Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 75
Buổi tối giao thừa, Viên Lãng ăn tết cùng đội viên ở trong đội, tôi trải qua tết âm lịch cùng các nhân viên ở trong khách sạn. Đổng Sự Trưởng và thành viên Hội Đồng Quản Trị cũng nghiêm túc chuyện tham dự tiệc tối này, mời rượu với các nhân viên.
Cấp cao tập đoàn lần lượt phân chia cho tất cả chi nhánh khu vực công ty ăn tết là quy củ từ trước, năm nay tới lượt khu vực này của chúng tôi. Các nhân viên tương đối phấn khởi, Đổng Sự Trưởng của tập đoàn, bình thường vốn sẽ không lộ mặt, thì cũng giống như nhân vật thần bí trong truyền thuyết. Liền có người trẻ tuổi to gan chạy lên mời rượu, Đổng Sự Trưởng cũng cười tít mắt uống một hơi cạn sạch. Tuy nhiên tôi cảm thấy người này luôn xoi mói ở trong cuộc họp, vẻ mặt âm tình bất định (tâm trạng khó đoán) nhìn bảng báo cáo tài vụ, nhưng dáng vẻ ông ta trước mặt người khác quả thực hiền lanh giống như Phật Di Lặc, diện mạo này dễ gần gũi.
Tôi âm thầm bội phục, dù sao cũng là người từng trải nhiều năm, hơi thở toàn thân bắt bí phù hợp vừa vặn, thu vào phát ra tự nhiên, như cùng loại khí thế với Viên Lãng.
Giống với Viên Lãng? Nhận thức này làm cho tôi lập tức cảm thấy hơi thân thiết với Đổng Sự Trưởng.
Theo quy định, buổi tối giao thừa là có thể đốt pháo hoa, vì thế công ty mua hộp pháo hoa lớn để cho nhân viên vui vẻ vui vẻ ở ngoài căn tin. Tiếng pháo kép nổ tung tanh tách ở giữa, nháy mắt trong không khí tràn ngập nồng nặc sương khói, nhiều vụn giấy pháo rơi lả tả tung bay giữa trời.
Tôi cười ha ha đứng ở một bên xem nhóm trẻ vui đùa ầm ĩ, mấy chàng trai bộ phận hành lý đã chạy tới: “Dư tổng, cái này cho cô đốt, tịnh đế nở hoa.” (tịnh đế là hai hoa sen nở trên cùng một đế)
Tôi nhận lấy điếu thuốc trong tay bọn họ, đốt ngòi nổ, pháo hoa vèo thoát đi lên, ở trong màn đêm xanh đậm bùng nổ hai đóa pháo bông đẹp đẽ và rực rỡ.
Đêm đông gió thổi qua, cũng như băng châm trên mặt, trong mắt lại nóng hầm hập. Chúng ta đều còn sống, chính mình bình yên trải qua cuộc sống, có cười đùa, có đau buồn, công việc chăm chỉ cuộc sống nghiêm túc, quan trọng nhất là, giờ phút này chúng ta cùng một chỗ, lúc này cùng hít thở mang theo không khí vui mừng sum họp. Tôi hít sâu một hơi, không người nhận ra thu nước mắt trong hốc mắt về, nói khe khẽ: “Viên Lãng, năm mới vui vẻ!”
Lần đầu Viên Lãng trở về nhà, truyền cho tôi một tinh thần, Sơ Tam chúng tôi mời khách.
“Mời khách? Mời ai?” Tôi rất mờ mịt.
“Ngày đó Sơ Tam giả sử toàn bộ người, số người tạm thời chưa xác định, khoảng hơn mười 20 người đi.” Viên Lãng suy nghĩ.
“A, vậy em đặt trước một phòng …” Tôi đi lấy điện thoại.
“Không cần, ở nhà là được rồi, náo nhiệt chứ sao.”
“A …, vậy em chuẩn bị một chút …” Chợt vừa nghĩ lại, không đúng, làm sao suy nghĩ như thế không thích hợp.
“Viên Lãng, anh thành thật mà nói, tóm lại chuyện gì xảy ra, yên lành mời khách cái gì, còn phải ở nhà.” Tôi hỏi tới Viên Lãng.
Viên Lãng giả vờ tập trung tinh thần quan sát trong chậu hoa bồn hoa: “A, lá cây mới dài ra rồi!” Giữa mùa đông lá có thể dài ra thì có quỷ rồi.
Nhận thấy tôi nhìn chằm chằm anh ấy, ha ha vui lên: “Thật ra không có chuyện gì xảy ra, chính là anh đặt em bị thua.”
Tôi dám cam đoan lúc ấy hai mắt của mình lồi thậm chí lớn hơn so với sư tử bằng đá ở cửa công viên.
“Vậy không phải là đánh bài sao, mấy tên trẻ tuổi cùng nhau làm bậy, anh đã thua, đồng ý Sơ Tam mời bọn họ ăn cơm, còn phải là ở nhà, còn phải là tự tay em làm …” Viên Lãng hời hợt nói.
Tôi gào khóc hu một tiếng liền nhào tới: “Viên Lãng anh một ông chồng lụn bại, anh đã bán vợ anh như vậy…”
Sau khi làm cho người không chịu thua kém này hung hăng đè ở trên ghế sô pha dạy bảo một trận, tôi vẫn chưa thỏa mãn lau miệng, đi tìm giấy bút.
Viên Lãng ngồi xuống, chùi nước miềng đầy mặt: “Miệng đầy vị mật ong, em lấy giấy bút làm gì?”
Tôi lườm anh ấy một cái: “Ăn cơm không phải lập thực đơn sao, trí nhớ em lại không như Lão Nhân Gia tốt như thế.”
Thành thật nghiêm túc ngồi ở cạnh bàn ăn, tôi cắn cắn bút suy nghĩ. Hai mươi người, vậy coi như là cơm tất niên, phải là bàn tiệc nghiêm chỉnh, không thể chỉ lên cái lẩu cho xong chuyện. Thực đơn nha, mời khách nha, đây là điểm mạnh của tôi. Trong lòng tôi đăc ý, trên giấy soàn soạt soàn soạt múa bút thành văn.
Giây lát, tôi ném ba tờ giấy cho Viên Lãng: “Chọn một tờ đi.”
Viên Lãng nhận lấy nhìn: “Bốn mùa như mùa xuân, thịt nguội đoàn viên, chân giò sấy Phú Quý, thỏ rừng cay, vịt nấu khoai môn, thịt hấp cải muối…” (hic mình không biết nhiều món ăn nên các bạn thông cảm nhé >.<)
Tôi giải thích: “Hương vị Tây Nam.”
“Không thích!” Lời ít mà ý nhiều.
Nhìn xuống một tờ: “Lục Lục đại thuận, gà luộc, cá mè hấp, tôm luộc, bao tử nấu đậu phộng, thịt hấp khoai sọ, cải làn xào tỏi …”
Tôi kề sát lên: “Món ăn Quảng Đông!”
“Không có ý nghĩa!” Ném bỏ rồi.
Lại tiếp một tờ nữa: “…Thịt hươu hợp lại đôi, gà mâm lớn cắt sợi viền, thịt nướng rang, thịt cừu qua cầu, cá lớn đầu Nga, sen trắng xào áp chảo, món canh … Nè, tờ này được, chính là làm theo cái này.” Hương vị Tân Cương.
Quả nhiên đoán được, tôi lắc đầu, xem thường: “Viên Lãng anh thật không sáng tạo, lãng phí tay nghề cả người này của em.”
Tôi cầm lấy thực đơn rồi vừa đi phòng bếp kiểm tra nguyên liệu nấu ăn vừa nhắc tới: “Vợ anh em thế hoàn mỹ như vậy, lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, đi vào thư phòng, dáng dấp còn xinh đẹp như vậy, còn dịu dàng chăm sóc chồng như vậy …”
Viên Lãng cười theo vào tới, từ phía sau ôm lấy eo của tôi, cằm đặt ở trên hõm vai của tôi: “Đúng, một người hoàn mỹ như vậy như thế nào đã rơi vào ma trảo (nanh vuốt ma quỷ) của anh rồi? Cần giúp một tay không?”
Bên gáy tôi bị hơi nóng từ mũi anh ấy làm cho ngứa mãi: “Đáng thương em đây thiên sứ rơi vào nhân gian … Ngày mai cùng đi mua đồ ăn giúp em, một mình em xách không nổi.”
Lại nói tôi nấu cơm luôn luôn là tốc độ của báo, buổi tối trước một ngày đã đem tất cả làm thành bán thành phẩm, ngày hôm sau hâm nóng lên, rang xào, đổ nước sốt, thêm chút rau dưa tươi sống thì đủ sống động. Đây cũng chính là tại sao tôi có thể vừa cùng với khách ca hát chơi mạt chược vừa vẫn không để lỡ bí quyết ăn cơm.
Sơ Tam tới gần giữa trưa, Viên Lãng đến cửa chung cư đón xe của bọn họ, đậu xe rối loạn lộn xộn không phải phong cách của chúng tôi. Tôi phát hiện trong nhà không có bài tú lơ khơ, liền đi tới trong cửa hàng lặt vặt nhỏ ở chung cư mua.
Cầm đồ ra ngoài, xa xa thấy trên đường một đám cành tùng xanh lá, cười cười nhốn nháo qua đây.
“Cao Hưng, cậu cũng tới đây? Đều tới? Viên Lãng?” Tôi tới nghênh đón.
“Lãng Lãng bố trí xe, ở phía sau.” Cao Hưng nói. Thật xinh đẹp, dù cho là mặc áo bông quân đội thật thông thường, có lẽ che giấu không được khuôn mặt xinh đẹp của Cao Hưng, đẹp đẽ tinh tế giống như một pho tượng Hy Lạp. Cậu ta nói anh ấy đứng ở chỗ nào, với ngôi sao gì đó đều so không bằng. Ngoại trừ Viên Lãng, lúc muôn dạng yêu nghiệt không ai có thể so với, còn có đại đội trưởng Thiết, đó là khí chất cao quý trời sinh từ trong nội tâm phát ra.
Vừa đi vừa nói chuyện phiếm, trước mặt lóe ra hai bóng dáng một lớn một nhỏ, là một con chó săn đuổi theo một con chó con, đuổi tới gần đến, chó nhỏ bỗng dưng lẫn tránh, chui vào hốc tường bên cạnh, chó lớn bỗng chốc mất đi mục tiêu, liền quay lại xông tới chỗ tôi.
Tôi kinh hãi lông tơ toàn thân đều bị dựng lên. Tôi không sợ chó, nhưng một con chó săn cao lớn hơn nửa người nhe răng xông tới, tình hình này cũng quá khủng bố rồi.
Lúc này Cao Hưng hơi nghiêng người, đem tôi ngăn ở phía sau, chỉ một ngón tay, quát to một tiếng: “Ngồi xuống!” Một con chó săn bao lớn trật tự, cứng nhắc hãm lại thân thể, trong miệng ô ô hai tiếng, ngoan ngoan ngồi xuống.
Tôi kinh ngạc phải chớp mắt mãi, đang hồi hồn, Vương Thẩm Hồng từ chung cư đã chạy hồng hộc tới. Vừa dắt xích chó vừa nói xin lỗi tôi: “Ôi, Tiểu Dư, dọa em sợ rồi, chị không nhìn một cái thì trốn chạy ra.”
Thì ra là của nhà cô ấy, vậy tôi đây không để ý, lấy giọng Thượng Hải nói ra: “A a, là mẹ nhà Vương à, cô đây chính là hung thần dọa người té ngã.” Nói xong cảm giác được không đúng vị, uốn uốn đầu lưỡi: “Thím Vương, trong chung cư không thể nuôi loại chó lớn, làm đứa nhỏ sợ thật không hay.”
Vẻ mặt thím Vương áy náy và không biết làm sao: “Đây là con trai của tôi mua cho bạn, trước nuôi vài ngày ở đây, sang năm sẽ đưa đi. Vậy tôi sẽ bắt nhốt nó lại.”
Sau đó tôi hỏi Cao Hưng, sao có thể lợi hại như vậy, thoáng cái đã làm cho một con chó săn lớn điên cuồng đầu hàng khuất phục rồi. Cao Hưng ha ha vui lên: “Trước kia em từng làm nhân viên huấn luyện chó ở cảnh sát võ trang.” Tôi sùng bái, cảnh sát võ trang thật sự là sinh ra nhân tài.
Hai bàn người vô cùng náo nhiệt, tôi để Viên Lãng đếm đếm số người, tôi bày tốt bát đũa. Viên Lãng đếm bí đỏ cũng như bí đỏ ở trong đất, lần lượt vỗ trên đầu tới: “1, 2, 3, 4, 5, 6 …”
Vỗ tới Cao Hưng, anh ấy thoáng qua suy nghĩ, thoáng qua: “Lãng Lãng, tôi cũng không phải bí đỏ của anh, đừng vỗ loạn.”
Viên Lãng ôm cổ anh ấy, níu tới đây: “Cậu không phải bí đỏ của tôi thì tôi không thể vỗ vỗ sao?” Tay kia thì vỗ trên đầu anh ấy vang lên phịch phịch.
Cao Hưng vừa cúi đầu thoát khỏi khống chế của Viên Lãng: “Có bản lĩnh lại tới vỗ vỗ.”
“Khiêu khích, khiêu khích trắng trợn …” Viên Lãng cười nhào tới, xoay thành một đoàn với Cao Hưng.
Từ Duệ bên cạnh khiển trách: “Hai trung đội trưởng lén lút đánh nhau, không phải đấu tranh giảm quân số - - - - - - - - - -“
Mọi người lão A thấy có trò hay trình diễn, bài trong tay cũng ném, chen đến xem đấu, còn sôi nổi đặt cược, đánh cuộc ai thua ai thắng, kết quả là tuyệt đại đa số người lại đặt Viên Lãng thua, Viên Lãng tức giận đến cười mắng: “Bí đỏ muốn ăn đòn, thấy được đội trưởng các ngươi thua trong lòng đặc biệt thoải mái đúng không?”
Mọi người lão A gật mạnh đầu.
Tôi vừa bày bàn vừa thở dài, ôi nhân phẩm này, ôi danh tiếng này …
“Mỗi người vào vị trí của mình, chuẩn bị ăn cơm!” Tôi kêu lớn tiếng.
Hai bàn người hô lên, đồng loạt nâng ly cùng chúc mừng năm mới.
Từng khuôn mặt tuổi trẻ mở ra tươi cười, tình cảm mãnh liệt và mơ ước tung bay. Dòng chảy binh lính doanh trại quân đội làm bằng sắt, năm trước gương mặt từng xuất hiện ở trong này năm nay có một số đã vắng mặt, gương mặt năm nay ở trong này sang năm không biết còn có thể lại xuất hiện hay không. Niên niên tuế tuế hoa tương tự, tuế tuế niên niên nhân bất đồng*, giống nhau chỉ có ở chỗ liều mạng thổ lộ tình cảm với nhau mới là tình cảm đích thực.
Chúc toàn bộ các anh em đã rời đi và chưa từng rời đi năm mới vui vẻ! Cạn ly!
* Là trong bài thơ Vịnh lão đầu bạc của Lưu Hy Di, có nghĩa là “năm qua năm lại, hoa vẫn thế. Năm đến năm đi, người đâu còn như xưa” theo Thivien.net
Cấp cao tập đoàn lần lượt phân chia cho tất cả chi nhánh khu vực công ty ăn tết là quy củ từ trước, năm nay tới lượt khu vực này của chúng tôi. Các nhân viên tương đối phấn khởi, Đổng Sự Trưởng của tập đoàn, bình thường vốn sẽ không lộ mặt, thì cũng giống như nhân vật thần bí trong truyền thuyết. Liền có người trẻ tuổi to gan chạy lên mời rượu, Đổng Sự Trưởng cũng cười tít mắt uống một hơi cạn sạch. Tuy nhiên tôi cảm thấy người này luôn xoi mói ở trong cuộc họp, vẻ mặt âm tình bất định (tâm trạng khó đoán) nhìn bảng báo cáo tài vụ, nhưng dáng vẻ ông ta trước mặt người khác quả thực hiền lanh giống như Phật Di Lặc, diện mạo này dễ gần gũi.
Tôi âm thầm bội phục, dù sao cũng là người từng trải nhiều năm, hơi thở toàn thân bắt bí phù hợp vừa vặn, thu vào phát ra tự nhiên, như cùng loại khí thế với Viên Lãng.
Giống với Viên Lãng? Nhận thức này làm cho tôi lập tức cảm thấy hơi thân thiết với Đổng Sự Trưởng.
Theo quy định, buổi tối giao thừa là có thể đốt pháo hoa, vì thế công ty mua hộp pháo hoa lớn để cho nhân viên vui vẻ vui vẻ ở ngoài căn tin. Tiếng pháo kép nổ tung tanh tách ở giữa, nháy mắt trong không khí tràn ngập nồng nặc sương khói, nhiều vụn giấy pháo rơi lả tả tung bay giữa trời.
Tôi cười ha ha đứng ở một bên xem nhóm trẻ vui đùa ầm ĩ, mấy chàng trai bộ phận hành lý đã chạy tới: “Dư tổng, cái này cho cô đốt, tịnh đế nở hoa.” (tịnh đế là hai hoa sen nở trên cùng một đế)
Tôi nhận lấy điếu thuốc trong tay bọn họ, đốt ngòi nổ, pháo hoa vèo thoát đi lên, ở trong màn đêm xanh đậm bùng nổ hai đóa pháo bông đẹp đẽ và rực rỡ.
Đêm đông gió thổi qua, cũng như băng châm trên mặt, trong mắt lại nóng hầm hập. Chúng ta đều còn sống, chính mình bình yên trải qua cuộc sống, có cười đùa, có đau buồn, công việc chăm chỉ cuộc sống nghiêm túc, quan trọng nhất là, giờ phút này chúng ta cùng một chỗ, lúc này cùng hít thở mang theo không khí vui mừng sum họp. Tôi hít sâu một hơi, không người nhận ra thu nước mắt trong hốc mắt về, nói khe khẽ: “Viên Lãng, năm mới vui vẻ!”
Lần đầu Viên Lãng trở về nhà, truyền cho tôi một tinh thần, Sơ Tam chúng tôi mời khách.
“Mời khách? Mời ai?” Tôi rất mờ mịt.
“Ngày đó Sơ Tam giả sử toàn bộ người, số người tạm thời chưa xác định, khoảng hơn mười 20 người đi.” Viên Lãng suy nghĩ.
“A, vậy em đặt trước một phòng …” Tôi đi lấy điện thoại.
“Không cần, ở nhà là được rồi, náo nhiệt chứ sao.”
“A …, vậy em chuẩn bị một chút …” Chợt vừa nghĩ lại, không đúng, làm sao suy nghĩ như thế không thích hợp.
“Viên Lãng, anh thành thật mà nói, tóm lại chuyện gì xảy ra, yên lành mời khách cái gì, còn phải ở nhà.” Tôi hỏi tới Viên Lãng.
Viên Lãng giả vờ tập trung tinh thần quan sát trong chậu hoa bồn hoa: “A, lá cây mới dài ra rồi!” Giữa mùa đông lá có thể dài ra thì có quỷ rồi.
Nhận thấy tôi nhìn chằm chằm anh ấy, ha ha vui lên: “Thật ra không có chuyện gì xảy ra, chính là anh đặt em bị thua.”
Tôi dám cam đoan lúc ấy hai mắt của mình lồi thậm chí lớn hơn so với sư tử bằng đá ở cửa công viên.
“Vậy không phải là đánh bài sao, mấy tên trẻ tuổi cùng nhau làm bậy, anh đã thua, đồng ý Sơ Tam mời bọn họ ăn cơm, còn phải là ở nhà, còn phải là tự tay em làm …” Viên Lãng hời hợt nói.
Tôi gào khóc hu một tiếng liền nhào tới: “Viên Lãng anh một ông chồng lụn bại, anh đã bán vợ anh như vậy…”
Sau khi làm cho người không chịu thua kém này hung hăng đè ở trên ghế sô pha dạy bảo một trận, tôi vẫn chưa thỏa mãn lau miệng, đi tìm giấy bút.
Viên Lãng ngồi xuống, chùi nước miềng đầy mặt: “Miệng đầy vị mật ong, em lấy giấy bút làm gì?”
Tôi lườm anh ấy một cái: “Ăn cơm không phải lập thực đơn sao, trí nhớ em lại không như Lão Nhân Gia tốt như thế.”
Thành thật nghiêm túc ngồi ở cạnh bàn ăn, tôi cắn cắn bút suy nghĩ. Hai mươi người, vậy coi như là cơm tất niên, phải là bàn tiệc nghiêm chỉnh, không thể chỉ lên cái lẩu cho xong chuyện. Thực đơn nha, mời khách nha, đây là điểm mạnh của tôi. Trong lòng tôi đăc ý, trên giấy soàn soạt soàn soạt múa bút thành văn.
Giây lát, tôi ném ba tờ giấy cho Viên Lãng: “Chọn một tờ đi.”
Viên Lãng nhận lấy nhìn: “Bốn mùa như mùa xuân, thịt nguội đoàn viên, chân giò sấy Phú Quý, thỏ rừng cay, vịt nấu khoai môn, thịt hấp cải muối…” (hic mình không biết nhiều món ăn nên các bạn thông cảm nhé >.<)
Tôi giải thích: “Hương vị Tây Nam.”
“Không thích!” Lời ít mà ý nhiều.
Nhìn xuống một tờ: “Lục Lục đại thuận, gà luộc, cá mè hấp, tôm luộc, bao tử nấu đậu phộng, thịt hấp khoai sọ, cải làn xào tỏi …”
Tôi kề sát lên: “Món ăn Quảng Đông!”
“Không có ý nghĩa!” Ném bỏ rồi.
Lại tiếp một tờ nữa: “…Thịt hươu hợp lại đôi, gà mâm lớn cắt sợi viền, thịt nướng rang, thịt cừu qua cầu, cá lớn đầu Nga, sen trắng xào áp chảo, món canh … Nè, tờ này được, chính là làm theo cái này.” Hương vị Tân Cương.
Quả nhiên đoán được, tôi lắc đầu, xem thường: “Viên Lãng anh thật không sáng tạo, lãng phí tay nghề cả người này của em.”
Tôi cầm lấy thực đơn rồi vừa đi phòng bếp kiểm tra nguyên liệu nấu ăn vừa nhắc tới: “Vợ anh em thế hoàn mỹ như vậy, lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, đi vào thư phòng, dáng dấp còn xinh đẹp như vậy, còn dịu dàng chăm sóc chồng như vậy …”
Viên Lãng cười theo vào tới, từ phía sau ôm lấy eo của tôi, cằm đặt ở trên hõm vai của tôi: “Đúng, một người hoàn mỹ như vậy như thế nào đã rơi vào ma trảo (nanh vuốt ma quỷ) của anh rồi? Cần giúp một tay không?”
Bên gáy tôi bị hơi nóng từ mũi anh ấy làm cho ngứa mãi: “Đáng thương em đây thiên sứ rơi vào nhân gian … Ngày mai cùng đi mua đồ ăn giúp em, một mình em xách không nổi.”
Lại nói tôi nấu cơm luôn luôn là tốc độ của báo, buổi tối trước một ngày đã đem tất cả làm thành bán thành phẩm, ngày hôm sau hâm nóng lên, rang xào, đổ nước sốt, thêm chút rau dưa tươi sống thì đủ sống động. Đây cũng chính là tại sao tôi có thể vừa cùng với khách ca hát chơi mạt chược vừa vẫn không để lỡ bí quyết ăn cơm.
Sơ Tam tới gần giữa trưa, Viên Lãng đến cửa chung cư đón xe của bọn họ, đậu xe rối loạn lộn xộn không phải phong cách của chúng tôi. Tôi phát hiện trong nhà không có bài tú lơ khơ, liền đi tới trong cửa hàng lặt vặt nhỏ ở chung cư mua.
Cầm đồ ra ngoài, xa xa thấy trên đường một đám cành tùng xanh lá, cười cười nhốn nháo qua đây.
“Cao Hưng, cậu cũng tới đây? Đều tới? Viên Lãng?” Tôi tới nghênh đón.
“Lãng Lãng bố trí xe, ở phía sau.” Cao Hưng nói. Thật xinh đẹp, dù cho là mặc áo bông quân đội thật thông thường, có lẽ che giấu không được khuôn mặt xinh đẹp của Cao Hưng, đẹp đẽ tinh tế giống như một pho tượng Hy Lạp. Cậu ta nói anh ấy đứng ở chỗ nào, với ngôi sao gì đó đều so không bằng. Ngoại trừ Viên Lãng, lúc muôn dạng yêu nghiệt không ai có thể so với, còn có đại đội trưởng Thiết, đó là khí chất cao quý trời sinh từ trong nội tâm phát ra.
Vừa đi vừa nói chuyện phiếm, trước mặt lóe ra hai bóng dáng một lớn một nhỏ, là một con chó săn đuổi theo một con chó con, đuổi tới gần đến, chó nhỏ bỗng dưng lẫn tránh, chui vào hốc tường bên cạnh, chó lớn bỗng chốc mất đi mục tiêu, liền quay lại xông tới chỗ tôi.
Tôi kinh hãi lông tơ toàn thân đều bị dựng lên. Tôi không sợ chó, nhưng một con chó săn cao lớn hơn nửa người nhe răng xông tới, tình hình này cũng quá khủng bố rồi.
Lúc này Cao Hưng hơi nghiêng người, đem tôi ngăn ở phía sau, chỉ một ngón tay, quát to một tiếng: “Ngồi xuống!” Một con chó săn bao lớn trật tự, cứng nhắc hãm lại thân thể, trong miệng ô ô hai tiếng, ngoan ngoan ngồi xuống.
Tôi kinh ngạc phải chớp mắt mãi, đang hồi hồn, Vương Thẩm Hồng từ chung cư đã chạy hồng hộc tới. Vừa dắt xích chó vừa nói xin lỗi tôi: “Ôi, Tiểu Dư, dọa em sợ rồi, chị không nhìn một cái thì trốn chạy ra.”
Thì ra là của nhà cô ấy, vậy tôi đây không để ý, lấy giọng Thượng Hải nói ra: “A a, là mẹ nhà Vương à, cô đây chính là hung thần dọa người té ngã.” Nói xong cảm giác được không đúng vị, uốn uốn đầu lưỡi: “Thím Vương, trong chung cư không thể nuôi loại chó lớn, làm đứa nhỏ sợ thật không hay.”
Vẻ mặt thím Vương áy náy và không biết làm sao: “Đây là con trai của tôi mua cho bạn, trước nuôi vài ngày ở đây, sang năm sẽ đưa đi. Vậy tôi sẽ bắt nhốt nó lại.”
Sau đó tôi hỏi Cao Hưng, sao có thể lợi hại như vậy, thoáng cái đã làm cho một con chó săn lớn điên cuồng đầu hàng khuất phục rồi. Cao Hưng ha ha vui lên: “Trước kia em từng làm nhân viên huấn luyện chó ở cảnh sát võ trang.” Tôi sùng bái, cảnh sát võ trang thật sự là sinh ra nhân tài.
Hai bàn người vô cùng náo nhiệt, tôi để Viên Lãng đếm đếm số người, tôi bày tốt bát đũa. Viên Lãng đếm bí đỏ cũng như bí đỏ ở trong đất, lần lượt vỗ trên đầu tới: “1, 2, 3, 4, 5, 6 …”
Vỗ tới Cao Hưng, anh ấy thoáng qua suy nghĩ, thoáng qua: “Lãng Lãng, tôi cũng không phải bí đỏ của anh, đừng vỗ loạn.”
Viên Lãng ôm cổ anh ấy, níu tới đây: “Cậu không phải bí đỏ của tôi thì tôi không thể vỗ vỗ sao?” Tay kia thì vỗ trên đầu anh ấy vang lên phịch phịch.
Cao Hưng vừa cúi đầu thoát khỏi khống chế của Viên Lãng: “Có bản lĩnh lại tới vỗ vỗ.”
“Khiêu khích, khiêu khích trắng trợn …” Viên Lãng cười nhào tới, xoay thành một đoàn với Cao Hưng.
Từ Duệ bên cạnh khiển trách: “Hai trung đội trưởng lén lút đánh nhau, không phải đấu tranh giảm quân số - - - - - - - - - -“
Mọi người lão A thấy có trò hay trình diễn, bài trong tay cũng ném, chen đến xem đấu, còn sôi nổi đặt cược, đánh cuộc ai thua ai thắng, kết quả là tuyệt đại đa số người lại đặt Viên Lãng thua, Viên Lãng tức giận đến cười mắng: “Bí đỏ muốn ăn đòn, thấy được đội trưởng các ngươi thua trong lòng đặc biệt thoải mái đúng không?”
Mọi người lão A gật mạnh đầu.
Tôi vừa bày bàn vừa thở dài, ôi nhân phẩm này, ôi danh tiếng này …
“Mỗi người vào vị trí của mình, chuẩn bị ăn cơm!” Tôi kêu lớn tiếng.
Hai bàn người hô lên, đồng loạt nâng ly cùng chúc mừng năm mới.
Từng khuôn mặt tuổi trẻ mở ra tươi cười, tình cảm mãnh liệt và mơ ước tung bay. Dòng chảy binh lính doanh trại quân đội làm bằng sắt, năm trước gương mặt từng xuất hiện ở trong này năm nay có một số đã vắng mặt, gương mặt năm nay ở trong này sang năm không biết còn có thể lại xuất hiện hay không. Niên niên tuế tuế hoa tương tự, tuế tuế niên niên nhân bất đồng*, giống nhau chỉ có ở chỗ liều mạng thổ lộ tình cảm với nhau mới là tình cảm đích thực.
Chúc toàn bộ các anh em đã rời đi và chưa từng rời đi năm mới vui vẻ! Cạn ly!
* Là trong bài thơ Vịnh lão đầu bạc của Lưu Hy Di, có nghĩa là “năm qua năm lại, hoa vẫn thế. Năm đến năm đi, người đâu còn như xưa” theo Thivien.net
Bình luận facebook