếp, Khương lão thái gia và lão thái thái cũng không ở lâu, còn mang cho bọn họ đồ ăn, gạo, mì, trứng gà các thứ để Khương Đào bồi bổ cho bọn đệ đệ.
Trong lòng Khương Đào hiểu rõ đây là đồ bọn họ cho Khương Dương, cũng không từ chối, nghĩ tới lúc Khương Dương ở một mình cho hắn là được.
Nàng đưa nhị lão lên xe đưa cho bọn họ ba lượng bạc nói: “A Dương sắp thi, lúc ăn Tết hẳn là không ra khỏi nhà. Nếu gia nãi nhớ đệ ấy có thể vào thành ở hai ngày, ta cũng không có bận gì, tiền bạc hai người cầm mua đồ Tết”.
Lúc đón Tết, Khương Đào chỉ muốn ở nhà mình, lão thái gia và lão thái thái chỉ có thể xem như là thân nhân của Khương Dương và Khương Lâm, nàng nể mặt mũi của hai đệ đệ mới duy trì hòa khí trên mặt nhưng cũng không muốn Tết còn phải về cái nhà kia cùng bọn họ, càng đừng nói tới lúc đó hai cái bá nương dở hơi kia hẳn cũng sẽ về, nàng muốn thư thái một năm tiếp, không muốn đầu năm còn bực các nàng.
Nàng vốn đã gả ra ngoài, theo quy củ cũng chỉ cần năm mới về nhà tặng quà ăn bữa cơm.
Lão thái thái tuy muốn Khương Dương về nhà nhưng biết ở nông thôn ầm ĩ, khẳng định là không tiện học cho nên bà cũng không nói gì, thu tiền rồi nói: “Ta mua một ít đồ các ngươi thích ăn, nếu A Dương muốn về, vậy các ngươi cũng về cùng đi”.
Lão thái thái nào biết nàng thích ăn cái gì? Khẳng định là Khương Dương thích ăn cái gì thôi.
Qua nửa tháng chạp, Vệ Thường Khiêm ngừng dạy, sợ Khương Dương có gánh nặng tâm lý, ông còn nói chuyện riêng với Khương Dương, nói mấy ngày này ăn Tết, hắn có thể thả lỏng một chút, dù sao, với tiến độ hiện tại của Khương Dương, cao ông không dám nói, thi được tú tài cũng không là vấn đề.
Bên này vừa ngừng dạy, Sở Hạc Vinh phải trở về kinh thành. Hắn muốn đưa Tô Như Thị hồi kinh nhưng Tô Như Thị muốn ăn Tết cùng Khương Đào, không muốn bôn ba.
Hắn còn muốn mang Tuyết Đoàn nhi về kinh thành cho Sở lão thái thái nhìn xem, chứng mình cho bà thấy mình năm ngoái thật sự có chuẩn bị thọ lễ,
Khương Đào không có ý kiến, Tuyết Đoàn nhi tuy sau trận động đất vẫn luôn ăn cơm mọi nhà nhưng trước khi có động đất là ăn trăm cân thịt của Sở Hạc Vinh.
Tuy vậy, Tuyết Đoàn nhi không vui, hiện tại toàn bộ huyện thành này đều là địa bàn của nó, nó còn cần phiếu cơm Sở Hạc Vinh làm gì?
Cuối cùng Sở Hạc Vinh chỉ có thể một người mang theo gia đinh trở về.
Đối lập với hắn một mình rời đi, bên hẻm Trà Hồ rất náo nhiệt.
Khương Lâm đi học một năm, nay được nghỉ phép, nó liền giấu cặp sách đi rồi cưỡi Tuyết Đoàn nhi đi dạo khắp thành.
Nó lớn lên rất đáng yêu, cao hơn năm ngoái không ít, người cũng gầy đi nhiều, trông lại càng có phúc khí hơn.
Các bá tánh theo thói quen mà cho Tuyết Đoàn nhi ăn, thấy Khương Lâm đáng yêu cũng cho hắn chút đồ ăn vặt.
Khương Lâm ban đầu còn nhớ rõ lời Khương Đào nói, không được chiếm tiện nghi của người khác, sau những phụ nhân thấy hắn nhỏ như vậy mà lại giống như người lớn vô cùng hiểu chuyện, càng thích đùa hắn.
Cái gì mà đậu phộng đường, hồ lô đường, cứ đưa cho hắn.
Mấy thứ này không tính là hời nhưng mỗi người cho hắn một hai cái, cũng không đáng giá bao nhiêu.
Khương Lâm cuối cùng cũng không ngăn được mọi người cho hắn đồ ăn, tuy vậy hắn vẫn tương đối có chừng mực, chỉ ăn mấy cái, còn lại no rồi sẽ không ăn, không giống như Tuyết Đoàn nhi no rồi còn để người ta nhét vào túi của nó.
Mà bên Tú phường của Khương Đào cũng nghỉ, nửa năm qua bên người nàng nhiều thêm mấy trăm lượng, nàng mua hàng Tết càng là không nương tay, chỉ mỗi lạp xưởng cũng bảo người ta làm cho hai mươi cân, lại mua thêm mấy dải thịt gà thịt vịt, treo ở xà ngang nhà bếp, còn có hạt dưa kẹo điểm tâm gì đó, cũng mua mấy hộp.
Gạo, mì và trứng gà càng khỏi nói, dù sao vốn là nhà bếp chật không để được, bày một ít ra hành lang.
Bởi vì trong nhà còn có con mèo lơn Tuyết Đoàn nhi nên không sợ có ai tới trộm lương thực.
Còn có y phục mới cho mọi người, trước đó mặc tuy là đều mua trang phục nhưng toàn mua những thứ rẻ nhất. Hiện tại trong tay nhiều tiền, còn đang lúc ăn Tết, Khương Đào mua vật liệu, cũng không cần đưa tới tiệm y phục, đưa qua cho Lý thị cách vách.
Lý thị vốn biết may y phục, sau còn học thêu với nàng nửa năm, tay nghề cũng cao hơn một tầng. Nàng và nữ nhi ăn Tết, không quá nhiều việc, hai mẹ con không tới mười ngày liền làm xong năm phần quần áo lớn nhỏ khác nhau.
Khương Đào biết cho nàng tiền công nàng không nhận nên dứt khoát chia cho nàng ít thịt ăn Tết, cũng đỡ phải ra ngoài sắm đồ.
Sau nàng cũng muốn may một bộ y phục cho Tô Như Thị nhưng bình thường Tô Như Thị ăn mặc khiêm tốn, sa tanh hay mặc lại không bán ở đây.
Nàng nghĩ tới chuyện này, đương nhiên Tô Như Thị cũng nghĩ tới, gọi nàng tới, lấy ra một bộ áo váy hồng đào thêu một con bướm và bông hoa trên lớp áo ngoài cùng.
Chất liệu của áo và váy càng không cần nói, khó có được chính là hoa văn tinh xảo, hoa lệ tới không có lời nào có thể hình dung được.
Khương Đào lập tức nhận ra là sư phụ tự mình thêu, hơn nữa khẳng định thời gian chuẩn bị không ngắn. Cũng không biết là từ bao giờ.
Nàng hổ thẹn nói: “Con đang nghĩ tới sa tanh ngài hay mặc không dễ mua được ở đây, không nghĩ tới người đã sớm chuẩn bị xong bộ đồ này. Trách con nghĩ ra quá muộn, nếu là có thể sớm chút nhờ Niên chưởng quầy mang từ nơi khác về”.
Tô Như Thị xua tay cười nói: “Ta đã tới tuổi này rồi, đã sớm không để ý mọi thứ. Chất liệu mới này không mềm như cũ, kể cả con có làm mới ta cũng mặc không quen”.
Nàng nói là nói như vậy những sau Khương Đào vẫn tự mình làm cho bà một bộ đai buộc trán, túi tiền, giày thêu.
Bận mãi bận mãi, nháy mắt liền tới giao thừa.
Hôm giao thừa, Khương Đào dậy thật sớm, đi mời Tô Như Thị tới nhà.
Lúc đó Thẩm Thời Ân cũng ở nhà, hai người tuy vô số lần nghe được chuyện của đối phương từ Khương Đào nhưng vẫn là lần đầu tiên gặp mặt.
Khương Đào đưa hai người gặp nhau, khi thấy rõ được đối phương, Tô Như Thị và Thẩm Thời Ân đều có chút sửng sốt.
Khương lão thái gia và Khương lão thái thái đầu tháng chạp còn tới một chuyến.
Bọn họ lần đầu tiên tới hẻm Trà Hồ, bởi vì không báo trước nên lúc tới trong nhà không có ai.
Sau vẫn là trượng phu của Vương thị giữa trưa về nhà nấu cơm cho nhi tử, thấy nhị lão tiến lên dò hỏi mới biết được là gia nãi của Khương Đào tới.
Hắn trước mời hai người tới nhà mình ngồi, sau đó chạy nhanh đi thông báo cho Khương Đào.
Khương Đào đang ở tú phường làm việc, nghe nói bọn họ tới liền chạy về nhà, đem người ở nhà Vương thị đón về.
“Gia nãi sao không báo trước một tiếng. Nếu biết hai người muốn tới, ta sẽ ở nhà chờ”. Khương Đào nói xong đi pha trà.
Lại tới gần trưa, trong nhà cái gì cũng không có, nàng dứt khoát đi tới tửu lâu đầu ngõ mua vài món ăn, làm xong liền mang qua, còn cho tiểu nhị thêm chút bạc, để hắn đi Vệ gia thông báo với Khương Dương và Khương Lâm một tiếng.
Lão thái thái Tôn thị có chút không cao hứng – cảm thấy hai vợ chồng già bọn họ tới, Khương Đào lại không ở nhà, để bọn họ đợi ngoài cửa hơn một canh giờ. Trong mắt bà, nữ nhân nên lo toan việc nhà, không có việc gì thì đừng ra khỏi cửa, sao lại có thể ở bên ngoài cả một buổi sáng được?
Lại nhìn nhà xem, nồi lạnh bếp lạnh, muốn uống tách trà nóng còn phải đợi đun.
Cũng may trưởng bối Thẩm gia không ở đây, bằng không nhìn thấy Khương Đào như vậy sẽ trách Khương gia bọn họ dạy nữ nhi không tốt.
Lão thái thái còn chưa càm ràm, cửa lớn có người gõ, sau Hoàng thị mang theo nha hoàn tiến vào.
Thấy Khương Đào bưng nước nóng từ nhà bếp ra định pha trà, Hoàng thị liền cười nói: “Sao chuyện như này còn tự mình làm? Đã sớm nói nhà ngươi nên thuê thêm hai nha hoàn”.
Nói xong nàng để cho nha hoàn nhà mình tới hỗ trợ.
Khương Đào dẫn Hoàng thị tới nhà chính, giới thiệu nhị lão cho Hoàng thị.
Hoàng thị gật đầu với bọn họ, xem như chào hỏi – cũng không phải nàng ỷ vào thân phận mà tự cao tự đại, sau khi thành bằng hữu với Khương Đào, cũng hiểu biết về nàng nhiều hơn, biết chuyện trước khi nàng xuất giá, đối với người họ Khương khác cũng không có mấy hảo cảm.
Nàng quay đầu nói với Khương Đào: “Việc đầu năm nhiều, vốn là không nên tới làm phiền ngươi. Nhưng phải tới kết toán lợi nhuận năm nay, còn phải tặng hồng bao cho các thợ thêu. Ta nghĩ một người năm lượng một bao được không?”.
Tú phường hiện tại có hơn bốn mươi tú nương, một tháng có thể lời hơn trăm lượng, tuy hiện tại Khương Đào muốn chia lợi nhuận với Hoàng thị nhưng thu vào mấy lần, một tháng có thể kiếm được mấy chục lượng.
Lão bản cuối năm phải phát hồng bao cho tiểu nhị vốn là nên làm, Khương Đào liền gật đầu nói: “Theo ngài nói là được”.
Hoàng thị gật đầu nói được, nghĩ tới trong nhà nàng còn có người, chính mình không tiện ở lâu, để sổ sách lại rồi cáo từ.
Chờ nàng vừa đi, lão thái thái cũng không rảnh lo uống trà nha hoàn pha, lôi kéo Khương Đào hỏi: “Phu nhân phú quý vừa rồi là ai? Sao ngươi quen được người như vậy?”.
Khương Đào liền nói: “Đó là Tần phu nhân, phu nhân của tri huyện gia. Có chút quen biết với ta nên hợp tác với ta làm tú phường, cùng ta buôn bán”.
Lão thái thái nghe nói đó là quan huyện phu nhân đã cả kinh thở không ra hơi, sau nghe được là đối tác kinh doanh của nàng, càng là kinh ngạc không nói nên lời.
Cháu gái nhà mình hiện giờ thật là khó lường, khó trách ban ngày vẫn luôn ở ngoài, còn cùng quan huyện phu nhân kinh doanh, không phải là không rảnh lo mấy việc vặt trong nhà này hay sao! Cũng may trước đó bà không mở miệng giáo huấn Khương Đào, bằng không lại thành trò cười!
Không lâu sau, Khương Dương, Khương Lâm còn có Tiêu Thế Nam cũng đã về!
Trong mắt lão thái thái chỉ có Khương Dương, vội kéo hắn ngồi xuống bên cạnh, đau lòng nói: “Sao con còn gầy hơn mấy tháng trước vậy? Nhìn sắc mặt này, có phải ăn không ngon ngủ không đủ hay không?”.
Lời này giống như nói Khương Đào không chăm sóc tốt cho hắn vậy.
Tuy vậy Khương Đào đã sớm quen sự cưng chiều của lão thái thái dành cho Khương Dương, cũng không để trong lòng.
Khương Dương nhìn thoáng qua sắc mặt nàng, sau mới kéo tay lão thái thái nói: “Hai tháng nữa là thi huyện, thời gian cấp bách nên ngủ không đủ. Tuy vậy nãi nãi không cần lo lắng, mỗi ngày tỷ tỷ đều hầm canh tẩm bổ cho con, thân thể con cũng không có chỗ nào không thoải mái”.
Lão thái thái thấy tinh thần hắn rất tốt mới yên tâm nhưng vẫn là mấy câu chăm lo sức khỏe, nghỉ ngơi cho tốt, thân thể mới là quan trọng nhất.
Khương lão thái gia ngồi nghe bên cạnh cũng không chịu được, nói: “Học hành sao có thể không vất vả? Càng đừng nói Dương ca nhi sắp thi rồi, cần cù một chút cũng nên”.
Sau tiểu nhị đưa đồ ăn tới, cả nhà cùng nhau ăn.
Khương Dương còn phải về Vệ gia học tiếp, Khương lão thái gia và lão thái thái cũng không ở lâu, còn mang cho bọn họ đồ ăn, gạo, mì, trứng gà các thứ để Khương Đào bồi bổ cho bọn đệ đệ.
Trong lòng Khương Đào hiểu rõ đây là đồ bọn họ cho Khương Dương, cũng không từ chối, nghĩ tới lúc Khương Dương ở một mình cho hắn là được.
Nàng đưa nhị lão lên xe đưa cho bọn họ ba lượng bạc nói: “A Dương sắp thi, lúc ăn Tết hẳn là không ra khỏi nhà. Nếu gia nãi nhớ đệ ấy có thể vào thành ở hai ngày, ta cũng không có bận gì, tiền bạc hai người cầm mua đồ Tết”.
Lúc đón Tết, Khương Đào chỉ muốn ở nhà mình, lão thái gia và lão thái thái chỉ có thể xem như là thân nhân của Khương Dương và Khương Lâm, nàng nể mặt mũi của hai đệ đệ mới duy trì hòa khí trên mặt nhưng cũng không muốn Tết còn phải về cái nhà kia cùng bọn họ, càng đừng nói tới lúc đó hai cái bá nương dở hơi kia hẳn cũng sẽ về, nàng muốn thư thái một năm tiếp, không muốn đầu năm còn bực các nàng.
Nàng vốn đã gả ra ngoài, theo quy củ cũng chỉ cần năm mới về nhà tặng quà ăn bữa cơm.
Lão thái thái tuy muốn Khương Dương về nhà nhưng biết ở nông thôn ầm ĩ, khẳng định là không tiện học cho nên bà cũng không nói gì, thu tiền rồi nói: “Ta mua một ít đồ các ngươi thích ăn, nếu A Dương muốn về, vậy các ngươi cũng về cùng đi”.
Lão thái thái nào biết nàng thích ăn cái gì? Khẳng định là Khương Dương thích ăn cái gì thôi.
Qua nửa tháng chạp, Vệ Thường Khiêm ngừng dạy, sợ Khương Dương có gánh nặng tâm lý, ông còn nói chuyện riêng với Khương Dương, nói mấy ngày này ăn Tết, hắn có thể thả lỏng một chút, dù sao, với tiến độ hiện tại của Khương Dương, cao ông không dám nói, thi được tú tài cũng không là vấn đề.
Bên này vừa ngừng dạy, Sở Hạc Vinh phải trở về kinh thành. Hắn muốn đưa Tô Như Thị hồi kinh nhưng Tô Như Thị muốn ăn Tết cùng Khương Đào, không muốn bôn ba.
Hắn còn muốn mang Tuyết Đoàn nhi về kinh thành cho Sở lão thái thái nhìn xem, chứng mình cho bà thấy mình năm ngoái thật sự có chuẩn bị thọ lễ,
Khương Đào không có ý kiến, Tuyết Đoàn nhi tuy sau trận động đất vẫn luôn ăn cơm mọi nhà nhưng trước khi có động đất là ăn trăm cân thịt của Sở Hạc Vinh.
Tuy vậy, Tuyết Đoàn nhi không vui, hiện tại toàn bộ huyện thành này đều là địa bàn của nó, nó còn cần phiếu cơm Sở Hạc Vinh làm gì?
Cuối cùng Sở Hạc Vinh chỉ có thể một người mang theo gia đinh trở về.
Đối lập với hắn một mình rời đi, bên hẻm Trà Hồ rất náo nhiệt.
Khương Lâm đi học một năm, nay được nghỉ phép, nó liền giấu cặp sách đi rồi cưỡi Tuyết Đoàn nhi đi dạo khắp thành.
Nó lớn lên rất đáng yêu, cao hơn năm ngoái không ít, người cũng gầy đi nhiều, trông lại càng có phúc khí hơn.
Các bá tánh theo thói quen mà cho Tuyết Đoàn nhi ăn, thấy Khương Lâm đáng yêu cũng cho hắn chút đồ ăn vặt.
Khương Lâm ban đầu còn nhớ rõ lời Khương Đào nói, không được chiếm tiện nghi của người khác, sau những phụ nhân thấy hắn nhỏ như vậy mà lại giống như người lớn vô cùng hiểu chuyện, càng thích đùa hắn.
Cái gì mà đậu phộng đường, hồ lô đường, cứ đưa cho hắn.
Mấy thứ này không tính là hời nhưng mỗi người cho hắn một hai cái, cũng không đáng giá bao nhiêu.
Khương Lâm cuối cùng cũng không ngăn được mọi người cho hắn đồ ăn, tuy vậy hắn vẫn tương đối có chừng mực, chỉ ăn mấy cái, còn lại no rồi sẽ không ăn, không giống như Tuyết Đoàn nhi no rồi còn để người ta nhét vào túi của nó.
Mà bên Tú phường của Khương Đào cũng nghỉ, nửa năm qua bên người nàng nhiều thêm mấy trăm lượng, nàng mua hàng Tết càng là không nương tay, chỉ mỗi lạp xưởng cũng bảo người ta làm cho hai mươi cân, lại mua thêm mấy dải thịt gà thịt vịt, treo ở xà ngang nhà bếp, còn có hạt dưa kẹo điểm tâm gì đó, cũng mua mấy hộp.
Gạo, mì và trứng gà càng khỏi nói, dù sao vốn là nhà bếp chật không để được, bày một ít ra hành lang.
Bởi vì trong nhà còn có con mèo lơn Tuyết Đoàn nhi nên không sợ có ai tới trộm lương thực.
Còn có y phục mới cho mọi người, trước đó mặc tuy là đều mua trang phục nhưng toàn mua những thứ rẻ nhất. Hiện tại trong tay nhiều tiền, còn đang lúc ăn Tết, Khương Đào mua vật liệu, cũng không cần đưa tới tiệm y phục, đưa qua cho Lý thị cách vách.
Lý thị vốn biết may y phục, sau còn học thêu với nàng nửa năm, tay nghề cũng cao hơn một tầng. Nàng và nữ nhi ăn Tết, không quá nhiều việc, hai mẹ con không tới mười ngày liền làm xong năm phần quần áo lớn nhỏ khác nhau.
Khương Đào biết cho nàng tiền công nàng không nhận nên dứt khoát chia cho nàng ít thịt ăn Tết, cũng đỡ phải ra ngoài sắm đồ.
Sau nàng cũng muốn may một bộ y phục cho Tô Như Thị nhưng bình thường Tô Như Thị ăn mặc khiêm tốn, sa tanh hay mặc lại không bán ở đây.
Nàng nghĩ tới chuyện này, đương nhiên Tô Như Thị cũng nghĩ tới, gọi nàng tới, lấy ra một bộ áo váy hồng đào thêu một con bướm và bông hoa trên lớp áo ngoài cùng.
Chất liệu của áo và váy càng không cần nói, khó có được chính là hoa văn tinh xảo, hoa lệ tới không có lời nào có thể hình dung được.
Khương Đào lập tức nhận ra là sư phụ tự mình thêu, hơn nữa khẳng định thời gian chuẩn bị không ngắn. Cũng không biết là từ bao giờ.
Nàng hổ thẹn nói: “Con đang nghĩ tới sa tanh ngài hay mặc không dễ mua được ở đây, không nghĩ tới người đã sớm chuẩn bị xong bộ đồ này. Trách con nghĩ ra quá muộn, nếu là có thể sớm chút nhờ Niên chưởng quầy mang từ nơi khác về”.
Tô Như Thị xua tay cười nói: “Ta đã tới tuổi này rồi, đã sớm không để ý mọi thứ. Chất liệu mới này không mềm như cũ, kể cả con có làm mới ta cũng mặc không quen”.
Nàng nói là nói như vậy những sau Khương Đào vẫn tự mình làm cho bà một bộ đai buộc trán, túi tiền, giày thêu.
Bận mãi bận mãi, nháy mắt liền tới giao thừa.
Hôm giao thừa, Khương Đào dậy thật sớm, đi mời Tô Như Thị tới nhà.
Lúc đó Thẩm Thời Ân cũng ở nhà, hai người tuy vô số lần nghe được chuyện của đối phương từ Khương Đào nhưng vẫn là lần đầu tiên gặp mặt.
Khương Đào đưa hai người gặp nhau, khi thấy rõ được đối phương, Tô Như Thị và Thẩm Thời Ân đều có chút sửng sốt.
Bình luận facebook