Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 123: Trác Dương Phong
Cảnh tượng ấy lại càng khắc sâu vào trong tâm trí của Thẩm Quân Giao, lại càng khiến cô đau đớn hơn nữa.
Chồng cô lại một lần nữa ở trước mặt cô quan hệ, hoan ái cùng tình nhân của mình mà chẳng thèm quan tâm đến cảm nhận của cô thế nào.
Không biết cho đến khi nào, Thẩm Quân Giao vì quá lạnh mà không chịu nổi nữa, cả người cô lăn ra trên nền đất ướt lạnh kia, hai mắt vẫn nhắm chặt.
Từng hạt mưa vẫn vô tình trút xuống thân thế của người con gái.
Cô vẫn nằm đó, không một ai để ý đến.
Mãi cho đến khi một âm thanh vang lên, người đó khẽ lay lay người của Thẩm Quân Giao.
"Cô gì ơi, cô bị sao thế?"
"Cô tỉnh lại đi"
"Người đâu, mau gọi xe cấp cứu, có ai không?"
Tiếng quát chói tai của một người đàn ông vang lên khắp căn nhà, nhưng lại không có một người nào đáp lại.
Những người giúp việc đã bị Trác Du Hiên chuyển đi nơi khác để tránh việc mồm nhanh hơn não của bọn họ.
Người đàn ông kia gương mặt anh tuấn, cả người ướt đẫm đứng giữa trời mưa, tay anh ta ôm lấy thân thể lạnh ngắt của Thẩm Quân Giao.
Cánh tay của người đàn ông liên tục vỗ lên mặt của Thẩm Quân Giao nhưng cô vẫn hôn mê không có dấu hiệu tỉnh lại.
Thanh âm trầm ấm của người đàn ông liên tục vang lên bên tai của Thẩm Quân Giao.
"Cô gì ơi? Cô có sao không?"
"Cô tỉnh lại đi!"
Nhưng Thẩm Quân Giao vẫn nằm đó, người của cô vẫn không ngừng run rẩy, thân thể thì lạnh ngắt cứ như một cái xác chết vậy.
Mặc cho người đàn ông kia gọi mãi gọi mãi, hai mắt của người con gái vẫn nhảm chặt như đang chìm sâu vào trong giấc ngủ.
Dưới mưa, những giọt nước mưa cứ liên tục nhỏ xuống từ mái tóc của người đàn ông, gương mặt anh ta thấp thoáng một vẻ lo lắng.
Anh ta gọi mãi không được, chỉ đành bỗng cả người bị nước mưa làm cho ướt đẫm kia của Thẩm Quân Giao nhanh chóng vào trong nhà.
Vào đến nhà, miệng của anh ta liên tục gọi lớn.
"Trác Du Hiên, em biết là anh đang ở trên lầu, anh mau xuống đây cho em."
"Xảy ra chuyện lớn rồi anh biết không?"
"Anh muốn để có người chết ở trong nhà àä?"
Người đàn ông đó không ngừng hét toáng lên, trong lời nói mang bao nhiêu phân lo lắng và vội vã.
Người đàn ông dường như đang rất lo cho Thẩm Quân Giao.
Trác Du Hiên cùng với Quách Tịnh Kỳ đang chìm trong khoái cảm thì liên tục bị tiếng gọi dưới nhà làm phiền.
Bị người khác phá hỏng chuyện tốt, Trác Du Hiên bực dọc mặc quân áo rồi cùng với Quách Tịnh Kỷ đi xuống nhà.
Người đàn ông kia từ nãy đến giờ vẫn liên tục gọi Trác Du Hiên, mãi cho đến khi nhìn thấy hẳn ta cùng một người phụ nữ khác bước xuống từ trên lầu, anh ta mới dừng lại.
Người đàn ông kia hốt hoảng nhìn Trác Du Hiên, âm thanh vô cùng vội vã.
"Anh, mau gọi xe cấp cứu nhanh lên.
Nếu không cô ấy sẽ chết mất"
Ôm lấy Thẩm Quân Giao trong tay, ánh mắt mà người đó dành cho Thẩm Quân Giao mang đầy sự quan tâm chứ không lạnh lùng như ác ma kia của Trác Du Hiên.
Dù sao cũng là con người, không thể đối xử với cô gái này như vậy được.
Trác Du Hiên lạnh lẽo liếc nhìn gương mặt trắng bệch của Thẩm Quân Giao đang yếu ớt nằm trong vòng tay của người đàn ông kia, hắn ta hừ lạnh một tiếng, đôi mắt lạnh lẽo chẳng một chút thương cảm nào dành cho người con gái kia cả.
Âm thanh phát ra từ miệng của hẳn vẫn lạnh lùng như vậy.
"Mặc xác cô ta, cô ta chết thì liên quan gì đến anh.
Trác Dương Phong, em đừng có lo chuyện bao đồng.
Tốt nhất là mặc kệ cô ta, cô ta muốn sống như thế nào thì sống"
Không sail Người đàn ông đang bồng Thẩm Quân Giao kia chính là Trác Dương Phong, em trai ruột của Trác Du Hiên, Trác nhị thiếu gia của tập đoàn tài phiệt Trác thị.
Người này trên thương trường được mệnh danh phong lưu đa tình, không màng đến công ty, chỉ lo cho bản thân cùng với đam mê của mình.
Anh ta quả nhiên rất tuấn tú, tuy vẫn thua kém Trác Du Hiên nhưng không thể phủ nhận rằng nhan sắc của người đàn ông này quả là cực phẩm, người gặp người mê.
Bao nhiêu cô gái theo đuổi anh ta đều bị anh ta từ chối một cách vô tình.
Mọi người đồn đại rất nhiều về người đàn ông này, nhưng không ai có thể biết được lý do thật sự khiến anh ta không màng đến công ty mặc cho cha mẹ của anh ta đã khuyên ngăn anh ta hết lời.
Trác Dương Phong tuy đẹp trai nhưng tình sự của anh ta không phong phú giống như anh trai của mình, Trác Du Hiên.
Đời tư của anh ta vô cùng trong sạch, nhưng mỗi tội anh ta không quan tâm đến chuyện của công ty, chính vì thế mọi gánh nặng đều đè hết lên vai của Trác Du Hiên.
Trác Dương Phong nhướn mày nhìn người anh trai tàn nhẫn đang ôm lấy người phụ nữ bên cạnh kia.
Anh trai anh vô cùng tàn nhẫn, anh ta cũng không phải là không biết điều đó.
Nhưng anh ta không thể ngờ rằng Trác Du Hiên tàn nhẫn đến mức này.
"Anh à, anh có thể trơ mắt nhìn cô ấy sắp mất mạng như vậy ư? Hơn nữa, cô ấy cũng là vợ của anh không phải hay sao?"
Thật không ngờ là người anh trai này của anh lại có thể nhẫn tâm đến mức độ như vậy.
Dù sao đây cũng là vợ của Trác Du Hiên, chị dâu của anh, tuy đây không phải là người Trác Du Hiên yêu thì cũng không thể đối xử với người ta như vậy chứ.
Hôm Trác Du Hiên kết hôn, Trác Dương Phong cũng có nhìn thấy gương mặt của Thẩm Quân Giao, cho nên vừa nhìn anh đã nhận ra ngay người này chính là chị dâu của mình.
Trác Dương Phong cũng biết, người này không phải là người mà anh trai anh yêu, Thẩm Sơ Vũ.
Anh cũng đã gặp mặt Thẩm Sơ Vũ vài lần, tuy gương mặt của hai người giống nhau nhưng khí chất thì khác hoàn toàn.
Trác Du Hiên nghe được lời này, hản ngay lập tức trừng mắt nhìn đứa em trai ngang bướng kia của mình, cắt ngang lời của Trác Dương Phong.
"Trác Dương Phong, em đừng có ăn nói vớ vẩn.
Cô ta không phải là vợ của anh, nếu em còn dám nói ra câu này nữa thì lập tức cút khỏi đây cho anh."
Trác Dương Phong khẽ lắc đầu, anh thở dài một hơi.
Người anh trai này của anh cũng thật quá tàn nhẫn rồi.
Dù sao người con gái này cũng là vợ của Trác Du Hiên, vậy mà hẳn vẫn có thể tàn nhẫn nói ra những lời đó.
"Nếu anh đã không muốn cứu chị ấy thì để em đưa chị ấy đến bệnh viện"
Trác Dương Phong ban đầu cũng đã định đưa Thẩm Quân Giao tới bệnh viện rồi.
Anh đưa cô vào đây chỉ là muốn gọi Trác Du Hiên, muốn báo cho anh trai biết mà thôi.
Vậy mà anh trai của Trác Dương Phong lại chẳng thèm quan tâm như vậy.
Trác Du Hiên ngay lập tức cản Trác Dương Phong lại.
"Trác Dương Phong, em đứng lại cho anh.
Nếu em dám đưa cô ta đến bệnh viện thì anh sẽ lấy mạng của cô ta"
Trác Dương Phồn không cách nào tin được nhìn anh trai của mình.
Trác Du Hiên sao có thể tàn nhẫn đến thế? Ngay cả người đang cận kề cái chết kia, hắn cũng nhất định không cho phép Trác Dương Phong đưa Thẩm Quân Giao đến bệnh viện.
"Anh, sao anh lại như vậy chứ? Chị ấy đã như thế này rồi, anh bảo không mang chị ấy đến bệnh viện, anh muốn chị ấy chết hả?"
"Gọi bác sĩ đến khám cho cô ta.
Anh không muốn tổn tiền vì một con súc vật liên tục phạm lỗi đâu.
Giống loài bẩn thỉu"
Chồng cô lại một lần nữa ở trước mặt cô quan hệ, hoan ái cùng tình nhân của mình mà chẳng thèm quan tâm đến cảm nhận của cô thế nào.
Không biết cho đến khi nào, Thẩm Quân Giao vì quá lạnh mà không chịu nổi nữa, cả người cô lăn ra trên nền đất ướt lạnh kia, hai mắt vẫn nhắm chặt.
Từng hạt mưa vẫn vô tình trút xuống thân thế của người con gái.
Cô vẫn nằm đó, không một ai để ý đến.
Mãi cho đến khi một âm thanh vang lên, người đó khẽ lay lay người của Thẩm Quân Giao.
"Cô gì ơi, cô bị sao thế?"
"Cô tỉnh lại đi"
"Người đâu, mau gọi xe cấp cứu, có ai không?"
Tiếng quát chói tai của một người đàn ông vang lên khắp căn nhà, nhưng lại không có một người nào đáp lại.
Những người giúp việc đã bị Trác Du Hiên chuyển đi nơi khác để tránh việc mồm nhanh hơn não của bọn họ.
Người đàn ông kia gương mặt anh tuấn, cả người ướt đẫm đứng giữa trời mưa, tay anh ta ôm lấy thân thể lạnh ngắt của Thẩm Quân Giao.
Cánh tay của người đàn ông liên tục vỗ lên mặt của Thẩm Quân Giao nhưng cô vẫn hôn mê không có dấu hiệu tỉnh lại.
Thanh âm trầm ấm của người đàn ông liên tục vang lên bên tai của Thẩm Quân Giao.
"Cô gì ơi? Cô có sao không?"
"Cô tỉnh lại đi!"
Nhưng Thẩm Quân Giao vẫn nằm đó, người của cô vẫn không ngừng run rẩy, thân thể thì lạnh ngắt cứ như một cái xác chết vậy.
Mặc cho người đàn ông kia gọi mãi gọi mãi, hai mắt của người con gái vẫn nhảm chặt như đang chìm sâu vào trong giấc ngủ.
Dưới mưa, những giọt nước mưa cứ liên tục nhỏ xuống từ mái tóc của người đàn ông, gương mặt anh ta thấp thoáng một vẻ lo lắng.
Anh ta gọi mãi không được, chỉ đành bỗng cả người bị nước mưa làm cho ướt đẫm kia của Thẩm Quân Giao nhanh chóng vào trong nhà.
Vào đến nhà, miệng của anh ta liên tục gọi lớn.
"Trác Du Hiên, em biết là anh đang ở trên lầu, anh mau xuống đây cho em."
"Xảy ra chuyện lớn rồi anh biết không?"
"Anh muốn để có người chết ở trong nhà àä?"
Người đàn ông đó không ngừng hét toáng lên, trong lời nói mang bao nhiêu phân lo lắng và vội vã.
Người đàn ông dường như đang rất lo cho Thẩm Quân Giao.
Trác Du Hiên cùng với Quách Tịnh Kỳ đang chìm trong khoái cảm thì liên tục bị tiếng gọi dưới nhà làm phiền.
Bị người khác phá hỏng chuyện tốt, Trác Du Hiên bực dọc mặc quân áo rồi cùng với Quách Tịnh Kỷ đi xuống nhà.
Người đàn ông kia từ nãy đến giờ vẫn liên tục gọi Trác Du Hiên, mãi cho đến khi nhìn thấy hẳn ta cùng một người phụ nữ khác bước xuống từ trên lầu, anh ta mới dừng lại.
Người đàn ông kia hốt hoảng nhìn Trác Du Hiên, âm thanh vô cùng vội vã.
"Anh, mau gọi xe cấp cứu nhanh lên.
Nếu không cô ấy sẽ chết mất"
Ôm lấy Thẩm Quân Giao trong tay, ánh mắt mà người đó dành cho Thẩm Quân Giao mang đầy sự quan tâm chứ không lạnh lùng như ác ma kia của Trác Du Hiên.
Dù sao cũng là con người, không thể đối xử với cô gái này như vậy được.
Trác Du Hiên lạnh lẽo liếc nhìn gương mặt trắng bệch của Thẩm Quân Giao đang yếu ớt nằm trong vòng tay của người đàn ông kia, hắn ta hừ lạnh một tiếng, đôi mắt lạnh lẽo chẳng một chút thương cảm nào dành cho người con gái kia cả.
Âm thanh phát ra từ miệng của hẳn vẫn lạnh lùng như vậy.
"Mặc xác cô ta, cô ta chết thì liên quan gì đến anh.
Trác Dương Phong, em đừng có lo chuyện bao đồng.
Tốt nhất là mặc kệ cô ta, cô ta muốn sống như thế nào thì sống"
Không sail Người đàn ông đang bồng Thẩm Quân Giao kia chính là Trác Dương Phong, em trai ruột của Trác Du Hiên, Trác nhị thiếu gia của tập đoàn tài phiệt Trác thị.
Người này trên thương trường được mệnh danh phong lưu đa tình, không màng đến công ty, chỉ lo cho bản thân cùng với đam mê của mình.
Anh ta quả nhiên rất tuấn tú, tuy vẫn thua kém Trác Du Hiên nhưng không thể phủ nhận rằng nhan sắc của người đàn ông này quả là cực phẩm, người gặp người mê.
Bao nhiêu cô gái theo đuổi anh ta đều bị anh ta từ chối một cách vô tình.
Mọi người đồn đại rất nhiều về người đàn ông này, nhưng không ai có thể biết được lý do thật sự khiến anh ta không màng đến công ty mặc cho cha mẹ của anh ta đã khuyên ngăn anh ta hết lời.
Trác Dương Phong tuy đẹp trai nhưng tình sự của anh ta không phong phú giống như anh trai của mình, Trác Du Hiên.
Đời tư của anh ta vô cùng trong sạch, nhưng mỗi tội anh ta không quan tâm đến chuyện của công ty, chính vì thế mọi gánh nặng đều đè hết lên vai của Trác Du Hiên.
Trác Dương Phong nhướn mày nhìn người anh trai tàn nhẫn đang ôm lấy người phụ nữ bên cạnh kia.
Anh trai anh vô cùng tàn nhẫn, anh ta cũng không phải là không biết điều đó.
Nhưng anh ta không thể ngờ rằng Trác Du Hiên tàn nhẫn đến mức này.
"Anh à, anh có thể trơ mắt nhìn cô ấy sắp mất mạng như vậy ư? Hơn nữa, cô ấy cũng là vợ của anh không phải hay sao?"
Thật không ngờ là người anh trai này của anh lại có thể nhẫn tâm đến mức độ như vậy.
Dù sao đây cũng là vợ của Trác Du Hiên, chị dâu của anh, tuy đây không phải là người Trác Du Hiên yêu thì cũng không thể đối xử với người ta như vậy chứ.
Hôm Trác Du Hiên kết hôn, Trác Dương Phong cũng có nhìn thấy gương mặt của Thẩm Quân Giao, cho nên vừa nhìn anh đã nhận ra ngay người này chính là chị dâu của mình.
Trác Dương Phong cũng biết, người này không phải là người mà anh trai anh yêu, Thẩm Sơ Vũ.
Anh cũng đã gặp mặt Thẩm Sơ Vũ vài lần, tuy gương mặt của hai người giống nhau nhưng khí chất thì khác hoàn toàn.
Trác Du Hiên nghe được lời này, hản ngay lập tức trừng mắt nhìn đứa em trai ngang bướng kia của mình, cắt ngang lời của Trác Dương Phong.
"Trác Dương Phong, em đừng có ăn nói vớ vẩn.
Cô ta không phải là vợ của anh, nếu em còn dám nói ra câu này nữa thì lập tức cút khỏi đây cho anh."
Trác Dương Phong khẽ lắc đầu, anh thở dài một hơi.
Người anh trai này của anh cũng thật quá tàn nhẫn rồi.
Dù sao người con gái này cũng là vợ của Trác Du Hiên, vậy mà hẳn vẫn có thể tàn nhẫn nói ra những lời đó.
"Nếu anh đã không muốn cứu chị ấy thì để em đưa chị ấy đến bệnh viện"
Trác Dương Phong ban đầu cũng đã định đưa Thẩm Quân Giao tới bệnh viện rồi.
Anh đưa cô vào đây chỉ là muốn gọi Trác Du Hiên, muốn báo cho anh trai biết mà thôi.
Vậy mà anh trai của Trác Dương Phong lại chẳng thèm quan tâm như vậy.
Trác Du Hiên ngay lập tức cản Trác Dương Phong lại.
"Trác Dương Phong, em đứng lại cho anh.
Nếu em dám đưa cô ta đến bệnh viện thì anh sẽ lấy mạng của cô ta"
Trác Dương Phồn không cách nào tin được nhìn anh trai của mình.
Trác Du Hiên sao có thể tàn nhẫn đến thế? Ngay cả người đang cận kề cái chết kia, hắn cũng nhất định không cho phép Trác Dương Phong đưa Thẩm Quân Giao đến bệnh viện.
"Anh, sao anh lại như vậy chứ? Chị ấy đã như thế này rồi, anh bảo không mang chị ấy đến bệnh viện, anh muốn chị ấy chết hả?"
"Gọi bác sĩ đến khám cho cô ta.
Anh không muốn tổn tiền vì một con súc vật liên tục phạm lỗi đâu.
Giống loài bẩn thỉu"
Bình luận facebook