Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26
Niên chưởng quầy chân trước vừa tiễn Sở Hạc vinh, sau liền nghênh đón một vị khách quý.
Huyện lện phu nhân mang theo nha hoàn nhà mình tới mua đồ.
Niên chưởng quầy vội vàng chiêu đãi, hỏi nàng hôm nay muốn mua cái gì.
Huyện lệnh phu nhân Hoàng thị nói muốn mua một cái khăn hợp với một bộ váy áo của mình.
Bởi vì trước đó thiếu đông gia nhà mình nói chuyện mạo phạm Khương Đào nên Niên chưởng quầy đã đề cử bộ khăn thêu kia của Khương Đào, nghĩ là nếu có thể đem khăn của nàng bán cho phu nhân quan gia, cũng coi như là tích cho nàng một chút thanh danh, về sau thời điểm thu đồ thêu của nàng cũng có thể nâng giá bán.
Tuy vậy, Niên chưởng quầy cũng biết Hoàng thị nhìn cũng không hiểu biết, xưa nay chỉ thích nguyên liệu thượng hạng, vải vóc quý hiếm, nói trắng ra là phải có vẻ quý phái hiếm thấy, càng phú quý càng tốt. Đồ thêu Khương Đào đưa tới tuy tốt nhưng chất vải lại quá bình thường, chắc chắn là không thể nào lọt được vào mắt bà ấy.
Niên chưởng quầy khi đề cử cũng không ôm quá nhiều hy vọng, không nghĩ tới Hoàng thị thật sự nhìn trúng, nói bộ khăn này nhìn rất có hồn, rất không tồi. Giá cũng không hỏi liền lấy một chiếc hồng mai ngạo tuyết, để chưởng quầy gói lại cho nàng.
Niên chưởng quầy trong lòng buồn bực nhưng cũng không hiện ra ngoài, lấy tám lượng bạc, cung kính tiễn nàng ra ngoài.
Hoàng thị rời tú trang liền lên xe ngựa, phu xe tiếp tục đánh xe đi.
Trên xe ngựa còn có một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi, đúng là trưởng tử của huyện lệnh Tần Tử Ngọc.
Lúc này Tần Tử Ngọc lười biếng mà khoanh tay tựa gối, nghe được động tĩnh liền không vui mà lầm bầm nói: “Nương nói hôm nay tới nhà Vệ tiên sinh bái phỏng rất quan trọng, sao lại còn đi mua khăn nữa chứ, sao nương không tự đi một mình?”.
Hoàng thị liền bất đắc dĩ nói: “Vệ phu nhân kia rất chú ý lễ nghĩa, lần trước nói ta ăn mặc quá mức phô trương, gia đình bình dân bọn họ không tiếp đãi được người phú quý như vậy, đến một chén trà cũng không cho ta uống mà trực tiếp tiễn khách. Hôm nay ta đặc biệt thay một bộ thanh thuần, lại cầm theo một chiếc khăn bình thường… Con à, ta làm như vậy là vì ai, còn không phải là vì con sao?”.
Bọn họ nghe nói Vệ gia vừa mới dọn tới đây. Lão thái gia Vệ gia là cử nhân hai bảng thời tiên đế, là quan nội các.
Sau Vệ lão thái gia lui về thì con trai duy nhất cũng rất có bản lĩnh, Bảng Nhãn cao trung, nhận chức trong Hàn Lâm Viện.
Mấy tháng trước lão thái gia bệnh nặng, Vệ đại nhân chí thuần chí hiếu, dâng tấu từ quan, nói muốn mang phụ thân về quê, ở bên ông ấy trong đoạn thời gian cuối cùng này, lá rụng về cội.
Đương kim thánh thượng niệm tình một mảnh hiếu tâm của hắn nên đã chấp thuận cho bọn họ về quê.
Hiện giờ tuy rằng Vệ gia đã lui về nhưng môn sinh của lão thái gia làm quan rất đông đảo, tại ngôi thành nhỏ này cũng là nhân vật lớn.
Tần huyện lệnh phải tốn rất nhiều công sức mới có thể kéo quan hệ được với Vệ gia, nghĩ muốn đem trưởng tử nhà mình bái nhập môn hạ của Vệ tiên sinh.
Nhưng lần trước Hoàng thị mang theo nhi tử tới bái phỏng, vì cách ăn mặc khiến Vệ phu nhân không vui nên trực tiếp bị “mời” ra ngoài.
Lúc này lại tới, Hoàng thị cũng đã tốn rất nhiều tâm trí để ăn mặc cho hợp lẽ, phải có vẻ điệu thấp, lại có thể tỏ rõ thân phận của bản thân.
Tần Tử Ngọc nghe nàng lải nhải một hồi liền không kiên nhẫn nói: “Theo con thấy, lần trước Vệ phu nhân chỉ là ra oai phủ đầu nương thôi. Vệ tiên sinh nếu không thu ta thì còn có thể thu ai cơ chứ?”.
Hoàng thị nói con không được tự đại như vậy, lúc trước không phải con nói có một đứa nhà nông rất thông minh, được tiên sinh của các con yêu thích sao? Vệ lão thái gia chính là xuất thân nhà nghèo, Vệ gia đương nhiên không ghét bỏ học sinh dòng dõi thấp, không khéo tới lúc ấy thì con nhà quan lại không so được với một đứa nhà nông!
“Nương nói tới Khương Dương sao”, Tần Tử Ngọc không để bụng mà cười nhạo, “Cục diện nhà hắn vô cùng rối rắm, tỷ tỷ hắn là một ngôi sao chổi khắc chết phụ mẫu. Kể cả Vệ tiên sinh không để ý tới điều đó thì tên tiểu tử kia trên người còn đang chịu tang, cũng phải chờ ba năm sau mới có thể tham gia khoa cử. Vệ gia thu học sinh chứ đâu phải làm việc thiện? Chung quy vẫn là muốn nuôi dưỡng thế lực, lót đường vì vãn bối trong nhà. Chờ tên tiểu tử kia sau ba năm mới đi thi rồi còn không biết bao nhiêu năm mới có thể thành tú tài, tiến sĩ, chẳng lẽ hắn thật là kỳ tài ngút trời, thi cái liền trúng tam nguyên, lục nguyên? Nhìn cũng biết không thể rồi, Vệ gia cũng không ngốc mà đi nâng đỡ một người như vậy”*.
* Xì poi rồi đấy bạn Ngọc ạ.
Hoàng thị cũng cảm thấy không phải một đứa nhà nông tùy tiện nào cũng có thể so với nhi tử nhà mình, huống hồ chuyện Vệ gia thu học trò, tin tức của những người bình dân áo vải kia nào có nhạy như vậy, nàng cũng chỉ là nhắc nhở nhi tử một chút, để hắn cảnh giác mà thôi.
“Tóm lại con cũng cần nắm chắc cơ hội lần này, đây chính là cơ hội quý giá mà cha và mẹ tranh thủ cho con bằng bất cứ giá nào”.
Mẫu tử hai người nói xong, xe cũng đã tới cửa nhà Vệ gia.
Tòa nhà Vệ gia chỉ là hai tiểu viện bình thường, cũng không to bằng một nửa phủ huyện lệnh.
Nhưng trên dưới Vệ gia dù là trang hoàng hay hạ nhân đều lộ ra một cỗ khí chất lịch sự cùng tao nhã, trí thức.
Hoàng thị dẫn theo nhi tử đi tới hậu viện.
Vệ phu nhân đã chuẩn bị sẵn trà bánh, mời bọn họ ngồi xuống nói chuyện.
Bởi vì đã từng có vết xe đổ trước đó nên Hoàng thị rất câu nệ, sợ Vệ phu nhân không vừa ý chuyện gì nên khi ngồi xuống cũng không dám mở miệng nói chuyện.
Vệ phu nhân bưng chén trà nghĩ tìm đề tài gì để nói với Hoàng thị.
Trước đó tuy rằng nàng không lưu tình mà đuổi Hoàng thị ra ngoài nhưng tốt xấu gì Hoàng thị cũng là huyện lệnh phu nhân, Vệ gia bọn họ hiện tại đã ẩn cư, cường long không áp rắn độc, Vệ đại nhân đã lén dặn dò nàng phải cho Hoàng thị chút thể diện, hai nhà không thể trở mặt.
Tuy vậy, Vệ phu nhân xuất thân dòng dõi thư hương, Hoàng thị là là con nhà phú thương, thật sự là không có đề tài gì để nói, chẳng lẽ hỏi nàng gần đây hay đọc sách gì, làm nữ hồng gì?
A, nữ hồng!
Vệ phu nhân đánh giá từ trên xuống dưới Hoàng thị, cười nói: “Hôm nay phu nhân trang điểm thuần tịnh, khăn tay này càng là hợp với bà”.
Hoàng thị nghe xong lập tức để khăn tay lên bàn, nói: “Lần trước nghe Vệ phu nhân nói, ta cũng cảm thấy bản thân có chút phô trương nên muốn thay đổi phong cách”.
Vệ phu nhân hàn huyên với nàng, trong lòng cũng không quá thích, đặc biệt là nghĩ tới bộ dáng đeo đầy vàng của Hoàng thị lần trước, không giống như phu nhân huyện lệnh thất phẩm. So ra phu nhân ở kinh thành còn huân quý hơn nàng ấy nhiều. Nàng nhìn vô cùng chói mắt, Hoàng thị thấy nàng nhìn còn tưởng nàng thích trang sức liền tháo chiếc nhẫn trên ngón tay cái thô xuống mà đưa cho nàng nhưng nàng không nhận, Hoàng thị nghĩ nàng ngượng ngùng nên một hai phải đem vòng tay đưa cho nàng nên lúc này nàng mới tức giận mà trực tiếp tiễn khách.
Chiếc khăn này không phải Hoàng thị lại ép nàng nhận đi?
Cũng may Hoàng thị chỉ nghĩ muốn cho nàng xem, không muốn đưa cho nàng. Thật ra không phải nàng không định tặng nhưng nàng biết giá cả của cái khăn này, một bộ tám lượng, một cái hai lượng bạc, sao có thể đem đi tặng được chứ? Nói ra sẽ khiến người khác chê cười.
Thấy nàng không nói tới, sắc mặt Vệ phu nhân mới hòa hoãn đôi chút mà bắt đầu xem chiếc khăn.
Chất liệu khăn là bình thường, không nói tới nhà quan mà chính là các nhà bình dân cũng hay dùng. Nhưng đồ án thêu lại rất độc đáo, một cây mai giữa trời tuyết rất có khí khái, hỉ tước thêu trên đó lại càng sinh động như thật. Thêu rất tốt, ý cảnh càng là khó thấy được, khiến người ta nhìn thấy đều rất vui, cũng quên đi rằng thêu kiểu này chỉ là cách thêu bình thường.
“Đúng là thêu rất khá”. Vệ phu nhân thực lòng mà khen, hỏi nàng: “Đây là Vệ phu nhân mua bên ngoài hay tú nương trong nhà thêu?”.
Hoàng thị tuy rằng là người lỗ mãng nhưng cũng không ngốc, lập tức bắt lấy cơ hội mà nói: “Là tú nương ta quen biết, tuy rằng không phải trong nhà nhưng vì quen biết nên muốn nàng thêu một, hai thứ cũng không khó khăn gì”.
Vệ phu nhân gật đầu nói: “Gấp gáp về quê, chỗ nào cũng không tiện. Nếu là có cơ hội, ta cũng muốn tìm tú nương này giúp ta làm vài thứ”.
Hoàng thị nói đây thì có gì là không thể chứ, sau sẽ tìm người đem tới.
Có chuyện này, Vệ phu nhân có thể nói thêm vài lời với Hoàng thị, hai người nói chuyện mình thích dạng thêu như nào, nhà làm ra sao, vậy mà cũng nói được gần nửa tiếng.
Nửa tiếng sau, Vệ phu nhân nói có vẻ như Vệ đại nhân không trở về dùng cơm trưa, mời Hoàng thị mang nhi tử về trước.
Hoàng thị tuy uống một bụng đầy nước nhưng cũng biết văn nhân thanh cao, không thể tranh thủ một hai lần là có thể thành công nên cáo từ trước.
Ra khỏi nhà cũ của Vệ gia, Tần Tử Ngọc không vui mà lầm bầm: “Vệ gia này thật là dầu muối không ăn, lần trước ngồi còn chưa ấm chỗ đã đuổi chúng ta ra ngoài, lần này nương nói thêm được vài câu nhưng cũng chỉ là vài việc lặt vặt chốn hậu viện. Con khi nào mới có thể bái sư đây?”.
Hoàng thị nói con đừng vội, lần này tới thuận lợi hơn nhiều so với lần trước, lần tới đưa tú nương kia theo, dỗ cho Vệ phu nhân vui, vậy thì chẳng phải việc bái sư của con thành rồi sao?
Sau đó, Hoàng thị liền đi thẳng tới Phù Dung tú trang hỏi thăm tú nương thêu chiếc khăn này.
Niên chưởng quầy khó xử, khăn là hắn thu nhưng tú nương kia nhìn lạ mặt, không phải người ở trong thành, hắn cũng không biết đối phương ở đâu.
Mắt thấy Hoàng thị muốn giận, Niên chưởng quầy liền nói đối phương mua vải và chỉ thêu ở đây, nói rằng trước Tết Thượng Nguyên còn muốn tới đưa đồ thêu.
Hoàng thị lúc này mới bình tĩnh lại, dặn dò chưởng quầy tới lúc đó nhất định phải đưa tin cho nàng, nói nàng có việc cần dùng tới tú nương kia, không câu nệ đối phương muốn bao nhiêu tiền bạc, trước trấn an đã.
Niên chưởng quầy đồng ý, tự mình tiễn Hoàng thị ra khỏi tú trang.
Đám người đi rồi, trong lòng Niên chưởng quầy còn nhủ thầm, tiểu cô nương kia còn nói là nàng học thêu từ trong mộng, ban đầu hắn còn không tin. Nhưng thái độ của quan huyện phu nhân khi mua khăn của nàng khác thường không nói, hiện tại lại khăng khăng đòi gặp nàng…. Việc này mơ hồ làm hắn cảm thấy chính mình sai rồi, có lẽ đối phương thật sự được thần linh chiếu cố.
Mà những chuyện đó thì quý nhân Khương Đào của chúng ta còn chưa biết.
Nàng lấy mười lượng bạc từ Phù dung tú trang xong liền đi mua đồ Tết.
Đầu tiên là phải may cho hai đệ đệ một bộ y phục mới ấm áp hơn, nàng tuy rằng biết thêu thùa nhưng chưa từng may quần áo bao giờ, cứ tới cửa hàng trang phục mua cho mỗi người một bộ vậy.
Tiếp theo chính là thức ăn, lúc giữ tang bọn họ không thể ăn quá nhiều, nàng thì không sao cả nhưng hai đệ đệ một thì ốm yếu hơn người thường, một thì mới năm, sáu tuổi, thật là mấy năm không ăn mặn thì không thể chịu được. Cho nên nàng đi mua ít xương, nghĩ tới hầm canh cho bọn hắn ăn, bồi bổ một chút. Đương nhiên trứng gà thì không thể thiếu, còn phải mua một rổ.
Còn có Tuyết Đoàn nhi đang là lúc lớn, tuy rằng không thể cho nó ăn toàn là thịt nhưng ít nhiều cũng nên ăn một chút. Nên khi Khương Đào mua trứng liền mua thêm một ít gà con, nghĩ nuôi lớn rồi thì cũng có thể cho nó một bữa ăn ngon.
Sau đó là bút mực của Khương Dương, những điểm tâm mà Khương Lâm thích ăn cùng ít đường mạch nha, Khương Đào càng mua càng nhiều, cuối cùng phải thuê người khuân đồ cho nàng.
Tuy rằng đồ vật có vẻ nhiều nhưng giá thành lại rất rẻ. Giống cây trồng trong nhà vào mùa đông này thì Khương Đào không mua được. Còn có thuốc bổ nàng muốn mua cho Khương Dương thì giá thành cũng không rẻ, chỉ có thể chờ tới lần sau. Thêm cả tiền mướn khuân vác thì tổng cộng cũng tốn hơn hai lượng.
Còn dư lại hơn bảy lượng thì trong đó hai lượng đưa cho Khương Dương trả nợ, năm lượng tích cóp làm học phí, tiền dư lại thì đưa cho lão thái gia và lão thái thái làm tiền sinh hoạt.
Nàng có thể nghỉ ngơi vài hôm, sau đó lại thêu đồ vật tiếp theo muốn bán, vậy thì không cần lo có mỗi năm lượng này. Trước đó nàng mua vải và chỉ ở tú trang tốn hai lượng, cũng coi như là đầu tư, thêu được bảy tám cái cũng không phải chuyện khó.
Khương Đào vừa suy nghĩ, vừa chuyển đồ lên xe bò, trở lại thôn Cây Hòe cũng qua giờ Thìn (7h – 9h).
Mới đi tới cửa thôn, Khương Đào nhìn thấy Khương Dương đang đứng chờ.
Khương Đào cười rộ lên, tới gần mới thấy mặt hắn đỏ bừng lên vì lạnh, cũng không biết đã đứng đợi bao lâu, nàng ngừng cười, nhíu mày nói: “Hai hôm trước đệ mới hôn mê, sao trời lạnh vậy còn đứng bên ngoài chờ ta? Lạnh tới bệnh phải làm thế nào?”.
Khương Dương còn cãi bướng: “Ai ở bên ngoài chờ tỷ chứ? Đệ chỉ là đọc sách hơi nhiều nên mệt, muốn ra ngoài hít thở không khí, đúng lúc gặp được tỷ thôi”.
Khương Đào cũng lười vạch trần hắn, lôi hắn về nhà.
Trước đó Khương Dương mua đồ mang lên núi cho Khương Đào, còn có lần đầu tiên Khương Đào đi bán đồ thêu cũng vậy, hai người đều ăn ý mà chọn cửa sau chứ không đi thẳng cửa chính.
Khương Đào tạ ơn người khuân vác, đưa người ra khỏi cửa.
Đang chuẩn bị về phòng thì thấy một nam tử cao gầy đang lén lút trước cửa sương phòng mình.
Nàng đi trước hai bước thì nam tử kia xoay lại, Khương Đào nhận ra đây là Khương Bách ở đại phòng.
Khương Đào gọi hắn đại đường huynh, Khương Bách bỗng nhiên nghe tiếng nàng gọi, trên mặt hiện lên chút thần sắc mất tự nhiên, nói: “A Đào dậy thật sớm”.
Khương Đào cũng không quá thân với hắn nhưng trong trí nhớ của nguyên thân thì càng không thấy đại đường huynh này tốt ở chỗ nào – hắn đi theo phụ thân của nguyên thân học hành, học mấy năm liền cũng không có chút công danh nhưng lại dưỡng ra được tính tình kiêu ngạo, mỗi lần về nhà đều bất hòa với huynh đệ tỷ muội, nói vài câu liền mất kiên nhẫn. Hơn nữa đối với phụ thân của nguyên thân cũng không có kính trọng, mà còn ẩn ẩn có ý tứ oán trách “ta thi không được không phải ta không có bản lĩnh mà là ngươi không biết cách dạy”.
Cho nên Khương Đào cũng không quá thân thiện với hắn mà nhàn nhạt nói: “Đại đường huynh cũng dậy thật sớm, không biết huynh tới đây làm gì?”.
Chỗ ở của tam phòng tổng cộng có ba gian nhà, một gian là phụ mẫu nguyên thân ở cùng với Khương Lâm, còn một gian cho Khương Đào, gian còn lại là thư phòng của phụ thân nguyên thân.
Khương Bách đáp không có làm gì, chỉ là học mệt quá nên tản bộ.
Lý do thoái thác này vừa được Khương Dương dùng nên Khương Đào đương nhiên chẳng tin. Nàng không nói tiếp mà hồ nghi nhìn Khương Bách từ đầu xuống chân.
Khương Bách trước đây vẫn luôn cảm thấy đường muội này không quá hòa nhã, nói là khuê nữ tú tài nhưng kỳ thật không có đầu óc, cùng những cô nương quê mùa ở đây giống hệt nhau. Nhưng không biết vì sao mà hôm nay bị nàng đánh giá thì bản thân lại có đôi chút mất tự nhiên.
Nghĩ tới sách cũng không bay mất, Khương Bách cũng không nói nhiều, chỉ bảo chính mình đi dạo đủ rồi, giờ lại về đọc sách, nhanh chân rời đi.
Chờ hắn đi rồi, Khương Đào mới nhặt được một gói giấy hắn đánh rơi.
Mở gói giấy ra, bên trong là một ít phấn bột màu trắng.
Nàng đưa lên ngửi thử thì thấy có chút mùi đậu tanh.
Khương Đào ở hiện đại đã đọc qua rất nhiều sách, đặc biệt thích xem các loại y dược tương tự, lúc này đã đoán được đôi chút nhưng cũng không dám nói bừa. Nàng gói lại tờ giấy cẩn thận rồi quay người ra khỏi Khương gia, tới cửa thôn tìm người khuân vác kia.
Khuân vác đang ở cửa thôn chờ xe bò, không mất chút sức nào thì tìm được.
Khương Đào nhờ hắn tới hiệu thuốc trong trấn xem bột phấn bên trong này là gì, người kia đáp được, cũng không nhận tiền nàng nói nhà hắn ở thôn bên cạnh, dù sao cũng cần vào thành, tới hiệu thuốc hỏi thăm một chuyến cũng không thành vấn đề.
Khương Đào cảm ơn hắn rồi trở về nhà.
Trong nhà chính, Khương Dương và Khương Lâm đã xem đồ nàng mua cho họ, Khương Lâm thấy tỷ tỷ hắn mua cho hắn một cái áo mới và rất nhiều đồ ăn vặt thì mừng rỡ nhảy nhót không ngừng, chờ khi thấy Khương Đào, hắn liền nhào tới ôm Khương Đào, nói tỷ tỷ tốt nhất, giống như tiên nữ vừa đẹp vừa giỏi, còn thương đệ, đệ thích tỷ tỷ nhất!
Khương Đào thực hưởng thụ mà nghe, sau một hồi được nâng lên chín tầng mây thì nàng đem mấy con gà con đi chỗ khác, tránh để Tuyết Đoàn nhi ăn hết.
Tiểu Khương Lâm cười khanh khách mà chơi với mấy bé gà con.
So với Khương Lâm kích động, phản ứng của Khương Dương có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.
Hắn gom bút mực và quần áo Khương Đào mua cho hắn ở chỗ, nhíu mi nói lần này nàng lại tốn bao nhiêu tiền rồi?
Khương Đào cho rằng hắn nghĩ nàng tiêu xài phung phí nên giải thích nói không có nhiều lắm, tổng cộng chỉ hơn hai lượng bạc, còn dư lại bảy lượng nữa, cùng đủ cho hắn và Khương Lâm có một bao lì xì lớn, ngoài ra còn đủ phí nhập học cho hắn một năm rôi, chờ qua năm mới lại mang đi bán sẽ đủ cả phí nhập học mấy năm của hắn cùng với phí sinh hoạt của bọn họ, nàng đã lên kế hoạch chu đáo cả rồi.
Ai biết được Khương Dương nghe xong chân mày cũng không có giãn ra mà ngược lại càng không cao hứng, đứng dậy nói: “Ai cần tỷ tích cóp tiền nhập học cho đệ? Gia nãi đều nói sau này phụ mẫu không còn, bọn họ sẽ lo cho đệ”.
Khương Đào cũng không rõ vì sao hắn tức giận, liền nói: “Gia nãi nói như vậy nhưng tiền bạc của họ cũng là để họ dưỡng lão, hơn nữa trừ tiền có được từ đồng ruộng thì gia nãi cũng chỉ thu từ hai phòng còn lại. Thật ra, bọn họ bỏ tiền thì hai phòng kia sẽ nghĩ như nào chứ, chắc chắn sẽ nháo đến cả nhà không yên, làm mọi người đều gặp phiền phức. Ta là tỷ tỷ của đệ, tỷ thu xếp cho đệ chắc chắn bọn họ sẽ không nói gì, đệ cũng có thể an tâm đọc sách mà không cần nhẫn nhịn bọn họ”.
Khương Dương không vui mà vén rèm cửa rời đi.
Khương Đào vẫn như cũ là hòa thượng mà sờ không tới đầu*, Khương Lâm ôm chiếc rổ tới bên cạnh nàng: “Tỷ tỷ không cần để ý tới người kỳ quái ấy”.
*không hiểu được tình huống
“Lại không biết quy củ rồi hả?”.
Bị véo má, tiểu Khương Lâm lúc này mới nói: “Ca ca vốn dĩ không có như vậy, thời điểm chúng ta mở gói đồ ra huynh ấy cũng rất cao hứng nhưng không biết cái gì mà tìm một hồi rồi một hồi, mặt huynh ấy càng nhìn càng đen, lầm bẩm cái gì mà “kiếm tiền vất vả như vậy sao tới một thứ đồ cũng không mua cho bản thân” gì gì đó liền tức giận. Đệ cũng không biết huynh ấy có ý gì, dù sao tính khí ấy cũng khiến người khác rất khó chịu”.
Khương Đào lúc này mới vỡ lẽ, hóa ra Khương Dương giận nàng nhớ kỹ mua những gì bọn hắn nhưng lại không tiêu một ít cho bản thân, cũng khó trách tại sao sau đó nàng nói kế hoạch của mình cho hắn nghe mà sắc mặt hắn càng lúc càng khó coi.
“Ca ca đệ là đau lòng cho tỷ”. Khương Đào thở dài một tiếng, rồi giải thích lại với tiểu Khương Lâm.
Tiểu Khương Lâm nghe xong mới nói: “A, hóa ra là như vậy”. Tiếp tục nhỏ giọng nói thầm: “Chuyện đó huynh ấy không thể nói thẳng sao? Mặt dài thành như vậy, hệt như là tỷ tỷ nợ tiền huynh ấy vậy. Quả nhiên là người khó chiều mà.. Ai da ai da, tỷ đừng nhéo nữa, đệ không nói, không nói”.
Khương Đào mới buông tay, để hắn ra ngoài chơi, nàng đi tìm Khương Dương.
Khương Dương ở trong phòng đọc sách, thấy nàng tiến vào cũng không có vui vẻ chào đón nàng.
Khương Đào dứt khoát đổi chủ đề, nói nàng vừa mới gặp Khương Bách ở ngoài sương phòng, hắn lén lút như vậy cũng không biết có ý đồ gì.
Khương Dương tuy vậy nhưng rất thích nàng tới tìm hắn thương lượng, u ám trên mặt bị đánh sạch, chỉ hậm hừ nói: “Đại đường huynh thèm muốn cái nhà của chúng ta cũng không phải ngày một ngày hai, hơn nữa cũng không chỉ có một mình hắn đâu mà còn có Khương Kiệt ở nhị phòng sang năm cần đọc sách, cũng thèm muốn không kém”.
Khương Đào ngây cả người, hỏi hắn là nhà có cái gì? Tam phòng bọn họ có cái gì để người khác phải mơ ước sao? Là cái giường cha mẹ nàng vẫn để ở cửa hàng, các vật dụng linh tinh làm của hồi môn không đáng giá bao nhiêu của nàng hay là tráp bạc có mấy đồng tiền lớn?
Khươn Dương nhìn nàng hệt như đứa ngốc, từ trong người lấy ra một cái chìa khóa, đưa nàng tới sương phòng.
Khi nhìn thấy kệ chất đầy sách trong sương phòng, Khương Đào kinh ngạc há miệng.
Nàng biết ở nơi này sách rất quý, một quyển bình thường cũng phải tốn mấy đồng bạc, bằng một tháng tiền tiêu vặt của những người dân thường ở trong thành. Mà trong sương phòng này, kệ sách còn được thiết kế rất tinh xảo, vừa nhìn liền biết vô cùng xa xỉ.
Nhiều sách như vậy, ít nhất cũng phải trăm lượng, thậm chí là một ngàn lượng!
Nàng coi như hiểu rõ vì sao phụ thân nàng sớm mà thi đậu tú tài, ngần ấy năm dạy học, gia sản bài trí trong nhà nhìn cũng không giống như hưởng thụ mà là tiêu hết tiền vào đây!
Nhưng cũng không thể trách nàng nghĩ không ra a, thư phòng này hàng ngày luông được khóa lại, trong trí nhớ của nguyên thân, chỉ có phụ thân nàng có thể tự do ra vào. Nguyên thân cũng giống như những hài tử khác, chưa bao giờ tò mò mấy chuyện này.
“Chìa khóa là sau khi phụ thân qua đời, gia gia đã giao lại cho đệ, đệ thấy tỷ không hề đề cập tới, cho rằng là tỷ sợ thấy cảnh thương tâm, sao hiện tại lại giống như chưa biết gì vậy?”.
Khương Đào thẹn thùng mà nói mình đúng thật không hề biết, cũng chưa từng quan tâm tới mấy việc như vậy.
Nhưng sau đó đã biết, Khương Đào càng thêm cảnh giác với hành vi của Khương Bách, nàng nói chính mình còn nhặt được một gói giấy Khương Bách đánh rơi, đã nhờ người khuân vác tới tiệm thuốc trong thành tra thử, trước mắt chỉ còn chờ kết quả liền biết được chuyện gì.
Sau đó muộn một chút, người khuân vác kia tới đưa tin cho họ, nói bao bột phấn kia cũng không phải độc dược gì mà là một bao thuốc xổ mạnh trộn lẫn ba đậu.
Chút tâm hự của edit: lúc gõ chữ thì thấy cũng bình thường, tới lúc sửa thì nó hiện lên hơn 4k5 chữ, tui ngồi sửa lại cũng hoa cả mắt.
Huyện lện phu nhân mang theo nha hoàn nhà mình tới mua đồ.
Niên chưởng quầy vội vàng chiêu đãi, hỏi nàng hôm nay muốn mua cái gì.
Huyện lệnh phu nhân Hoàng thị nói muốn mua một cái khăn hợp với một bộ váy áo của mình.
Bởi vì trước đó thiếu đông gia nhà mình nói chuyện mạo phạm Khương Đào nên Niên chưởng quầy đã đề cử bộ khăn thêu kia của Khương Đào, nghĩ là nếu có thể đem khăn của nàng bán cho phu nhân quan gia, cũng coi như là tích cho nàng một chút thanh danh, về sau thời điểm thu đồ thêu của nàng cũng có thể nâng giá bán.
Tuy vậy, Niên chưởng quầy cũng biết Hoàng thị nhìn cũng không hiểu biết, xưa nay chỉ thích nguyên liệu thượng hạng, vải vóc quý hiếm, nói trắng ra là phải có vẻ quý phái hiếm thấy, càng phú quý càng tốt. Đồ thêu Khương Đào đưa tới tuy tốt nhưng chất vải lại quá bình thường, chắc chắn là không thể nào lọt được vào mắt bà ấy.
Niên chưởng quầy khi đề cử cũng không ôm quá nhiều hy vọng, không nghĩ tới Hoàng thị thật sự nhìn trúng, nói bộ khăn này nhìn rất có hồn, rất không tồi. Giá cũng không hỏi liền lấy một chiếc hồng mai ngạo tuyết, để chưởng quầy gói lại cho nàng.
Niên chưởng quầy trong lòng buồn bực nhưng cũng không hiện ra ngoài, lấy tám lượng bạc, cung kính tiễn nàng ra ngoài.
Hoàng thị rời tú trang liền lên xe ngựa, phu xe tiếp tục đánh xe đi.
Trên xe ngựa còn có một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi, đúng là trưởng tử của huyện lệnh Tần Tử Ngọc.
Lúc này Tần Tử Ngọc lười biếng mà khoanh tay tựa gối, nghe được động tĩnh liền không vui mà lầm bầm nói: “Nương nói hôm nay tới nhà Vệ tiên sinh bái phỏng rất quan trọng, sao lại còn đi mua khăn nữa chứ, sao nương không tự đi một mình?”.
Hoàng thị liền bất đắc dĩ nói: “Vệ phu nhân kia rất chú ý lễ nghĩa, lần trước nói ta ăn mặc quá mức phô trương, gia đình bình dân bọn họ không tiếp đãi được người phú quý như vậy, đến một chén trà cũng không cho ta uống mà trực tiếp tiễn khách. Hôm nay ta đặc biệt thay một bộ thanh thuần, lại cầm theo một chiếc khăn bình thường… Con à, ta làm như vậy là vì ai, còn không phải là vì con sao?”.
Bọn họ nghe nói Vệ gia vừa mới dọn tới đây. Lão thái gia Vệ gia là cử nhân hai bảng thời tiên đế, là quan nội các.
Sau Vệ lão thái gia lui về thì con trai duy nhất cũng rất có bản lĩnh, Bảng Nhãn cao trung, nhận chức trong Hàn Lâm Viện.
Mấy tháng trước lão thái gia bệnh nặng, Vệ đại nhân chí thuần chí hiếu, dâng tấu từ quan, nói muốn mang phụ thân về quê, ở bên ông ấy trong đoạn thời gian cuối cùng này, lá rụng về cội.
Đương kim thánh thượng niệm tình một mảnh hiếu tâm của hắn nên đã chấp thuận cho bọn họ về quê.
Hiện giờ tuy rằng Vệ gia đã lui về nhưng môn sinh của lão thái gia làm quan rất đông đảo, tại ngôi thành nhỏ này cũng là nhân vật lớn.
Tần huyện lệnh phải tốn rất nhiều công sức mới có thể kéo quan hệ được với Vệ gia, nghĩ muốn đem trưởng tử nhà mình bái nhập môn hạ của Vệ tiên sinh.
Nhưng lần trước Hoàng thị mang theo nhi tử tới bái phỏng, vì cách ăn mặc khiến Vệ phu nhân không vui nên trực tiếp bị “mời” ra ngoài.
Lúc này lại tới, Hoàng thị cũng đã tốn rất nhiều tâm trí để ăn mặc cho hợp lẽ, phải có vẻ điệu thấp, lại có thể tỏ rõ thân phận của bản thân.
Tần Tử Ngọc nghe nàng lải nhải một hồi liền không kiên nhẫn nói: “Theo con thấy, lần trước Vệ phu nhân chỉ là ra oai phủ đầu nương thôi. Vệ tiên sinh nếu không thu ta thì còn có thể thu ai cơ chứ?”.
Hoàng thị nói con không được tự đại như vậy, lúc trước không phải con nói có một đứa nhà nông rất thông minh, được tiên sinh của các con yêu thích sao? Vệ lão thái gia chính là xuất thân nhà nghèo, Vệ gia đương nhiên không ghét bỏ học sinh dòng dõi thấp, không khéo tới lúc ấy thì con nhà quan lại không so được với một đứa nhà nông!
“Nương nói tới Khương Dương sao”, Tần Tử Ngọc không để bụng mà cười nhạo, “Cục diện nhà hắn vô cùng rối rắm, tỷ tỷ hắn là một ngôi sao chổi khắc chết phụ mẫu. Kể cả Vệ tiên sinh không để ý tới điều đó thì tên tiểu tử kia trên người còn đang chịu tang, cũng phải chờ ba năm sau mới có thể tham gia khoa cử. Vệ gia thu học sinh chứ đâu phải làm việc thiện? Chung quy vẫn là muốn nuôi dưỡng thế lực, lót đường vì vãn bối trong nhà. Chờ tên tiểu tử kia sau ba năm mới đi thi rồi còn không biết bao nhiêu năm mới có thể thành tú tài, tiến sĩ, chẳng lẽ hắn thật là kỳ tài ngút trời, thi cái liền trúng tam nguyên, lục nguyên? Nhìn cũng biết không thể rồi, Vệ gia cũng không ngốc mà đi nâng đỡ một người như vậy”*.
* Xì poi rồi đấy bạn Ngọc ạ.
Hoàng thị cũng cảm thấy không phải một đứa nhà nông tùy tiện nào cũng có thể so với nhi tử nhà mình, huống hồ chuyện Vệ gia thu học trò, tin tức của những người bình dân áo vải kia nào có nhạy như vậy, nàng cũng chỉ là nhắc nhở nhi tử một chút, để hắn cảnh giác mà thôi.
“Tóm lại con cũng cần nắm chắc cơ hội lần này, đây chính là cơ hội quý giá mà cha và mẹ tranh thủ cho con bằng bất cứ giá nào”.
Mẫu tử hai người nói xong, xe cũng đã tới cửa nhà Vệ gia.
Tòa nhà Vệ gia chỉ là hai tiểu viện bình thường, cũng không to bằng một nửa phủ huyện lệnh.
Nhưng trên dưới Vệ gia dù là trang hoàng hay hạ nhân đều lộ ra một cỗ khí chất lịch sự cùng tao nhã, trí thức.
Hoàng thị dẫn theo nhi tử đi tới hậu viện.
Vệ phu nhân đã chuẩn bị sẵn trà bánh, mời bọn họ ngồi xuống nói chuyện.
Bởi vì đã từng có vết xe đổ trước đó nên Hoàng thị rất câu nệ, sợ Vệ phu nhân không vừa ý chuyện gì nên khi ngồi xuống cũng không dám mở miệng nói chuyện.
Vệ phu nhân bưng chén trà nghĩ tìm đề tài gì để nói với Hoàng thị.
Trước đó tuy rằng nàng không lưu tình mà đuổi Hoàng thị ra ngoài nhưng tốt xấu gì Hoàng thị cũng là huyện lệnh phu nhân, Vệ gia bọn họ hiện tại đã ẩn cư, cường long không áp rắn độc, Vệ đại nhân đã lén dặn dò nàng phải cho Hoàng thị chút thể diện, hai nhà không thể trở mặt.
Tuy vậy, Vệ phu nhân xuất thân dòng dõi thư hương, Hoàng thị là là con nhà phú thương, thật sự là không có đề tài gì để nói, chẳng lẽ hỏi nàng gần đây hay đọc sách gì, làm nữ hồng gì?
A, nữ hồng!
Vệ phu nhân đánh giá từ trên xuống dưới Hoàng thị, cười nói: “Hôm nay phu nhân trang điểm thuần tịnh, khăn tay này càng là hợp với bà”.
Hoàng thị nghe xong lập tức để khăn tay lên bàn, nói: “Lần trước nghe Vệ phu nhân nói, ta cũng cảm thấy bản thân có chút phô trương nên muốn thay đổi phong cách”.
Vệ phu nhân hàn huyên với nàng, trong lòng cũng không quá thích, đặc biệt là nghĩ tới bộ dáng đeo đầy vàng của Hoàng thị lần trước, không giống như phu nhân huyện lệnh thất phẩm. So ra phu nhân ở kinh thành còn huân quý hơn nàng ấy nhiều. Nàng nhìn vô cùng chói mắt, Hoàng thị thấy nàng nhìn còn tưởng nàng thích trang sức liền tháo chiếc nhẫn trên ngón tay cái thô xuống mà đưa cho nàng nhưng nàng không nhận, Hoàng thị nghĩ nàng ngượng ngùng nên một hai phải đem vòng tay đưa cho nàng nên lúc này nàng mới tức giận mà trực tiếp tiễn khách.
Chiếc khăn này không phải Hoàng thị lại ép nàng nhận đi?
Cũng may Hoàng thị chỉ nghĩ muốn cho nàng xem, không muốn đưa cho nàng. Thật ra không phải nàng không định tặng nhưng nàng biết giá cả của cái khăn này, một bộ tám lượng, một cái hai lượng bạc, sao có thể đem đi tặng được chứ? Nói ra sẽ khiến người khác chê cười.
Thấy nàng không nói tới, sắc mặt Vệ phu nhân mới hòa hoãn đôi chút mà bắt đầu xem chiếc khăn.
Chất liệu khăn là bình thường, không nói tới nhà quan mà chính là các nhà bình dân cũng hay dùng. Nhưng đồ án thêu lại rất độc đáo, một cây mai giữa trời tuyết rất có khí khái, hỉ tước thêu trên đó lại càng sinh động như thật. Thêu rất tốt, ý cảnh càng là khó thấy được, khiến người ta nhìn thấy đều rất vui, cũng quên đi rằng thêu kiểu này chỉ là cách thêu bình thường.
“Đúng là thêu rất khá”. Vệ phu nhân thực lòng mà khen, hỏi nàng: “Đây là Vệ phu nhân mua bên ngoài hay tú nương trong nhà thêu?”.
Hoàng thị tuy rằng là người lỗ mãng nhưng cũng không ngốc, lập tức bắt lấy cơ hội mà nói: “Là tú nương ta quen biết, tuy rằng không phải trong nhà nhưng vì quen biết nên muốn nàng thêu một, hai thứ cũng không khó khăn gì”.
Vệ phu nhân gật đầu nói: “Gấp gáp về quê, chỗ nào cũng không tiện. Nếu là có cơ hội, ta cũng muốn tìm tú nương này giúp ta làm vài thứ”.
Hoàng thị nói đây thì có gì là không thể chứ, sau sẽ tìm người đem tới.
Có chuyện này, Vệ phu nhân có thể nói thêm vài lời với Hoàng thị, hai người nói chuyện mình thích dạng thêu như nào, nhà làm ra sao, vậy mà cũng nói được gần nửa tiếng.
Nửa tiếng sau, Vệ phu nhân nói có vẻ như Vệ đại nhân không trở về dùng cơm trưa, mời Hoàng thị mang nhi tử về trước.
Hoàng thị tuy uống một bụng đầy nước nhưng cũng biết văn nhân thanh cao, không thể tranh thủ một hai lần là có thể thành công nên cáo từ trước.
Ra khỏi nhà cũ của Vệ gia, Tần Tử Ngọc không vui mà lầm bầm: “Vệ gia này thật là dầu muối không ăn, lần trước ngồi còn chưa ấm chỗ đã đuổi chúng ta ra ngoài, lần này nương nói thêm được vài câu nhưng cũng chỉ là vài việc lặt vặt chốn hậu viện. Con khi nào mới có thể bái sư đây?”.
Hoàng thị nói con đừng vội, lần này tới thuận lợi hơn nhiều so với lần trước, lần tới đưa tú nương kia theo, dỗ cho Vệ phu nhân vui, vậy thì chẳng phải việc bái sư của con thành rồi sao?
Sau đó, Hoàng thị liền đi thẳng tới Phù Dung tú trang hỏi thăm tú nương thêu chiếc khăn này.
Niên chưởng quầy khó xử, khăn là hắn thu nhưng tú nương kia nhìn lạ mặt, không phải người ở trong thành, hắn cũng không biết đối phương ở đâu.
Mắt thấy Hoàng thị muốn giận, Niên chưởng quầy liền nói đối phương mua vải và chỉ thêu ở đây, nói rằng trước Tết Thượng Nguyên còn muốn tới đưa đồ thêu.
Hoàng thị lúc này mới bình tĩnh lại, dặn dò chưởng quầy tới lúc đó nhất định phải đưa tin cho nàng, nói nàng có việc cần dùng tới tú nương kia, không câu nệ đối phương muốn bao nhiêu tiền bạc, trước trấn an đã.
Niên chưởng quầy đồng ý, tự mình tiễn Hoàng thị ra khỏi tú trang.
Đám người đi rồi, trong lòng Niên chưởng quầy còn nhủ thầm, tiểu cô nương kia còn nói là nàng học thêu từ trong mộng, ban đầu hắn còn không tin. Nhưng thái độ của quan huyện phu nhân khi mua khăn của nàng khác thường không nói, hiện tại lại khăng khăng đòi gặp nàng…. Việc này mơ hồ làm hắn cảm thấy chính mình sai rồi, có lẽ đối phương thật sự được thần linh chiếu cố.
Mà những chuyện đó thì quý nhân Khương Đào của chúng ta còn chưa biết.
Nàng lấy mười lượng bạc từ Phù dung tú trang xong liền đi mua đồ Tết.
Đầu tiên là phải may cho hai đệ đệ một bộ y phục mới ấm áp hơn, nàng tuy rằng biết thêu thùa nhưng chưa từng may quần áo bao giờ, cứ tới cửa hàng trang phục mua cho mỗi người một bộ vậy.
Tiếp theo chính là thức ăn, lúc giữ tang bọn họ không thể ăn quá nhiều, nàng thì không sao cả nhưng hai đệ đệ một thì ốm yếu hơn người thường, một thì mới năm, sáu tuổi, thật là mấy năm không ăn mặn thì không thể chịu được. Cho nên nàng đi mua ít xương, nghĩ tới hầm canh cho bọn hắn ăn, bồi bổ một chút. Đương nhiên trứng gà thì không thể thiếu, còn phải mua một rổ.
Còn có Tuyết Đoàn nhi đang là lúc lớn, tuy rằng không thể cho nó ăn toàn là thịt nhưng ít nhiều cũng nên ăn một chút. Nên khi Khương Đào mua trứng liền mua thêm một ít gà con, nghĩ nuôi lớn rồi thì cũng có thể cho nó một bữa ăn ngon.
Sau đó là bút mực của Khương Dương, những điểm tâm mà Khương Lâm thích ăn cùng ít đường mạch nha, Khương Đào càng mua càng nhiều, cuối cùng phải thuê người khuân đồ cho nàng.
Tuy rằng đồ vật có vẻ nhiều nhưng giá thành lại rất rẻ. Giống cây trồng trong nhà vào mùa đông này thì Khương Đào không mua được. Còn có thuốc bổ nàng muốn mua cho Khương Dương thì giá thành cũng không rẻ, chỉ có thể chờ tới lần sau. Thêm cả tiền mướn khuân vác thì tổng cộng cũng tốn hơn hai lượng.
Còn dư lại hơn bảy lượng thì trong đó hai lượng đưa cho Khương Dương trả nợ, năm lượng tích cóp làm học phí, tiền dư lại thì đưa cho lão thái gia và lão thái thái làm tiền sinh hoạt.
Nàng có thể nghỉ ngơi vài hôm, sau đó lại thêu đồ vật tiếp theo muốn bán, vậy thì không cần lo có mỗi năm lượng này. Trước đó nàng mua vải và chỉ ở tú trang tốn hai lượng, cũng coi như là đầu tư, thêu được bảy tám cái cũng không phải chuyện khó.
Khương Đào vừa suy nghĩ, vừa chuyển đồ lên xe bò, trở lại thôn Cây Hòe cũng qua giờ Thìn (7h – 9h).
Mới đi tới cửa thôn, Khương Đào nhìn thấy Khương Dương đang đứng chờ.
Khương Đào cười rộ lên, tới gần mới thấy mặt hắn đỏ bừng lên vì lạnh, cũng không biết đã đứng đợi bao lâu, nàng ngừng cười, nhíu mày nói: “Hai hôm trước đệ mới hôn mê, sao trời lạnh vậy còn đứng bên ngoài chờ ta? Lạnh tới bệnh phải làm thế nào?”.
Khương Dương còn cãi bướng: “Ai ở bên ngoài chờ tỷ chứ? Đệ chỉ là đọc sách hơi nhiều nên mệt, muốn ra ngoài hít thở không khí, đúng lúc gặp được tỷ thôi”.
Khương Đào cũng lười vạch trần hắn, lôi hắn về nhà.
Trước đó Khương Dương mua đồ mang lên núi cho Khương Đào, còn có lần đầu tiên Khương Đào đi bán đồ thêu cũng vậy, hai người đều ăn ý mà chọn cửa sau chứ không đi thẳng cửa chính.
Khương Đào tạ ơn người khuân vác, đưa người ra khỏi cửa.
Đang chuẩn bị về phòng thì thấy một nam tử cao gầy đang lén lút trước cửa sương phòng mình.
Nàng đi trước hai bước thì nam tử kia xoay lại, Khương Đào nhận ra đây là Khương Bách ở đại phòng.
Khương Đào gọi hắn đại đường huynh, Khương Bách bỗng nhiên nghe tiếng nàng gọi, trên mặt hiện lên chút thần sắc mất tự nhiên, nói: “A Đào dậy thật sớm”.
Khương Đào cũng không quá thân với hắn nhưng trong trí nhớ của nguyên thân thì càng không thấy đại đường huynh này tốt ở chỗ nào – hắn đi theo phụ thân của nguyên thân học hành, học mấy năm liền cũng không có chút công danh nhưng lại dưỡng ra được tính tình kiêu ngạo, mỗi lần về nhà đều bất hòa với huynh đệ tỷ muội, nói vài câu liền mất kiên nhẫn. Hơn nữa đối với phụ thân của nguyên thân cũng không có kính trọng, mà còn ẩn ẩn có ý tứ oán trách “ta thi không được không phải ta không có bản lĩnh mà là ngươi không biết cách dạy”.
Cho nên Khương Đào cũng không quá thân thiện với hắn mà nhàn nhạt nói: “Đại đường huynh cũng dậy thật sớm, không biết huynh tới đây làm gì?”.
Chỗ ở của tam phòng tổng cộng có ba gian nhà, một gian là phụ mẫu nguyên thân ở cùng với Khương Lâm, còn một gian cho Khương Đào, gian còn lại là thư phòng của phụ thân nguyên thân.
Khương Bách đáp không có làm gì, chỉ là học mệt quá nên tản bộ.
Lý do thoái thác này vừa được Khương Dương dùng nên Khương Đào đương nhiên chẳng tin. Nàng không nói tiếp mà hồ nghi nhìn Khương Bách từ đầu xuống chân.
Khương Bách trước đây vẫn luôn cảm thấy đường muội này không quá hòa nhã, nói là khuê nữ tú tài nhưng kỳ thật không có đầu óc, cùng những cô nương quê mùa ở đây giống hệt nhau. Nhưng không biết vì sao mà hôm nay bị nàng đánh giá thì bản thân lại có đôi chút mất tự nhiên.
Nghĩ tới sách cũng không bay mất, Khương Bách cũng không nói nhiều, chỉ bảo chính mình đi dạo đủ rồi, giờ lại về đọc sách, nhanh chân rời đi.
Chờ hắn đi rồi, Khương Đào mới nhặt được một gói giấy hắn đánh rơi.
Mở gói giấy ra, bên trong là một ít phấn bột màu trắng.
Nàng đưa lên ngửi thử thì thấy có chút mùi đậu tanh.
Khương Đào ở hiện đại đã đọc qua rất nhiều sách, đặc biệt thích xem các loại y dược tương tự, lúc này đã đoán được đôi chút nhưng cũng không dám nói bừa. Nàng gói lại tờ giấy cẩn thận rồi quay người ra khỏi Khương gia, tới cửa thôn tìm người khuân vác kia.
Khuân vác đang ở cửa thôn chờ xe bò, không mất chút sức nào thì tìm được.
Khương Đào nhờ hắn tới hiệu thuốc trong trấn xem bột phấn bên trong này là gì, người kia đáp được, cũng không nhận tiền nàng nói nhà hắn ở thôn bên cạnh, dù sao cũng cần vào thành, tới hiệu thuốc hỏi thăm một chuyến cũng không thành vấn đề.
Khương Đào cảm ơn hắn rồi trở về nhà.
Trong nhà chính, Khương Dương và Khương Lâm đã xem đồ nàng mua cho họ, Khương Lâm thấy tỷ tỷ hắn mua cho hắn một cái áo mới và rất nhiều đồ ăn vặt thì mừng rỡ nhảy nhót không ngừng, chờ khi thấy Khương Đào, hắn liền nhào tới ôm Khương Đào, nói tỷ tỷ tốt nhất, giống như tiên nữ vừa đẹp vừa giỏi, còn thương đệ, đệ thích tỷ tỷ nhất!
Khương Đào thực hưởng thụ mà nghe, sau một hồi được nâng lên chín tầng mây thì nàng đem mấy con gà con đi chỗ khác, tránh để Tuyết Đoàn nhi ăn hết.
Tiểu Khương Lâm cười khanh khách mà chơi với mấy bé gà con.
So với Khương Lâm kích động, phản ứng của Khương Dương có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.
Hắn gom bút mực và quần áo Khương Đào mua cho hắn ở chỗ, nhíu mi nói lần này nàng lại tốn bao nhiêu tiền rồi?
Khương Đào cho rằng hắn nghĩ nàng tiêu xài phung phí nên giải thích nói không có nhiều lắm, tổng cộng chỉ hơn hai lượng bạc, còn dư lại bảy lượng nữa, cùng đủ cho hắn và Khương Lâm có một bao lì xì lớn, ngoài ra còn đủ phí nhập học cho hắn một năm rôi, chờ qua năm mới lại mang đi bán sẽ đủ cả phí nhập học mấy năm của hắn cùng với phí sinh hoạt của bọn họ, nàng đã lên kế hoạch chu đáo cả rồi.
Ai biết được Khương Dương nghe xong chân mày cũng không có giãn ra mà ngược lại càng không cao hứng, đứng dậy nói: “Ai cần tỷ tích cóp tiền nhập học cho đệ? Gia nãi đều nói sau này phụ mẫu không còn, bọn họ sẽ lo cho đệ”.
Khương Đào cũng không rõ vì sao hắn tức giận, liền nói: “Gia nãi nói như vậy nhưng tiền bạc của họ cũng là để họ dưỡng lão, hơn nữa trừ tiền có được từ đồng ruộng thì gia nãi cũng chỉ thu từ hai phòng còn lại. Thật ra, bọn họ bỏ tiền thì hai phòng kia sẽ nghĩ như nào chứ, chắc chắn sẽ nháo đến cả nhà không yên, làm mọi người đều gặp phiền phức. Ta là tỷ tỷ của đệ, tỷ thu xếp cho đệ chắc chắn bọn họ sẽ không nói gì, đệ cũng có thể an tâm đọc sách mà không cần nhẫn nhịn bọn họ”.
Khương Dương không vui mà vén rèm cửa rời đi.
Khương Đào vẫn như cũ là hòa thượng mà sờ không tới đầu*, Khương Lâm ôm chiếc rổ tới bên cạnh nàng: “Tỷ tỷ không cần để ý tới người kỳ quái ấy”.
*không hiểu được tình huống
“Lại không biết quy củ rồi hả?”.
Bị véo má, tiểu Khương Lâm lúc này mới nói: “Ca ca vốn dĩ không có như vậy, thời điểm chúng ta mở gói đồ ra huynh ấy cũng rất cao hứng nhưng không biết cái gì mà tìm một hồi rồi một hồi, mặt huynh ấy càng nhìn càng đen, lầm bẩm cái gì mà “kiếm tiền vất vả như vậy sao tới một thứ đồ cũng không mua cho bản thân” gì gì đó liền tức giận. Đệ cũng không biết huynh ấy có ý gì, dù sao tính khí ấy cũng khiến người khác rất khó chịu”.
Khương Đào lúc này mới vỡ lẽ, hóa ra Khương Dương giận nàng nhớ kỹ mua những gì bọn hắn nhưng lại không tiêu một ít cho bản thân, cũng khó trách tại sao sau đó nàng nói kế hoạch của mình cho hắn nghe mà sắc mặt hắn càng lúc càng khó coi.
“Ca ca đệ là đau lòng cho tỷ”. Khương Đào thở dài một tiếng, rồi giải thích lại với tiểu Khương Lâm.
Tiểu Khương Lâm nghe xong mới nói: “A, hóa ra là như vậy”. Tiếp tục nhỏ giọng nói thầm: “Chuyện đó huynh ấy không thể nói thẳng sao? Mặt dài thành như vậy, hệt như là tỷ tỷ nợ tiền huynh ấy vậy. Quả nhiên là người khó chiều mà.. Ai da ai da, tỷ đừng nhéo nữa, đệ không nói, không nói”.
Khương Đào mới buông tay, để hắn ra ngoài chơi, nàng đi tìm Khương Dương.
Khương Dương ở trong phòng đọc sách, thấy nàng tiến vào cũng không có vui vẻ chào đón nàng.
Khương Đào dứt khoát đổi chủ đề, nói nàng vừa mới gặp Khương Bách ở ngoài sương phòng, hắn lén lút như vậy cũng không biết có ý đồ gì.
Khương Dương tuy vậy nhưng rất thích nàng tới tìm hắn thương lượng, u ám trên mặt bị đánh sạch, chỉ hậm hừ nói: “Đại đường huynh thèm muốn cái nhà của chúng ta cũng không phải ngày một ngày hai, hơn nữa cũng không chỉ có một mình hắn đâu mà còn có Khương Kiệt ở nhị phòng sang năm cần đọc sách, cũng thèm muốn không kém”.
Khương Đào ngây cả người, hỏi hắn là nhà có cái gì? Tam phòng bọn họ có cái gì để người khác phải mơ ước sao? Là cái giường cha mẹ nàng vẫn để ở cửa hàng, các vật dụng linh tinh làm của hồi môn không đáng giá bao nhiêu của nàng hay là tráp bạc có mấy đồng tiền lớn?
Khươn Dương nhìn nàng hệt như đứa ngốc, từ trong người lấy ra một cái chìa khóa, đưa nàng tới sương phòng.
Khi nhìn thấy kệ chất đầy sách trong sương phòng, Khương Đào kinh ngạc há miệng.
Nàng biết ở nơi này sách rất quý, một quyển bình thường cũng phải tốn mấy đồng bạc, bằng một tháng tiền tiêu vặt của những người dân thường ở trong thành. Mà trong sương phòng này, kệ sách còn được thiết kế rất tinh xảo, vừa nhìn liền biết vô cùng xa xỉ.
Nhiều sách như vậy, ít nhất cũng phải trăm lượng, thậm chí là một ngàn lượng!
Nàng coi như hiểu rõ vì sao phụ thân nàng sớm mà thi đậu tú tài, ngần ấy năm dạy học, gia sản bài trí trong nhà nhìn cũng không giống như hưởng thụ mà là tiêu hết tiền vào đây!
Nhưng cũng không thể trách nàng nghĩ không ra a, thư phòng này hàng ngày luông được khóa lại, trong trí nhớ của nguyên thân, chỉ có phụ thân nàng có thể tự do ra vào. Nguyên thân cũng giống như những hài tử khác, chưa bao giờ tò mò mấy chuyện này.
“Chìa khóa là sau khi phụ thân qua đời, gia gia đã giao lại cho đệ, đệ thấy tỷ không hề đề cập tới, cho rằng là tỷ sợ thấy cảnh thương tâm, sao hiện tại lại giống như chưa biết gì vậy?”.
Khương Đào thẹn thùng mà nói mình đúng thật không hề biết, cũng chưa từng quan tâm tới mấy việc như vậy.
Nhưng sau đó đã biết, Khương Đào càng thêm cảnh giác với hành vi của Khương Bách, nàng nói chính mình còn nhặt được một gói giấy Khương Bách đánh rơi, đã nhờ người khuân vác tới tiệm thuốc trong thành tra thử, trước mắt chỉ còn chờ kết quả liền biết được chuyện gì.
Sau đó muộn một chút, người khuân vác kia tới đưa tin cho họ, nói bao bột phấn kia cũng không phải độc dược gì mà là một bao thuốc xổ mạnh trộn lẫn ba đậu.
Chút tâm hự của edit: lúc gõ chữ thì thấy cũng bình thường, tới lúc sửa thì nó hiện lên hơn 4k5 chữ, tui ngồi sửa lại cũng hoa cả mắt.
Bình luận facebook