Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 254: Sự thật là gì (2)
Đầu óc của Trác Du Hiên choáng váng, chân của hắn như bị đóng băng lại, cả người lảo đảo suýt chút nữa đã ngã phịch xuống dưới đất.
Hắn chống tay vào tường, người đàn ông này bất giác bật cười sằng sặc, một nụ cười chua xót.
Hiểu lầm!
Hóa ra từ trước đến nay đều là hiểu lầm!
Hắn hiểu lầm Thẩm Quân Dao vì tiền mà chia cắt hắn với người con gái mình yêu,hiểu lầm người con gái đáng thương ấy hại chết con của hắn.
Sai rồi!
Sai hết rồi!
Trác Du Hiên hắn Sai rồi!
Hóa ra sự thật chính là như thế!
Vậy thì bao nhiêu lâu nay, hắn hành hạ, hận thù Thẩm Quân Dao đều là sai cả rồi sao?
Cô gái đáng thương ấy hoàn toàn là người vô tội, cô đã vô tình bị cuốn vào những tranh đấu quyền lực.
Trác Du Hiên hành hạ, sỉ nhục, xúc phạm người con gái ấy, nhưng ai ngờ đâu mọi chuyện lại thành ra như thế.
Sai rồi! con gái vô tội ấy, hắn hủy hoại đi cuộc đời của một người con gái vô tội rồi.
Trác Du Hiên cả người ngồi phịch xuống ghế, hai bàn tay siết chặt lại, sự bàng hoàng cùng đau đớn, uất hận pha lẫn vào nhau ở trên gương mặt của Trác Du Hiên.
Từ trước đến nay, hắn hận sai người rồi hay sao? Nhớ lại những lời sỉ nhục, những lời mắng chửi phát ra từ chính miệng của hắn với Thẩm Quân Dao, hay nghĩ lại ngày xưa hắn hành hạ người con gái vô tội ấy như thế nào, Trác Du Hiên hận không thể đánh cho bản thân mình một trận.
Hắn hận, tại sao ngày xưa hắn không đi điều tra rõ ràng mọi chuyện, để rồi đố hết mọi tội lỗi lên đầu của một người vô tội như thế? Người đời ai ai cũng nói rằng Trác Du Hiên là một người đàn ông giỏi giang, thông minh ở trên thương trường.
Nhưng ngay cả việc điều tra về chuyện này hắn cũng không làm được, hắn đã một mực tin lời của người khác, để ngoài tai những lời giải thích kia của Thẩm Quân Dao.
Hắn thấy mình thật ngu ngốc, chính hắn đã bị người ta dắt mũi bao nhiêu lâu nay mà hẳn không hề biết được.
Trong lòng của Trác Du Hiên hoàn toàn hiểu rõ, Thẩm Sơ Vũ không hề yêu hắn.
Còn thứ tình cảm mà Trác Du Hiên dành cho cô, càng ngày nó càng mập mờ hơn, hắn cũng không biết cảm giác đó là gì nữa? Nhưng vì giận dữ, vì hận thù, mọi tội lỗi hắn đều đổ hết lên đầu của người con gái đáng thương kia, ép cô sống một cuộc sống chẳng khác gì địa ngục.
Nghĩ đến đó, trái tim trong lồng ngực của Trác Du Hiên liên tục co rút.
Hắn thấy một cơn đau đang giằng xé, cắn nát trái tim hắn ra.
Đau, hắn đau đến mức nghẹt thở, toàn bộ tế bào và cơ quan trong người như hoàn toàn dừng hoạt động.
Đại não của hẳn ngừng trệ hoàn toàn, đầu óc của hắn lúc này hoàn toàn trống rỗng một mảng.
Hắn nhìn về đôi vợ chồng đang bị cơn đau đớn hành hạ kia, đột nhiên Trác Du Hiên lao đến đó, hắn rống to, đôi mắt đỏ ngầu hiện lên vẻ bi thương tột độ.
Chưa bao giờ hắn cảm thấy đau đớn như lúc này cả, ngay cả khi nghe tin Thẩm Sơ Vũ bỏ hắn đi hắn cũng không đau đến như thế.
"Tại sao hai người lại làm như thế? Hai người đã khiến tôi hại một người vô tội rồi đấy có biết hay không? Vì tin lời của hai người mà tôi đã khiến Thẩm Quân Dao bị tổn thương như thế nào, mấy người có biết không?"
Trác Du Hiên không biết bản thân của mình đang làm gì nữa, hắn chỉ thấy toàn thân đau đớn, chân tay như bị người ta bẻ gãy ra, đau đến mức không còn sức lực.
Trái tim của hắn như bị hàng vạn mũi tên đâm xuyên qua, trái tim của hắn như nứt ra từ từ, đang chảy máu ra bên ngoài.
Thẩm phu nhân nhìn Trác Du Hiên bị nỗi đau đớn hành hạ gần như phát điên kia, bà ta cũng không tốt hơn hắn là bao nhiêu.
Thẩm Quân Dao chính là con gái, là con gái ruột của bà ta mà chính tay bà ta lại hủy hoại đi cuộc đời của con gái mình như thế, bà ta thật sự không biết làm gì để đền tội đây.
"Là lỗi của tôi, tất cả đều là tôi.Chính tôi đã hại con gái của mình.Chính tay tôi đã phá hủy đi cuộc sống hạnh phúc mà con mình đáng lẽ ra phải có.Tôi biết nó yêu cậu, cho nên tôi mới muốn Sơ Vũ lấy cậu, nhưng thật không ngờ tôi đã làm ra chuyện không thể nào tha thứ như thế này"
"Nhưng Trác Du Hiên à, nếu như ngày đó cậu không nhất mực tin tưởng lời tôi nói thì mọi chuyện cũng sẽ không đến ngày hôm nay.Ha.Chúng ta đều đã sai hết rồi.Ha ha ha ha ha ha"
Thẩm phu nhân bật cười, nước mắt cứ chảy xuống trên khuôn mặt của bà ta.
Trác Du Hiên lảo đảo ngã phịch xuống đất.
Trịnh Liên nói không hề sai, nếu như ngày đó Trác Du Hiên chịu nghe lời của Thẩm Quân Dao nói, hắn nghe cô giải thích một chút hoặc đi điều tra chuyện này, thì chuyện này cũng sẽ không đi đến bước đường ngày hôm nay.
Rồi bây giờ, những tổn thương mà hắn gây ra cho người con gái ấy phải bù đắp như thế nào cho đủ đây? Bây giờ Trác Du Hiên hận bản thân mình hơn bao giờ hết.
Hắn hận bản thân mình ngu ngốc tin người, hận bản thân mình vì yêu mà mù quáng, vô tình kéo một người vô tội vào trong chuyện này.
Đột nhiên, Trác Du Hiên đấm mạnh tay của mình lên bức tường cứng kia, ánh mắt hắn đỏ ngầu.
Bàn tay của hẳn liên tục chảy ra máu, nhưng bây giờ Trác Du Hiên lại chẳng cảm thấy đau nữa rồi.
Cơn đau giày vò tinh thần hắn đã bắt đầu chạy khắp cả người hẳn.
Tất cả các dây thần kinh như trong người hẳn như dừng hoạt động, hơi thở ngày một gấp gáp nặng nề hơn.
Đột nhiên, Trác Du Hiên bật cười, thanh âm truyền ra đầy chua xót.
"HahaSai rồi! Sai hết rồi! Chính tôi đã giết con của mình, chính tôi đã hủy hoại đi cuộc đời của người con gái đáng thương ấy.Không những thế, tôi đã khiến cho Thẩm Quân Dao trơ mắt nhìn con mình chết rồi tàn nhẫn lấy đi một quả thận của cô ấy để cứu người con gái mình yêu.Thẩm Quân Dao nói đúng, tôi không phải là người, tôi là súc sinh, tôi không bằng cầm thú!"
Chính tay hại chết con của mình, rồi tàn nhẫn hủy hoại đi cuộc đời của người con gái yêu hắn nhất trên đời.
Trác Du Hiên quả thật ngu ngốc lắm mới làm như thế.
Xoảng! Lời của Trác Du Hiên vừa mới dứt, một tiếng loảng xoảng đã vang lên! Trác Du Hiên chưa kịp phản ứng, Thẩm Sơ Vũ đã từ phòng bệnh lao thẳng ra, cô sắc mặt trắng bệch túm lấy cổ áo của Trác Du Hiên.
Thẩm Sơ Vũ khó khăn mở miệng, hai người kia hỏi cô tỉnh từ lúc nào, nhưng Thẩm Sơ Vũ không để tâm, cô chỉ chăm chăm nhìn người đàn ông ở trước mặt mình.
"Trác Du Hiên, anh nói cái gì cơ? Anh nói lại lần nữa cho tôi nghe!"
Thẩm Sơ Vũ yếu ớt rặn ra từng chữ, cô vừa mới tỉnh lại, định hỏi xem Thẩm Quân Dao ra sao rồi, nhưng thật không ngờ lại nghe được những cuộc cãi vã của ba người ngoài đây.
Trác Du Hiên chỉ nhẹ nhàng gỡ tay của Thẩm Sơ Vũ xuống, hắn nhìn sắc mặt của người phụ nữ này rồi từ từ khuyên cô ta.
"Sơ Vũ, em mới phẫu thuật xong, sức khỏe chưa hồi phục, mau chóng vào phòng nghỉ ngơi đi.Đừng ở ngoài này lâu, sẽ bị lạnh đấy!"
"Trác Du Hiên, anh đừng có mà đánh trống lảng, không phải tôi đã bảo anh cứu Thẩm Quân Dao rồi hay sao? Anh có biết nếu không có con bé tôi đã chết rồi hay không? Anh nói đi!"
Hắn chống tay vào tường, người đàn ông này bất giác bật cười sằng sặc, một nụ cười chua xót.
Hiểu lầm!
Hóa ra từ trước đến nay đều là hiểu lầm!
Hắn hiểu lầm Thẩm Quân Dao vì tiền mà chia cắt hắn với người con gái mình yêu,hiểu lầm người con gái đáng thương ấy hại chết con của hắn.
Sai rồi!
Sai hết rồi!
Trác Du Hiên hắn Sai rồi!
Hóa ra sự thật chính là như thế!
Vậy thì bao nhiêu lâu nay, hắn hành hạ, hận thù Thẩm Quân Dao đều là sai cả rồi sao?
Cô gái đáng thương ấy hoàn toàn là người vô tội, cô đã vô tình bị cuốn vào những tranh đấu quyền lực.
Trác Du Hiên hành hạ, sỉ nhục, xúc phạm người con gái ấy, nhưng ai ngờ đâu mọi chuyện lại thành ra như thế.
Sai rồi! con gái vô tội ấy, hắn hủy hoại đi cuộc đời của một người con gái vô tội rồi.
Trác Du Hiên cả người ngồi phịch xuống ghế, hai bàn tay siết chặt lại, sự bàng hoàng cùng đau đớn, uất hận pha lẫn vào nhau ở trên gương mặt của Trác Du Hiên.
Từ trước đến nay, hắn hận sai người rồi hay sao? Nhớ lại những lời sỉ nhục, những lời mắng chửi phát ra từ chính miệng của hắn với Thẩm Quân Dao, hay nghĩ lại ngày xưa hắn hành hạ người con gái vô tội ấy như thế nào, Trác Du Hiên hận không thể đánh cho bản thân mình một trận.
Hắn hận, tại sao ngày xưa hắn không đi điều tra rõ ràng mọi chuyện, để rồi đố hết mọi tội lỗi lên đầu của một người vô tội như thế? Người đời ai ai cũng nói rằng Trác Du Hiên là một người đàn ông giỏi giang, thông minh ở trên thương trường.
Nhưng ngay cả việc điều tra về chuyện này hắn cũng không làm được, hắn đã một mực tin lời của người khác, để ngoài tai những lời giải thích kia của Thẩm Quân Dao.
Hắn thấy mình thật ngu ngốc, chính hắn đã bị người ta dắt mũi bao nhiêu lâu nay mà hẳn không hề biết được.
Trong lòng của Trác Du Hiên hoàn toàn hiểu rõ, Thẩm Sơ Vũ không hề yêu hắn.
Còn thứ tình cảm mà Trác Du Hiên dành cho cô, càng ngày nó càng mập mờ hơn, hắn cũng không biết cảm giác đó là gì nữa? Nhưng vì giận dữ, vì hận thù, mọi tội lỗi hắn đều đổ hết lên đầu của người con gái đáng thương kia, ép cô sống một cuộc sống chẳng khác gì địa ngục.
Nghĩ đến đó, trái tim trong lồng ngực của Trác Du Hiên liên tục co rút.
Hắn thấy một cơn đau đang giằng xé, cắn nát trái tim hắn ra.
Đau, hắn đau đến mức nghẹt thở, toàn bộ tế bào và cơ quan trong người như hoàn toàn dừng hoạt động.
Đại não của hẳn ngừng trệ hoàn toàn, đầu óc của hắn lúc này hoàn toàn trống rỗng một mảng.
Hắn nhìn về đôi vợ chồng đang bị cơn đau đớn hành hạ kia, đột nhiên Trác Du Hiên lao đến đó, hắn rống to, đôi mắt đỏ ngầu hiện lên vẻ bi thương tột độ.
Chưa bao giờ hắn cảm thấy đau đớn như lúc này cả, ngay cả khi nghe tin Thẩm Sơ Vũ bỏ hắn đi hắn cũng không đau đến như thế.
"Tại sao hai người lại làm như thế? Hai người đã khiến tôi hại một người vô tội rồi đấy có biết hay không? Vì tin lời của hai người mà tôi đã khiến Thẩm Quân Dao bị tổn thương như thế nào, mấy người có biết không?"
Trác Du Hiên không biết bản thân của mình đang làm gì nữa, hắn chỉ thấy toàn thân đau đớn, chân tay như bị người ta bẻ gãy ra, đau đến mức không còn sức lực.
Trái tim của hắn như bị hàng vạn mũi tên đâm xuyên qua, trái tim của hắn như nứt ra từ từ, đang chảy máu ra bên ngoài.
Thẩm phu nhân nhìn Trác Du Hiên bị nỗi đau đớn hành hạ gần như phát điên kia, bà ta cũng không tốt hơn hắn là bao nhiêu.
Thẩm Quân Dao chính là con gái, là con gái ruột của bà ta mà chính tay bà ta lại hủy hoại đi cuộc đời của con gái mình như thế, bà ta thật sự không biết làm gì để đền tội đây.
"Là lỗi của tôi, tất cả đều là tôi.Chính tôi đã hại con gái của mình.Chính tay tôi đã phá hủy đi cuộc sống hạnh phúc mà con mình đáng lẽ ra phải có.Tôi biết nó yêu cậu, cho nên tôi mới muốn Sơ Vũ lấy cậu, nhưng thật không ngờ tôi đã làm ra chuyện không thể nào tha thứ như thế này"
"Nhưng Trác Du Hiên à, nếu như ngày đó cậu không nhất mực tin tưởng lời tôi nói thì mọi chuyện cũng sẽ không đến ngày hôm nay.Ha.Chúng ta đều đã sai hết rồi.Ha ha ha ha ha ha"
Thẩm phu nhân bật cười, nước mắt cứ chảy xuống trên khuôn mặt của bà ta.
Trác Du Hiên lảo đảo ngã phịch xuống đất.
Trịnh Liên nói không hề sai, nếu như ngày đó Trác Du Hiên chịu nghe lời của Thẩm Quân Dao nói, hắn nghe cô giải thích một chút hoặc đi điều tra chuyện này, thì chuyện này cũng sẽ không đi đến bước đường ngày hôm nay.
Rồi bây giờ, những tổn thương mà hắn gây ra cho người con gái ấy phải bù đắp như thế nào cho đủ đây? Bây giờ Trác Du Hiên hận bản thân mình hơn bao giờ hết.
Hắn hận bản thân mình ngu ngốc tin người, hận bản thân mình vì yêu mà mù quáng, vô tình kéo một người vô tội vào trong chuyện này.
Đột nhiên, Trác Du Hiên đấm mạnh tay của mình lên bức tường cứng kia, ánh mắt hắn đỏ ngầu.
Bàn tay của hẳn liên tục chảy ra máu, nhưng bây giờ Trác Du Hiên lại chẳng cảm thấy đau nữa rồi.
Cơn đau giày vò tinh thần hắn đã bắt đầu chạy khắp cả người hẳn.
Tất cả các dây thần kinh như trong người hẳn như dừng hoạt động, hơi thở ngày một gấp gáp nặng nề hơn.
Đột nhiên, Trác Du Hiên bật cười, thanh âm truyền ra đầy chua xót.
"HahaSai rồi! Sai hết rồi! Chính tôi đã giết con của mình, chính tôi đã hủy hoại đi cuộc đời của người con gái đáng thương ấy.Không những thế, tôi đã khiến cho Thẩm Quân Dao trơ mắt nhìn con mình chết rồi tàn nhẫn lấy đi một quả thận của cô ấy để cứu người con gái mình yêu.Thẩm Quân Dao nói đúng, tôi không phải là người, tôi là súc sinh, tôi không bằng cầm thú!"
Chính tay hại chết con của mình, rồi tàn nhẫn hủy hoại đi cuộc đời của người con gái yêu hắn nhất trên đời.
Trác Du Hiên quả thật ngu ngốc lắm mới làm như thế.
Xoảng! Lời của Trác Du Hiên vừa mới dứt, một tiếng loảng xoảng đã vang lên! Trác Du Hiên chưa kịp phản ứng, Thẩm Sơ Vũ đã từ phòng bệnh lao thẳng ra, cô sắc mặt trắng bệch túm lấy cổ áo của Trác Du Hiên.
Thẩm Sơ Vũ khó khăn mở miệng, hai người kia hỏi cô tỉnh từ lúc nào, nhưng Thẩm Sơ Vũ không để tâm, cô chỉ chăm chăm nhìn người đàn ông ở trước mặt mình.
"Trác Du Hiên, anh nói cái gì cơ? Anh nói lại lần nữa cho tôi nghe!"
Thẩm Sơ Vũ yếu ớt rặn ra từng chữ, cô vừa mới tỉnh lại, định hỏi xem Thẩm Quân Dao ra sao rồi, nhưng thật không ngờ lại nghe được những cuộc cãi vã của ba người ngoài đây.
Trác Du Hiên chỉ nhẹ nhàng gỡ tay của Thẩm Sơ Vũ xuống, hắn nhìn sắc mặt của người phụ nữ này rồi từ từ khuyên cô ta.
"Sơ Vũ, em mới phẫu thuật xong, sức khỏe chưa hồi phục, mau chóng vào phòng nghỉ ngơi đi.Đừng ở ngoài này lâu, sẽ bị lạnh đấy!"
"Trác Du Hiên, anh đừng có mà đánh trống lảng, không phải tôi đã bảo anh cứu Thẩm Quân Dao rồi hay sao? Anh có biết nếu không có con bé tôi đã chết rồi hay không? Anh nói đi!"
Bình luận facebook