• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Gả Thay: Cô Dâu Thần Y Của Tiêu Thiếu Gia - Lâm Sơ Nguyệt (4 Viewers)

  • Chương 6-10

Chương 6: Sống không bằng chết

Sáng hôm sau, ánh mắt trời nhẹ nhàng xuyên qua tấm rèm cửa màu xám nhạt, Tiêu Thế Tu lúc này mới chậm rãi mở mắt ra, anh cảm thấy một bên khuỷu tay của mình mỏi nhừ, liền ngoảnh mặt sang nhìn, lập tức thấy khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của Lâm Sơ Nguyệt.
Hàng mi cong dài như cánh quạt, hai gò má hồng nhuận, hơi thở đều đều, đặc biệt là đôi môi anh đào nhỏ nhắn như mời gọi anh, Lâm Sở Nguyệt không chút phòng bị trước mặt Tiêu Thế Tu, gương mặt của hai người còn cách nhau rất gần, tưởng chừng như chỉ cần anh nhích người thêm một chút nữa là sẽ chạm được vào đôi môi anh đào ngọt ngào đó.
Trên người Lâm Sở Nguyệt vẫn mặc bộ váy cưới hôm qua, đôi gò bồng đảo căng tròn phập phồng, vòng eo nhỏ nhắn mềm mại dưới bàn tay anh, Tiêu Thế Tu bất giác lặng người, không phải vì vẻ đẹp của cô, thậm chí trước đây anh từng nhìn thấy rất nhiều cô gái đẹp hơn cô, anh lặng người là bời vì anh nhớ lại hôm qua mình đã ngủ quên trong hơi ấm của cô gái này như thế nào…
Đây là lần đầu tiên anh không cần dùng thuốc để bình ổn lại bản thân, Tiêu Thế Tu không ngờ có một ngày lại nhờ cô gái này mà anh khắc chế được căn bệnh trong bản thân, khóe môi anh chậm rãi nhếch lên thành một đường cong tuyệt đẹp.
Đột nhiên, cô gái trong lòng anh cựa quây, mày liễu nhẹ cau, dường như sau một đêm bị anh ôm chặt cứng, Lâm Sở Nguyệt rất khó chịu, thắt lưng của cô rã rời, nhức mỏi, mệt mỏi mở mắt ra, không ngờ đập vào mắt đầu tiên lại là gương mặt đẹp đến bức thở của Tiêu Thế Tu.
“A!” Lâm Sở Nguyệt giật mình, hét toáng lên một tiếng, lùi mạnh người về phía sau, không may ngã dập mông xuống đất.
“Ui…”
Cô lấy tay xoa mông, bộ váy trên người còn cồng kềnh khiến cho cô đứng lên cũng chẳng xong.
Tiêu Thế Tu ngồi trên giường nhìn xuống, khóe môi còn cười rất tươi.
Lâm Sở Nguyệt nhìn thấy vậy, trong lòng bỗng dâng lên bực bội, cớ sao cô lại phải chịu cảnh khổ sở như vậy cơ chứ? Bị anh hành suốt một đêm, sáng ra lại còn bị chế nhạo.
“Anh cảm thấy vui lắm hay sao?”
Tiêu Thế Tu không trả lời, thu lại nụ cười trên môi, nói:
“Hình như cô vẫn chưa hiểu tình hình của cô hiện tại thì phải, vợ?”
Tiếng “vợ” được anh nhấn mạnh, Lâm Sở Nguyệt cảm thấy rõ ràng hàm ý khinh thường.
Lâm Sở Nguyệt lạnh giọng đáp:
“Anh định làm gì tôi?”
“Cô không sợ tôi sao?”
Tiêu Thế Tu cúi người, một tay nâng chiếc cằm nhỏ nhắn của cô lên, đồng tử đen láy lộ ra một sự thích thú giống như là một con sư tử đang nhìn con mồi của mình.
Lâm Sở Nguyệt từng đối mặt với sói rừng một lần rồi, ánh mắt của nó lúc đó cũng giống y như Tiêu Thế Tu lúc này vậy, lạnh lùng, vô cảm, xen lẫn thích thú đùa giỡn con mồi, Lâm Sở Nguyệt hất tay của anh ra, không hoảng sợ mà nói:
“Tại sao tôi phải sợ anh?”
Tiêu Thế Tu khẽ cười: “Tôi sẽ ném cô cho chó sói ăn thịt.”
Lâm Sở Nguyệt hờ hững: “Không phải hôm qua anh nói tôi có ích cho anh sao? Anh dễ dàng bỏ qua ư?”
Bốn mắt nhìn nhau, giống như không ai chịu thua ai, trước giờ chưa từng có ai dám nhìn anh như vậy, Tiêu Thế Tu biết cô không hề đơn giản như vẻ bề ngoài, thậm chí một mình cô còn có thể đánh ngất tên đại ca mặt sẹo ở trên tàu cơ mà.
Lâm Sở Nguyệt cũng thế, cô cũng nghĩ người đàn ông trước mặt này chẳng hề đơn giản, ánh mắt sắc bén của anh bỗng liếc qua bàn tay trái phía sau lưng cô, giây tiếp theo Tiêu Thế tu đã vươn tay ra, nhanh nhẹn chặn cứng hành động tiếp theo của cô.
“Ngân châm à?”
Tiêu Thế Tu khẽ nheo mắt, bóp mạnh tay cô, Lâm Sở Nguyệt đau đớn nhíu chặt lông mày, nhưng cô vẫn kiên quyết không chịu mở miệng van xin.
“Cô định giết tôi bằng thứ đồ chơi trẻ con này hay sao?”
Anh nhìn cô đầy khinh bỉ, nói.
Lâm Sở Nguyệt nuốt nước bọt, sống lưng bỗng chốc rét lạnh, anh càng gia tăng lực đạo hơn, cô cảm nhận như cổ tay mình sắp bị bẻ gãy đến nơi, vậy mà trong ánh mắt của người đàn ông này vẫn chẳng có lấy một chút tia mảy may thương xót nào.
“Để tôi xem cô cứng đầu được bao lâu?”
Tiêu Thế Tu gằn giọng, chỉ nghe thấy một tiếng “khực”., cổ tay của cô đã bị trật.
Lâm Sở Nguyệt nghiến chặt răng để không kêu lên, cô cắn chặt đôi môi mình tới mức bật máu, cơn đau buốt dâng lên từ cổ tay như xé, người đàn ông này…anh ta thật sự là một kẻ độc ác, máu lạnh!
Nhìn thấy cô bị đau, trong mắt anh dường như có chút gì đó thay đổi, nhưng trước giờ anh đã quen với việc làm theo ý mình, chẳng hề có chút lòng thương cảm nào, Tiêu Thế Tu hừ lạnh một tiếng, sau đó hất mạnh tay của Lâm Sở Nguyệt ra, làm cô bị mất đà liền ngã ngửa ra sau.
“Tôi nói cho cô biết, nếu như cô còn dám làm trái ý tôi, vậy thì tôi sẽ cho cô sống không bằng chết!”
Chương 7: Xin tôi đi, nếu không tôi sẽ bẻ gãy tay cô

Lâm Sở Nguyệt gục người đau đớn trên sàn, bờ lưng trắng ngần lộ ra dưới mắt của Tiêu Thế Tu, lại làm cho ngực trái của anh có một cảm giác lạ lẫm.
Bên ngoài lúc này bất chợt vang lên tiếng gõ cửa, giọng nói e dè của quản gia vang lên:
“Thiếu gia, lão thái thái đến ạ…”
Tiêu Thế Tu cau mày, giây lát sau quản gia ở bên ngoài đã nghe thấy tiếng anh lạnh lùng trả lời:
“Tôi biết rồi.”
Lâm Sở Nguyệt ngồi dưới đất, còn chưa kịp phản ứng thì lại bị anh lôi ngược lại lên giường, động tác vừa nhanh vừa mạnh làm cho đầu óc của cô choáng váng. Thân hình cao lớn của anh đè lên người cô, phút chốc làm cho không khí trong ngực cô thoát ra ngoài.
“Buông tôi ra!” Cô hét lên.
Tiêu Thế Tu không trả lời, không những thế còn không chịu buông cô ra, ngược lại lồng ngực cứng cáp của anh tiếp tục đè lên ngực cô, giống như muốn ép nốt chút không khí còn sót lại.
“Đồ khốn! Anh muốn làm gì vậy?!”
Lâm Sở Nguyệt hét lên thất thanh khi thấy Tiêu Thế Tu xé bộ váy cưới trên người của mình ra.
Anh vẫn không chịu trả lời, hai người giằng co quyết liệt, nhưng sức của cô làm sao sánh bằng với anh, Tiêu Thế Tu không cần tốn nhiều sức lực đã có thể chế trụ cô bằng một tay,
một tay còn lại vứt luôn chiếc váy cưới vướng víu sang một bên, cơ thể cân đối, trắng ngần hiện ra, đôi gò bồng đảo căng tròn phập phồng được bó trọn trong chiếc áo con trắng, Lâm Sở Nguyệt luống cuống muốn che lại nhưng hai tay đã bị anh giữ chặt tới nỗi không cử động được.
“Đồ khốn! Mau thả tôi ra!” Lâm Sở Nguyệt hét lên, gương mặt thanh tú đỏ bừng, đây là lần đầu tiên cô trần trụi như thế trước mặt một người đàn ông, còn là Tiêu Thế Tu, kẻ vừa hành hạ cô bị trật khớp tay!
Trái ngược với thái độ, ánh mắt giận dữ của cô, Tiêu Thế Tu rất lạnh lùng, anh cúi đầu xuống, ghé sát vào hõm cổ của cô mà mút mạnh một cái, để lại một dấu hôn đỏ hồng trên cổ.
“A!” Lâm Sở Nguyệt nhìn anh bằng ánh mắt ngập tràn uất ức, tủi hổ và giận dữ, cô không biết người đàn ông này đang có ý định gì đây thì giây tiếp theo anh đã khắc lên cơ thể cô chi chít dấu hôn đỏ hồng.
Làn da mềm mại dưới môi anh mang một mùi hương quyến rũ mà chỉ riêng mình cô mới có, Tiêu Thế Tu ban đầu chỉ đơn thuần có ý định muốn tạo một vài “dấu ấn” để qua mặt lão thái thái, nhưng bất giác anh bỗng trở nên ham muốn lúc nào không hay.
“Ư…”
Lâm Sở Nguyệt vẫn không ngừng chống cự, giãy giụa, mỗi khi môi của anh di chuyển đến đâu là cô lại nổi hết cả da gà, cả cơ thể còn nóng bừng lên, hai gò má đỏ như quả cà chua chín, đặc biệt là khi động tác của anh dần trở nên dịu dàng hơn…
Đôi môi nóng âm của người đàn ông di chuyển từ cổ xuống ngực cô,, dừng lại ở đó một lúc, sau đó lại tiếp tục di chuyển xuống dưới.
“Không…”
Lâm Sở Nguyệt sợ hãi rồi, cô liên tục quẫy đạp hai chân, Tiêu Thế Tu lại dùng chân mình để giữ chặt lấy chân cô, anh bỗng dừng lại, ngước mặt lên nhìn cô, đồng tử đen thẫm sâu thẳm đó giống như nhìn thấu tâm can cô, đôi môi mỏng hé mở:
“Xin tôi đi, tôi sẽ tha cho cô.”
Lâm Sở Nguyệt không muốn phải van xin một con người như anh, nhưng khí thế từ người đàn ông này đem lại rất lạnh lùng và nghiêm túc, nói cho cô biết rằng anh không hề đùa. Có điều phải van xin anh một cách nhục nhã như thế này ư? Tại sao cô lại bị đối xử như thế cơ chứ?!
“Không bao giờ!”
Lâm Sở Nguyệt nghiến chặt răng, thốt ra từng từ, ánh mắt rất kiên quyết, điều đó càng làm châm lên sự tàn bạo trong con người Tiêu Thế Tu.
“Nếu cô không xin, tôi sẽ bẻ gẫy nốt tay kia của cô!”
Anh bóp chặt cổ tay còn lại của Lâm Sở Nguyệt, sự lạnh lùng trong mắt anh thay bằng sự tàn bạo, đúng lúc cơn đau buốt dâng lên một lần nữa thì bên ngoài , tiếng của lão thái thái bỗng nhiên vang lên:
“Thế Tu…”
Cơn đau bỗng dừng lại, Lâm Sở Nguyệt nhân cơ hội này, dùng hết sức bình sinh để đẩy anh ra, lão thái thái lúc này lại gọi thêm một lần nữa:
“Thế Tu, bà vào nhé?”
Lâm Sở Nguyệt vội vàng vơ lấy cái chăn trên người che đi cơ thể lõa lồ của mình, lão thái thái không thể chờ đợi được nữa mà đẩy cửa bước vào, nhìn thấy cảnh tượng hai người quần áo xộc xệch, lão thái thái ngạc nhiên xen lẫn vui mừng.
“Ồ? Bà xin lỗi, bà làm phiền hai đứa rồi sao?”
Lão thái thái mặc một bộ váy màu xanh đậm nền nã, vẻ ngoài khoảng sáu mươi, đôi mắt sáng rực liếc qua chiếc ga trải giường màu trắng, thấy vệt máu đỏ rực trên đó, gương mặt của bà càng thêm rạng rỡ, giây lát sau ánh mắt lại quay trở về Lâm Sở Nguyệt mà đánh giá một lượt.
Những dấu hôn hồng hồng trên cổ cô lúc này mới phát huy tác dụng, Lâm Sở Nguyệt chỉ cảm thấy sống lưng nổi da gà, trước ánh mắt của lão thái thái, bấy giờ cô mới hiểu sao ban nãy anh lại có hành động như vậy.
Lão thái thái không ngần ngại tiến đến trước mặt cô rồi nói:
“Cháu là Lâm Sở Nguyệt?”
Chương 8: Lão thái thái xuất hiện

Lâm Sở Nguyệt vô thức gật đầu, lão thái thái nở nụ cười tươi rói, nắm lấy hai bàn tay cô, nói:
“Sở Nguyệt, Thế Tu nhìn vậy thôi nhưng thằng bé tốt lắm, nếu như nó mà bắt nạt cháu thì cứ bảo với bà nhé.”
Lâm Sở Nguyệt đưa mắt nhìn Tiêu Thế Tu đang ngồi trên giường, gương mặt lạnh lùng vô cảm tựa như những chuyện ban nãy chưa hề xảy ra, khóe miệng cô bèn nhếch lên một cách gượng gạo, người đàn ông này tốt ở chỗ nào vậy chứ?
Lão thái thái đang rất vui nên không phát hiện ra giữa hai người xảy ra chuyện, Tiêu Thế Tu liếc qua cô đầy cảnh cáo, đúng lúc này lão thái thái lại vô tình nắm vào cổ tay cô, vừa nãy bị anh làm trật, Lâm Sở Nguyệt lập tức kêu lên một tiếng, gương mặt nhỏ nhắn nhăn lại rất đau đớn:
“A…”
“Cháu sao vậy?” Lão thái thái cuống quýt, cổ tay của Lâm Sở Nguyệt sưng lên, nhìn rất đáng sợ.
“Sao lại thế này? Ngô quản gia, mau gọi bác sĩ đi!”
“Vâng…”
Ngô quản gia vội vàng chạy đi, sự quan tâm từ một người lạ bỗng chốc làm cho Lâm Sở Nguyệt cảm thấy ấm lòng hơn.
“Thế Tu, tại sao tay của con bé lại bị như thế này?” Lão thái thái quay sang Tiêu Thế Tu, hỏi.
Tiêu Thế Tu lạnh nhạt đáp:
“Cháu cũng không biết nữa.”
Nghe thế, trong lòng của Lâm Sở Nguyệt thầm phẫn nộ, thầm chửi Tiêu Thế Tu, lão thái thái đứng một bên dường như phát giác ra điều gì đó, bà giơ tay đánh vào người anh một cái:
“Là cháu bắt nạt con bé có phải không?”
“Không có.” Tiêu Thế Tu bị đánh, nhưng gương mặt không lọ ra vẻ khó chịu, trong lúc đó lão thái thái vẫn tiếp tục dạy dỗ anh.
“Nhất định là cháu rồi! Thằng nhóc hư hỏng này! Ai dạy cháu cách đánh phụ nữ như vậy hả?”
Lão thái thái liên tục gõ vào đầu của anh, Tiêu Thế Tu tránh né, dáng vẻ đó bỗng nhiên khiến cho Lâm Sở Nguyệt cảm thấy buồn cười.
“Haha…” Không kìm chế được, Lâm Sở Nguyệt liền bật cười thành tiếng, tiếng cười thánh thót như tiếng chuông ngân, lão thái thái dừng động tác lại, hai người cùng đồng thời đưa mắt nhìn cô.
Lâm Sở Nguyệt thất thố, đỏ mặt thu lại nụ cười, lão thái thái nhìn Tiêu Thế Tu có chút ngây người, bèn gõ thêm một cái nữa vào trán anh:
“Thằng nhóc này! Mau xin lỗi con bé đi!” Lão thái thái quát lên, Tiêu Thế Tu lạnh lùng thốt ra một câu mà Lâm Sở Nguyệt không thể nào ngờ tới:
“Xin lỗi.”
“Xin lỗi kiểu gì mà không có chút thành ý như vậy hả?!” Lão thái thái tiếp tục dùng tay gõ lên trán anh, nhưng khiến anh xin lỗi một lần đã là điều không tưởng rồi, bắt phải xin lỗi thêm một lần nữa, e là chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra.
Đúng lúc này, quản gia Ngô đem theo bác sĩ tiến vào, bác sĩ Triệu là bác sĩ riêng của Tiêu gia, ông ta khoảng ngoài năm mươi tuổi, bộ dạng hấp ta hấp tấp tiến vào.
“Bác sĩ Triệu, ông đến rồi, mau kiểm tra cho cháu dâu của tôi đi.”
“Vâng.”
Ông ta đặt cái hộp sơ cứu xuống đất, sau đó cầm tay của Lâm Sơ Nguyệt lên xem xét một lượt, cuối cùng kết luận:
“Thiếu phu nhân bị trật khớp ạ.”
“Trật khớp?!” Lão thái thái kinh ngạc nói lớn, quắc mắt lườm sang Tiêu Thế Tu:
“Sao cháu có thể đối xử với con bé như vậy? Con bé là vợ của cháu cơ mà.”
Anh đưa tay lên gãi gãi sống mũi,ở Tiêu gia thì lão thái thái là trời, Tiêu Thế Tu có đáng sợ đến mấy thì trước mặt của bà anh cũng nhẫn nhịn.
“Bác sĩ Triệu, ông mau chữa trị cho Sơ Nguyệt đi.”
Lão thái thái thúc giục ông ta, bác sĩ Triệu nhìn cô, nói:
“Thiếu phu nhân, cô cố gắng chịu đau một chút nhé.”
Lâm Sơ Nguyệt gật đầu một cái, bác sĩ Triệu lập tức nắn nắn cổ tay của cô, giây tiếp theo một tiếng khực vang lên, Lâm Sơ Nguyệt đau đến tái mặt, hai hàm răng nghiến vào nhau ken két, sống lưng đổ từng giọt mồ hôi lạnh, nghe thấy âm thanh đó đến bác sĩ Triệu cũng phải nổi gai ốc huống hồ là cô, vậy mà Lâm Sơ Nguyệt lại không kêu lấy nửa lời.
“Xong rồi ạ, thiếu phu nhân, lão thái thái.”
Bác sĩ Triệu lên tiếng, lão thái thái bèn đỡ lấy cô để cô ngồi xuống giường:
“Sơ Nguyệt, cháu không sao chứ?”
“Vâng.” Lâm Sơ Nguyệt cố gượng cười, ánh mắt như có như không liếc qua Tiêu Thế Tu, anh ta đúng lúc lên tiếng:
“Bà, bác sĩ Triệu, hai người ra ngoài đi, con muốn nói chuyện riêng với vợ con một chút.”
Thanh âm không mang chút cảm xúc nào, lão thái thái bĩu môi một cái rồi ôm lấy cánh tay của cô, ánh mắt lườm sang Tiêu Thế Tu:
“Sơ Nguyệt, nếu nó mà bắt nạt cháu, cứ nói cho bà.”
Lâm Sơ Nguyệt cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp, trước giờ chưa từng có ai đối xử tốt với cô như vậy, vậy nên cô cảm thấy rất thích lão thái thái, trước lúc rời đi, bà còn cảnh cáo Tiêu Thế Tu thêm một lần nữa sau đó mới đóng cửa lại đi ra ngoài.
Nhưng cảm xúc ấm áp đó kéo dài chưa được bao lâu thì đã bị giọng nói lạnh ngắt của anh dập tắt:
“Cô tưởng bà nội thật sự quan tâm tới cô à? Đó chỉ là do bà muốn có cháu để bế mà thôi, nếu không phải nhìn thấy vết máu trên tấm ga trải giường này thì bà đã tống khứ cô ra khỏi Tiêu gia rồi.”
https://go.onelink.me/fYOM?pid=official-web
Chương 9: Cô muốn quyến rũ tôi sao?

Thanh âm của anh mang đầy hàm ý chế nhạo xen lẫn lạnh lùng, Lâm Sơ Nguyệt chẳng buồn quan tâm, cũng chẳng thèm liếc anh lấy một cái, coi anh như người vô hình hoàn toàn, Tiêu Thế Tu bị ngó lơ, trong lòng lại dâng lên một cỗ bực bội, anh vươn tay ra bóp lấy khuôn cằm nhỏ nhắn của cô, gằn giọng nói:
“Lâm Sơ Nguyệt, tôi nói lại một lần cuối cùng, trước mặt tất cả những người trong nhà này, nhất là đối với bà nội của tôi, cô phải làm theo lời tôi nói, nếu không cô sẽ biết tay tôi!”
Lâm Sơ Nguyệt bị ép nhìn vào mắt anh, trong mắt của người đàn ông này không có một chút hơi ấm nào, cô thầm nghĩ nếu như cứ tiếp tục như vậy sẽ bị anh hành hạ tới chết, nhưng tìm cách phản kháng, hiện tại cô không đủ sức, cuối cùng cô quyết định ngoài mặt sẽ giả vờ nghe lời anh, còn sau lưng sẽ âm thầm tìm cách thoát khỏi tay của người đàn ông này.
“Được thôi, cứ làm theo lời mà anh nói đi.”
Cô mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp cùng với lúm đồng tiền xinh đẹp, phút chốc làm anh ngây người nhìn, Tiêu Thế Tu lại cảm thấy ẩn sau nụ cười đó là sự toan tính của riêng cô, có điều anh sẽ không nói ra, nếu như người phụ nữ này muốn chơi, vậy thì anh sẽ làm cô phải khuất phục.
Giây lát sau, bờ môi cô đã bị anh ngậm lấy, Lâm Sơ Nguyệt sững sờ, hai mắt mở to nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp như tạc tượng của Tiêu Thế Tu, anh nhẹ nhàng tách hai hàm răng của cô ra, sau đó đưa đầu lưỡi ẩm ướt vào trong khoang miệng cô như khám phá, cuốn lấy lưỡi cô đầy dẫn dắt và mời gọi, một lần nữa mùi hương bạc hà thanh mát cùng nguy hiểm vây quanh cơ thể cô, tiếp xúc thân mật như thế, nhịp tim trong ngực cô như ngừng lại, lòng bàn tay cũng rịn ra đầy mồ hôi. Lâm Sơ Nguyệt không quen một chút nào, đây là nụ hôn đầu của cô, vậy mà cứ thế bị người đàn ông lạnh lùng này cướp mất!
“Ưm…” Lâm Sơ Nguyệt kháng cự, hai tay chống lên lồng ngực anh, cơ bắp săn chắc cùng hơi nóng tỏa ra dưới lòng bàn tay khiến cho cô tức thì rụt lại như phải bỏng, còn người đàn ông nào đó vẫn đang tùy tiện càn rỡ khắp khuôn miệng cô.
Tiêu Thế Tu phải công nhận một điều rằng đôi môi cô mang một hương vị mát lành thanh khiết đúng như anh tưởng tượng, trước giờ anh chưa từng tiếp xúc thân mật với phụ nữ như vậy bao giờ, anh chỉ làm mọi thứ theo bản năng, nhưng Lâm Sơ Nguyệt lại cảm thấy anh rất điêu luyện, hôn cô tới nỗi xây xẩm mặt mày.
Không khí bên trong lồng ngực như bị anh hút hết, Lâm Sơ Nguyệt thở một cách khó nhọc, hai gò má không biết vì bị thiếu ô xi hay là do bị anh hôn mà đỏ bừng lên, Lâm Sơ Nguyệt không chịu nổi nữa, hai tay đấm thùm thụp vào lồng ngực anh, Tiêu Thế Tu rõ ràng vẫn còn chưa thỏa mãn, nhưng may mà anh vẫn còn một chút nhân tính, buông tha cho cô, Lâm Sơ Nguyệt được giải thoát, vội vàng hít lấy hít để không khí, ngược lại Tiêu Thế Tu ở bên cạnh hơi thở rất trầm ổn, mặt không đỏ tim không đập nhanh, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.
“Sao anh lại hôn tôi?”
Lâm Sơ Nguyệt tạm thời hít đủ không khí rồi mới hỏi.
“Thích.” Tiêu Thế Tu bá đạo trả lời.
Lâm Sơ Nguyệt kìm chế trong lòng để không phóng ngân châm vào mặt anh một lần nữa, sực nhớ ra mình đang phải đóng vai là một người biết nghe lời, bèn nở nụ cười tươi tắn hỏi anh:
“Tôi cảm thấy anh là một người khỏe mạnh, vậy tại sao anh lại phải giả vờ mình là người tàn tật?”
“Cô không cần biết.”
Tiêu Thế Tu lạnh nhạt đáp, anh đứng dậy cởi áo sơ mi bên ngoài ra, lộ ra cơ bắp săn chắc cùng cơ bụng khỏe khoắn, làn da màu bánh mật, Lâm Sơ Nguyệt ngượng ngùng che mặt đi, trong đầu lại nhớ lại những gì mà anh đối xử với mình lúc nãy, cơ thể co lại trên mép giường, Tiêu Thế Tu lướt qua cô, cười khẩy một cái:
“Tôi không làm gì cô đâu mà lo.”
Tiêu Thế Tu đi thẳng vào trong nhà tắm, một lát sau bên trong vang lên tiếng nước chảy róc rách, Lâm Sơ Nguyệt thở phào một cái, mang theo chăn đi tới tủ quần áo trước mặt, cô mở tủ ra nhưng bên trong chỉ toàn quần áo của anh.
Lâm Sơ Nguyệt cắn môi, lấy tạm một chiếc áo sơ mi của Tiêu Thế tu rồi mặc vào người, áo của anh rộng tới nỗi trùm tới đầu gối của cô, cô tiếp tục lục thêm một cái quần, nhưng lưng quần lại rộng quá, Lâm Sơ Nguyệt cứ kéo lên lại bị tụt xuống, đúng lúc này Tiêu Thế Tu bước ra, trên người chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm, từng giọt nước nhảy nhót qua xương quai xanh gợi cảm, qua lồng ngực rộng màu lúa mạch, tiếp theo là mất hút ở nơi tiếp xúc giữa khăn tắm quấn ngang hông.
Lâm Sơ Nguyệt nhìn đến ngây ngốc, Tiêu Thế Tu trông bộ dạng của cô cũng nhếch môi cười, anh chậm rãi đi đến, ép cô vào góc tường.
“Anh…anh làm gì đấy?” Cô lắp bắp.
Tiêu Thế Tu vươn tay ra, cô bèn nhắm tịt mắt lại, giây sau mùi hương của anh dần nhạt đi, anh thản nhiên mặc cái áo sơ mi vào, ánh mắt nhìn cô đầy chế nhạo:
“Lâm Sơ Nguyệt, cô tốn công quyến rũ tôi như vậy, đáng tiếc tôi lại không động lòng, đúng là phí công sức của cô quá rồi.”
Chương 10: Lão thái thái phát hồng bao

Quyến rũ? Người đàn ông này không những đầu óc có vấn đề mà còn mắc bệnh tự luyến nữa hay sao?
Tiêu Thế Tu thản nhiên lấy khăn bông lau tóc, thân hình chuẩn từng đường nét, con đẹp hơn tất cả những người đàn ông cô được thấy trên ti vi, một người vừa có vẻ ngoài và sức mạnh như vậy, hà cớ vì lí do gì mà lại phải giả vờ là một người xấu xí, bệnh tật?
Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, Tiêu Thế Tu bèn nâng mắt lên nhìn, Lâm Sơ Nguyệt lập tức thu ánh mắt của mình lại, anh bỏ khăn lông xuống rồi cất tiếng:
“Cô định cứ đứng như thế hay sao?”
Lâm Sơ Nguyệt giật mình, sau đó phi thẳng vào trong nhà tắm, tắm liền hai tiếng đồng hồ, lúc đi ra trên người cô vẫn mặc chiếc áo sơ mi của Tiêu Thế Tu, còn anh bấy giờ đã chuẩn bị xong, quần áo chỉn chu, tuy nhiên điều khiến Lâm Sơ Nguyệt kinh ngạc là Tiêu Thế Tu đang ngồi trên một chiếc xe lăn!
“Anh…” Lâm Sơ Nguyệt há miệng định hỏi nhưng Tiêu Thế Tu đã cắt đứt lời nói của cô:
“Quần áo của cô ở trên giường, mau thay đi rồi đi xuống lầu với tôi.”
Vẫn là thanh âm lạnh lùng như cũ, nhưng khi nhìn vào khuôn mặt của anh, cô liền hít một ngụm khí lạnh, không còn là gương mặt điển trai như lúc nãy nữa mà thay vào đó nửa bên mặt làn da rất nhăn nheo, đầy sẹo rỗ, Lâm Sơ Nguyệt ngây người nhìn, Tiêu Thế Tu cau mày, càng làm cho khuôn mặt thêm phần đáng sợ.
“Mau thay quần áo đi.” Ngữ điệu của anh dường như sắp hết kiên nhẫn.
Lâm Sơ Nguyệt luống cuống cầm váy lên rồi đi vào nhà tắm, trong đầu vẫn còn hình ảnh lúc nãy của anh, cô lắc lắc đầu, không muốn để tâm đến nữa, thay váy xong liền bước ra ngoài, bộ váy lụa màu hồng trang nhã vừa vặn tôn lên đường cong mảnh mai quyến rũ của cô, lại vừa khoe khéo vòng một tròn đầy cùng những dấu hôn ái muội ban nãy mà anh để lại.
Tay nhỏ đưa lên kéo kéo cổ áo, che bớt đi những dấu hôn ấy, Lâm Sở Nguyệt lúc này mới bước ra, Tiêu Thế Tu nhìn cô vài giây, sau đó lại đưa mắt ra cửa, lên tiếng:
“Mau đẩy xe lăn cho tôi.”
Lâm Sở Nguyệt bước đến, hai tay nắm lấy thanh vịn của xe lăn, đẩy nó về phía trước, cô mở cửa, không xa trước mặt là bậc thang, đang không biết làm như thế nào thì lúc này anh bỗng cất tiếng:
“Ấn nút ngoài cùng bên trái.”
Lâm Sơ Nguyệt nhìn thấy bên trái trên tường có một cái nút tròn, cô bèn ấn vào cái nút đó theo lời anh, cầu thang trước mặt bỗng kêu lên một tiếng, sau đó bậc thang biến thành một cầu thang phẳng, thuận tiện để đẩy xe đẩy xuống.
Trước giờ cô sống ở trên núi nghèo khó quen rồi, bây giờ nhìn mấy thứ hiện đại như thế này, có chút không thích ứng kịp.
Tiêu Thế Tu lại được một phen khó chịu, phải lên tiếng nhắc nhở cô:
“Cô còn ngây người ra đó làm gì? Mau đẩy xe xuống đi.”
Lâm Sơ Nguyệt định thần lại, đẩy xe xuống dưới, chưa xuống đến nơi thì đã nghe thấy giọng nói của lão thái thái.
“Hôm nay là ngày vui, tất cả mọi người cùng có thưởng, nào mau cầm lấy phong bao lì xì này đi.”
Lão thái thái phát từng phong bì tới tay từng người, đúng lúc này Lâm Sơ Nguyệt và Tiêu Thế Tu xuống tới nơi, nhìn thấy anh, mấy người hầu có vẻ rất sợ anh, họ không dám nhìn vào mặt của Tiêu Thế Tu, đồng loạt cúi đầu hoặc nhìn sang nơi khác.
“Thế Tu, Sơ Nguyệt, hai cháu xuống rồi sao?” Lão thái thái nở nụ cười tươi rói, Tiêu Thế Tu nhìn mấy phong bao lì xì trên tay bà, hỏi:
“Bà, có chuyện gì vậy ạ? Sao lại phát hồng bao vào hôm nay?”
Lão thái thái nhìn Lâm Sơ Nguyệt vừa cười đáp:
“Chẳng phải hai đứa vừa mới cưới nhau xong sao? Bà phát hồng bao là mong Sơ Nguyệt mau mau có con.”
Câu nói của lão thái thái khiến cho tất cả mọi người đồng thời há hốc mồm, Lâm Sơ Nguyệt thì khỏi phải nói, bọn họ còn chưa có xảy ra chuyện đó thì có con kiểu gì cơ chứ? Nhắc mới nhớ, vết máu trên tấm ga trải giường kia là từ đâu mà có?
Tiêu Thế Tu đã quen với phong cách gióng trống khua chiêng của lão thái thái rồi nên không mấy bất ngờ, thậm chí anh còn chẳng quan tâm, chỉ nhàn nhạt nói:
“Cháu đưa Sơ Nguyệt về thăm gia đình cô ấy.”
Lão thái thái sực nhớ ra:
“Đúng rồi, bà quên mất, vậy chúng ta cùng nhau đi thôi.”
Lâm Sơ Nguyệt vẫn còn đang ngơ ngác thì trước mặt đã đỗ mười chiếc siêu xe hạng sang, trên xe chất đầy quà biếu, không cần đoán cũng biết giá trị của nó là như thế nào.
Tiêu Thế Tu được hai người hầu khiêng lên xe, anh đánh mắt nhìn sang cô, khóe môi khẽ khàng cong lên:
“Còn ngây người ra đó làm gì? Chúng ta mau đi thôi.”
Lão thái thái cũng đã lên xe, Lâm Sơ Nguyệt bước lên, ngồi bên cạnh anh, đột nhiên vòng eo nhỏ nhắn bị ôm lấy, Tiêu Thế tu thản nhiên kéo cô lại gần mình, nửa bên mặt cô áp lên lồng ngực anh, cô còn nghe thấy tiếng tim đập trầm ổn và mùi hương bạc hà nhẹ nhàng vờn quanh mũi…
“Đừng cựa quậy, bà nội đang nhìn.” Thanh âm của anh truyền xuống, khẽ khàng trầm thấp, không hiểu sao lúc này Lâm Sơ Nguyệt lại không còn cảm thấy nó lạnh lùng nữa.
Lão thái thái hài lòng nhìn hai người bọn họ qua gương chiếu hậu, lát sau mười chiếc xe ô tô lăn bánh, xếp thành hàng dài trên đường thu hút bao nhiêu ánh nhìn…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom