Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 91-95
Tiêu Nhất Minh bấy giờ mới chịu dừng lại, anh ta nhận ra mình hành động thật trẻ con. Từ khi Lâm Sơ Nguyệt xuất hiện là cảm xúc của anh ta bỗng chốc thay đổi, anh ta dường như không còn là mình nữa mà muốn hơn thua với Tiêu Thế Tu.
Lâm Sơ Nguyệt đứng dậy, nói:
“Cháu xin phép đi vệ sinh một lát ạ.”
Dứt lời, bóng dáng nhỏ bé nhanh chóng khuất sau cánh cửa, Tiêu Thế Tu nhìn mãi cho tới khi cô đi hẳn, lúc này mới thu ánh mắt lại.
Lão thái thái không thể ngờ rằng tình huống như vậy sẽ xảy ra, càng không ngờ rằng Tiêu Nhất Minh sẽ cư xử như thế. Bà mỉm cười nói sang chuyện khác:
“Hai đứa mau ăn đi kẻo đồ ăn nguội mất. Hôm nay bà đã chuẩn bị toàn mấy món mà các cháu thích ăn đấy.”
Tiêu Thế Tu cầm đũa lên gắp thức ăn cho lão thái thái, còn mình thì ngồi đợi Lâm Sơ Nguyệt quay trở lại. Tiêu Nhất Minh cũng thế, anh ta không chịu động đũa mà chỉ đút cho Tiêu Bảo Bảo ăn cháo, trong khi đó Lâm Sơ Nguyệt đang ở trong nhà vệ sinh, cô vốc nước lên mặt, đứng trước gương hít thở sâu mấy cái.
“A chết tiệt thật! Tại sao tình huống như vậy lại xảy ra cơ chứ?!”
Cô chỉ sợ Tiêu Thế Tu sẽ giận dữ mà thôi, còn cả Tiêu Nhất Minh nữa, cô đã nói cô không phải là Lưu Hạ rồi mà anh ta vẫn đối xử với cô như vậy. Đã thế còn là anh trai của Tiêu Thế Tu, luận về vai vế cô chẳng thể nào thất lễ với anh ta được.
“Mình phải làm như thế nào đây…hic…”
Cứ ở trong nhà vệ sinh mãi thế này cũng không phải là cách, Lâm Sơ Nguyệt xốc lại tinh thần rồi hiên ngang đi ra ngoài, hôm nay lão thái thái có mặt ở đây, cô không thể để bà đánh giá mình như thế được.
Lâm Sơ Nguyệt quay trở lại bàn ăn, hai người đàn ông thấy cô bước ra đều không rời mắt. Cô ngồi xuống chỗ cũ, lão thái thái lập tức hỏi:
“Sơ Nguyệt, nghe Thế Tu nói cháu cùng với thẳng bé đi hưởng tuần trăng mật với nhau có phải không? Thế đã có tin vui hay chưa? Bà muốn có thêm một đứa cháu nữa, Tiêu Bảo Bảo cũng có em để chơi cùng rồi…”
“Khụ!” Lâm Sơ Nguyệt ho mấy cái liền, cả Tiêu Thế Tu lẫn Tiêu Nhất Minh quay sang hỏi cô:
“Bảo bối, em không sao chứ?”
“Em dâu, em không sao chứ?”
“Không sao.” Lâm Sơ Nguyệt gượng cười, cô trả lời lão thái thái:
“Chuyện đó cháu và Thế Tu cũng không biết được ạ.”
Tiêu Thế Tu chợt xen ngang:
“Bà nội, nhất định Sơ Nguyệt sẽ mang thai, hơn nữa sẽ không chỉ cho bà một đứa cháu mà cả một đội bóng cũng được luôn!”
Trong giọng nói của anh không che giấu được sự tự hào, Tiêu Nhất Minh nghe thế, đột nhiên cảm thấy khó chịu, anh ta nhìn Lâm Sơ Nguyêt thấy cô cúi gằm mặt ngượng ngùng thẹn thùng, hai gò má đỏ ửng lên, khi cô cúi đầu anh ta mới trông thấy dấu hôn đằng sau gáy cô.
Tiêu Nhất Minh bỗng nhiên nảy sinh cảm giác đố kỵ, anh ta siết chặt tay thành quyền, không nhịn được mà nói:
“Thế Tu, chú lấy vợ hay là kiếm máy đẻ thế? Chú tưởng sinh con là dễ dàng lắm hay sao? Không làm được thì đừng khoác lác.”
Tiêu Thế Tu ngừng cười, cả lão thái thái cũng thế, bà lên tiếng:
“Nhất Minh, chỉ là đùa thôi mà, cháu có cần phải nói như thế không?” Bà sợ Lâm Sơ Nguyệt nghe thấy sẽ chạnh lòng, bèn trách móc Tiêu Nhất Minh.
“Cháu xin lỗi, cháu không cố tình nói thế đâu ạ, chỉ là nghe Thế Tu nói như thể không quan tâm tới cảm xúc của Sơ Nguyệt cho nên cháu mới…”
Tiêu Thế Tu nhếch môi cười khẩy, dường như đã quen với bộ dạng giả vờ tâm lý đó của anh ta. Lâm Sơ Nguyệt không muốn anh hiểu lầm cho nên đã nhanh chóng giải thích:
“Cảm ơn anh hai đã quan tâm tới em, em rất yêu Thế Tu cho nên em muốn sinh con cho anh ấy, hơn nữa Thế Tu cũng rất yêu thương em, hoàn toàn không có chuyện máy đẻ gì ở đây cả.”
Tiêu Thế Tu nghe cô nói thế, anh cảm thấy hả lòng hả dạ vô cùng, vẻ mặt của Tiêu Nhất Minh xám xịt, không nói được gì nữa.
Lâm Sơ Nguyệt cố tình kéo ghế lại gần Tiêu Thế Tu hơn, một tay anh gác qua thành ghế cô như thể hiện chủ quyền, khoé môi còn nở nụ cười cao ngạo như thách thức Tiêu Nhất Minh.
Anh ta đố kỵ vô cùng, ăn cũng chẳng thấy ngon, cuối cùng buông đũa mà đứng dậy.
“Xin phép bà nội, cháu đi vệ sinh một lát.”
Anh ta vừa mới đi khỏi thì Tiêu Thế Tu cũng muốn tới nhà vệ sinh.
Lâm Sơ Nguyệt nhìn hai người cùng lúc rời đi như thế, đột nhiên có dự cảm chẳng lành. Ra tới nhà vệ sinh, Tiêu Nhất Minh đã công kích anh:
“Tiêu Thế Tu, mày cố tình làm thế có đúng không?”
“Làm gì?” Anh hỏi ngược lại.
“Đừng giả vờ nữa! Mày còn muốn giả vờ đến khi nào? Năm xưa chính mày đã hại chết Lưu Hạ, bây giờ còn lấy một người giống cô ấy như đúc! Mày cố tình muón chọc tức tao đúng không?!”
Khoé mắt Tiêu Nhất Minh đỏ gằn, anh ta túm chặt lấy cổ áo của anh mà xốc lên…
“Tất cả là tại mày! Tại mày cho nên Lưu Hạ mới chết! Tiêu Thế Tu, cả đời này tao sẽ không bao giờ tha thứ cho mày đâu!”
Tiêu Nhất Minh như con thú đau đớn bi thương, sự hận thù cùng đau khổ cùng nhau giằng xé trong đôi mắt của anh ta. Cái chết của Lưu Hạ chính là điều luôn giày vò anh ta trong suốt hai năm nay, anh ta không thể nào quên được cái ngày định mệnh đó.
Tiêu Thế Tu bình thản vô cùng, anh bình tĩnh, lạnh lùng nhìn anh ta, Tiêu Nhất Minh tự hỏi tại sao một kẻ hại chết người khác như Tiêu Thế Tu lại có thể có được cuộc sống bình yên như thế, lại còn cảm thấy không có chút dằn vặt nào?
“Tiêu Thế Tu, thực sự tao muốn moi tim của mày ra để xem bên trong rốt cuộc nó được làm bằng gì.”
Anh nhếch môi cười, nhìn thẳng vào mắt của Tiêu Nhất Minh:
“Tôi cũng muốn bổ đầu của anh ra xem nó chứa cái gì?”
“Mày!” Tiêu Nhất Minh giận dữ không kìm được nữa mà vung tay đấm thẳng một cú vào má của anh.
“Bốp!”
“Thằng khốn!”
Lồng ngực của Tiêu Nhất Minh phập phồng dữ dội, ánh mắt rực lửa giận dữ nhìn Tiêu Thế Tu ngã lăn xuống đất, anh cảm nhận được vị máu tanh trong miệng, bèn nhổ toẹt ra một búng máu tươi.
“Thằng chó chết! Hôm nay tao phải đánh chết mày!”
Tiêu Nhất Minh lao vào đánh Tiêu Thế Tu, anh không phản kháng lại, nhưng bỗng nhiên có một thân ảnh nhỏ nhắn lao ra phía trước, Lâm Sơ Nguyệt lao tới chắn trước mặt Tiêu Thế Tu làm cho nắm đấm của Tiêu Nhất Minh suýt chút nữa thì hạ xuống mặt cô.
“Sơ Nguyệt…”
“Bảo bối!”
Tiêu Thế Tu cùng Tiêu Nhất Minh đồng loạt hét lên, trái tim anh như rơi xuống vực thẳm, anh kéo cô vào trong lòng che chở, quát một câu:
“Sao em lại lao vào?!”
“Xin hai người đừng đánh nhau nữa!”
Lâm Sơ Nguyệt thấy anh bị thương, trong lòng xót xa vô cùng. Cô không an tâm nên mới đi theo, nào ngờ đến đây lại thấy cảnh Tiêu Nhất Minh đánh anh. Lâm Sơ Nguyệt quay sang anh ta, giọng điệu trách móc:
“Tại sao anh lại đánh anh ấy? Anh có biết là anh ấy đang bị thương hay không?!”
Đối diện với khuôn mặt giống Lưu Hạ như vậy, Tiêu Nhất Minh vừa giận dữ vừa đau khổ. Anh ta nghiến răng nhìn cô đứng về phía Tiêu Thế Tu, trong lòng càng căm ghét anh bội phần.
Tiêu Thế Tu không muốn cô dính tới chuyện này, anh kéo cô sang một bên, nói:
“Bảo bối, anh không sao cả. Anh hai chỉ là nhất thời tức giận thôi, giữa bọn anh không có chuyện gì cả…”
Nhất thời tức giận?
Tiêu Nhất Minh cười khẩy:
“Tiêu Thế Tu mày còn nói dối được hay sao? Sao mày không nói cho cô ấy biết năm xưa chính mày là người đã hại chết Lưu Hạ? Bây giờ lại lấy Sơ Nguyệt về làm thế thân bởi vì hai người đó quá giống nhau?!”
“Anh vừa nói cái gì? Ai hại chết Lưu Hạ cơ?” Lâm Sơ Nguyệt đỡ đẫn, cô nhìn Tiêu Nhất Minh, hỏi.
“Tiêu Nhất Minh anh mau im đi cho tôi!”
Sự nhẫn nhịn từ nãy giờ của anh cũng bộc phát, Tiêu Nhất Minh lại rất hả hê, anh ta bật cười một tràng, nói:
“Sao mày không cho tao nói? Phải chăng mày đang giấu Sơ Nguyệt? Ha ha… Tiêu Thế Tu, tao nói đúng quá chứ gì? Năm xưa mày thích Lưu Hạ không được nên mới hại chết cô ấy, bây giờ mày lấy Sơ Nguyệt về để bù đắp lại tội lỗi năm xưa mà mày gây ra à?!”
Tiêu Thế Tu hận không thể làm cho anh ta im miệng, từng câu nói của anh ta cứ vang vọng trong đầu của Lâm Sơ Nguyệt, thì ra…đó là lí do mà anh giấu không muốn nói cho cô biết, thì ra căn nguyên mọi chuyện là như vậy…anh yêu vợ của anh trai và cô chỉ là kẻ thế thân..
“Bảo bối, em đừng nghe những lời mà anh ta nói, em có tin anh không?!” Tiêu Thế Tu nắm chặt hai bả vai của cô, ánh mắt gắt gao.
“Thế Tu…em tin anh…nhưng tại sao? Tại sao anh lại lấy em? Vì em giống cô ấy đúng không?”
Lâm Sơ Nguyệt hỏi anh, cô tin anh, lựa chọn tin vào tình cảm của anh, cô đã nghĩ mình sẽ có một gia đình hạnh phúc và một tình yêu đích thực, nhưng bây giờ thì sao? Mọi chuyện bày ra trước mắt bảo cô không suy nghĩ một chút nào thì cô không làm được!
“Bảo bối, anh yêu em, em không phải là thế thân của ai cả. Hãy tin anh, nhé?”
Tiêu Nhất Minh lại xen vào:
“Tiêu Thế Tu, mày bảo cô ấy tin mày thế nào? Trong khi mày là người hại chết Lưu Hạ? Tại sao Sơ Nguyệt lại giống cô ấy như đúc thế? Tao cũng muốn nghe mày giải thích đây?”
Anh ta càng đổ thêm đâu vào lửa, nhìn thấy Tiêu Thế Tu đau khổ là điều mà anh ta luôn muốn, Lâm Sơ Nguyệt cũng gắt gao nhìn anh, khoé mắt hoe đỏ, Tiêu Thế Tu cắn răng, gắt lên:
“Khốn kiếp! Tôi không hề yêu Lưu Hạ! Tiêu Nhất Minh, anh hãy tỉnh táo lại đi mà xem người anh coi là vợ, cô ta đã làm những gì?!”
“Bây giờ mày còn đổ tội cho cô ấy à?! Tiêu Thế Tu, mày đúng là thằng mặt người dạ thú! Mọi chuyện không che giấu được nữa nên mày đổ hết lên đầu Lưu Hạ, cô ấy chết không nhắm mắt cũng là vì mày!”
“Thôi đủ rồi!” Lâm Sơ Nguyệt hét lên sau đó chạy vụt đi, Tiêu Thế Tu gọi cô nhưng cô không bận tâm.
“Bảo bối!”
“Bảo bối!”
“Mày còn gọi cô ấy làm cái gì? Một kẻ vừa xấu xí vừa tàn phế như mày không xứng đáng để yêu cô ấy đâu!”
Tiêu Nhất Minh sỉ nhục anh xong bèn đuổi theo Lâm Sơ Nguyệt, trong phòng vệ sinh chỉ còn lại một mình Tiêu Thế Tu, anh đấm mạnh tay vào bức tường, các khớp ngón tay kêu lên răng rắc, rớm máu, nhưng không thể bằng với nỗi đau trong tim anh lúc này.
“Khốn kiếp!”
Tiêu Thế Tu chửi thề một tiếng, anh ngồi lên xe lăn đuổi theo cô, đáng tiếc không biết bóng dáng cô đang ở nơi nào.
“Bảo bối…” Anh cất tiếng gọi nhưng chẳng có ai đáp lại.
Lâm Sơ Nguyệt lúc này đang ngồi ở phía sau ngôi biệt thự, cô chôn mặt vào giữa hai đầu gối, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi, đáng lẽ ra không nên theo hai người bọn họ tới nhà vệ sinh thì hơn, để khi biết được mọi chuyện thì con tim lại cảm thấy đau không chịu nổi. . Truyện Lịch Sử
Tiêu Nhất Minh đuổi theo cô, cuối cùng cũng nhìn thấy Lâm Sơ Nguyệt, anh ta ngồi xuống bên cạnh cô, cất giọng nhẹ nhàng an ủi cô:
“Sơ Nguyệt…”
“Anh hiểu cảm giác của em, lúc anh biết được con người thật của Thế Tu, anh cũng không thể chấp nhận được.”
Lâm Sơ Nguyệt vẫn vùi mặt vào giữa hai đầu gối không đáp.
“Sơ Nguyệt, chuyện hôm nay thực ra…anh cũng có lỗi, nhưng anh chỉ không muốn em tiếp tục bị Thế Tu lừa dối mà thôi.” Tiêu Nhất Minh lại nói tiếp.
Bấy giờ cô mới ngẩng mặt lên, hai mắt đẫm lệ, Tiêu Nhất Minh xót xa, đột nhiên muốn ôm cô vào lòng an ủi.
“Sơ Nguyệt, em đừng khóc, thấy em khóc anh cũng rất đau lòng…”
Suy nghĩ biến thành hành động, Tiêu Nhất Minh vươn tay ôm cô mà không báo trước, Lâm Sơ Nguyệt cũng bị ngỡ ngàng mất một lúc mới giãy giụa:
“Anh, mau buông em ra đi!”
“Sơ Nguyệt…xin em hãy để anh ôm em một lát thôi, vì em quá giống Lưu Hạ, anh không thể kìm lòng được…”
Tiêu Nhất Minh năn nỉ van xin, vòng tay siết lấy eo cô càng chặt. Lâm Sơ Nguyệt dấy lên thương cảm nên mới không đẩy anh ta ra, không ngờ một màn đó lại bị Tiêu Thế Tu nhìn thấy.
Anh đứng sau bụi cây, nắm tay vò nát mấy chiếc lá cây, thái dương nổi lên gân xanh chằng chịt. Đáy mắt nhuộm cả tầng lạnh lẽo, âm u, giống như phải kiềm chế lắm mới không xông ra…
“Anh chồng!”
Được vài phút, Lâm Sơ Nguyệt không chịu được nữa mà đẩy mạnh Tiêu Nhất Minh ra, vẻ mặt mất tự nhiên, cô vuốt lại tóc tai, gạt đi nước mắt rồi đứng dậy. Tiêu Nhất Minh nhìn cô không rời, anh ta muốn giữ cô lại, vì thế mà nắm tay cô rồi nói:
“Sơ Nguyệt, em định trở về với Thế Tu à? Sau khi biết bộ mặt thật của nó hay sao?”
Cô lập tức giằng tay ra:
“Anh! Theo luật pháp em vẫn là vợ hợp pháp của Thế Tu, trừ phi chính miệng anh ấy nói anh ấy không còn yêu em nữa thì em sẽ chia tay!”
Sắc mặt Tiêu Nhất Minh sầm sì không vui, anh ta lên tiếng:
“Sơ Nguyệt, em nghĩ nó yêu em thật lòng sao? Nó chỉ coi em là kẻ thế thân của Lưu Hạ mà thôi, anh không muốn em là nạn nhân của nó nữa…”
“Anh, xin anh đừng nói nữa, chuyện giữa em và Thế Tu em sẽ tự giải quyết với anh ấy, còn chuyện của Lưu Hạ là quá khứ rồi, em là em, cô ấy là cô ấy, em cũng mong anh đừng tìm kiếm hình bóng của cô ấy trong em nữa. Em thấy hơi mệt, em xin phép đi trước, chào anh.”
Lâm Sơ Nguyệt nói một cách dứt khoát sau đó rời đi, Tiêu Nhất Minh hậm hực không vui, anh ta đá văng hòn sỏi dưới đất, miệng lầm bầm chửi thề.
Cô trở về phòng ăn, lão thái thái cùng thấy cả ba người cùng đi mà mãi không trở về thì cũng sốt ruột, đang định bảo người hầu đi kiểm tra xem thế nào. Đúng lúc đó thì Lâm Sơ Nguyệt quay lại.
“Sơ Nguyệt, có chuyện gì thế? Thế Tu và Nhất Minh cũng chưa thấy quay lại?” Lão thái thái lo lắng hỏi.
Cô đang định trả lời thì người hầu chạy vào báo tin rằng Tiêu Thế Tu thấy hơi mệt nên ra xe trước.
“Nhị thiếu gia nói đợi nhị thiếu phu nhân ở trong xe ạ.”
Lão thái thái dường như không hài lòng:
“Thằng nhóc này chưa ăn uống gì đã muốn trở về nhà rồi.”
“Bà nội, chắc là anh ấy mệt ạ, cháu xin phép cùng anh ấy về trước ạ…”
Lâm Sơ Nguyệt cúi chào bà, sau đó cầm túi xách rời đi, đi ra tới cửa thì chạm mặt Tiêu Nhất Minh, cô cũng chỉ nhẹ gật đầu coi như chào hỏi rồi lướt qua anh ta.
“Bà nội, cháu cũng về đây ạ.” Tiêu Nhất Minh bế Tiêu Bảo Bảo trên tay bà, chào hỏi qua loa rồi cũng ra về.
Lão thái thái không hiểu chỉ trong vòng một khoảng thời gian mà giữa ba người xảy ra chuyện gì, bà buồn bã nhìn mâm cơm đã nguội ngắt, thở dài một hơi.
Lâm Sơ Nguyệt đi về hướng chiếc xe ô tô đã đậu sẵn, khi chỉ cách nó khoảng chừng mười bước chân thì cổ tay bỗng nhiên bị kéo lại.
“Anh? Anh làm gì vậy? Mau buông em ra đi!”
Cô khó chịu phản kháng, Tiêu Bảo Bảo đúng lúc đó gọi:
“Mami ơi, mami không nhớ ra con à?”
Cậu bé nhìn cô với cặp mắt đáng thương, Lâm Sơ Nguyệt khó xử đáp:
“Cô đã nói rồi, cô không phải mẹ của cháu.”
“Bảo Bảo dạo gần đây bị bệnh chẳng chịu ăn uống gì, nghe nói em có tài chữa bệnh bằng phương pháp châm cứu, xin em hãy giúp Bảo Bảo…”
Tiêu Nhất Minh nói.
Lâm Sơ Nguyệt khó xử vô cùng, bên trong xe Tiêu Thế Tu âm thầm siết chặt nắm tay, khớp xương kêu lên răng rắc.
“Xin em đấy…anh chỉ tin mỗi mình em mà thôi, Bảo Bảo sợ đến bệnh viện, cũng không chịu uống thuốc.”
Đối mặt với lời khẩn cầu của anh ta, cô khó lòng mà từ chối được.
“Được, nhưng em không chắc chắn sẽ đến đâu.”
Tiêu Nhất Minh nghe cô nói thế mới chịu buông tay ra.
“Cảm ơn em.”
Vừa mới mở cửa lên xe, Lâm Sơ Nguyệt đã cảm nhận được bầu không khí lạnh lẽo phát ra từ Tiêu Thế Tu, anh nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, đôi môi thốt ra những từ lạnh như băng:
“Em và anh ta vừa nói chuyện gì với nhau thế hả?”
Cô không hề giấu giếm mà nói thẳng:
“Anh ấy nói Bảo Bảo gần đây không chịu ăn uống gì, nghe nói em biết dùng ngân châm trị bệnh nên muốn nhờ em xem hộ bệnh tình của thằng bé mà thôi.”
Tiêu Thế Tu nhếch môi cười khẩy:
“Chỉ đơn thuần là xem bệnh thôi sao? Có bao nhiêu bác sĩ giỏi hơn em chứ? Tại sao lại cần tới em?”
Lâm Sơ Nguyệt nhíu mày, cô không chịu nổi cái giọng điệu móc mỉa này của anh, anh nói giống như là cô làm chuyện gì sai trái vậy.
“Ý của anh là sao?”
“Ý của anh là em đừng đến đó nữa, cắt đứt liên lạc với anh ta đi!”
Tiêu Thế Tu không kiềm chế được mà hơi cao giọng như ra lệnh. Lâm Sơ Nguyệt nhíu mày, sự khó chịu nãy giờ được dịp bộc bạch ra hết:
“Tại sao? Anh sợ anh ấy sẽ nói gì với em à?”
Anh bị cô chọc cho tức thêm, ánh mắt nhìn cô đăm đăm. Lâm Sơ Nguyệt cười nhạt, nói:
“Tiêu Thế Tu, em muốn nghe tất cả mọi chuyện từ chính miệng anh nói ra, em vẫn tin anh, nhưng anh lại trốn tránh và áp đặt em phải như thế này, thế kia. Em cũng biết tổn thương chứ?”
Tiêu Thế Tu như quả bóng bị xì hơi, anh hít sâu một hơi, hạ giọng xuống mềm mỏng nhất có thể:
“Anh xin lỗi…”
“Em không muốn nghe lời xin lỗi, em muốn nghe anh giải thích.” Cô ngắt lời anh.
Tiêu Thế Tu thở dài một tiếng, cuối cùng nói:
“Được. Về nhà anh sẽ nói hết mọi chuyện cho em.”
Chiếc xe ô tô chậm rãi lăn bánh, trở về ngôi biệt thự xa hoa, Lâm Sơ Nguyệt thấy khoé môi anh có vết bầm, dường như là do cú đấm ban nãy mà Tiêu Nhất Minh để lại, cô lại mềm lòng muốn hỏi han anh, nhưng cô nhẫn nhịn xuống trong lòng…
Khoảng hai mươi phút sau, xe ô tô đã đến nơi, Lâm Sơ Nguyệt mở cửa xuống xe, Tiêu Thế Tu bị mắc bánh xe lăn ở cửa nên không vào được, anh ngẩng đầu nhìn cô bằng ánh mắt đầy chờ mong.
Khoé môi Lâm Sơ Nguyệt khẽ giật một cái, về đến nhà rồi mà anh còn giả vờ làm gì?
Ngô quản gia thấy vậy đang định tới giúp anh một tay để nhấc xe lăn lên, lập tức bị anh lườm cho một cái cháy mặt.
Ông ta vội vàng rút tay lại với tốc độ như tên bắn, Lâm Sơ Nguyệt bèn đi tới nhấc xe lên cho anh. Lúc này người đàn ông nhỏ mọn nào đó mới mỉm cười hài lòng.
Cô đẩy xe anh lên phòng, vừa mới vào một cái còn chưa kịp đóng cửa thì Tiêu Thế Tu đã đứng phắt dậy khỏi xe lăn rồi ép cô vào tường, động tác còn nhanh hơn cả một cái chớp mắt.
“Ưm…”
Đôi môi của Lâm Sơ Nguyệt bị anh ngậm lấy, đầu lưỡi Tiêu Thế Tu nhanh nhẹn luồn vào không cho cô cơ hội để chạy trốn, hô hấp trong ngực bị anh đoạt mất, cô thở hổn hển, vùng vẫy giãy giụa, liền lập tức bị anh giữ chặt hai tay và hai chân.
“Ưm…ưm…” Lâm Sơ Nguyệt mở to mắt nhìn anh, cằm nhỏ bị anh giữ chặt không buông, bên dưới bỗng nhiên chạm phải thứ gì đó cứng cáp…
Tiêu Thế Tu như lửa gần rơm, anh ép chặt cô vào người mình, cô định cắn cho anh một cái nhưng nhìn thấy vết bầm bên khoé môi anh thì lại không nỡ.
Anh thấy cô không còn giãy giụa nữa, trong lòng thầm vui mừng, một tay càn rỡ vuốt ve bờ mông cô, Lâm Sơ Nguyệt khẽ run rẩy, cô muốn giận anh lắm nhưng đối mặt với người đàn ông này, cô hoàn toàn bị anh cám dỗ nên không thể giận nổi.
“Ha…bảo bối…”
Tiêu Thế Tu rời môi cô, hôn một đường từ cổ xuống ngực cô, lúc nãy nhìn thấy cô ôm Tiêu Nhất Minh anh như phát điên lên được, phải nhẫn nhịn lắm mới không xông tới đánh cho anh ta một trận.
Bây giờ ôm cô anh phải xoá hết đi mọi dấu vết của Tiêu Nhất Minh mới được, Lâm Sơ Nguyệt chỉ thấy trước ngực mình mát rượi, đối diện với đôi gò bồng đảo trắng ngần mầm mạo được che bởi áo lót màu đen, cổ họng Tiêu Thế Tu khô rát khó tả.
Anh vạch áo cô ra, hôn lên nụ hoa hồng nhỏ, Lâm Sơ Nguyệt bủn rủn cả người, thanh âm yếu ớt thốt lên:
“Tiêu Thế Tu, anh mau buông em ra…”
“Phải trừng phạt em vì cái tội dám ôm người đàn ông khác…”
Anh khẽ nói.
Lâm Sơ Nguyệt đờ người, ôm ư? Vậy là anh đã nhìn thấy rồi sao?
Tiêu Thế Tu quan sát vẻ mặt cô lúc đó, anh cắn một cái lên nụ hoa như trừng phạt. Lâm Sơ Nguyệt liền không kìm được mà bật ra tiếng rên rỉ.
“A…”
Thanh âm mềm mại yêu kiều đó khiến cho mọi tế bào trong anh sôi sục. Một tiếng “cạch” khẽ khàng vang lên, chiếc áo lót của cô đã tuột xuống bên dưới.
“A…đồ bại hoại, mau thả em ra…”
Cô phản kháng một cách yếu ớt, hai gò má ửng hồng, nóng như bị hun, Tiêu Thế Tu ngoan ngoãn thả cô ra, nhưng là thả lên trên giường.
“Ưm…”
Cô đánh thùm thụp lên vai anh, bên dưới cảm nhận được bàn tay của anh đang ở bên trong.
“Không…”
Lâm Sơ Nguyệt uốn éo eo nhỏ muốn trốn tránh, hạ thân lại truyền tới khoái cảm, khoé môi anh nở một nụ cười gian xảo, anh biết nơi nào trên cơ thể cô là điểm nhạy cảm, chỉ cần anh muốn là cô không thể phản kháng.
Cô cắn môi để ngăn tiếng rên rỉ phát ra từ mình, nhưng vô ích thôi vì Tiêu Thế Tu đã cởi quần áo, cơ thể hoàn mỹ săn chắc hiện ra dưới mắt cô, nháy mắt hoà hợp làm một với cô.
“Ư…”
Đôi mắt của Lâm Sơ Nguyệt như phủ một tầng sương mỏng, cô lườm anh một cái, ấm ức cắn chặt môi, Tiêu Thế Tu vừa xót vừa thương, anh ôm cô ngồi dậy trên đùi mình, tư thế này khiến cho anh vào sâu tới tận cùng.
Cô bám vào vai anh, hai tay vừa cào vừa cấu vừa cắn như phát tiết tâm trạng âm ức của mình lúc này, Tiêu Thế Tu để mặc cho cô làm gì thì làm, anh vẫn dịu dàng vuốt tóc cô, nhưng bên dưới thì lại cuồng nhiệt khi dễ cô.
Trong căn phòng yên ắng, âm thanh ái muội giữa hai người càng rõ ràng, Lâm Sơ Nguyệt mơ màng nhìn về phía cửa, cánh cửa còn chưa được đóng hẳn. Cô ngượng tới chín cả mặt, cắn vào hõm vai anh bắt anh đi ra đóng cửa.
“Cửa…cửa còn chưa đóng hết kìa…”
“Em kêu dễ nghe một chút, gọi ông xã đi, anh sẽ ra đóng cửa…”
Cái gì mà dễ nghe?
Lâm Sơ Nguyệt thầm mắng anh, cô không muốn bị ai đó nhìn thấy, cuối cùng đành phải thoả hiệp với anh.
“A…ông xã…anh mau đóng cửa đi…”
Tiêu Thế Tu mỉm cười hài lòng, anh bế cô trên tay rồi đứng dậy đi tới khoá cửa, mỗi bước đi làm nơi đó va chạm nhiều hơn, Lâm Sơ Nguyệt ấm ức phát khóc, liên tục cắn anh mấy cái liền…
Bầu không khí trong phòng nóng bỏng và ngọt ngào, Lâm Sơ Nguyệt lần đầu cảm nhận rõ ràng câu nói đầu giường cãi nhau, cuối giường làm hoà…
Khoảng chừng mấy tiếng sau, Lâm Sơ Nguyệt uể oải ôm cái lưng đau của mình nằm trên người Tiêu Thế Tu, trong lòng thầm mắng anh hàng vạn lần, bàn tay anh đặt trên bờ lưng trắng ngần của cô vuốt ve dọc sống lưng, dường như vẫn còn ham muốn.
Cô chống tay trước ngực anh rồi nhổm người dậy, đối diện với đôi mắt sâu không thấy đáy đó, bèn cất lời:
“Anh đừng tưởng làm thế này thì em sẽ bỏ qua cho anh, mau giải thích chuyện của anh Tiêu Nhất Minh đi.”
Tiêu Thế Tu đang thoải mái, nhắc tới Tiêu Nhất Minh phút chốc vẻ mặt sầm sì không vui.
“Được.”
Anh trả lời, ánh mắt không rời khỏi đôi gò bồng đảo trắng ngần phập phồng kia.
“Mau nói.”
Lâm Sơ Nguyệt nghiêm khắc thúc giục anh, nếu là lúc trước thì cô làm gì dám cưỡi trên người anh thế này, tất cả là do anh dung túng cô quá nhiều rồi.
“Chuyện em giống với Lưu Hạ là sự thật, nhưng anh không yêu cô ta. Tiêu Nhất Minh hiểu lầm anh trong vụ tai nạn xe hai năm trước là anh hại chết cô ta.”
“Vậy cô gái chụp cùng với anh là ai?”
“Cô gái đó là..” Tiêu Thế Tu định nói đó là cô nhưng lờ đến miệng thì ngưng lại.
Lâm Sơ Nguyệt thấy anh bỗng nhiên im lặng, cô lại lên tiếng thúc giục anh một lần nữa:
“Anh mau nói đi.”
Sau một hồi, anh mới chậm rãi lên tiếng:
“Nếu anh nói đó là em thì em có tin không?”
“Sao…? Anh vừa nói gì?”
Lâm Sơ Nguyệt tất nhiên là không tin, hai tay bấu chặt vào bả vai anh, sao người đó có thể là cô được?
“Bảo bối, người đó chính là em. Hai năm trước chúng ta đã gặp nhau rồi…”
Cô nhìn anh, vẻ mặt ngập tràn hoang mang. Đã như vậy thì tại sao cô không nhớ một chút nào cả? Đôi môi cô run rẩy cất tiếng hỏi:
“Thế Tu, vậy tại sao em không hề nhớ một chút gì cả? Đã xảy ra chuyện gì?”
Trong mắt Tiêu Thế Tu hiện lên sự đau đớn không diễn tả được bằng lời, anh ôm siết eo cô làm cánh tay nổi lên cả gân xanh:
“Bảo bối, anh không lừa dối em, nhưng anh hận chính bản thân mình vì đã không bảo vệ em thật chu toàn, để em phải hứng chịu cú sốc đó…”
Lâm Sơ Nguyệt hoang mang tột độ, cô nhìn vào mắt anh nhằm tìm kiếm thứ gì đó, những lời anh nói là sự thật sao?
“Nếu như anh nói sự thật, em từng gặp anh và yêu anh thì sao em có thể quên anh được? Thế Tu, em sẽ không quên người mà em yêu đâu…”
Lúc này cô không biết nên tin vào lời nói của anh hay là tin vào bản thân của mình nữa, cô hỏi:
“Tại sao đến bây giờ anh mới nói cho em biết? Tại sao anh phải giả vờ là một kẻ tàn phế?”
“Bởi vì mãi sau này anh mới biết em là con gái của Lâm gia chứ không phải là cô gái ở thôn làng nghèo đó nữa, anh giả vờ là một kẻ tàn phế để chờ cơ hội lật mặt Lưu Hạ.”
“Lật mặt Lưu Hạ? Không phải cô ta chết rồi sao?”
Tiêu Thế Tu lắc đầu:
“Không, cô ta chưa chết, cô ta vẫn còn sống.”
Lâm Sơ Nguyệt kinh ngạc vô cùng “Vậy bây giờ cô ta đang ở đâu?”
Tiêu Thế Tu lắc đầu:
“Vụ tai nạn hai năm trước Tiêu Nhất Minh cứ tưởng là cô ta đã chết rồi, nhưng anh xét nghiệm kết quả Adn trên tóc của cái xác đó thì thấy không phải là của cô ta.”
Cô dần cảm nhận được trong chuyện này có rất nhiều sự đáng ngờ, nếu như Lưu Hạ còn sống thì tại sao không trở về? Bây giờ cô ta đang ở đâu?
“Thực ra…” Tiêu Thế Tu vuốt tóc cô một cái, thở dài:
“Là cô ta giống em chứ không phải là em giống cô ta, chỉ là Tiêu Nhất Minh không biết có sự tồn tại của em trước đó mà thôi.”
Lâm Sơ Nguyệt càng nghe càng cảm thấy rối ren, sự thật giống như một tấm màn che mà bây giờ người nắm giữ chìa khoá chính là Lưu Hạ. Cô ngẩng đầu nói với anh:
“Thế Tu, sao anh không nói chuyện này cho Tiêu Nhất Minh biết? Bao năm qua anh tình nguyện bị hiểu lầm như thế, vì sao?”
Anh chỉ nhếch môi cười rất nhẹ:
“Có nói thì anh ta cũng chẳng tin, anh ta lún quá sâu vào đoạn tình cảm với Lưu Hạ rồi.”
Lâm Sơ Nguyệt buồn bã, bỗng nhiên chủ động ôm cổ anh, mềm mại nói:
“Thế Tu, em tin anh. Em nhất định sẽ cố gắng nhớ ra hai năm trước chúng ta đã trải qua những gì…”
Cho dù là quá khứ, hiện tại hay là tương lai cũng chẳng quan trọng bằng người đàn ông trước mặt. Lâm Sơ Nguyệt yêu anh và không muốn rời xa anh, mặc kệ phía trước là khó khăn gì đi chăng nữa…
Tiêu Thế Tu dịu đang vuốt tóc cô, đôi môi nở nụ cười, đáy mắt ôn nhu vô hạn. Anh đột nhiên lật người đè cô xuống giường, nơi đó ái muội cọ cọ với cô:
“Được rồi. Chuyện đó tạm thời gác sang một bên đi, bây giờ anh chỉ muốn em xoa dịu anh thôi…”
Lâm Sơ Nguyệt đỏ mặt, ấp úng hỏi:
“Xoa dịu bằng cách nào?”
Khoé môi anh cong thành một đường, cúi đầu ghé sát vào tai cô rồi nói:
“Giống như lúc nãy đó, bảo bối…”
Anh vừa dứt lời bèn đẩy người vào trong cô, Lâm Sơ Nguyệt bám vào vai anh rên rỉ mỹ miều, Tiêu Thế Tu mỉm cười, vẻ mặt đắc ý hôn cô, đầu lưỡi nhẹ tách hai hàm răng nhỏ mà đi vào quấn quýt với môi lưỡi cô, một tay đặt trên bầu ngực sữa mà xoa nắn thành đủ hình dạng, một tay nâng hông cô lên để tiến sâu vào hơn. Lâm Sơ Nguyệt thở hổn hển, ánh mắt mù mờ mê đắm nhìn anh, đầu óc hiện tại chẳng muốn suy nghĩ gì nhiều nữa, chỉ muốn đắm chìm cùng anh hết đêm nay…
Trong căn phòng mập mờ hư ảo, hai bàn tay đan siết lấy nhau như muốn mãi mãi không chia lìa…
Lâm Sơ Nguyệt đứng dậy, nói:
“Cháu xin phép đi vệ sinh một lát ạ.”
Dứt lời, bóng dáng nhỏ bé nhanh chóng khuất sau cánh cửa, Tiêu Thế Tu nhìn mãi cho tới khi cô đi hẳn, lúc này mới thu ánh mắt lại.
Lão thái thái không thể ngờ rằng tình huống như vậy sẽ xảy ra, càng không ngờ rằng Tiêu Nhất Minh sẽ cư xử như thế. Bà mỉm cười nói sang chuyện khác:
“Hai đứa mau ăn đi kẻo đồ ăn nguội mất. Hôm nay bà đã chuẩn bị toàn mấy món mà các cháu thích ăn đấy.”
Tiêu Thế Tu cầm đũa lên gắp thức ăn cho lão thái thái, còn mình thì ngồi đợi Lâm Sơ Nguyệt quay trở lại. Tiêu Nhất Minh cũng thế, anh ta không chịu động đũa mà chỉ đút cho Tiêu Bảo Bảo ăn cháo, trong khi đó Lâm Sơ Nguyệt đang ở trong nhà vệ sinh, cô vốc nước lên mặt, đứng trước gương hít thở sâu mấy cái.
“A chết tiệt thật! Tại sao tình huống như vậy lại xảy ra cơ chứ?!”
Cô chỉ sợ Tiêu Thế Tu sẽ giận dữ mà thôi, còn cả Tiêu Nhất Minh nữa, cô đã nói cô không phải là Lưu Hạ rồi mà anh ta vẫn đối xử với cô như vậy. Đã thế còn là anh trai của Tiêu Thế Tu, luận về vai vế cô chẳng thể nào thất lễ với anh ta được.
“Mình phải làm như thế nào đây…hic…”
Cứ ở trong nhà vệ sinh mãi thế này cũng không phải là cách, Lâm Sơ Nguyệt xốc lại tinh thần rồi hiên ngang đi ra ngoài, hôm nay lão thái thái có mặt ở đây, cô không thể để bà đánh giá mình như thế được.
Lâm Sơ Nguyệt quay trở lại bàn ăn, hai người đàn ông thấy cô bước ra đều không rời mắt. Cô ngồi xuống chỗ cũ, lão thái thái lập tức hỏi:
“Sơ Nguyệt, nghe Thế Tu nói cháu cùng với thẳng bé đi hưởng tuần trăng mật với nhau có phải không? Thế đã có tin vui hay chưa? Bà muốn có thêm một đứa cháu nữa, Tiêu Bảo Bảo cũng có em để chơi cùng rồi…”
“Khụ!” Lâm Sơ Nguyệt ho mấy cái liền, cả Tiêu Thế Tu lẫn Tiêu Nhất Minh quay sang hỏi cô:
“Bảo bối, em không sao chứ?”
“Em dâu, em không sao chứ?”
“Không sao.” Lâm Sơ Nguyệt gượng cười, cô trả lời lão thái thái:
“Chuyện đó cháu và Thế Tu cũng không biết được ạ.”
Tiêu Thế Tu chợt xen ngang:
“Bà nội, nhất định Sơ Nguyệt sẽ mang thai, hơn nữa sẽ không chỉ cho bà một đứa cháu mà cả một đội bóng cũng được luôn!”
Trong giọng nói của anh không che giấu được sự tự hào, Tiêu Nhất Minh nghe thế, đột nhiên cảm thấy khó chịu, anh ta nhìn Lâm Sơ Nguyêt thấy cô cúi gằm mặt ngượng ngùng thẹn thùng, hai gò má đỏ ửng lên, khi cô cúi đầu anh ta mới trông thấy dấu hôn đằng sau gáy cô.
Tiêu Nhất Minh bỗng nhiên nảy sinh cảm giác đố kỵ, anh ta siết chặt tay thành quyền, không nhịn được mà nói:
“Thế Tu, chú lấy vợ hay là kiếm máy đẻ thế? Chú tưởng sinh con là dễ dàng lắm hay sao? Không làm được thì đừng khoác lác.”
Tiêu Thế Tu ngừng cười, cả lão thái thái cũng thế, bà lên tiếng:
“Nhất Minh, chỉ là đùa thôi mà, cháu có cần phải nói như thế không?” Bà sợ Lâm Sơ Nguyệt nghe thấy sẽ chạnh lòng, bèn trách móc Tiêu Nhất Minh.
“Cháu xin lỗi, cháu không cố tình nói thế đâu ạ, chỉ là nghe Thế Tu nói như thể không quan tâm tới cảm xúc của Sơ Nguyệt cho nên cháu mới…”
Tiêu Thế Tu nhếch môi cười khẩy, dường như đã quen với bộ dạng giả vờ tâm lý đó của anh ta. Lâm Sơ Nguyệt không muốn anh hiểu lầm cho nên đã nhanh chóng giải thích:
“Cảm ơn anh hai đã quan tâm tới em, em rất yêu Thế Tu cho nên em muốn sinh con cho anh ấy, hơn nữa Thế Tu cũng rất yêu thương em, hoàn toàn không có chuyện máy đẻ gì ở đây cả.”
Tiêu Thế Tu nghe cô nói thế, anh cảm thấy hả lòng hả dạ vô cùng, vẻ mặt của Tiêu Nhất Minh xám xịt, không nói được gì nữa.
Lâm Sơ Nguyệt cố tình kéo ghế lại gần Tiêu Thế Tu hơn, một tay anh gác qua thành ghế cô như thể hiện chủ quyền, khoé môi còn nở nụ cười cao ngạo như thách thức Tiêu Nhất Minh.
Anh ta đố kỵ vô cùng, ăn cũng chẳng thấy ngon, cuối cùng buông đũa mà đứng dậy.
“Xin phép bà nội, cháu đi vệ sinh một lát.”
Anh ta vừa mới đi khỏi thì Tiêu Thế Tu cũng muốn tới nhà vệ sinh.
Lâm Sơ Nguyệt nhìn hai người cùng lúc rời đi như thế, đột nhiên có dự cảm chẳng lành. Ra tới nhà vệ sinh, Tiêu Nhất Minh đã công kích anh:
“Tiêu Thế Tu, mày cố tình làm thế có đúng không?”
“Làm gì?” Anh hỏi ngược lại.
“Đừng giả vờ nữa! Mày còn muốn giả vờ đến khi nào? Năm xưa chính mày đã hại chết Lưu Hạ, bây giờ còn lấy một người giống cô ấy như đúc! Mày cố tình muón chọc tức tao đúng không?!”
Khoé mắt Tiêu Nhất Minh đỏ gằn, anh ta túm chặt lấy cổ áo của anh mà xốc lên…
“Tất cả là tại mày! Tại mày cho nên Lưu Hạ mới chết! Tiêu Thế Tu, cả đời này tao sẽ không bao giờ tha thứ cho mày đâu!”
Tiêu Nhất Minh như con thú đau đớn bi thương, sự hận thù cùng đau khổ cùng nhau giằng xé trong đôi mắt của anh ta. Cái chết của Lưu Hạ chính là điều luôn giày vò anh ta trong suốt hai năm nay, anh ta không thể nào quên được cái ngày định mệnh đó.
Tiêu Thế Tu bình thản vô cùng, anh bình tĩnh, lạnh lùng nhìn anh ta, Tiêu Nhất Minh tự hỏi tại sao một kẻ hại chết người khác như Tiêu Thế Tu lại có thể có được cuộc sống bình yên như thế, lại còn cảm thấy không có chút dằn vặt nào?
“Tiêu Thế Tu, thực sự tao muốn moi tim của mày ra để xem bên trong rốt cuộc nó được làm bằng gì.”
Anh nhếch môi cười, nhìn thẳng vào mắt của Tiêu Nhất Minh:
“Tôi cũng muốn bổ đầu của anh ra xem nó chứa cái gì?”
“Mày!” Tiêu Nhất Minh giận dữ không kìm được nữa mà vung tay đấm thẳng một cú vào má của anh.
“Bốp!”
“Thằng khốn!”
Lồng ngực của Tiêu Nhất Minh phập phồng dữ dội, ánh mắt rực lửa giận dữ nhìn Tiêu Thế Tu ngã lăn xuống đất, anh cảm nhận được vị máu tanh trong miệng, bèn nhổ toẹt ra một búng máu tươi.
“Thằng chó chết! Hôm nay tao phải đánh chết mày!”
Tiêu Nhất Minh lao vào đánh Tiêu Thế Tu, anh không phản kháng lại, nhưng bỗng nhiên có một thân ảnh nhỏ nhắn lao ra phía trước, Lâm Sơ Nguyệt lao tới chắn trước mặt Tiêu Thế Tu làm cho nắm đấm của Tiêu Nhất Minh suýt chút nữa thì hạ xuống mặt cô.
“Sơ Nguyệt…”
“Bảo bối!”
Tiêu Thế Tu cùng Tiêu Nhất Minh đồng loạt hét lên, trái tim anh như rơi xuống vực thẳm, anh kéo cô vào trong lòng che chở, quát một câu:
“Sao em lại lao vào?!”
“Xin hai người đừng đánh nhau nữa!”
Lâm Sơ Nguyệt thấy anh bị thương, trong lòng xót xa vô cùng. Cô không an tâm nên mới đi theo, nào ngờ đến đây lại thấy cảnh Tiêu Nhất Minh đánh anh. Lâm Sơ Nguyệt quay sang anh ta, giọng điệu trách móc:
“Tại sao anh lại đánh anh ấy? Anh có biết là anh ấy đang bị thương hay không?!”
Đối diện với khuôn mặt giống Lưu Hạ như vậy, Tiêu Nhất Minh vừa giận dữ vừa đau khổ. Anh ta nghiến răng nhìn cô đứng về phía Tiêu Thế Tu, trong lòng càng căm ghét anh bội phần.
Tiêu Thế Tu không muốn cô dính tới chuyện này, anh kéo cô sang một bên, nói:
“Bảo bối, anh không sao cả. Anh hai chỉ là nhất thời tức giận thôi, giữa bọn anh không có chuyện gì cả…”
Nhất thời tức giận?
Tiêu Nhất Minh cười khẩy:
“Tiêu Thế Tu mày còn nói dối được hay sao? Sao mày không nói cho cô ấy biết năm xưa chính mày là người đã hại chết Lưu Hạ? Bây giờ lại lấy Sơ Nguyệt về làm thế thân bởi vì hai người đó quá giống nhau?!”
“Anh vừa nói cái gì? Ai hại chết Lưu Hạ cơ?” Lâm Sơ Nguyệt đỡ đẫn, cô nhìn Tiêu Nhất Minh, hỏi.
“Tiêu Nhất Minh anh mau im đi cho tôi!”
Sự nhẫn nhịn từ nãy giờ của anh cũng bộc phát, Tiêu Nhất Minh lại rất hả hê, anh ta bật cười một tràng, nói:
“Sao mày không cho tao nói? Phải chăng mày đang giấu Sơ Nguyệt? Ha ha… Tiêu Thế Tu, tao nói đúng quá chứ gì? Năm xưa mày thích Lưu Hạ không được nên mới hại chết cô ấy, bây giờ mày lấy Sơ Nguyệt về để bù đắp lại tội lỗi năm xưa mà mày gây ra à?!”
Tiêu Thế Tu hận không thể làm cho anh ta im miệng, từng câu nói của anh ta cứ vang vọng trong đầu của Lâm Sơ Nguyệt, thì ra…đó là lí do mà anh giấu không muốn nói cho cô biết, thì ra căn nguyên mọi chuyện là như vậy…anh yêu vợ của anh trai và cô chỉ là kẻ thế thân..
“Bảo bối, em đừng nghe những lời mà anh ta nói, em có tin anh không?!” Tiêu Thế Tu nắm chặt hai bả vai của cô, ánh mắt gắt gao.
“Thế Tu…em tin anh…nhưng tại sao? Tại sao anh lại lấy em? Vì em giống cô ấy đúng không?”
Lâm Sơ Nguyệt hỏi anh, cô tin anh, lựa chọn tin vào tình cảm của anh, cô đã nghĩ mình sẽ có một gia đình hạnh phúc và một tình yêu đích thực, nhưng bây giờ thì sao? Mọi chuyện bày ra trước mắt bảo cô không suy nghĩ một chút nào thì cô không làm được!
“Bảo bối, anh yêu em, em không phải là thế thân của ai cả. Hãy tin anh, nhé?”
Tiêu Nhất Minh lại xen vào:
“Tiêu Thế Tu, mày bảo cô ấy tin mày thế nào? Trong khi mày là người hại chết Lưu Hạ? Tại sao Sơ Nguyệt lại giống cô ấy như đúc thế? Tao cũng muốn nghe mày giải thích đây?”
Anh ta càng đổ thêm đâu vào lửa, nhìn thấy Tiêu Thế Tu đau khổ là điều mà anh ta luôn muốn, Lâm Sơ Nguyệt cũng gắt gao nhìn anh, khoé mắt hoe đỏ, Tiêu Thế Tu cắn răng, gắt lên:
“Khốn kiếp! Tôi không hề yêu Lưu Hạ! Tiêu Nhất Minh, anh hãy tỉnh táo lại đi mà xem người anh coi là vợ, cô ta đã làm những gì?!”
“Bây giờ mày còn đổ tội cho cô ấy à?! Tiêu Thế Tu, mày đúng là thằng mặt người dạ thú! Mọi chuyện không che giấu được nữa nên mày đổ hết lên đầu Lưu Hạ, cô ấy chết không nhắm mắt cũng là vì mày!”
“Thôi đủ rồi!” Lâm Sơ Nguyệt hét lên sau đó chạy vụt đi, Tiêu Thế Tu gọi cô nhưng cô không bận tâm.
“Bảo bối!”
“Bảo bối!”
“Mày còn gọi cô ấy làm cái gì? Một kẻ vừa xấu xí vừa tàn phế như mày không xứng đáng để yêu cô ấy đâu!”
Tiêu Nhất Minh sỉ nhục anh xong bèn đuổi theo Lâm Sơ Nguyệt, trong phòng vệ sinh chỉ còn lại một mình Tiêu Thế Tu, anh đấm mạnh tay vào bức tường, các khớp ngón tay kêu lên răng rắc, rớm máu, nhưng không thể bằng với nỗi đau trong tim anh lúc này.
“Khốn kiếp!”
Tiêu Thế Tu chửi thề một tiếng, anh ngồi lên xe lăn đuổi theo cô, đáng tiếc không biết bóng dáng cô đang ở nơi nào.
“Bảo bối…” Anh cất tiếng gọi nhưng chẳng có ai đáp lại.
Lâm Sơ Nguyệt lúc này đang ngồi ở phía sau ngôi biệt thự, cô chôn mặt vào giữa hai đầu gối, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi, đáng lẽ ra không nên theo hai người bọn họ tới nhà vệ sinh thì hơn, để khi biết được mọi chuyện thì con tim lại cảm thấy đau không chịu nổi. . Truyện Lịch Sử
Tiêu Nhất Minh đuổi theo cô, cuối cùng cũng nhìn thấy Lâm Sơ Nguyệt, anh ta ngồi xuống bên cạnh cô, cất giọng nhẹ nhàng an ủi cô:
“Sơ Nguyệt…”
“Anh hiểu cảm giác của em, lúc anh biết được con người thật của Thế Tu, anh cũng không thể chấp nhận được.”
Lâm Sơ Nguyệt vẫn vùi mặt vào giữa hai đầu gối không đáp.
“Sơ Nguyệt, chuyện hôm nay thực ra…anh cũng có lỗi, nhưng anh chỉ không muốn em tiếp tục bị Thế Tu lừa dối mà thôi.” Tiêu Nhất Minh lại nói tiếp.
Bấy giờ cô mới ngẩng mặt lên, hai mắt đẫm lệ, Tiêu Nhất Minh xót xa, đột nhiên muốn ôm cô vào lòng an ủi.
“Sơ Nguyệt, em đừng khóc, thấy em khóc anh cũng rất đau lòng…”
Suy nghĩ biến thành hành động, Tiêu Nhất Minh vươn tay ôm cô mà không báo trước, Lâm Sơ Nguyệt cũng bị ngỡ ngàng mất một lúc mới giãy giụa:
“Anh, mau buông em ra đi!”
“Sơ Nguyệt…xin em hãy để anh ôm em một lát thôi, vì em quá giống Lưu Hạ, anh không thể kìm lòng được…”
Tiêu Nhất Minh năn nỉ van xin, vòng tay siết lấy eo cô càng chặt. Lâm Sơ Nguyệt dấy lên thương cảm nên mới không đẩy anh ta ra, không ngờ một màn đó lại bị Tiêu Thế Tu nhìn thấy.
Anh đứng sau bụi cây, nắm tay vò nát mấy chiếc lá cây, thái dương nổi lên gân xanh chằng chịt. Đáy mắt nhuộm cả tầng lạnh lẽo, âm u, giống như phải kiềm chế lắm mới không xông ra…
“Anh chồng!”
Được vài phút, Lâm Sơ Nguyệt không chịu được nữa mà đẩy mạnh Tiêu Nhất Minh ra, vẻ mặt mất tự nhiên, cô vuốt lại tóc tai, gạt đi nước mắt rồi đứng dậy. Tiêu Nhất Minh nhìn cô không rời, anh ta muốn giữ cô lại, vì thế mà nắm tay cô rồi nói:
“Sơ Nguyệt, em định trở về với Thế Tu à? Sau khi biết bộ mặt thật của nó hay sao?”
Cô lập tức giằng tay ra:
“Anh! Theo luật pháp em vẫn là vợ hợp pháp của Thế Tu, trừ phi chính miệng anh ấy nói anh ấy không còn yêu em nữa thì em sẽ chia tay!”
Sắc mặt Tiêu Nhất Minh sầm sì không vui, anh ta lên tiếng:
“Sơ Nguyệt, em nghĩ nó yêu em thật lòng sao? Nó chỉ coi em là kẻ thế thân của Lưu Hạ mà thôi, anh không muốn em là nạn nhân của nó nữa…”
“Anh, xin anh đừng nói nữa, chuyện giữa em và Thế Tu em sẽ tự giải quyết với anh ấy, còn chuyện của Lưu Hạ là quá khứ rồi, em là em, cô ấy là cô ấy, em cũng mong anh đừng tìm kiếm hình bóng của cô ấy trong em nữa. Em thấy hơi mệt, em xin phép đi trước, chào anh.”
Lâm Sơ Nguyệt nói một cách dứt khoát sau đó rời đi, Tiêu Nhất Minh hậm hực không vui, anh ta đá văng hòn sỏi dưới đất, miệng lầm bầm chửi thề.
Cô trở về phòng ăn, lão thái thái cùng thấy cả ba người cùng đi mà mãi không trở về thì cũng sốt ruột, đang định bảo người hầu đi kiểm tra xem thế nào. Đúng lúc đó thì Lâm Sơ Nguyệt quay lại.
“Sơ Nguyệt, có chuyện gì thế? Thế Tu và Nhất Minh cũng chưa thấy quay lại?” Lão thái thái lo lắng hỏi.
Cô đang định trả lời thì người hầu chạy vào báo tin rằng Tiêu Thế Tu thấy hơi mệt nên ra xe trước.
“Nhị thiếu gia nói đợi nhị thiếu phu nhân ở trong xe ạ.”
Lão thái thái dường như không hài lòng:
“Thằng nhóc này chưa ăn uống gì đã muốn trở về nhà rồi.”
“Bà nội, chắc là anh ấy mệt ạ, cháu xin phép cùng anh ấy về trước ạ…”
Lâm Sơ Nguyệt cúi chào bà, sau đó cầm túi xách rời đi, đi ra tới cửa thì chạm mặt Tiêu Nhất Minh, cô cũng chỉ nhẹ gật đầu coi như chào hỏi rồi lướt qua anh ta.
“Bà nội, cháu cũng về đây ạ.” Tiêu Nhất Minh bế Tiêu Bảo Bảo trên tay bà, chào hỏi qua loa rồi cũng ra về.
Lão thái thái không hiểu chỉ trong vòng một khoảng thời gian mà giữa ba người xảy ra chuyện gì, bà buồn bã nhìn mâm cơm đã nguội ngắt, thở dài một hơi.
Lâm Sơ Nguyệt đi về hướng chiếc xe ô tô đã đậu sẵn, khi chỉ cách nó khoảng chừng mười bước chân thì cổ tay bỗng nhiên bị kéo lại.
“Anh? Anh làm gì vậy? Mau buông em ra đi!”
Cô khó chịu phản kháng, Tiêu Bảo Bảo đúng lúc đó gọi:
“Mami ơi, mami không nhớ ra con à?”
Cậu bé nhìn cô với cặp mắt đáng thương, Lâm Sơ Nguyệt khó xử đáp:
“Cô đã nói rồi, cô không phải mẹ của cháu.”
“Bảo Bảo dạo gần đây bị bệnh chẳng chịu ăn uống gì, nghe nói em có tài chữa bệnh bằng phương pháp châm cứu, xin em hãy giúp Bảo Bảo…”
Tiêu Nhất Minh nói.
Lâm Sơ Nguyệt khó xử vô cùng, bên trong xe Tiêu Thế Tu âm thầm siết chặt nắm tay, khớp xương kêu lên răng rắc.
“Xin em đấy…anh chỉ tin mỗi mình em mà thôi, Bảo Bảo sợ đến bệnh viện, cũng không chịu uống thuốc.”
Đối mặt với lời khẩn cầu của anh ta, cô khó lòng mà từ chối được.
“Được, nhưng em không chắc chắn sẽ đến đâu.”
Tiêu Nhất Minh nghe cô nói thế mới chịu buông tay ra.
“Cảm ơn em.”
Vừa mới mở cửa lên xe, Lâm Sơ Nguyệt đã cảm nhận được bầu không khí lạnh lẽo phát ra từ Tiêu Thế Tu, anh nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, đôi môi thốt ra những từ lạnh như băng:
“Em và anh ta vừa nói chuyện gì với nhau thế hả?”
Cô không hề giấu giếm mà nói thẳng:
“Anh ấy nói Bảo Bảo gần đây không chịu ăn uống gì, nghe nói em biết dùng ngân châm trị bệnh nên muốn nhờ em xem hộ bệnh tình của thằng bé mà thôi.”
Tiêu Thế Tu nhếch môi cười khẩy:
“Chỉ đơn thuần là xem bệnh thôi sao? Có bao nhiêu bác sĩ giỏi hơn em chứ? Tại sao lại cần tới em?”
Lâm Sơ Nguyệt nhíu mày, cô không chịu nổi cái giọng điệu móc mỉa này của anh, anh nói giống như là cô làm chuyện gì sai trái vậy.
“Ý của anh là sao?”
“Ý của anh là em đừng đến đó nữa, cắt đứt liên lạc với anh ta đi!”
Tiêu Thế Tu không kiềm chế được mà hơi cao giọng như ra lệnh. Lâm Sơ Nguyệt nhíu mày, sự khó chịu nãy giờ được dịp bộc bạch ra hết:
“Tại sao? Anh sợ anh ấy sẽ nói gì với em à?”
Anh bị cô chọc cho tức thêm, ánh mắt nhìn cô đăm đăm. Lâm Sơ Nguyệt cười nhạt, nói:
“Tiêu Thế Tu, em muốn nghe tất cả mọi chuyện từ chính miệng anh nói ra, em vẫn tin anh, nhưng anh lại trốn tránh và áp đặt em phải như thế này, thế kia. Em cũng biết tổn thương chứ?”
Tiêu Thế Tu như quả bóng bị xì hơi, anh hít sâu một hơi, hạ giọng xuống mềm mỏng nhất có thể:
“Anh xin lỗi…”
“Em không muốn nghe lời xin lỗi, em muốn nghe anh giải thích.” Cô ngắt lời anh.
Tiêu Thế Tu thở dài một tiếng, cuối cùng nói:
“Được. Về nhà anh sẽ nói hết mọi chuyện cho em.”
Chiếc xe ô tô chậm rãi lăn bánh, trở về ngôi biệt thự xa hoa, Lâm Sơ Nguyệt thấy khoé môi anh có vết bầm, dường như là do cú đấm ban nãy mà Tiêu Nhất Minh để lại, cô lại mềm lòng muốn hỏi han anh, nhưng cô nhẫn nhịn xuống trong lòng…
Khoảng hai mươi phút sau, xe ô tô đã đến nơi, Lâm Sơ Nguyệt mở cửa xuống xe, Tiêu Thế Tu bị mắc bánh xe lăn ở cửa nên không vào được, anh ngẩng đầu nhìn cô bằng ánh mắt đầy chờ mong.
Khoé môi Lâm Sơ Nguyệt khẽ giật một cái, về đến nhà rồi mà anh còn giả vờ làm gì?
Ngô quản gia thấy vậy đang định tới giúp anh một tay để nhấc xe lăn lên, lập tức bị anh lườm cho một cái cháy mặt.
Ông ta vội vàng rút tay lại với tốc độ như tên bắn, Lâm Sơ Nguyệt bèn đi tới nhấc xe lên cho anh. Lúc này người đàn ông nhỏ mọn nào đó mới mỉm cười hài lòng.
Cô đẩy xe anh lên phòng, vừa mới vào một cái còn chưa kịp đóng cửa thì Tiêu Thế Tu đã đứng phắt dậy khỏi xe lăn rồi ép cô vào tường, động tác còn nhanh hơn cả một cái chớp mắt.
“Ưm…”
Đôi môi của Lâm Sơ Nguyệt bị anh ngậm lấy, đầu lưỡi Tiêu Thế Tu nhanh nhẹn luồn vào không cho cô cơ hội để chạy trốn, hô hấp trong ngực bị anh đoạt mất, cô thở hổn hển, vùng vẫy giãy giụa, liền lập tức bị anh giữ chặt hai tay và hai chân.
“Ưm…ưm…” Lâm Sơ Nguyệt mở to mắt nhìn anh, cằm nhỏ bị anh giữ chặt không buông, bên dưới bỗng nhiên chạm phải thứ gì đó cứng cáp…
Tiêu Thế Tu như lửa gần rơm, anh ép chặt cô vào người mình, cô định cắn cho anh một cái nhưng nhìn thấy vết bầm bên khoé môi anh thì lại không nỡ.
Anh thấy cô không còn giãy giụa nữa, trong lòng thầm vui mừng, một tay càn rỡ vuốt ve bờ mông cô, Lâm Sơ Nguyệt khẽ run rẩy, cô muốn giận anh lắm nhưng đối mặt với người đàn ông này, cô hoàn toàn bị anh cám dỗ nên không thể giận nổi.
“Ha…bảo bối…”
Tiêu Thế Tu rời môi cô, hôn một đường từ cổ xuống ngực cô, lúc nãy nhìn thấy cô ôm Tiêu Nhất Minh anh như phát điên lên được, phải nhẫn nhịn lắm mới không xông tới đánh cho anh ta một trận.
Bây giờ ôm cô anh phải xoá hết đi mọi dấu vết của Tiêu Nhất Minh mới được, Lâm Sơ Nguyệt chỉ thấy trước ngực mình mát rượi, đối diện với đôi gò bồng đảo trắng ngần mầm mạo được che bởi áo lót màu đen, cổ họng Tiêu Thế Tu khô rát khó tả.
Anh vạch áo cô ra, hôn lên nụ hoa hồng nhỏ, Lâm Sơ Nguyệt bủn rủn cả người, thanh âm yếu ớt thốt lên:
“Tiêu Thế Tu, anh mau buông em ra…”
“Phải trừng phạt em vì cái tội dám ôm người đàn ông khác…”
Anh khẽ nói.
Lâm Sơ Nguyệt đờ người, ôm ư? Vậy là anh đã nhìn thấy rồi sao?
Tiêu Thế Tu quan sát vẻ mặt cô lúc đó, anh cắn một cái lên nụ hoa như trừng phạt. Lâm Sơ Nguyệt liền không kìm được mà bật ra tiếng rên rỉ.
“A…”
Thanh âm mềm mại yêu kiều đó khiến cho mọi tế bào trong anh sôi sục. Một tiếng “cạch” khẽ khàng vang lên, chiếc áo lót của cô đã tuột xuống bên dưới.
“A…đồ bại hoại, mau thả em ra…”
Cô phản kháng một cách yếu ớt, hai gò má ửng hồng, nóng như bị hun, Tiêu Thế Tu ngoan ngoãn thả cô ra, nhưng là thả lên trên giường.
“Ưm…”
Cô đánh thùm thụp lên vai anh, bên dưới cảm nhận được bàn tay của anh đang ở bên trong.
“Không…”
Lâm Sơ Nguyệt uốn éo eo nhỏ muốn trốn tránh, hạ thân lại truyền tới khoái cảm, khoé môi anh nở một nụ cười gian xảo, anh biết nơi nào trên cơ thể cô là điểm nhạy cảm, chỉ cần anh muốn là cô không thể phản kháng.
Cô cắn môi để ngăn tiếng rên rỉ phát ra từ mình, nhưng vô ích thôi vì Tiêu Thế Tu đã cởi quần áo, cơ thể hoàn mỹ săn chắc hiện ra dưới mắt cô, nháy mắt hoà hợp làm một với cô.
“Ư…”
Đôi mắt của Lâm Sơ Nguyệt như phủ một tầng sương mỏng, cô lườm anh một cái, ấm ức cắn chặt môi, Tiêu Thế Tu vừa xót vừa thương, anh ôm cô ngồi dậy trên đùi mình, tư thế này khiến cho anh vào sâu tới tận cùng.
Cô bám vào vai anh, hai tay vừa cào vừa cấu vừa cắn như phát tiết tâm trạng âm ức của mình lúc này, Tiêu Thế Tu để mặc cho cô làm gì thì làm, anh vẫn dịu dàng vuốt tóc cô, nhưng bên dưới thì lại cuồng nhiệt khi dễ cô.
Trong căn phòng yên ắng, âm thanh ái muội giữa hai người càng rõ ràng, Lâm Sơ Nguyệt mơ màng nhìn về phía cửa, cánh cửa còn chưa được đóng hẳn. Cô ngượng tới chín cả mặt, cắn vào hõm vai anh bắt anh đi ra đóng cửa.
“Cửa…cửa còn chưa đóng hết kìa…”
“Em kêu dễ nghe một chút, gọi ông xã đi, anh sẽ ra đóng cửa…”
Cái gì mà dễ nghe?
Lâm Sơ Nguyệt thầm mắng anh, cô không muốn bị ai đó nhìn thấy, cuối cùng đành phải thoả hiệp với anh.
“A…ông xã…anh mau đóng cửa đi…”
Tiêu Thế Tu mỉm cười hài lòng, anh bế cô trên tay rồi đứng dậy đi tới khoá cửa, mỗi bước đi làm nơi đó va chạm nhiều hơn, Lâm Sơ Nguyệt ấm ức phát khóc, liên tục cắn anh mấy cái liền…
Bầu không khí trong phòng nóng bỏng và ngọt ngào, Lâm Sơ Nguyệt lần đầu cảm nhận rõ ràng câu nói đầu giường cãi nhau, cuối giường làm hoà…
Khoảng chừng mấy tiếng sau, Lâm Sơ Nguyệt uể oải ôm cái lưng đau của mình nằm trên người Tiêu Thế Tu, trong lòng thầm mắng anh hàng vạn lần, bàn tay anh đặt trên bờ lưng trắng ngần của cô vuốt ve dọc sống lưng, dường như vẫn còn ham muốn.
Cô chống tay trước ngực anh rồi nhổm người dậy, đối diện với đôi mắt sâu không thấy đáy đó, bèn cất lời:
“Anh đừng tưởng làm thế này thì em sẽ bỏ qua cho anh, mau giải thích chuyện của anh Tiêu Nhất Minh đi.”
Tiêu Thế Tu đang thoải mái, nhắc tới Tiêu Nhất Minh phút chốc vẻ mặt sầm sì không vui.
“Được.”
Anh trả lời, ánh mắt không rời khỏi đôi gò bồng đảo trắng ngần phập phồng kia.
“Mau nói.”
Lâm Sơ Nguyệt nghiêm khắc thúc giục anh, nếu là lúc trước thì cô làm gì dám cưỡi trên người anh thế này, tất cả là do anh dung túng cô quá nhiều rồi.
“Chuyện em giống với Lưu Hạ là sự thật, nhưng anh không yêu cô ta. Tiêu Nhất Minh hiểu lầm anh trong vụ tai nạn xe hai năm trước là anh hại chết cô ta.”
“Vậy cô gái chụp cùng với anh là ai?”
“Cô gái đó là..” Tiêu Thế Tu định nói đó là cô nhưng lờ đến miệng thì ngưng lại.
Lâm Sơ Nguyệt thấy anh bỗng nhiên im lặng, cô lại lên tiếng thúc giục anh một lần nữa:
“Anh mau nói đi.”
Sau một hồi, anh mới chậm rãi lên tiếng:
“Nếu anh nói đó là em thì em có tin không?”
“Sao…? Anh vừa nói gì?”
Lâm Sơ Nguyệt tất nhiên là không tin, hai tay bấu chặt vào bả vai anh, sao người đó có thể là cô được?
“Bảo bối, người đó chính là em. Hai năm trước chúng ta đã gặp nhau rồi…”
Cô nhìn anh, vẻ mặt ngập tràn hoang mang. Đã như vậy thì tại sao cô không nhớ một chút nào cả? Đôi môi cô run rẩy cất tiếng hỏi:
“Thế Tu, vậy tại sao em không hề nhớ một chút gì cả? Đã xảy ra chuyện gì?”
Trong mắt Tiêu Thế Tu hiện lên sự đau đớn không diễn tả được bằng lời, anh ôm siết eo cô làm cánh tay nổi lên cả gân xanh:
“Bảo bối, anh không lừa dối em, nhưng anh hận chính bản thân mình vì đã không bảo vệ em thật chu toàn, để em phải hứng chịu cú sốc đó…”
Lâm Sơ Nguyệt hoang mang tột độ, cô nhìn vào mắt anh nhằm tìm kiếm thứ gì đó, những lời anh nói là sự thật sao?
“Nếu như anh nói sự thật, em từng gặp anh và yêu anh thì sao em có thể quên anh được? Thế Tu, em sẽ không quên người mà em yêu đâu…”
Lúc này cô không biết nên tin vào lời nói của anh hay là tin vào bản thân của mình nữa, cô hỏi:
“Tại sao đến bây giờ anh mới nói cho em biết? Tại sao anh phải giả vờ là một kẻ tàn phế?”
“Bởi vì mãi sau này anh mới biết em là con gái của Lâm gia chứ không phải là cô gái ở thôn làng nghèo đó nữa, anh giả vờ là một kẻ tàn phế để chờ cơ hội lật mặt Lưu Hạ.”
“Lật mặt Lưu Hạ? Không phải cô ta chết rồi sao?”
Tiêu Thế Tu lắc đầu:
“Không, cô ta chưa chết, cô ta vẫn còn sống.”
Lâm Sơ Nguyệt kinh ngạc vô cùng “Vậy bây giờ cô ta đang ở đâu?”
Tiêu Thế Tu lắc đầu:
“Vụ tai nạn hai năm trước Tiêu Nhất Minh cứ tưởng là cô ta đã chết rồi, nhưng anh xét nghiệm kết quả Adn trên tóc của cái xác đó thì thấy không phải là của cô ta.”
Cô dần cảm nhận được trong chuyện này có rất nhiều sự đáng ngờ, nếu như Lưu Hạ còn sống thì tại sao không trở về? Bây giờ cô ta đang ở đâu?
“Thực ra…” Tiêu Thế Tu vuốt tóc cô một cái, thở dài:
“Là cô ta giống em chứ không phải là em giống cô ta, chỉ là Tiêu Nhất Minh không biết có sự tồn tại của em trước đó mà thôi.”
Lâm Sơ Nguyệt càng nghe càng cảm thấy rối ren, sự thật giống như một tấm màn che mà bây giờ người nắm giữ chìa khoá chính là Lưu Hạ. Cô ngẩng đầu nói với anh:
“Thế Tu, sao anh không nói chuyện này cho Tiêu Nhất Minh biết? Bao năm qua anh tình nguyện bị hiểu lầm như thế, vì sao?”
Anh chỉ nhếch môi cười rất nhẹ:
“Có nói thì anh ta cũng chẳng tin, anh ta lún quá sâu vào đoạn tình cảm với Lưu Hạ rồi.”
Lâm Sơ Nguyệt buồn bã, bỗng nhiên chủ động ôm cổ anh, mềm mại nói:
“Thế Tu, em tin anh. Em nhất định sẽ cố gắng nhớ ra hai năm trước chúng ta đã trải qua những gì…”
Cho dù là quá khứ, hiện tại hay là tương lai cũng chẳng quan trọng bằng người đàn ông trước mặt. Lâm Sơ Nguyệt yêu anh và không muốn rời xa anh, mặc kệ phía trước là khó khăn gì đi chăng nữa…
Tiêu Thế Tu dịu đang vuốt tóc cô, đôi môi nở nụ cười, đáy mắt ôn nhu vô hạn. Anh đột nhiên lật người đè cô xuống giường, nơi đó ái muội cọ cọ với cô:
“Được rồi. Chuyện đó tạm thời gác sang một bên đi, bây giờ anh chỉ muốn em xoa dịu anh thôi…”
Lâm Sơ Nguyệt đỏ mặt, ấp úng hỏi:
“Xoa dịu bằng cách nào?”
Khoé môi anh cong thành một đường, cúi đầu ghé sát vào tai cô rồi nói:
“Giống như lúc nãy đó, bảo bối…”
Anh vừa dứt lời bèn đẩy người vào trong cô, Lâm Sơ Nguyệt bám vào vai anh rên rỉ mỹ miều, Tiêu Thế Tu mỉm cười, vẻ mặt đắc ý hôn cô, đầu lưỡi nhẹ tách hai hàm răng nhỏ mà đi vào quấn quýt với môi lưỡi cô, một tay đặt trên bầu ngực sữa mà xoa nắn thành đủ hình dạng, một tay nâng hông cô lên để tiến sâu vào hơn. Lâm Sơ Nguyệt thở hổn hển, ánh mắt mù mờ mê đắm nhìn anh, đầu óc hiện tại chẳng muốn suy nghĩ gì nhiều nữa, chỉ muốn đắm chìm cùng anh hết đêm nay…
Trong căn phòng mập mờ hư ảo, hai bàn tay đan siết lấy nhau như muốn mãi mãi không chia lìa…
Bình luận facebook