Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 170
Tiêu Thế Nam cũng cười theo, trong lòng lại có chút hối hận.
Nói đi săn một buổi trưa không mệt tuyệt đối là lừa người, hắn nói như vậy chỉ vì muốn hôm sau lại cố gắng, lấy được vị trí đầu mà thôi.
Nhưng nếu đi cùng Tiêu Thế Vân, thể nào cũng chẳng chiếm được vị trí thứ nhất, hơn nữa đối phương còn là đệ đệ yếu ớt của hắn, hắn liền cảm thấy không ổn lắm.
Tuy vậy, hôm nay mới giảng hòa với cha mẹ hắn, thấy bọn họ cười vui như vậy, hắn cũng không thể làm họ mất hứng.
Sau về lều của Thẩm gia, ý cười trên mặt cũng phai đi.
Lúc đó người cũng đã tan, các nhà đều về lều nhà mình dùng bữa tối, Khương Đào cũng không giữ thể diện cho Khương Dương và Tuyết Đoàn nhi nữa, đang quở trách bọn họ.
Nhìn thấy Tiêu Thế Nam ủ rũ cụp đuôi trở về, Khương Đào bèn ngừng nói, an ủi hắn: “Tiểu Nam đừng buồn, lần này trách ta và A Dương, không trông được Tuyết Đoàn nhi. Ngày mau khẳng định để nó giúp đệ, sẽ không quấy rầy đệ đâu”.
Tiêu Thế Nam lắc đầu nói không phải như vậy.
Khương Đào hỏi hắn, hắn mới do dự nói: “Trước đó ở trên đài, ta và A Dương đã thương lượng để mai Tuyết Đoàn nhi đi theo đệ, đảm bảo lấy được ngôi đầu cho đệ. Sau cha mẹ tới, nói rằng mai bọn họ sẽ đi với đệ. Nhưng Tiểu Vân lại mở miệng nói cha mẹ hôm nay hẳn đã rất mệt rồi, để nó đi với đệ”.
Khương Đào cảm thấy không hợp, buông đũa xuống nói: “Nếu là đệ không muốn đi thì không đi, bên cha mẹ đệ ra sẽ nói, nói là đệ mệt mỏi hay trên người có bệnh gì đó, bọn họ khẳng định không trách đệ”.
Tiêu Thế nam cười cười, vừa định nói được nhưng sau lại nhún vai nói: “Thôi, có thể là đệ ấy cũng muốn bồi dưỡng tình cảm với đệ. Dù sao cũng là huynh đệ ruột, lơ hắn mãi cũng không được. Tẩu tử không cần để ý tới đệ, đệ chỉ là hơi mệt nên mới càu nhàu thôi”.
Khương Đào chẳng cảm thấy Tiêu Thế Vân là nhớ tới cái tình huynh đệ này đâu. Hơn nữa, lòng dạ hắn sâu như vậy, hai lần nàng chọc giận hắn cũng không thành công.
Để một người có tâm cơ thâm trầm như vậy đi cùng với Tiêu Thế Nam, nàng đương nhiên không yên tâm.
Khương Đào đang muốn khuyên, Thẩm Thời Ân bên cạnh vỗ vỗ mu bàn tay nàng, sau nói với Tiêu Thế Nam: “Đệ cũng là người lớn rồi, đã đồng ý trước mặt cha mẹ đệ thì sau không nên đổi ý, để người nhà giúp nói dối cũng chỉ có A Lâm mới làm thôi”.
Khương Lâm ra ngoài chơi cả một buổi trưa, đúng là lúc bụng đói không chịu được, đang ăn ngấu nghiên thì đột nhiên bị nhắc tên, hắn bỏ bát cơm xuống ngẩng đầu lên, nói: “Đệ nào có nhờ tỷ tỷ giúp đệ nói dối đâu? Tỷ phu à oan quá!”.
Thẩm Thời Ân nhướng mày cười nói: “Trước đó, khi còn học ở Vệ gia, là ai chưa viết xong công khoá bèn khóc lóc không chịu đi học. Nhất định phải để A Dương và Tiểu Nam xin nghỉ cho đệ nửa ngày để đệ ở nhà viết bài chứ?”.
Khuôn mặt trắng trẻo của Khương Lâm nhanh chóng đỏ lên, nói: “Cũng chỉ có một lần ấy! Do mới bắt đầu đi học đệ còn chưa quen! Hơn nữa tỷ tỷ cũng không biết sao tỷ phu lại biết?”.
Thẩm Thời Ân chỉ cười không nói. Khi ấy, Khương Đào bận chuyện tú phường, việc trong nhà đều do hắn đảm đương. Tuy rằng ban ngày không ở nhà nhưng buổi tối sẽ nói chuyện riêng với Khương Dương và Tiêu Thế Nam, đương nhiên sẽ biết chuyện.
“Nghịch ngợm!”. Khương Đào cười mắng Khương Lâm, “Chỉ một lần ấy tỷ cũng không nói gì. Còn một tháng nữa, Vệ gia sẽ tới kinh thành, tới lúc đó không cho chơi rông như bây giờ nữa. Thành thật đi học đi, biết chưa?”.
Hiện giờ thân phận nhà mình đã khác, Khương Đào rất sợ Khương Lâm cậy sủng mà kiêu cho nên đặc biệt nghiêm túc dặn dò hắn hai câu.
Khương Lâm liên tục gật đầu nói: “Đệ đã biết, lúc chơi thì tận hứng, lúc học cũng phải tận lực”.
Cả nhà nghe chuyện của Khương Lâm nói cười rất vui vẻ, Tiêu Thế Nam cũng quẳng luôn chuyện vừa rồi ra sau đầu.
Tiêu Thế Nam một tay kéo Khương Dương, một tay kéo Khương Lâm, phía sau còn có Tuyết Đoàn nhi vui vẻ đi theo, mấy người cùng nhau ra ngoài xem náo nhiệt.
Doanh trướng chỉ còn lại Thẩm Thời Ân và Khương Đào, nói chuyện càng không cần kiêng kị cái gì.
Khương Đào hỏi hắn: “Sao mới nãy lại ngăn ta, không cho ta giúp đệ ấy từ chối buổi đi săn ngày mai với Tiêu Thế Vân? Còn lái đề tài nữa chứ”.
Thẩm Thời Ân cười nói: “Chỉ có ngàn ngày làm trộm chứ không có ngàn ngày phòng cướp. Ban ngày ta sai người theo dõi Tiêu Thế Vân nhưng cũng không phát hiện hắn có gì khác thường. Không bằng cứ vô tình cho hắn cơ hội, để hắn có thể triển khai kế hoạch của mình, cũng đánh lộ cái nguyên hình của hắn”.
Khương Đào gật đầu nhưng lại nhíu mày nói: “Nhưng Tiểu Nam không có lòng phòng bị với người khác. Hơn nữa đệ ấy cũng không biết giấu diếm gì, chàng muốn trước nói cho nó rằng có thể đệ đệ nó muốn hại nó thì nó chắc chắn sẽ không tin mà còn viết ngay trên mặt”.
“Cho nên việc này ta sẽ không nói với Tiểu Nam trước. Nàng cũng không cần lo nó sẽ xảy ra chuyện gì, ta sẽ ẩn mình đi đằng sau. Bãi săn này tuy không nhiều nguy hiểm nhưng những chỗ có nguy hiểm là khi ta còn nhỏ bướng bỉnh đi vào, đều biết. Ta đảm bảo sẽ đưa Tiểu Nam nguyên vẹn trở về”.
Khương Đào rất tin tưởng vào bản lĩnh của Thẩm Thời Ân, nghe hắn nói vậy cũng không quá lo nữa, chỉ dặn hắn chú ý an toàn.
Sau hai người rửa mặt rồi lên giường nằm.
Thẩm Thời Ân theo thói quen ôm nàng rồi hỏi buổi chiều nàng làm cái gì? Có buồn ko?
Khương Đào vừa được hỏi liền nói một tràng, cười: “Buồn là không hề có. Ban đầu ta chỉ nghĩ trốn đi nghỉ ngơi nhưng không biết sao lại gặp phải vài cô nương trẹo chân rồi đi lạc… Sau thật vất vả mới đuổi được các nàng đi, ta trở về lều. Ai biết ở ngoài lại còn có người đọc thơ đàn hát. May ta là nữ tử, không thì còn tưởng là bánh trái thơm ngon nhà ai mà được các cô nương tranh nhau làm tức phụ cho ta đấy”.
Thâm Thời Ân hiểu rõ những cái đó hơn cả nàng, buồn cười nói: “Nàng đúng là bánh trái thơm nhưng mục tiêu của các nàng cũng không phải nàng”.
“Sau ta cũng suy nghĩ cẩn thận lại. A Dương tuy là cử nhân nhưng thân phận này không đáng để các nàng bất chấp như vậy. A Lâm càng đừng nói nữa. Ta nghĩ các nàng….. đại khái là vì Tiểu Nam?”.
Tiêu Thế Nam cũng tới tuổi thành thân rồi, tuy hắn là công tử phủ Anh Quốc công nhưng ai cũng biết hắn thân với nhà Khương Đào hơn. Trước tới lấy lòng Khương Đào nghe cũng hợp lý.
Thẩm Thời Ân cười cười, vỗ lưng nàng nói: “Vị trí thế tử Tiểu Nam không có, trên người cũng không có công danh gì. Kể cả cho là sau này hắn có tiền đồ đi nữa nhưng hiện tại cũng chưa đâu vào đâu đâu”.
Khương Đào không rõ, “Vậy là vì ai?”. Nói xong lại nhìn hắn, “Cũng chẳng thể là chàng được chứ?”.
“Aiz! Ta và nàng đang nói chuyện sao lại ghen rồi?”. Thẩm Thời Ân vội vàng nói, “Ai cũng biết ta coi trọng nàng, thật có người nhìn trúng ta cũng nên ở trước mặt ta chứ. Tới trước mặt nàng, chẳng lẽ còn trông cậy vào nàng để họ làm thiếp thất sao?”.
Sợ Khương Đào nghĩ nhiều, hắn cũng không quanh co nữa, trực tiếp nói: “Các nàng là vì Tiêu Giác”.
Khi Tiêu Giác vẫn là Thái Tử, bên người cũng không có ai hầu hạ. Hiện giờ đăng cơ, chuyện lập hậu tuyển phi của hắn cũng không còn là việc tư nữa mà là quốc sự.
Phàm là muốn hướng lên trên một bước, nào có ai nguyện ý từ bỏ cái cơ hội này đâu? Đương nhiên là dùng não mà nghĩ rồi. Có thể trở thành nữ nhân đầu tiên của hoàng đế, nghe hấp dẫn bao nhiêu. Đương nhiên là nguyện ý bất chấp hết thảy.
“Vì Tiểu Giác?”. Khương Đào nói xong ngồi bật dây, “Vậy sao lại tới trước mặt ta?”.
“Mẫu thân của Tiêu Giác, cũng chính là trưởng tỷ của ta đã sớm qua đời. Người trong cung có thể nói chuyện được với nó cũng chỉ có Thái Hoàng Thái Hậu, lão nhân gia bà suốt ngày ở trong cung, thủ đoạn cũng cao, người khác muốn cắt được một miếng bánh cũng không dễ như vậy, có thể nhìn được mặt của bà không còn chưa nói rõ được”.
“Vậy không phải còn phu thê Anh Quốc công sao?”.
Đặc biệt là Tào thị, tính ra cũng là trưởng bối có quan hệ huyết thống, so với nàng chưa quen biết Tiêu Giác được lâu, cũng chỉ có quan hệ là thẩm thẩm.
“Ai cũng biết Tiểu Giác và Tiểu Nam chơi thân, sau khi nhà dì đưa vị trí thế tử cho Tiêu Thế Vân xong, quan hệ giữa Tiểu Giác và nhà họ cũng nhạt hơn nhiều. Nàng nói, tính tới tính lui, có phải hẳn là nên biểu hiện thật tốt trước mặt nàng hay không?".
Khương Đào bất đắc dĩ thở dài, “Hóa ra đều là tới vì Tiểu Giác. Khó trách nhiều chiêu trò như vậy. Tuy vậy nếu đã đoán được ý các nàng, ngày mai ta càng không biết nên làm sao. Các nàng đều là muốn vào cung làm nương nương, sau này thật có cơ hội ấy, nếu là hiện tại do ta ngăn các nàng, không được nhận sau tìm ta tính sổ phải làm sao?”.
“Đừng lo những cái ấy. Đây cũng là chuyện chưa đâu vào đâu, hơn nữa kể cả thật có một ngày như vây, không phải còn có ta ở đây sao? Ta thật muốn nhìn một chút là ai có lá gan lớn như vậy dám gây chuyện với phu nhân của ta?”.
Thẩm Thời Ân không phải người tự phụ nhưng thời điểm hắn cao giọng, nghiêm túc, trong giọng nói lại có chút kiêu ngạo, nhìn rất câu hồn người.
Tuy hai người họ thành hôn đã lâu nhưng Khương Đào cũng không khỏi rớt mấy nhịp tim.
Nàng nằm trở lại trong vòng tay của Thẩm Thời Ân, cười nói: “Chuyện ở phủ Ninh Bắc Hầu ta cũng biết, trưởng công chúa Chiêu Bình tự mình chủ trì. Buổi chiều còn nhờ ta góp ý…”.
Nàng nói chuyện buổi chiều Khương Huyên khen nàng lên tận trời bèn cười không ngừng.
Thẩm Thời Ân vốn không muốn nàng tham dự, chỉ nghĩ tách thân phận đời trước của nàng với phủ Ninh Bắc Hầu ra thôi. Nhưng nếu Khương Đào đã không bận tâm, còn có thể tìm được niềm vui từ chỗ ấy, hắn cũng không nói gì.
Phu thê hai người nói một hồi lâu, ca múa bên ngoài cũng đã ngừng, bọn Tiêu Thế Nam và Khương Dương đã về, nghe hạ nhân nói bọn họ đã nghỉ ngơi nên không tiến vào, tự về doanh trướng của mình, chuyện cả nhà nghỉ ngơi bèn không nói tới nữa.
Ngày hôm sau săn thú là bắt đầu từ buổi sáng.
Sáng sớm, Tiêu Thế Nam đã rời giường, cưỡi ngựa chờ ở bãi đất trống. Không lâu sau, Tiêu Thế Vân cũng đi tới.
Tuy Tiêu Thế Nam đã hồi kinh được một thời gian nhưng kỳ thật mấy ngày nay bọn họ chẳng nói với nhau được mấy lời.
Tuy Tiêu Thế Nam biết lần này không thắng được nhưng cũng chưa nói gì tiêu cực, thấy Tiêu Thế Vân sau bèn bắt đầu đi.
Tiêu Thế Vân ở một bên an tĩnh nghe cũng không chen vào nói, trên mặt vẫn luôn là nụ cười tươi ấm áp, phảng phất hết thảy đều đã nằm trong dự tính.
Giờ Thìn, sau hiệu lệnh xuất phát của Tiêu Giác, các nhà sôi nổi rời đi.
Dưới ánh mắt vui mừng của Tào thị và Anh Quốc công, Tiêu Thế Nam và Tiêu Thế Vân cùng nhau rời doanh.
Nói đi săn một buổi trưa không mệt tuyệt đối là lừa người, hắn nói như vậy chỉ vì muốn hôm sau lại cố gắng, lấy được vị trí đầu mà thôi.
Nhưng nếu đi cùng Tiêu Thế Vân, thể nào cũng chẳng chiếm được vị trí thứ nhất, hơn nữa đối phương còn là đệ đệ yếu ớt của hắn, hắn liền cảm thấy không ổn lắm.
Tuy vậy, hôm nay mới giảng hòa với cha mẹ hắn, thấy bọn họ cười vui như vậy, hắn cũng không thể làm họ mất hứng.
Sau về lều của Thẩm gia, ý cười trên mặt cũng phai đi.
Lúc đó người cũng đã tan, các nhà đều về lều nhà mình dùng bữa tối, Khương Đào cũng không giữ thể diện cho Khương Dương và Tuyết Đoàn nhi nữa, đang quở trách bọn họ.
Nhìn thấy Tiêu Thế Nam ủ rũ cụp đuôi trở về, Khương Đào bèn ngừng nói, an ủi hắn: “Tiểu Nam đừng buồn, lần này trách ta và A Dương, không trông được Tuyết Đoàn nhi. Ngày mau khẳng định để nó giúp đệ, sẽ không quấy rầy đệ đâu”.
Tiêu Thế Nam lắc đầu nói không phải như vậy.
Khương Đào hỏi hắn, hắn mới do dự nói: “Trước đó ở trên đài, ta và A Dương đã thương lượng để mai Tuyết Đoàn nhi đi theo đệ, đảm bảo lấy được ngôi đầu cho đệ. Sau cha mẹ tới, nói rằng mai bọn họ sẽ đi với đệ. Nhưng Tiểu Vân lại mở miệng nói cha mẹ hôm nay hẳn đã rất mệt rồi, để nó đi với đệ”.
Khương Đào cảm thấy không hợp, buông đũa xuống nói: “Nếu là đệ không muốn đi thì không đi, bên cha mẹ đệ ra sẽ nói, nói là đệ mệt mỏi hay trên người có bệnh gì đó, bọn họ khẳng định không trách đệ”.
Tiêu Thế nam cười cười, vừa định nói được nhưng sau lại nhún vai nói: “Thôi, có thể là đệ ấy cũng muốn bồi dưỡng tình cảm với đệ. Dù sao cũng là huynh đệ ruột, lơ hắn mãi cũng không được. Tẩu tử không cần để ý tới đệ, đệ chỉ là hơi mệt nên mới càu nhàu thôi”.
Khương Đào chẳng cảm thấy Tiêu Thế Vân là nhớ tới cái tình huynh đệ này đâu. Hơn nữa, lòng dạ hắn sâu như vậy, hai lần nàng chọc giận hắn cũng không thành công.
Để một người có tâm cơ thâm trầm như vậy đi cùng với Tiêu Thế Nam, nàng đương nhiên không yên tâm.
Khương Đào đang muốn khuyên, Thẩm Thời Ân bên cạnh vỗ vỗ mu bàn tay nàng, sau nói với Tiêu Thế Nam: “Đệ cũng là người lớn rồi, đã đồng ý trước mặt cha mẹ đệ thì sau không nên đổi ý, để người nhà giúp nói dối cũng chỉ có A Lâm mới làm thôi”.
Khương Lâm ra ngoài chơi cả một buổi trưa, đúng là lúc bụng đói không chịu được, đang ăn ngấu nghiên thì đột nhiên bị nhắc tên, hắn bỏ bát cơm xuống ngẩng đầu lên, nói: “Đệ nào có nhờ tỷ tỷ giúp đệ nói dối đâu? Tỷ phu à oan quá!”.
Thẩm Thời Ân nhướng mày cười nói: “Trước đó, khi còn học ở Vệ gia, là ai chưa viết xong công khoá bèn khóc lóc không chịu đi học. Nhất định phải để A Dương và Tiểu Nam xin nghỉ cho đệ nửa ngày để đệ ở nhà viết bài chứ?”.
Khuôn mặt trắng trẻo của Khương Lâm nhanh chóng đỏ lên, nói: “Cũng chỉ có một lần ấy! Do mới bắt đầu đi học đệ còn chưa quen! Hơn nữa tỷ tỷ cũng không biết sao tỷ phu lại biết?”.
Thẩm Thời Ân chỉ cười không nói. Khi ấy, Khương Đào bận chuyện tú phường, việc trong nhà đều do hắn đảm đương. Tuy rằng ban ngày không ở nhà nhưng buổi tối sẽ nói chuyện riêng với Khương Dương và Tiêu Thế Nam, đương nhiên sẽ biết chuyện.
“Nghịch ngợm!”. Khương Đào cười mắng Khương Lâm, “Chỉ một lần ấy tỷ cũng không nói gì. Còn một tháng nữa, Vệ gia sẽ tới kinh thành, tới lúc đó không cho chơi rông như bây giờ nữa. Thành thật đi học đi, biết chưa?”.
Hiện giờ thân phận nhà mình đã khác, Khương Đào rất sợ Khương Lâm cậy sủng mà kiêu cho nên đặc biệt nghiêm túc dặn dò hắn hai câu.
Khương Lâm liên tục gật đầu nói: “Đệ đã biết, lúc chơi thì tận hứng, lúc học cũng phải tận lực”.
Cả nhà nghe chuyện của Khương Lâm nói cười rất vui vẻ, Tiêu Thế Nam cũng quẳng luôn chuyện vừa rồi ra sau đầu.
Tiêu Thế Nam một tay kéo Khương Dương, một tay kéo Khương Lâm, phía sau còn có Tuyết Đoàn nhi vui vẻ đi theo, mấy người cùng nhau ra ngoài xem náo nhiệt.
Doanh trướng chỉ còn lại Thẩm Thời Ân và Khương Đào, nói chuyện càng không cần kiêng kị cái gì.
Khương Đào hỏi hắn: “Sao mới nãy lại ngăn ta, không cho ta giúp đệ ấy từ chối buổi đi săn ngày mai với Tiêu Thế Vân? Còn lái đề tài nữa chứ”.
Thẩm Thời Ân cười nói: “Chỉ có ngàn ngày làm trộm chứ không có ngàn ngày phòng cướp. Ban ngày ta sai người theo dõi Tiêu Thế Vân nhưng cũng không phát hiện hắn có gì khác thường. Không bằng cứ vô tình cho hắn cơ hội, để hắn có thể triển khai kế hoạch của mình, cũng đánh lộ cái nguyên hình của hắn”.
Khương Đào gật đầu nhưng lại nhíu mày nói: “Nhưng Tiểu Nam không có lòng phòng bị với người khác. Hơn nữa đệ ấy cũng không biết giấu diếm gì, chàng muốn trước nói cho nó rằng có thể đệ đệ nó muốn hại nó thì nó chắc chắn sẽ không tin mà còn viết ngay trên mặt”.
“Cho nên việc này ta sẽ không nói với Tiểu Nam trước. Nàng cũng không cần lo nó sẽ xảy ra chuyện gì, ta sẽ ẩn mình đi đằng sau. Bãi săn này tuy không nhiều nguy hiểm nhưng những chỗ có nguy hiểm là khi ta còn nhỏ bướng bỉnh đi vào, đều biết. Ta đảm bảo sẽ đưa Tiểu Nam nguyên vẹn trở về”.
Khương Đào rất tin tưởng vào bản lĩnh của Thẩm Thời Ân, nghe hắn nói vậy cũng không quá lo nữa, chỉ dặn hắn chú ý an toàn.
Sau hai người rửa mặt rồi lên giường nằm.
Thẩm Thời Ân theo thói quen ôm nàng rồi hỏi buổi chiều nàng làm cái gì? Có buồn ko?
Khương Đào vừa được hỏi liền nói một tràng, cười: “Buồn là không hề có. Ban đầu ta chỉ nghĩ trốn đi nghỉ ngơi nhưng không biết sao lại gặp phải vài cô nương trẹo chân rồi đi lạc… Sau thật vất vả mới đuổi được các nàng đi, ta trở về lều. Ai biết ở ngoài lại còn có người đọc thơ đàn hát. May ta là nữ tử, không thì còn tưởng là bánh trái thơm ngon nhà ai mà được các cô nương tranh nhau làm tức phụ cho ta đấy”.
Thâm Thời Ân hiểu rõ những cái đó hơn cả nàng, buồn cười nói: “Nàng đúng là bánh trái thơm nhưng mục tiêu của các nàng cũng không phải nàng”.
“Sau ta cũng suy nghĩ cẩn thận lại. A Dương tuy là cử nhân nhưng thân phận này không đáng để các nàng bất chấp như vậy. A Lâm càng đừng nói nữa. Ta nghĩ các nàng….. đại khái là vì Tiểu Nam?”.
Tiêu Thế Nam cũng tới tuổi thành thân rồi, tuy hắn là công tử phủ Anh Quốc công nhưng ai cũng biết hắn thân với nhà Khương Đào hơn. Trước tới lấy lòng Khương Đào nghe cũng hợp lý.
Thẩm Thời Ân cười cười, vỗ lưng nàng nói: “Vị trí thế tử Tiểu Nam không có, trên người cũng không có công danh gì. Kể cả cho là sau này hắn có tiền đồ đi nữa nhưng hiện tại cũng chưa đâu vào đâu đâu”.
Khương Đào không rõ, “Vậy là vì ai?”. Nói xong lại nhìn hắn, “Cũng chẳng thể là chàng được chứ?”.
“Aiz! Ta và nàng đang nói chuyện sao lại ghen rồi?”. Thẩm Thời Ân vội vàng nói, “Ai cũng biết ta coi trọng nàng, thật có người nhìn trúng ta cũng nên ở trước mặt ta chứ. Tới trước mặt nàng, chẳng lẽ còn trông cậy vào nàng để họ làm thiếp thất sao?”.
Sợ Khương Đào nghĩ nhiều, hắn cũng không quanh co nữa, trực tiếp nói: “Các nàng là vì Tiêu Giác”.
Khi Tiêu Giác vẫn là Thái Tử, bên người cũng không có ai hầu hạ. Hiện giờ đăng cơ, chuyện lập hậu tuyển phi của hắn cũng không còn là việc tư nữa mà là quốc sự.
Phàm là muốn hướng lên trên một bước, nào có ai nguyện ý từ bỏ cái cơ hội này đâu? Đương nhiên là dùng não mà nghĩ rồi. Có thể trở thành nữ nhân đầu tiên của hoàng đế, nghe hấp dẫn bao nhiêu. Đương nhiên là nguyện ý bất chấp hết thảy.
“Vì Tiểu Giác?”. Khương Đào nói xong ngồi bật dây, “Vậy sao lại tới trước mặt ta?”.
“Mẫu thân của Tiêu Giác, cũng chính là trưởng tỷ của ta đã sớm qua đời. Người trong cung có thể nói chuyện được với nó cũng chỉ có Thái Hoàng Thái Hậu, lão nhân gia bà suốt ngày ở trong cung, thủ đoạn cũng cao, người khác muốn cắt được một miếng bánh cũng không dễ như vậy, có thể nhìn được mặt của bà không còn chưa nói rõ được”.
“Vậy không phải còn phu thê Anh Quốc công sao?”.
Đặc biệt là Tào thị, tính ra cũng là trưởng bối có quan hệ huyết thống, so với nàng chưa quen biết Tiêu Giác được lâu, cũng chỉ có quan hệ là thẩm thẩm.
“Ai cũng biết Tiểu Giác và Tiểu Nam chơi thân, sau khi nhà dì đưa vị trí thế tử cho Tiêu Thế Vân xong, quan hệ giữa Tiểu Giác và nhà họ cũng nhạt hơn nhiều. Nàng nói, tính tới tính lui, có phải hẳn là nên biểu hiện thật tốt trước mặt nàng hay không?".
Khương Đào bất đắc dĩ thở dài, “Hóa ra đều là tới vì Tiểu Giác. Khó trách nhiều chiêu trò như vậy. Tuy vậy nếu đã đoán được ý các nàng, ngày mai ta càng không biết nên làm sao. Các nàng đều là muốn vào cung làm nương nương, sau này thật có cơ hội ấy, nếu là hiện tại do ta ngăn các nàng, không được nhận sau tìm ta tính sổ phải làm sao?”.
“Đừng lo những cái ấy. Đây cũng là chuyện chưa đâu vào đâu, hơn nữa kể cả thật có một ngày như vây, không phải còn có ta ở đây sao? Ta thật muốn nhìn một chút là ai có lá gan lớn như vậy dám gây chuyện với phu nhân của ta?”.
Thẩm Thời Ân không phải người tự phụ nhưng thời điểm hắn cao giọng, nghiêm túc, trong giọng nói lại có chút kiêu ngạo, nhìn rất câu hồn người.
Tuy hai người họ thành hôn đã lâu nhưng Khương Đào cũng không khỏi rớt mấy nhịp tim.
Nàng nằm trở lại trong vòng tay của Thẩm Thời Ân, cười nói: “Chuyện ở phủ Ninh Bắc Hầu ta cũng biết, trưởng công chúa Chiêu Bình tự mình chủ trì. Buổi chiều còn nhờ ta góp ý…”.
Nàng nói chuyện buổi chiều Khương Huyên khen nàng lên tận trời bèn cười không ngừng.
Thẩm Thời Ân vốn không muốn nàng tham dự, chỉ nghĩ tách thân phận đời trước của nàng với phủ Ninh Bắc Hầu ra thôi. Nhưng nếu Khương Đào đã không bận tâm, còn có thể tìm được niềm vui từ chỗ ấy, hắn cũng không nói gì.
Phu thê hai người nói một hồi lâu, ca múa bên ngoài cũng đã ngừng, bọn Tiêu Thế Nam và Khương Dương đã về, nghe hạ nhân nói bọn họ đã nghỉ ngơi nên không tiến vào, tự về doanh trướng của mình, chuyện cả nhà nghỉ ngơi bèn không nói tới nữa.
Ngày hôm sau săn thú là bắt đầu từ buổi sáng.
Sáng sớm, Tiêu Thế Nam đã rời giường, cưỡi ngựa chờ ở bãi đất trống. Không lâu sau, Tiêu Thế Vân cũng đi tới.
Tuy Tiêu Thế Nam đã hồi kinh được một thời gian nhưng kỳ thật mấy ngày nay bọn họ chẳng nói với nhau được mấy lời.
Tuy Tiêu Thế Nam biết lần này không thắng được nhưng cũng chưa nói gì tiêu cực, thấy Tiêu Thế Vân sau bèn bắt đầu đi.
Tiêu Thế Vân ở một bên an tĩnh nghe cũng không chen vào nói, trên mặt vẫn luôn là nụ cười tươi ấm áp, phảng phất hết thảy đều đã nằm trong dự tính.
Giờ Thìn, sau hiệu lệnh xuất phát của Tiêu Giác, các nhà sôi nổi rời đi.
Dưới ánh mắt vui mừng của Tào thị và Anh Quốc công, Tiêu Thế Nam và Tiêu Thế Vân cùng nhau rời doanh.
Bình luận facebook