Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5
Chap 5: Hôn nhân không hạnh phúc
Thẩm Hạo Khanh trở về biệt thự, tùy tiện cởi áo khoác đưa cho quản gia Lý. Hắn nhìn quanh phòng khách không thấy Khiết Băng đâu, bèn hỏi bà:
“Người đâu?”
“Thiếu gia đang tìm thiếu phu nhân sao? Cô ấy nói trong người thấy mệt, nên đã đi nghỉ ngơi trước rồi.”
Thẩm Hạo Khanh hơi nhíu mày, đưa tay nới lỏng cà vạt trước ngực. Hôm qua Khiết Băng vẫn còn rất khỏe, sao bây giờ lại thấy mệt?
vietwriter.vn
Có phải người phụ nữ kia đang kiếm cớ để tránh mặt hắn?
“Được rồi, dì cứ làm việc của mình đi. Tôi lên trên phòng xem cô ấy thế nào.”
Thẩm Hạo Khanh quay người, vừa đi mấy bước thì dì Lý gọi lại. Bà hơi do dự, sau cùng vẫn nhắc khéo hắn:
“Thiếu gia à, thiếu phu nhân trẻ người non dạ, nếu có phần cư xử không đúng thì cậu cũng từ từ mà dạy bảo. Vợ chồng mới cưới, đừng nên xảy ra xích mích.”
Hắn hiểu ý bà, gật đầu rồi đi lên phòng ngủ trên lầu. Khiết Băng đang ngồi trong phòng nhìn ra cửa sổ, quay lưng về hướng cửa chính.
“Cô đang làm gì thế?”
Khiết Băng bị giọng nói của Thẩm Hạo Khanh làm cho giật mình, đánh rơi cây bút đang cầm trên tay. Cô nhặt vội lên, cùng với quyển sổ đang cầm đem giấu ra sau lưng.
“Anh… anh đi làm về rồi à?”
vietwriter.vn
Hắn không trả lời mà hỏi ngược lại cô:
“Đang giấu gì sau lưng hửm?”
“A… không có gì. Chỉ là quyển sổ viết mấy thứ linh tinh thôi.” Cô cười không được tự nhiên, mau chóng đem quyển sổ nhét vào trong ngắn kéo bàn trang điểm.
Thấy Thẩm Hạo Khanh ngồi ngả người trên ghế sofa, Khiết Băng liền đến gần, nhiệt tình bóp vai cho hắn.
“Không cần, đừng đụng vào người tôi!”
“Hạo Khanh à, anh đi làm về mệt rồi, cứ để em giúp anh mát xa đi. Tay nghề của em rất khá, nhất định sẽ khiến anh hài lòng mà.”
Kiên nhẫn của cô cuối cùng cũng được hồi đáp. Thẩm Hạo Khanh không nói gì nữa, để mặc cho cô đấm bóp vai cho mình. Nhưng chừng năm phút sau, hắn lại hất tay cô ra.
“Vừa nói với dì Lý rằng mệt, nhưng bây giờ thì tràn đầy sức lực, ở đây để câu dẫn tôi sao? Ninh Khiết Băng, cô còn tí liêm sỉ nào không?”
Thẩm Hạo Khanh buông lời cay nghiệt, nhưng Khiết Băng vẫn không nói gì. Khuôn miệng méo xếch vẫn cố vểnh cao lên, nặn ra một nụ cười gượng gạo.
Phải! Cô đang rất mệt, nhưng có mệt thế nào vẫn phải tìm đủ mọi cách để lấy lòng hắn.
“Xin lỗi đã khiến anh không thoải mái.”
Khiết Băng ấp úng, ngoài câu xin lỗi thì không biết làm gì. Ngày hôm đó cô không nên mạnh miệng với hắn, nếu không… có lẽ Khiết Băng đã chẳng cần gả đến đây rồi.
Cô tỏ ra như vậy, chỉ khiến Thẩm Hạo Khanh thêm phần chán ghét. Hắn phủi mông đứng dậy, lạnh nhạt buông một câu:
“Xuống ăn tối.”
Cửa đóng sầm, Khiết Băng hít một hơi thật sâu rồi mới dám xuống phòng ăn dưới tầng trệt.
Trên chiếc bàn rộng lớn bày biện đủ món ăn cầu kỳ, hắn với cô, mỗi người ngồi ở một đầu, xa tít. Bây giờ Khiết Băng làm gì có tâm trạng ăn uống? Cô cầm đũa lên, rồi lại buông xuống.
Lúc còn ở Ninh gia, Khiết Băng cũng chẳng sung sướng gì, nếu không phải bị Ninh đại phu nhân chì chiết, hạch họe, thì cũng là nhìn sắc mặt của Ninh Khiết Quỳnh sống qua ngày. Nhưng mà dẫu sao ở đó vẫn còn ông nội thương cô, đứng ra bảo vệ, che chở.
Hiện tại chuyển đến sống ở biệt thự Thẩm gia, Khiết Băng không những thấy lạ lẫm, đơn độc, mà lại còn phải chịu sự dày vò về thể xác từ người đàn ông kia. Cô hiểu rõ rằng ngày tháng sau này của mình, cuôc sống càng thêm bộn phần gian khó.
“Ngồi ngây ra đó làm gì? Mau đi ăn.”
Thẩm Hạo Khanh đặt cái nĩa bạc ở trên tay xuống, cau mày không hài lòng. Khiết Băng không dám nhìn thẳng vào mặt hắn mà cúi thấp xuống, nói nhỏ:
“Em không có khẩu vị…”
“Thế à?”
Hắn liền đến gần, ngồi xuống bên cạnh Khiết Băng. Bít tết trên đặt trên dĩa, hắn tự tay cắt nhỏ ra thành từng miếng vừa ăn, đút cho cô gái nhỏ.
“Há miệng.”
“Em… tự em ăn được.” Đột nhiên hắn chuyển sang quan tâm, khiến cô thích nghi không kịp.
“Tôi bảo cô há miệng ra. Bị điếc à?”
Khiết Băng nắm chặt mảng váy trước đùi, e dè không dám làm trái ý hắn. Dù không có tâm trạng ăn uống, cô cũng phải miễn cưỡng nuốt vào.
“Thế nào? Đồ ăn tôi đút ăn ngon chứ?”
“Vâng, rất ngon ạ.”
Nghe được câu trả lời đúng ý mình, Thẩm Hạo Khanh mỉm cười thỏa mãn, đặt con dao cắt thịt xuống bàn. Hắn bóp nhẹ bả vai cô, cợt nhã nói:
“Tôi và miếng thịt trong miệng cô, cái nào ngon hơn?”
Khiết Băng mím chặt môi không nói gì. Nhớ lại chuyện kinh khủng tối qua, cô khẽ rùng mình, sợ hãi.
Hắn quá mạnh bạo, chiếm đoạt lấy cơ thể cô để thỏa mãn. Người đàn ông này, hoàn toàn không nghĩ cho cảm giác của cô, dù chỉ một chút.
“Hừ! Nhìn vẽ dâm mỹ trên giường của cô tối qua, tôi tự có câu trả lời rồi.”
Hắn tự hỏi, tự đáp, rồi đứng lên đi khỏi bàn ăn. Khiết Băng ngoái đầu nhìn bóng lưng người đàn ông kia, tim gan như có ngàn vạn con dao xuyên thấu…
Đau đến không thể cất nên lời!
Tối hôm đó, Thẩm Hạo Khanh lại hành hạ cô suốt cả đêm. Hắn khóa cửa phòng bằng ổ khóa có mã số, khiến cô có muốn trốn cũng không được.
“Hạo Khanh… xin anh nhẹ một chút… ưm a…”
“Câm miệng! Cô chỉ cần phối hợp, không được phép lên tiếng!”
Thẩm Hạo Khanh trở về biệt thự, tùy tiện cởi áo khoác đưa cho quản gia Lý. Hắn nhìn quanh phòng khách không thấy Khiết Băng đâu, bèn hỏi bà:
“Người đâu?”
“Thiếu gia đang tìm thiếu phu nhân sao? Cô ấy nói trong người thấy mệt, nên đã đi nghỉ ngơi trước rồi.”
Thẩm Hạo Khanh hơi nhíu mày, đưa tay nới lỏng cà vạt trước ngực. Hôm qua Khiết Băng vẫn còn rất khỏe, sao bây giờ lại thấy mệt?
vietwriter.vn
Có phải người phụ nữ kia đang kiếm cớ để tránh mặt hắn?
“Được rồi, dì cứ làm việc của mình đi. Tôi lên trên phòng xem cô ấy thế nào.”
Thẩm Hạo Khanh quay người, vừa đi mấy bước thì dì Lý gọi lại. Bà hơi do dự, sau cùng vẫn nhắc khéo hắn:
“Thiếu gia à, thiếu phu nhân trẻ người non dạ, nếu có phần cư xử không đúng thì cậu cũng từ từ mà dạy bảo. Vợ chồng mới cưới, đừng nên xảy ra xích mích.”
Hắn hiểu ý bà, gật đầu rồi đi lên phòng ngủ trên lầu. Khiết Băng đang ngồi trong phòng nhìn ra cửa sổ, quay lưng về hướng cửa chính.
“Cô đang làm gì thế?”
Khiết Băng bị giọng nói của Thẩm Hạo Khanh làm cho giật mình, đánh rơi cây bút đang cầm trên tay. Cô nhặt vội lên, cùng với quyển sổ đang cầm đem giấu ra sau lưng.
“Anh… anh đi làm về rồi à?”
vietwriter.vn
Hắn không trả lời mà hỏi ngược lại cô:
“Đang giấu gì sau lưng hửm?”
“A… không có gì. Chỉ là quyển sổ viết mấy thứ linh tinh thôi.” Cô cười không được tự nhiên, mau chóng đem quyển sổ nhét vào trong ngắn kéo bàn trang điểm.
Thấy Thẩm Hạo Khanh ngồi ngả người trên ghế sofa, Khiết Băng liền đến gần, nhiệt tình bóp vai cho hắn.
“Không cần, đừng đụng vào người tôi!”
“Hạo Khanh à, anh đi làm về mệt rồi, cứ để em giúp anh mát xa đi. Tay nghề của em rất khá, nhất định sẽ khiến anh hài lòng mà.”
Kiên nhẫn của cô cuối cùng cũng được hồi đáp. Thẩm Hạo Khanh không nói gì nữa, để mặc cho cô đấm bóp vai cho mình. Nhưng chừng năm phút sau, hắn lại hất tay cô ra.
“Vừa nói với dì Lý rằng mệt, nhưng bây giờ thì tràn đầy sức lực, ở đây để câu dẫn tôi sao? Ninh Khiết Băng, cô còn tí liêm sỉ nào không?”
Thẩm Hạo Khanh buông lời cay nghiệt, nhưng Khiết Băng vẫn không nói gì. Khuôn miệng méo xếch vẫn cố vểnh cao lên, nặn ra một nụ cười gượng gạo.
Phải! Cô đang rất mệt, nhưng có mệt thế nào vẫn phải tìm đủ mọi cách để lấy lòng hắn.
“Xin lỗi đã khiến anh không thoải mái.”
Khiết Băng ấp úng, ngoài câu xin lỗi thì không biết làm gì. Ngày hôm đó cô không nên mạnh miệng với hắn, nếu không… có lẽ Khiết Băng đã chẳng cần gả đến đây rồi.
Cô tỏ ra như vậy, chỉ khiến Thẩm Hạo Khanh thêm phần chán ghét. Hắn phủi mông đứng dậy, lạnh nhạt buông một câu:
“Xuống ăn tối.”
Cửa đóng sầm, Khiết Băng hít một hơi thật sâu rồi mới dám xuống phòng ăn dưới tầng trệt.
Trên chiếc bàn rộng lớn bày biện đủ món ăn cầu kỳ, hắn với cô, mỗi người ngồi ở một đầu, xa tít. Bây giờ Khiết Băng làm gì có tâm trạng ăn uống? Cô cầm đũa lên, rồi lại buông xuống.
Lúc còn ở Ninh gia, Khiết Băng cũng chẳng sung sướng gì, nếu không phải bị Ninh đại phu nhân chì chiết, hạch họe, thì cũng là nhìn sắc mặt của Ninh Khiết Quỳnh sống qua ngày. Nhưng mà dẫu sao ở đó vẫn còn ông nội thương cô, đứng ra bảo vệ, che chở.
Hiện tại chuyển đến sống ở biệt thự Thẩm gia, Khiết Băng không những thấy lạ lẫm, đơn độc, mà lại còn phải chịu sự dày vò về thể xác từ người đàn ông kia. Cô hiểu rõ rằng ngày tháng sau này của mình, cuôc sống càng thêm bộn phần gian khó.
“Ngồi ngây ra đó làm gì? Mau đi ăn.”
Thẩm Hạo Khanh đặt cái nĩa bạc ở trên tay xuống, cau mày không hài lòng. Khiết Băng không dám nhìn thẳng vào mặt hắn mà cúi thấp xuống, nói nhỏ:
“Em không có khẩu vị…”
“Thế à?”
Hắn liền đến gần, ngồi xuống bên cạnh Khiết Băng. Bít tết trên đặt trên dĩa, hắn tự tay cắt nhỏ ra thành từng miếng vừa ăn, đút cho cô gái nhỏ.
“Há miệng.”
“Em… tự em ăn được.” Đột nhiên hắn chuyển sang quan tâm, khiến cô thích nghi không kịp.
“Tôi bảo cô há miệng ra. Bị điếc à?”
Khiết Băng nắm chặt mảng váy trước đùi, e dè không dám làm trái ý hắn. Dù không có tâm trạng ăn uống, cô cũng phải miễn cưỡng nuốt vào.
“Thế nào? Đồ ăn tôi đút ăn ngon chứ?”
“Vâng, rất ngon ạ.”
Nghe được câu trả lời đúng ý mình, Thẩm Hạo Khanh mỉm cười thỏa mãn, đặt con dao cắt thịt xuống bàn. Hắn bóp nhẹ bả vai cô, cợt nhã nói:
“Tôi và miếng thịt trong miệng cô, cái nào ngon hơn?”
Khiết Băng mím chặt môi không nói gì. Nhớ lại chuyện kinh khủng tối qua, cô khẽ rùng mình, sợ hãi.
Hắn quá mạnh bạo, chiếm đoạt lấy cơ thể cô để thỏa mãn. Người đàn ông này, hoàn toàn không nghĩ cho cảm giác của cô, dù chỉ một chút.
“Hừ! Nhìn vẽ dâm mỹ trên giường của cô tối qua, tôi tự có câu trả lời rồi.”
Hắn tự hỏi, tự đáp, rồi đứng lên đi khỏi bàn ăn. Khiết Băng ngoái đầu nhìn bóng lưng người đàn ông kia, tim gan như có ngàn vạn con dao xuyên thấu…
Đau đến không thể cất nên lời!
Tối hôm đó, Thẩm Hạo Khanh lại hành hạ cô suốt cả đêm. Hắn khóa cửa phòng bằng ổ khóa có mã số, khiến cô có muốn trốn cũng không được.
“Hạo Khanh… xin anh nhẹ một chút… ưm a…”
“Câm miệng! Cô chỉ cần phối hợp, không được phép lên tiếng!”
Bình luận facebook