Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 116-121
“Em nói gì cơ?” Hơi thở trong ngực anh bỗng nhiên ngừng lại.
Lâm Sơ Nguyệt nhớ lại những gì xảy ra trước kia, thì ra mọi chuyện là như thế. Hoá ra bọn họ đã quen nhau từ rất lâu trước đây rồi…
Hai năm trước.
Lâm Sơ Nguyệt là người con gái xinh đẹp nhất trong làng, vậy nên có rất nhiều người đàn ông thích cô, cũng có rất nhiều người đố kỵ với cô, trong đó bao gồm cả Lưu Hạ.
Cô ta trái ngược hoàn toàn với Lâm Sơ Nguyệt, cô ta có dung mạo xấu xí, thế nên trong lòng cô ta rất căm ghét cô. Mỗi ngày cứ dần dần tiếp diễn như thế, lòng đố kỵ trong Lưu Hạ càng lớn, cho đến một ngày Tiêu Thế Tu cùng Tiêu Nhất Minh xuất hiện.
Anh cùng với Tiêu Nhất Minh tới khu vực đó để khảo sát một dự án, Tiêu Nhất Minh vô tình bị rắn cắn, không ngờ anh ta lại được Lâm Sơ Nguyệt cứu giúp, từ khoảnh khắc đó anh ta đã đem lòng yêu cô nhưng Lâm Sơ Nguyệt lại từ chối.
Ngược lại Lưu Hạ lại để mắt tới Tiêu Thế Tu, cô ta lấy hết can đảm để thổ lộ với anh nhưng nào ngờ cô ta lại nhìn thấy cảnh tượng anh ôm hôn Lâm Sơ Nguyệt gần bờ sông. Lưu Hạ không chấp nhận được sự thật này, dựa vào đâu mà năm lần bảy lượt Lâm Sơ Nguyệt luôn được đàn ông săn đón? Bây giờ cô được Tiêu Nhất Minh yêu thương rồi mà vẫn quyến rũ Tiêu Thế Tu, Lưu Hạ nuốt ấm ức cùng căm hận vào bên trong, cô ta lấy trộm hết tiền của mẹ lên thành phố phẫu thuật thẩm mỹ rồi quay về tìm Tiêu Nhất Minh. Cô ta thành công lừa Tiêu Nhất Minh rằng mình chính là Lâm Sơ Nguyệt, còn sợ mình bị phát hiện nên cô ta đã đẩy ngã Lâm Sơ Nguyệt khiến cô mất trí nhớ, hoàn toàn quên đi Tiêu Thế Tu.
Lưu Hạ thành công bước vào nhà họ Tiêu mà Tiêu Nhất Minh không mảy may nghi ngờ gì, còn lên tiếng cảnh cáo Tiêu Thế Tu không được bôi nhọ danh dự của Lưu Hạ khi anh nói cô ta thực chất chỉ là kẻ giả mạo. Sau đó một thời gian thì cô ta mang thai, Lâm Sơ Nguyệt cũng bị đưa đến một nơi khác mà Tiêu Thế Tu không thể tìm được cô nữa, cứ tưởng mọi chuyện sẽ kết thúc nhưng không ngờ Lưu Hạ bị tai nạn, dung nhan của cô ta vì thế cũng bị hủy, cô ta phải ra nước ngoài để phẫu thuật và chờ thời gian hồi phục.
Lâm Sơ Nguyệt vẫn nhớ rõ ràng khi đó Lưu Hạ cùng cô đi hái thuốc, cô ta bịt kín mặt mũi và bảo mình bị cảm, cô không hề nghi ngờ gì, trong lúc đang tập trung hái thuốc nên không chú ý bị cô ta đẩy ngã xuống….Mọi chuyện có lẽ sẽ chìm vào quên lãng nếu như Tiêu Thế Tu không phát hiện ra cô chính là Lâm Sơ Nguyệt.
“Thế Tu, em xin lỗi vì đến tận bây giờ mới nhớ ra anh.” Lâm Sơ Nguyệt vừa nói vừa rơi nước mắt, Tiêu Thế Tu xúc động tới nỗi hai mắt đỏ hoe, anh bất ngờ ôm chặt cô vào ngực, giọt nước mắt nóng hổi bên khóe mi cuối cùng cũng rơi xuống.
“Bảo bối, anh xin lỗi vì lúc đầu không biết em mất trí nhớ, anh đã giận dữ và hiểu lầm em…”
Lâm Sơ Nguyệt lắc đầu, nước mắt thấm đẫm vai áo anh, không ai trong bọn họ là người có lỗi cả mà lỗi là do Lưu Hạ gây ra.
“Thế Tu, không phải là lỗi của anh, là do Lưu Hạ, chính cô ta đã đẩy ngã em khiến em mất trí nhớ.”
Tiêu Thế Tu xoa đầu cô dịu dàng nhưng trong mắt đong đầy cuồng nộ, anh đã nhẫn nhịn hai năm trời là quá đủ rồi, bây giờ anh sẽ bắt cô ta phải đền tội.
“Hôm qua cô ta vừa mới đến phòng bệnh của bà nội, còn nữa, người trong clip lần trước cũng là cô ta. Cô ta đã trở về rồi.” Thanh âm của Tiêu Thế Tu đầy băng lãnh.
Lâm Sơ Nguyệt ngạc nhiên, cô chôn mặt vào ngực anh, hai cánh tay mảnh khảnh ôm chặt thắt lưng anh, cho dù bây giờ có chuyện gì xảy ra đi nữa thì cô cũng nhất quyết không buông tay người đàn ông này.
….
Trong phòng bệnh của Tiêu Bảo Bảo.
Cậu đang ngồi chán chường trên giường bệnh thì bỗng nhiên cánh cửa được mở ra, Tiêu Bảo Bảo cứ ngỡ đó là y tá nhưng không phải, người đến là một người phụ nữ mặc một chiếc váy đen bó sát, cô ta đeo kính râm, đôi môi đỏ rực nở nụ cười nhìn cậu rồi nói:
“Bảo Bảo, đã lâu không gặp.”
Chiếc xe ô tô đồ chơi trong tay cậu rơi xuống đất, Tiêu Bảo Bảo sửng sốt nhận ra giọng nói quen thuộc đó.
“Mẹ…?”
Lưu Hạ tháo kính râm ra, chạy tới ôm chầm lấy cậu:
“Đúng rồi, là mẹ đây!”
“Mẹ…có đúng là mẹ không?” Tiêu Bảo Bảo ngỡ ngàng, dường như vẫn còn chưa tin vào sự thật này.
“Chính là mẹ đây.” Lưu Hạ khẳng định, sau khi cậu nhìn kỹ khuôn mặt của cô ta thì mới khóc nói:
“Mẹ…mẹ đi đâu mà bây giờ mới về với con?”
Tiêu Bảo Bảo khóc thút thít đáng thương vô cùng, đúng lúc đó thì Tiêu Nhất Minh vào tới nơi, anh ta vừa nhìn thấy cô ta thì đã kinh ngạc, hộp bánh kem cầm trên tay liền rơi xuống đất.
“Ba ơi! Mẹ về rồi!”
Tiêu Bảo Bảo hô lên một tiếng. Tiêu Nhất Minh dụi mắt mấy cái, lững thững bước tới trước mặt Lưu Hạ.
“Chuyện này là sao? Em là Lâm Sơ Nguyệt à?”
Nụ cười trên môi Lưu Hạ bỗng nhiên cứng đờ, Tiêu Nhất Minh đã gặp Lâm Sơ Nguyệt rồi sao? Cô ta bỗng nhiên kiễng chân lên, hai tay vòng qua cổ của anh ta rồi áp môi mình lên môi Tiêu Nhất Minh, đầu lưỡi ẩm ướt len vào cuốn lấy lưỡi của anh ta mút nhẹ…
Tiêu Nhất Minh đờ người không chút phản ứng, Lưu Hạ bĩu môi nhìn anh ta, nũng nịu nói:
“Nhất Minh, tới vợ của anh cũng không nhận ra sao?”
“Em…”
Anh ta lắp ba lắp bắp không nói nên lời, anh ta vẫn chưa thể nào tin nổi người trước mắt là Lưu Hạ. Nhưng giọng nói đúng là của cô ta chứ không phải là của Lâm Sơ Nguyệt.
“Không phải là em chết rồi hay sao?”
“Em vẫn chưa chết, sau tai nạn em bị huỷ dung cho nên phải ra nước ngoài phẫu thuật thẩm mỹ.” Lưu Hạ sụt sịt nói.
“Vậy tại sao em không nói cho anh biết?!” Tiêu Nhất Minh nắm chặt hai bả vai cô ta chất vấn.
Lưu Hạ chớp mắt hoảng hốt:
“Nhất Minh, em xin lỗi…vì em sợ phẫu thuật không thành công, em trở nên xấu xí lúc đó em không có can đảm để gặp anh. Thà rằng cứ để anh nghĩ em đã chết rồi còn hơn…”
Tiêu Nhất Minh nhìn dáng vẻ của cô ta không giống như nói dối, anh ta bắt đầu tin tưởng hơn, nhưng sự trở về của cô ta làm cho anh ta bỗng chốc không thích ứng được, Tiêu Nhất Minh nhận ra mình không hề vui mừng như anh ta tưởng nữa mà hiện tại anh ta lại nhớ đến Lâm Sơ Nguyệt.
“Nhất Minh, anh giận em à?” Lưu Hạ thấy anh ta không nói gì, bèn hỏi.
“Không, chỉ là anh vẫn chưa tin rằng em vẫn còn sống.” Tiêu Nhất Minh trả lời một cách gượng gạo.
Lưu Hạ ôm chầm anh ta, tựa đầu mình vào ngực anh ta, nức na nức nở bộc bạch:
“Nhất Minh, em cũng nghĩ mình sẽ không bao giờ được gặp anh nữa, hai năm qua em rất nhớ anh và Bảo Bảo…”
Tiêu Nhất Minh bị những lời nói của cô ta làm cho mềm lòng, anh ta cố gắng xua tan đi hình bóng của Lâm Sơ Nguyệt trong đầu, nhẹ nhàng vuốt tóc Lưu Hạ, nói:
“Ngốc quá, cho dù em có thế nào thì anh vẫn sẽ yêu em.”
Lưu Hạ nhếch môi cười lạnh, yêu sao? Anh chỉ yêu cái vẻ bề ngoài này mà thôi, nếu như cô ta không xinh đẹp thì Tiêu Nhất Minh có yêu cô ta hay không?
“Nhất Minh…”
Cô ta từ ngực anh ta ngẩng đầu lên, khoé mắt đỏ hoe đáp:
“Em…em muốn thú nhận chuyện này với anh.”
“Là chuyện gì?”
Lưu Hạ sụt sà sụt sịt, nói:
“Nhất Minh, thực ra ngoài chuyện bị tai nạn ra thì em còn một chuyện nữa nên mới không dám quay trở về….”
Tiêu Nhất Minh nhìn cô ta chờ đợi, Lưu Hạ kể lại mọi chuyện:
“Thực ra, em và…Thế Tu đã xảy ra một số chuyện, vậy nên em đã mang thai con của Thế Tu, lần này trở về có đem theo con của Thế Tu nữa….”
“Em nói cái gì?” Tiêu Nhất Minh trợn tròn mắt, cảm giác như có sét vừa đánh ngang tai anh ta.
“Em…em…” Lưu Hạ rơi nước mắt, nức nở:
“Em không biết gì hết, trong một lần say em bị Thế Tu cưỡng ép, em không dám nói với anh, em bị Thế Tu uy hiếp. Em sợ lắm Nhất Minh…”
Những giọt nước mắt của cô ta thi nhau rơi xuống, những lời nói đó châm vào lòng Tiêu Nhất Minh một ngòi nổ, Lưu Hạ khóc nói:
“Nếu anh không tin có thể đem thẳng bé đi xét nghiệm, nó đích thực là con của Thế Tu…”
Lồng ngực của Tiêu Nhất Minh phập phồng lên xuống, gân xanh trên trán nổi lên giần giật chứng tỏ anh ta đang rất tức giận. Anh ta được Lưu Hạ đưa tới một nhà trẻ gặp gỡ đứa bé đó, đúng là đường nét trên khuôn mặt hao hao giống Tiêu Thế Tu, Tiêu Nhất Minh lấy mấy sợi tóc của nó rồi đem đi xét nghiệm ADN.
Trong lúc chờ đợi kết quả xét nghiệm, trong lòng Tiêu Nhất Minh nóng như lửa đốt, nếu đứa bé đó là con của Tiêu Thế Tu thì…mới chỉ nghĩ thế thôi anh ta đã như phát điên lên được, Lưu Hạ sẽ không nói dối. Vậy cứ đợi kết quả xét nghiệm là biết.
Cuối cùng kết quả xét nghiệm cũng đã có, Tiêu Nhất Minh mở ra xem, hai mắt mở to chấn động, kết quả này….xác định đúng hai người là cha con.
“Thế Tu…mày được lắm!” Tiêu Nhất Minh nghiến răng ken két, anh ta phóng xe ô tô tới nhà tìm Tiêu Thế Tu.
Bấy giờ Tiêu Thế Tu đang ở trong bệnh viện cùng với lão thái thái, ba ngày ở bệnh viện bà đã khoẻ hơn nhiều rồi, chuẩn bị xuất viện được rồi. Đúng lúc đó Tiêu Nhất Minh đá toang cánh cửa, hằm hằm lao vào đấm cho Tiêu Thế Tu một cú thật mạnh.
“Thằng khốn!”
Lão thái thái hốt hoảng la lên:
“Chuyện gì thế này?!”
“Thằng khốn nạn! Mày đúng là không bằng loài cầm thú! Hôm nay tao phải giết chết mày!”
Mặc kệ sự có mặt của lão thái thái, Tiêu Nhất Minh vẫn ra tay đánh Tiêu Thế Tu mà không hề kiêng nể, vừa đánh vừa chửi, anh cũng không nhịn nữa mà vung nắm đấm đánh lại Tiêu Nhất Minh.
“Bốp!”
Anh ta hứng trọn cú đấm của anh, đầu óc tức thì choáng váng, hai chân lùi lại phía sau. Tiêu Thế Tu đứng dậy, nhổ toẹt nước bọt cùng máu xuống đất.
“Thế Tu…cháu…cháu có thể đứng dậy được từ bao giờ?”
Lão thái thái kinh ngạc không thôi, lúc này Tiêu Nhất Minh lại lao vào đánh nhau với anh tiếp….
“Hai đứa mau dừng lại đi! Đừng đánh nhau nữa!” Lão thái thái hét lên.
Tiêu Thế Tu và Tiêu Nhất Minh lao vào nhau như hai con sư tử điên cuồng muốn cắn xé đối phương, một người không học võ và không rèn luyện thể chất nhiều như Tiêu Nhất Minh thì làm sao mà là đối thủ của Tiêu Thế Tu được.
“Bốp!” Tiêu Thế Tu tung nắm đấm vào mạn sườn của anh ta, tuy nhiên vẫn không dùng hết sức lực của mình.
Tiêu Nhất Minh đau đớn gập người, lùi lại phía sau, lão thái thái bèn lao tới chặn trước mặt anh ta, ngăn cản Tiêu Thế Tu.
“Đủ rồi! Đừng đánh nhau nữa! Hai đứa không coi lời của bà nói ra cái gì nữa hay sao?”
Nắm đấm của anh hạ xuống, Tiêu Nhất Minh vẫn hằm hằm nhìn anh, trong mắt đong đầy lửa giận ngút trời.
Lồng ngực Tiêu Thế Tu phập phồng lên xuống, Tiêu Nhất Minh bấy giờ mới lên tiếng:
“Bà nội, người đứng trước mặt bà đây không xứng đáng là con cháu của Tiêu gia!”
“Nhất Minh, sao hôm nay cháu lại hành xử hồ đồ thế? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Bà nội, Lưu Hạ đã trở về rồi, cô ấy nói cô ấy chưa chết, cô ấy trở về mang theo con của Thế Tu, còn nói đó là do nó lợi dụng lúc say mà cưỡng hiếp cô ấy!”
“Cháu nói cái gì?” Lão thái thái trợn tròn mắt không tin nổi.
Tiêu Thế Tu sa sầm nét mặt, Tiêu Nhất Minh lại chỉ thẳng ngón tay vào mặt anh mắng:
“Sự thật đúng là như thế! Cháu đã xét nghiệm ADN của nó và đứa bé kia rồi, thằng bé đích thị là con của nó, Tiêu Thế Tu tao không ngờ mày lại có lòng dạ hiểm độc thế, lại còn lừa dối bà nội rằng mình bị què chân nữa!”
Lão thái thái không nghe nổi nữa, bà choáng váng loạng choạng chực ngã. Tiêu Nhất Minh vội vàng đỡ lấy bà, trong khi đó Tiêu Thế Tu đưa tay ra thì lại bị bà gạt đi, lão thái thái hướng tới anh nói:
“Thế Tu, bà đã tin tưởng cháu, vậy mà cháu lại lừa dối bà hay sao?”
“Bà nội…những lời mà người phụ nữ kia nói bà lại tin hay sao? Tiêu Nhất Minh anh bị dắt mũi bao lâu nay, anh còn không biết?”
Tiêu Nhất Minh cười lạnh, gạt phắt đi lời nói của anh:
“Tiêu Thế Tu, mày đừng có đánh trống lảng nữa, kết quả xét nghiệm ADN rành rành ra đấy, mày còn chối cái gì? Nếu không vì mày thì Lưu Hạ có khổ sở như vậy không?”
Sau hai năm anh cứ ngỡ Tiêu Nhất Minh sẽ sáng suốt hơn nhưng không, anh ta thậm chí còn ngu ngốc hơn cả hai năm trước nữa.
“Anh muốn nói gì thì tuỳ, nhưng tôi tuyệt đối không đụng đến móng tay của cô ta! Tiêu Nhất Minh, anh hãy mở mắt ra đi, đừng ngu muội nữa!”
Anh ta nhếch môi cười khẩy, trong mắt chỉ có sự căm hận tột cùng. Tiêu Nhất Minh nghiến răng ken két, nói:
“Tiêu Thế Tu, bây giờ mày có nói gì cũng vô ích mà thôi! Mày không xứng đáng ở nhà họ Tiêu nữa, mau cút khỏi Tiêu gia đi!”
Lão thái thái nhìn anh như chờ đợi anh sẽ giải thích nhưng anh lại không hề nói gì cả.
“Thế Tu, từ bây giờ cháu không còn là cháu của bà nữa. Cũng không còn là con cháu của Tiêu gia nữa, bà không chấp nhận một người cháu như vậy.”1
Tiêu Nhất Minh nở nụ cười hả hê nhìn anh, anh chỉ nói với lão thái thái một câu:
“Bà nội, nếu như chuyện cháu rời khỏi Tiêu gia có thể làm bà nguôi giận thì cháu sẽ đi. Còn những chuyện cháu không làm thì cháu không bao giờ thừa nhận.”
Tiêu Thế Tu nói một cách chắc chắn, sau đó hiên ngang rời đi. Lão thái thái nhìn theo bóng anh, hai mắt đỏ hoe, bà không muốn kết quả như thế này xảy ra cơ mà? Nhưng tại sao ông trời lại trớ trêu như vậy?
Sau khi anh bỏ đi, trong lòng Tiêu Nhất Minh có dễ chịu hơn một chút nhưng anh ta không thể nào quên hết mọi chuyện được. Nhất là đứa bé mà Lưu Hạ đã sinh thuộc về Tiêu Thế Tu kia.
“Nhất Minh, bà muốn đích thân kiểm tra ADN.” Lão thái thái đột nhiên cất tiếng.
“Vâng, nếu như bà muốn.”
Bác sĩ mà anh ta nhờ xét nghiệm là bác sĩ lâu năm từng thân quen với Tiêu Nhất Minh nên rất uy tín, khi xét nghiệm một lần nữa thì kết quả cho ra vẫn là như vậy, lão thái thái nhìn tận mắt, không chịu nổi nữa mà ngất xỉu.
“Bà nội!”
Ở một góc không xa, Lưu Hạ đứng nhìn hai người bọn họ, khoé môi đỏ chót cong lên cười.
Cô ta xoay người rời đi, khi đến cổng trường đại học mới ra hiệu cho tài xế dừng lại. Lưu Hạ đeo kính râm, lên sân thượng của trường rồi rải xấp tờ rơi cầm trên tay xuống, từng tờ giấy theo gió bay khắp nơi rồi rơi xuống sân trường.
Sinh viên đứng lại nhặt lên xem, sau khi đọc thông tin trên đó ai nấy đều vô cùng kinh ngạc. Lâm Nhất và Trình Khâm cũng là một trong số những người nhặt được tờ rơi đó, bọn họ cầm lên xem, ở trên tờ giấy ghi là…
“Lâm Sơ Nguyệt là tiểu tam phá hoại hạnh phúc gia đình của người khác, còn qua lại với phú nhị đại, tìm mọi cách để gả vào nhà họ Tiêu vì tiền!”
Đính kèm bên dưới là hình ảnh cô đi cùng với mấy người đàn ông đứng tuổi, xấu xí bụng phệ, và cả những ảnh nhạy cảm bị lộ trên giường.
Thông tin đó nhanh chóng được sinh viên trong trường loan ra rồi đưa lên trên mạng, làm cho Lâm Phỉ Thuý vô tình đọc được.
“Cái quái gì đây?”
Sau hôm cô ta bị Tiêu Thế Tu dạy cho một trận thì Lâm Phỉ Thuý không dám ho he một tiếng nào nữa, không ngờ hôm nay lại thấy tin tức này. Cô ta từ ngạc nhiên chuyển sang sung sướng, bật cười ngặt nghẽo:
“Lâm Sơ Nguyệt! Không ngờ chị cũng có ngày này? Đúng là cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, ác giả thì ác báo thôi!”
“Cô nói cái gì hả?”
Cánh cửa phòng đang khép hờ của Lâm Phỉ Thuý bị Lâm Nhất đẩy mạnh ra, vẻ mặt đỏ bừng vì giận dữ.
Sự xuất hiện của anh ta làm cho cô ta giật mình nhưng rất nhanh Lâm Phỉ Thuý đã hếch mặt lên rồi nói:
“Thì sao? Tôi nói sai chỗ nào à?”
“Tôi cấm cô không được xúc phạm tới Lâm Sơ Nguyệt!” Lâm Nhất chỉ vào mặt cô ta mà mắng.
Lâm Phỉ Thuý cười khẩy một cái, cô ta đứng dậy lại gần anh ta hơn, vẻ mặt không có lấy môt tia sợ hai, còn khinh bỉ nói rằng:
“Lâm Nhất, anh dựa vào đâu mà bắt tôi không được xúc phạm tới cô ta? Anh là anh trai của cô ta chứ có phải là anh trai của tôi đâu?”
Lâm Nhất nghiến răng ken két, ánh mắt giận dữ tức giận, vì thế mà không kiềm chế được vung tay lên tát cho cô ta một cái. Lâm Phỉ Thuý bị tát đau, gương mặt lệch hẳn sang một bên, gò má cũng tức thì đỏ bừng lên.
“Anh dám tát tôi?” Cô ta trợn tròn mắt như không tin nổi.
Từ nhỏ đến lớn, tất cả mọi người đàn ông xung quanh đều yêu quý và bệnh vực Lâm Sơ Nguyệt, dựa vào đâu chứ? Lâm Phỉ Thuý cô ta trước đây từng ái mộ Lâm Nhất và mong muốn anh ta sẽ đối xử dịu đang và cưng chiều mình nhưng không, trong mắt anh ta chỉ có Lâm Sơ Nguyệt mà thôi.
“Lâm Nhất! Anh dựa vào đâu mà đánh tôi?!”
Lâm Phỉ Thuý như phát điên liên tục dùng hai tay đánh vào ngực anh ta, nhưng sức của cô ta thì sao mà sánh bằng một người đàn ông như Lâm Nhất, anh ta dễ dàng khống chế được Lâm Phỉ Thuý, hơn nữa lại còn trừng mắt cảnh cáo cô ta:
“Lâm Phỉ Thuý! Tôi cảnh cáo cô không được đụng đến em gái tôi! Nếu không thì cô sẽ biết tay tôi!”
Nói xong, anh ta hất mạnh tay cô ta ra, Lâm Phỉ Thuý ngã bệt xuống sàn, còn Lâm Nhất thì đạp cửa bỏ đi. Cô ta hít sâu một hơi nuốt nước mắt ngược vào trong, miệng lầm bầm chửi: “chết tiệt!”, lòng đố kỵ hận thù dành cho Lâm Sơ Nguyệt càng sâu sắc.
“Tôi xem anh sẽ bảo vệ cô ta thế nào? Lâm Nhất?”
Lâm Nhất rời khỏi phòng của Lâm Phỉ Thuý. Anh ta đến công ty tìm Lâm Chấn Xuyên. Cánh cửa phòng chủ tịch bỗng nhiên bị một lực đẩy rất mạnh, Lâm Chấn Xuyên nhíu mày nhìn lên, trông thấy anh ta thì lông mày mới giãn ra một chút.
“Bình thường gọi con còn chẳng thèm đến, hôm nay lại chủ động đến đây sao?”
Lâm Nhất tới thẳng bàn làm việc của ông ta, nói:
“Ba, chuyện của Sơ Nguyệt là như thế nào? Ba đuổi em ấy ra khỏi nhà sao?”
Lâm Chấn Xuyên nhíu mày:
“Con bé đó nói với con như vậy à?”
“Không phải! Ba hãy trả lời câu hỏi của con đi!”
Ông ta nhìn vào mắt Lâm Nhất thấy anh đang tức giận, ngược lại vô cùng bình thản đáp:
“Không phải là đuổi mà là để cho con bé rèn luyện một chút thôi.”
“Rèn luyện?”
“Đúng vậy.”
Lâm Nhất cười nhạt “Rèn luyện của ba là đẩy em ấy tới vùng núi xa xôi hẻo lánh, để em ấy sống ở đó, vất vả làm việc hay sao?”
Lâm Chấn Xuyên: “Lâm Nhất, con không hiểu được đâu. Chuyện cũ đừng nhắc lại nữa, nếu con không còn chuyện gì khác muốn nói thì mau đi ra ngoài đi, ba còn nhiều việc phải làm lắm.”
Nói xong, ông ta lại cúi đầu xuống xem tài liệu, Lâm Nhất bỗng nhiên đập mạnh tay xuống chiếc bàn gỗ, anh ta phẫn nộ:
“Ba! Trong mắt ba chỉ có tiền và công việc thôi sao? Con cái đối với ba không là gì cả à?!”
“Hay nói chính xác hơn chỉ là công cụ cho danh vọng và tiền tài của ba?”
Lâm Chấn Xuyên bị anh ta chọc tức, ông ta đứng dậy, lớn tiếng gọi thư ký ở bên ngoài vào.
“Mau lôi nó ra ngoài cho tôi!”
Lâm Nhất không chịu, anh ta cùng thư ký giằng co với nhau. Lâm Chấn Xuyên giận dữ ra mặt, chòm râu dưới cằm ông ta rung rung cả lên. Trước lúc bị đưa khỏi đó anh ta vẫn cố nói thêm:
“Ba! Con nhất định sẽ không để cho ba làm tổn thương Sơ Nguyệt thêm nữa đâu! Con sẽ bảo vệ em ấy!”
….
Lâm Sơ Nguyệt vẫn còn ở bệnh viện cho nên cô không hề hay biết chuyện này. Tiêu Thế Tu nói rằng anh đến chỗ lão thái thái một lát rồi quay lại, còn dặn dò cô cứ ngủ đi. Mấy ngày hôm nay anh cứ phải chạy đi chạy lại, người gầy hẳn đi, Lâm Sơ Nguyệt rất thương anh nhưng chẳng giúp được gì, cô chỉ có thể cố gắng khoẻ lại mà thôi.
Bỗng nhiên, điện thoại đặt trên tủ reo vang, Lâm Sơ Nguyệt với tay lấy nó, ngạc nhiên khi thấy người gọi đến là lão thái thái.
“Alo?” Cô dè dặt bắt máy.
Đầu dây bên kia, giọng của bà rất lạnh lùng:
“Cô đang ở đâu? Tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Lâm Sơ Nguyệt cố gắng gượng dậy để đi gặp lão thái thái. Bà hẹn gặp ở một nhà hàng, sau lần chuyện clip bị phát tán thì cô mới gặp lão thái thái.
So với trước đây, thái độ của bà đúng là đã thay đổi hẳn, ánh mắt lạnh lùng mang vẻ uy quyền. Lâm Sơ Nguyệt cúi đầu chào bà rồi mới đặt túi xách sang một bên, ngồi xuống.
“Bà nội.”
“Đừng gọi ta là bà nội!” Lão thái thái lạnh lùng cắt ngang lời cô.
“Ta cũng không muốn phải lòng vòng nhiều, sau những chuyện mà cô đã làm với nhà họ Tiêu thì ta cảm thấy cô không còn xứng với danh thiếu phu nhân nữa. Cô hãy ly hôn với Thế Tu đi!”
“Dạ?” Lâm Sơ Nguyệt kinh ngạc, lắp ba lắp bắp:
“Lão thái thái, nếu bà giận cháu vì chuyện clip kia thì người trong clip không phải là cháu. Cháu xin lấy tính mạng của mình ra để đảm bảo, xin bà hãy tin cháu!”
Lão thái thái gạt phắt đi:
“Lâm Sơ Nguyệt, chuyện clip hay chuyện gì nữa tôi không quan tâm! Tôi chỉ muốn cô hãy ly hôn với Thế Tu đi.”
Chỉ vì cô mà Tiêu Thế Tu trở thành một người cố chấp không biết phân biệt đúng sai, chỉ vì cô mà hai anh em Tiêu Thế Tu và Tiêu Nhất Minh trở mặt với nhau. Vì thế mà lão thái thái không còn tin tưởng cô nữa rồi.
“Bà nội, cháu sẽ không ly hôn với Thế Tu đâu ạ.”
Lão thái thái biết ngay cô sẽ nói thế, bà biết Lâm Sơ Nguyệt là một người cứng đầu, vậy nên bà đã chuẩn bị sẵn từ trước.
“Lâm Sơ Nguyệt, nếu như Thế Tu không yêu cô thì sao?”
“Cháu không hiểu ý bà muốn nói là gì?”
Lão thái thái lấy giấy xét nghiệm Adn ra rồi đưa nó tới trước mặt cô.
“Xem đi.”
Lâm Sơ Nguyệt cầm nó lên, hai bàn tay hơi run:
“Chuyện này là thế nào ạ?”
Lão thái thái cười nhạt:
“Vậy mà cô vẫn không hiểu sao? Có nghĩa là Thế Tu đã có con với người khác, hơn nữa người này chính là Lưu Hạ, vợ của Nhất Minh. Cũng có nghĩa là nó chỉ coi cô là một kẻ thay thế mà thôi, ban đầu khi nó muốn lấy cô tôi đã sinh lòng nghi ngờ vì cô rất giống Lưu Hạ, nhưng vì bệnh tình của Thế Tu nên tôi mới đồng ý. Tôi đã hy vọng rằng cô là một người tử tế nhưng không, một mặt cô lợi dụng Thế Tu, mặt khác lại ngầm qua lại với phú nhị đại. Lâm Sơ Nguyệt, tôi đúng là đã nhìn lầm cô rồi!”
Lâm Sơ Nguyệt không tin vào điều này, nhất là khi cô đã lấy lại toàn bộ ký ức. Cô hỏi:
“Lão thái thái, cháu muốn hỏi bà một điều, đó là bà tin vào bản xét nghiệm Adn này sao?”
Bà cứ tưởng là cô sẽ sốc lắm nhưng thái độ của Lâm Sơ Nguyệt lại rất bình tĩnh. Lão thái thái nheo mắt, vẻ mặt bán tín bán nghi, nhưng đây là bản xét nghiệm mà chính Nhất Minh đưa cho bà, làm sao có thể sai được?
“Đây là bản xét nghiệm adn của Nhất Minh đưa cho tôi, cô nghĩ nó sẽ lừa tôi sao? Chuyện này lại càng không thể lầm được!”
Tiêu Nhất Minh?
Lâm Sơ Nguyệt xâu chuỗi lại mọi chuyện, Tiêu Nhất Minh thì có lẽ không lừa bà, nhưng có một người thì chưa chắc.
“Bà nội, anh Nhất Minh không lừa bà nhưng còn một người thì cháu không chắc đâu.”
“Ý cô là sao, nói thẳng ra đi!” Lão thái thái bắt đầu bực bội, bà gắt lên.
Cô bình tĩnh đáp:
“Lưu Hạ. Cô ta mất tích hai năm rồi trở về mang theo một đứa bé và nói đó là con của Thế Tu, bà tin cô ta sao?”
Lão thái thái lúc này mới vỡ lẽ, đúng là bà đã giận quá mất khôn. Nếu như suy nghĩ kĩ thì trong chuyện này đúng là có điểm đáng ngờ.
“Nhưng làm vậy cô ta chẳng được lợi lộc gì cả, Nhất Minh rất yêu Lưu Hạ.”
“Nhưng cô ta có yêu anh ấy không?” Câu nói đó của cô đã làm cho lão thái thái không phản bác thêm được gì.
Một lát sau bà mới lên tiếng:
“Lâm Sơ Nguyệt, có phải cô đang cố đổ tội cho Lưu Hạ hay không?”
“Cháu không có…”
Chẳng lẽ trong mắt của lão thái thái, cô tồi tệ đến như vậy sao? Cô từng nghĩ bà yêu quý cô như cháu gái của mình, từng nghĩ đây sẽ là gia đình của cô, nhưng sau tất cả mọi chuyện thì trong mắt bọn họ, danh vọng hào môn là tất cả…
“Lão thái thái, cho dù bà có nói gì đi chăng nữa thì cháu cũng không ly hôn với Thế Tu đâu ạ.”
Cô không muốn phải đáng mất anh thêm một lần nào nữa. Câu nói đó của cô đã làm cho bà tức giận, lão thái thái nói:
“Lâm Sơ Nguyệt, cho dù Tiêu Thế Tu không còn là người của Tiêu gia, không có gì trong tay thì cô vẫn yêu nó hay sao?”
Thấy nét mặt cô ngạc nhiên, lão thái thái cười nhạt tiếp lời:
“Tôi đã khai trừ nó ra khỏi Tiêu gia rồi, mà nguyên do nó bị đuổi khỏi gia tộc chính là vì cô đấy, Lâm Sơ Nguyệt! Nếu cô thật lòng yêu nó và nghĩ cho nó thì hãy mau ly hôn với nó đi! Tôi cho cô thời gian là một tuần.”
Dứt lời, bà liền đứng lên, quản gia liền đi tới đỡ lão thái thái lên xe ô tô. Bà đã rời đi được một lúc rồi mà Lâm Sơ Nguyệt vẫn ngồi cứng đờ trên ghế, câu nói ban nãy của bà văng vẳng bên tai cô:
“Chính vì cô nên Thế Tu mới bị đuổi khỏi gia tộc!”
Lâm Sơ Nguyệt nhớ lại những gì xảy ra trước kia, thì ra mọi chuyện là như thế. Hoá ra bọn họ đã quen nhau từ rất lâu trước đây rồi…
Hai năm trước.
Lâm Sơ Nguyệt là người con gái xinh đẹp nhất trong làng, vậy nên có rất nhiều người đàn ông thích cô, cũng có rất nhiều người đố kỵ với cô, trong đó bao gồm cả Lưu Hạ.
Cô ta trái ngược hoàn toàn với Lâm Sơ Nguyệt, cô ta có dung mạo xấu xí, thế nên trong lòng cô ta rất căm ghét cô. Mỗi ngày cứ dần dần tiếp diễn như thế, lòng đố kỵ trong Lưu Hạ càng lớn, cho đến một ngày Tiêu Thế Tu cùng Tiêu Nhất Minh xuất hiện.
Anh cùng với Tiêu Nhất Minh tới khu vực đó để khảo sát một dự án, Tiêu Nhất Minh vô tình bị rắn cắn, không ngờ anh ta lại được Lâm Sơ Nguyệt cứu giúp, từ khoảnh khắc đó anh ta đã đem lòng yêu cô nhưng Lâm Sơ Nguyệt lại từ chối.
Ngược lại Lưu Hạ lại để mắt tới Tiêu Thế Tu, cô ta lấy hết can đảm để thổ lộ với anh nhưng nào ngờ cô ta lại nhìn thấy cảnh tượng anh ôm hôn Lâm Sơ Nguyệt gần bờ sông. Lưu Hạ không chấp nhận được sự thật này, dựa vào đâu mà năm lần bảy lượt Lâm Sơ Nguyệt luôn được đàn ông săn đón? Bây giờ cô được Tiêu Nhất Minh yêu thương rồi mà vẫn quyến rũ Tiêu Thế Tu, Lưu Hạ nuốt ấm ức cùng căm hận vào bên trong, cô ta lấy trộm hết tiền của mẹ lên thành phố phẫu thuật thẩm mỹ rồi quay về tìm Tiêu Nhất Minh. Cô ta thành công lừa Tiêu Nhất Minh rằng mình chính là Lâm Sơ Nguyệt, còn sợ mình bị phát hiện nên cô ta đã đẩy ngã Lâm Sơ Nguyệt khiến cô mất trí nhớ, hoàn toàn quên đi Tiêu Thế Tu.
Lưu Hạ thành công bước vào nhà họ Tiêu mà Tiêu Nhất Minh không mảy may nghi ngờ gì, còn lên tiếng cảnh cáo Tiêu Thế Tu không được bôi nhọ danh dự của Lưu Hạ khi anh nói cô ta thực chất chỉ là kẻ giả mạo. Sau đó một thời gian thì cô ta mang thai, Lâm Sơ Nguyệt cũng bị đưa đến một nơi khác mà Tiêu Thế Tu không thể tìm được cô nữa, cứ tưởng mọi chuyện sẽ kết thúc nhưng không ngờ Lưu Hạ bị tai nạn, dung nhan của cô ta vì thế cũng bị hủy, cô ta phải ra nước ngoài để phẫu thuật và chờ thời gian hồi phục.
Lâm Sơ Nguyệt vẫn nhớ rõ ràng khi đó Lưu Hạ cùng cô đi hái thuốc, cô ta bịt kín mặt mũi và bảo mình bị cảm, cô không hề nghi ngờ gì, trong lúc đang tập trung hái thuốc nên không chú ý bị cô ta đẩy ngã xuống….Mọi chuyện có lẽ sẽ chìm vào quên lãng nếu như Tiêu Thế Tu không phát hiện ra cô chính là Lâm Sơ Nguyệt.
“Thế Tu, em xin lỗi vì đến tận bây giờ mới nhớ ra anh.” Lâm Sơ Nguyệt vừa nói vừa rơi nước mắt, Tiêu Thế Tu xúc động tới nỗi hai mắt đỏ hoe, anh bất ngờ ôm chặt cô vào ngực, giọt nước mắt nóng hổi bên khóe mi cuối cùng cũng rơi xuống.
“Bảo bối, anh xin lỗi vì lúc đầu không biết em mất trí nhớ, anh đã giận dữ và hiểu lầm em…”
Lâm Sơ Nguyệt lắc đầu, nước mắt thấm đẫm vai áo anh, không ai trong bọn họ là người có lỗi cả mà lỗi là do Lưu Hạ gây ra.
“Thế Tu, không phải là lỗi của anh, là do Lưu Hạ, chính cô ta đã đẩy ngã em khiến em mất trí nhớ.”
Tiêu Thế Tu xoa đầu cô dịu dàng nhưng trong mắt đong đầy cuồng nộ, anh đã nhẫn nhịn hai năm trời là quá đủ rồi, bây giờ anh sẽ bắt cô ta phải đền tội.
“Hôm qua cô ta vừa mới đến phòng bệnh của bà nội, còn nữa, người trong clip lần trước cũng là cô ta. Cô ta đã trở về rồi.” Thanh âm của Tiêu Thế Tu đầy băng lãnh.
Lâm Sơ Nguyệt ngạc nhiên, cô chôn mặt vào ngực anh, hai cánh tay mảnh khảnh ôm chặt thắt lưng anh, cho dù bây giờ có chuyện gì xảy ra đi nữa thì cô cũng nhất quyết không buông tay người đàn ông này.
….
Trong phòng bệnh của Tiêu Bảo Bảo.
Cậu đang ngồi chán chường trên giường bệnh thì bỗng nhiên cánh cửa được mở ra, Tiêu Bảo Bảo cứ ngỡ đó là y tá nhưng không phải, người đến là một người phụ nữ mặc một chiếc váy đen bó sát, cô ta đeo kính râm, đôi môi đỏ rực nở nụ cười nhìn cậu rồi nói:
“Bảo Bảo, đã lâu không gặp.”
Chiếc xe ô tô đồ chơi trong tay cậu rơi xuống đất, Tiêu Bảo Bảo sửng sốt nhận ra giọng nói quen thuộc đó.
“Mẹ…?”
Lưu Hạ tháo kính râm ra, chạy tới ôm chầm lấy cậu:
“Đúng rồi, là mẹ đây!”
“Mẹ…có đúng là mẹ không?” Tiêu Bảo Bảo ngỡ ngàng, dường như vẫn còn chưa tin vào sự thật này.
“Chính là mẹ đây.” Lưu Hạ khẳng định, sau khi cậu nhìn kỹ khuôn mặt của cô ta thì mới khóc nói:
“Mẹ…mẹ đi đâu mà bây giờ mới về với con?”
Tiêu Bảo Bảo khóc thút thít đáng thương vô cùng, đúng lúc đó thì Tiêu Nhất Minh vào tới nơi, anh ta vừa nhìn thấy cô ta thì đã kinh ngạc, hộp bánh kem cầm trên tay liền rơi xuống đất.
“Ba ơi! Mẹ về rồi!”
Tiêu Bảo Bảo hô lên một tiếng. Tiêu Nhất Minh dụi mắt mấy cái, lững thững bước tới trước mặt Lưu Hạ.
“Chuyện này là sao? Em là Lâm Sơ Nguyệt à?”
Nụ cười trên môi Lưu Hạ bỗng nhiên cứng đờ, Tiêu Nhất Minh đã gặp Lâm Sơ Nguyệt rồi sao? Cô ta bỗng nhiên kiễng chân lên, hai tay vòng qua cổ của anh ta rồi áp môi mình lên môi Tiêu Nhất Minh, đầu lưỡi ẩm ướt len vào cuốn lấy lưỡi của anh ta mút nhẹ…
Tiêu Nhất Minh đờ người không chút phản ứng, Lưu Hạ bĩu môi nhìn anh ta, nũng nịu nói:
“Nhất Minh, tới vợ của anh cũng không nhận ra sao?”
“Em…”
Anh ta lắp ba lắp bắp không nói nên lời, anh ta vẫn chưa thể nào tin nổi người trước mắt là Lưu Hạ. Nhưng giọng nói đúng là của cô ta chứ không phải là của Lâm Sơ Nguyệt.
“Không phải là em chết rồi hay sao?”
“Em vẫn chưa chết, sau tai nạn em bị huỷ dung cho nên phải ra nước ngoài phẫu thuật thẩm mỹ.” Lưu Hạ sụt sịt nói.
“Vậy tại sao em không nói cho anh biết?!” Tiêu Nhất Minh nắm chặt hai bả vai cô ta chất vấn.
Lưu Hạ chớp mắt hoảng hốt:
“Nhất Minh, em xin lỗi…vì em sợ phẫu thuật không thành công, em trở nên xấu xí lúc đó em không có can đảm để gặp anh. Thà rằng cứ để anh nghĩ em đã chết rồi còn hơn…”
Tiêu Nhất Minh nhìn dáng vẻ của cô ta không giống như nói dối, anh ta bắt đầu tin tưởng hơn, nhưng sự trở về của cô ta làm cho anh ta bỗng chốc không thích ứng được, Tiêu Nhất Minh nhận ra mình không hề vui mừng như anh ta tưởng nữa mà hiện tại anh ta lại nhớ đến Lâm Sơ Nguyệt.
“Nhất Minh, anh giận em à?” Lưu Hạ thấy anh ta không nói gì, bèn hỏi.
“Không, chỉ là anh vẫn chưa tin rằng em vẫn còn sống.” Tiêu Nhất Minh trả lời một cách gượng gạo.
Lưu Hạ ôm chầm anh ta, tựa đầu mình vào ngực anh ta, nức na nức nở bộc bạch:
“Nhất Minh, em cũng nghĩ mình sẽ không bao giờ được gặp anh nữa, hai năm qua em rất nhớ anh và Bảo Bảo…”
Tiêu Nhất Minh bị những lời nói của cô ta làm cho mềm lòng, anh ta cố gắng xua tan đi hình bóng của Lâm Sơ Nguyệt trong đầu, nhẹ nhàng vuốt tóc Lưu Hạ, nói:
“Ngốc quá, cho dù em có thế nào thì anh vẫn sẽ yêu em.”
Lưu Hạ nhếch môi cười lạnh, yêu sao? Anh chỉ yêu cái vẻ bề ngoài này mà thôi, nếu như cô ta không xinh đẹp thì Tiêu Nhất Minh có yêu cô ta hay không?
“Nhất Minh…”
Cô ta từ ngực anh ta ngẩng đầu lên, khoé mắt đỏ hoe đáp:
“Em…em muốn thú nhận chuyện này với anh.”
“Là chuyện gì?”
Lưu Hạ sụt sà sụt sịt, nói:
“Nhất Minh, thực ra ngoài chuyện bị tai nạn ra thì em còn một chuyện nữa nên mới không dám quay trở về….”
Tiêu Nhất Minh nhìn cô ta chờ đợi, Lưu Hạ kể lại mọi chuyện:
“Thực ra, em và…Thế Tu đã xảy ra một số chuyện, vậy nên em đã mang thai con của Thế Tu, lần này trở về có đem theo con của Thế Tu nữa….”
“Em nói cái gì?” Tiêu Nhất Minh trợn tròn mắt, cảm giác như có sét vừa đánh ngang tai anh ta.
“Em…em…” Lưu Hạ rơi nước mắt, nức nở:
“Em không biết gì hết, trong một lần say em bị Thế Tu cưỡng ép, em không dám nói với anh, em bị Thế Tu uy hiếp. Em sợ lắm Nhất Minh…”
Những giọt nước mắt của cô ta thi nhau rơi xuống, những lời nói đó châm vào lòng Tiêu Nhất Minh một ngòi nổ, Lưu Hạ khóc nói:
“Nếu anh không tin có thể đem thẳng bé đi xét nghiệm, nó đích thực là con của Thế Tu…”
Lồng ngực của Tiêu Nhất Minh phập phồng lên xuống, gân xanh trên trán nổi lên giần giật chứng tỏ anh ta đang rất tức giận. Anh ta được Lưu Hạ đưa tới một nhà trẻ gặp gỡ đứa bé đó, đúng là đường nét trên khuôn mặt hao hao giống Tiêu Thế Tu, Tiêu Nhất Minh lấy mấy sợi tóc của nó rồi đem đi xét nghiệm ADN.
Trong lúc chờ đợi kết quả xét nghiệm, trong lòng Tiêu Nhất Minh nóng như lửa đốt, nếu đứa bé đó là con của Tiêu Thế Tu thì…mới chỉ nghĩ thế thôi anh ta đã như phát điên lên được, Lưu Hạ sẽ không nói dối. Vậy cứ đợi kết quả xét nghiệm là biết.
Cuối cùng kết quả xét nghiệm cũng đã có, Tiêu Nhất Minh mở ra xem, hai mắt mở to chấn động, kết quả này….xác định đúng hai người là cha con.
“Thế Tu…mày được lắm!” Tiêu Nhất Minh nghiến răng ken két, anh ta phóng xe ô tô tới nhà tìm Tiêu Thế Tu.
Bấy giờ Tiêu Thế Tu đang ở trong bệnh viện cùng với lão thái thái, ba ngày ở bệnh viện bà đã khoẻ hơn nhiều rồi, chuẩn bị xuất viện được rồi. Đúng lúc đó Tiêu Nhất Minh đá toang cánh cửa, hằm hằm lao vào đấm cho Tiêu Thế Tu một cú thật mạnh.
“Thằng khốn!”
Lão thái thái hốt hoảng la lên:
“Chuyện gì thế này?!”
“Thằng khốn nạn! Mày đúng là không bằng loài cầm thú! Hôm nay tao phải giết chết mày!”
Mặc kệ sự có mặt của lão thái thái, Tiêu Nhất Minh vẫn ra tay đánh Tiêu Thế Tu mà không hề kiêng nể, vừa đánh vừa chửi, anh cũng không nhịn nữa mà vung nắm đấm đánh lại Tiêu Nhất Minh.
“Bốp!”
Anh ta hứng trọn cú đấm của anh, đầu óc tức thì choáng váng, hai chân lùi lại phía sau. Tiêu Thế Tu đứng dậy, nhổ toẹt nước bọt cùng máu xuống đất.
“Thế Tu…cháu…cháu có thể đứng dậy được từ bao giờ?”
Lão thái thái kinh ngạc không thôi, lúc này Tiêu Nhất Minh lại lao vào đánh nhau với anh tiếp….
“Hai đứa mau dừng lại đi! Đừng đánh nhau nữa!” Lão thái thái hét lên.
Tiêu Thế Tu và Tiêu Nhất Minh lao vào nhau như hai con sư tử điên cuồng muốn cắn xé đối phương, một người không học võ và không rèn luyện thể chất nhiều như Tiêu Nhất Minh thì làm sao mà là đối thủ của Tiêu Thế Tu được.
“Bốp!” Tiêu Thế Tu tung nắm đấm vào mạn sườn của anh ta, tuy nhiên vẫn không dùng hết sức lực của mình.
Tiêu Nhất Minh đau đớn gập người, lùi lại phía sau, lão thái thái bèn lao tới chặn trước mặt anh ta, ngăn cản Tiêu Thế Tu.
“Đủ rồi! Đừng đánh nhau nữa! Hai đứa không coi lời của bà nói ra cái gì nữa hay sao?”
Nắm đấm của anh hạ xuống, Tiêu Nhất Minh vẫn hằm hằm nhìn anh, trong mắt đong đầy lửa giận ngút trời.
Lồng ngực Tiêu Thế Tu phập phồng lên xuống, Tiêu Nhất Minh bấy giờ mới lên tiếng:
“Bà nội, người đứng trước mặt bà đây không xứng đáng là con cháu của Tiêu gia!”
“Nhất Minh, sao hôm nay cháu lại hành xử hồ đồ thế? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Bà nội, Lưu Hạ đã trở về rồi, cô ấy nói cô ấy chưa chết, cô ấy trở về mang theo con của Thế Tu, còn nói đó là do nó lợi dụng lúc say mà cưỡng hiếp cô ấy!”
“Cháu nói cái gì?” Lão thái thái trợn tròn mắt không tin nổi.
Tiêu Thế Tu sa sầm nét mặt, Tiêu Nhất Minh lại chỉ thẳng ngón tay vào mặt anh mắng:
“Sự thật đúng là như thế! Cháu đã xét nghiệm ADN của nó và đứa bé kia rồi, thằng bé đích thị là con của nó, Tiêu Thế Tu tao không ngờ mày lại có lòng dạ hiểm độc thế, lại còn lừa dối bà nội rằng mình bị què chân nữa!”
Lão thái thái không nghe nổi nữa, bà choáng váng loạng choạng chực ngã. Tiêu Nhất Minh vội vàng đỡ lấy bà, trong khi đó Tiêu Thế Tu đưa tay ra thì lại bị bà gạt đi, lão thái thái hướng tới anh nói:
“Thế Tu, bà đã tin tưởng cháu, vậy mà cháu lại lừa dối bà hay sao?”
“Bà nội…những lời mà người phụ nữ kia nói bà lại tin hay sao? Tiêu Nhất Minh anh bị dắt mũi bao lâu nay, anh còn không biết?”
Tiêu Nhất Minh cười lạnh, gạt phắt đi lời nói của anh:
“Tiêu Thế Tu, mày đừng có đánh trống lảng nữa, kết quả xét nghiệm ADN rành rành ra đấy, mày còn chối cái gì? Nếu không vì mày thì Lưu Hạ có khổ sở như vậy không?”
Sau hai năm anh cứ ngỡ Tiêu Nhất Minh sẽ sáng suốt hơn nhưng không, anh ta thậm chí còn ngu ngốc hơn cả hai năm trước nữa.
“Anh muốn nói gì thì tuỳ, nhưng tôi tuyệt đối không đụng đến móng tay của cô ta! Tiêu Nhất Minh, anh hãy mở mắt ra đi, đừng ngu muội nữa!”
Anh ta nhếch môi cười khẩy, trong mắt chỉ có sự căm hận tột cùng. Tiêu Nhất Minh nghiến răng ken két, nói:
“Tiêu Thế Tu, bây giờ mày có nói gì cũng vô ích mà thôi! Mày không xứng đáng ở nhà họ Tiêu nữa, mau cút khỏi Tiêu gia đi!”
Lão thái thái nhìn anh như chờ đợi anh sẽ giải thích nhưng anh lại không hề nói gì cả.
“Thế Tu, từ bây giờ cháu không còn là cháu của bà nữa. Cũng không còn là con cháu của Tiêu gia nữa, bà không chấp nhận một người cháu như vậy.”1
Tiêu Nhất Minh nở nụ cười hả hê nhìn anh, anh chỉ nói với lão thái thái một câu:
“Bà nội, nếu như chuyện cháu rời khỏi Tiêu gia có thể làm bà nguôi giận thì cháu sẽ đi. Còn những chuyện cháu không làm thì cháu không bao giờ thừa nhận.”
Tiêu Thế Tu nói một cách chắc chắn, sau đó hiên ngang rời đi. Lão thái thái nhìn theo bóng anh, hai mắt đỏ hoe, bà không muốn kết quả như thế này xảy ra cơ mà? Nhưng tại sao ông trời lại trớ trêu như vậy?
Sau khi anh bỏ đi, trong lòng Tiêu Nhất Minh có dễ chịu hơn một chút nhưng anh ta không thể nào quên hết mọi chuyện được. Nhất là đứa bé mà Lưu Hạ đã sinh thuộc về Tiêu Thế Tu kia.
“Nhất Minh, bà muốn đích thân kiểm tra ADN.” Lão thái thái đột nhiên cất tiếng.
“Vâng, nếu như bà muốn.”
Bác sĩ mà anh ta nhờ xét nghiệm là bác sĩ lâu năm từng thân quen với Tiêu Nhất Minh nên rất uy tín, khi xét nghiệm một lần nữa thì kết quả cho ra vẫn là như vậy, lão thái thái nhìn tận mắt, không chịu nổi nữa mà ngất xỉu.
“Bà nội!”
Ở một góc không xa, Lưu Hạ đứng nhìn hai người bọn họ, khoé môi đỏ chót cong lên cười.
Cô ta xoay người rời đi, khi đến cổng trường đại học mới ra hiệu cho tài xế dừng lại. Lưu Hạ đeo kính râm, lên sân thượng của trường rồi rải xấp tờ rơi cầm trên tay xuống, từng tờ giấy theo gió bay khắp nơi rồi rơi xuống sân trường.
Sinh viên đứng lại nhặt lên xem, sau khi đọc thông tin trên đó ai nấy đều vô cùng kinh ngạc. Lâm Nhất và Trình Khâm cũng là một trong số những người nhặt được tờ rơi đó, bọn họ cầm lên xem, ở trên tờ giấy ghi là…
“Lâm Sơ Nguyệt là tiểu tam phá hoại hạnh phúc gia đình của người khác, còn qua lại với phú nhị đại, tìm mọi cách để gả vào nhà họ Tiêu vì tiền!”
Đính kèm bên dưới là hình ảnh cô đi cùng với mấy người đàn ông đứng tuổi, xấu xí bụng phệ, và cả những ảnh nhạy cảm bị lộ trên giường.
Thông tin đó nhanh chóng được sinh viên trong trường loan ra rồi đưa lên trên mạng, làm cho Lâm Phỉ Thuý vô tình đọc được.
“Cái quái gì đây?”
Sau hôm cô ta bị Tiêu Thế Tu dạy cho một trận thì Lâm Phỉ Thuý không dám ho he một tiếng nào nữa, không ngờ hôm nay lại thấy tin tức này. Cô ta từ ngạc nhiên chuyển sang sung sướng, bật cười ngặt nghẽo:
“Lâm Sơ Nguyệt! Không ngờ chị cũng có ngày này? Đúng là cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, ác giả thì ác báo thôi!”
“Cô nói cái gì hả?”
Cánh cửa phòng đang khép hờ của Lâm Phỉ Thuý bị Lâm Nhất đẩy mạnh ra, vẻ mặt đỏ bừng vì giận dữ.
Sự xuất hiện của anh ta làm cho cô ta giật mình nhưng rất nhanh Lâm Phỉ Thuý đã hếch mặt lên rồi nói:
“Thì sao? Tôi nói sai chỗ nào à?”
“Tôi cấm cô không được xúc phạm tới Lâm Sơ Nguyệt!” Lâm Nhất chỉ vào mặt cô ta mà mắng.
Lâm Phỉ Thuý cười khẩy một cái, cô ta đứng dậy lại gần anh ta hơn, vẻ mặt không có lấy môt tia sợ hai, còn khinh bỉ nói rằng:
“Lâm Nhất, anh dựa vào đâu mà bắt tôi không được xúc phạm tới cô ta? Anh là anh trai của cô ta chứ có phải là anh trai của tôi đâu?”
Lâm Nhất nghiến răng ken két, ánh mắt giận dữ tức giận, vì thế mà không kiềm chế được vung tay lên tát cho cô ta một cái. Lâm Phỉ Thuý bị tát đau, gương mặt lệch hẳn sang một bên, gò má cũng tức thì đỏ bừng lên.
“Anh dám tát tôi?” Cô ta trợn tròn mắt như không tin nổi.
Từ nhỏ đến lớn, tất cả mọi người đàn ông xung quanh đều yêu quý và bệnh vực Lâm Sơ Nguyệt, dựa vào đâu chứ? Lâm Phỉ Thuý cô ta trước đây từng ái mộ Lâm Nhất và mong muốn anh ta sẽ đối xử dịu đang và cưng chiều mình nhưng không, trong mắt anh ta chỉ có Lâm Sơ Nguyệt mà thôi.
“Lâm Nhất! Anh dựa vào đâu mà đánh tôi?!”
Lâm Phỉ Thuý như phát điên liên tục dùng hai tay đánh vào ngực anh ta, nhưng sức của cô ta thì sao mà sánh bằng một người đàn ông như Lâm Nhất, anh ta dễ dàng khống chế được Lâm Phỉ Thuý, hơn nữa lại còn trừng mắt cảnh cáo cô ta:
“Lâm Phỉ Thuý! Tôi cảnh cáo cô không được đụng đến em gái tôi! Nếu không thì cô sẽ biết tay tôi!”
Nói xong, anh ta hất mạnh tay cô ta ra, Lâm Phỉ Thuý ngã bệt xuống sàn, còn Lâm Nhất thì đạp cửa bỏ đi. Cô ta hít sâu một hơi nuốt nước mắt ngược vào trong, miệng lầm bầm chửi: “chết tiệt!”, lòng đố kỵ hận thù dành cho Lâm Sơ Nguyệt càng sâu sắc.
“Tôi xem anh sẽ bảo vệ cô ta thế nào? Lâm Nhất?”
Lâm Nhất rời khỏi phòng của Lâm Phỉ Thuý. Anh ta đến công ty tìm Lâm Chấn Xuyên. Cánh cửa phòng chủ tịch bỗng nhiên bị một lực đẩy rất mạnh, Lâm Chấn Xuyên nhíu mày nhìn lên, trông thấy anh ta thì lông mày mới giãn ra một chút.
“Bình thường gọi con còn chẳng thèm đến, hôm nay lại chủ động đến đây sao?”
Lâm Nhất tới thẳng bàn làm việc của ông ta, nói:
“Ba, chuyện của Sơ Nguyệt là như thế nào? Ba đuổi em ấy ra khỏi nhà sao?”
Lâm Chấn Xuyên nhíu mày:
“Con bé đó nói với con như vậy à?”
“Không phải! Ba hãy trả lời câu hỏi của con đi!”
Ông ta nhìn vào mắt Lâm Nhất thấy anh đang tức giận, ngược lại vô cùng bình thản đáp:
“Không phải là đuổi mà là để cho con bé rèn luyện một chút thôi.”
“Rèn luyện?”
“Đúng vậy.”
Lâm Nhất cười nhạt “Rèn luyện của ba là đẩy em ấy tới vùng núi xa xôi hẻo lánh, để em ấy sống ở đó, vất vả làm việc hay sao?”
Lâm Chấn Xuyên: “Lâm Nhất, con không hiểu được đâu. Chuyện cũ đừng nhắc lại nữa, nếu con không còn chuyện gì khác muốn nói thì mau đi ra ngoài đi, ba còn nhiều việc phải làm lắm.”
Nói xong, ông ta lại cúi đầu xuống xem tài liệu, Lâm Nhất bỗng nhiên đập mạnh tay xuống chiếc bàn gỗ, anh ta phẫn nộ:
“Ba! Trong mắt ba chỉ có tiền và công việc thôi sao? Con cái đối với ba không là gì cả à?!”
“Hay nói chính xác hơn chỉ là công cụ cho danh vọng và tiền tài của ba?”
Lâm Chấn Xuyên bị anh ta chọc tức, ông ta đứng dậy, lớn tiếng gọi thư ký ở bên ngoài vào.
“Mau lôi nó ra ngoài cho tôi!”
Lâm Nhất không chịu, anh ta cùng thư ký giằng co với nhau. Lâm Chấn Xuyên giận dữ ra mặt, chòm râu dưới cằm ông ta rung rung cả lên. Trước lúc bị đưa khỏi đó anh ta vẫn cố nói thêm:
“Ba! Con nhất định sẽ không để cho ba làm tổn thương Sơ Nguyệt thêm nữa đâu! Con sẽ bảo vệ em ấy!”
….
Lâm Sơ Nguyệt vẫn còn ở bệnh viện cho nên cô không hề hay biết chuyện này. Tiêu Thế Tu nói rằng anh đến chỗ lão thái thái một lát rồi quay lại, còn dặn dò cô cứ ngủ đi. Mấy ngày hôm nay anh cứ phải chạy đi chạy lại, người gầy hẳn đi, Lâm Sơ Nguyệt rất thương anh nhưng chẳng giúp được gì, cô chỉ có thể cố gắng khoẻ lại mà thôi.
Bỗng nhiên, điện thoại đặt trên tủ reo vang, Lâm Sơ Nguyệt với tay lấy nó, ngạc nhiên khi thấy người gọi đến là lão thái thái.
“Alo?” Cô dè dặt bắt máy.
Đầu dây bên kia, giọng của bà rất lạnh lùng:
“Cô đang ở đâu? Tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Lâm Sơ Nguyệt cố gắng gượng dậy để đi gặp lão thái thái. Bà hẹn gặp ở một nhà hàng, sau lần chuyện clip bị phát tán thì cô mới gặp lão thái thái.
So với trước đây, thái độ của bà đúng là đã thay đổi hẳn, ánh mắt lạnh lùng mang vẻ uy quyền. Lâm Sơ Nguyệt cúi đầu chào bà rồi mới đặt túi xách sang một bên, ngồi xuống.
“Bà nội.”
“Đừng gọi ta là bà nội!” Lão thái thái lạnh lùng cắt ngang lời cô.
“Ta cũng không muốn phải lòng vòng nhiều, sau những chuyện mà cô đã làm với nhà họ Tiêu thì ta cảm thấy cô không còn xứng với danh thiếu phu nhân nữa. Cô hãy ly hôn với Thế Tu đi!”
“Dạ?” Lâm Sơ Nguyệt kinh ngạc, lắp ba lắp bắp:
“Lão thái thái, nếu bà giận cháu vì chuyện clip kia thì người trong clip không phải là cháu. Cháu xin lấy tính mạng của mình ra để đảm bảo, xin bà hãy tin cháu!”
Lão thái thái gạt phắt đi:
“Lâm Sơ Nguyệt, chuyện clip hay chuyện gì nữa tôi không quan tâm! Tôi chỉ muốn cô hãy ly hôn với Thế Tu đi.”
Chỉ vì cô mà Tiêu Thế Tu trở thành một người cố chấp không biết phân biệt đúng sai, chỉ vì cô mà hai anh em Tiêu Thế Tu và Tiêu Nhất Minh trở mặt với nhau. Vì thế mà lão thái thái không còn tin tưởng cô nữa rồi.
“Bà nội, cháu sẽ không ly hôn với Thế Tu đâu ạ.”
Lão thái thái biết ngay cô sẽ nói thế, bà biết Lâm Sơ Nguyệt là một người cứng đầu, vậy nên bà đã chuẩn bị sẵn từ trước.
“Lâm Sơ Nguyệt, nếu như Thế Tu không yêu cô thì sao?”
“Cháu không hiểu ý bà muốn nói là gì?”
Lão thái thái lấy giấy xét nghiệm Adn ra rồi đưa nó tới trước mặt cô.
“Xem đi.”
Lâm Sơ Nguyệt cầm nó lên, hai bàn tay hơi run:
“Chuyện này là thế nào ạ?”
Lão thái thái cười nhạt:
“Vậy mà cô vẫn không hiểu sao? Có nghĩa là Thế Tu đã có con với người khác, hơn nữa người này chính là Lưu Hạ, vợ của Nhất Minh. Cũng có nghĩa là nó chỉ coi cô là một kẻ thay thế mà thôi, ban đầu khi nó muốn lấy cô tôi đã sinh lòng nghi ngờ vì cô rất giống Lưu Hạ, nhưng vì bệnh tình của Thế Tu nên tôi mới đồng ý. Tôi đã hy vọng rằng cô là một người tử tế nhưng không, một mặt cô lợi dụng Thế Tu, mặt khác lại ngầm qua lại với phú nhị đại. Lâm Sơ Nguyệt, tôi đúng là đã nhìn lầm cô rồi!”
Lâm Sơ Nguyệt không tin vào điều này, nhất là khi cô đã lấy lại toàn bộ ký ức. Cô hỏi:
“Lão thái thái, cháu muốn hỏi bà một điều, đó là bà tin vào bản xét nghiệm Adn này sao?”
Bà cứ tưởng là cô sẽ sốc lắm nhưng thái độ của Lâm Sơ Nguyệt lại rất bình tĩnh. Lão thái thái nheo mắt, vẻ mặt bán tín bán nghi, nhưng đây là bản xét nghiệm mà chính Nhất Minh đưa cho bà, làm sao có thể sai được?
“Đây là bản xét nghiệm adn của Nhất Minh đưa cho tôi, cô nghĩ nó sẽ lừa tôi sao? Chuyện này lại càng không thể lầm được!”
Tiêu Nhất Minh?
Lâm Sơ Nguyệt xâu chuỗi lại mọi chuyện, Tiêu Nhất Minh thì có lẽ không lừa bà, nhưng có một người thì chưa chắc.
“Bà nội, anh Nhất Minh không lừa bà nhưng còn một người thì cháu không chắc đâu.”
“Ý cô là sao, nói thẳng ra đi!” Lão thái thái bắt đầu bực bội, bà gắt lên.
Cô bình tĩnh đáp:
“Lưu Hạ. Cô ta mất tích hai năm rồi trở về mang theo một đứa bé và nói đó là con của Thế Tu, bà tin cô ta sao?”
Lão thái thái lúc này mới vỡ lẽ, đúng là bà đã giận quá mất khôn. Nếu như suy nghĩ kĩ thì trong chuyện này đúng là có điểm đáng ngờ.
“Nhưng làm vậy cô ta chẳng được lợi lộc gì cả, Nhất Minh rất yêu Lưu Hạ.”
“Nhưng cô ta có yêu anh ấy không?” Câu nói đó của cô đã làm cho lão thái thái không phản bác thêm được gì.
Một lát sau bà mới lên tiếng:
“Lâm Sơ Nguyệt, có phải cô đang cố đổ tội cho Lưu Hạ hay không?”
“Cháu không có…”
Chẳng lẽ trong mắt của lão thái thái, cô tồi tệ đến như vậy sao? Cô từng nghĩ bà yêu quý cô như cháu gái của mình, từng nghĩ đây sẽ là gia đình của cô, nhưng sau tất cả mọi chuyện thì trong mắt bọn họ, danh vọng hào môn là tất cả…
“Lão thái thái, cho dù bà có nói gì đi chăng nữa thì cháu cũng không ly hôn với Thế Tu đâu ạ.”
Cô không muốn phải đáng mất anh thêm một lần nào nữa. Câu nói đó của cô đã làm cho bà tức giận, lão thái thái nói:
“Lâm Sơ Nguyệt, cho dù Tiêu Thế Tu không còn là người của Tiêu gia, không có gì trong tay thì cô vẫn yêu nó hay sao?”
Thấy nét mặt cô ngạc nhiên, lão thái thái cười nhạt tiếp lời:
“Tôi đã khai trừ nó ra khỏi Tiêu gia rồi, mà nguyên do nó bị đuổi khỏi gia tộc chính là vì cô đấy, Lâm Sơ Nguyệt! Nếu cô thật lòng yêu nó và nghĩ cho nó thì hãy mau ly hôn với nó đi! Tôi cho cô thời gian là một tuần.”
Dứt lời, bà liền đứng lên, quản gia liền đi tới đỡ lão thái thái lên xe ô tô. Bà đã rời đi được một lúc rồi mà Lâm Sơ Nguyệt vẫn ngồi cứng đờ trên ghế, câu nói ban nãy của bà văng vẳng bên tai cô:
“Chính vì cô nên Thế Tu mới bị đuổi khỏi gia tộc!”
Bình luận facebook