Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 273: Nửa đêm phát sốt
Biết là Thẩm Quân Dao không muốn đi, hắn nhận ra Thẩm Quân Dao đang rất muốn chơi, nhưng cô không thể cứ ngồi ngoài này mãi được.
Bác sĩ đã căn dặn hẳn, tuyệt đối không được phép để Thẩm Quân Dao bị nhiễm lạnh, điêu đó sẽ càng khiến cho thời gian sống của cô bị rút ngắn.
"Anh xin em, về phòng có được không?"
Trác Du Hiên đau đớn van xin, bây giờ có bắt hắn chịu nhục quỳ xuống đây hắn cũng cam lòng, chỉ cân Thẩm Quân Dao có thể cùng hắn trở về phòng mà thôi.
Những lời van xin tha thiết thành khẩn truyền ra từ miệng của Trác Du Hiên, nghe đau đớn làm sao? Trác Du Hiên cũng biết đi câu xin người khác hay sao? Buồn cười thật! Người đàn ông này không sợ trời không sợ đất, nay lại hạ mình van xin một người phụ nữ từng ngồi tù, có địa vị vô cùng thấp kém trong xã hội.
Hắn vốn dĩ không cần phải làm như thế, nếu là trước đây, Trác Du Hiên chắc chắn sẽ dùng đến bạo lực để lôi Thẩm Quân Dao về phòng.
Nhưng bây giờ, hắn không dám! Việc Trác Du Hiên hắn hối hận nhất trên cuộc đời này là chính tay bẻ gãy đi đôi cánh đang tỏa sáng ở trên thế gian kia của Thẩm Quân Dao, người con gái mà hắn yêu nhất.
Trác Du Hiên thật lòng yêu Thẩm Quân Dao, chỉ là hắn đã nhận ra điều đó quá muộn.
Để rồi làm tổn thương người con gái ấy một cách sâu sắc như thế, bây giờ không còn cơ hội để mà quay đầu nữa.
Hắn chỉ có thể dốc hết sức mình, tận dụng mọi lúc mọi nơi để ở bên cạnh Thẩm Quân Dao, đền tội với cô vê những gì mà Trác Du Hiên đã gây ra.
Thẩm Quân Dao mặc cho Trác Du Hiên cầu xin như thế nào, đôi mắt u buồn của cô vẫn hướng về bầu trời đêm kia, trên đó có những ngôi sao đang lấp lánh toả sáng rực rỡ.
Có lễ cô muốn làm một trong những ngôi sao ấy, như thế sẽ không còn phải chịu dày vò đau khổ như bây giờ nữa.
Trác Du Hiên thấy người con gái ấy vẫn chẳng để tâm đến mấy lời van xin kia của hắn, bỗng nhiên, Trác Du Hiên ngồi thụp xuống ở trước mặt của Thẩm Quân Dao, trong đôi mắt mệt mỏi của người đàn ông hiện rõ những tia đau khổ quản quại.
"Quân Dao, anh phải làm sao em mới chịu về phòng đây? Em muốn anh phải làm sao bây giờ? Có phải anh quỳ xuống thì em mới chịu trở về cùng anh không?"
Trác Du Hiên thật sự bất lực! Hắn thật sự không còn cách nào để có thể đưa Thẩm Quân Dao về phòng nữa.
Chẳng lẽ cô muốn hắn quỳ xuống cầu xin cô thì Thẩm Quân Dao mới chịu về sao? Nhưng cuối cùng, Trác Du Hiên cũng đã hiểu được cảm giác đau đớn bất lực của Thẩm Quân Dao trước đây rồi.
Khi đó, cho dù người con gái ấy có quỳ xuống ở dưới chân hẳn, hạ mình cầu xin hắn, mong hẳn tin tưởng cô một chút thôi.
Nhưng lúc đó, trong lòng của Trác Du Hiên vẫn chỉ có hận thù đối với Thẩm Quân Dao mà thôi, cho dù lúc đó cô có nói thế nào đi chăng nữa, Trác Du Hiên cũng không thèm để tâm đến, thậm chí hắn ta còn sỉ nhục cô nữa.
Bây giờ, cuối cùng Trác Du Hiên cũng hiểu, cái cảm giác ấy nó đau đớn đến mức độ như thế nào rồi.
Trái tim như bị xé nát ra, cơn đau lan rộng khắp người.
Da đầu tê dại một mảnh, chân tay như bị người ta chặt đứt ra, không còn là của mình nữa.
Hắn tự hỏi, lúc đó Thẩm Quân Dao đã phải chịu đựng nỗi đau ấy như thế nào cơ chứ? Trác Du Hiên đau đến như muốn chết rồi, vậy mà Thẩm Quân Dao có thể chịu đựng cơn đau ấy trong thời gian lâu đến như vậy.
Đặt mình vào hoàn cảnh của Thẩm Quân Dao lúc đó, Trác Du Hiên mới thấy bản thân mình thực chất chính là một tên khốn nạn.
Hắn không bằng cầm thú, một người đàn ông như Trác Du Hiên vậy mà lại tổn thương một người con gái yếu đuối như vậy.
Trác Du Hiên có ngày hôm nay đúng thật là đáng đời hẳn! Bộ dạng của Trác Du Hiên lúc này trông thật thê thảm, không khác gì Thẩm Quân Dao khi xưa cả.
Biết là bản thân khốn nạn, nhưng lúc này Trác Du Hiên không thể gục ngã được.
Hắn nỉ non van xin.
"Nếu em muốn anh quy, được thôi, anh sẽ quỳ cho em xem.
Em muốn hận anh, muốn dày vò anh thế nào cũng được, nhưng anh xin em đấy, đừng tự dày vò bản thân của mình như thế.
Không đáng đâu em"
"Em cứ trút hết nỗi bực tức ở trong lòng suốt thời gian qua lên đầu anh đi, anh nhất định sẽ để em trút giận.Đừng giữ ở trong lòng như thế, hại sức khỏe lắm có được không em?"
Suốt thời gian ở trong bệnh viện, Thẩm Quân Dao không ngừng tự dày vò bản thân của mình.
Trác Du Hiên cứ thà rằng cô trút hết cơn giận ra bên ngoài, mảng chửi, quát tháo một trận, như thế sẽ không còn cảm thấy khó chịu nữa.
Nhưng cô lại không làm như vậy.
Thẩm Quân Dao lại chọn cách chôn chặt bao nhiêu uất ức đó ở trong lòng, một mình chịu đựng không hề nói ra một câu nào.
Người con gái ấy cũng không có nửa lời oán trách ai cả.
Có lẽ Thẩm Quân Dao cảm thấy bản thân mình cô đơn một đời rồi, cho dù cô có nói ra cũng không có ai nghe đâu, nên mới chấp nhận giữ ở trong lòng như thế.
Trác Du Hiên thật sự vô cùng đau lòng! Nỗi đau đớn nhất không phải là người mình yêu luôn hận mình, luôn nhìn hắn với ánh mắt căm hận, mà chính là sự lạnh nhạt của người ấy, Thẩm Quân Dao thà tự hành hạ bản thân mình cũng không để ý đến Trác Du Hiên.
Thà là Thẩm Quân Dao cứ hận hắn, nhưng cô vẫn ở bên hắn cả đời còn hơn là không hẳn nhưng cô lại rời xa hắn như thể.
Trác Du Hiên phải làm sao mới có thể cứu vãn được mối quan hệ này giữa hắn và Thẩm Quân Dao đây? Chẳng lẽ giữa hai người đã không thế tiếp tục nữa rồi? Cánh tay run lẩy bẩy của Trác Du Hiên nhẹ nhàng chạm vào đôi bàn tay lạnh buốt như băng kia của Thẩm Quân Dao, hắn không khỏi giật mình.
Thể chất của Thẩm Quân Dao đã rất yếu rồi, chỉ cần ngồi ở bên ngoài một lát là sẽ rất lạnh.
"Em xem, cả người em lạnh toát rồi đây này! Em chắc đang lạnh lắm, nên về phòng đi, cho ấm, đừng ngồi ngoài này lâu quá có được không?"
Thẩm Quân Dao vẫn nhìn về bầu trời xa xăm kia, nhìn những ngôi sao đang tỏa sáng ấy.
Trác Du Hiên ngẩng đầu lên, hắn mới biết Thấm Quân Dao đang làm gì, từ từ dỗ dành người con gái ấy.
"Quân Dao, nếu em muốn ngắm sao như thế, mai anh sẽ đưa em đến một nơi, như thế sẽ nhìn được chúng rõ hơn, nơi đó còn ấm nữa.
Còn ở nơi này gió lạnh lắm, chúng ta về phòng, mai anh sẽ đưa em đến nơi đó, em chắc chắn sẽ thích hơn là nơi này cho mà xem."
Năn nỉ mãi, cuối cùng Thẩm Quân Dao cũng chịu đi về phòng, thế nhưng cô lại chẳng hề để cho Trác Du Hiên chạm vào mình.
Ban đầu đúng là Trác Du Hiên thấy hơi hụt hẫng nhưng không sao, chỉ cần Thẩm Quân Dao chịu đồng ý trở về là tốt lắm rồi.
Về đến phòng, Thẩm Quân Dao liên tục ho khan, có lẽ là do ngồi ở ngoài gió lạnh lâu quá.
Trác Du Hiên khẽ vuốt ve lưng cô, giúp cô dễ chịu hơn phần nào.
Nếu Thẩm Quân Dao chịu nghe lời hắn sớm hơn thì sẽ không phải như vậy đúng không.
Nghĩ là thế, nhưng Trác Du Hiên nào dám lên tiếng trách móc Thẩm Quân Dao, hắn chỉ nhẹ nhàng bảo cô.
"Em nằm xuống nghỉ ngơi đi, anh ở kia, cần gì cứ gọi anh, anh sẽ lấy cho em, đừng có tự mình xuống giường, lạnh lắm, em không chịu được đâu"
Thẩm Quân Dao ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ.
Nhìn người con gái ấy đã ngủ say, Trác Du Hiên cũng đã yên tâm hơn phần nào, hắn đặt lưng xuống ghế sô pha, nhưng không có cách nào ngủ được.
Nửa đêm, không hiểu vì nguyên nhân gì, Thẩm Quân Dao đột nhiên sốt rất cao, cả người đổ đầy mồ hôi.
Trác Du Hiên đặt tay lên trán của Thẩm Quân Dao, toàn thân cô lúc này nóng như lửa đốt vậy, khiến hắn lo lắng vô cùng.
Bác sĩ đã căn dặn hẳn, tuyệt đối không được phép để Thẩm Quân Dao bị nhiễm lạnh, điêu đó sẽ càng khiến cho thời gian sống của cô bị rút ngắn.
"Anh xin em, về phòng có được không?"
Trác Du Hiên đau đớn van xin, bây giờ có bắt hắn chịu nhục quỳ xuống đây hắn cũng cam lòng, chỉ cân Thẩm Quân Dao có thể cùng hắn trở về phòng mà thôi.
Những lời van xin tha thiết thành khẩn truyền ra từ miệng của Trác Du Hiên, nghe đau đớn làm sao? Trác Du Hiên cũng biết đi câu xin người khác hay sao? Buồn cười thật! Người đàn ông này không sợ trời không sợ đất, nay lại hạ mình van xin một người phụ nữ từng ngồi tù, có địa vị vô cùng thấp kém trong xã hội.
Hắn vốn dĩ không cần phải làm như thế, nếu là trước đây, Trác Du Hiên chắc chắn sẽ dùng đến bạo lực để lôi Thẩm Quân Dao về phòng.
Nhưng bây giờ, hắn không dám! Việc Trác Du Hiên hắn hối hận nhất trên cuộc đời này là chính tay bẻ gãy đi đôi cánh đang tỏa sáng ở trên thế gian kia của Thẩm Quân Dao, người con gái mà hắn yêu nhất.
Trác Du Hiên thật lòng yêu Thẩm Quân Dao, chỉ là hắn đã nhận ra điều đó quá muộn.
Để rồi làm tổn thương người con gái ấy một cách sâu sắc như thế, bây giờ không còn cơ hội để mà quay đầu nữa.
Hắn chỉ có thể dốc hết sức mình, tận dụng mọi lúc mọi nơi để ở bên cạnh Thẩm Quân Dao, đền tội với cô vê những gì mà Trác Du Hiên đã gây ra.
Thẩm Quân Dao mặc cho Trác Du Hiên cầu xin như thế nào, đôi mắt u buồn của cô vẫn hướng về bầu trời đêm kia, trên đó có những ngôi sao đang lấp lánh toả sáng rực rỡ.
Có lễ cô muốn làm một trong những ngôi sao ấy, như thế sẽ không còn phải chịu dày vò đau khổ như bây giờ nữa.
Trác Du Hiên thấy người con gái ấy vẫn chẳng để tâm đến mấy lời van xin kia của hắn, bỗng nhiên, Trác Du Hiên ngồi thụp xuống ở trước mặt của Thẩm Quân Dao, trong đôi mắt mệt mỏi của người đàn ông hiện rõ những tia đau khổ quản quại.
"Quân Dao, anh phải làm sao em mới chịu về phòng đây? Em muốn anh phải làm sao bây giờ? Có phải anh quỳ xuống thì em mới chịu trở về cùng anh không?"
Trác Du Hiên thật sự bất lực! Hắn thật sự không còn cách nào để có thể đưa Thẩm Quân Dao về phòng nữa.
Chẳng lẽ cô muốn hắn quỳ xuống cầu xin cô thì Thẩm Quân Dao mới chịu về sao? Nhưng cuối cùng, Trác Du Hiên cũng đã hiểu được cảm giác đau đớn bất lực của Thẩm Quân Dao trước đây rồi.
Khi đó, cho dù người con gái ấy có quỳ xuống ở dưới chân hẳn, hạ mình cầu xin hắn, mong hẳn tin tưởng cô một chút thôi.
Nhưng lúc đó, trong lòng của Trác Du Hiên vẫn chỉ có hận thù đối với Thẩm Quân Dao mà thôi, cho dù lúc đó cô có nói thế nào đi chăng nữa, Trác Du Hiên cũng không thèm để tâm đến, thậm chí hắn ta còn sỉ nhục cô nữa.
Bây giờ, cuối cùng Trác Du Hiên cũng hiểu, cái cảm giác ấy nó đau đớn đến mức độ như thế nào rồi.
Trái tim như bị xé nát ra, cơn đau lan rộng khắp người.
Da đầu tê dại một mảnh, chân tay như bị người ta chặt đứt ra, không còn là của mình nữa.
Hắn tự hỏi, lúc đó Thẩm Quân Dao đã phải chịu đựng nỗi đau ấy như thế nào cơ chứ? Trác Du Hiên đau đến như muốn chết rồi, vậy mà Thẩm Quân Dao có thể chịu đựng cơn đau ấy trong thời gian lâu đến như vậy.
Đặt mình vào hoàn cảnh của Thẩm Quân Dao lúc đó, Trác Du Hiên mới thấy bản thân mình thực chất chính là một tên khốn nạn.
Hắn không bằng cầm thú, một người đàn ông như Trác Du Hiên vậy mà lại tổn thương một người con gái yếu đuối như vậy.
Trác Du Hiên có ngày hôm nay đúng thật là đáng đời hẳn! Bộ dạng của Trác Du Hiên lúc này trông thật thê thảm, không khác gì Thẩm Quân Dao khi xưa cả.
Biết là bản thân khốn nạn, nhưng lúc này Trác Du Hiên không thể gục ngã được.
Hắn nỉ non van xin.
"Nếu em muốn anh quy, được thôi, anh sẽ quỳ cho em xem.
Em muốn hận anh, muốn dày vò anh thế nào cũng được, nhưng anh xin em đấy, đừng tự dày vò bản thân của mình như thế.
Không đáng đâu em"
"Em cứ trút hết nỗi bực tức ở trong lòng suốt thời gian qua lên đầu anh đi, anh nhất định sẽ để em trút giận.Đừng giữ ở trong lòng như thế, hại sức khỏe lắm có được không em?"
Suốt thời gian ở trong bệnh viện, Thẩm Quân Dao không ngừng tự dày vò bản thân của mình.
Trác Du Hiên cứ thà rằng cô trút hết cơn giận ra bên ngoài, mảng chửi, quát tháo một trận, như thế sẽ không còn cảm thấy khó chịu nữa.
Nhưng cô lại không làm như vậy.
Thẩm Quân Dao lại chọn cách chôn chặt bao nhiêu uất ức đó ở trong lòng, một mình chịu đựng không hề nói ra một câu nào.
Người con gái ấy cũng không có nửa lời oán trách ai cả.
Có lẽ Thẩm Quân Dao cảm thấy bản thân mình cô đơn một đời rồi, cho dù cô có nói ra cũng không có ai nghe đâu, nên mới chấp nhận giữ ở trong lòng như thế.
Trác Du Hiên thật sự vô cùng đau lòng! Nỗi đau đớn nhất không phải là người mình yêu luôn hận mình, luôn nhìn hắn với ánh mắt căm hận, mà chính là sự lạnh nhạt của người ấy, Thẩm Quân Dao thà tự hành hạ bản thân mình cũng không để ý đến Trác Du Hiên.
Thà là Thẩm Quân Dao cứ hận hắn, nhưng cô vẫn ở bên hắn cả đời còn hơn là không hẳn nhưng cô lại rời xa hắn như thể.
Trác Du Hiên phải làm sao mới có thể cứu vãn được mối quan hệ này giữa hắn và Thẩm Quân Dao đây? Chẳng lẽ giữa hai người đã không thế tiếp tục nữa rồi? Cánh tay run lẩy bẩy của Trác Du Hiên nhẹ nhàng chạm vào đôi bàn tay lạnh buốt như băng kia của Thẩm Quân Dao, hắn không khỏi giật mình.
Thể chất của Thẩm Quân Dao đã rất yếu rồi, chỉ cần ngồi ở bên ngoài một lát là sẽ rất lạnh.
"Em xem, cả người em lạnh toát rồi đây này! Em chắc đang lạnh lắm, nên về phòng đi, cho ấm, đừng ngồi ngoài này lâu quá có được không?"
Thẩm Quân Dao vẫn nhìn về bầu trời xa xăm kia, nhìn những ngôi sao đang tỏa sáng ấy.
Trác Du Hiên ngẩng đầu lên, hắn mới biết Thấm Quân Dao đang làm gì, từ từ dỗ dành người con gái ấy.
"Quân Dao, nếu em muốn ngắm sao như thế, mai anh sẽ đưa em đến một nơi, như thế sẽ nhìn được chúng rõ hơn, nơi đó còn ấm nữa.
Còn ở nơi này gió lạnh lắm, chúng ta về phòng, mai anh sẽ đưa em đến nơi đó, em chắc chắn sẽ thích hơn là nơi này cho mà xem."
Năn nỉ mãi, cuối cùng Thẩm Quân Dao cũng chịu đi về phòng, thế nhưng cô lại chẳng hề để cho Trác Du Hiên chạm vào mình.
Ban đầu đúng là Trác Du Hiên thấy hơi hụt hẫng nhưng không sao, chỉ cần Thẩm Quân Dao chịu đồng ý trở về là tốt lắm rồi.
Về đến phòng, Thẩm Quân Dao liên tục ho khan, có lẽ là do ngồi ở ngoài gió lạnh lâu quá.
Trác Du Hiên khẽ vuốt ve lưng cô, giúp cô dễ chịu hơn phần nào.
Nếu Thẩm Quân Dao chịu nghe lời hắn sớm hơn thì sẽ không phải như vậy đúng không.
Nghĩ là thế, nhưng Trác Du Hiên nào dám lên tiếng trách móc Thẩm Quân Dao, hắn chỉ nhẹ nhàng bảo cô.
"Em nằm xuống nghỉ ngơi đi, anh ở kia, cần gì cứ gọi anh, anh sẽ lấy cho em, đừng có tự mình xuống giường, lạnh lắm, em không chịu được đâu"
Thẩm Quân Dao ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ.
Nhìn người con gái ấy đã ngủ say, Trác Du Hiên cũng đã yên tâm hơn phần nào, hắn đặt lưng xuống ghế sô pha, nhưng không có cách nào ngủ được.
Nửa đêm, không hiểu vì nguyên nhân gì, Thẩm Quân Dao đột nhiên sốt rất cao, cả người đổ đầy mồ hôi.
Trác Du Hiên đặt tay lên trán của Thẩm Quân Dao, toàn thân cô lúc này nóng như lửa đốt vậy, khiến hắn lo lắng vô cùng.
Bình luận facebook