Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 149
Tiêu Thế Nam kẹp Khương Lâm chạy về nhà, Tiêu Giác cũng xuống xe ngựa, tới giải thích với bọn Khương Đào.
Bởi vì không có người ngoài, Tiêu Giác cũng không xưng “trẫm” nữa, chỉ nói: “Trước đó ở ngoài thành ta thấy hắn không tìm phụ mẫu, cho rằng hắn còn đang giận chuyện thế tử. Mới rồi hỏi qua mới biết được, hắn căn bản không nhìn thấy phụ mẫu nhà hắn”.
Này đúng là chuyện Tiêu Thế Nam có thể làm, Khương Đào buồn cười lắc đầu.
Phu thê Anh Quốc công rốt cuộc là trưởng bối của Thẩm Thời Ân và Tiêu Thế Nam, đã đặc biệt tới nghênh đón bọn họ, tuy rằng đối tượng họ đón không phải Khương Đào nhưng nàng vẫn cảm thấy cần phải đi bái kiến một chút.
Hơn nữa nàng rất không yên tâm Tiêu Thế Nam đi về một mình, sợ hắn đã vì gia tộc mà nhượng bộ tới mức ấy nhưng phụ mẫu lại chẳng mảy may thương hắn nửa phần.
Vì thế đoàn người bọn họ cũng tới Anh Quốc công phủ.
Bọn họ đi không nhanh không chậm, lúc qua tới nơi xe ngựa cũng dừng ở phủ Anh Quốc công, phu nhân Tào thị xuống xe trước, nhìn thấy Tiêu Thế Nam ở cửa liền bật khóc: “Hài tử của ta, mới rồi con không có tới tìm ta và cha con, ta còn tưởng là con còn giận chúng ta”.
Tiêu Thế Nam ngượng ngùng mà gãi đầu nói: “Nương, ngoài thành quá nhiều người, con không nhìn thấy hai người thôi”.
Tào thị xem xét hắn từ đầu tới chân, đau lòng nói: “Con cao lên, cũng gầy đi rồi, tuy vậy cũng không thay đổi là bao, ở ngoài thành liếc mắt liền nhận ra con. Nương sớm đã sai đầu bếp làm mấy món con thích ăn, lúc này vào ăn cơm đi”.
Nói xong, Anh Quốc công cũng xuống xe ngựa, Tiêu Thế Nam xưa nay sợ vị phụ thân uy nghiêm này, thấy ông liền thả Khương Lâm xuống, cung kính hành lễ.
Trước đó, Anh Quốc công còn tức giận chuyện Tiêu Thế Nam bỏ đi theo đoàn người Khương Đào nhưng lúc này nghe hắn giải thích, trong lòng cũng có chút áy náy với hắn, cũng không quở trách, chỉ là nghiêm khắc dạy dỗ như trước: “Đã lớn từng này rồi sao còn lỗ mãng như vậy? Nửa điểm Quốc công thế tử…. công tử cũng không có!”.
Ông xưa nay thích giáo huấn người, trong nhà cũng chỉ có Tiêu Thế Vân là không sợ ông, Tiêu Thế Nam thành thật mà nhận sai.
Bọn Khương Đào tới muộn hơn, đúng lúc nghe được Anh Quốc công đang giáo huấn Tiêu Thế Nam.
Nụ cười trên mặt nàng phai đi, sắc mặt của Thẩm Thời Ân và Tiêu Giác cũng rất khó coi.
“Lão gia”. Tào thị kéo Anh Quốc công lại, sau đó phu thê hai người hành lễ với Tiêu Giác.
Tiêu Giác nhàn nhạt gật đầu; “Hôm nay chúng ta tới theo lễ, di ngoại tổ phụ*, di ngoại tổ mẫu khách khí rồi”.
*Mối quan hệ này hơi lằng nhằng, nó là ông bác, bà cô bên mình, nên do không tìm được từ khác tôi đành thay thành như này, thông cảm nha, nó là 姨外祖父 và 姨外祖母 , ai biết cách gọi cmt tui biết nha.
Tào thị cười hòa giải: “Trong nhà đã sớm chuẩn bị cơm, không bằng cùng tới phủ dùng cơm?”.
Thẩm gia tuy rằng ở cách vách nhưng trong nhà không có ai lo liệu, phủ đệ là vừa sửa lại, hạ nhân cũng chưa chọn xong, nồi lạnh bếp lạnh, Thẩm Thời Ân không nghĩ Khương Đào về rồi còn phải dọn bếp nên gật đầu nói được.
Hắn mở miệng, đương nhiên Tiêu Giác cũng không có ý kiến.
Đoàn người đi vào phủ Anh Quốc công, Anh Quốc công và Tiêu Giác, Thẩm Thời Ân đi ở đằng trước.
Nhưng người khác đi sau họ nửa bước, Tiêu Thế Nam một tay nắm tay Khương Lâm, một bên giới thiệu cho Khương Đào.
“Trong nhà thật ra không hề thay đổi gì, tẩu tử nhìn chỗ đá xanh này có một cái khe, là khi còn nhỏ nhị ca ta nghe nói cha ta có một cái Lang Gia bảng chính thống, huynh ấy tò mò muốn ta đi trộm ra, kết quả vừa đi tới cửa ta cầm không chắc, nó nện lên sàn nhà… Gạch thực ra là đổi rồi nhưng ảnh bích này hình như là đồ tiền triều, cha ta rất thích, không sứt mẻ bao nhiêu nên vẫn luôn đặt ở đây”.
“A, cái hành lang này, khi còn nhỏ đệ thích chơi trốn tìm với Tiêu Giác ở đây, hắn hồi nhỏ mê chơi lắm, mỗi lần đều trốn ở cùng một góc, rúc đầu kĩ tới mức không ai nhìn ra”.
“Núi giả ở hoa viên đã không còn rồi, hình như là có một lần Tiêu Giác bị ta dỗ bò lên sau đó bị té. Cha hắn còn chưa nói gì mà cha ta đã mắng vốn ta một hồi, sau đó đến cái bóng của núi giả cũng không còn”.
Bởi vì thời ấu thơ của hắn là cũng với Thẩm Thời Ân và Tiêu Giác, hai người họ hiện giờ một là quốc cữu trầm ổn kiệm lời, một là hoàng đế mới lớn, tuy rằng sau vẫn có thể bát nháo với họ nhưng trước mặt người khác thì cần phải giữ thể diện cho họ nên cũng đè thấp giọng xuống giới thiệu cho Khương Đào.
Tào thị xa con gần 5 năm, đúng là lúc nhìn hắn không đủ nhưng Tiêu Thế Nam chỉ cười nói với Khương Đào, còn đè âm thanh xuống chỉ để hai người nghe thấy, thật giống như nương là bà lại là người ngoài.
Nhưng Khương Đào là khách, Tào thị cũng không dám nói cái gì.
Không lâu sau, đoàn người tới chính sảnh, đám người Anh Quốc công ngồi xuống, Tiêu Thế Nam còn đang nói chuyện vui vẻ với Khương Đào.
Tào thị chua xót trong lòng, quay đầu đi nhìn hạ nhân ở nhà bếp chuẩn bị cơm trưa.
Sau đó Tiêu Thế Vân tìm tới, vào nhà bếp liền cười nói: “Nương sao lại tự mình tới đây như này? Đã bận một buổi sáng rồi, cẩn thận đừng mệt quá”.
Tiêu Thế Vân mười bốn tuổi, khuôn mặt có năm sáu phần tương tự như ca ca hắn, nhưng khác với Tiêu Thế Nam tràn đấy sức sống, hắn lại hơi gầy, sắc mặt cũng kém hơn người thường, có chút hào hoa phong nhã.
Hắn xưa nay ốm yếu, Tào thị sợ khói nhà bếp ảnh hưởng hắn, vừa kéo hắn ra ngoài vừa nói: “Thân thể con không khỏe xuống giường chạy loạn cái gì?”.
Tiêu Thế Vân hổ thẹn rũ mắt: “Con là đệ đệ, vốn nên tự mình đi đón đại ca. Thân thể lại rất vô dụng, uống thuốc xong nằm xuống mới đỡ hơn”.
“Vậy có là gì, thân thể con vốn suy nhược, đại ca con làm ca ca khẳng định sẽ săn sóc con. Con đừng nghĩ nhiều như vậy, đi tới trước trò chuyện với cha con đi, Thánh thượng tới, nhị biểu ca và nhị biểu tẩu cũng tới rồi…..”.
Tiêu Thế Vân nghe vậy sửng sốt, trong mắt hiện lên một tia kỳ dị: “Nhị biểu tẩu?”.
Tào thị thấy hắn ngẩn người bèn giải thích: “Nhị biểu ca con ở bên ngoài mấy năm đã thành hôn rồi, là cô nương nhà tú tài. Mấy ngày hôm trước ta và cha con đã biết rồi nhưng lúc ấy thân thể còn không phải không thoải mái sao, nên không nói với con”.
Tiêu Thế Vân rất mau thu liễm cảm xúc của bản thân, chỉ gật đầu nói: “Hóa ra là như vậy”.
Mẫu tử hai người ra sảnh ngoài, Tào thị cười ha ha mà giới thiệu Tiêu Thế Vân cho mọi người.
Tiêu Giác và Thẩm Thời Ân kỳ thật cũng không xa lạ với hắn nhưng từ nhỏ hắn đã yếu đuối, không chơi cùng bọn họ, chỉ là thân thích qua lại bình thường.
Lần này giới thiệu chủ yếu là cho Khương Đào quen biết Tiêu Thế Vân.
Lần đầu tiên Khương Đào nhìn thấy Tiêu Giác liền bởi vì mặt hắn có mấy phần tương tự Thẩm Thời Ân mà có hảo cảm.
Tiêu Thế Vân và Tiêu Thế Nam là huynh đệ ruột, lớn lên càng giống nhau.
Nhưng có lẽ vì chuyện thế tử hoặc là vì không có duyên lắm mà ánh mắt đầu tiên Khương Đào nhìn hắn chỉ thấy sau lưng lành lạnh.
Loại cảm giác này rất kỳ quái, rõ ràng đối phương chỉ là một thiếu niên văn nhược, vô cùng khách khí mà gọi nàng “nhị biểu tẩu” nhưng ánh mắt của hắn… Tóm lại khiến Khương Đào rất không thoải mái.
Tuy vậy hai người chưa nói được mấy câu, Anh Quốc công đã gọi Tiêu Thế Vân tới bên người, chủ động đẩy đề tài tới trên người hắn, nói đến chói tai rằng đứa con này ông rất vừa lòng.
Rất rõ ràng, mục đích của chuyện này là để Tiêu Giác đừng do dự nữa, sổ con thỉnh phong thế tử kia nên phê duyệt đi.
Trên mặt Tiêu Giác và Thẩm Thời Ân không biểu hiện gì, trong lòng đều lạnh ngắt.
Khương Đào cũng nghe ra ý tứ ông mà quay đầu nhìn Tiêu Thế Nam – hắn đại khái là nghe không hiểu, ở bên cạnh vui tươi hớn hở cười cười, xong còn hỏi nương hắn: “Tiểu Vân mấy năm nay nhìn không hề thay đổi, vẫn gầy như vậy, có phải thân thể còn chưa khỏe lên hay không?”.
Nói tới cái này, Tào thị như mở máy hát, mặt đầy từ ái nói: “Sức khỏe của đệ đệ con xưa nay không bằng con, mấy năm trước nhà ta bị cấm túc không được ra ngoài, chi phí ăn mặc đều chỉ ra không vào. Ta và cha con khổ một ít thì thôi, thuốc bổ của đệ đệ con không còn thực sự là khiến người khác đau lòng. Hiện giờ ta cũng không trông cậy gì nhiều, chỉ hy vọng nó bình an lớn lên là được”.
Các nam nhân ngồi bên kia nói chuyện, Khương Đào và Tào thị ngồi bên này, hoàn toàn nghe được hết lời bà nói.
Trên mặt Khương Đào vẫn tươi cười nhưng kỳ thật lúc không ai để ý nàng đã hít sâu vài hơi. Quá tức rồi!
Nghe những lời này, ở nhà không thể đi ra ngoài, chi phí ăn ở có người đưa, thuốc bổ của nhi tử ít một tí thì vất vả!
Tiêu Thế Nam làm khổ dịch tận mấy năm đấy!
Cuộc sống ở Anh Quốc công phủ cũng xứng với chữ “khổ” so với những gì hắn trải qua sao?
Hơn nữa cái gì mà “không trông cậy vào hắn”, vị trí thế tử cũng đưa cho hắn rồi còn muốn trông cậy cái gì? Sao không cho hắn làm hoàng đế luôn đi?
Cũng chính là hiện tại thân phận khác biệt, yêu cầu cần duy trì lễ nghi, không thì với tâm tính của Khương Đào, khẳng định nên dỗi luôn đôi phu thê bất công này!
Không lâu sau hạ nhân nói cơm trưa đã chuẩn bị xong, có thể dọn lên.
Tổ tiên của Anh Quốc công cũng xuất phát từ nhà nông, bởi vậy quy củ trên bàn ăn cũng không nhiều, hạ nhân dọn đồ ăn xong liền lui qua một bên.
Anh Quốc công mời Tiêu Giác ngồi ở đầu, sau đó mọi người theo thứ tự ngồi xuống.
Bởi vì là gia yến, bữa cơm này không có chia bàn nhưng cũng may cái bàn nhà họ cũng rất khí phái, mấy người ngồi xuống cũng không quá chen chúc.
Tiêu Giác động đũa trước, sau đó những người khác cũng cầm đũa theo.
Khương Lâm sớm đã đói rồi nhưng trước mặt người khác hắn vẫn rất ngoan ngoãn, không hé răng nửa lời, ngửi thấy mùi đồ ăn thì bụng nhỏ thì thầm hai tiếng.
Tiêu Thế Nam cười ha ha, hỏi hắn muốn ăn cái gì? Sau đó gắp đồ ăn cho hắn
Khương Lâm biết tự ăn cơm, tuy vậy vóc dáng hơi nhỏ, ngồi ở trước bàn to ở phủ Anh Quốc công chỉ lộ ra cái đầu nhỏ.
Khương Đào cười xua tay, nói: “Đệ kệ nó, ta chăm sóc nó là được”.
Lúc này Tiêu Thế Nam mới tự ăn cơm, đi đường cả buổi sáng, lại thích nhất ăn đồ ở nhà, hắn ăn rất nhiều.
Tiêu Giác, Thẩm Thời Ân và Anh Quốc công vừa uống rượu, vừa nói chuyện ngoài lề triều đình.
Khương Đào gắp thức ăn cho Khương Lâm, lúc quay đầu phát hiện Tào thị đang nhìn nàng.
Hai người vừa gặp qua đã hành lễ, Tào thị cũng biết nàng là nữ nhi nhà tú tài nhưng nhìn nàng dù là hành lễ hay lễ nghi trên bàn ăn, cũng không nhìn ra tật xấu gì, bất giác đánh giá nhiều thêm vài lần.
Ánh mắt chạm phải, Tào thị chỉ đành tìm đề tài nói với nàng nhưng kỳ thật cũng không có gì đáng nói, lại không quen biết, tuổi tác và thân phận cũng không bình đẳng. Tào thị cũng chỉ có thể hỏi chính là “Trong nhà có mấy người?”, “Nhà ở đâu?”, “Trên đường đi có vất vả không?”.
Khương Đào tuy không vui khi thấy bà bất công với nhi tử nhưng lúc này không thể không nể mặt nàng, hỏi gì đáp nấy.
Hai người đang hàn huyên, Khương Đào lanh tay lẹ mắt mà vừa đè tay Khương Lâm lại, vừa hơi nâng nâng cằm với Tiêu Thế Nam.
Một lớn một nhỏ này đều không thành thật, thấy Tào thị nói chuyện với nàng còn lén uống rượu, mắt mày đã qua lại một lượt rồi.
Chén rượu niết trong tay Tiêu Thế Nam, Khương Lâm thì đang định nhảy xuống ghế.
Tuy Khương Đào vẫn luôn nói chuyện với Khương Đào nhưng trông hài tử lâu như vậy đã sớm luyện được bản lĩnh mắt nhìn sáu hướng tai nghe tám phương, dư quang đều nhìn thấy hết mấy động tác nhỏ của bọn họ.
Bị nàng nhấn tay một cái, lớn thả chén rượu, nhỏ về chỗ ngồi.
Tào thị ngượng ngùng cười nói: “Đệ đệ nhà con tuổi nhỏ không thể đụng vào rượu nhưng Tiểu Nam cũng đã lớn như vậy rồi, khó được lúc cao hứng, uống một chút cũng được. Tuy vậy rượu ủ lâu năm đúng là sẽ say, nếu Tiểu Nam muốn uống, nương sẽ lấy rượu trái cây cho con”.
Tiêu Thế Nam nào dám, vội vàng xua tay: “Con không uống, con không uống”. Nói xong cẩn thận dùng dư quang đánh giá sắc mặt Khương Đào.
Lúc này trong lòng Tào thị càng thêm chua, con ruột của bà! Lớn tới mười bảy tuổi rồi uống rượu ở nhà còn phải nhìn sắc mặt của người ngoài?!
Sao cũng khiến người làm nương như bà khó chịu!
“Ngài đừng chiều hắn”. Khương Đào cười cười với Tào thị, “Trên đường đệ ấy không quen với thời tiết, đã nôn mấy hôm rồi. Hôm nay ăn mặn nhiều như vậy, không tốt với dạ dày. Lại còn uống rượu thì lát nữa hẳn là sẽ thấy khó chịu”.
Lúc trước Tào thị thấy Tiêu Thế Nam thân thiết với Khương Đào như vậy trong lòng chua thành một mảng, lúc này nghe được những lời này thì tư vị trong lòng càng khỏi cần nói. Dù sao chỉ có một chữ, chua!
Nhưng Khương Đào lại không sai chỗ nào, bà chỉ có thể gượng cười: “Hóa ra là như vậy”.
Tiêu Thế Nam vội vàng làm mặt quỷ xin tha. Tuy vậy cũng không dám lên tiếng, hắn biết Khương Đào là ở trước mặt người khác cho hắn thể diện, bằng không nếu là ở nhà, dám ở lúc dạ dày không khỏe mà muốn uống rượu, Khương Đào nhất định sẽ đánh đũa lên mu bàn tay hắn, sẽ không hẳn chỉ là dạy bảo như này.
Hắn đi ra ngoài ngần ấy năm, cũng coi như khỏe mạnh trưởng thành. Nhưng rốt cuộc cũng nằm gai nếm mật qua, mấy năm trước do bữa no bữa đói mà ảnh hưởng tới dạ dày.
Khương Đào mới đầu ở cùng cũng không biết, khi đó trong nhà cũng không có nhiều tiền, tỷ đệ bọn họ còn đang giữ hiếu, trong nhà rất ít khi có món mặn, nàng ngẫu nhiên mua thịt cho hắn và Thẩm Thời Ân ăn một bữa no, cứ cách bữa như vậy thì không thấy gì.
Nhưng điều kiện trong nhà ngày một tốt hơn, ăn thịt nhiều hơn, hắn có bệnh dạ dày liền lộ ra.
Kỳ thật cũng không quá nghiêm trọng nhưng tiêu hóa không tốt, dễ dàng trướng bụng nôn mửa.
Khương Đào dẫn hắn đi khám, đại phu nói đây cũng không phải bệnh gì lớn, cũng không cần uống thuốc, hằng ngày chú ý một chút là được.
Sau đó Khương Đào hầm canh bổ cho Khương Dương, hắn cũng uống cùng nên đã lâu không có ảnh hưởng gì.
Nhưng trên đường về kinh hắn chơi đến điên rồi, Khương Đào thấy hắn về nhà vui vẻ nên cũng không ngăn đón, hắn đắc ý vênh váo rồi lại bị bệnh dạ dày lại, nôn một trận, tới y quán thì đại phu cũng nói như cũ, không phải bệnh gì nặng, dưỡng nhiều thì tốt rồi.
Vì thế mấy ngày trước Tiêu Thế Nam ăn rất thanh đạm, bởi vì môt bàn đồ ăn này là Tào thị chuẩn bị cho hắn nên Khương Đào mới không ngăn hắn ăn.
Chỉ dùng bừa thì thôi, hắn lại còn uống rượu, Khương Đào đương nhiên phải ngăn.
“Được được không nói”, Khương Đào gật đầu cười, quay đầu dùng thanh âm chỉ Thẩm Thời Ân nghe được nói với hắn: “Đệ ấy mấy ngày nay không biết chừng mực, ta cũng không áp được đệ ấy. Vẫn là người làm ca ca là chàng tới”.
Thẩm Thời Ân cong cong môi, gật đầu nói; “Phu nhân vất vả rồi, sau này ta sẽ quản giáo hắn”. Sau đó nói với Tiêu Thế Nam, “Đệ không phải luôn muốn học đao pháp sao, ngày mai ta sẽ bắt đầu dạy đệ, một ngày huấn luyện hai canh giờ, thân thể khỏe hơn sẽ không còn bệnh gì nữa”.
Tiêu Thế Nam nghe xong cảm thấy mấy món ngon trước mặt đều không còn mùi vị gì.
Đao pháp Thẩm gia đúng là hắn muốn học nhưng mới vừa trở lại kinh thành, sơn hào hải vị, giường rộng gối êm hắn còn chưa hưởng thụ qua mà! Sao lại đã trở thành ngày tháng khổ hạnh rồi?!
Tiêu Thế Nam uể oải cảm thấy no rồi, cũng không ăn gì nữa, Tiêu Giác thấy hắn buồn bực, cố nén ý cười, trên đường đi tới đây hắn đã phân phó người về cung lấy vải.
Chờ bọn họ ăn xong, cung nhân liền đem vải tới.
Tiêu Thế Nam rất dễ dỗ, vuốt sa tanh mềm liền cười tươi như hoa.
Tiêu Giác thấy hắn đã tốt liền nói trong cung còn nhiều việc cần xử lý, Thẩm Thời Ân và Khương Đào cũng cáo từ.
Sau khi ăn xong Tào thị kéo Tiêu Thế Nam muốn nói chuyện riêng, bà rất muốn loại trừ cái cảm giác xa cách này.
Tiêu Thế Nam cũng rất ngoan ngoãn, nương hắn hỏi gì hắn đáp nấy.
Tào thị lại được một phen hoảng hốt, cảm thấy là nhi tử ruột của mình, cũng ôn hòa như trước, mới rồi hẳn là mình nghĩ nhiều.
Nhưng lúc Anh Quốc công tiễn bọn Khương Đào và Thẩm Thời Ân ra ngoài, hắn cũng đứng dậy đi theo.
Tào thị vội hỏi, con đi đâu vậy?
Tiêu Thế Nam không chút nghĩ ngợi đáp: “Về nhà!”.
Bởi vì không có người ngoài, Tiêu Giác cũng không xưng “trẫm” nữa, chỉ nói: “Trước đó ở ngoài thành ta thấy hắn không tìm phụ mẫu, cho rằng hắn còn đang giận chuyện thế tử. Mới rồi hỏi qua mới biết được, hắn căn bản không nhìn thấy phụ mẫu nhà hắn”.
Này đúng là chuyện Tiêu Thế Nam có thể làm, Khương Đào buồn cười lắc đầu.
Phu thê Anh Quốc công rốt cuộc là trưởng bối của Thẩm Thời Ân và Tiêu Thế Nam, đã đặc biệt tới nghênh đón bọn họ, tuy rằng đối tượng họ đón không phải Khương Đào nhưng nàng vẫn cảm thấy cần phải đi bái kiến một chút.
Hơn nữa nàng rất không yên tâm Tiêu Thế Nam đi về một mình, sợ hắn đã vì gia tộc mà nhượng bộ tới mức ấy nhưng phụ mẫu lại chẳng mảy may thương hắn nửa phần.
Vì thế đoàn người bọn họ cũng tới Anh Quốc công phủ.
Bọn họ đi không nhanh không chậm, lúc qua tới nơi xe ngựa cũng dừng ở phủ Anh Quốc công, phu nhân Tào thị xuống xe trước, nhìn thấy Tiêu Thế Nam ở cửa liền bật khóc: “Hài tử của ta, mới rồi con không có tới tìm ta và cha con, ta còn tưởng là con còn giận chúng ta”.
Tiêu Thế Nam ngượng ngùng mà gãi đầu nói: “Nương, ngoài thành quá nhiều người, con không nhìn thấy hai người thôi”.
Tào thị xem xét hắn từ đầu tới chân, đau lòng nói: “Con cao lên, cũng gầy đi rồi, tuy vậy cũng không thay đổi là bao, ở ngoài thành liếc mắt liền nhận ra con. Nương sớm đã sai đầu bếp làm mấy món con thích ăn, lúc này vào ăn cơm đi”.
Nói xong, Anh Quốc công cũng xuống xe ngựa, Tiêu Thế Nam xưa nay sợ vị phụ thân uy nghiêm này, thấy ông liền thả Khương Lâm xuống, cung kính hành lễ.
Trước đó, Anh Quốc công còn tức giận chuyện Tiêu Thế Nam bỏ đi theo đoàn người Khương Đào nhưng lúc này nghe hắn giải thích, trong lòng cũng có chút áy náy với hắn, cũng không quở trách, chỉ là nghiêm khắc dạy dỗ như trước: “Đã lớn từng này rồi sao còn lỗ mãng như vậy? Nửa điểm Quốc công thế tử…. công tử cũng không có!”.
Ông xưa nay thích giáo huấn người, trong nhà cũng chỉ có Tiêu Thế Vân là không sợ ông, Tiêu Thế Nam thành thật mà nhận sai.
Bọn Khương Đào tới muộn hơn, đúng lúc nghe được Anh Quốc công đang giáo huấn Tiêu Thế Nam.
Nụ cười trên mặt nàng phai đi, sắc mặt của Thẩm Thời Ân và Tiêu Giác cũng rất khó coi.
“Lão gia”. Tào thị kéo Anh Quốc công lại, sau đó phu thê hai người hành lễ với Tiêu Giác.
Tiêu Giác nhàn nhạt gật đầu; “Hôm nay chúng ta tới theo lễ, di ngoại tổ phụ*, di ngoại tổ mẫu khách khí rồi”.
*Mối quan hệ này hơi lằng nhằng, nó là ông bác, bà cô bên mình, nên do không tìm được từ khác tôi đành thay thành như này, thông cảm nha, nó là 姨外祖父 và 姨外祖母 , ai biết cách gọi cmt tui biết nha.
Tào thị cười hòa giải: “Trong nhà đã sớm chuẩn bị cơm, không bằng cùng tới phủ dùng cơm?”.
Thẩm gia tuy rằng ở cách vách nhưng trong nhà không có ai lo liệu, phủ đệ là vừa sửa lại, hạ nhân cũng chưa chọn xong, nồi lạnh bếp lạnh, Thẩm Thời Ân không nghĩ Khương Đào về rồi còn phải dọn bếp nên gật đầu nói được.
Hắn mở miệng, đương nhiên Tiêu Giác cũng không có ý kiến.
Đoàn người đi vào phủ Anh Quốc công, Anh Quốc công và Tiêu Giác, Thẩm Thời Ân đi ở đằng trước.
Nhưng người khác đi sau họ nửa bước, Tiêu Thế Nam một tay nắm tay Khương Lâm, một bên giới thiệu cho Khương Đào.
“Trong nhà thật ra không hề thay đổi gì, tẩu tử nhìn chỗ đá xanh này có một cái khe, là khi còn nhỏ nhị ca ta nghe nói cha ta có một cái Lang Gia bảng chính thống, huynh ấy tò mò muốn ta đi trộm ra, kết quả vừa đi tới cửa ta cầm không chắc, nó nện lên sàn nhà… Gạch thực ra là đổi rồi nhưng ảnh bích này hình như là đồ tiền triều, cha ta rất thích, không sứt mẻ bao nhiêu nên vẫn luôn đặt ở đây”.
“A, cái hành lang này, khi còn nhỏ đệ thích chơi trốn tìm với Tiêu Giác ở đây, hắn hồi nhỏ mê chơi lắm, mỗi lần đều trốn ở cùng một góc, rúc đầu kĩ tới mức không ai nhìn ra”.
“Núi giả ở hoa viên đã không còn rồi, hình như là có một lần Tiêu Giác bị ta dỗ bò lên sau đó bị té. Cha hắn còn chưa nói gì mà cha ta đã mắng vốn ta một hồi, sau đó đến cái bóng của núi giả cũng không còn”.
Bởi vì thời ấu thơ của hắn là cũng với Thẩm Thời Ân và Tiêu Giác, hai người họ hiện giờ một là quốc cữu trầm ổn kiệm lời, một là hoàng đế mới lớn, tuy rằng sau vẫn có thể bát nháo với họ nhưng trước mặt người khác thì cần phải giữ thể diện cho họ nên cũng đè thấp giọng xuống giới thiệu cho Khương Đào.
Tào thị xa con gần 5 năm, đúng là lúc nhìn hắn không đủ nhưng Tiêu Thế Nam chỉ cười nói với Khương Đào, còn đè âm thanh xuống chỉ để hai người nghe thấy, thật giống như nương là bà lại là người ngoài.
Nhưng Khương Đào là khách, Tào thị cũng không dám nói cái gì.
Không lâu sau, đoàn người tới chính sảnh, đám người Anh Quốc công ngồi xuống, Tiêu Thế Nam còn đang nói chuyện vui vẻ với Khương Đào.
Tào thị chua xót trong lòng, quay đầu đi nhìn hạ nhân ở nhà bếp chuẩn bị cơm trưa.
Sau đó Tiêu Thế Vân tìm tới, vào nhà bếp liền cười nói: “Nương sao lại tự mình tới đây như này? Đã bận một buổi sáng rồi, cẩn thận đừng mệt quá”.
Tiêu Thế Vân mười bốn tuổi, khuôn mặt có năm sáu phần tương tự như ca ca hắn, nhưng khác với Tiêu Thế Nam tràn đấy sức sống, hắn lại hơi gầy, sắc mặt cũng kém hơn người thường, có chút hào hoa phong nhã.
Hắn xưa nay ốm yếu, Tào thị sợ khói nhà bếp ảnh hưởng hắn, vừa kéo hắn ra ngoài vừa nói: “Thân thể con không khỏe xuống giường chạy loạn cái gì?”.
Tiêu Thế Vân hổ thẹn rũ mắt: “Con là đệ đệ, vốn nên tự mình đi đón đại ca. Thân thể lại rất vô dụng, uống thuốc xong nằm xuống mới đỡ hơn”.
“Vậy có là gì, thân thể con vốn suy nhược, đại ca con làm ca ca khẳng định sẽ săn sóc con. Con đừng nghĩ nhiều như vậy, đi tới trước trò chuyện với cha con đi, Thánh thượng tới, nhị biểu ca và nhị biểu tẩu cũng tới rồi…..”.
Tiêu Thế Vân nghe vậy sửng sốt, trong mắt hiện lên một tia kỳ dị: “Nhị biểu tẩu?”.
Tào thị thấy hắn ngẩn người bèn giải thích: “Nhị biểu ca con ở bên ngoài mấy năm đã thành hôn rồi, là cô nương nhà tú tài. Mấy ngày hôm trước ta và cha con đã biết rồi nhưng lúc ấy thân thể còn không phải không thoải mái sao, nên không nói với con”.
Tiêu Thế Vân rất mau thu liễm cảm xúc của bản thân, chỉ gật đầu nói: “Hóa ra là như vậy”.
Mẫu tử hai người ra sảnh ngoài, Tào thị cười ha ha mà giới thiệu Tiêu Thế Vân cho mọi người.
Tiêu Giác và Thẩm Thời Ân kỳ thật cũng không xa lạ với hắn nhưng từ nhỏ hắn đã yếu đuối, không chơi cùng bọn họ, chỉ là thân thích qua lại bình thường.
Lần này giới thiệu chủ yếu là cho Khương Đào quen biết Tiêu Thế Vân.
Lần đầu tiên Khương Đào nhìn thấy Tiêu Giác liền bởi vì mặt hắn có mấy phần tương tự Thẩm Thời Ân mà có hảo cảm.
Tiêu Thế Vân và Tiêu Thế Nam là huynh đệ ruột, lớn lên càng giống nhau.
Nhưng có lẽ vì chuyện thế tử hoặc là vì không có duyên lắm mà ánh mắt đầu tiên Khương Đào nhìn hắn chỉ thấy sau lưng lành lạnh.
Loại cảm giác này rất kỳ quái, rõ ràng đối phương chỉ là một thiếu niên văn nhược, vô cùng khách khí mà gọi nàng “nhị biểu tẩu” nhưng ánh mắt của hắn… Tóm lại khiến Khương Đào rất không thoải mái.
Tuy vậy hai người chưa nói được mấy câu, Anh Quốc công đã gọi Tiêu Thế Vân tới bên người, chủ động đẩy đề tài tới trên người hắn, nói đến chói tai rằng đứa con này ông rất vừa lòng.
Rất rõ ràng, mục đích của chuyện này là để Tiêu Giác đừng do dự nữa, sổ con thỉnh phong thế tử kia nên phê duyệt đi.
Trên mặt Tiêu Giác và Thẩm Thời Ân không biểu hiện gì, trong lòng đều lạnh ngắt.
Khương Đào cũng nghe ra ý tứ ông mà quay đầu nhìn Tiêu Thế Nam – hắn đại khái là nghe không hiểu, ở bên cạnh vui tươi hớn hở cười cười, xong còn hỏi nương hắn: “Tiểu Vân mấy năm nay nhìn không hề thay đổi, vẫn gầy như vậy, có phải thân thể còn chưa khỏe lên hay không?”.
Nói tới cái này, Tào thị như mở máy hát, mặt đầy từ ái nói: “Sức khỏe của đệ đệ con xưa nay không bằng con, mấy năm trước nhà ta bị cấm túc không được ra ngoài, chi phí ăn mặc đều chỉ ra không vào. Ta và cha con khổ một ít thì thôi, thuốc bổ của đệ đệ con không còn thực sự là khiến người khác đau lòng. Hiện giờ ta cũng không trông cậy gì nhiều, chỉ hy vọng nó bình an lớn lên là được”.
Các nam nhân ngồi bên kia nói chuyện, Khương Đào và Tào thị ngồi bên này, hoàn toàn nghe được hết lời bà nói.
Trên mặt Khương Đào vẫn tươi cười nhưng kỳ thật lúc không ai để ý nàng đã hít sâu vài hơi. Quá tức rồi!
Nghe những lời này, ở nhà không thể đi ra ngoài, chi phí ăn ở có người đưa, thuốc bổ của nhi tử ít một tí thì vất vả!
Tiêu Thế Nam làm khổ dịch tận mấy năm đấy!
Cuộc sống ở Anh Quốc công phủ cũng xứng với chữ “khổ” so với những gì hắn trải qua sao?
Hơn nữa cái gì mà “không trông cậy vào hắn”, vị trí thế tử cũng đưa cho hắn rồi còn muốn trông cậy cái gì? Sao không cho hắn làm hoàng đế luôn đi?
Cũng chính là hiện tại thân phận khác biệt, yêu cầu cần duy trì lễ nghi, không thì với tâm tính của Khương Đào, khẳng định nên dỗi luôn đôi phu thê bất công này!
Không lâu sau hạ nhân nói cơm trưa đã chuẩn bị xong, có thể dọn lên.
Tổ tiên của Anh Quốc công cũng xuất phát từ nhà nông, bởi vậy quy củ trên bàn ăn cũng không nhiều, hạ nhân dọn đồ ăn xong liền lui qua một bên.
Anh Quốc công mời Tiêu Giác ngồi ở đầu, sau đó mọi người theo thứ tự ngồi xuống.
Bởi vì là gia yến, bữa cơm này không có chia bàn nhưng cũng may cái bàn nhà họ cũng rất khí phái, mấy người ngồi xuống cũng không quá chen chúc.
Tiêu Giác động đũa trước, sau đó những người khác cũng cầm đũa theo.
Khương Lâm sớm đã đói rồi nhưng trước mặt người khác hắn vẫn rất ngoan ngoãn, không hé răng nửa lời, ngửi thấy mùi đồ ăn thì bụng nhỏ thì thầm hai tiếng.
Tiêu Thế Nam cười ha ha, hỏi hắn muốn ăn cái gì? Sau đó gắp đồ ăn cho hắn
Khương Lâm biết tự ăn cơm, tuy vậy vóc dáng hơi nhỏ, ngồi ở trước bàn to ở phủ Anh Quốc công chỉ lộ ra cái đầu nhỏ.
Khương Đào cười xua tay, nói: “Đệ kệ nó, ta chăm sóc nó là được”.
Lúc này Tiêu Thế Nam mới tự ăn cơm, đi đường cả buổi sáng, lại thích nhất ăn đồ ở nhà, hắn ăn rất nhiều.
Tiêu Giác, Thẩm Thời Ân và Anh Quốc công vừa uống rượu, vừa nói chuyện ngoài lề triều đình.
Khương Đào gắp thức ăn cho Khương Lâm, lúc quay đầu phát hiện Tào thị đang nhìn nàng.
Hai người vừa gặp qua đã hành lễ, Tào thị cũng biết nàng là nữ nhi nhà tú tài nhưng nhìn nàng dù là hành lễ hay lễ nghi trên bàn ăn, cũng không nhìn ra tật xấu gì, bất giác đánh giá nhiều thêm vài lần.
Ánh mắt chạm phải, Tào thị chỉ đành tìm đề tài nói với nàng nhưng kỳ thật cũng không có gì đáng nói, lại không quen biết, tuổi tác và thân phận cũng không bình đẳng. Tào thị cũng chỉ có thể hỏi chính là “Trong nhà có mấy người?”, “Nhà ở đâu?”, “Trên đường đi có vất vả không?”.
Khương Đào tuy không vui khi thấy bà bất công với nhi tử nhưng lúc này không thể không nể mặt nàng, hỏi gì đáp nấy.
Hai người đang hàn huyên, Khương Đào lanh tay lẹ mắt mà vừa đè tay Khương Lâm lại, vừa hơi nâng nâng cằm với Tiêu Thế Nam.
Một lớn một nhỏ này đều không thành thật, thấy Tào thị nói chuyện với nàng còn lén uống rượu, mắt mày đã qua lại một lượt rồi.
Chén rượu niết trong tay Tiêu Thế Nam, Khương Lâm thì đang định nhảy xuống ghế.
Tuy Khương Đào vẫn luôn nói chuyện với Khương Đào nhưng trông hài tử lâu như vậy đã sớm luyện được bản lĩnh mắt nhìn sáu hướng tai nghe tám phương, dư quang đều nhìn thấy hết mấy động tác nhỏ của bọn họ.
Bị nàng nhấn tay một cái, lớn thả chén rượu, nhỏ về chỗ ngồi.
Tào thị ngượng ngùng cười nói: “Đệ đệ nhà con tuổi nhỏ không thể đụng vào rượu nhưng Tiểu Nam cũng đã lớn như vậy rồi, khó được lúc cao hứng, uống một chút cũng được. Tuy vậy rượu ủ lâu năm đúng là sẽ say, nếu Tiểu Nam muốn uống, nương sẽ lấy rượu trái cây cho con”.
Tiêu Thế Nam nào dám, vội vàng xua tay: “Con không uống, con không uống”. Nói xong cẩn thận dùng dư quang đánh giá sắc mặt Khương Đào.
Lúc này trong lòng Tào thị càng thêm chua, con ruột của bà! Lớn tới mười bảy tuổi rồi uống rượu ở nhà còn phải nhìn sắc mặt của người ngoài?!
Sao cũng khiến người làm nương như bà khó chịu!
“Ngài đừng chiều hắn”. Khương Đào cười cười với Tào thị, “Trên đường đệ ấy không quen với thời tiết, đã nôn mấy hôm rồi. Hôm nay ăn mặn nhiều như vậy, không tốt với dạ dày. Lại còn uống rượu thì lát nữa hẳn là sẽ thấy khó chịu”.
Lúc trước Tào thị thấy Tiêu Thế Nam thân thiết với Khương Đào như vậy trong lòng chua thành một mảng, lúc này nghe được những lời này thì tư vị trong lòng càng khỏi cần nói. Dù sao chỉ có một chữ, chua!
Nhưng Khương Đào lại không sai chỗ nào, bà chỉ có thể gượng cười: “Hóa ra là như vậy”.
Tiêu Thế Nam vội vàng làm mặt quỷ xin tha. Tuy vậy cũng không dám lên tiếng, hắn biết Khương Đào là ở trước mặt người khác cho hắn thể diện, bằng không nếu là ở nhà, dám ở lúc dạ dày không khỏe mà muốn uống rượu, Khương Đào nhất định sẽ đánh đũa lên mu bàn tay hắn, sẽ không hẳn chỉ là dạy bảo như này.
Hắn đi ra ngoài ngần ấy năm, cũng coi như khỏe mạnh trưởng thành. Nhưng rốt cuộc cũng nằm gai nếm mật qua, mấy năm trước do bữa no bữa đói mà ảnh hưởng tới dạ dày.
Khương Đào mới đầu ở cùng cũng không biết, khi đó trong nhà cũng không có nhiều tiền, tỷ đệ bọn họ còn đang giữ hiếu, trong nhà rất ít khi có món mặn, nàng ngẫu nhiên mua thịt cho hắn và Thẩm Thời Ân ăn một bữa no, cứ cách bữa như vậy thì không thấy gì.
Nhưng điều kiện trong nhà ngày một tốt hơn, ăn thịt nhiều hơn, hắn có bệnh dạ dày liền lộ ra.
Kỳ thật cũng không quá nghiêm trọng nhưng tiêu hóa không tốt, dễ dàng trướng bụng nôn mửa.
Khương Đào dẫn hắn đi khám, đại phu nói đây cũng không phải bệnh gì lớn, cũng không cần uống thuốc, hằng ngày chú ý một chút là được.
Sau đó Khương Đào hầm canh bổ cho Khương Dương, hắn cũng uống cùng nên đã lâu không có ảnh hưởng gì.
Nhưng trên đường về kinh hắn chơi đến điên rồi, Khương Đào thấy hắn về nhà vui vẻ nên cũng không ngăn đón, hắn đắc ý vênh váo rồi lại bị bệnh dạ dày lại, nôn một trận, tới y quán thì đại phu cũng nói như cũ, không phải bệnh gì nặng, dưỡng nhiều thì tốt rồi.
Vì thế mấy ngày trước Tiêu Thế Nam ăn rất thanh đạm, bởi vì môt bàn đồ ăn này là Tào thị chuẩn bị cho hắn nên Khương Đào mới không ngăn hắn ăn.
Chỉ dùng bừa thì thôi, hắn lại còn uống rượu, Khương Đào đương nhiên phải ngăn.
“Được được không nói”, Khương Đào gật đầu cười, quay đầu dùng thanh âm chỉ Thẩm Thời Ân nghe được nói với hắn: “Đệ ấy mấy ngày nay không biết chừng mực, ta cũng không áp được đệ ấy. Vẫn là người làm ca ca là chàng tới”.
Thẩm Thời Ân cong cong môi, gật đầu nói; “Phu nhân vất vả rồi, sau này ta sẽ quản giáo hắn”. Sau đó nói với Tiêu Thế Nam, “Đệ không phải luôn muốn học đao pháp sao, ngày mai ta sẽ bắt đầu dạy đệ, một ngày huấn luyện hai canh giờ, thân thể khỏe hơn sẽ không còn bệnh gì nữa”.
Tiêu Thế Nam nghe xong cảm thấy mấy món ngon trước mặt đều không còn mùi vị gì.
Đao pháp Thẩm gia đúng là hắn muốn học nhưng mới vừa trở lại kinh thành, sơn hào hải vị, giường rộng gối êm hắn còn chưa hưởng thụ qua mà! Sao lại đã trở thành ngày tháng khổ hạnh rồi?!
Tiêu Thế Nam uể oải cảm thấy no rồi, cũng không ăn gì nữa, Tiêu Giác thấy hắn buồn bực, cố nén ý cười, trên đường đi tới đây hắn đã phân phó người về cung lấy vải.
Chờ bọn họ ăn xong, cung nhân liền đem vải tới.
Tiêu Thế Nam rất dễ dỗ, vuốt sa tanh mềm liền cười tươi như hoa.
Tiêu Giác thấy hắn đã tốt liền nói trong cung còn nhiều việc cần xử lý, Thẩm Thời Ân và Khương Đào cũng cáo từ.
Sau khi ăn xong Tào thị kéo Tiêu Thế Nam muốn nói chuyện riêng, bà rất muốn loại trừ cái cảm giác xa cách này.
Tiêu Thế Nam cũng rất ngoan ngoãn, nương hắn hỏi gì hắn đáp nấy.
Tào thị lại được một phen hoảng hốt, cảm thấy là nhi tử ruột của mình, cũng ôn hòa như trước, mới rồi hẳn là mình nghĩ nhiều.
Nhưng lúc Anh Quốc công tiễn bọn Khương Đào và Thẩm Thời Ân ra ngoài, hắn cũng đứng dậy đi theo.
Tào thị vội hỏi, con đi đâu vậy?
Tiêu Thế Nam không chút nghĩ ngợi đáp: “Về nhà!”.
Bình luận facebook