Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 55
Hai người cho rằng tuổi mình không phải quá già lại không cần lo lắng nhà cửa, ba mẹ yêu dấu của tôi, quyết định đi du lịch. Không muốn du lịch theo đoàn, sợ không được tự do. Nơi muốn đi lại rất khéo là – Tân Cương.
Khi tôi được điện thoại báo tin thì hai người tới sân bay Urumqi (Ô Lỗ Mộc Tề) đẹp đẽ và rực rỡ. Trong lòng tôi hiểu rõ, đây đâu phải là du lịch, rõ ràng lấy cớ tới xem một chút ông bà sui gia chưa từng gặp mặt mà.
Mặc dù oán thầm, tôi vẫn là ngay lập tức báo cho ba mẹ chồng: tới sân bay đón đã không kịp, ở nội thành Urumqi tụ họp vậy.
Sau khi từ từ nói điện thoại nhà, điện thoại di động, hình dáng, chiều cao của đôi bên cho từng người xong. Tôi ở trong phòng đi tới đi lui, suy đoán cuộc gặp mặt mang tính lịch sử lần này mà người liên quan không có mặt rốt cuộc tình hình sẽ ra sao.
Ba chồng là người ít nói không biết có thể nói chuyện cùng nhau với ba thân yêu của tôi; mẹ chồng là người rất thẳng thắn chắc là có thể gặp lần đầu đã quen thân với mẹ thân yêu của tôi; tôi ăn thức ăn chị hai làm mặn nhạt vừa đủ, nhưng đối với người cha thích ăn mặn của tôi mà nói thì lại quá nhạt nhẽo …
Mãi cho đến buổi tối, không có tin tức. chẳng lẽ mấy người già nói chuyện hợp đến nỗi đã quên vẫn còn hai người trẻ tuổi tồn tại rồi?
Rốt cuộc cũng có điện thoại, nhưng là của Viên Lãng.
“Ha ha, đội trưởng Viên ngài chiếm dụng điện thoại quân đội nha.” Tôi rất vui mừng khi có thể nghe tiếng nói của anh ấy.
“Ba mẹ em đã đến nhà của anh.”
“Cái gì ba mẹ em? Là ba mẹ chúng ta.” Tôi sửa lại.
“Đúng, là ba mẹ chúng ta. Ba mẹ đã đến nhà của anh.” Đội trưởng Viên tiếp thu giáo dục, nhanh chóng đổi cách xưng hô.
“Quá mức rồi, ba mẹ đến cũng không gọi điện thoại cho em. Ài, em nói này Viên Lãng, bốn người bọn họ ở cùng nhau sẽ không viết cho em hai báo cáo nhỏ về lẫn nhau đấy chứ?
“Ha ha … chắc sẽ không đâu, em cho rằng ai cũng nhàm chán giống em à.” Viên Lãng cười như ánh sao rời rạc ở chân trời trong đêm tối.
“Mẹ anh gọi điện thoại cho anh, bọn họ ăn cơm cùng nhau, bây giờ đang nói chuyện phiếm. Bội Bội, anh ở đây không tiện nói lâu được, em gọi điện thoại qua thăm hỏi một chút.” Viên Lãng trao nhiệm vụ.
Tôi gọi điện thoại cho ba tôi.
“Hả? Cái gì? A, ba mẹ đã tới nơi. Ừ, ăn cơm rồi. Ừ, cũng đã gặp mặt. À? Nghe hiểu được, làm sao nghe không hiểu chứ?” Giọng điệu ba tôi không để ý, còn có chút không tập trung.
“Ba, ba mẹ đang làm gì thế? Tối nay ba mẹ ở trong nội thành à?” Tôi hỏi.
“Ba mẹ? Tối nay ba mẹ ở Thỗ Lỗ Phiên … Bốn mươi ngàn!” Không cần hỏi cũng biết bọn họ đang làm gì rồi.
Bốn người già có cùng một yêu thích – chơi mạt chược. Tôi hoàn toàn có thể tưởng tượng ra ba chồng hơn sáu mươi tuổi với ba tôi sắp tới sáu mươi tuổi, dáng vẻ hai người ngậm điếu thuốc như hút lại như không hút híp mắt nhìn bộ bài, sau đó người thắng tiền nhất định là không lên tiếng không hà hơi mẹ tôi, trong nhà chỉ có trình độ đánh bài của Viên Lãng có thể cạnh tranh lại. Cho nên mẹ tôi đặc biệt thích Viên Lãng, quan tâm như con ruột của mình vậy.
Lại gọi điện thoại cho mẹ.
“Hả? Con chưa ăn cơm à? Tự nấu chút gì ăn đi? Ba mẹ? Ba mẹ với ba mẹ Viên Lãng ăn cá nước lạnh ở đây, năm đen (một loại cá rô, do trên mình có năm sọc đen nên gọi là năm đen). Ăn rất ngon. Được rồi, ba mẹ đang đánh bài.” Bà cụ này, gác điện thoại cũng nhanh chóng giống với ông cụ.
Thế là tôi vừa nghĩ tới món ngon năm đen, vừa ăn mì sốt tương tự mình làm, xem tivi.
Trưa ngày hôm sau khi hoàn thành công việc, tôi nghĩ nên quan tâm một chút. Gọi điện cho ba tôi.
“Cái gì? Ba mẹ ở thung lũng nho? A, nho vẫn còn chưa chín? Dâu đã chín? Tự mình hái, không tốn tiền? Tốt lắm, có thể ăn hăng hái. Dạ? Không quá ngọt? Thứ này là vậy, càng ăn càng ngọt. Đang xem tộc Duy ca múa à? Chàng trai cô gái đều đẹp. Nho khô ở đó có rất nhiều loại, mỗi loại mua một ít, dù sao cũng hiếm khi đi một lần. Được, con không làm phiền ba mẹ, ba mẹ đi chơi.” Người già đều như vậy, không gọi điện thoại hỏi, nói bạn không quan tâm tới bọn họ, thường xuyên gọi điện thoại, lại nói mình dài dòng, quá trông coi bọn họ. Thật mâu thuẫn.
Ngày thứ ba sau khi hết giờ làm, mới nhớ tới chuyện gọi điện hỏi thăm.
Trong điện thoại tiếng gió thổi vù vù.
“Ba mẹ ở Thiên Sơn… Đúng …. Tự mang thịt ăn … Đúng, luộc … Ăn ngon … Con muốn ăn? … Vậy tới đây … À, ba mẹ ăn giùm con? … Còn có … Ô, mới vừa nướng … Giòn … Xiên thịt dê mới nướng xong? …” Tiếng nói của mẹ tôi mặc dù ở trong gió vẫn truyền tới ha hả kéo dài cho tôi nghe được. Tôi cũng muốn đi.
Người già hai nhà đi chơi thật hứng khởi, lại hẹn cùng nhau ngồi xe lửa đến Đôn Hoàng ở Cam Túc. Khi Viên Lãng về nhà, bốn người đang đi chơi ở Mạc Cao Quật bên cạnh Minh Sa Sơn, còn dùng di động chụp hình gửi cho tôi.
Viên Lãng rất hứng thú lật từng tấm xem. Xem xong, lấy tôi làm cảnh nền, chụp vài tấm trong phòng khách gửi lại. Đúng vậy, tôi chỉ là cảnh nền thôi.
Ba vợ con rể nói chuyện thân thiết với nhau trong điện thoại.
“Bác Ba, dạ, con biết rồi. Dạ, được. Dạ, tốt. Ba mẹ chơi vui vẻ. Dạ, con cúp máy.”
Lần đó về nhà, ba tôi bảo Viên Lãng gọi ông là bác Ba, tôi nhắc nhở: “Viên Lãng ba anh ấy còn lớn hơn so với ba.”
Mắt ông cụ lồi lên: “Ba thích nó gọi như vậy.”
Sau đó Viên Lãng hỏi tôi, tôi nói: “Điều này chứng tỏ ba đối xử với anh như người trong nhà, những em họ này, em họ đó em họ kia, đều gọi ông ấy như vậy.”
Viên Lãng suy nghĩ một chút: “Vậy anh phải gọi em là chị họ hay em họ đây?”
Tôi nghiêm mặt nói: “Xong rồi, Viên Lãng, thì ra hai ta là kết hôn họ hàng gần.”
Viên Lãng buồn cười, vỗ ót tôi: “Đứa nhỏ ngốc!”
Từ đó, sui gia hai nhà liên lạc mật thiết, xưng anh xưng em, thường xuyên hẹn nhau đi du lịch, sau đó điện thoại kể cho người không thể cùng bọn họ đi du lịch lại yêu thích món ăn ngon, miêu tả cặn kẽ bọn họ ở nơi nào ăn cái gì ngon, ở nơi nào chơi cái gì vui, ví dụ như ở trên Hoàng Hạc lâu nhìn về nước sông cuồn cuộn vui vẻ ăn món đậu xanh ba lớp; ví dụ như tới trúc hải ở Thanh Phong Từ ăn măng tươi cắt vân vân.
Mỗi khi nhận được ảnh chụp khoe khoang của bọn họ gửi cho tôi, tôi liền giả vờ vùi vào lòng Viên Lãng giả khóc, Viên Lãng sẽ dỗ tôi giống như dỗ trẻ nhỏ: “Được rồi, đừng khóc, chúng ta tự mình đi, muốn chơi thế nào thì chơi như thế, anh đi với em …”
Anh ấy nói như vậy, tôi lại chưa từng tưởng là thật. Có một số việc, không thực tế, tốt nhất không nên hy vọng nhiều, hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều. Trong rất nhiều gia đình, người làm vợ hy vọng quá nhiều ở người chồng của mình, cho nên cả ngày bọn họ đều thất vọng. Không phải sao?
Có một khoảng thời gian Viên Lãng về nhà tương đối có quy luật, tôi dùng thời gian rảnh rỗi sắp xếp lại một ít lớp học, bỏ mấy chương trình học có thời gian xung đột, ví dụ như yoga nóng, vốn chưa đi học một lần nào, uổng phí tiền, ví dụ như múa bụng, thầy giáo lừa gạt tôi tiếp tục học lớp cao hơn, tôi lại không xem việc này như nghề nghiệp, học nhiều như vậy làm gì, bỏ … Có mấy lớp có thể giữ lại, ví dụ như đi chăm sóc da mỗi tuần một lần; ví dụ như thể dục nhịp điệu.
Vợ lão A, phải giữ gìn sức khỏe thể chất thật tốt, để bất cứ lúc nào cũng có tinh thần và thể lực đối phó một loạt đau khổ xảy ra bất ngờ, ví dụ như cầm mảnh đồng hồ thất lạc giao cho bạn nói đây là đồ vật cuối cùng của người nào đó …
Buổi sáng tôi nấu bữa sáng bưng ra, Viên Lãng ở trên sân thượng căng cơ chân. Tôi vui vẻ: “Biết bây giờ em đang nhớ tới cái gì không?”
Viên Lãng tiếp tục tập luyện: “Nhớ tới cái gì?”
“Lần đó đi Thượng Hải, xem một chương trình giải trí, Tiểu S biểu diễn ballet, ôm chân ngồi dưới đất nói rất thống khổ: ballet, tôi biết cơ bắp tôi rất cứng nhắc, làm sao cũng kéo không ra. Sau đó ‘người da đen’ bắt chước, ngã xuống mặt đất vẻ mặt buồn bã nói: ballet, một vận động viên bóng rổ làm sao có thể nhảy ballet, cho dù thật sự có thể, đánh chết cũng không thể nói … Động tác này của anh rất giống với ‘người da đen’.”
Viên Lãng thu chân về, gọi tôi: “Tới đây, anh kéo cơ bắp chân cho em.”
Tôi biết rõ sẽ không có chuyện tốt: “Không làm.”
Anh ấy lại gần bên tai tôi: “Buổi tốt khiêu vũ đi.”
Tôi vui vẻ miệng toét tới mang tai: “Được, tốt. Các anh được đi phòng nhảy sao?” thật lâu không nhảy theo tiêu chuẩn trong nước, có hơi nhớ thời gian nghỉ lễ năm ấy cùng khiêu vũ với Viên Lãng ở căn cứ.
Viên Lãng nghiêm túc gật đầu một cái: “Mặc quần áo thường đi.” Đáng buồn là tôi chưa từng nghĩ những lời này là giả.
Sau đó, … một tiếng kêu vang dội trên bầu trời khu chung cư.
“Ông xã, đừng kéo, em không muốn khiêu vũ. Cứu mạng, kéo chân nữa sẽ gãy á …”
Lau nước mắt : tôi biết cơ bắp tôi rất cứng nhắc, làm sao cũng kéo không ra…
Khi tôi được điện thoại báo tin thì hai người tới sân bay Urumqi (Ô Lỗ Mộc Tề) đẹp đẽ và rực rỡ. Trong lòng tôi hiểu rõ, đây đâu phải là du lịch, rõ ràng lấy cớ tới xem một chút ông bà sui gia chưa từng gặp mặt mà.
Mặc dù oán thầm, tôi vẫn là ngay lập tức báo cho ba mẹ chồng: tới sân bay đón đã không kịp, ở nội thành Urumqi tụ họp vậy.
Sau khi từ từ nói điện thoại nhà, điện thoại di động, hình dáng, chiều cao của đôi bên cho từng người xong. Tôi ở trong phòng đi tới đi lui, suy đoán cuộc gặp mặt mang tính lịch sử lần này mà người liên quan không có mặt rốt cuộc tình hình sẽ ra sao.
Ba chồng là người ít nói không biết có thể nói chuyện cùng nhau với ba thân yêu của tôi; mẹ chồng là người rất thẳng thắn chắc là có thể gặp lần đầu đã quen thân với mẹ thân yêu của tôi; tôi ăn thức ăn chị hai làm mặn nhạt vừa đủ, nhưng đối với người cha thích ăn mặn của tôi mà nói thì lại quá nhạt nhẽo …
Mãi cho đến buổi tối, không có tin tức. chẳng lẽ mấy người già nói chuyện hợp đến nỗi đã quên vẫn còn hai người trẻ tuổi tồn tại rồi?
Rốt cuộc cũng có điện thoại, nhưng là của Viên Lãng.
“Ha ha, đội trưởng Viên ngài chiếm dụng điện thoại quân đội nha.” Tôi rất vui mừng khi có thể nghe tiếng nói của anh ấy.
“Ba mẹ em đã đến nhà của anh.”
“Cái gì ba mẹ em? Là ba mẹ chúng ta.” Tôi sửa lại.
“Đúng, là ba mẹ chúng ta. Ba mẹ đã đến nhà của anh.” Đội trưởng Viên tiếp thu giáo dục, nhanh chóng đổi cách xưng hô.
“Quá mức rồi, ba mẹ đến cũng không gọi điện thoại cho em. Ài, em nói này Viên Lãng, bốn người bọn họ ở cùng nhau sẽ không viết cho em hai báo cáo nhỏ về lẫn nhau đấy chứ?
“Ha ha … chắc sẽ không đâu, em cho rằng ai cũng nhàm chán giống em à.” Viên Lãng cười như ánh sao rời rạc ở chân trời trong đêm tối.
“Mẹ anh gọi điện thoại cho anh, bọn họ ăn cơm cùng nhau, bây giờ đang nói chuyện phiếm. Bội Bội, anh ở đây không tiện nói lâu được, em gọi điện thoại qua thăm hỏi một chút.” Viên Lãng trao nhiệm vụ.
Tôi gọi điện thoại cho ba tôi.
“Hả? Cái gì? A, ba mẹ đã tới nơi. Ừ, ăn cơm rồi. Ừ, cũng đã gặp mặt. À? Nghe hiểu được, làm sao nghe không hiểu chứ?” Giọng điệu ba tôi không để ý, còn có chút không tập trung.
“Ba, ba mẹ đang làm gì thế? Tối nay ba mẹ ở trong nội thành à?” Tôi hỏi.
“Ba mẹ? Tối nay ba mẹ ở Thỗ Lỗ Phiên … Bốn mươi ngàn!” Không cần hỏi cũng biết bọn họ đang làm gì rồi.
Bốn người già có cùng một yêu thích – chơi mạt chược. Tôi hoàn toàn có thể tưởng tượng ra ba chồng hơn sáu mươi tuổi với ba tôi sắp tới sáu mươi tuổi, dáng vẻ hai người ngậm điếu thuốc như hút lại như không hút híp mắt nhìn bộ bài, sau đó người thắng tiền nhất định là không lên tiếng không hà hơi mẹ tôi, trong nhà chỉ có trình độ đánh bài của Viên Lãng có thể cạnh tranh lại. Cho nên mẹ tôi đặc biệt thích Viên Lãng, quan tâm như con ruột của mình vậy.
Lại gọi điện thoại cho mẹ.
“Hả? Con chưa ăn cơm à? Tự nấu chút gì ăn đi? Ba mẹ? Ba mẹ với ba mẹ Viên Lãng ăn cá nước lạnh ở đây, năm đen (một loại cá rô, do trên mình có năm sọc đen nên gọi là năm đen). Ăn rất ngon. Được rồi, ba mẹ đang đánh bài.” Bà cụ này, gác điện thoại cũng nhanh chóng giống với ông cụ.
Thế là tôi vừa nghĩ tới món ngon năm đen, vừa ăn mì sốt tương tự mình làm, xem tivi.
Trưa ngày hôm sau khi hoàn thành công việc, tôi nghĩ nên quan tâm một chút. Gọi điện cho ba tôi.
“Cái gì? Ba mẹ ở thung lũng nho? A, nho vẫn còn chưa chín? Dâu đã chín? Tự mình hái, không tốn tiền? Tốt lắm, có thể ăn hăng hái. Dạ? Không quá ngọt? Thứ này là vậy, càng ăn càng ngọt. Đang xem tộc Duy ca múa à? Chàng trai cô gái đều đẹp. Nho khô ở đó có rất nhiều loại, mỗi loại mua một ít, dù sao cũng hiếm khi đi một lần. Được, con không làm phiền ba mẹ, ba mẹ đi chơi.” Người già đều như vậy, không gọi điện thoại hỏi, nói bạn không quan tâm tới bọn họ, thường xuyên gọi điện thoại, lại nói mình dài dòng, quá trông coi bọn họ. Thật mâu thuẫn.
Ngày thứ ba sau khi hết giờ làm, mới nhớ tới chuyện gọi điện hỏi thăm.
Trong điện thoại tiếng gió thổi vù vù.
“Ba mẹ ở Thiên Sơn… Đúng …. Tự mang thịt ăn … Đúng, luộc … Ăn ngon … Con muốn ăn? … Vậy tới đây … À, ba mẹ ăn giùm con? … Còn có … Ô, mới vừa nướng … Giòn … Xiên thịt dê mới nướng xong? …” Tiếng nói của mẹ tôi mặc dù ở trong gió vẫn truyền tới ha hả kéo dài cho tôi nghe được. Tôi cũng muốn đi.
Người già hai nhà đi chơi thật hứng khởi, lại hẹn cùng nhau ngồi xe lửa đến Đôn Hoàng ở Cam Túc. Khi Viên Lãng về nhà, bốn người đang đi chơi ở Mạc Cao Quật bên cạnh Minh Sa Sơn, còn dùng di động chụp hình gửi cho tôi.
Viên Lãng rất hứng thú lật từng tấm xem. Xem xong, lấy tôi làm cảnh nền, chụp vài tấm trong phòng khách gửi lại. Đúng vậy, tôi chỉ là cảnh nền thôi.
Ba vợ con rể nói chuyện thân thiết với nhau trong điện thoại.
“Bác Ba, dạ, con biết rồi. Dạ, được. Dạ, tốt. Ba mẹ chơi vui vẻ. Dạ, con cúp máy.”
Lần đó về nhà, ba tôi bảo Viên Lãng gọi ông là bác Ba, tôi nhắc nhở: “Viên Lãng ba anh ấy còn lớn hơn so với ba.”
Mắt ông cụ lồi lên: “Ba thích nó gọi như vậy.”
Sau đó Viên Lãng hỏi tôi, tôi nói: “Điều này chứng tỏ ba đối xử với anh như người trong nhà, những em họ này, em họ đó em họ kia, đều gọi ông ấy như vậy.”
Viên Lãng suy nghĩ một chút: “Vậy anh phải gọi em là chị họ hay em họ đây?”
Tôi nghiêm mặt nói: “Xong rồi, Viên Lãng, thì ra hai ta là kết hôn họ hàng gần.”
Viên Lãng buồn cười, vỗ ót tôi: “Đứa nhỏ ngốc!”
Từ đó, sui gia hai nhà liên lạc mật thiết, xưng anh xưng em, thường xuyên hẹn nhau đi du lịch, sau đó điện thoại kể cho người không thể cùng bọn họ đi du lịch lại yêu thích món ăn ngon, miêu tả cặn kẽ bọn họ ở nơi nào ăn cái gì ngon, ở nơi nào chơi cái gì vui, ví dụ như ở trên Hoàng Hạc lâu nhìn về nước sông cuồn cuộn vui vẻ ăn món đậu xanh ba lớp; ví dụ như tới trúc hải ở Thanh Phong Từ ăn măng tươi cắt vân vân.
Mỗi khi nhận được ảnh chụp khoe khoang của bọn họ gửi cho tôi, tôi liền giả vờ vùi vào lòng Viên Lãng giả khóc, Viên Lãng sẽ dỗ tôi giống như dỗ trẻ nhỏ: “Được rồi, đừng khóc, chúng ta tự mình đi, muốn chơi thế nào thì chơi như thế, anh đi với em …”
Anh ấy nói như vậy, tôi lại chưa từng tưởng là thật. Có một số việc, không thực tế, tốt nhất không nên hy vọng nhiều, hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều. Trong rất nhiều gia đình, người làm vợ hy vọng quá nhiều ở người chồng của mình, cho nên cả ngày bọn họ đều thất vọng. Không phải sao?
Có một khoảng thời gian Viên Lãng về nhà tương đối có quy luật, tôi dùng thời gian rảnh rỗi sắp xếp lại một ít lớp học, bỏ mấy chương trình học có thời gian xung đột, ví dụ như yoga nóng, vốn chưa đi học một lần nào, uổng phí tiền, ví dụ như múa bụng, thầy giáo lừa gạt tôi tiếp tục học lớp cao hơn, tôi lại không xem việc này như nghề nghiệp, học nhiều như vậy làm gì, bỏ … Có mấy lớp có thể giữ lại, ví dụ như đi chăm sóc da mỗi tuần một lần; ví dụ như thể dục nhịp điệu.
Vợ lão A, phải giữ gìn sức khỏe thể chất thật tốt, để bất cứ lúc nào cũng có tinh thần và thể lực đối phó một loạt đau khổ xảy ra bất ngờ, ví dụ như cầm mảnh đồng hồ thất lạc giao cho bạn nói đây là đồ vật cuối cùng của người nào đó …
Buổi sáng tôi nấu bữa sáng bưng ra, Viên Lãng ở trên sân thượng căng cơ chân. Tôi vui vẻ: “Biết bây giờ em đang nhớ tới cái gì không?”
Viên Lãng tiếp tục tập luyện: “Nhớ tới cái gì?”
“Lần đó đi Thượng Hải, xem một chương trình giải trí, Tiểu S biểu diễn ballet, ôm chân ngồi dưới đất nói rất thống khổ: ballet, tôi biết cơ bắp tôi rất cứng nhắc, làm sao cũng kéo không ra. Sau đó ‘người da đen’ bắt chước, ngã xuống mặt đất vẻ mặt buồn bã nói: ballet, một vận động viên bóng rổ làm sao có thể nhảy ballet, cho dù thật sự có thể, đánh chết cũng không thể nói … Động tác này của anh rất giống với ‘người da đen’.”
Viên Lãng thu chân về, gọi tôi: “Tới đây, anh kéo cơ bắp chân cho em.”
Tôi biết rõ sẽ không có chuyện tốt: “Không làm.”
Anh ấy lại gần bên tai tôi: “Buổi tốt khiêu vũ đi.”
Tôi vui vẻ miệng toét tới mang tai: “Được, tốt. Các anh được đi phòng nhảy sao?” thật lâu không nhảy theo tiêu chuẩn trong nước, có hơi nhớ thời gian nghỉ lễ năm ấy cùng khiêu vũ với Viên Lãng ở căn cứ.
Viên Lãng nghiêm túc gật đầu một cái: “Mặc quần áo thường đi.” Đáng buồn là tôi chưa từng nghĩ những lời này là giả.
Sau đó, … một tiếng kêu vang dội trên bầu trời khu chung cư.
“Ông xã, đừng kéo, em không muốn khiêu vũ. Cứu mạng, kéo chân nữa sẽ gãy á …”
Lau nước mắt : tôi biết cơ bắp tôi rất cứng nhắc, làm sao cũng kéo không ra…