Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1: Bị ép gả thay
"Cô là ai? Tại sao lại ở nơi này?"
"Em là vợ anh!"
"Nói dối, vợ tôi tôi lại không nhận ra sao? Cô không phải là Thẩm Sơ Vũ, không phải là cô"
Tại nhà họ Thẩm trước một ngày hôn lễ diễn ra.
"Quân Dao, chị mày bỏ trốn rồi.Mai mày phải thay chị mày kết hôn"
"Nhưng con....' Cô cắn chặt môi, đôi mắt đen láy rưng rưng nước mắt, cô ngước mắt nhìn người phụ nữ tầm bốn mươi tuổi trước mặt mình.
Người đó không ai khác lại chính là mẹ cô.
"Không có nhưng nhị gì hết.Hôm nay mày phải ở đây, mai mày chuẩn bị làm cô dâu đi:"
Bà đặt một đĩa cơm xuống đất, liếc mắt nhìn cô một cái rồi cho người đem một chiếc váy cưới màu trắng tinh vào phòng.
Đó là chiếc váy cưới mà chị cô, Thẩm Sơ Vũ ngày mai sẽ mặc, sẽ bước vào lễ đường cùng với người đàn ông cô yêu nhất.
Nhưng vài tiếng trước, chị cô lại bỏ trốn đi đâu mất.
Không một ai tìm thấy chị ấy.
Không còn cách nào khác, gia đình cô mới phải đưa ra hạ sách, để cho cô thay thế chị gái mình.
Làm dâu hào môn, làm dâu nhà giàu.
Đáng nhẽ ra cô nên cảm thấy vui mừng chứ? Vui vì cô sẽ được kết hôn cùng người đàn ông mình yêu thâm bao nhiêu năm nay, Trác Du Hiên.
Nhưng tại sao trong lòng cô lại không hề có một chút vui vẻ nào? Chẳng phải đầy là điều cô hằng mong ước bao lâu nay hay sao? Cô mấp máy môi nhìn mẹ, rụt rè hỏi.
"Nhưng nếu Trác Du Hiên, anh ấy phát hiện ra thì làm thế nào?"
"Mày đừng có nghĩ vớ vẩn, tập trung cho việc mai mày phải diễn cho tốt đi.Làm thế nào để xuất sắc như chị mày ấy""
Cô cúi đầu xuống đất, hai tay đan xen vào nhau.Cô cắn chặt môi mình, trong lòng không khỏi cảm thấy hỗn loạn.
Nếu anh ấy phát hiện ra, liệu có hận cô không? Thẩm Sơ Vũ, chị cô, cũng chính là người phụ nữ mà Trác Du Hiên yêu nhất trên đời này.
Cô mở mắt nhìn chăm chăm chiếc váy cưới tỉnh xảo đang được đặt ở phía tủ quần áo kia, trong lòng không khỏi cảm thấy quặn đau.
Ngày mai họ kết hôn, nhưng chị ấy lại bỏ trốn mất rồi.
Có lẽ, chị cô không hề yêu Trác Du Hiên.
Thứ chị ấy yêu có lẽ chính là tài sản của Trác gia mà thôi.
Chắc chị ấy đã tìm thấy được tình yêu của mình nên mới bỏ trốn đi.
"Tết nhất mày nên dẹp cái bộ mặt giả đau đớn kia đi.Tao biết mày thích vị hôn phu của chị mày, kết hôn với nó, mày vui mừng còn không hết.Đừng có ở đó mà bày ra cái bộ mặt kia, chẳng ai thương xót cho mày đâu"
"Mau ăn cơm rồi đi ngủ đi.Đừng nghĩ đến cái ý định bỏ trốn, nếu không, tao sẽ bẻ gẫy chân mày, để mai mày trở thành một con què mà làm cô dâu."
Trịnh Liên liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó quay lưng bước ra khỏi phòng, tiện tay tạo ra một tiếng "rầm"khi đóng cửa.
Nhìn bóng lưng của mẹ mình khuất dần đi.
Cánh cửa kia đã được đóng lại.
Có lẽ mẹ cô cũng đã khóa cửa lại rồi, đề phòng việc cô bỏ trốn đi.
Trong lòng Thẩm Quân Dao dâng lên một nỗi chua xót đến đỉnh điểm, tim đau đớn một cách quặn thắt lại.
Đau đến mức hô hấp cũng khó khăn.
Con cũng là con của mẹ mà, tại sao mẹ lại có thể làm thế với con? Cô và chị cô, rõ ràng là cùng một mẹ sinh ra, hai người sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm.
Cô chỉ được sinh ra sau chị mình một vài phút.
Nhưng tại sao mẹ lại đối xử với hai người khác biệt như vậy? Từ nhỏ, trong mắt mọi người, chị gái cô luôn là người xuất sắc, luôn là đứa con ngoan ngoãn, hiền lành.
Mọi tình yêu thương của cha mẹ đều dành trọn cho chị ấy..
Còn cô, không một ai quan tâm đến mình.
Họ chỉ biết cô là con gái của nhà họ Thẩm, đó là cái danh duy nhất mà mọi người dành cho cô.
Từ nhỏ, cha mẹ không một ai quan tâm đến cô, để mặc cho cô tự sinh tự diệt.
Họ chỉ quăng cho cô một vài đồng tiền để cô sống cho qua ngày.
Mỗi khi chị cô làm sai điều gì, cô đều phải gánh tội thay.
Năm hai người năm tuổi, chị cô nghịch ngợm làm vỡ chiếc bình cổ mà cha cô thích nhất.
Vì sợ bị đánh, chị nói là do cô làm.
Cha mẹ cô lập tức tin lời chị ấy mà bắt cô quỳ ngoài sân hơn ba tiếng đồng hồ.
Với một đứa trẻ chỉ mới năm tuổi, như vậy làm sao mà chịu đựng được? Ngay cả người cô đem lòng yêu thương nhất cũng yêu sâu nặng Thẩm Sơ Vũ.
Thật là ngang trái! Chị ấy thích gì được nấy, còn cô chỉ được dùng lại đồ cũ của chị mình.
Tại sao lại có thể bất công với cô như vậy? Thẩm Quân Dao tiến đến trước gương, gương mặt cô vốn rất xinh đẹp nhưng vẫn không thể nào so với chị gái của mình được.
Nhìn sang chiếc váy cưới được may một cách tinh xảo kia, chiếc váy mà ngày mai chị cô sẽ mặc lên người.
Cô gả thay chị mình, tất nhiên là không thể hoàn toàn mà mặc vừa chiếc váy.
Đưa mắt nhìn qua khung cửa sổ, không hiểu sao tối nay, trời bỗng đổ mưa nặng hạt.
Cô ngắm nhìn từng hạt mưa rơi xuống đất, những hạt mưa nặng tru kia như muốn tấn công trái tim của cô.
Những hạt mưa như xâm nhập vào cõi lòng đã tan nát của cô, như những lưỡi dao sắc nhọn cứa đứt cõi lòng cô.
Đêm nay, lại là một đêm không ngủ.
Ở hai căn nhà cách xa nhau, Trác Du Hiên không hề chợp mắt mong mặt trời sớm lên, còn Thẩm Quân Dao chỉ hy vọng, ngày mai tuyệt đối đừng có đến.
[...] Hôn lễ được tổ chức ở một khách sạn năm sao cực kỳ sang trọng.
Khách khứa tham dự phải nói rất chỉ là đông.Cứ mỗi lần bước đi trên tấm thảm đỏ rực kia, trong lồng ngực của cô cứ thình thịch thình thịch, tìm cô như muốn nhảy ra ngoài.
Cô không có dũng khí để đối diện với người đàn ông đang khoác trên mình bộ âu phục lịch lãm kia.
Không đủ dũng khí để diễn kịch trước anh, cũng không đủ dũng khí để lừa gạt anh.
Trác Du Hiên nhìn người con gái đang bước vào lễ đường kia, nụ cười trên môi người đàn ông bỗng nhiên vụt tắt.
Đôi mắt còn hiện lên một vài tia máu đỏ ngầu như đang cực kỳ tức giận.
Hình như anh, đã phát hiện ra rồi.
Ai ai cũng có thể nhận ra, gương mặt của chú rể trông cực kỳ gượng gạo và khó coi.
Cha cô, Thẩm Khương Cửu đặt cánh tay cô lên tay anh, còn đặc biệt dặn dò.
"Chăm sóc tốt cho con bé"
Trác Du Hiên cũng chỉ nhẹ nhàng đỡ lấy tay cô.
Nhưng sau tấm màn che kia, cô có thể nhìn ra tận sâu trong đôi mắt anh là sự tức giận đến đỉnh điểm.
Cô biết anh vẫn đang cố gắng kiềm chế, anh muốn giữ lại mặt mũi cho cả Trác gia và Thẩm gia.
Hôn lễ diễn ra một cách vô cùng ảm đạm, không khí chẳng có chút vui tươi nào, cứ y như là một cái lễ tang vậy.
Một ngày mệt mỏi kết thúc, cô được quản gia đưa về phòng mình.
Cô mệt mỏi nẫm vật ra giường, đưa tay vén chiếc khăn voan trước mặt mình lên, đôi mắt thâm sâu nhìn lên trần nhà tựa như đang suy nghĩ cái gì đó vậy.
Nếu lát nữa, anh trở về thì phải làm sao đây? Cô nên đối diện với anh như thế nào? Người đàn ông cô yêu nhất, sẽ không hận cô đến suốt đời đấy chứ? Nếu là vậy, thà giết chết cô đi còn hơn.
Còn chị gái cô, có lẽ lúc này chị ấy đang ở bên cạnh người mình yêu.
Tự do tự tại, thích thật.
Cô luôn khát khao một cuộc sống như chị ấy vậy.
Đang miên man suy nghĩ, bên tai cô truyền đến tiếng mở cửa.
Giật mình ngồi dậy, nhìn người đàn ông mặc trên mình bộ âu phục đang tiến về phía mình, khí thế toát ra từ người đàn ông này khiến cô không khỏi sợ hãi, theo bản năng lùi về phía sau.
Trác Du Hiên nhìn chäm chăm lên người cô, đôi mắt đỏ ngầu, hàn lên những tia giận dữ.
"Cô là ai?"
"Em là vợ anh!"
Tim trong lông ngực cô cứ đập thình thịch như đánh trống.
Suýt chút nữa là nhảy ra ngoài.
Đối diện với Trác Du Hiên, Thẩm Quân Dao vừa mừng lại vừa lo sợ.
Trác Du Hiên tới gần chỗ cô, đôi bàn tay thô ráp khẽ chạm vào gương mặt xinh đẹp của cô từ từ mà vuốt ve.
Tay hẳn dừng lại ở chiếc cảm xinh đẹp của cô, bỗng dùng lực siết chặt, in lên đó những vết ửng đỏ.
"Nói dối, vợ tôi tôi lại không nhận ra sao? Cô không phải là Thẩm Sơ Vũ, không phải là cô""
Trác Du Hiên gầm lên, từng câu từng chữ cô đều hoàn toàn có thể nghe được một cách rõ ràng.
Cô cắn môi, đôi mắt cụp xuống.
Cô biết lúc ở lễ đường, Trác Du Hiên đã nhận ra nhưng không hề vạch mặt cô.
Trác Du Hiên càng dùng lực mạnh khiến gương mặt của cô nhăn nhó vì đau đớn.
"Nói!"
"Em là Thẩm Quân Dao, là em gái của chị Sơ Vũ-"
"Tại sao cô lại ở đây? Thẩm Sơ Vũ đang ở đâu?"
"Trước ngày kết hôn, chị ấy bỏ trốn rồi.Ba mẹ mới kêu em thay chị ấy gả cho anh."
Trác Du Hiên buông tay khỏi chiếc cằm xinh đẹp của cô.
Hắn dùng lực đẩy mạnh người cô, khiến cô vô lực ngã xuống giường.
Đôi mắt đỏ ngầu giận dữ của Trác Du Hiên dừng ở trên người cô.
"Những gì cô nói có phải là thật không?"
Gô liên tục gật đầu nhưng không hiểu sao Trác Du Hiên lại càng nổi giận hơn.
"Chát!"
Một âm thanh ròn rã vang lên.
Năm ngón tay thon dài in hằn trên gương mặt của cô.
Một vệt bàn tay ửng đỏ.
Cô hoàn toàn không tin vào mắt mình.
Anh đánh cô! Trác Du Hiên vừa mới đánh cô! Trác Du Hiên trước đây cô biết không bao giờ ra tay đánh phụ nữ.
Nhưng sao anh lại như thế này? Trác Du Hiên lôi cả người cô ngồi dậy, cánh tay hắn đưa lấy bóp chặt cái cổ trắng nõn của cô, in lên đó những vết ửng đỏ.
"Thẩm Quân Dao, đến nước này cô còn dám nói dối? Cô tưởng rằng Trác Du Hiên tôi dễ lừa gạt đến vậy sao? Tôi không ngờ nhị tiểu thư nhà họ Thẩm vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn như vậy đấy.Cô làm tôi quá thất vọng!"
"Em là vợ anh!"
"Nói dối, vợ tôi tôi lại không nhận ra sao? Cô không phải là Thẩm Sơ Vũ, không phải là cô"
Tại nhà họ Thẩm trước một ngày hôn lễ diễn ra.
"Quân Dao, chị mày bỏ trốn rồi.Mai mày phải thay chị mày kết hôn"
"Nhưng con....' Cô cắn chặt môi, đôi mắt đen láy rưng rưng nước mắt, cô ngước mắt nhìn người phụ nữ tầm bốn mươi tuổi trước mặt mình.
Người đó không ai khác lại chính là mẹ cô.
"Không có nhưng nhị gì hết.Hôm nay mày phải ở đây, mai mày chuẩn bị làm cô dâu đi:"
Bà đặt một đĩa cơm xuống đất, liếc mắt nhìn cô một cái rồi cho người đem một chiếc váy cưới màu trắng tinh vào phòng.
Đó là chiếc váy cưới mà chị cô, Thẩm Sơ Vũ ngày mai sẽ mặc, sẽ bước vào lễ đường cùng với người đàn ông cô yêu nhất.
Nhưng vài tiếng trước, chị cô lại bỏ trốn đi đâu mất.
Không một ai tìm thấy chị ấy.
Không còn cách nào khác, gia đình cô mới phải đưa ra hạ sách, để cho cô thay thế chị gái mình.
Làm dâu hào môn, làm dâu nhà giàu.
Đáng nhẽ ra cô nên cảm thấy vui mừng chứ? Vui vì cô sẽ được kết hôn cùng người đàn ông mình yêu thâm bao nhiêu năm nay, Trác Du Hiên.
Nhưng tại sao trong lòng cô lại không hề có một chút vui vẻ nào? Chẳng phải đầy là điều cô hằng mong ước bao lâu nay hay sao? Cô mấp máy môi nhìn mẹ, rụt rè hỏi.
"Nhưng nếu Trác Du Hiên, anh ấy phát hiện ra thì làm thế nào?"
"Mày đừng có nghĩ vớ vẩn, tập trung cho việc mai mày phải diễn cho tốt đi.Làm thế nào để xuất sắc như chị mày ấy""
Cô cúi đầu xuống đất, hai tay đan xen vào nhau.Cô cắn chặt môi mình, trong lòng không khỏi cảm thấy hỗn loạn.
Nếu anh ấy phát hiện ra, liệu có hận cô không? Thẩm Sơ Vũ, chị cô, cũng chính là người phụ nữ mà Trác Du Hiên yêu nhất trên đời này.
Cô mở mắt nhìn chăm chăm chiếc váy cưới tỉnh xảo đang được đặt ở phía tủ quần áo kia, trong lòng không khỏi cảm thấy quặn đau.
Ngày mai họ kết hôn, nhưng chị ấy lại bỏ trốn mất rồi.
Có lẽ, chị cô không hề yêu Trác Du Hiên.
Thứ chị ấy yêu có lẽ chính là tài sản của Trác gia mà thôi.
Chắc chị ấy đã tìm thấy được tình yêu của mình nên mới bỏ trốn đi.
"Tết nhất mày nên dẹp cái bộ mặt giả đau đớn kia đi.Tao biết mày thích vị hôn phu của chị mày, kết hôn với nó, mày vui mừng còn không hết.Đừng có ở đó mà bày ra cái bộ mặt kia, chẳng ai thương xót cho mày đâu"
"Mau ăn cơm rồi đi ngủ đi.Đừng nghĩ đến cái ý định bỏ trốn, nếu không, tao sẽ bẻ gẫy chân mày, để mai mày trở thành một con què mà làm cô dâu."
Trịnh Liên liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó quay lưng bước ra khỏi phòng, tiện tay tạo ra một tiếng "rầm"khi đóng cửa.
Nhìn bóng lưng của mẹ mình khuất dần đi.
Cánh cửa kia đã được đóng lại.
Có lẽ mẹ cô cũng đã khóa cửa lại rồi, đề phòng việc cô bỏ trốn đi.
Trong lòng Thẩm Quân Dao dâng lên một nỗi chua xót đến đỉnh điểm, tim đau đớn một cách quặn thắt lại.
Đau đến mức hô hấp cũng khó khăn.
Con cũng là con của mẹ mà, tại sao mẹ lại có thể làm thế với con? Cô và chị cô, rõ ràng là cùng một mẹ sinh ra, hai người sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm.
Cô chỉ được sinh ra sau chị mình một vài phút.
Nhưng tại sao mẹ lại đối xử với hai người khác biệt như vậy? Từ nhỏ, trong mắt mọi người, chị gái cô luôn là người xuất sắc, luôn là đứa con ngoan ngoãn, hiền lành.
Mọi tình yêu thương của cha mẹ đều dành trọn cho chị ấy..
Còn cô, không một ai quan tâm đến mình.
Họ chỉ biết cô là con gái của nhà họ Thẩm, đó là cái danh duy nhất mà mọi người dành cho cô.
Từ nhỏ, cha mẹ không một ai quan tâm đến cô, để mặc cho cô tự sinh tự diệt.
Họ chỉ quăng cho cô một vài đồng tiền để cô sống cho qua ngày.
Mỗi khi chị cô làm sai điều gì, cô đều phải gánh tội thay.
Năm hai người năm tuổi, chị cô nghịch ngợm làm vỡ chiếc bình cổ mà cha cô thích nhất.
Vì sợ bị đánh, chị nói là do cô làm.
Cha mẹ cô lập tức tin lời chị ấy mà bắt cô quỳ ngoài sân hơn ba tiếng đồng hồ.
Với một đứa trẻ chỉ mới năm tuổi, như vậy làm sao mà chịu đựng được? Ngay cả người cô đem lòng yêu thương nhất cũng yêu sâu nặng Thẩm Sơ Vũ.
Thật là ngang trái! Chị ấy thích gì được nấy, còn cô chỉ được dùng lại đồ cũ của chị mình.
Tại sao lại có thể bất công với cô như vậy? Thẩm Quân Dao tiến đến trước gương, gương mặt cô vốn rất xinh đẹp nhưng vẫn không thể nào so với chị gái của mình được.
Nhìn sang chiếc váy cưới được may một cách tinh xảo kia, chiếc váy mà ngày mai chị cô sẽ mặc lên người.
Cô gả thay chị mình, tất nhiên là không thể hoàn toàn mà mặc vừa chiếc váy.
Đưa mắt nhìn qua khung cửa sổ, không hiểu sao tối nay, trời bỗng đổ mưa nặng hạt.
Cô ngắm nhìn từng hạt mưa rơi xuống đất, những hạt mưa nặng tru kia như muốn tấn công trái tim của cô.
Những hạt mưa như xâm nhập vào cõi lòng đã tan nát của cô, như những lưỡi dao sắc nhọn cứa đứt cõi lòng cô.
Đêm nay, lại là một đêm không ngủ.
Ở hai căn nhà cách xa nhau, Trác Du Hiên không hề chợp mắt mong mặt trời sớm lên, còn Thẩm Quân Dao chỉ hy vọng, ngày mai tuyệt đối đừng có đến.
[...] Hôn lễ được tổ chức ở một khách sạn năm sao cực kỳ sang trọng.
Khách khứa tham dự phải nói rất chỉ là đông.Cứ mỗi lần bước đi trên tấm thảm đỏ rực kia, trong lồng ngực của cô cứ thình thịch thình thịch, tìm cô như muốn nhảy ra ngoài.
Cô không có dũng khí để đối diện với người đàn ông đang khoác trên mình bộ âu phục lịch lãm kia.
Không đủ dũng khí để diễn kịch trước anh, cũng không đủ dũng khí để lừa gạt anh.
Trác Du Hiên nhìn người con gái đang bước vào lễ đường kia, nụ cười trên môi người đàn ông bỗng nhiên vụt tắt.
Đôi mắt còn hiện lên một vài tia máu đỏ ngầu như đang cực kỳ tức giận.
Hình như anh, đã phát hiện ra rồi.
Ai ai cũng có thể nhận ra, gương mặt của chú rể trông cực kỳ gượng gạo và khó coi.
Cha cô, Thẩm Khương Cửu đặt cánh tay cô lên tay anh, còn đặc biệt dặn dò.
"Chăm sóc tốt cho con bé"
Trác Du Hiên cũng chỉ nhẹ nhàng đỡ lấy tay cô.
Nhưng sau tấm màn che kia, cô có thể nhìn ra tận sâu trong đôi mắt anh là sự tức giận đến đỉnh điểm.
Cô biết anh vẫn đang cố gắng kiềm chế, anh muốn giữ lại mặt mũi cho cả Trác gia và Thẩm gia.
Hôn lễ diễn ra một cách vô cùng ảm đạm, không khí chẳng có chút vui tươi nào, cứ y như là một cái lễ tang vậy.
Một ngày mệt mỏi kết thúc, cô được quản gia đưa về phòng mình.
Cô mệt mỏi nẫm vật ra giường, đưa tay vén chiếc khăn voan trước mặt mình lên, đôi mắt thâm sâu nhìn lên trần nhà tựa như đang suy nghĩ cái gì đó vậy.
Nếu lát nữa, anh trở về thì phải làm sao đây? Cô nên đối diện với anh như thế nào? Người đàn ông cô yêu nhất, sẽ không hận cô đến suốt đời đấy chứ? Nếu là vậy, thà giết chết cô đi còn hơn.
Còn chị gái cô, có lẽ lúc này chị ấy đang ở bên cạnh người mình yêu.
Tự do tự tại, thích thật.
Cô luôn khát khao một cuộc sống như chị ấy vậy.
Đang miên man suy nghĩ, bên tai cô truyền đến tiếng mở cửa.
Giật mình ngồi dậy, nhìn người đàn ông mặc trên mình bộ âu phục đang tiến về phía mình, khí thế toát ra từ người đàn ông này khiến cô không khỏi sợ hãi, theo bản năng lùi về phía sau.
Trác Du Hiên nhìn chäm chăm lên người cô, đôi mắt đỏ ngầu, hàn lên những tia giận dữ.
"Cô là ai?"
"Em là vợ anh!"
Tim trong lông ngực cô cứ đập thình thịch như đánh trống.
Suýt chút nữa là nhảy ra ngoài.
Đối diện với Trác Du Hiên, Thẩm Quân Dao vừa mừng lại vừa lo sợ.
Trác Du Hiên tới gần chỗ cô, đôi bàn tay thô ráp khẽ chạm vào gương mặt xinh đẹp của cô từ từ mà vuốt ve.
Tay hẳn dừng lại ở chiếc cảm xinh đẹp của cô, bỗng dùng lực siết chặt, in lên đó những vết ửng đỏ.
"Nói dối, vợ tôi tôi lại không nhận ra sao? Cô không phải là Thẩm Sơ Vũ, không phải là cô""
Trác Du Hiên gầm lên, từng câu từng chữ cô đều hoàn toàn có thể nghe được một cách rõ ràng.
Cô cắn môi, đôi mắt cụp xuống.
Cô biết lúc ở lễ đường, Trác Du Hiên đã nhận ra nhưng không hề vạch mặt cô.
Trác Du Hiên càng dùng lực mạnh khiến gương mặt của cô nhăn nhó vì đau đớn.
"Nói!"
"Em là Thẩm Quân Dao, là em gái của chị Sơ Vũ-"
"Tại sao cô lại ở đây? Thẩm Sơ Vũ đang ở đâu?"
"Trước ngày kết hôn, chị ấy bỏ trốn rồi.Ba mẹ mới kêu em thay chị ấy gả cho anh."
Trác Du Hiên buông tay khỏi chiếc cằm xinh đẹp của cô.
Hắn dùng lực đẩy mạnh người cô, khiến cô vô lực ngã xuống giường.
Đôi mắt đỏ ngầu giận dữ của Trác Du Hiên dừng ở trên người cô.
"Những gì cô nói có phải là thật không?"
Gô liên tục gật đầu nhưng không hiểu sao Trác Du Hiên lại càng nổi giận hơn.
"Chát!"
Một âm thanh ròn rã vang lên.
Năm ngón tay thon dài in hằn trên gương mặt của cô.
Một vệt bàn tay ửng đỏ.
Cô hoàn toàn không tin vào mắt mình.
Anh đánh cô! Trác Du Hiên vừa mới đánh cô! Trác Du Hiên trước đây cô biết không bao giờ ra tay đánh phụ nữ.
Nhưng sao anh lại như thế này? Trác Du Hiên lôi cả người cô ngồi dậy, cánh tay hắn đưa lấy bóp chặt cái cổ trắng nõn của cô, in lên đó những vết ửng đỏ.
"Thẩm Quân Dao, đến nước này cô còn dám nói dối? Cô tưởng rằng Trác Du Hiên tôi dễ lừa gạt đến vậy sao? Tôi không ngờ nhị tiểu thư nhà họ Thẩm vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn như vậy đấy.Cô làm tôi quá thất vọng!"
Bình luận facebook