Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 65-66
Chương 65: Ai sẽ thắng
Chương 65: Ai sẽ thắng
“Anh thôi đi.” Cô phồng má rồi quay mặt đi, vẻ mặt lúng túng mất tự nhiên.
Tiêu Thế Tu khúc khích cười:
“Không phải sao?”
Lâm Sơ Nguyệt mặc kệ anh, đi thẳng một mạch về phía trước ngắm cá heo.
Tiêu Thế Tu đứng phía sau cô, cánh tay khẽ ôm bụng, anh đã đánh giá quá cao mình rồi, vết thương có vẻ lại bị rách ra rồi… Nhưng không sao, chỉ cần bảo vệ được cô là được.
Lâm Sơ Nguyệt đưa mắt liếc nhìn anh, phát hiện ra từ nãy tới giờ anh cũng đang chăm chú nhìn mình bằng ánh mắt dịu dàng, cô lúng túng quay mặt đi.
Tiêu Thế Tu đứng sau lưng cô như bảo vệ, không rời nửa bước, ba tên côn đồ lúc nãy lúc này bỗng nhiên quay lại, trên tay chúng còn cầm dao định tấn công anh từ phía sau.
Lâm Sơ Nguyệt đúng lúc nhìn theo chú cá heo đang bơi, vô tình nhìn thấy bọn chúng định đánh lén anh, sắc mặt cô tái mét, không nghĩ ngợi gì mà lao ra chắn trước mặt Tiêu Thế Tu.
Chương 65: Ai sẽ thắng
“Cẩn thận!”
Tên đeo khuyên cầm con dao lao tới với tốc độ nhanh như chớp, Lâm Sơ Nguyệt nhắm mắt chờ đợi cơn đau từ từ xâm chiếm lấy cơ thể của mình, nhưng Tiêu Thế Tu đã kịp thời chặn lại con dao của hắn bằng tay mình. Hắn ta nghiến răng dùng sức nhưng không thể nào rút dao ra được.
“Thằng chó! Mau buông ra!”
Anh nhếch môi cười lạnh nói:
“Tao đã muốn tha cho chúng mày rồi nhưng là do chúng mày tự tìm lấy cái chết đấy nhé!”
Anh rút từ trong túi áo ngực ra một khẩu súng ngắn, ba tên côn đồ nhìn thấy súng thì sợ đến nỗi nhũn cả người, bọn chúng đồng loạt co giò bỏ chạy. Lâm Sơ Nguyệt thấy anh bị thương, khoé mắt liền cay xè, cô luống cuống xé váy của mình ra băng bó vết thương cho anh, vết thương trên bàn tay anh rất sâu, máu cũng chảy rất nhiều, Lâm Sơ Nguyệt nhìn thấy máu thì hoảng sợ, cô hít sâu một hơi rồi cố gắng trấn an bản thân, nhưng hai tay cô lại không kìm được mà run lên.
Cô kéo anh tới một góc kín đáo, ban nãy anh đột nhiên rút súng ra như thế sẽ có không ít người nhìn thấy, lỡ đâu bị người của Bạch Tư Hàn bắt gặp, nhưng Tiêu Thế Tu lại rất bình thản hưởng thụ sự lo lắng từ cô, trên khuôn mặt điển trai không có chút mảy may âu lo gì hết.
Chương 65: Ai sẽ thắng
Cô kéo anh tới một góc kín đáo, ban nãy anh đột nhiên rút súng ra như thế sẽ có không ít người nhìn thấy, lỡ đâu bị người của Bạch Tư Hàn bắt gặp, nhưng Tiêu Thế Tu lại rất bình thản hưởng thụ sự lo lắng từ cô, trên khuôn mặt điển trai không có chút mảy may âu lo gì hết.
Cô nhẹ nhàng thổi thổi vết thương, thấm sạch máu đi rồi mới băng lại, Lâm Sơ Nguyệt nhìn nó mà đau lòng không thôi, cô ngước lên nhìn anh với đôi mắt đỏ hoe:
“Chúng ta về thôi.”
“Không được.”
“Tại sao?”
“Bởi vì tôi còn muốn đưa em tới một nơi nữa…”
Tiêu Thế Tu kéo cô tới một hồ nước với hai hàng cây anh đào rợp trời, anh thuê một con thuyền sau đó cùng cô đi lên.
Lâm Sơ Nguyệt không biết là anh có ý định gì nữa đây, Tiêu Thế Tu giơ tay ra đỡ cô, nắm tay anh cùng bước xuống thuyền, con thuyền nhẹ nhàng chao đảo, may mà có anh vòng tay qua eo cô đỡ lấy. Lâm Sơ Nguyệt đỏ mặt ngượng ngùng, Tiêu Thế Tu ngồi xuống cầm hai bánh chèo lên, nhẹ nhàng đẩy con thuyền xuôi theo dòng nước.
Quang cảnh hai bên hồ rất đẹp, xung quanh có khoảng mấy cặp đôi cũng cùng nhau chèo thuyền, Lâm Sơ Nguyệt cười mỉm ngắm nghía cảnh vật xung quanh, khi đi qua một nơi nhìn có vẻ giống một ngôi miếu, anh bỗng nhiên đi chậm lại.
Chương 65: Ai sẽ thắng
“Đây là đền thờ sao?” Cô hỏi.
“Đúng vậy, đây là đền thờ nữ thần Benzaiten…”
“Vậy sao?”
Lâm Sơ Nguyệt hứng thú ra mặt, trong khi đó Tiêu Thế Tu đột ngột nhoài người ra phía trước, nâng cằm cô lên rồi hôn vào môi cô một cái.
“Ưm…”
Cô mở to mắt kinh ngạc nhìn anh, Tiêu Thế Tu mỉm cười rồi lùi lại ngay chốc lát, trước đền thờ anh lại hôn cô, xung quanh còn có bao nhiêu người nữa chứ…
Anh liếm môi, nở nụ cười gian xảo nói:
“Nghe đồn những cặp đôi đến đây đều bị nữ thần trừng phạt phải chia tay…”
“Cái gì?” Lâm Sơ Nguyệt trợn tròn mắt, khó chịu đáp:
“Tiêu Thế Tu, nếu anh muốn chia tay thì cứ nói thẳng một câu, việc gì mà phải đến tận đây chứ?”
Chương 65: Ai sẽ thắng
Anh nhìn bộ dạng cô, khoé môi nhoẻn cười:
“Ý của tôi không phải là như thế, tôi muốn xem rốt cuộc lời nguyền của nữ thần mạnh hơn hay là tình cảm giữa chúng ta mạnh hơn.”
Lâm Sơ Nguyệt ngây người, bầu không khí xung quanh phút chốc như ngưng đọng, trong mắt cô lúc này chỉ tồn tại đúng một người…
Đó chính là anh.
“Ràoooo…”
Bầu trời đang trong canh đột nhiên đổ mưa rào trong chốc lát, Lâm Sơ Nguyệt sực tỉnh, còn Tiêu Thế Tu nhanh chóng chèo thuyền vào bờ, trước khi đi xa khỏi ngôi đền đó cô bỗng nhìn thấy một bóng phụ nữ mặc váy, trên tay cầm một cây đàn cổ…1
Sau gáy cô đột ngột lạnh toát, Lâm Sơ Nguyệt nhìn lại thì không thấy một ai cả, cô dụi dụi mắt mình một lần nữa, lại quan sát bầu trời đen thui chỉ trong nháy mắt, cơn mưa to ngày càng nặng hạt, Tiêu Thế Tu lên bờ trước rồi đỡ cô lên sau, con thuyền bấy giờ bỗng lắc mạnh một cái, may mà Lâm Sơ Nguyệt nắm được tay anh nhảy lên bờ.
“Không sao chứ?”
Tiêu Thế Tu lo lắng ôm chặt cô, phóng tầm mắt ra xa phía ngôi đền.
Lâm Sơ Nguyệt lắc đầu: “không sao…” tay nhỏ cũng siết chặt vạt áo anh không buông, trong lòng dâng lên một cỗ lo sợ không tên.
“Hình như chúng ta đã chọc giận nữ thần mất rồi.”
Bàn tay anh xoa đầu cô dịu dàng ấm áp, nâng cằm cô lên vuốt ve đôi môi mềm, kiên định nói:
“Vậy thì để xem là tôi thắng hay nữ thần sẽ thắng…”
Chương 66: Kế hoạch
Chương 66: Kế hoạch
“Vậy thì để xem là tôi thắng hay nữ thần sẽ thắng…”1
Nụ cười trên môi anh rất kiên định, giống như chắc chắn một điều rằng anh sẽ chiến thắng. Lâm Sơ Nguyệt chăm chú nhìn anh quên cả suy nghĩ, cho đến khi anh thu tầm mắt lại, cúi xuống nhìn cô.
Bắt gặp dáng vẻ lúng túng đó, Tiêu Thế Tu chỉ cười.
“Chúng ta về thôi.”
Anh choàng tay qua vai cô, còn cởi áo khoác trên người mình ra để che mưa cho cô.
Lâm Sơ Nguyệt ngửi thấy mùi bạc hà xung quanh mình, trái tim như bị ai đó gõ nhẹ, hành động bảo vệ và che chở này thầm khiến cô rung động, nhưng kéo dài không lâu thì những hình ảnh tối hôm qua anh ân ái với Amanda quay trở về trong đầu cô.
Cảm xúc theo cơn mưa mà nguội lạnh, Lâm Sơ Nguyệt cúi đầu, lúc lên xe Tiêu Thế Tu quay sang hỏi cô:
“Nếu không mưa thì chúng ta có thể ngắm cảnh thêm một lát nữa.”
Anh vứt chiếc áo khoác ướt đẫm ra ghế sau, không thấy cô trả lời hay phản ứng gì cả.
Chương 66: Kế hoạch
Anh vứt chiếc áo khoác ướt đẫm ra ghế sau, không thấy cô trả lời hay phản ứng gì cả.
“Bảo bối?”
Anh thử gọi, Lâm Sơ Nguyệt quay mặt về phía cửa kính xe ô tô, lạnh nhạt đáp:
“Tôi thấy không thích lắm, cơn mưa này có vẻ đến đúng lúc đấy, chúng ta về thôi.”
Thái độ của cô quay ngoắt một trăm tám mươi độ, Tiêu Thế Tu cau mày chẳng hiểu anh làm sai chuyện gì.
Đột nhiên sực nhớ ra một chuyện, Tiêu Thế Tu cất tiếng hỏi cô:
“Tôi xin lỗi, em đói có phải không? Chờ một lát nhé tôi sẽ đi mua đồ ăn cho em.”
“Không phải…” Lâm Sơ Nguyệt trả lời nhưng anh đã mở cửa xe ô tô rồi chạy đi dưới cơn mưa.
Lâm Sơ Nguyệt đau lòng nhìn theo bóng dáng anh, trên người anh còn bị thương, rốt cuộc là anh cứ phải đối xử tốt với cô như vậy để làm gì chứ?! Thà anh cứ như ngày đầu tiên, lạnh nhạt với cô rồi hết hợp đồng đường ai nấy đi.…
Chương 66: Kế hoạch
Chưa đầy năm phút sau thì anh đã quay lại, trên tay cầm một cái bánh và một hộp sữa còn ấm, Lâm Sơ Nguyệt nhìn tóc anh bị mưa xối ướt đẫm, cô xót xa không thôi.
“Không sao đâu.”
Tiêu Thế Tu mỉm cười dịu dàng nhìn cô lấy khăn giấy lau nước mưa cho mình, xem ra như thế này cũng đáng.
Còn cô chỉ lo vết thương của anh dính nước sẽ bị nhiễm trùng, bây giờ cô còn tâm trí nào mà ăn uống nữa chứ!
“Em ăn đi nhân lúc còn nóng.” Tiêu Thế Tu đưa đồ ăn cho cô, Lâm Sơ Nguyệt nhận lấy nó, trong lòng cảm giác tội lỗi dâng lên.
Cô ăn từng miếng nhỏ, Tiêu Thế Tu khởi động xe rồi chạy đi, anh liếc qua gương chiếu hậu thấy không xa có vài chiếc xe ô tô cũng nối đuôi theo anh.
Lâm Sơ Nguyệt không biết anh có đàn em theo sau, mấy gã côn đồ lúc nãy chạy ra khỏi thuỷ cung đã bị người của anh xử đẹp, nếu không phải anh ra hiệu cho bọn họ không ra mặt thì ngay từ lúc đám côn đồ cầm dao chạy tới là đã bị tóm gọn rồi.
Tiêu Thế Tu cười thầm, sau chuyện này Lâm Sơ Nguyệt sẽ cảm động vì anh lắm đây, chốc chốc anh lại liếc nhìn cô rồi cười trộm, bắt gặp ánh mắt của cô thì lại giả vờ ngoảnh đi chỗ khác.
Chương 66: Kế hoạch
Tiêu Thế Tu cười thầm, sau chuyện này Lâm Sơ Nguyệt sẽ cảm động vì anh lắm đây, chốc chốc anh lại liếc nhìn cô rồi cười trộm, bắt gặp ánh mắt của cô thì lại giả vờ ngoảnh đi chỗ khác.
Cô ngoan ngoãn ăn hết bánh rồi uống sữa, sau đó quay sang hỏi anh:
“Tiêu Thế Tu, bao giờ chúng ta quay trở về Trung Quốc? Ở đây là địa bàn của Bạch Tư Hàn, tôi sợ ở đây lâu sẽ không tốt.”
“Em đừng lo, Bạch Tư Hàn không biết thân thế của tôi.”
Nhưng mà hắn lại biết rõ mặt cô…
Lâm Sơ Nguyệt nghĩ tốt nhất vẫn nên trở về càng sớm càng tốt.
Tiêu Thế Tu giống như đọc được suy nghĩ của cô, anh nói:
“Tất cả mọi sân bay ở Tokyo đều thuộc phạm vi địa bàn của Bạch Tư Hàn cho nên tôi nghĩ chúng ta không thể quay về bằng con đường đó được.”
“Vậy thì chúng ta phải làm như thế nào?”
Anh nghĩ một chút rồi đáp:
Chương 66: Kế hoạch
“Vậy thì chúng ta phải làm như thế nào?”
Anh nghĩ một chút rồi đáp:
“Đến lúc đó rồi em sẽ biết.”
Tiêu Thế Tu ra vẻ thần thần bí bí, rốt cuộc vẫn là không chịu nói cho cô biết, Lâm Sơ Nguyệt lo lắng bị Bạch Tử Hàn phát hiện sẽ gây liên luỵ đến anh, tuy nhiên dường như anh đang ấp ủ một kế hoạch nào đó.
Trên đường trở về nhà mưa nặng hạt hơn, Tiêu Thế Tu bật cần gạt nước mưa, anh thả chậm tốc độ, đột nhiên phía trước xảy ra một vụ tai nạn nên cảnh sát đang chặn đường đi này.
“Xin lỗi, mời anh đi đường khác.” Một viên cảnh sát gõ gõ vào cửa kính xe, nói.
Ánh mắt của Tiêu Thế Tu bỗng nhiên trở nên sắc bén, anh quay sang nói với Lâm Sơ Nguyệt:
“Mau cúi đầu xuống!”
“Có chuyện gì thế?”
Cô không hiểu.
Chương 66: Kế hoạch
“Mau cúi đầu xuống!”
“Có chuyện gì thế?”
Cô không hiểu.
“Tôi bảo em cúi đầu thì cúi đầu đi!”
Tiêu Thế Tu gằn giọng nói.
Lâm Sơ Nguyệt giật mình, cúi đầu xuống, viên cảnh sát kia tiếp tục gõ gõ vào ô cửa kính, ánh mắt sắc lẹm nhìn vào bên trong, may mà cửa kính xe của anh là kính chống nhìn trộm.
Anh ta nói anh hãy đi đường khác nhưng phía trước lại chặn cứng, hai bên cũng có cảnh sát đứng. Giống như không muốn để anh rời đi.
“Anh có thể xuống xe được không?” Viên cảnh sát kia lại gõ vào cửa kính.
Lâm Sơ Nguyệt cũng cảm thấy điều gì đó không ổn, cô nắm vạt áo của Tiêu Thế Tu, lắc lắc đầu.
“Được rồi, em đừng lo.”
Chương 65: Ai sẽ thắng
Chương 65: Ai sẽ thắng
“Anh thôi đi.” Cô phồng má rồi quay mặt đi, vẻ mặt lúng túng mất tự nhiên.
Tiêu Thế Tu khúc khích cười:
“Không phải sao?”
Lâm Sơ Nguyệt mặc kệ anh, đi thẳng một mạch về phía trước ngắm cá heo.
Tiêu Thế Tu đứng phía sau cô, cánh tay khẽ ôm bụng, anh đã đánh giá quá cao mình rồi, vết thương có vẻ lại bị rách ra rồi… Nhưng không sao, chỉ cần bảo vệ được cô là được.
Lâm Sơ Nguyệt đưa mắt liếc nhìn anh, phát hiện ra từ nãy tới giờ anh cũng đang chăm chú nhìn mình bằng ánh mắt dịu dàng, cô lúng túng quay mặt đi.
Tiêu Thế Tu đứng sau lưng cô như bảo vệ, không rời nửa bước, ba tên côn đồ lúc nãy lúc này bỗng nhiên quay lại, trên tay chúng còn cầm dao định tấn công anh từ phía sau.
Lâm Sơ Nguyệt đúng lúc nhìn theo chú cá heo đang bơi, vô tình nhìn thấy bọn chúng định đánh lén anh, sắc mặt cô tái mét, không nghĩ ngợi gì mà lao ra chắn trước mặt Tiêu Thế Tu.
Chương 65: Ai sẽ thắng
“Cẩn thận!”
Tên đeo khuyên cầm con dao lao tới với tốc độ nhanh như chớp, Lâm Sơ Nguyệt nhắm mắt chờ đợi cơn đau từ từ xâm chiếm lấy cơ thể của mình, nhưng Tiêu Thế Tu đã kịp thời chặn lại con dao của hắn bằng tay mình. Hắn ta nghiến răng dùng sức nhưng không thể nào rút dao ra được.
“Thằng chó! Mau buông ra!”
Anh nhếch môi cười lạnh nói:
“Tao đã muốn tha cho chúng mày rồi nhưng là do chúng mày tự tìm lấy cái chết đấy nhé!”
Anh rút từ trong túi áo ngực ra một khẩu súng ngắn, ba tên côn đồ nhìn thấy súng thì sợ đến nỗi nhũn cả người, bọn chúng đồng loạt co giò bỏ chạy. Lâm Sơ Nguyệt thấy anh bị thương, khoé mắt liền cay xè, cô luống cuống xé váy của mình ra băng bó vết thương cho anh, vết thương trên bàn tay anh rất sâu, máu cũng chảy rất nhiều, Lâm Sơ Nguyệt nhìn thấy máu thì hoảng sợ, cô hít sâu một hơi rồi cố gắng trấn an bản thân, nhưng hai tay cô lại không kìm được mà run lên.
Cô kéo anh tới một góc kín đáo, ban nãy anh đột nhiên rút súng ra như thế sẽ có không ít người nhìn thấy, lỡ đâu bị người của Bạch Tư Hàn bắt gặp, nhưng Tiêu Thế Tu lại rất bình thản hưởng thụ sự lo lắng từ cô, trên khuôn mặt điển trai không có chút mảy may âu lo gì hết.
Chương 65: Ai sẽ thắng
Cô kéo anh tới một góc kín đáo, ban nãy anh đột nhiên rút súng ra như thế sẽ có không ít người nhìn thấy, lỡ đâu bị người của Bạch Tư Hàn bắt gặp, nhưng Tiêu Thế Tu lại rất bình thản hưởng thụ sự lo lắng từ cô, trên khuôn mặt điển trai không có chút mảy may âu lo gì hết.
Cô nhẹ nhàng thổi thổi vết thương, thấm sạch máu đi rồi mới băng lại, Lâm Sơ Nguyệt nhìn nó mà đau lòng không thôi, cô ngước lên nhìn anh với đôi mắt đỏ hoe:
“Chúng ta về thôi.”
“Không được.”
“Tại sao?”
“Bởi vì tôi còn muốn đưa em tới một nơi nữa…”
Tiêu Thế Tu kéo cô tới một hồ nước với hai hàng cây anh đào rợp trời, anh thuê một con thuyền sau đó cùng cô đi lên.
Lâm Sơ Nguyệt không biết là anh có ý định gì nữa đây, Tiêu Thế Tu giơ tay ra đỡ cô, nắm tay anh cùng bước xuống thuyền, con thuyền nhẹ nhàng chao đảo, may mà có anh vòng tay qua eo cô đỡ lấy. Lâm Sơ Nguyệt đỏ mặt ngượng ngùng, Tiêu Thế Tu ngồi xuống cầm hai bánh chèo lên, nhẹ nhàng đẩy con thuyền xuôi theo dòng nước.
Quang cảnh hai bên hồ rất đẹp, xung quanh có khoảng mấy cặp đôi cũng cùng nhau chèo thuyền, Lâm Sơ Nguyệt cười mỉm ngắm nghía cảnh vật xung quanh, khi đi qua một nơi nhìn có vẻ giống một ngôi miếu, anh bỗng nhiên đi chậm lại.
Chương 65: Ai sẽ thắng
“Đây là đền thờ sao?” Cô hỏi.
“Đúng vậy, đây là đền thờ nữ thần Benzaiten…”
“Vậy sao?”
Lâm Sơ Nguyệt hứng thú ra mặt, trong khi đó Tiêu Thế Tu đột ngột nhoài người ra phía trước, nâng cằm cô lên rồi hôn vào môi cô một cái.
“Ưm…”
Cô mở to mắt kinh ngạc nhìn anh, Tiêu Thế Tu mỉm cười rồi lùi lại ngay chốc lát, trước đền thờ anh lại hôn cô, xung quanh còn có bao nhiêu người nữa chứ…
Anh liếm môi, nở nụ cười gian xảo nói:
“Nghe đồn những cặp đôi đến đây đều bị nữ thần trừng phạt phải chia tay…”
“Cái gì?” Lâm Sơ Nguyệt trợn tròn mắt, khó chịu đáp:
“Tiêu Thế Tu, nếu anh muốn chia tay thì cứ nói thẳng một câu, việc gì mà phải đến tận đây chứ?”
Chương 65: Ai sẽ thắng
Anh nhìn bộ dạng cô, khoé môi nhoẻn cười:
“Ý của tôi không phải là như thế, tôi muốn xem rốt cuộc lời nguyền của nữ thần mạnh hơn hay là tình cảm giữa chúng ta mạnh hơn.”
Lâm Sơ Nguyệt ngây người, bầu không khí xung quanh phút chốc như ngưng đọng, trong mắt cô lúc này chỉ tồn tại đúng một người…
Đó chính là anh.
“Ràoooo…”
Bầu trời đang trong canh đột nhiên đổ mưa rào trong chốc lát, Lâm Sơ Nguyệt sực tỉnh, còn Tiêu Thế Tu nhanh chóng chèo thuyền vào bờ, trước khi đi xa khỏi ngôi đền đó cô bỗng nhìn thấy một bóng phụ nữ mặc váy, trên tay cầm một cây đàn cổ…1
Sau gáy cô đột ngột lạnh toát, Lâm Sơ Nguyệt nhìn lại thì không thấy một ai cả, cô dụi dụi mắt mình một lần nữa, lại quan sát bầu trời đen thui chỉ trong nháy mắt, cơn mưa to ngày càng nặng hạt, Tiêu Thế Tu lên bờ trước rồi đỡ cô lên sau, con thuyền bấy giờ bỗng lắc mạnh một cái, may mà Lâm Sơ Nguyệt nắm được tay anh nhảy lên bờ.
“Không sao chứ?”
Tiêu Thế Tu lo lắng ôm chặt cô, phóng tầm mắt ra xa phía ngôi đền.
Lâm Sơ Nguyệt lắc đầu: “không sao…” tay nhỏ cũng siết chặt vạt áo anh không buông, trong lòng dâng lên một cỗ lo sợ không tên.
“Hình như chúng ta đã chọc giận nữ thần mất rồi.”
Bàn tay anh xoa đầu cô dịu dàng ấm áp, nâng cằm cô lên vuốt ve đôi môi mềm, kiên định nói:
“Vậy thì để xem là tôi thắng hay nữ thần sẽ thắng…”
Chương 66: Kế hoạch
Chương 66: Kế hoạch
“Vậy thì để xem là tôi thắng hay nữ thần sẽ thắng…”1
Nụ cười trên môi anh rất kiên định, giống như chắc chắn một điều rằng anh sẽ chiến thắng. Lâm Sơ Nguyệt chăm chú nhìn anh quên cả suy nghĩ, cho đến khi anh thu tầm mắt lại, cúi xuống nhìn cô.
Bắt gặp dáng vẻ lúng túng đó, Tiêu Thế Tu chỉ cười.
“Chúng ta về thôi.”
Anh choàng tay qua vai cô, còn cởi áo khoác trên người mình ra để che mưa cho cô.
Lâm Sơ Nguyệt ngửi thấy mùi bạc hà xung quanh mình, trái tim như bị ai đó gõ nhẹ, hành động bảo vệ và che chở này thầm khiến cô rung động, nhưng kéo dài không lâu thì những hình ảnh tối hôm qua anh ân ái với Amanda quay trở về trong đầu cô.
Cảm xúc theo cơn mưa mà nguội lạnh, Lâm Sơ Nguyệt cúi đầu, lúc lên xe Tiêu Thế Tu quay sang hỏi cô:
“Nếu không mưa thì chúng ta có thể ngắm cảnh thêm một lát nữa.”
Anh vứt chiếc áo khoác ướt đẫm ra ghế sau, không thấy cô trả lời hay phản ứng gì cả.
Chương 66: Kế hoạch
Anh vứt chiếc áo khoác ướt đẫm ra ghế sau, không thấy cô trả lời hay phản ứng gì cả.
“Bảo bối?”
Anh thử gọi, Lâm Sơ Nguyệt quay mặt về phía cửa kính xe ô tô, lạnh nhạt đáp:
“Tôi thấy không thích lắm, cơn mưa này có vẻ đến đúng lúc đấy, chúng ta về thôi.”
Thái độ của cô quay ngoắt một trăm tám mươi độ, Tiêu Thế Tu cau mày chẳng hiểu anh làm sai chuyện gì.
Đột nhiên sực nhớ ra một chuyện, Tiêu Thế Tu cất tiếng hỏi cô:
“Tôi xin lỗi, em đói có phải không? Chờ một lát nhé tôi sẽ đi mua đồ ăn cho em.”
“Không phải…” Lâm Sơ Nguyệt trả lời nhưng anh đã mở cửa xe ô tô rồi chạy đi dưới cơn mưa.
Lâm Sơ Nguyệt đau lòng nhìn theo bóng dáng anh, trên người anh còn bị thương, rốt cuộc là anh cứ phải đối xử tốt với cô như vậy để làm gì chứ?! Thà anh cứ như ngày đầu tiên, lạnh nhạt với cô rồi hết hợp đồng đường ai nấy đi.…
Chương 66: Kế hoạch
Chưa đầy năm phút sau thì anh đã quay lại, trên tay cầm một cái bánh và một hộp sữa còn ấm, Lâm Sơ Nguyệt nhìn tóc anh bị mưa xối ướt đẫm, cô xót xa không thôi.
“Không sao đâu.”
Tiêu Thế Tu mỉm cười dịu dàng nhìn cô lấy khăn giấy lau nước mưa cho mình, xem ra như thế này cũng đáng.
Còn cô chỉ lo vết thương của anh dính nước sẽ bị nhiễm trùng, bây giờ cô còn tâm trí nào mà ăn uống nữa chứ!
“Em ăn đi nhân lúc còn nóng.” Tiêu Thế Tu đưa đồ ăn cho cô, Lâm Sơ Nguyệt nhận lấy nó, trong lòng cảm giác tội lỗi dâng lên.
Cô ăn từng miếng nhỏ, Tiêu Thế Tu khởi động xe rồi chạy đi, anh liếc qua gương chiếu hậu thấy không xa có vài chiếc xe ô tô cũng nối đuôi theo anh.
Lâm Sơ Nguyệt không biết anh có đàn em theo sau, mấy gã côn đồ lúc nãy chạy ra khỏi thuỷ cung đã bị người của anh xử đẹp, nếu không phải anh ra hiệu cho bọn họ không ra mặt thì ngay từ lúc đám côn đồ cầm dao chạy tới là đã bị tóm gọn rồi.
Tiêu Thế Tu cười thầm, sau chuyện này Lâm Sơ Nguyệt sẽ cảm động vì anh lắm đây, chốc chốc anh lại liếc nhìn cô rồi cười trộm, bắt gặp ánh mắt của cô thì lại giả vờ ngoảnh đi chỗ khác.
Chương 66: Kế hoạch
Tiêu Thế Tu cười thầm, sau chuyện này Lâm Sơ Nguyệt sẽ cảm động vì anh lắm đây, chốc chốc anh lại liếc nhìn cô rồi cười trộm, bắt gặp ánh mắt của cô thì lại giả vờ ngoảnh đi chỗ khác.
Cô ngoan ngoãn ăn hết bánh rồi uống sữa, sau đó quay sang hỏi anh:
“Tiêu Thế Tu, bao giờ chúng ta quay trở về Trung Quốc? Ở đây là địa bàn của Bạch Tư Hàn, tôi sợ ở đây lâu sẽ không tốt.”
“Em đừng lo, Bạch Tư Hàn không biết thân thế của tôi.”
Nhưng mà hắn lại biết rõ mặt cô…
Lâm Sơ Nguyệt nghĩ tốt nhất vẫn nên trở về càng sớm càng tốt.
Tiêu Thế Tu giống như đọc được suy nghĩ của cô, anh nói:
“Tất cả mọi sân bay ở Tokyo đều thuộc phạm vi địa bàn của Bạch Tư Hàn cho nên tôi nghĩ chúng ta không thể quay về bằng con đường đó được.”
“Vậy thì chúng ta phải làm như thế nào?”
Anh nghĩ một chút rồi đáp:
Chương 66: Kế hoạch
“Vậy thì chúng ta phải làm như thế nào?”
Anh nghĩ một chút rồi đáp:
“Đến lúc đó rồi em sẽ biết.”
Tiêu Thế Tu ra vẻ thần thần bí bí, rốt cuộc vẫn là không chịu nói cho cô biết, Lâm Sơ Nguyệt lo lắng bị Bạch Tử Hàn phát hiện sẽ gây liên luỵ đến anh, tuy nhiên dường như anh đang ấp ủ một kế hoạch nào đó.
Trên đường trở về nhà mưa nặng hạt hơn, Tiêu Thế Tu bật cần gạt nước mưa, anh thả chậm tốc độ, đột nhiên phía trước xảy ra một vụ tai nạn nên cảnh sát đang chặn đường đi này.
“Xin lỗi, mời anh đi đường khác.” Một viên cảnh sát gõ gõ vào cửa kính xe, nói.
Ánh mắt của Tiêu Thế Tu bỗng nhiên trở nên sắc bén, anh quay sang nói với Lâm Sơ Nguyệt:
“Mau cúi đầu xuống!”
“Có chuyện gì thế?”
Cô không hiểu.
Chương 66: Kế hoạch
“Mau cúi đầu xuống!”
“Có chuyện gì thế?”
Cô không hiểu.
“Tôi bảo em cúi đầu thì cúi đầu đi!”
Tiêu Thế Tu gằn giọng nói.
Lâm Sơ Nguyệt giật mình, cúi đầu xuống, viên cảnh sát kia tiếp tục gõ gõ vào ô cửa kính, ánh mắt sắc lẹm nhìn vào bên trong, may mà cửa kính xe của anh là kính chống nhìn trộm.
Anh ta nói anh hãy đi đường khác nhưng phía trước lại chặn cứng, hai bên cũng có cảnh sát đứng. Giống như không muốn để anh rời đi.
“Anh có thể xuống xe được không?” Viên cảnh sát kia lại gõ vào cửa kính.
Lâm Sơ Nguyệt cũng cảm thấy điều gì đó không ổn, cô nắm vạt áo của Tiêu Thế Tu, lắc lắc đầu.
“Được rồi, em đừng lo.”
Bình luận facebook