• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Gả tam thúc (9 Viewers)

  • Chương 64-66

Các bạn đang đọc truyện Gả Tam Thúc – Chương 64-66 miễn phí tại yeungontinh.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện trên Facebook nhé để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 64


Tiếng nói vừa dứt thì hắn bỗng giữ lấy mặt nàng, hôn lên, mang theo hơi thở gấp gáp, mãnh liệt không cho người khác cự tuyệt.


Nàng cũng biết là hắn phải đi làm chính sự, không thể chậm trễ một giây phút nào, đâu thể vì tư tình nhi nữ làm vướng bận được.


Cố Trường Quân ôm nàng, cúi đầu nhìn chằm chằm vào mắt nàng: “Oanh Oanh, nàng ở nhà chăm sóc bản thân cho tốt, cho đến bây giờ thứ khiến ta bận tâm cũng chỉ có nàng mà thôi.”


Mũi Chu Oanh chua xót, không nói được lời nào, nghẹn ngào hồi lâu rồi mới thốt lên: “Được.”


Hành lý của hắn rất đơn giản, mang theo mấy bộ quần áo để thay đổi, những thứ khác thì đều được chuẩn bị trong quân đội rồi.


“Thiếp anh hùng” được gửi đi trước đó đã triệu tập được không ít thợ thủ công có kinh nghiệm trị thủy, dùng một số tiền lớn để thuê, một đạo quân đi về phía Ninh Châu.


Chu Oanh đưa tiễn Cố Trường Quân rồi sống cuộc sống yên lặng trong nhà.


Một ngày rồi hai ngày trôi qua, tình hình trong thành lại ngày càng kém. Dù sao lương thực quân Tây Nam mang đến cũng có hạn, lúc đó phân phát cho mấy lưu dân đã rất miễn cưỡng rồi, đến hôm nay lương thực viện trợ của triều đình vẫn chưa tới, kho lương trong thành ngày càng trống rỗng, bởi vì trời mưa nên đường khó đi, lương thực ở những vùng khác vẫn chậm chạp không được vận chuyển vào được, đồng thời cũng càng có thêm nhiều nạn dân đổ về Giang Ninh, rất nhiều nơi cũng đã xuất hiện chuyện những nhà giàu có bị cướp rồi.


Ban đầu những chuyện này vẫn còn cách Giang Ninh rất xa, chỉ là nghe nói tình hình thiên tai ở những nơi xa đó rất nghiêm trọng thì mới biết đến. Nhưng hôm nay ngay cả Giang Ninh cũng không yên bình nữa rồi. Tối hôm qua Cố Trường Lâm đã trở lại, nói rằng quán trà của một hương thân kinh doanh bị cướp đoạt. không những cướp bóc tiền tài, mà còn giết hại cả mạng người.


Hắn ta nặng nề than thở: “Toàn bộ Giang Nam cũng đang mưa, hoa màu đều bị hư hại, lương thực viện trợ của triều đình thì vẫn luôn không có tin tức, cũng chẳng biết có phải thật sự định buông tay mặc kệ chúng ta hay không. Ta đã để cho người đi nghe ngóng, Lục đại nhân và mấy vùng khác cũng đã mở miệng vay mượn lương thực, nhưng không mượn được.”


Chu Oanh nghe thấy những lời này thì ngược lại là trấn định: “Những cửa hàng liên kết với nhà chúng ta còn có thể chống đỡ được bao lâu?”


Cố Trường Lâm giương mắt nhìn nàng một lát: “Đây là ngươi muốn quyên góp cho bên ngoài hả? Trước đó cũng đã tổ chức phân phát rồi, chỉ là hôm qua trong túi các nhà cũng chẳng còn lại bao nhiêu, nhà chúng ta cũng chỉ miễn cưỡng chống đỡ được thôi, nội viện như thế nào thì ta không biết, chắc hẳn là Trường Quân sẽ không bạc đãi ngươi, nhưng ngươi hẳn là cũng biết hắn cũng chỉ mới vào ở trong toà nhà này, dự trữ sẽ không quá nhiều. Lúc trước hắn cũng đã phân phát không ít ra ngoài rồi, nhìn tình thế này, hẳn là ít nhất một, hai tháng nữa mới có thể giảm bớt được, nhưng có thể chống đỡ được đến lúc đó hay không thì cũng không nói rõ được, vào lúc này mà phân phát lương thực rất chướng mắt, nạn dân đều bị bỏ đói lâu ngày rồi, những người đó sẽ thừa dịp để cướp bóc người khác, rất nhiều người sẽ nổi lên tâm tư khác.”


Cố Trường Lâm nói: “Trường Quân không ở nhà, chúng ta vẫn đừng nên lộ mặt, bên ngoài có những tên quan kia săm soi, chúng ta chỉ cần canh kỹ cửa nhà là được rồi.”


Chu Oanh cúi đầu suy nghĩ chốc lát: “Hai ngày nay hầu gia có truyền về tin tức gì không?”


Cố Trường Lâm cười khổ: “Không có. Không có tin tức nào cả, những tên cường đạo làm loạn, mấy hôm này ra vào thành rất phiền phức. Hắn lại đi làm chuyện quan trọng, mỗi một cái chớp mắt, một hơi thở cũng đều đang bận rộn, đâu còn chú ý đến việc báo tin cho gia đình, ngươi chỉ cần một lòng ở nhà chờ đợi thôi…”


Lời nói còn chưa dứt thì bên ngoài đã truyền đến giọng nói của Lạc Vân: “Phu nhân, Uông tiên sinh đưa tin tức đến, nói là hầu gia gửi tin cho người.”


Cố Trường Lâm há hốc miệng, không thể ngờ: “Nhanh như vậy, không phải mới đi hai, ba ngày sao?”


Chu Oanh không để ý tới hắn, đỏ mặt hành lễ đưa hắn đi ra ngoài, nắm thật chặt tờ tin báo kia trở về phòng.


Cố Trường Lâm đi ra từ thượng viện, đi đến hành lang gặp Uông tiên sinh, Cố Trường Lâm nói: “Đưa tin tới khi nào? Mang gì đến cho chúng ta?”


Uông tiên sinh lắc lắc đầu: “Không biết, chắc hẳn lúc này hầu gia vẫn đang ở trên đường.”


Cố Trường Lâm cười nói: “Đúng là không nhìn ra, Trường Quân này cũng thật là đáng ghét.”


Uông tiên sinh thở dài một tiếng, không nói gì.


Chưa đến hai ngày đã nhận được hai phong thư của Cố Trường Quân, chỉ đơn giản nói đôi câu về tình hình thiên tai phía trước, sau đó thì hỏi chi tiết tình hình của Chu Oanh. Nói hắn đều ổn cả, điều kiện ăn ở cũng không tệ, kêu nàng đừng lo lắng.


Chu Oanh nhấc bút viết thư hồi âm cho hắn, trải giấy màu vàng ra, vừa viết được hai chữ thì bên ngoài báo tin đến, nói Cố Trường Lâm gặp chuyện ở bên ngoài, bảo trong nhà khóa cửa sớm một chút. Chu Oanh nhìn sắc trời một lát, vẫn chưa tới chạng vạng tối, biết rõ thời thế loạn lạc, không suy nghĩ nhiều mà nghe theo lời bảo người đi khóa cửa. Nàng vùi đầu viết thư, có nhiều chuyện muốn nói với Cố Trường Quân.


Mưa dầm mãi không tạnh, đếm đến mưa rơi còn lớn hơn, Lạc Vân trải giường, Doãn ma ma hầu hạ cởi trang sức ra rồi mới chìm vào giấc ngủ, bên ngoài lại vang lên tiếng đập cửa dồn dập.


Chốc lát sau thì có tiếng chó sủa tứ phía một hồi khiến lòng người bàng hoàng, Lạc Vân bảo một tiểu nhà đầu đi xem xét, một lát sau thì trở lại, toàn thân mắc mưa nên ướt hết: “Phu nhân, bên ngoài viện của chúng ta có đánh nhau. Uông tiên sinh bảo là nói với phu nhân, cho dù có có bất kể chuyện gì thì cũng tuyệt đối không được ra ngoài.”


Cướp bóc giết người, cướp đến tận trong sân nhà của mệnh quan triều đình rồi sao?


Chu Oanh siết chặt cây trâm trong tay, nói: “Hôm nay nhị gia nói không về là đã đi đâu? Đi tìm một gã sai vặt đến, dò la xem!”


Doãn ma ma hoảng hốt nói: “Không thể được! Lúc này đang loạn, người ra ra vào vào lại dẫn đến sự chú ý, nhỡ đâu giết đến nội viện thì làm sao đây?”


Chu Oanh đứng lên: “Sợ rằng nhị gia đã gặp nguy hiểm rồi, bây giờ thì làm gì còn có xã giao gì nữa, quán rượu đầu đường cũng đều không mở cửa, sợ rằng là bị cướp rồi, ở Ninh Châu hắn ta lại không quen biết mấy ai.”


Doãn ma ma còn muốn khuyên thì Chu Oanh nâng cao giọng: “Còn không mau đi?”


Doãn ma ma sợ nàng tức giận nên chỉ đành cho người đi nghe ngóng. Chu Oanh ngồi ở mép giường, đèn trong phòng cũng tắt, Doãn ma ma thấp giọng nói: “Hay là phu nhân tránh đi một lát? Đến phía sau nhà bếp sẽ có một phòng chứa củi, tránh ở bên trong thì người khác không dễ dàng nhìn thấy, bây giờ tối lửa tắt đèn, lại còn mưa nữa…”


Chu Oanh lắc lắc đầu: “Ma ma không cần sợ, những người hầu gia để lại đều là người đắc lực nhất bên cạnh hắn, ta không sợ, ta tin tưởng hắn.”


Chốc lát sau thì tiếng hò hét bên ngoài ngừng lại, Uông tiên sinh đi vào bẩm báo, quỳ phục xuống trước cửa ngoài hành lang, thấp giọng nói: “Thuộc hạ làm việc không tận lực, khiến quận chúa bị kinh sợ rồi.”


Chu Oanh đứng trước cửa, ánh sáng bình minh nhàn nhạt lọt vào qua khe cửa, chiếu lên mặt nàng, một đường sáng mờ chiếu từ chóp mũi đến cánh môi xinh xắn của nàng.


“Tiên sinh đã vất vả rồi, có thương vong không? Tiên sinh vẫn khỏe chứ?”


Uông tiên sinh nghe thấy giọng nói này thì chân mày khẽ cau lại, sắc đẹp hại người, hầu gia chính là vì chủ nhân của giọng nói này mà bỏ lỡ mất bao nhiêu chuyện lớn.


Hắn thấp giọng nói: “Không sao, chỉ có mấy huynh đệ bị thương, đã cho người mời lang trung đến xem rồi.”


Chu Oanh ngừng lại một chút, đưa tay lên ra hiệu cho người mở cửa ra.


Cửa gỗ sơn màu đỏ trước mặt được mở ra từ bên trong, Uông tiên sinh ngước mắt lên, nhìn thấy một phụ nhân xinh đẹp, ăn mặc chỉnh tề đi ra.


Vẻ ngây thơ non trẻ trên gương mặt nàng vẫn chưa biến mất hoàn toàn, cũng chỉ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, có mỹ nhân nào mà hầu gia chưa từng nhìn thấy cơ chứ, đến ngay cả thanh danh cũng không cần, tại sao lại cứ không phải người này thì không được?


Uông tiên sinh nhìn thấy nàng gầy yếu, dáng vẻ này thậm chí còn không được gọi là “nữ nhân”, thật là thất bại.


“Nhị thúc của ta về rồi sao?”Chu Oanh nói: “Đêm qua tiên sinh phản ứng nhanh nhạy, ở sân và tường của hạ viện đều giữ lại người trông coi, chắc hẳn đã sớm biết là có sẽ có người tới phá cửa rồi. Nhị thúc đúng lúc này lại gặp chuyện ở bên ngoài, ta nghĩ, sẽ không phải là trùng hợp đâu!”


Uông tiên sinh im lặng một lúc, sau đó nhếch khóe miệng lên, đứng dậy: “Quận chúa cảm thấy, người đến cướp bóc ngày hôm nay là ai?”


Chu Oanh liếc nhìn hắn ta, vị này là phụ tá mà Cố Trường Quân tín nhiệm và tin dùng nhất, nghe nói hắn ta ở bên cạnh hắn đã hơn mười năm rồi. Hắn ta gọi mình là “Quận chúa” chứ không phải là “Phu nhân”, vậy là hắn ta không muốn chấp nhận hôn nhân của nàng và Cố Trường Quân, không nhận nàng.


Chu Oanh rũ mắt xuống, đưa tay lên ra hiệu cho người hầu bên cạnh lùi lại.


Ánh nắng ban mai dần dần trở nên sáng rõ hơn, những đám mây rời rạc dần dần bay đi.


“Nha môn nằm ngay trên đường lớn, quan viên của Giang Ninh đa số đều ở gần đó, thành đông luôn luôn thái bình. Ta nghe nhị thúc nói bọn cướp trà lâu là ở thành tây. Hầu gia đã bố trí lưu dân ở trong thành, từng phân phát lương thảo, giải quyết mấy vụ án lớn, người bình thường đều biết đến hắn. Nếu như là đạo tặc thì thứ nhất là sẽ không có ai có gan lớn đến nỗi đi tập kích mệnh quan triều đình, thứ hai là cũng sẽ không có khả năng xông vào hậu viện được, càng không thể nào kinh động đến ảnh vệ hầu gia để lại bên cạnh ta. Tối hôm qua xung quanh phòng của ta đều có người canh giữ. Lạc Vân cho người đi hỏi hành tung của nhị gia, rất nhanh đã hỏi xong và trở về, không có người âm thầm bảo vệ thì nàng ấy không làm được.”


Chu Oanh chậm rãi ngước mắt lên, ánh nắng ban mai trong trẻo, lạnh lùng chiếu lên khuôn mặt không huyết sắc của nàng.


Một đêm không ngủ, trong mắt đều là sự mệt mỏi, còn có cả lo âu.


“Người tới cướp bóc không phải là những tên giặc cỏ kia, là người của triều đình hả? Đến đây là nhằm vào hầu gia sao? Có lẽ là kẻ thù chính trị của hắn, hoặc là trước kia có ân oán gì đó.”


Tay Chu Oanh nắm chặt thành quyền trong tay áo: “Uông tiên sinh, bây giờ hầu gia vẫn bình an chứ? Bên cạnh hắn có phải có… gián điệp hay không?”


Uông tiên sinh vẫn luôn lẳng lặng lắng nghe, khi nghe đến câu này thì hắn ta trừng mắt lên, nhìn nàng thật sâu một hồi: “Quận chúa yên tâm, hầu gia không có chuyện gì cả.”


Nói cách khác thì Cố Trường Quân đã biết chuyện này, hơn nữa cũng vì vậy mà chuẩn bị chu toàn.


“Vậy, nhị gia đâu?”


“Hôm qua nhị gia đi làm chút chuyện, trên đường về gặp phải hai mẹ con bị tai nạn…” Nghĩ đến mấy lời kia dù sao cũng không tiện để nói cho Chu Oanh, Cố Trường Lâm là trưởng bối, vẫn nên không nói ra thì tốt hơn, ngừng lại một chút rồi nói: “Chắc hẳn bây giờ đang trên đường trở về.”


Chu Oanh nghe thì cũng hiểu được đôi chút, Cố Trường Lâm có lẽ là bị phe địch lừa gạt, nói không chừng bây giờ còn đang phiền muộn, nàng gật đầu một cái: “Nếu tiên sinh và hầu gia đã có sắp xếp từ trước, vậy thì ta cũng không hỏi nhiều nữa. Tối hôm qua có tổn thất gì thì chờ lát nữa ta sẽ cho người kiểm kê lại là biết rõ rồi, chờ gia trở về sẽ báo lại. Tiên sinh vất vả rồi, ngài đi nghỉ ngơi trước đi, ta cũng nhiều lời nữa.”


Chu Oanh gật đầu một cái, không chờ Uông tiên sinh hành lễ đã xoay người đi vào trong phòng.


Uông tiên sinh đứng trước cửa một lúc, đợi Lạc Vân bưng khay đến thì hắn mới rời đi.


Một khúc nhạc đệm nho nhỏ rất nhanh đã trôi qua, nhưng lòng người trong phủ thì vẫn còn sợ hãi, mấy ngày này ngay cả Cố Trường Lâm cũng không ra khỏi cửa.


Chu Oanh đã không nhận được tin tức của Cố Trường Quân nhiều ngày liền, nàng viết thư báo bình an, lại nhắc nhở hắn cẩn thận rồi để cho người mang đến cho hắn, đợi mấy ngày trời cũng không đợi được thư hồi âm của hắn.


Bên cạnh hắn có gián điệp, chuyện này làm cho Chu Oanh vô cùng ngạc nhiên. Những người có thể đi theo hắn đến Giang Ninh thì đều là thân tín của hắn, vậy mà trong này lại có gián điệp, những người kia muốn đối phó với hắn thì hẳn là đã lo liệu từ trước rồi nhỉ?


Sau chuyện đêm đó thì tất cả những nữ quyến của mấy vị quan gia đều đến cầu kiến, muốn đến hỏi thăm Chu Oanh. Lúc này lòng người khó dò, nàng cũng không quen biết giới quan trường ở Giang Ninh, sợ mình làm hỏng chuyện nên cáo bệnh từ chối tất cả.


Khoảng chừng mười ngày sau thì Ninh Châu bên kia mới truyền tin về, Cố Trường Quân nói vừa qua phải xử lý một vài chuyện, con đê cũng đã được sửa xong hết rồi, đào những đường dẫn lũ mới, phải di tản chừng mười nhà dân ở hạ lưu, bởi vì chuyện tương đối nhiều nên mới hồi âm thư muộn, hắn nói hắn biết Chu Oanh không sao thì rất yên tâm, bảo nàng phải hết sức chú ý thân thể, cũng đừng lo lắng cho hắn.


Chu Oanh để thư xuống dưới gối, hắn đã đi được hai mươi mốt ngày rồi, có ba phong thư, hai phong trước thì nói rất nhiều chuyện, nhưng phong cuối cùng chỉ báo bình an. Nàng biết, bây giờ hắn nhất định đang gặp phải chút khó khăn.


Từ khi Cố Trường Lâm gặp nạn trở về thì vẫn luôn có sắc mặt không tốt khi gặp người khác, hắn cũng đã ở trong quan trường mười mấy năm rồi, vậy mà lại vì mỹ sắc làm lỡ việc, suýt nữa đã phụ lòng trông cậy của Cố Trường Quân, cảm thấy không còn mặt mũi nào gặp Chu Oanh. Chu Oanh để cho người đưa thức ăn và đồ dùng cho hắn, cũng có lúc đến hỏi thăm, chưa từng nhắc đến nửa chữ về chuyện liên quan đến ngày hôm đó, thấy nàng không tỏ vẻ khinh thường thì Cố Trường Lâm mới cảm thấy trong lòng dễ chịu đi đôi chút.


Trời đã dần tạnh mưa.


Đến hôm nay thì đã có năm, sáu ngày liền không đổ mưa rồi. Ngày đầu tiên thì vẫn âm u, nhưng rõ ràng đã càng trở nên ấm áp hơn rồi, có mấy phần không khí của mùa hè. Chu Oanh bảo người làm mới lại mấy bộ quần áo mặc bình thường, khi càng khó khăn thì càng phải làm cho tất mọi người phấn chấn lên, có lúc nàng làm chút điểm tâm cho mọi người, mang đến cho mấy cận vệ phụ tá ở tiền viện ăn.


Trong thời gian này, lương thực viện trợ của triều đình cũng đã đến, nói là giữa đường gặp nạn, một vài lương thực bị rơi xuống nước, bởi vì phải vận chuyển lương thực lên đường lần nữa nên bây giờ mới chậm trễ đến bảy, tám ngày.


Tình hình thiên tai ở Giang Ninh đã được hóa giải phần lớn, Ngu Thừa Vũ mang theo người hộ tống lưu dân quay về quê cũ trước, đến Cố phủ để gặp Cố Trường Lâm, Chu Oanh nghe nói là đã cho người chuẩn bị rất nhiều thức ăn và đồ dùng để cho Ngu Thừa Vũ mang đi.


Thời gian đã bất giác trôi qua trong sự bận rộn.


Ngày hôm đó mặt trời đã hoàn toàn ló dạng, khi Chu Oanh đang ngồi trên giường trước cửa sổ nhìn tiểu nha đầu chơi giật cỏ thì nghe thấy tiếng ồn ào truyền đến từ tiền viện. Nàng mơ hồ dự cảm, búi tóc lên thì Lạc Vân chạy đến, cười nói: “Phu nhân, hầu gia đã về rồi!”


Chu Oanh đứng lên ngay lập tức, nhìn xung quanh, cảm thấy mình hẳn là nên chuẩn bị chút gì đó, Lạc Vân nói: “Trước phủ chúng ta có rất nhiều người, nói là Lục đại nhân đưa người đến đón hầu gia, chờ lát nữa hầu gia bận xong thì chắc hẳn sẽ trở về thượng viện, phu nhân có muốn hầu hạ rửa mặt, chải đầu, thay quần áo sáng sủa hơn không?”


Doãn ma ma phía sau đang thêu thùa cũng biết tin, mặt đầy mừng rỡ kêu người trang điểm cho Chu Oanh, lại không thể ngừng được mà kêu người đi nghe ngóng xem bây giờ hầu gia đã đi đến đâu rồi.


Chu Oanh chờ thẳng đến tối thì Cố Trường Quân mới xã giao xong, thay quần áo rồi trở về phòng.


Cửa bị đẩy ra, trong không khí có một hương thơm lành lạnh, xa lạ lại quen thuộc, khiến lòng người sợ hãi khó nhịn. Chu Oanh đứng dậy từ trên giường nhỏ, chậm rãi nhìn sang.


Cố Trường Quân đã gầy đi, trên cánh tay có quấn một dải lụa trắng đeo lên trước ngực.


Nước mắt Chu Oanh rơi lã chã xuống đất, nhanh chóng đến gần muốn động vào cánh tay đó để xem xét nhưng lại không dám: “Đây là làm sao vậy? Không phải người nói tất cả đều ổn sao? Không phải người đã nói nhất định sẽ bình an vô sự trở về hả? Tại sao tay của người lại bị thương? Người đã đồng ý với ta rồi, tại sao lại không làm được chứ? Đã gọi lang trung đến xem chưa? Có còn đau không…”


Câu nói kế tiếp còn chưa nói xong thì cách tay không bị thương của Cố Trường Quân đã ôm lấy nàng vào trong ngực, đè lên cánh tay đang bị thương kia.


Hắn chặn môi của nàng lại, hôn một hồi, rồi sau đó mới chậm rãi buông nàng ra, dùng ngón cái nâng mặt nàng lên, vuốt ve: “Có nhớ ta không?”


Chương 65


Bị hắn nhìn bằng ánh mắt kia, lại sát gần như vậy thì trái tim Chu Oanh cũng run lên, ngẩng đầu lên, mở miệng đờ đẫn nói: “Nhớ.”


Cố Trường Quân cười cười, cúi đầu hôn lên trán nàng một cái, Chu Oanh cúi xuống nhìn vết thương trên cánh tay hắn, đầu ngón tay nhẹ nhàng đặt lên phía trên: “Rốt cuộc là tại sao lại bị thương vậy?”


Cố Trường Quân thở dài: “Không sao, đá ở đê đập rơi xuống làm bị thương, sắp khỏi rồi.”


Chu Oanh mím môi: “Đã thay thuốc chưa?”


Cố Trường Quân gật đầu một cái, dùng cách tay không bị thương ôm nàng đi vào phòng.


Hai đầu gối song song ngồi trên giường, Cố Trường Quân thờ ơ nói: “Mấy ngày nay đều ổn cả chứ? Ta nhìn thấy gầy hơn rồi đó.” Bàn tay đặt ở eo nàng từ từ men vào bên trong.


Chu Oanh thấy hắn làm càn, đỏ mặt khó chịu giãy giụa thì liền nghe được âm thanh kêu đau của Cố Trường Quân, Chu Oanh giật mình, vội vàng xem xét vết thương trên tay hắn.


Cố Trường Quân tiến lại gần, cắn lỗ tai nàng nói: “Đừng có lộn xộn, ta đang bị thương…”


Chu Oanh không dám làm gì nữa, trong lòng thì mắng hắn bày trò vô liêm sỉ, mới vừa rồi còn nói không sao mà bây giờ lại còn nói đau.


Trong nháy mắt áo ngoài đã bị lột ra.


Cố Trường Quân dùng tay trái nhấc nàng lên, bế nàng ngồi lên chân mình, chóp mũi cà cà vào những cái xương nhô ra xinh đẹp của nàng: “Quả đào này quả thật là không thể gầy hơn được nữa…”


Chu Oanh ngẩng đầu lên, trên mặt vừa nóng ran vừa xấu hổ, ngồi trên người hắn thì sợ chạm vào cánh tay bị thương làm hắn đau nên chẳng dám lộn xộn. Cực kỳ thẹn thùng, may là đã có mấy lần thân mật trước nên mới có thể thoải mái ở bên cạnh hắn như vậy, nhưng vẫn chưa quen…


Ánh sáng dần tắt, màn trướng màu xanh nhạt rủ xuống, Chu Oanh nằm sấp trên giường, trên eo đang đắp một cái chăn, Cố Trường Quân nghiêng người dùng ngón tay nhẹ nhàng lướt trên sống lưng của nàng.


Chu Oanh mệt đến không muốn mở mắt, nơi đó cũng đau xót. Toàn thân Cố Trường Quân thì giống như là không có việc gì, quần áo thậm chí còn không lộn xộn, nghe Chu Oanh buồn bực nói: “Bây giờ quay về thì không đi nữa chứ?”


“Ừm.” Cố Trường Quân nằm trên gối, ôm nàng vào trong ngực mình: “Không đi nữa, sau này ở đây nghiêm chỉnh làm quan, trông coi Giang Ninh, chăm sóc nàng.”


“Vậy thì trong nhà phải làm thế nào?” Cố lão phu nhân là mẹ ruột của hắn, cho dù hắn làm quan ở bên ngoài nhưng cũng không thể không quan tâm đến nhà được. Bọn họ lập gia đình, tuy ý chỉ ngự ban, có thể không cần sự đồng ý của lão phu nhân, lão phu nhân có chấp nàng hay không thì nàng không biết, thật ra thì nàng cũng không phải tha thiết muốn gặp lão phu nhân.


Cố Trường Quân im lặng một lúc: “Nàng không cần quan tâm, ta sẽ xử lý.” Hắn nâng cằm nàng lên, nghiêng người hôn một lúc: “Đã gả cho ta thì an tâm làm hầu phu nhân của nàng đi, nàng là phu nhân của Cố Trường Quân thì sẽ được bảo vệ an toàn.”


Chu Oanh đã không thể nói nên lời nữa, hô hấp khó khăn, tay Cố Trường Quân đưa xuống dưới, cắn lỗ tai nàng nói: “Còn đau không…”


Phía sau hắn nói gì đó thì nàng đã dần không nghe rõ nữa rồi.


Sáng sớm ngày hôm sau thì Cố Trường Quân đã đến nha môn ngay lập tức, Chu Oanh thấy thời tiết đang dần nóng lên thì cất hết quần áo mùa xuân đi, mặc quần áo mùa hè lên, vừa mới chỉnh trang xong thì Cố Trường Quân đã đến, Lạc Vân vén rèm lên, hắn cúi đầu đi vào: “Hôm nay không dùng bữa trưa trong nhà nữa, đưa nàng đi ra ngoài, dạo chơi một chút để giải sầu.”


Chu Oanh đi theo hắn ra ngồi lên xe ngựa, đi thẳng một đường đến con đường náo nhiệt nhất.


Ở trong một căn phòng tốt nhất trong quán ăn, gọi ba, bốn món ăn thì một lúc sau có mấy người hát xướng và đánh đàn đến, Cố Trường Quân hỏi Chu Oanh rồi chọn hát một đoạn Đạn Bình bằng đàn tỳ bà.


Ăn xong thức ăn, ban nãy nghe chưa thỏa mãn nên quyết định đi nghe hí, đi lên trên cầu, dưới chân chính là sông Tần Hoài quanh co khúc khuỷu. Nơi này náo nhiệt nhất là vào tối muộn, thuyền hoa và những thuyền có phòng lui tới, gió từ sông thổi vào, nghe mỹ nhân ngâm vịnh, đàn sáo không dứt, vui vẻ không ngừng. Bây giờ mới qua giờ ngọ mà ngay cả khuôn mặt của nữ nhân đang neo thuyền trên bờ cũng mệt mỏi, lúc này trong thuyền hoa tốt nhất cũng không có người nào cả, giống như ngay cả gió sông thổi đến cũng mang theo sự uể oải.


Phía trước có một hí lâu Trường An, là nơi nổi tiếng nhất ở Giang Ninh, trên hí đài đã hát rồi, Cố Trường Quân dẫn Chu Oanh đi vào đã trực tiếp được mời lên một căn phòng trên lầu hai. Có hai bên cửa sổ rộng mở, có thể nhìn thấy vũ đài. Nếu như đóng lại thì chính là một gian phòng vô cùng kín đáo. Hai người ngồi xuống, phía sau có người đưa nước trà và hạt dưa lên.


Chu Oanh cúi xuống nhìn thấy cánh tay của Cố Trường Quân đang được che phủ trong cái áo choàng lớn, cũng không biết rốt cuộc là hắn bị thương như thế nào, nhìn thấy tay trái của hắn cầm bình trà lên rót thì đưa tay qua, thấp giọng nói: “Để ta làm cho.”


Chu Oanh nghiêng người tới, giành lấy bình trà để rót. Cố Trường Quân nhìn xuống, nàng nghiêng đầu, chỉ nhìn thấy cái gáy và khuôn mặt trắng như tuyết.


Tay trái hắn đưa ra nàng liền ngã lên trên chân hắn.


Chu Oanh cầm bình trà không chắc, trên đất vang lên tiếng đổ vỡ, nước trà vương vãi đầy trên đất.


Cố Trường Quân dán sát vào lỗ tai nàng, dùng giọng nói cực kỳ nhỏ để nói: “… Hôm qua cũng muốn cầm gương đến để cho nàng nhìn thấy dáng vẻ của mình…”


Chu Oanh luống cuống quay ra nhìn cửa sổ, ở đây nhìn được toàn bộ vũ đài bên dưới, cửa sổ ở phía đối diện không có người, ngược lại không có ai chú ý đến bọn họ ở bên này.


Chu Oanh tức giận, giơ tay lên đánh lên vai hắn: “Chàng buông tay ra, chàng coi ta là cái gì vậy hả?”


Mới ban nãy nàng nhìn thấy ở phía dưới có không ít người đang ôm cô nương ngồi đó, vừa nhìn đã biết là những nữ nhân trong thanh lâu rồi.


Cố Trường Quân cười một tiếng: “Đương nhiên là nương tử của ta rồi.”


Lại dính sát vào, lòng bàn tay đặt lên lưng nàng, xoa xoa, thấy nàng thật sự ngượng ngùng thì mới buông tay thả người. Trên ngón tay vẫn còn lưu lại cảm giác mềm mại tinh tế ban nãy, mối tương tư suốt mấy đêm dài nào có thể thỏa mãn chỉ trong một đêm được?


Chu Oanh ngồi bên cửa chỉnh lại quần áo, còn liếc mắt nhìn hắn. Cố Trường Quân nghĩ đến dáng vẻ nơm nớp lo sợ của nàng thật là khác xa hôm nay.


Hắn tiến tới, đưa cho nàng một xiên kẹo hồ lô: “Giận rồi sao? Ta nhận lỗi với nàng có được không?”


Chu Oanh hừ một tiếng, cầm lấy thứ trong tay hắn nhưng vẫn không chịu nhìn hắn.


Cố Trường Quân tiến sát đến: “Nếu nàng vẫn tức giận thì lại đánh ta mấy cái nữa, được không?”


Chu Oanh liếc hắn, thấy cánh tay đang treo lên trong áo của hắn lộ ra một nửa, trong lòng lại mềm nhũn, cũng không có thật sự tức giận, dịu giọng nói: “Vậy thì không cho phép chàng lại…”


Một tiếng “Rầm” vang lên, Cố Trường Quân đưa tay ra đóng cửa sổ trước mặt lại, rướn nửa người qua, giam nàng trên ghế, cưỡng ép hôn lên.


Tiếng hát hí ở bên dưới đã ngừng, những người ở lầu dưới lục tục rời đi, cũng có người chưa đi, đang đợi cuộc vui tiếp theo. Đợi mọi người đi hết thì bọn họ mới đi từ phòng riêng ra ngoài, Chu Oanh cúi thấp đầu, hơi mất tự nhiên đi theo phía sau Cố Trường Quân, Cố Trường Quân ngẩng đầu rảo bước xuống bậc thang, còn xoay người lại đỡ lấy nàng.


“Cố đại nhân?”


Còn chưa kịp đi xuống lầu thì đã nghe một giọng nói thanh thúy vang lên.


Chu Oanh thì vẫn chưa kịp liên hệ Cố Trường Quân với “Cố đại nhân” này với nhau, chỉ thấy người thiếu niên vừa mới nói kia cười rồi chạy lên: “Cố đại nhân, đúng thật là ngài sao? Vết thương của ngài thế nào rồi? Cả nhà chúng ta cũng đều nhớ mong ngài đó.”


Cố Trường Quân dừng bước chân lại, người kia đứng chặn ở cuối cầu thang, Chu Oanh ngẩng khuôn mặt đang đỏ ửng lên nhìn về phía người mới tới kia.


Là một tiểu nhị đưa hạt dưa trong hí lâu. Mặc áo màu xám, dáng người không cao, khoảng chừng mười ba, mười bốn tuổi, rất gầy.


Trên mặt có chút lấm lem, đang đeo một giỏ rất lớn trên lưng.


Nhưng cho dù có nàng ta có giống một người thiếu niên như thế nào đi chăng nữa thì Chu Oanh vẫn có thể nhìn ra, đây là một cô nương.


Ánh mắt cô nương kia chợt vụt sáng, nhìn về phía Cố Trường Quân với ánh mắt chứa đầy vẻ nhiệt tình và sùng bái.


Nàng ta còn biết vết thương của Cố Trường Quân?


Cố Trường Quân cau mày nhìn thiếu niên kia một lúc, mơ hồ nhớ ra, hắn gật đầu một cái, “Ừm” một tiếng rồi dắt tay Chu Oanh đi xuống lầu.


Thiếu nữ ở phía sau cất giọng nói: “Cố đại nhân, cho dù ngài có bận rộn hơn nữa thì cũng phải cố gắng dưỡng thương, sau này có cơ hội thì Dao Nhi sẽ báo đáp đại ân của Cố đại nhân!”


Khi lên xe ngựa thì Chu Oanh trầm mặc.


Nhìn ra đường phố náo nhiệt nhưng lại không có một chút hứng thú muốn đi dạo phố nào cả.


Trước kia Cố Trường Quân và nàng ở bên nhau thì vẫn còn độc thân, từ đó nàng đều cảm thấy có lẽ hắn trời sinh đã có tính cách lạnh lùng nhưng khi ở bên nhau nàng mới biết thì ra hắn cũng có một mặt sôi nổi như vậy.


Thời gian nhiều năm hắn ở bên ngoài đã tiếp xúc với những người nào nàng không biết gì cả.


Cố Trường Quân tựa đầu lên thành xe, hắn ngồi trong bóng tối, ánh mắt ảm đạm, nhìn chằm chằm Chu Oanh không chớp mắt.


Mới ban nãy trong phòng riêng đùa nghịch có hơi quá đáng, sự tức giận này của nàng không biết đến bao giờ mới có thể tiêu tán hết.


Chu Oanh nằm bên cửa sổ, bỗng nhiên hỏi: “Bình thường chàng và các quan viên xã giao cũng giống như những người trong hí lâu ban nãy, có những cô nương hầu hạ bên cạnh sao?”


Cố Trường Quân kinh ngạc: “Cái gì?”


Nàng quay mặt sang, nói với giọng có chút giấm chua: “Tay của chàng là vì cô nương ban nãy nên mới bị thương sao? Dao Nhi nhỉ? Chàng đi Ninh Châu trị thủy, đi nhiều ngày như vậy người chăn đơn gối chiếc, hẳn là cũng cần người hầu hạ.”


Cố Trường Quân bị nàng chọc cười: “Nàng đang nghĩ cái gì vậy?”


Chu Oanh mím môi, đè xuống sự đắng chát nơi đầu lưỡi: “Tại sao chàng không nói cho ta biết rốt cuộc là người bị thương như thế nào?”


Cố Trường Quân im lặng một hồi, hắn chậm rãi nghiêng người, cởi áo choàng bên vai phải xuống, Chu Oanh lập tức cảnh giác: “Chàng làm gì vậy?”


Cố Trường Quân cười khổ: “Yên tâm đi, không phải muốn động vào nàng.”


Cánh tay phải quấn lụa trắng của hắn lộ ra, dùng tay trái cởi nút buộc, từng chút một tháo dải lụa trắng xuống.


Trong lòng Chu Oanh căng thẳng, chăm chú nhìn cánh tay của hắn, muốn biết tay hắn bị thương nặng đến mức nào, nhưng lại sợ nhìn thấy vết thương của hắn.


Cố Trường Quân cởi dải lụa ra được một nửa, trên cánh tay lộ ra hai hai thanh gỗ cố định.


Hắn thấp giọng nói: “Xương xảy ra chút vấn đề, gãy rồi.”


Chu Oanh mím môi, cũng may không nhìn thấy vết thương đáng sợ. Nhưng trên cánh tay hắn sưng rất to, hẳn là cực kỳ nghiêm trọng.


Hắn cười một tiếng: “Cha của người ban nãy là thợ mộc dẫn đầu đoàn sửa đê, lũ lớn làm vỡ đê vừa mới sửa xong, ta ở ngay bên cạnh, nhìn một ông già như vậy, làm sao có thể thấy chết mà không cứu được, dùng cánh tay để cản, là như vậy đó. Sau đó thì có một tiểu công chạy đến, khóc lóc gọi cha, đó chính là người ban nãy. Sau đó ta cho người đưa bọn họ về Ninh Châu.”


Hắn ngước lên nhìn vào mắt nàng: “Chỉ là chút chuyện nhỏ mà sao lại làm nàng nghĩ đến chăn đơn gối chiếc được vậy? Sao nào, trong mắt nàng ta chính là người dễ dãi như vậy sao?”


Chu Oanh không lên tiếng, đỏ mắt quấn lại dải lụa giúp hắn. Cố Trường Quân nhích lại, dán lên gò má nàng: “Nhiều năm qua, ta hoặc là ở trên chiến trường, hoặc là một mình ở bên ngoài, có nàng thì mới có ngôi nhà của mình. Cũng có người dâng lên mỹ nhân cho ta, còn có một vài tiểu thư thế gia tình nguyện gả làm thê tử của ta, nhưng ta chưa từng chấp nhận, từ đầu đến cuối, nữ nhân mà ta muốn chỉ có một mình nàng mà thôi.”


Chu Oanh cố định cánh tay của hắn xong, bàn tay nhỏ bé chủ động đến gần, vịn lấy vai của hắn, run rẩy nói: “Ta biết rồi…”


Cố Trường Quân cắn lỗ tai của nàng một cái: “Vậy nàng còn tức giận hay không?”


“Ưm…” Lỗ tai nàng nóng lên, hừ một tiếng nói: “Còn một chút…”


Chương 66


Hai người đi dạo trên đường phố đến khi trời tối mới về. Vừa vào cửa Bắc Minh đã tiến lên thông báo: “Hầu gia, phu nhân, lục cô nương nhà Chu đại nhân ở Tô Châu đến.”


Chu Oanh nói: “Mai Hương? Một mình nàng sao? Hay là đi cùng với nhị cữu mẫu?”


“Một mình, mang theo hai tiểu nha đầu, khi mới đến thì mặc quần áo của nam, nhị gia đã kêu Doãn ma ma dẫn người đi sửa soạn, nhìn dáng vẻ thì có chút nhếch nhác.”


Chu Oanh cũng không quen thân với người biểu muội này. Sống ở Chu gia một thời gian rất ngắn, trong mấy tháng kia thì ngày nào cũng ở chỗ của Chu lão phu nhân, cũng chỉ hàn huyên đôi câu ngoài mặt với mấy biểu tỷ, muội thôi, Mai Hương lại không mời mà đến khiến nàng thật sự bất ngờ.


Cố Trường Quân nói: “Sắp xếp cho vị khách vừa mới đến đi, vì là nữ quyến nên trước hết ta sẽ không trở về nội trạch nữa.”


Bắc Minh nói: “Ban nãy Lục đại nhân có phái người đến, nói buổi tối sẽ thiết yến Xuân Phong lâu, chờ hầu gia đến để làm lễ đón gió tẩy trần.”


“Biết rồi.” Cố Trường Quân đưa mắt nhìn nàng, xoay người dặn dò Bắc Minh: “Nhị gia ở trong thư phòng hả?”


Bắc Minh nói: “Nhị gia đang cho người thu dọn đồ đạc ở đó, nói là phải về Thục Trung.”


Cố Trường Quân gật đầu một cái, bước nhanh đến Lưu Tuyết hiên, Cố Trường Lâm đang viết chữ, nhìn thấy hắn đi đến thì ngừng bút lại: “Trường Quân đã về rồi sao?”


Cố Trường Quân liếc mắt lên giấy viết thư hắn đang viết: “Đang viết thư gửi về nhà sao?”


Cố Trường Lâm cười khổ: “Mẹ biết ngươi đi Ninh Châu, nhớ ngươi, hôm nay đã trở về bình an nên báo tin cho bà, cũng để bà đỡ phải lo lắng.”


Cố Trường Quân rũ mắt ngồi xuống, Bắc Minh đi đến dâng trà rồi lại lui ra ngoài.


Cố Trường Lâm thở dài nói: “Ngươi có thật là đang chuẩn bị mãi mãi không trở về kinh thành nữa không? Đại ca không ở đó, dưới gối mẹ chỉ còn lại mỗi ngươi, ngươi cũng không thể cứ mãi lạnh nhạt, thờ ơ với bà như vậy được.”


Cố Trường Quân uống trà, ngước mắt lên: “Không phải còn có nhị ca, nhị tẩu, tứ muội sao?”


“Ngươi đừng có giả vờ hồ đồ.” Cố Trường Lâm ngồi xuống bên cạnh hắn: “Tất cả những người này đều không bằng một mình ngươi. Kia là mẹ ruột của ngươi đó. Bây giờ ngươi vì Oanh Nương tình nguyện bị cách chức đến một nơi xa xôi như vậy, thành thân cũng tự mình làm chủ, không biết mẹ còn tức giận đến mức nào rồi nữa. Dù bà đối xử với Oanh Nương có không tốt đến mức nào đi chăng nữa, thì đối với ngươi thì lại chẳng có gì để chê cả. Ngươi cũng không thể có nương tử thì quên mẹ được, để người ngoài nhìn vào sẽ cười nhạo cho coi.”


Cố Trường Quân đặt ly trà xuống, như cười như không: “Trong lòng ta hiểu rõ.”


“Ngươi đang tính toán cái gì?” Cố Trường Lâm bới lông tìm vết mà liếc nhìn hắn: “Hôm nay ta thấy là ngươi đang say trong mộng đẹp, không muốn tỉnh lại.”


Cố Trường Quân gõ gõ vào bàn: “Chu Oanh cũng không làm gì sai cả.”


Khí áp trong phòng đột nhiên thấp xuống, Cố Trường Lâm trộm liếc về phía Cố Trường Quân thì mới phát hiện mình lỡ lời. Từ trước đến giờ hắn chưa bao giờ dám bày ra dáng vẻ của huynh trưởng trước mặt Cố Trường Quân, mấy ngày nay ở lại hầu phủ, thay hắn quản lý mọi việc, lại vô thức coi mình là chủ nhân trong phủ của hắn.


Cố Trường Lâm lúng túng ho khan, hai người yên lặng trong chốc lát, Cố Trường Quân mở miệng trước: “Tối nay Lục đại nhân thiết yến, mượn danh nghĩa là để đón gió tẩy trần cho ta, nhị ca cũng đi cùng đi, làm quen người trong quan trường, ngươi đã đi hơn một tháng rồi, cũng nên mang chút thành tích về.”


Cố Trường Lâm còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe Cố Trường Quân nói tiếp: “Nhị ca ở Thục Trung đã sáu năm, cũng nên đổi vị trí rồi.”


Cố Trường Lâm khá bất ngờ, trước kia tam đệ này của hắn khi còn là cận thần bên cạnh thiên tử cũng không bao giờ chịu lén lút nâng đỡ mình chút nào cả, hôm nay là bị gì vậy, bị cách chức đến đây nên thay đổi tính tình sao?


Cố Trường Quân đứng lên, chắp tay đi đến trước cửa sổ: “Nhị ca, trong nhà và mẹ ta giao phó tất cả cho người.”


Cố Trường Lâm kinh ngạc nói: “Trường Quân, ý của ngươi là thật sự không định hồi kinh sao?”


Cố Trường Quân cong môi cười cười: “Ai biết được cơ chứ, thiên uy khó dò, trông chờ vào vận mệnh đi.”


Cố Trường Lâm biết, Cố Trường Quân không phải là một người sẽ ngồi chờ chết, nghe hắn nói “trông chờ vào vận mệnh” thì chỉ cảm thấy đây là đang nói đùa. Trước kia ở tình huống khó khăn như vậy mà hắn cũng dựa vào sức của một mình mình mà dẫn toàn bộ Cố gia thoát khỏi, tuổi trẻ đã lên làm đại thần phụ quốc, hắn thật giống như vừa sinh ra đã có bản lĩnh, rất đáng tin cậy.


Lúc đó biết hắn và Chu Oanh là chú cháu mà lại nảy sinh quan hệ kia, phản ứng đầu tiên của Cố Trường Lâm chính là cho rằng “Đây nhất định là tin vịt”, hắn rất hiểu Cố Trường Quân, hắn tuyệt đối không phải là một người xử sự theo cảm tính, lấy thanh danh của mình ra để đùa giỡn. Thẳng đến khi Cố Trường Quân bị cách chức, sau đó lại thành thân thì hắn không tin cũng phải tin, người đệ đệ nói năng thận trọng, lòng mang thiên hạ lại thật sự vì sắc đẹp mà lại ngã từ trên cao xuống.


Cố Trường Lâm thở dài một tiếng, cúi đầu lui ra ngoài.


Chu Oanh trở về trong viện, mới vừa tháo trang sức thì bên ngoài đã báo là: “Biểu tiểu thư đến”.


Mai Hương mặc trên người bộ váy mà Lạc Vân mới làm cho, tóc vừa mới được chải qua loa xong, ở phần sau gáy vẫn rối bù. Doãn ma ma đi theo bên cạnh, khóe mắt vẫn còn vương mấy giọt nước mắt.


Chu Oanh đang cởi vòng tay ngừng lại một lát: “Muội muội Mai Hương bị làm sao vậy?”


Mai Hương mím mím môi, muốn nói nhưng lại không biết kể từ đâu, gọi một tiếng “Oanh tỷ” rồi che mặt khóc lên.


Doãn ma ma đau lòng dỗ dành, nghiêng mặt sang nói với Chu Oanh: “còn có thể là làm sao nữa, cô nương tốt như vậy mà lại đi hứa gả cho tên què họ Tôn kia. Ai chẳng biết nhà bọn họ khó dây vào chứ. Tên què họ Tôn kia có nhân phẩm như vậy mà cũng xứng cưới lục cô nương nhà chúng ta sao?”


Chu Oanh nhàn nhạt cười một tiếng: “Muội muội, đã ăn chưa? Ma ma biết muội thích ăn gì mà, dặn dò nhà bếp làm thêm mấy món đi.”


Doãn ma ma cười đáp: “Phu nhân và cô nương hãy trò chuyện đi.”


Chu Oanh chỉ chỉ vào cái ghế trước mặt: “Muội ngồi đi.”


Mai Hương cúi thấp đầu, nhận lấy khăn tay thị tỳ đưa tới lau nước mắt, mắt liếc nhìn cái váy mà Chu Oanh đang mặc, thấy chất vải là tơ lụa, màu hồng cánh sen như bừng sáng lên, trên đó còn được thêu mấy cành sơn chi màu trắng, vừa nhìn đã biết là vừa mới may xong. Giày thêu trên chân không nhiễm một hạt bụi, được trang trí bằng ngọc trai, đế mềm mại, được dùng đặc biệt để đi trên thảm trải sàn trong phòng.


Ban nãy cũng đã thoáng nhìn qua một lượt bài trí trong phòng, không quá xa hoa, không chướng mắt nhưng những thứ đồ được sử dụng đều là đồ tốt.


Có thể sánh ngang với vương hầu, người ta hiển hách biết bao, cách nàng ta thật là xa.


Nhưng vị ngồi trước mắt này chẳng qua chỉ là con gái riêng không được thấy ánh sáng của cô mẫu nàng ta. Không những được hoàng thượng phòng làm quận chúa, lại còn có một mối hôn sự tốt như vậy nữa. Nghe nói khi nàng làm con nuôi ở hầu gia đã quan hệ với Cố hâu gia rồi, chắc hẳn là không buông bỏ được cuộc sống giàu sang ở hầu môn nên mới dồn hết tâm trí và thủ đoạn để bám lấy người ta nhỉ?


Nhìn lại bản thân, sinh ra ở Giang Nam có danh tiếng là danh gia vọng tộc, nửa đường gia cảnh lại sa sút, còn chẳng bằng chưa từng giàu sang, mùi vị mất đi đó có biết bao đau khổ.


Hôm nay nàng ta lại bị một tên du côn quấn lấy, sống chết muốn cưới nàng làm vợ. Nàng ta không cam lòng, ít nhất cũng phải gả cho người có dáng dấp giống như quan viên hay là công tử thế gia chứ. Gả cho một tên dân thường, tương lai nơi nào cũng sẽ phải thấp hơn một bậc so với người khác, còn không bằng chết đi cho xong.


Mai Hương ngồi xuống, lắp bắp nói: “Ta cũng thật sự không còn cách nào nữa, nếu quả thật bị cha mẹ ép gả cho tên họ Tôn kia thì ta chỉ còn một con đường chết thôi.”


Nàng ta ngước đôi mắt yêu kiều ngân ngấn nước mắt kia, khàn giọng nói: “Chạy trốn thì cũng không biết phải đi đâu, chỉ có thể đến nhờ cậy tỷ thôi.”


Cũng chỉ có hầu phủ thì tên họ Tôn kia mới không dám xông vào.


Chu Oanh bình tĩnh nói: “Ngươi ở chỗ này của ta đã thông báo cho người trong nhà chưa? Đừng khiến cữu phụ và cữu mẫu lo lắng, Lạc Vân, ngươi đi ra ngoại viện kêu một người trở về Chu gia báo tin đi, nói là lục cô nương đến chỗ ta, ở tạm mấy ngày rồi sẽ đưa nàng ta trở về.”


Mai Hương nghe thấy vậy thì lại quỳ thụp xuống đất: “Oanh tỷ, nếu ngươi thật sự muốn đưa ta trở về thì ta chỉ có thể chết thôi! Ta không thể quay về, nếu về rồi thì nhất định ta sẽ bị mẹ ép gả! Mặc dù vấn đề của nhị ca trước kia đã được giải quyết, nhưng hôm nay nhị ca vẫn dựa vào tên họ Tôn kia để làm ăn kiếm sống, nhị ca quyết tâm muốn bắt ta về làm vật hi sinh, cha mẹ cũng chỉ biết nghe theo hắn thôi!”


Chu Oanh giơ một tay lên, vẫn bảo Lạc Vân đi, đỡ Mai Hương đang yếu đuối quỳ dưới đất lên: “Lục muội muội, ngươi đừng vội, ngươi có suy tính gì thì chi bằng hãy nói với ta xem.”


Mai Hương miễn cưỡng đứng lên, thút thít, nghẹn ngào nói: “Tỷ tỷ, ta không biết, ta chỉ một lòng muốn tránh khỏi tên họ Tôn kia nên mới tới chỗ của ngươi, ngươi có thể để cho ta từ từ suy tính được không? Hoặc là, tỷ tỷ à, tỷ có đồng ý làm chủ cho ta không? Ngươi là hầu phu nhân, lại còn là quận chúa, ngươi mở miệng thì chắc hẳn cha mẹ ta sẽ đồng ý nghe theo. Tên họ Tôn có lợi hại hơn đi chăng nữa thì cũng không thể hơn tỷ phu được. Hắn có vậy ngang ngược hơn nữa thì cũng không thể vượt mặt hầu gia.”


Chu Oanh im lặng một lát, đúng lúc này Doãn ma ma đi đến, cười nói: “Nhà bếp đã chuẩn bị xong rồi, phu nhân và cô nương có muốn dùng bữa không?”


“Được, mang lên đi.” Chu Oanh đứng lên: “Lục muội ăn chút gì trước đi đã, có chuyện gì thì nói sau.”


Mai Hương nói cảm ơn rồi thị tỳ đỡ nàng đi dùng bữa, Chu Oanh liếc thấy chân nàng ta đi khập khiễng, hình như là đã bị thương.


Lại nghĩ đến nàng ta chỉ là một đứa trẻ luôn ở trong nhà, lại có thể chạy một quãng đường xa như vậy để đến đây, mang theo mỗi hai thị tỳ, trên đường đã gặp những khó khăn hiểm trở gì cũng không biết được. Chu Oanh nghĩ đến bản thân mình, cho đến bây giờ cuộc sống của nàng đều được Cố Trường Quân sắp xếp thật tốt, trong lòng có chút thổn thức. Cho người đi sửa sang lại phòng cho Mai Hương ở, lại kêu người cầm hai bộ đồ mới mình chưa từng mặc cho Mai Hương mặc.


Mai Hương thấy bên trong không có âm thanh nào thì không khỏi thấy khó hiểu: “Sao tỷ tỷ không đến?”


Lạc Vân cười nói: “Hôm nay hầu gia đã đưa phu nhân ra ngoài, đã dùng bữa ở bên ngoài rồi.”


Mai Hương nhíu mày: “Tỷ phu hầu gia còn đưa tỷ tỷ ra ngoài chơi đùa sao?”


Lạc Vân cười cười không lên tiếng, một thị tỳ ở bên cạnh nói: “Còn không phải sao? Buổi tối hầu gia có việc nên đi ra ngoài rồi, nếu không thì nhất định sẽ ở cùng phu nhân.”


Mai Hương chỉ uống một chút canh, rõ ràng là rất đói nhưng lại không có khẩu vị. Suy nghĩ lại, những chuyện Chu Oanh gặp được và những thứ mà mình gặp phải thì trong lòng nàng ta vô cùng khó chịu, mình không đáng phải chịu những thứ này.


Buổi tối Mai Hương nghỉ ở sương phòng tây viện, lại tắm lần nữa, vén tóc lên nhìn hai bộ đồ mới đang được treo trên bình phong.


Thị tỳ đi theo nàng ta đến đây một người tên là Tú Quyên, một người tên là Phương Hạnh, Phương Hạnh nói: “Bộ quần áo này nhìn đã thấy rất tốt rồi, mặc trên người cô nương thì nhất định sẽ vô cùng xuất sắc.”


Đầu lưỡi Mai Hương cay đắng: “Nếu là Chu Oanh mặc thì sao?”


Phương Hạnh sợ run lên: “Hầu phu nhân? Tất nhiên… Tất nhiên cũng sẽ rất tốt…”


Mai Hương che mặt ngã xuống giường.


Mùi thơm thoang thoảng thấm vào trong mũi. Bên trong màn trướng có treo mai hương cầu, bên trong được thêm hương liệu làm an giấc, thả lỏng cơ thể. Bên dưới là cái đệm vừa dày vừa thoải mái. Mai Hương nằm trên đó lại chỉ thấy mình thật đáng buồn.


Vì sao lại cứ thê thảm như vậy? Nàng ta đã làm sai cái gì chứ?





Cố Trường Quân uống mấy ly rượu, rồi rời đi trước. Vốn dĩ không muốn quấy rầy Chu Oanh nên nghỉ ngơi luôn ở thư phòng, Bắc Minh đi vào, nói Chu Oanh đã sai người chuẩn bị canh giải rượu cho hắn uống, bỗng nhiên lại nhớ đến những năm tháng trước kia ở hầu phủ, mỗi lần trở về từ tiệc rượu thì trên bàn luôn luôn có một chút canh ấm được để ở đó.


Nhất thời tâm trạng Cố Trường Quân liền tốt lên, kêu người mở cổng trong rồi đi vào. Không khỏi có chút kinh động đến nhiều người.


Phương Hạnh đi thăm dò trở về, bẩm báo với Mai Hương: “Hầu gia đến, thượng viện bên kia vừa mới thắp đèn lên.”


Mai Hương ôm lấy chăn, nghĩ đến trước kia ở trước cửa Chu gia, nàng ta nhìn thấy dáng vẻ Cố Trường Quân từ phía xa, một khuôn mặt khiến cho người ta khó có thể quên, mày kiếm, mắt sáng, rất tuấn tú. Cái khí chất thanh cao, quý khí kia khiến hắn dù ở giữa đám đông thì cũng sẽ không bị bất kỳ ai cướp mất sự nổi bật.


Lúc này, trong ngực con người thanh cao, quý khí kia đang ôm Chu Oanh đưa lưng về phía hắn, khiến cho Mai Hương càng thêm ghen tị với cái váy màu hồng cánh sen có mấy cành sơn chi đang rơi xuống mặt đất kia, hắn bảo nàng nhìn vào trong gương…





Sáng sớm Mai Hương đã đến thượng viện, Doãn ma ma bị dọa giật mình, vội đi đến thấp giọng nói: “Sao cô nương lại tới đây sớm như vậy? Hầu gia vẫn chưa đi, lúc này vẫn đang ở trong phòng.”


Mặt Mai Hương đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Tỷ tỷ và tỷ phu dậy rồi sao? Ta đi vào để thỉnh an tỷ phu, không có gì đáng ngại chứ?”


Doãn ma ma có chút khó xử: “Cô nương, nếu như là người khác thì phần lớn là có thể, nhưng hầu gia không giống vậy, hầu gia không thích người ngoài ở bên cạnh, người đi vào sợ là khiến hầu gia không vui.”


Trong phòng truyền đến giọng nói rất nhỏ, Mai Hương nghe thấy giọng nam trầm thấp kia đang gọi nhũ danh của nương tử, không biết là có bao nhiêu ôn hòa, đâu có dọa người giống như ma ma nói đâu nhỉ?


Nếu có thể nhờ vả khi hắn đang vui vẻ, nói không chừng mình còn có thể có được một mối hôn sự tốt nữa là. Những người bên cạnh hắn không giàu cũng sang, làm sao tên họ Tôn kia có thể bì được kia chứ.


Mai Hương kéo tay áo Doãn ma ma: “Ma ma, ta đang ở nhờ nhà người khác, dù sao cũng phải tỏ một chút lòng cảm kích chứ, người nói có đúng không?”


Doãn ma ma do dự.


Chu Oanh và Cố Trường Quân đang dùng cơm, hỏi người hầu hạ bên cạnh: “Lục cô nương đã dùng bữa chưa? Sương phòng bên kia phải hầu hạ cẩn thận.”


Doãn ma ma chần chờ đi vào: “Phu nhân, cô nương đến rồi, nói muốn thỉnh an người.”


Hãy tham gia Group cùng chúng mình trên Facebook để cùng tương tác nhé.


Bạn có thể đọc thêm nhiều truyện Ngôn Tình Hay tại đây
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom