Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 237: Cơn ác mộng đáng sợ
Một giọt nước mắt khẽ rơi ra nơi khóe mi của người con gái.
Tưởng rằng nước mắt đã cạn, nhưng nay lại tuôn rơi.
Đau lòng, uất hận, toàn bộ những cảm xúc được kìm nén ở trong lòng của Thẩm Quân Dao đều bộc lộ hết ra bởi thứ chất lỏng mặn chát ấy.
Thẩm Quân Dao vì quá mệt mỏi, đã vậy cô lại còn đang mang thai, cho nên người con gái ấy đã ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay biết.
Thẩm Quân Dao chìm vào trong giấc ngủ bình yên, có một giấc mơ tuyệt đẹp.
Nơi đó có hoa, có cây, có một cuộc sống tốt đẹp.
Những đứa trẻ thì cùng cô nô đùa, dù không giàu có nhưng Thẩm Quân Dao lại thấy rất hạnh phúc.
Không cần phải một cuộc sống giàu có, chỉ cần một cuộc sống bình yên là đủ rồi! Thế nhưng, trong giấc mơ tươi đẹp ấy, không hiểu sao bỗng dưng Thẩm Quân Dao lại lạc vào một nơi vô cùng tối tăm.
Bóng tối đột nhiên bao phủ, nuốt trọn lấy cả cơ thể bé nhỏ của Thẩm Quân Dao, ban đầu Thẩm Quân Dao cũng rất hoảng loạn, cô điên cuồng đi xung quanh tìm lối ra, nhưng tất cả chỉ có bóng tối đang bao phủ lấy cô mà thôi.
Sống lưng của Thẩm Quân Dao đột nhiên lạnh buốt! Dường như đằng sau đang có tiếng cười nói! Cô quay lưng lại thì nhìn thấy những người đàn ông đang cười một cách man rợ nhìn cô.
Khuôn mặt bọn chúng ẩn hiện trong bóng tối, chỉ lộ ra một nụ cười khiến cho người ta rợn hết cả tóc gáy.
Khi nghe thầy tiếng cười ấy, cả người của Thẩm Quân Dao lập tức run lên, chân tay đột nhiên cứng đờ lại.
Sắc mặt bỗng dưng trắng bệch, cô như thể muốn chạy trốn nhưng không có cách nào để chạy.
Hai chân như bị đóng băng lại, không thể cử động.
Quá sợ hãi, cả người của cô ngã phịch xuống nền đất bẩn thỉu kia.
Trước mặt của Thẩm Quân Dao là những tấm song sắt, chẳng lẽ nơi này là nhà tù hay sao? Vậy thì tại sao cô lại ở đây? Hai mắt của Thẩm Quân Dao mở to nhìn những tên đàn ông đang cười quỷ dị kia, sau đó cô đánh mắt một vòng ở xung quanh nơi này, sắc mặt lại càng trở nên khó coi hơn.
Hình như Thẩm Quân Dao đã nghĩ ra điều gì đó? Chân tay của người con gái bỗng nhiên phát run, cả người lập tức ớn lạnh, hồn phách của người con gái ấy như thể lạc đi đâu mất vậy.
Chẳng lẽ lại là đám người đó hay sao? Nhưng Thẩm Quân Dao đã ra tù rồi, vậy tại sao bọn họ vẫn không buông tha cho cô? Bọn họ cứ muốn ám cô suốt phần đời còn lại hay sao? Thẩm Quân Dao hoảng sợ, cả người lùi về phía sau, đôi mắt rưng rưng lệ, cả người không ngừng run lên.
Nhưng cô càng lùi, những tên đàn ông kia lại càng tiến gần về phía cô, bọn chúng chẳng khác gì những tên biến thái.
Liếm môi một cái rồi cười hè hè như những con quỷ dữ càng làm cho người con gái kia không ngừng hoảng sợ.
"Lại đây đi cô em, đừng trốn nữa.
Cô em không trốn khỏi được tụi này đâu."
Một tên trong đám người đó lập tức cười phá lên.
"Cho dù có trốn đi chăng nữa, bọn này cũng sẽ tìm ra mà thôi.
Chân trời góc bể, bọn này còn có thể lật tung lên được.
Cô em hãy nhớ rằng mãi mãi chỉ có thể ở bên cạnh tụi này thôi.
Ha ha ha ha ha ha ha ha ha."
Tiếng cười của đám người kia càng làm cho nỗi sợ ở trong lòng của Thẩm Quân Dao tăng cao.
Cánh tay cô khua khua loạn xạ, miệng liên tục gào thét, nước mắt cứ chảy ra từ hốc mắt đang đỏ hoe kia.
"Cút đi! Mấy người cút đi!"
"Đừng có tới gần tôi! Tránh xa tôi ra, các người đừng làm phiền đến tôi nữa!"
Nhưng mặc cho người con gái ấy gào thét đến cỡ nào, những tên ấy vẫn chẳng chịu buông tha cho cô.
Bọn chúng vẫn ung dung lại gần, trên khuôn mặt vẫn còn nở một nụ cười khiến người ra rợn hết cả tóc gáy.
Trên giường, Thẩm Quân Dao liên tục gào khóc, miệng liên tục la hét.
Nước mắt chảy ra khiến drap giường ướt đẫm, sắc mặt của người con gái ấy vô cùng khó coi.
Dường như Thẩm Quân Dao đang rất sợ hãi.
Cả người của cô co rúm lại một chỗ, miệng liên tục van xin.
"Tha cho tôi đi!"
"Mấy người tránh xa tôi rat"
"Đừng làm phiền đến cuộc sống của tôi nữa!"
Đột nhiên, Thẩm Quân Dao choàng tỉnh dậy.
Cô liên tục thở hổn hến, sắc mặt tái mét đi, gương mặt thì ướt đẫm bởi vì nước mắt.
Hai bàn tay ôm lấy cả người đang không ngừng run rẩy của mình, cô co do lại ở một góc nhà, sợ hãi chẳng dám đi đâu.
Có thể thấy Thẩm Quân Dao đang cực kì hoảng sợ, không những thế phải nói là rất sợ hãi! Chưa bao giờ nhìn thấy người con gái ấy lại sợ như vậy! Cô không khóc nữa, giữa căn phòng tối tăm ấy chỉ có những tiếng nấc dài vang lên, nghe thật đau đớn, thật xót xa! Nước mắt vẫn còn rưng rưng nơi đôi mắt vô hồn, trong đó chỉ có sự sợ hãi của Thẩm Quân Dao.
Cô liên tục thở hồng hộc, cố gắng ép bản thân mình quên đi những thứ mà mình vừa nhìn thấy.
Tại sao lại như thế? Thẩm Quân Dao đã cố gắng quên đi cơn ác mộng đáng sợ năm xưa rồi, vậy tại sao hôm nay những hình ảnh kinh khủng ấy lại hiện về ở trong tâm trí cô? Những hình ảnh ấy chẳng khác gì một nỗi ám ảnh, đó là những đoạn ký ức mà Thẩm Quân Dao không muốn nhớ lại nữa, vậy mà một lần nữa nó lại ùa về ở trong tâm trí của cô.
Năm xưa có lẽ Thẩm Quân Dao đã gặp một điều gì đó rất kinh khủng, cho nên khi nhìn thấy những hình ảnh trong cơn ác mộng kia cô mới sợ đến như thế.
Những ngày tiếp theo, Thẩm Quân Dao vẫn bị nhốt ở trong căn phòng này, cô cố tình tuyệt thực, ép Trác Du Hiên phải thả cô ra.
Nhưng Trác Du Hiên chẳng những không làm như thế mà hắn ta còn cho người bắt Thẩm Quân Dao phải ăn cho bằng được, thậm chí bọn họ còn dùng cả bạo lực với cô nữa.
Ban ngày chịu đựng những trận hành hạ về thể xác, ban đêm những cơn ác mộng kinh khủng rủ nhau tra tấn tinh thần của cô.
Trạng thái của Thẩm Quân Dao ngày một đi xuống, nhìn người con gái ấy chẳng khác gì phát điên cả.
Chẳng mấy chốc một tháng đã trôi qua.
Trước một đêm khi Trác Du Hiên đưa cô đến bệnh viện, Thẩm Quân Dao thức trảng đến nỗi không ngủ được.
Cô trong lòng đang vô cùng lo sợ, không biết phải làm như thế nào đây? Nếu cô không làm gì đó, con của cô sẽ không sống nổi cho đến ngày mai đâu.
Hay là bỏ trốn? Nhưng bỏ trốn bằng cách nào đây? Thẩm Quân Dao hơi im lặng, một lát sau, hình như người con gái ấy đã nghĩ ra điều gì đó.
Chuẩn bị xong xuôi, Thẩm Quân Dao liền đi xuống giường, cô đập cửa inh ỏi, miệng liên tục la hét.
"Có ai ngoài đó không?"
Người giúp việc kia bị làm phiền, nhưng cô ta không thể làm ngơ Thẩm Quân Dao được.
Tưởng rằng xảy ra chuyện gì, có ta nhanh chóng chạy lên hỏi.
"Cô à, nửa đêm không ngủ cô la hét cái gì thế?"
"Cô mau vào đây đi, tôi gặp một con chuột to đùng, không ngủ được."
Người giúp việc kia hơi sửng sốt, tuy nhiên cô ta lại không hề nghĩ ngờ, cứ thế mở cửa bước vào.
Cô ta hỏi chuột đâu, Thẩm Quân Dao chỉ về phía gầm giường.
Nhân lúc nữ giúp việc kia cúi đầu xuống, Thẩm Quân Dao đã cầm lấy ngay chiếc bình hoa đập lên đầu người phụ nữ đó, khiến cô ta ngất xỉu, máu cứ chảy ra bên ngoài.
Thẩm Quân Dao sợ hãi nhìn người phụ nữ đó, cô lắp bắp nói.
"Xin lỗi vì đã làm vậy, nhưng tôi không còn cách nào khác"
Xong, Thẩm Quân Dao lập tức bỏ chạy, trước khi đi cô không quên khóa cửa lại tránh để Trác Du Hiên nghi ngờ.
Thẩm Quân Dao không biết phải đi đâu, nhưng phải chạy trước đã.
Tưởng rằng nước mắt đã cạn, nhưng nay lại tuôn rơi.
Đau lòng, uất hận, toàn bộ những cảm xúc được kìm nén ở trong lòng của Thẩm Quân Dao đều bộc lộ hết ra bởi thứ chất lỏng mặn chát ấy.
Thẩm Quân Dao vì quá mệt mỏi, đã vậy cô lại còn đang mang thai, cho nên người con gái ấy đã ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay biết.
Thẩm Quân Dao chìm vào trong giấc ngủ bình yên, có một giấc mơ tuyệt đẹp.
Nơi đó có hoa, có cây, có một cuộc sống tốt đẹp.
Những đứa trẻ thì cùng cô nô đùa, dù không giàu có nhưng Thẩm Quân Dao lại thấy rất hạnh phúc.
Không cần phải một cuộc sống giàu có, chỉ cần một cuộc sống bình yên là đủ rồi! Thế nhưng, trong giấc mơ tươi đẹp ấy, không hiểu sao bỗng dưng Thẩm Quân Dao lại lạc vào một nơi vô cùng tối tăm.
Bóng tối đột nhiên bao phủ, nuốt trọn lấy cả cơ thể bé nhỏ của Thẩm Quân Dao, ban đầu Thẩm Quân Dao cũng rất hoảng loạn, cô điên cuồng đi xung quanh tìm lối ra, nhưng tất cả chỉ có bóng tối đang bao phủ lấy cô mà thôi.
Sống lưng của Thẩm Quân Dao đột nhiên lạnh buốt! Dường như đằng sau đang có tiếng cười nói! Cô quay lưng lại thì nhìn thấy những người đàn ông đang cười một cách man rợ nhìn cô.
Khuôn mặt bọn chúng ẩn hiện trong bóng tối, chỉ lộ ra một nụ cười khiến cho người ta rợn hết cả tóc gáy.
Khi nghe thầy tiếng cười ấy, cả người của Thẩm Quân Dao lập tức run lên, chân tay đột nhiên cứng đờ lại.
Sắc mặt bỗng dưng trắng bệch, cô như thể muốn chạy trốn nhưng không có cách nào để chạy.
Hai chân như bị đóng băng lại, không thể cử động.
Quá sợ hãi, cả người của cô ngã phịch xuống nền đất bẩn thỉu kia.
Trước mặt của Thẩm Quân Dao là những tấm song sắt, chẳng lẽ nơi này là nhà tù hay sao? Vậy thì tại sao cô lại ở đây? Hai mắt của Thẩm Quân Dao mở to nhìn những tên đàn ông đang cười quỷ dị kia, sau đó cô đánh mắt một vòng ở xung quanh nơi này, sắc mặt lại càng trở nên khó coi hơn.
Hình như Thẩm Quân Dao đã nghĩ ra điều gì đó? Chân tay của người con gái bỗng nhiên phát run, cả người lập tức ớn lạnh, hồn phách của người con gái ấy như thể lạc đi đâu mất vậy.
Chẳng lẽ lại là đám người đó hay sao? Nhưng Thẩm Quân Dao đã ra tù rồi, vậy tại sao bọn họ vẫn không buông tha cho cô? Bọn họ cứ muốn ám cô suốt phần đời còn lại hay sao? Thẩm Quân Dao hoảng sợ, cả người lùi về phía sau, đôi mắt rưng rưng lệ, cả người không ngừng run lên.
Nhưng cô càng lùi, những tên đàn ông kia lại càng tiến gần về phía cô, bọn chúng chẳng khác gì những tên biến thái.
Liếm môi một cái rồi cười hè hè như những con quỷ dữ càng làm cho người con gái kia không ngừng hoảng sợ.
"Lại đây đi cô em, đừng trốn nữa.
Cô em không trốn khỏi được tụi này đâu."
Một tên trong đám người đó lập tức cười phá lên.
"Cho dù có trốn đi chăng nữa, bọn này cũng sẽ tìm ra mà thôi.
Chân trời góc bể, bọn này còn có thể lật tung lên được.
Cô em hãy nhớ rằng mãi mãi chỉ có thể ở bên cạnh tụi này thôi.
Ha ha ha ha ha ha ha ha ha."
Tiếng cười của đám người kia càng làm cho nỗi sợ ở trong lòng của Thẩm Quân Dao tăng cao.
Cánh tay cô khua khua loạn xạ, miệng liên tục gào thét, nước mắt cứ chảy ra từ hốc mắt đang đỏ hoe kia.
"Cút đi! Mấy người cút đi!"
"Đừng có tới gần tôi! Tránh xa tôi ra, các người đừng làm phiền đến tôi nữa!"
Nhưng mặc cho người con gái ấy gào thét đến cỡ nào, những tên ấy vẫn chẳng chịu buông tha cho cô.
Bọn chúng vẫn ung dung lại gần, trên khuôn mặt vẫn còn nở một nụ cười khiến người ra rợn hết cả tóc gáy.
Trên giường, Thẩm Quân Dao liên tục gào khóc, miệng liên tục la hét.
Nước mắt chảy ra khiến drap giường ướt đẫm, sắc mặt của người con gái ấy vô cùng khó coi.
Dường như Thẩm Quân Dao đang rất sợ hãi.
Cả người của cô co rúm lại một chỗ, miệng liên tục van xin.
"Tha cho tôi đi!"
"Mấy người tránh xa tôi rat"
"Đừng làm phiền đến cuộc sống của tôi nữa!"
Đột nhiên, Thẩm Quân Dao choàng tỉnh dậy.
Cô liên tục thở hổn hến, sắc mặt tái mét đi, gương mặt thì ướt đẫm bởi vì nước mắt.
Hai bàn tay ôm lấy cả người đang không ngừng run rẩy của mình, cô co do lại ở một góc nhà, sợ hãi chẳng dám đi đâu.
Có thể thấy Thẩm Quân Dao đang cực kì hoảng sợ, không những thế phải nói là rất sợ hãi! Chưa bao giờ nhìn thấy người con gái ấy lại sợ như vậy! Cô không khóc nữa, giữa căn phòng tối tăm ấy chỉ có những tiếng nấc dài vang lên, nghe thật đau đớn, thật xót xa! Nước mắt vẫn còn rưng rưng nơi đôi mắt vô hồn, trong đó chỉ có sự sợ hãi của Thẩm Quân Dao.
Cô liên tục thở hồng hộc, cố gắng ép bản thân mình quên đi những thứ mà mình vừa nhìn thấy.
Tại sao lại như thế? Thẩm Quân Dao đã cố gắng quên đi cơn ác mộng đáng sợ năm xưa rồi, vậy tại sao hôm nay những hình ảnh kinh khủng ấy lại hiện về ở trong tâm trí cô? Những hình ảnh ấy chẳng khác gì một nỗi ám ảnh, đó là những đoạn ký ức mà Thẩm Quân Dao không muốn nhớ lại nữa, vậy mà một lần nữa nó lại ùa về ở trong tâm trí của cô.
Năm xưa có lẽ Thẩm Quân Dao đã gặp một điều gì đó rất kinh khủng, cho nên khi nhìn thấy những hình ảnh trong cơn ác mộng kia cô mới sợ đến như thế.
Những ngày tiếp theo, Thẩm Quân Dao vẫn bị nhốt ở trong căn phòng này, cô cố tình tuyệt thực, ép Trác Du Hiên phải thả cô ra.
Nhưng Trác Du Hiên chẳng những không làm như thế mà hắn ta còn cho người bắt Thẩm Quân Dao phải ăn cho bằng được, thậm chí bọn họ còn dùng cả bạo lực với cô nữa.
Ban ngày chịu đựng những trận hành hạ về thể xác, ban đêm những cơn ác mộng kinh khủng rủ nhau tra tấn tinh thần của cô.
Trạng thái của Thẩm Quân Dao ngày một đi xuống, nhìn người con gái ấy chẳng khác gì phát điên cả.
Chẳng mấy chốc một tháng đã trôi qua.
Trước một đêm khi Trác Du Hiên đưa cô đến bệnh viện, Thẩm Quân Dao thức trảng đến nỗi không ngủ được.
Cô trong lòng đang vô cùng lo sợ, không biết phải làm như thế nào đây? Nếu cô không làm gì đó, con của cô sẽ không sống nổi cho đến ngày mai đâu.
Hay là bỏ trốn? Nhưng bỏ trốn bằng cách nào đây? Thẩm Quân Dao hơi im lặng, một lát sau, hình như người con gái ấy đã nghĩ ra điều gì đó.
Chuẩn bị xong xuôi, Thẩm Quân Dao liền đi xuống giường, cô đập cửa inh ỏi, miệng liên tục la hét.
"Có ai ngoài đó không?"
Người giúp việc kia bị làm phiền, nhưng cô ta không thể làm ngơ Thẩm Quân Dao được.
Tưởng rằng xảy ra chuyện gì, có ta nhanh chóng chạy lên hỏi.
"Cô à, nửa đêm không ngủ cô la hét cái gì thế?"
"Cô mau vào đây đi, tôi gặp một con chuột to đùng, không ngủ được."
Người giúp việc kia hơi sửng sốt, tuy nhiên cô ta lại không hề nghĩ ngờ, cứ thế mở cửa bước vào.
Cô ta hỏi chuột đâu, Thẩm Quân Dao chỉ về phía gầm giường.
Nhân lúc nữ giúp việc kia cúi đầu xuống, Thẩm Quân Dao đã cầm lấy ngay chiếc bình hoa đập lên đầu người phụ nữ đó, khiến cô ta ngất xỉu, máu cứ chảy ra bên ngoài.
Thẩm Quân Dao sợ hãi nhìn người phụ nữ đó, cô lắp bắp nói.
"Xin lỗi vì đã làm vậy, nhưng tôi không còn cách nào khác"
Xong, Thẩm Quân Dao lập tức bỏ chạy, trước khi đi cô không quên khóa cửa lại tránh để Trác Du Hiên nghi ngờ.
Thẩm Quân Dao không biết phải đi đâu, nhưng phải chạy trước đã.
Bình luận facebook