Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 154
Tiêu Thế Vân còn đang nghĩ một nữ tử như Khương Đào khẳng định sẽ không xen vào ân oán giữa Thẩm Thời Ân và Tiêu Giác nhưng sau này, Khương Đào đúng là hỏi tới.
Lúc đó đã là ban đêm, nàng và Thẩm Thời Ân nháo một trận trên giường, sau Khương Đào mất sức nằm trên ngực hắn, nghe tiếng tim đập của hắn mà ậm ừ một lúc, cứ muốn nói rồi thôi.
Sắc mặt Thẩm Thời Ân thỏa mãn, nghịch tóc nàng xong liền nhịn không được cười nói: “Ban ngày mắng Tiêu Thế Vân không phải nhanh mồm nhanh miệng lắm sao? Sao lúc này lại như hồ lô đóng nút rồi? Đến ta cũng muốn giấu?”.
Sau khi hai người thành hôn vẫn luôn tốt đẹp, đặc biệt là sau khi bí mật của Thẩm Thời Ân được khơi ra thì giữa hai người càng chẳng có bí mật gì.
Khương Đào trực tiếp hỏi: “Chàng và Tiêu Giác… có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”.
Thẩm Thời Ân nói: “Sao nàng lại hỏi vậy? Ta và Tiểu Giác là ruột thịt, có thể có chuyện gì chứ?”.
Khương Đào nghĩ một lúc mới nói: “Ta có một cảm giác rất kỳ lạ. Lúc trước ở huyện thành, chàng và Tiểu Giác ở chung còn không thấy sao nhưng sau khi hồi kinh ta thấy hai người dường như có chút xa cách? Ngược lại là Tiểu Nam và Tiểu Giác, thân như huynh đệ ruột… Ta vốn tưởng là do tuổi tác của chàng lớn hơn chúng nó, không chừng trước đó mọi người ở chung cũng như vậy. Nhưng hôm qua Tiểu Nam nói với ta những chuyện lúc trước ở phủ Anh Quốc công, gì mà chàng vì muốn nhìn Lang Gia bảng của Anh Quốc công mà dỗ hắn trộm cái Lang Gia bảng chục cân ra ngoài, còn có chàng đồng ý chơi trốn tìm với họ, kết quả chân trước chàng vừa đồng ý xong sau đã tự mình đi chơi chỗ khác, hồn nhiên quên luôn bọn họ, hai đứa nó ở sau núi giả ngủ một buổi trưa, bị say nắng tới hôn mê rồi mới bị hạ nhân tìm được….”.
Nhắc tới mấy chuyện “thiếu đạo đức’ mình làm hồi mười mấy tuổi, Thẩm Thời Ân khẽ cười.
“Dù sao ta cảm thấy chàng trước đó hẳn là luôn chơi cùng bọn họ, không thì không có khả năng ba người lại có quan hệ tốt như vậy”.
“Vậy không thể là do ta ra ngoài mấy năm đã chín chắn hơn rồi à?”.
“Lời là nói như vậy nhưng ta cảm giác thôi. Có thể là ta nghĩ nhiều”. Khương Đào thực sự là không thể nghĩ ra lời nào, dù sao qua vài lần Thẩm Thời Ân và Tiêu Giác ở chung, cứ cảm thấy có gì đó không đúng.
Thấy nàng buồn thật, Thẩm Thời Ân ngừng cười, nhẹ nhàng thở dài một tiếng: “Là vấn đề của ta. Lòng ta có khúc mắc”.
Khương Đào ngửa đầu nhìn hắn, hắn mới nói: “Kỳ thật ta vẫn luôn cảm thấy chuyện năm đó không đúng, sau khi hồi kinh bèn lật lại bản án năm đó, xử lý nhanh gọn nhẹ nhàng quá mức. Giống như có người đã an bài hết thảy, chỉ chờ ta về liền đem hết mọi thứ của Thẩm gia trả về cho ta”.
Khương Đào lập tức nhận ra ý tứ của hắn, nhịn không được rùng mình.
“Ý của chàng là hoàng cung….”.
Thẩm Thời Ân vỗ lưng nàng, ý bảo nàng không cần sợ, “Chỉ là ta đoán thôi”.
Lúc ở kinh thành, Thẩm gia do phụ thân của Thẩm Thời Ân và đại ca hắn gánh vác. Thẩm Thời Ân tuy không để ý chuyện trong nhà nhưng không bao giờ tin cha hắn và đại ca sẽ mưu phản.
Trước đó hắn ở bên ngoài làm khổ dịch liền nghĩ, nếu có một ngày có thể về kinh, nhất định phải tra rõ bản án năm đó, vì nhà mình rửa sạch oan khuất, khiến kẻ thù hãm hại nhà hắn phải trả giá gấp trăm ngàn lần.
Vì thế, hắn và Tiêu Giác về kinh trước, nghĩ để Khương Đào về muộn hơn, chính là không muốn để cho Khương Đào thấy những thứ máu me như vậy.
Nhưng tình huống lại đơn giản ngoài dự đoán, năm đó mấy văn thần hợp lực vu hãm Thẩm gia lập tức thi nhau khai khẩu cung, sau khi nói xong liền tự sát ở trong ngục, những cái gọi là bằng chứng ấy cũng dễ dàng bị lật tẩy, tựa như Thẩm gia khi đó đổ sập xuống vậy, có mấy thế lực không tên, không cố chút sức nào liền rửa sạch hết ô danh của Thẩm gia.
Nếu Tiêu Giác đăng cơ lâu rồi, Thẩm Thời Ân có lẽ sẽ cảm thấy là do người của hắn.
Nhưng Tiêu Giác là tân đế, khống chế triều đình còn lâu mới đủ sức.
Nếu không phải hắn, chính là có thế lực lớn hơn, đã sớm an bài hết thảy.
Nhẫn nại hơn tân đế, trừ bỏ tiên đế nhiều năm ngồi ổn định trên ngai vàng kia, còn có ai?
Thẩm Thời Ân liền có một dự đoán không hề tốt.
“Muốn tra sao?".
Thẩm Thời Ân gật đầu, “Đang điều tra, chỉ là mới hồi kinh có nhiều thứ bất tiện, sợ là không thể 2 – 3 ngày đã tra rõ được”.
Khương Đào gật đầu nói: “Không sao, dù sao chúng ta còn nhiều thời gian. Chỉ có một chuyện ta muốn nhắc chàng”.
Nàng dừng một chút mới nói tiếp: “Dù kết quả có ra sao, Tiểu Giác vô tội, đúng không?”.
Thẩm Thời Ân nhắm mắt, nói hắn đã biết.
Khương Đào nằm trong lòng hắn, nghĩ thầm nếu thực là do lão hoàng đế làm, chẳng khác nào Thẩm gia và hoàng thất có huyết hải thâm thù. Thẩm Thời Ân trọng tình nghĩa, nếu điều tra ra thật là như vậy, sợ là hắn sẽ lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Cũng khó trách Thẩm Thời Ân phỏng đoán xong, rõ ràng là cữu cữu ruột nhưng lại không thân cận như Tiêu Thế Nam với Tiêu Giác.
Trong lúc nhất thời Khương Đào cũng không biết nên nói gì thì tốt, chỉ mong chân tướng không đáng sợ như phỏng đoán của Thẩm Thời Ân.
……………
Hôm sau khi thức dậy, Khương Đào còn đang suy nghĩ những lời Thẩm Thời Ân nói với nàng, tâm phiền ý loạn nhưng không ảnh hưởng tới chuyện thêu thùa, buổi chiều may xong áo ngủ cho Tiêu Thế Nam và Khương Lân.
Làm xong nàng gọi Tiêu Thế Nam và Khương Lâm tới cho họ thử.
Áo ngủ hai người là cùng chất, màu xanh, dáng rộng nhưng ngắn, chủ yếu là vải tốt, mặc vào rất vừa còn thoải mái.
Mặc thử xong nói rất vừa người, Khương Đào liền gọi người bưng nước tới, chuẩn bị giặt quần áo.
Hiện tại Thẩm gia thuê thêm người, cũng sợ là có người rắp tâm an bài gián điệp vào phủ nên lựa chọn vô cùng gắt gao nhưng trong phủ cũng dần náo nhiệt hơn. Nghe nói cần giặt quần áo, từ bà tử quét nhà tới nha hoàn đều tranh làm.
Các nàng muốn thể hiện nhưng Tiêu Thế Nam nghĩ tới vải quý, còn không cho họ chạm vào, chỉ để bọn họ bưng nước tới, tự hắn giặt.
Khương Lâm cũng học theo nói muốn tự giặt, dù sao ở bên ngoài quần áo của họ cũng là tự họ giặt quen rồi.
Khương Đào cũng để bọn họ tùy ý, sau người bưng nước tới, một lớn một nhỏ cụng đầu vào nhau ngồi xổm trong viện giặt.
Không ngờ Tào thị lại tới cửa bái phỏng.
Khương Đào còn rất giật mình, - trước đó nàng còn đánh vào thể diện của Tiêu Thế Vân như vậy mà Tào thị còn tới cửa? Chẳng lẽ tới gây khó dễ?
Nhưng người đã tới, Khương Đào cũng không sợ, sai người mời Tào thị tới.
Ngoài dự kiến của nàng, trên mặt Tào thị chẳng có nửa điểm tức giận, vào chính viện còn vui tươi hớn hở: “Hôm qua đi vội quá, còn chưa kịp nói chuyện nhiều hơn với con đâu”.
Trong lòng Khương Đào buồn bực nhưng trên mặt cũng không thể hiện ra điều gì, chỉ cười mời Tào thị vào phòng nói chuyện.
Tào thị nhìn thoáng qua Tiêu Thế Nam đang giặt quần áo ở trong viện rồi đi vào phòng.
Bà nói với Khương Đào sắp tới sinh thần của Thái Hoàng Thái Hậu rồi, mọi người đều chuẩn bị lễ vật, vàng bạc gì đó không cần tặng, Thái Hoàng Thái Hậu không thích những cái đó.
“Trước đó ngẫu nhiên nghe được Tiểu Nam nhắc tới kỹ năng thêu thùa của con rất lợi hại. Thái Hoàng Thái Hậu cũng đúng lúc rất thích cái này. Con không ngại làm một bức đồ thêu, trước không cần nói làm như nào, chỉ cần một phần tâm ý này khẳng định có thể dỗ bà ấy vui”.
Khương Đào đương nhiên biết Thái Hoàng Thái Hậu thích thêu thùa, hơn nữa bởi vì bà thích mà sư phụ nàng mới có thể qua bao triều đại vẫn được mọi người yêu thích.
Chỉ tiếc Tô Như Thị vốn dĩ đã nói gặp nàng ở tỉnh thành nhưng lúc thi Hương thời tiết quá nóng, Tô Như Thị sợ say nắng chậm trễ hành trình của nàng nên viết tin cho Khương Đào, để Khương Đào về kinh trước, bà sau sẽ cùng Vệ gia hồi kinh.
Không thì nếu có Tô Như Thị ở đây, được bà cất nhắc, Khương Đào có thể lập tức bắt đầu chuẩn bị thọ lễ.
Tuy rằng Tào thị nói là Khương Đào vốn đã biết nhưng duỗi tay không thể đánh người đang cười, cũng là phần ý tốt của bà, Khương Đào nhận ân tình này, nói cảm tạ.
Hai người hàn huyên một lúc, Tào thị phảng phất như không nhớ ra chuyện không vui hôm qua, ngồi một lúc mới đứng dậy.
Khương Đào tự mình đưa bà ra cửa, Tiêu Thế Nam và Khương Lâm cũng đã giặt xong quần áo của mình.
Nhìn thấy Tiêu Thế Nam thành thục mà giặt, vắt, phơi quần áo, Tào thị đứng lại, trong lòng đột nhiên có chút khó chịu – Tiêu Thế Nam dù là không được sủng ái như Tiêu Thế Vân nhưng dù sao cũng từng là thế tử phủ Anh Quốc công, nói là y duỗi tay có cơm bón tận miệng cũng không quá.
Trước đó mới thấy Tiêu Thế Nam hồi kinh, Tào thị thấy hắn cao hơn, trên mặt cũng tươi cười như trước liền theo bản năng mà nghĩ rằng hắn ở bên ngoài cũng rất tốt, cũng không lo lắng.
Sau đó, Tiêu Thế Nam chỉ ở phủ Anh Quốc công ăn bữa cơm, ngồi chưa ấm chỗ đã về Thẩm gia, sau hắn về một lần,vì chuyện vải vóc mà náo một trận không vui, bà chỉ lo oán trách ghen tị nhưng không nhớ quan tâm hắn mấy năm nay ở ngoài sống như nào.
Tiêu Thế Nam phơi xong quần áo liền thấy bà, cười nói: “Nương nói chuyện với tẩu tử xong rồi?”.
Trong lòng hắn không để bụng lại khiến Tào thị thêm đau lòng, bà cố nén nước mắt, hỏi hắn: “Cha con và đệ đệ ra ngoài chưa về, trong nhà chỉ có mình ta, con có thể tới trò chuyện với ta một lúc được không?”.
Tiêu Thế Nam nói: “Này có là gì?”. Sau đó quay đầu nhìn Khương Đào.
Khương Đào gật đầu xong hắn cùng Tào thị đi về phủ Anh Quốc công.
Khương Đào tiếp tục thêu thùa, chuyên tâm làm một lúc mà không ngờ là qua hẳn một buổi chiều.
Lúc chạng vạng, Tiêu Thế Nam trở lại, hắn còn vui hơn bình thường nhiều, vào nhà uống một chén trà, cười nói: “Nương đệ hôm nay nói thật nhiều, nói khi còn nhỏ đệ đệ không khỏe, bà chỉ chăm lo đệ đệ mà hiện tại còn có thể nói chuyện với đệ như vậy, thật giống như trước khi rời kinh với nhị ca”.
Khương Đào thấy hắn vui vẻ, liền cười nói: “Còn không phải sao, sau khi đệ theo nhị ca rời kinh không phải là chưa từng về nhà à? Nương đệ muốn nói chuyện với đệ cũng không có cơ hội đâu”.
Tiêu Thế Nam gãi đầu nói, “Đúng nha”.
Sau đó hắn lại cười rộ lên.
Hắn là người mềm lòng, trọng tình nghĩa, không thì cũng sẽ không vì Khương Đào chăm sóc hắn hai năm mà tôn kính nàng như tỷ tỷ ruột vậy.
Vị trí thế tử với hắn chả là gì cả, tình yêu của phụ mẫu mới quan trọng hơn.
Hắn ngồi cười như đứa ngốc vậy, lại bẻ ngón tay tính tính, kể cả hắn ở trong lòng phụ mẫu hắn chỉ chiếm ba phần nhưng hắn còn có ca ca, tẩu tử thương hắn, còn có Khương Dương, Khương Lâm quan tâm…. Dù sao mặc kệ là như nào, hắn được yêu thương chẳng kém gì Tiêu Thế Vân, chút tích tụ còn sót lại trong lòng cũng dần giãn ra.
Hắn thoải mái thở ra một hơi, sau đó nhìn về phía Khương Đào thì sắc mặt lại trở nên hơi cổ quái.
“Tẩu tử, nương vừa nói với ta một chuyện, nhị ca huynh ấy….”.
Lúc đó đã là ban đêm, nàng và Thẩm Thời Ân nháo một trận trên giường, sau Khương Đào mất sức nằm trên ngực hắn, nghe tiếng tim đập của hắn mà ậm ừ một lúc, cứ muốn nói rồi thôi.
Sắc mặt Thẩm Thời Ân thỏa mãn, nghịch tóc nàng xong liền nhịn không được cười nói: “Ban ngày mắng Tiêu Thế Vân không phải nhanh mồm nhanh miệng lắm sao? Sao lúc này lại như hồ lô đóng nút rồi? Đến ta cũng muốn giấu?”.
Sau khi hai người thành hôn vẫn luôn tốt đẹp, đặc biệt là sau khi bí mật của Thẩm Thời Ân được khơi ra thì giữa hai người càng chẳng có bí mật gì.
Khương Đào trực tiếp hỏi: “Chàng và Tiêu Giác… có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”.
Thẩm Thời Ân nói: “Sao nàng lại hỏi vậy? Ta và Tiểu Giác là ruột thịt, có thể có chuyện gì chứ?”.
Khương Đào nghĩ một lúc mới nói: “Ta có một cảm giác rất kỳ lạ. Lúc trước ở huyện thành, chàng và Tiểu Giác ở chung còn không thấy sao nhưng sau khi hồi kinh ta thấy hai người dường như có chút xa cách? Ngược lại là Tiểu Nam và Tiểu Giác, thân như huynh đệ ruột… Ta vốn tưởng là do tuổi tác của chàng lớn hơn chúng nó, không chừng trước đó mọi người ở chung cũng như vậy. Nhưng hôm qua Tiểu Nam nói với ta những chuyện lúc trước ở phủ Anh Quốc công, gì mà chàng vì muốn nhìn Lang Gia bảng của Anh Quốc công mà dỗ hắn trộm cái Lang Gia bảng chục cân ra ngoài, còn có chàng đồng ý chơi trốn tìm với họ, kết quả chân trước chàng vừa đồng ý xong sau đã tự mình đi chơi chỗ khác, hồn nhiên quên luôn bọn họ, hai đứa nó ở sau núi giả ngủ một buổi trưa, bị say nắng tới hôn mê rồi mới bị hạ nhân tìm được….”.
Nhắc tới mấy chuyện “thiếu đạo đức’ mình làm hồi mười mấy tuổi, Thẩm Thời Ân khẽ cười.
“Dù sao ta cảm thấy chàng trước đó hẳn là luôn chơi cùng bọn họ, không thì không có khả năng ba người lại có quan hệ tốt như vậy”.
“Vậy không thể là do ta ra ngoài mấy năm đã chín chắn hơn rồi à?”.
“Lời là nói như vậy nhưng ta cảm giác thôi. Có thể là ta nghĩ nhiều”. Khương Đào thực sự là không thể nghĩ ra lời nào, dù sao qua vài lần Thẩm Thời Ân và Tiêu Giác ở chung, cứ cảm thấy có gì đó không đúng.
Thấy nàng buồn thật, Thẩm Thời Ân ngừng cười, nhẹ nhàng thở dài một tiếng: “Là vấn đề của ta. Lòng ta có khúc mắc”.
Khương Đào ngửa đầu nhìn hắn, hắn mới nói: “Kỳ thật ta vẫn luôn cảm thấy chuyện năm đó không đúng, sau khi hồi kinh bèn lật lại bản án năm đó, xử lý nhanh gọn nhẹ nhàng quá mức. Giống như có người đã an bài hết thảy, chỉ chờ ta về liền đem hết mọi thứ của Thẩm gia trả về cho ta”.
Khương Đào lập tức nhận ra ý tứ của hắn, nhịn không được rùng mình.
“Ý của chàng là hoàng cung….”.
Thẩm Thời Ân vỗ lưng nàng, ý bảo nàng không cần sợ, “Chỉ là ta đoán thôi”.
Lúc ở kinh thành, Thẩm gia do phụ thân của Thẩm Thời Ân và đại ca hắn gánh vác. Thẩm Thời Ân tuy không để ý chuyện trong nhà nhưng không bao giờ tin cha hắn và đại ca sẽ mưu phản.
Trước đó hắn ở bên ngoài làm khổ dịch liền nghĩ, nếu có một ngày có thể về kinh, nhất định phải tra rõ bản án năm đó, vì nhà mình rửa sạch oan khuất, khiến kẻ thù hãm hại nhà hắn phải trả giá gấp trăm ngàn lần.
Vì thế, hắn và Tiêu Giác về kinh trước, nghĩ để Khương Đào về muộn hơn, chính là không muốn để cho Khương Đào thấy những thứ máu me như vậy.
Nhưng tình huống lại đơn giản ngoài dự đoán, năm đó mấy văn thần hợp lực vu hãm Thẩm gia lập tức thi nhau khai khẩu cung, sau khi nói xong liền tự sát ở trong ngục, những cái gọi là bằng chứng ấy cũng dễ dàng bị lật tẩy, tựa như Thẩm gia khi đó đổ sập xuống vậy, có mấy thế lực không tên, không cố chút sức nào liền rửa sạch hết ô danh của Thẩm gia.
Nếu Tiêu Giác đăng cơ lâu rồi, Thẩm Thời Ân có lẽ sẽ cảm thấy là do người của hắn.
Nhưng Tiêu Giác là tân đế, khống chế triều đình còn lâu mới đủ sức.
Nếu không phải hắn, chính là có thế lực lớn hơn, đã sớm an bài hết thảy.
Nhẫn nại hơn tân đế, trừ bỏ tiên đế nhiều năm ngồi ổn định trên ngai vàng kia, còn có ai?
Thẩm Thời Ân liền có một dự đoán không hề tốt.
“Muốn tra sao?".
Thẩm Thời Ân gật đầu, “Đang điều tra, chỉ là mới hồi kinh có nhiều thứ bất tiện, sợ là không thể 2 – 3 ngày đã tra rõ được”.
Khương Đào gật đầu nói: “Không sao, dù sao chúng ta còn nhiều thời gian. Chỉ có một chuyện ta muốn nhắc chàng”.
Nàng dừng một chút mới nói tiếp: “Dù kết quả có ra sao, Tiểu Giác vô tội, đúng không?”.
Thẩm Thời Ân nhắm mắt, nói hắn đã biết.
Khương Đào nằm trong lòng hắn, nghĩ thầm nếu thực là do lão hoàng đế làm, chẳng khác nào Thẩm gia và hoàng thất có huyết hải thâm thù. Thẩm Thời Ân trọng tình nghĩa, nếu điều tra ra thật là như vậy, sợ là hắn sẽ lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Cũng khó trách Thẩm Thời Ân phỏng đoán xong, rõ ràng là cữu cữu ruột nhưng lại không thân cận như Tiêu Thế Nam với Tiêu Giác.
Trong lúc nhất thời Khương Đào cũng không biết nên nói gì thì tốt, chỉ mong chân tướng không đáng sợ như phỏng đoán của Thẩm Thời Ân.
……………
Hôm sau khi thức dậy, Khương Đào còn đang suy nghĩ những lời Thẩm Thời Ân nói với nàng, tâm phiền ý loạn nhưng không ảnh hưởng tới chuyện thêu thùa, buổi chiều may xong áo ngủ cho Tiêu Thế Nam và Khương Lân.
Làm xong nàng gọi Tiêu Thế Nam và Khương Lâm tới cho họ thử.
Áo ngủ hai người là cùng chất, màu xanh, dáng rộng nhưng ngắn, chủ yếu là vải tốt, mặc vào rất vừa còn thoải mái.
Mặc thử xong nói rất vừa người, Khương Đào liền gọi người bưng nước tới, chuẩn bị giặt quần áo.
Hiện tại Thẩm gia thuê thêm người, cũng sợ là có người rắp tâm an bài gián điệp vào phủ nên lựa chọn vô cùng gắt gao nhưng trong phủ cũng dần náo nhiệt hơn. Nghe nói cần giặt quần áo, từ bà tử quét nhà tới nha hoàn đều tranh làm.
Các nàng muốn thể hiện nhưng Tiêu Thế Nam nghĩ tới vải quý, còn không cho họ chạm vào, chỉ để bọn họ bưng nước tới, tự hắn giặt.
Khương Lâm cũng học theo nói muốn tự giặt, dù sao ở bên ngoài quần áo của họ cũng là tự họ giặt quen rồi.
Khương Đào cũng để bọn họ tùy ý, sau người bưng nước tới, một lớn một nhỏ cụng đầu vào nhau ngồi xổm trong viện giặt.
Không ngờ Tào thị lại tới cửa bái phỏng.
Khương Đào còn rất giật mình, - trước đó nàng còn đánh vào thể diện của Tiêu Thế Vân như vậy mà Tào thị còn tới cửa? Chẳng lẽ tới gây khó dễ?
Nhưng người đã tới, Khương Đào cũng không sợ, sai người mời Tào thị tới.
Ngoài dự kiến của nàng, trên mặt Tào thị chẳng có nửa điểm tức giận, vào chính viện còn vui tươi hớn hở: “Hôm qua đi vội quá, còn chưa kịp nói chuyện nhiều hơn với con đâu”.
Trong lòng Khương Đào buồn bực nhưng trên mặt cũng không thể hiện ra điều gì, chỉ cười mời Tào thị vào phòng nói chuyện.
Tào thị nhìn thoáng qua Tiêu Thế Nam đang giặt quần áo ở trong viện rồi đi vào phòng.
Bà nói với Khương Đào sắp tới sinh thần của Thái Hoàng Thái Hậu rồi, mọi người đều chuẩn bị lễ vật, vàng bạc gì đó không cần tặng, Thái Hoàng Thái Hậu không thích những cái đó.
“Trước đó ngẫu nhiên nghe được Tiểu Nam nhắc tới kỹ năng thêu thùa của con rất lợi hại. Thái Hoàng Thái Hậu cũng đúng lúc rất thích cái này. Con không ngại làm một bức đồ thêu, trước không cần nói làm như nào, chỉ cần một phần tâm ý này khẳng định có thể dỗ bà ấy vui”.
Khương Đào đương nhiên biết Thái Hoàng Thái Hậu thích thêu thùa, hơn nữa bởi vì bà thích mà sư phụ nàng mới có thể qua bao triều đại vẫn được mọi người yêu thích.
Chỉ tiếc Tô Như Thị vốn dĩ đã nói gặp nàng ở tỉnh thành nhưng lúc thi Hương thời tiết quá nóng, Tô Như Thị sợ say nắng chậm trễ hành trình của nàng nên viết tin cho Khương Đào, để Khương Đào về kinh trước, bà sau sẽ cùng Vệ gia hồi kinh.
Không thì nếu có Tô Như Thị ở đây, được bà cất nhắc, Khương Đào có thể lập tức bắt đầu chuẩn bị thọ lễ.
Tuy rằng Tào thị nói là Khương Đào vốn đã biết nhưng duỗi tay không thể đánh người đang cười, cũng là phần ý tốt của bà, Khương Đào nhận ân tình này, nói cảm tạ.
Hai người hàn huyên một lúc, Tào thị phảng phất như không nhớ ra chuyện không vui hôm qua, ngồi một lúc mới đứng dậy.
Khương Đào tự mình đưa bà ra cửa, Tiêu Thế Nam và Khương Lâm cũng đã giặt xong quần áo của mình.
Nhìn thấy Tiêu Thế Nam thành thục mà giặt, vắt, phơi quần áo, Tào thị đứng lại, trong lòng đột nhiên có chút khó chịu – Tiêu Thế Nam dù là không được sủng ái như Tiêu Thế Vân nhưng dù sao cũng từng là thế tử phủ Anh Quốc công, nói là y duỗi tay có cơm bón tận miệng cũng không quá.
Trước đó mới thấy Tiêu Thế Nam hồi kinh, Tào thị thấy hắn cao hơn, trên mặt cũng tươi cười như trước liền theo bản năng mà nghĩ rằng hắn ở bên ngoài cũng rất tốt, cũng không lo lắng.
Sau đó, Tiêu Thế Nam chỉ ở phủ Anh Quốc công ăn bữa cơm, ngồi chưa ấm chỗ đã về Thẩm gia, sau hắn về một lần,vì chuyện vải vóc mà náo một trận không vui, bà chỉ lo oán trách ghen tị nhưng không nhớ quan tâm hắn mấy năm nay ở ngoài sống như nào.
Tiêu Thế Nam phơi xong quần áo liền thấy bà, cười nói: “Nương nói chuyện với tẩu tử xong rồi?”.
Trong lòng hắn không để bụng lại khiến Tào thị thêm đau lòng, bà cố nén nước mắt, hỏi hắn: “Cha con và đệ đệ ra ngoài chưa về, trong nhà chỉ có mình ta, con có thể tới trò chuyện với ta một lúc được không?”.
Tiêu Thế Nam nói: “Này có là gì?”. Sau đó quay đầu nhìn Khương Đào.
Khương Đào gật đầu xong hắn cùng Tào thị đi về phủ Anh Quốc công.
Khương Đào tiếp tục thêu thùa, chuyên tâm làm một lúc mà không ngờ là qua hẳn một buổi chiều.
Lúc chạng vạng, Tiêu Thế Nam trở lại, hắn còn vui hơn bình thường nhiều, vào nhà uống một chén trà, cười nói: “Nương đệ hôm nay nói thật nhiều, nói khi còn nhỏ đệ đệ không khỏe, bà chỉ chăm lo đệ đệ mà hiện tại còn có thể nói chuyện với đệ như vậy, thật giống như trước khi rời kinh với nhị ca”.
Khương Đào thấy hắn vui vẻ, liền cười nói: “Còn không phải sao, sau khi đệ theo nhị ca rời kinh không phải là chưa từng về nhà à? Nương đệ muốn nói chuyện với đệ cũng không có cơ hội đâu”.
Tiêu Thế Nam gãi đầu nói, “Đúng nha”.
Sau đó hắn lại cười rộ lên.
Hắn là người mềm lòng, trọng tình nghĩa, không thì cũng sẽ không vì Khương Đào chăm sóc hắn hai năm mà tôn kính nàng như tỷ tỷ ruột vậy.
Vị trí thế tử với hắn chả là gì cả, tình yêu của phụ mẫu mới quan trọng hơn.
Hắn ngồi cười như đứa ngốc vậy, lại bẻ ngón tay tính tính, kể cả hắn ở trong lòng phụ mẫu hắn chỉ chiếm ba phần nhưng hắn còn có ca ca, tẩu tử thương hắn, còn có Khương Dương, Khương Lâm quan tâm…. Dù sao mặc kệ là như nào, hắn được yêu thương chẳng kém gì Tiêu Thế Vân, chút tích tụ còn sót lại trong lòng cũng dần giãn ra.
Hắn thoải mái thở ra một hơi, sau đó nhìn về phía Khương Đào thì sắc mặt lại trở nên hơi cổ quái.
“Tẩu tử, nương vừa nói với ta một chuyện, nhị ca huynh ấy….”.
Bình luận facebook