Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13
Hôm nay cũng đã muộn rồi, Khương Đào tự xưng là có tâm thái vô cùng lạc quan cũng xuất hiện chút mệt.
Khương Đào ôm tráp bạc của tam phòng thật lâu không nói nên lời, sau liền hỏi Khương Dương nói: “Tráp này chỉ có chút tiền như vậy sao? Nhà ta thực là khó mà”.
Nàng không biết tam phòng không có ngăn nắp như bên ngoài - không có đồng ruộng, ăn dùng của Khương Dương hầu hết dựa vào đồng lương dạy học của phụ thân, phụ thân cùng với Khương Dương đều là người đọc sách, khoản cần chi đều không nhỏ. Hơn nữa, phu thê hai người cũng thực lòng yêu thương trưởng nữ, trước khi xảy ra chuyện kia đã lo việc hôn nhân cho nàng, tốn rất nhiều tiền bạc đặt của hồi môn cho khuê nữ, đều đặt ở cửa hàng trên huyện.
Nhưng Khương Đào tuyệt không nghĩ tới bên trong tráp lại chỉ có hơn hai mươi đồng tiền.
Trên thị trấn một cái bánh rán cũng đã tốn hai đồng tiền, như vậy thì có thể làm gì đây?
Đừng nói tới tiền nhập học, tới đồ tết còn không mua nổi cái gì.
Trước đó nàng còn hy vọng có thể có chút tiền xoay sở, vì còn có bản lĩnh thêu thùa. Đời trước tuy nàng chưa từng mang đồ thêu bán ra ngoài nhưng sư phụ nàng vang danh thiên hạ, dốc sức dạy dỗ nàng, sau tác phẩm của nàng lại được vị trong cung coi trọng, khẳng định là không lo bán không được tiền.
Nhưng trước mắt chỉ có hai mươi đồng này, đừng nói tới vải vóc tốt, tới chỉ còn mua không nổi nữa là.
Lúc này đã tới giữa trưa, Khương Dương và Khương Lâm đã thức dậy.
Tiểu Khương Lâm nhìn thấy Khương Đào mới biết mình không phải nằm mơ mà tỷ tỷ thực sự đã trở lại, lòng vui như nở hoa. Sau lại nhìn thấy Tuyết Đoàn nhi, càng là vui sướng chết được, liền đuổi theo Tuyết Đoàm nhi chạy quanh nhà.
Tuyết Đoàn nhi cùng đồng bọn mới này rất hợp ý, chạy nhanh sợ hắn không theo kịp, cố ý dừng lại chờ hắn. Một lớn một nhỏ chạy vòng quanh mười lăm phút cũng không biết mệt.
Khương Dương thì đi tới chỗ của lão thái thái cầm trứng gà mang về luộc, đang ung dung lột vỏ.
Nghe được Khương Đào hỏi như vậy, động tác trên tay Khương Dương dừng một chút, trả lời: “Đệ không hay tới, phụ thân mẫu thân có bao nhiêu đệ cũng không biết”.
Khương Đào buồn buồn mà thở dài, hai đời trước chưa từng vì tiền bạc mà phát sầu, hiện tại lại vì chút tài chính mà khó bắt đầu. Nàng đang nghĩ cách thì đột nhiên Khương Dương nghĩ ra chuyện gì, như mèo xù lông mà đứng phắt dậy: “Không phải tỷ nghĩ đệ đi trộm chứ?”.
Khương Đào đặt một dấu chấm hỏi, không biết hắn nghĩ cái gì.
Khương Dương lạnh mặt nói: “Đệ xác thật tốn không ít tiền bạc mua đồ cho tỷ, nhưng đệ không có đụng tới một đồng nào trong cái tráp này”.
Nói rồi hắn thở phì phì mà buông quả trứng gà, phất tay áo bỏ đi.
Khương Đào vội kéo hắn lại, nói: “Đứa nhỏ này sao tính tình lại lớn như vậy? Nhà ta hiện tại chỉ dư lại ba chúng ta, tỷ chẳng qua là phát sầu muốn cùng đệ thương lượng, sao tới nỗi hoài nghi đệ chứ? Lại nói, kể cả đệ có mang tiền nhà mình đi mua đồ cho tỷ thì đó cùng là lý do chính đáng. Lui một vạn bước mà nói, đó chính là đệ mua đồ cho mình, không gọi là trộm”.
Khương Dương nghe nàng nói một từ “nhà mình”, sắc mặt mới hòa hoãn một chút, “Dù sao lại lui một vạn bước, cũng không phải đệ lấy”.
Khương Đào liên tục gật đầu, nói: “Tỷ cũng chỉ là muốn thương lượng với đệ thôi, quyết định liền chỉ hai người chúng ta thôi, chẳng lẽ còn phải hỏi Tiểu A Lâm?”.
Bị nhắc tới tên, Khương Lâm thở hồng hộc mà ngừng lại, tới trước mặt Khương Đào: “Tỷ tỷ muốn hỏi đệ cái gì?”. Sau đó tầm mắt hắn dừng ở trên tay Khương Đào: “Cái này a, mỗi ngày mẫu thân phải mở ra xem ít nhất một lần”.
Trong lòng Khương Đào bùng lên hy vọng, hỏi hắn: “Vậy lúc đó bên trong có nhiều đồ vật không?”.
Nàng vẫn cảm thấy tam phòng không tới mức không có tiền như vậy, đặc biệt là mấy ngày nay ở nhà chỉ có một mình Khương Lâm, hắn nào hiểu cái này, chưa biết chừng là chuyện tốt của đại bá nương và nhị bá nương…
Nhưng Khương Lâm đã đánh tan ảo tưởng của Khương Đào, hắn nói: “Không có cái tráp này chỉ khi mùa xuân tới mới đầy ắp, nương nói giống như là thư gì đó của học sinh của cha…”.
“Quà nhập học?”.
“Đúng vậy, nương chính là nói như vậy”.
Thật đúng là cha mẹ của nguyên thân không biết cách dự trữ, tiết kiệm cũng không có.
Nhìn gian nhà của tam phòng không có tính bài trí, Khương Đào trong lúc nhất thời thật là không nghĩ tới quà nhập học sẽ tiêu như nào.
“Không cần vì tiền nong mà buồn rầu”. Khương Dương đem trứng cho Khương Lâm, nói với Khương Đào: “Trên người đệ còn một ít, nếu là phải dùng, đệ sẽ đưa cho tỷ”. Nói xong liền móc ra trên người hai lượng.
Khương Đào vội xua tay nói không cần. Khương Dương mới chỉ là một đứa trẻ, nàng sao lại đem áp lực gia đình tới trên người hắn chứ.
Kỳ thật bán đồ thêu này không có vốn thì cũng được thôi. Nhưng nếu như đồ làm không tốt, từ khăn thêu tới đồ vật vụn vặt một khi thêu thì lợi nhuận sẽ mỏng hơn rất nhiều.
Nhưng cũng có chỗ lợi, những thứ vụn vặt, bán giá thấp, thì không cần chờ bán giống như đồ thêu lớn, thật ra không quá lo lắng.
Bọn họ nói chuyện, Khương Lâm đột nhiên nấc một tiếng vang dội.
Hai người theo tiếng nhìn qua, tiểu tử này trong tay đã trống không, đang vỗ ngực nhuận khí, một bộ dáng nghẹn tới nơi.
Khương Đào vội rót nước cho hắn, Khương Dương lại nhíu mi hỏi hắn: “Trứng gà đâu? Ai cho đệ ăn?”.
Tiểu Khương Lâm uống nước Khương Đào bón cho, gay gắt đối chọi lại: “Không phải huynh cho đệ sao? Sao huynh còn muốn lấy lại?”.
Đừng nhìn tiểu Khương Lâm ở trước mặt Khương Đào là tiểu bảo bối tri kỷ nhưng đối với huynh trưởng là Khương Dương cũng không thân thiết chút nào, hệt như thùng thuốc nổ, một tí liền bạo phát.
Khương Đào nhéo nhéo mặt béo của hắn nói: “Nói chuyện với ca ca đệ như nào vậy?”.
Tiểu Khương Lâm ai u một tiếng, Khương Đào cho rằng chính mình niết đau, vội nới lỏng tay.
Nó lại cười xấu xa một tiếng liền thoát ra từ trong tay Khương Đào.
Khương Dương có ý tốt mà xin nãi nãi trứng gà về cho tiểu tử này xoa mắt, không nghĩ tới gia hỏa này cư nhiên trong chớp mắt liền ăn mất rồi, còn cãi hắn, hắn vốn có chút không cao hứng, nhưng nhìn thấy Khương Đào nói đỡ cho hắn, một chút tức giận cũng không có, trừng mắt liếc Khương Lâm một cái rồi đứng dậy: “Để đệ đi xin nãi nãi cái khác”.
“Ách, no rồi no rồi, ăn không vô”. Khương Lâm vội nói.
“Không phải cho đệ ăn, là cho đệ xoa mắt!”. Khương Dương không nhịn được mà rống lên một tiếng, quăng rèm vải đi ra ngoài.
Khương Lâm trộm ghé tới tai Khương Đào, nhẹ giọng nói: “Cái sau cho tỷ tỷ ăn”.
Khương Đào vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ mà xoa xoa đầu hắn. Đệ đệ cũng thật đáng thương, thời điểm phụ mẫu còn sống, đối với ăn uống của hài tử có bao giờ phát sầu? Hiện tại tới một quả trứng gà đều coi như bảo bối.
Tuy rằng trứng gà ở nông thôn là thứ tốt nhưng cũng chỉ có Khương Dương bảo bối đích tôn của thái thái, nói lấy một cái liền có thể lấy một cái, đổi lại là người khác chưa chắc lão thái thái đã chịu cho.
Nhưng nhìn đến đệ đệ vì một quả trứng gà mà cũng phải như vậy, Khương Đào thập phần chua xót.
Kiếm tiền kiếm tiền, trước không thể kiếm được nhiều thì nhất quyết cũng không thể để tiểu tử trước mặt này béo gầy được.
Vì thế Khương Đào liền tìm lại trong nhà thấy được một ít hòm xiểng, tìm ra một ít vải vóc thượng thừa còn sót - đó là phụ mẫu khi còn sống để lại cho Khương Đào, nghĩ sẽ may y phục mới cho nàng, thời điểm xem mắt thì sẽ mặc.
Hiện tại việc hôn nhân ngâm nước nóng, đúng lúc có thể dùng được.
Khương Đào cầm kéo cắt may, thực mau liền ra hình dáng chiếc khăn, sau nàng liền nghĩ xem phải thêu cái gì. Nghĩ xong Khương Đào bắt đầu bận rộn.
Rốt cuộc cũng đã từng may vá cả ngày, trong chốc lát liền thích ứng được, động tác ngày càng thuần thục.
Tiểu Khương Lâm rất ngoan, tuy rằng không biết nàng vì cái gì bắt đầu thêu thùa nhưng hắn cũng không hỏi nhiều, tiếp tục chơi với Tuyết Đoàn nhi ở trong phòng.
Không bao lâu sau Khương Dương mang bộ mặt đen cầm quả trứng luộc tới, chờ hắn lột xong, Khương Lâm duỗi tay đón, nói sẽ cho Khương Đào ăn.
Khương Đào nói không ăn, Khương Dương liền đè thằng bé ra, dùng trứng gà xoa mắt đôi mắt sưng như hạch đào cho hắn.
“Tỷ còn biết may vá?”. Khương Dương hỏi Khương Đào, trong trí nhớ của hắn, tỷ tỷ này của hắn không biết làm việc gì cả, cũng không làm những loại thêu thùa may vá ấy, so với Khương Lâm chẳng khác biệt mấy, cả ngày chỉ có chơi.
Khương Đào cũng biết việc nguyên thân không biết may vá không giấu được, nhưng may mắn hôm nay bá nương tốt bụng kia cho mình cái cột dựa, nàng tiếp tục dùng Tam Tiêu nương nương làm lá chắn: “Từ trước là sẽ không, nhưng ở trong miếu mỗi ngày đều nằm mơ, trong mộng đang có người thêu thùa, lúc tỷ tỉnh lại tựa như đã rất nhiều năm rồi, sau đó liền luyện tập, thêu một chút đồ vật liền không thành vấn đề”.
Khương Dương không hiểu mấy thứ thêu thùa này có thể bán được tiền không, chỉ nói: “Tỷ không cần vì tiền bạc phát sầu, sau này những việc ấy cứ giao cho đệ, không làm khổ mọi người đâu”.
Khương Đào cảm động mím môi, cười nói: “Là người một nhà khẳng định phải cùng nhau nỗ lực, đệ cũng cho tỷ làm chút chuyện này đi, cũng tốt hơn là ngồi nhàn rỗi”.
Đúng vậy, cha mẹ đột nhiên không còn, bận rộn cũng tốt hơn là nhàn rỗi. Thần sắc Khương Dương có chút ảm đạm, sau không ngăn nàng nữa.
Khương Dương nói chuyện với nàng nhưng tay cũng không có ngừng lại, xoa mắt cho Khương Lâm tầm mười lăm phút thì đôi mắt sưng cũng bớt đi nhiều, Khương Dương liền đưa trứng gà cho Khương Lâm.
Khương Lâm vừa rồi ăn bị nghẹn, hiện tại ăn cũng không vô, lại đi hỏi Khương Đào, nghe nàng nói thật sự không cần, cuối cùng ánh mắt của hắn đảo qua lại giữa Khương Dương cùng Tuyết Đoàn nhi loạn một trận, sau mới hạ quyết tâm nói: “Ca, huynh ăn đi”.
Đó, địa vị chính mình so ra còn kém con thú mới vào cửa được nửa ngày. Khương Dương hù một tiếng.
“Không ăn đệ vứt”. Khương Lâm muốn đòi lại quả trứng.
“Ai nói ta không ăn!”. Khương Dương giành lại quả trứng.
“Ặc”.
Khương Lâm cười ha ha, Khương Đào vô cùng bất đắc dĩ mà đi rót nước cho đệ đệ bị nghẹn.
Khương Đào ôm tráp bạc của tam phòng thật lâu không nói nên lời, sau liền hỏi Khương Dương nói: “Tráp này chỉ có chút tiền như vậy sao? Nhà ta thực là khó mà”.
Nàng không biết tam phòng không có ngăn nắp như bên ngoài - không có đồng ruộng, ăn dùng của Khương Dương hầu hết dựa vào đồng lương dạy học của phụ thân, phụ thân cùng với Khương Dương đều là người đọc sách, khoản cần chi đều không nhỏ. Hơn nữa, phu thê hai người cũng thực lòng yêu thương trưởng nữ, trước khi xảy ra chuyện kia đã lo việc hôn nhân cho nàng, tốn rất nhiều tiền bạc đặt của hồi môn cho khuê nữ, đều đặt ở cửa hàng trên huyện.
Nhưng Khương Đào tuyệt không nghĩ tới bên trong tráp lại chỉ có hơn hai mươi đồng tiền.
Trên thị trấn một cái bánh rán cũng đã tốn hai đồng tiền, như vậy thì có thể làm gì đây?
Đừng nói tới tiền nhập học, tới đồ tết còn không mua nổi cái gì.
Trước đó nàng còn hy vọng có thể có chút tiền xoay sở, vì còn có bản lĩnh thêu thùa. Đời trước tuy nàng chưa từng mang đồ thêu bán ra ngoài nhưng sư phụ nàng vang danh thiên hạ, dốc sức dạy dỗ nàng, sau tác phẩm của nàng lại được vị trong cung coi trọng, khẳng định là không lo bán không được tiền.
Nhưng trước mắt chỉ có hai mươi đồng này, đừng nói tới vải vóc tốt, tới chỉ còn mua không nổi nữa là.
Lúc này đã tới giữa trưa, Khương Dương và Khương Lâm đã thức dậy.
Tiểu Khương Lâm nhìn thấy Khương Đào mới biết mình không phải nằm mơ mà tỷ tỷ thực sự đã trở lại, lòng vui như nở hoa. Sau lại nhìn thấy Tuyết Đoàn nhi, càng là vui sướng chết được, liền đuổi theo Tuyết Đoàm nhi chạy quanh nhà.
Tuyết Đoàn nhi cùng đồng bọn mới này rất hợp ý, chạy nhanh sợ hắn không theo kịp, cố ý dừng lại chờ hắn. Một lớn một nhỏ chạy vòng quanh mười lăm phút cũng không biết mệt.
Khương Dương thì đi tới chỗ của lão thái thái cầm trứng gà mang về luộc, đang ung dung lột vỏ.
Nghe được Khương Đào hỏi như vậy, động tác trên tay Khương Dương dừng một chút, trả lời: “Đệ không hay tới, phụ thân mẫu thân có bao nhiêu đệ cũng không biết”.
Khương Đào buồn buồn mà thở dài, hai đời trước chưa từng vì tiền bạc mà phát sầu, hiện tại lại vì chút tài chính mà khó bắt đầu. Nàng đang nghĩ cách thì đột nhiên Khương Dương nghĩ ra chuyện gì, như mèo xù lông mà đứng phắt dậy: “Không phải tỷ nghĩ đệ đi trộm chứ?”.
Khương Đào đặt một dấu chấm hỏi, không biết hắn nghĩ cái gì.
Khương Dương lạnh mặt nói: “Đệ xác thật tốn không ít tiền bạc mua đồ cho tỷ, nhưng đệ không có đụng tới một đồng nào trong cái tráp này”.
Nói rồi hắn thở phì phì mà buông quả trứng gà, phất tay áo bỏ đi.
Khương Đào vội kéo hắn lại, nói: “Đứa nhỏ này sao tính tình lại lớn như vậy? Nhà ta hiện tại chỉ dư lại ba chúng ta, tỷ chẳng qua là phát sầu muốn cùng đệ thương lượng, sao tới nỗi hoài nghi đệ chứ? Lại nói, kể cả đệ có mang tiền nhà mình đi mua đồ cho tỷ thì đó cùng là lý do chính đáng. Lui một vạn bước mà nói, đó chính là đệ mua đồ cho mình, không gọi là trộm”.
Khương Dương nghe nàng nói một từ “nhà mình”, sắc mặt mới hòa hoãn một chút, “Dù sao lại lui một vạn bước, cũng không phải đệ lấy”.
Khương Đào liên tục gật đầu, nói: “Tỷ cũng chỉ là muốn thương lượng với đệ thôi, quyết định liền chỉ hai người chúng ta thôi, chẳng lẽ còn phải hỏi Tiểu A Lâm?”.
Bị nhắc tới tên, Khương Lâm thở hồng hộc mà ngừng lại, tới trước mặt Khương Đào: “Tỷ tỷ muốn hỏi đệ cái gì?”. Sau đó tầm mắt hắn dừng ở trên tay Khương Đào: “Cái này a, mỗi ngày mẫu thân phải mở ra xem ít nhất một lần”.
Trong lòng Khương Đào bùng lên hy vọng, hỏi hắn: “Vậy lúc đó bên trong có nhiều đồ vật không?”.
Nàng vẫn cảm thấy tam phòng không tới mức không có tiền như vậy, đặc biệt là mấy ngày nay ở nhà chỉ có một mình Khương Lâm, hắn nào hiểu cái này, chưa biết chừng là chuyện tốt của đại bá nương và nhị bá nương…
Nhưng Khương Lâm đã đánh tan ảo tưởng của Khương Đào, hắn nói: “Không có cái tráp này chỉ khi mùa xuân tới mới đầy ắp, nương nói giống như là thư gì đó của học sinh của cha…”.
“Quà nhập học?”.
“Đúng vậy, nương chính là nói như vậy”.
Thật đúng là cha mẹ của nguyên thân không biết cách dự trữ, tiết kiệm cũng không có.
Nhìn gian nhà của tam phòng không có tính bài trí, Khương Đào trong lúc nhất thời thật là không nghĩ tới quà nhập học sẽ tiêu như nào.
“Không cần vì tiền nong mà buồn rầu”. Khương Dương đem trứng cho Khương Lâm, nói với Khương Đào: “Trên người đệ còn một ít, nếu là phải dùng, đệ sẽ đưa cho tỷ”. Nói xong liền móc ra trên người hai lượng.
Khương Đào vội xua tay nói không cần. Khương Dương mới chỉ là một đứa trẻ, nàng sao lại đem áp lực gia đình tới trên người hắn chứ.
Kỳ thật bán đồ thêu này không có vốn thì cũng được thôi. Nhưng nếu như đồ làm không tốt, từ khăn thêu tới đồ vật vụn vặt một khi thêu thì lợi nhuận sẽ mỏng hơn rất nhiều.
Nhưng cũng có chỗ lợi, những thứ vụn vặt, bán giá thấp, thì không cần chờ bán giống như đồ thêu lớn, thật ra không quá lo lắng.
Bọn họ nói chuyện, Khương Lâm đột nhiên nấc một tiếng vang dội.
Hai người theo tiếng nhìn qua, tiểu tử này trong tay đã trống không, đang vỗ ngực nhuận khí, một bộ dáng nghẹn tới nơi.
Khương Đào vội rót nước cho hắn, Khương Dương lại nhíu mi hỏi hắn: “Trứng gà đâu? Ai cho đệ ăn?”.
Tiểu Khương Lâm uống nước Khương Đào bón cho, gay gắt đối chọi lại: “Không phải huynh cho đệ sao? Sao huynh còn muốn lấy lại?”.
Đừng nhìn tiểu Khương Lâm ở trước mặt Khương Đào là tiểu bảo bối tri kỷ nhưng đối với huynh trưởng là Khương Dương cũng không thân thiết chút nào, hệt như thùng thuốc nổ, một tí liền bạo phát.
Khương Đào nhéo nhéo mặt béo của hắn nói: “Nói chuyện với ca ca đệ như nào vậy?”.
Tiểu Khương Lâm ai u một tiếng, Khương Đào cho rằng chính mình niết đau, vội nới lỏng tay.
Nó lại cười xấu xa một tiếng liền thoát ra từ trong tay Khương Đào.
Khương Dương có ý tốt mà xin nãi nãi trứng gà về cho tiểu tử này xoa mắt, không nghĩ tới gia hỏa này cư nhiên trong chớp mắt liền ăn mất rồi, còn cãi hắn, hắn vốn có chút không cao hứng, nhưng nhìn thấy Khương Đào nói đỡ cho hắn, một chút tức giận cũng không có, trừng mắt liếc Khương Lâm một cái rồi đứng dậy: “Để đệ đi xin nãi nãi cái khác”.
“Ách, no rồi no rồi, ăn không vô”. Khương Lâm vội nói.
“Không phải cho đệ ăn, là cho đệ xoa mắt!”. Khương Dương không nhịn được mà rống lên một tiếng, quăng rèm vải đi ra ngoài.
Khương Lâm trộm ghé tới tai Khương Đào, nhẹ giọng nói: “Cái sau cho tỷ tỷ ăn”.
Khương Đào vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ mà xoa xoa đầu hắn. Đệ đệ cũng thật đáng thương, thời điểm phụ mẫu còn sống, đối với ăn uống của hài tử có bao giờ phát sầu? Hiện tại tới một quả trứng gà đều coi như bảo bối.
Tuy rằng trứng gà ở nông thôn là thứ tốt nhưng cũng chỉ có Khương Dương bảo bối đích tôn của thái thái, nói lấy một cái liền có thể lấy một cái, đổi lại là người khác chưa chắc lão thái thái đã chịu cho.
Nhưng nhìn đến đệ đệ vì một quả trứng gà mà cũng phải như vậy, Khương Đào thập phần chua xót.
Kiếm tiền kiếm tiền, trước không thể kiếm được nhiều thì nhất quyết cũng không thể để tiểu tử trước mặt này béo gầy được.
Vì thế Khương Đào liền tìm lại trong nhà thấy được một ít hòm xiểng, tìm ra một ít vải vóc thượng thừa còn sót - đó là phụ mẫu khi còn sống để lại cho Khương Đào, nghĩ sẽ may y phục mới cho nàng, thời điểm xem mắt thì sẽ mặc.
Hiện tại việc hôn nhân ngâm nước nóng, đúng lúc có thể dùng được.
Khương Đào cầm kéo cắt may, thực mau liền ra hình dáng chiếc khăn, sau nàng liền nghĩ xem phải thêu cái gì. Nghĩ xong Khương Đào bắt đầu bận rộn.
Rốt cuộc cũng đã từng may vá cả ngày, trong chốc lát liền thích ứng được, động tác ngày càng thuần thục.
Tiểu Khương Lâm rất ngoan, tuy rằng không biết nàng vì cái gì bắt đầu thêu thùa nhưng hắn cũng không hỏi nhiều, tiếp tục chơi với Tuyết Đoàn nhi ở trong phòng.
Không bao lâu sau Khương Dương mang bộ mặt đen cầm quả trứng luộc tới, chờ hắn lột xong, Khương Lâm duỗi tay đón, nói sẽ cho Khương Đào ăn.
Khương Đào nói không ăn, Khương Dương liền đè thằng bé ra, dùng trứng gà xoa mắt đôi mắt sưng như hạch đào cho hắn.
“Tỷ còn biết may vá?”. Khương Dương hỏi Khương Đào, trong trí nhớ của hắn, tỷ tỷ này của hắn không biết làm việc gì cả, cũng không làm những loại thêu thùa may vá ấy, so với Khương Lâm chẳng khác biệt mấy, cả ngày chỉ có chơi.
Khương Đào cũng biết việc nguyên thân không biết may vá không giấu được, nhưng may mắn hôm nay bá nương tốt bụng kia cho mình cái cột dựa, nàng tiếp tục dùng Tam Tiêu nương nương làm lá chắn: “Từ trước là sẽ không, nhưng ở trong miếu mỗi ngày đều nằm mơ, trong mộng đang có người thêu thùa, lúc tỷ tỉnh lại tựa như đã rất nhiều năm rồi, sau đó liền luyện tập, thêu một chút đồ vật liền không thành vấn đề”.
Khương Dương không hiểu mấy thứ thêu thùa này có thể bán được tiền không, chỉ nói: “Tỷ không cần vì tiền bạc phát sầu, sau này những việc ấy cứ giao cho đệ, không làm khổ mọi người đâu”.
Khương Đào cảm động mím môi, cười nói: “Là người một nhà khẳng định phải cùng nhau nỗ lực, đệ cũng cho tỷ làm chút chuyện này đi, cũng tốt hơn là ngồi nhàn rỗi”.
Đúng vậy, cha mẹ đột nhiên không còn, bận rộn cũng tốt hơn là nhàn rỗi. Thần sắc Khương Dương có chút ảm đạm, sau không ngăn nàng nữa.
Khương Dương nói chuyện với nàng nhưng tay cũng không có ngừng lại, xoa mắt cho Khương Lâm tầm mười lăm phút thì đôi mắt sưng cũng bớt đi nhiều, Khương Dương liền đưa trứng gà cho Khương Lâm.
Khương Lâm vừa rồi ăn bị nghẹn, hiện tại ăn cũng không vô, lại đi hỏi Khương Đào, nghe nàng nói thật sự không cần, cuối cùng ánh mắt của hắn đảo qua lại giữa Khương Dương cùng Tuyết Đoàn nhi loạn một trận, sau mới hạ quyết tâm nói: “Ca, huynh ăn đi”.
Đó, địa vị chính mình so ra còn kém con thú mới vào cửa được nửa ngày. Khương Dương hù một tiếng.
“Không ăn đệ vứt”. Khương Lâm muốn đòi lại quả trứng.
“Ai nói ta không ăn!”. Khương Dương giành lại quả trứng.
“Ặc”.
Khương Lâm cười ha ha, Khương Đào vô cùng bất đắc dĩ mà đi rót nước cho đệ đệ bị nghẹn.
Bình luận facebook