Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 110: Người bạn hiếm hoi
"Anh đừng có làm quá vấn đề như vậy được hay không? Như thế này Không chết được đâu."
Vị bác sĩ trẻ tuổi kia thở dài, anh ta khẽ lắc đầu, chán nản nói.
"Tôi thật không hiểu mấy người trẻ tuổi các cô nghĩ gì nữa.
Coi thường cả sức khỏe và tính mạng của mình như vậy mà"
"Anh cứ nói như là anh già lắm vậy đấy.
Anh cũng có hơn tôi bao nhiêu tuổi đâu"
Người đàn ông kia hình như đã sát trùng xong các vết thương trên người của Thẩm Quân Giao, anh ta nhẹ nhàng băng chúng lại giúp cô, rồi ngẩng khuôn mặt anh tuấn lên nhìn người con gái.
"Xong rồi đấy! Nhớ bôi thuốc thường xuyên vào!"
"Cảm ơn anh nhé! Mà tôi vẫn chưa biết tên anh là gì, có thể cho tôi biết được không? Dù sao anh cũng đã cứu tôi một mạng, cho tôi biết tên rồi mai này tôi phải tới báo ơn chứ"
Người đàn ông kia bị Thẩm Quân Giao làm cho bật cười.
"Tôi tên Lục Ngạn.
Hay cô có thể gọi tôi là Ngạn Tử cũng được.
Đó là tên ở nhà của tôi"
Thẩm Quân Giao gật đầu, khuôn mặt của cô thoáng chút vui vẻ chứ không còn mang vẻ buồn bã như lúc nãy nữa.
Trạng thái của cô cũng đã tốt hơn trước rất nhiều, không sầu não cũng chẳng bi quan.
Điều này thật sự rất tốt với Thẩm Quân Giao, nếu như cô chịu cười nhiều hơn.
Nhưng sống ở trong cái căn nhà chẳng khác gì địa ngục kia, Thẩm Quân Giao thật sự không thể nào cười nối.
Đến thở, đến một cuộc sống bình yên mà cũng khó khăn, huống chỉ là sự vui vẻ, hạnh phúc.
Trác Du Hiên đã mang lại cho cô quá nhiều đau đớn, cô làm sao mà có thể cảm thấy vui vẻ khi ở trong căn nhà đó được đây.
"Còn cô? Cô tên là gì? Dù sao tôi cũng cho cô biết tên tôi rồi, giờ cô cũng phải cho tôi biết tên cô chứ"
Lục Ngạn cười cười nhìn Thẩm Quân Giao, trên khuôn mặt anh không che đi được sự vui vẻ.
Có vẻ như là người đàn ông này vô cùng lạc quan trong cuộc sống, vì thế, lúc nào anh cũng cười như vậy.
"Tôi là Thẩm Quân Giao"
Thẩm Quân Giao khẽ lắc đầu, cô cười khổ nhìn người đàn ông này.
Lục Ngạn vẫn cười, anh gật đầu, gương mặt lại càng vui vẻ, sự anh tuấn trên gương mặt lại càng lộ rõ ra.
Người đàn ông này so với Trác Du Hiên đúng là một chín một mười, không ai hơn ai cả.
Chỉ là nghề nghiệp của hai người bọn họ có chút khác biệt mà thôi.
Lục Ngạn gật gù nhìn Thẩm Quân Giao.
"Ừm.
Thẩm Quân Giao, một cái tên rất đẹp đấy!"
Đẹp! Cái tên của cô đẹp, nhưng cuộc đời của cô lại không hề đẹp như cái tên ấy của cô.
Ba mẹ gọi cô là Quân Dao, nhưng họ lại không hề yêu thương cô.
Người đàn ông mà Thẩm Quân Giao cô yêu nhất đối với cô cũng vô cùng tệ bạc, vô cùng tàn nhẫn.
Cái tên đẹp thì làm được gì? Nó đâu cứu vớt cho cuộc đời của cô được chứ.
Thẩm Quân Giao cảm thấy một chút chua xót dâng lên ở trong lòng, đáy mắt lộ rõ vẻ bi thương.
Cô chỉ biết gượng cười, một nụ cười mang nặng sự đau đớn cùng uất ức ở trong đó.
Lục Ngạn có lẽ cũng nhìn ra sự thay đổi trên khuôn mặt của Thẩm Quân Giao.
Anh không biết mình đã nói gì sai, nhưng Lục Ngạn có thể nhìn ra sự đau thương tột cùng sâu trong đôi mắt to tròn long lanh của người con gái này.
Theo kinh nghiệm nhiều năm, anh đoán cô gái này chắc đã gặp phải chuyện gì đó kinh khủng lắm nên mới không màng đến mạng sống của mình như vậy.
Anh ấn tượng với người con gái này, ấn tượng với nét đẹp hiền dịu của cô.
Anh thấy được trong đôi mắt kia của người con gái ấy có một chút u buôn ở trong ấy.
Lục Ngạn dường như đã bị đôi mắt long lanh kia của người con gái ấy cuốn hút, không kìm được mà nhìn sâu vào trong đôi mắt kia của cô.
Thẩm Quân Giao có chút không quen khi bị người ta nhìn chằm chằm như thế, cô hơi khó chịu, chân tay còn hơi luống cuống.
Nhìn cô gái này như vậy Lục Ngạn thấy buồn cười lắm, nhưng anh lại sợ dọa đến cô nên mới không dám cười thành tiếng, chỉ dám tủm tỉm trên môi.
Thấy thần sắc của Thẩm Quân Giao có chút tốt hơn, Lục Ngạn mới dám lên tiếng hỏi.
"Cô Thẩm, cô cảm thấy tốt hơn chưa?"
Thẩm Quân Giao nhẹ nhàng gật đầu.
"Bác sĩ Lục, cảm ơn anh, tôi đã tốt hơn rồi.
Anh không cần phải lo lắng cho tôi đâu"
Điều này cũng khiến cho Thẩm Quân Giao cảm thấy vô cùng ái ngại.
Cô cứ làm phiên người ta như vậy, giờ lại còn ở đây khiến người ta lo lắng cho cô như vậy, thật sự khiến cho Thẩm Quân Giao áy náy chết đi được! Lục Ngạn gật đầu, thấy Thẩm Quân Giao nói vậy, anh mới hỏi tiếp.
"Vậy cô có thể cho tôi biết cô gặp phải chuyện gì mà không thương tiếc bản thân của mình như vậy không?"
"Chuyện này...
Gương mặt của Thẩm Quân Giao bỗng chốc cứng đờ.
Đối diện với câu hỏi này của Lục Ngạn, Thẩm Quân Giao thật sự không biết phải trả lời như thế nào nữa.
Tại sao cô lại không biết quý trọng mạng sống của mình ư? Chẳng lẽ Thẩm Quân Giao lại đem những gì mình trải qua kể cho người đàn ông này nghe hay sao? Mà cô với Lục Ngạn đâu có quen thân gì, sao cô lại phải nói ra những đau đớn mà mình đã phải chịu như thế ra? Vả lại, như thế chẳng khác gì bôi tro trát trấu vào mặt của Trác Du Hiên cả.
Thẩm Quân Giao chính là sợ sự nghiệp của Trác Du Hiên bị ảnh hưởng.
Đến nước này, Thẩm Quân Giao vẫn có thể nghĩ cho Trác Du Hiên như vậy ư? Sau tất cả những gì người đàn ông đó đã làm với cô, cô vân nghĩ cho hắn ta như vậy? Lục Ngạn nhìn nét mặt khó xử của Thẩm Quân Giao, anh biết bản thân mình có hơi đường đột.
Đây là lần đầu tiên anh tò mò xen vào chuyện của người khác như vậy đấy.
Không hiểu sao, nhìn vào gương mặt đầy đau đớn của người con gái này, Lục Ngạn có một chút gì đó khó chịu, chỉ muốn giãi bày cùng cô ấy.
Anh cũng hiểu là mình đã doạ cho Thẩm Quân Giao cảm thấy sợ rồi, vì câu hỏi của anh đến quá đường đột như vậy mà.
Với lại, hai người cũng vừa mới gặp nhau, không tính là quen thân, vậy mà Lục Ngạn đã đi dò hỏi chuyện riêng tư của người ta như vậy, thế thì khiến người ta khó xử là đúng rồi.
Lục Ngạn cũng không hiểu tại sao mình lại hỏi Thẩm Quân Giao câu đó nữa? Lúc vừa thốt ra câu đó, Lục Ngạn thật sự không biết rằng trong đầu anh đang nghĩ cái gì nữa.
Anh đưa tay gãi gãi đầu, áy náy cùng vẻ mặt khó xử nhìn Thẩm Quân Giao.
"Cô đừng hiểu lầm, chẳng qua là tôi chỉ cảm thấy cô có tâm sự, muốn nghe mà thôi.
Nếu cô không muốn nói ra vậy cũng không sao, xin lỗi vì làm cô thấy khó xử nha"
Thẩm Quân Giao lắc đầu, cô chua xót nở một nụ cười nhìn Lục Ngạn, bất lực mà nói.
"Anh không cần phải xin lỗi, anh đâu có làm gì sai.
Chỉ là tôi không biết phải nói ra sao nữa đây"
"Nếu cô muốn nói, cứ tìm tôi bất cứ lúc nào, coi như tôi là bạn của cô luôn cũng được.
Tôi sẵn sàng lắng nghe tâm sự của cô."
Thẩm Quân Giao xúc động nhìn vị bác sĩ trẻ tuổi họ Lục kia.
Bạn! Lục Ngạn thật chịu làm bạn với cô hay sao? Anh chịu làm bạn với một người không hề có gì như cô.
Nếu như vậy thì thật tốt.
Thanh âm run rẩy phát ra mang theo sự xúc động cực kì.
"Cảm ơn anh, bác sĩ Lục, cảm ơn anh!"
Vị bác sĩ trẻ tuổi kia thở dài, anh ta khẽ lắc đầu, chán nản nói.
"Tôi thật không hiểu mấy người trẻ tuổi các cô nghĩ gì nữa.
Coi thường cả sức khỏe và tính mạng của mình như vậy mà"
"Anh cứ nói như là anh già lắm vậy đấy.
Anh cũng có hơn tôi bao nhiêu tuổi đâu"
Người đàn ông kia hình như đã sát trùng xong các vết thương trên người của Thẩm Quân Giao, anh ta nhẹ nhàng băng chúng lại giúp cô, rồi ngẩng khuôn mặt anh tuấn lên nhìn người con gái.
"Xong rồi đấy! Nhớ bôi thuốc thường xuyên vào!"
"Cảm ơn anh nhé! Mà tôi vẫn chưa biết tên anh là gì, có thể cho tôi biết được không? Dù sao anh cũng đã cứu tôi một mạng, cho tôi biết tên rồi mai này tôi phải tới báo ơn chứ"
Người đàn ông kia bị Thẩm Quân Giao làm cho bật cười.
"Tôi tên Lục Ngạn.
Hay cô có thể gọi tôi là Ngạn Tử cũng được.
Đó là tên ở nhà của tôi"
Thẩm Quân Giao gật đầu, khuôn mặt của cô thoáng chút vui vẻ chứ không còn mang vẻ buồn bã như lúc nãy nữa.
Trạng thái của cô cũng đã tốt hơn trước rất nhiều, không sầu não cũng chẳng bi quan.
Điều này thật sự rất tốt với Thẩm Quân Giao, nếu như cô chịu cười nhiều hơn.
Nhưng sống ở trong cái căn nhà chẳng khác gì địa ngục kia, Thẩm Quân Giao thật sự không thể nào cười nối.
Đến thở, đến một cuộc sống bình yên mà cũng khó khăn, huống chỉ là sự vui vẻ, hạnh phúc.
Trác Du Hiên đã mang lại cho cô quá nhiều đau đớn, cô làm sao mà có thể cảm thấy vui vẻ khi ở trong căn nhà đó được đây.
"Còn cô? Cô tên là gì? Dù sao tôi cũng cho cô biết tên tôi rồi, giờ cô cũng phải cho tôi biết tên cô chứ"
Lục Ngạn cười cười nhìn Thẩm Quân Giao, trên khuôn mặt anh không che đi được sự vui vẻ.
Có vẻ như là người đàn ông này vô cùng lạc quan trong cuộc sống, vì thế, lúc nào anh cũng cười như vậy.
"Tôi là Thẩm Quân Giao"
Thẩm Quân Giao khẽ lắc đầu, cô cười khổ nhìn người đàn ông này.
Lục Ngạn vẫn cười, anh gật đầu, gương mặt lại càng vui vẻ, sự anh tuấn trên gương mặt lại càng lộ rõ ra.
Người đàn ông này so với Trác Du Hiên đúng là một chín một mười, không ai hơn ai cả.
Chỉ là nghề nghiệp của hai người bọn họ có chút khác biệt mà thôi.
Lục Ngạn gật gù nhìn Thẩm Quân Giao.
"Ừm.
Thẩm Quân Giao, một cái tên rất đẹp đấy!"
Đẹp! Cái tên của cô đẹp, nhưng cuộc đời của cô lại không hề đẹp như cái tên ấy của cô.
Ba mẹ gọi cô là Quân Dao, nhưng họ lại không hề yêu thương cô.
Người đàn ông mà Thẩm Quân Giao cô yêu nhất đối với cô cũng vô cùng tệ bạc, vô cùng tàn nhẫn.
Cái tên đẹp thì làm được gì? Nó đâu cứu vớt cho cuộc đời của cô được chứ.
Thẩm Quân Giao cảm thấy một chút chua xót dâng lên ở trong lòng, đáy mắt lộ rõ vẻ bi thương.
Cô chỉ biết gượng cười, một nụ cười mang nặng sự đau đớn cùng uất ức ở trong đó.
Lục Ngạn có lẽ cũng nhìn ra sự thay đổi trên khuôn mặt của Thẩm Quân Giao.
Anh không biết mình đã nói gì sai, nhưng Lục Ngạn có thể nhìn ra sự đau thương tột cùng sâu trong đôi mắt to tròn long lanh của người con gái này.
Theo kinh nghiệm nhiều năm, anh đoán cô gái này chắc đã gặp phải chuyện gì đó kinh khủng lắm nên mới không màng đến mạng sống của mình như vậy.
Anh ấn tượng với người con gái này, ấn tượng với nét đẹp hiền dịu của cô.
Anh thấy được trong đôi mắt kia của người con gái ấy có một chút u buôn ở trong ấy.
Lục Ngạn dường như đã bị đôi mắt long lanh kia của người con gái ấy cuốn hút, không kìm được mà nhìn sâu vào trong đôi mắt kia của cô.
Thẩm Quân Giao có chút không quen khi bị người ta nhìn chằm chằm như thế, cô hơi khó chịu, chân tay còn hơi luống cuống.
Nhìn cô gái này như vậy Lục Ngạn thấy buồn cười lắm, nhưng anh lại sợ dọa đến cô nên mới không dám cười thành tiếng, chỉ dám tủm tỉm trên môi.
Thấy thần sắc của Thẩm Quân Giao có chút tốt hơn, Lục Ngạn mới dám lên tiếng hỏi.
"Cô Thẩm, cô cảm thấy tốt hơn chưa?"
Thẩm Quân Giao nhẹ nhàng gật đầu.
"Bác sĩ Lục, cảm ơn anh, tôi đã tốt hơn rồi.
Anh không cần phải lo lắng cho tôi đâu"
Điều này cũng khiến cho Thẩm Quân Giao cảm thấy vô cùng ái ngại.
Cô cứ làm phiên người ta như vậy, giờ lại còn ở đây khiến người ta lo lắng cho cô như vậy, thật sự khiến cho Thẩm Quân Giao áy náy chết đi được! Lục Ngạn gật đầu, thấy Thẩm Quân Giao nói vậy, anh mới hỏi tiếp.
"Vậy cô có thể cho tôi biết cô gặp phải chuyện gì mà không thương tiếc bản thân của mình như vậy không?"
"Chuyện này...
Gương mặt của Thẩm Quân Giao bỗng chốc cứng đờ.
Đối diện với câu hỏi này của Lục Ngạn, Thẩm Quân Giao thật sự không biết phải trả lời như thế nào nữa.
Tại sao cô lại không biết quý trọng mạng sống của mình ư? Chẳng lẽ Thẩm Quân Giao lại đem những gì mình trải qua kể cho người đàn ông này nghe hay sao? Mà cô với Lục Ngạn đâu có quen thân gì, sao cô lại phải nói ra những đau đớn mà mình đã phải chịu như thế ra? Vả lại, như thế chẳng khác gì bôi tro trát trấu vào mặt của Trác Du Hiên cả.
Thẩm Quân Giao chính là sợ sự nghiệp của Trác Du Hiên bị ảnh hưởng.
Đến nước này, Thẩm Quân Giao vẫn có thể nghĩ cho Trác Du Hiên như vậy ư? Sau tất cả những gì người đàn ông đó đã làm với cô, cô vân nghĩ cho hắn ta như vậy? Lục Ngạn nhìn nét mặt khó xử của Thẩm Quân Giao, anh biết bản thân mình có hơi đường đột.
Đây là lần đầu tiên anh tò mò xen vào chuyện của người khác như vậy đấy.
Không hiểu sao, nhìn vào gương mặt đầy đau đớn của người con gái này, Lục Ngạn có một chút gì đó khó chịu, chỉ muốn giãi bày cùng cô ấy.
Anh cũng hiểu là mình đã doạ cho Thẩm Quân Giao cảm thấy sợ rồi, vì câu hỏi của anh đến quá đường đột như vậy mà.
Với lại, hai người cũng vừa mới gặp nhau, không tính là quen thân, vậy mà Lục Ngạn đã đi dò hỏi chuyện riêng tư của người ta như vậy, thế thì khiến người ta khó xử là đúng rồi.
Lục Ngạn cũng không hiểu tại sao mình lại hỏi Thẩm Quân Giao câu đó nữa? Lúc vừa thốt ra câu đó, Lục Ngạn thật sự không biết rằng trong đầu anh đang nghĩ cái gì nữa.
Anh đưa tay gãi gãi đầu, áy náy cùng vẻ mặt khó xử nhìn Thẩm Quân Giao.
"Cô đừng hiểu lầm, chẳng qua là tôi chỉ cảm thấy cô có tâm sự, muốn nghe mà thôi.
Nếu cô không muốn nói ra vậy cũng không sao, xin lỗi vì làm cô thấy khó xử nha"
Thẩm Quân Giao lắc đầu, cô chua xót nở một nụ cười nhìn Lục Ngạn, bất lực mà nói.
"Anh không cần phải xin lỗi, anh đâu có làm gì sai.
Chỉ là tôi không biết phải nói ra sao nữa đây"
"Nếu cô muốn nói, cứ tìm tôi bất cứ lúc nào, coi như tôi là bạn của cô luôn cũng được.
Tôi sẵn sàng lắng nghe tâm sự của cô."
Thẩm Quân Giao xúc động nhìn vị bác sĩ trẻ tuổi họ Lục kia.
Bạn! Lục Ngạn thật chịu làm bạn với cô hay sao? Anh chịu làm bạn với một người không hề có gì như cô.
Nếu như vậy thì thật tốt.
Thanh âm run rẩy phát ra mang theo sự xúc động cực kì.
"Cảm ơn anh, bác sĩ Lục, cảm ơn anh!"
Bình luận facebook