Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 276: Nhà hay là địa ngục?
"Quân Dao, vài ngày nữa anh sẽ đưa em về nhà, đừng quan tâm bọn họ."
Trác Du Hiên quyết định sẽ đưa Thẩm Quân Dao trở về nhà, bác sĩ cũng nói bây giờ cô có thể xuất viện được rồi.
Tình trạng cũng không có gì đáng lo ngại nữa, chỉ là tâm lí có chút không được bình thường mà thôi.
Về nhà cũng tốt! Về nhà sẽ giúp cho Thẩm Quân Dao cảm thấy gần gũi hơn, bệnh tình có lẽ cũng sẽ có những chuyển biến tích cực hơn.
Bác sĩ cũng từng cho Trác Du Hiên lời khuyên, căn bệnh mà Thẩm Quân Dao không chỉ mình bác sĩ mới có thể chữa được.
Nguyên nhân cô mắc phải căn bệnh này là do trong lòng có rất nhiều nút thắt, muốn trị bệnh thì phải để cho người thắt nút cởi ra chứ không phải là bác sĩ.
Mà họ cũng đã bó tay với bệnh tình của Thẩm Quân Dao rồi, bây giờ muốn khỏi bệnh cũng phải tùy thuộc về phía của gia đình mà thôi.
Vả lại, Trác Du Hiên cũng không muốn để Thẩm Quân Dao lại đây để nghe những lời đàm tiếu ở sau lưng kia.
Ngoài mặt thì tỏ ra bình thường nhưng sâu trong lòng cô không biết có đang nứt ra hay là không.
Hản thật sự rất sợ, Thẩm Quân Dao đã hay chịu đựng một mình ở trong lòng rồi, chính vì thế chứng tâm thần phân liệt của cô sẽ lại càng nặng hơn nữa.
Thẩm Quân Dao khẽ liếc nhìn Trác Du Hiên một cái, mi tâm có hơi động đậy, nhưng rất nhanh sau đó đã trở về sự tĩnh lặng như ban đầu.
Về nhà hay sao? Thẩm Quân Dao đâu hề có nhà, người đàn ông này muốn đưa cô đi đâu? Về nhà hay là trở về địa ngục đây? Thẩm Quân Dao cũng không lên tiếng, mặc kệ Trác Du Hiên muốn làm gì thì làm.
Dù sao cuộc đời cô đã bị bóng tối nhấn chìm từ lâu rồi, xung quanh cô chỉ là một màu của bóng tối, cho dù có trở về địa ngục cũng chỉ là như vậy mà thôi.
Mấy ngày sau, bác sĩ đã kiểm tra toàn bộ lại một lần cho Thẩm Quân Dao, sau khi xác nhận người con gái ấy khuất có vấn đề gì về tình trạng sức khỏe nữa, họ mới đồng ý cho Thẩm Quân Dao xuất viện.
Trác Du Hiên làm thủ tục xong xuôi rồi mới đưa Thẩm Quân Dao về nhà, trên tay của hẳn còn xách theo rất nhiều thuốc, có lẽ đó chính là thuốc của Thẩm Quân Dao.
Trịnh Liên cùng chồng hôm nay cũng đã đến đây.
Bọn họ rất muốn chạy đến chỗ của con gái mình, hỏi rằng con có sao hay không hay là có không khỏe ở chỗ nào hay không? Nhưng Trác Du Hiên không cho phép hai người đó đến gần Thẩm Quân Dao.
Hắn lấy lý do là không muốn Thẩm Quân Dao trở nên kích động, bệnh tình của cô đã nghiêm trọng lắm rồi, hắn không muốn bọn họ khiến cho bệnh của Thẩm Quân Dao lại tồi tệ hơn nữa.
Không biết đây có phải là lý do thật hay không, nhưng hai người bọn họ không dám đến gần Thẩm Quân Dao nửa bước, chỉ có thể lặng lẽ đứng nhìn con gái từ phía xa mà thôi.
Một là bọn họ sợ bệnh tình của Thẩm Quân Dao thật sự sẽ tái phát như lần trước gây ảnh hưởng đến tính mạng của con bé.
Mà cho dù đó chỉ là lý do của Trác Du Hiên đưa ra, bọn họ cũng không thể chống lại.
Nếu bọn họ cương quyết đến gần, Trác Du Hiên nhất định sẽ cho mấy tên thuộc hạ của mình lôi hai người họ đi.
Trác Du Hiên chính mình lái xe đưa Thẩm Quân Dao về nhài Xe dừng lại ở một căn biệt thự, đây là nơi trước đây hẳn với Thẩm Quân Dao đã từng chung sống, cũng là nơi cuộc đời của Thẩm Quân Dao hoàn toàn bị chôn vùi toàn bộ ở nơi này.
Trác Du Hiên vốn đĩ cũng không muốn đưa Thẩm Quân Dao về đây, nhưng cô là vợ của hắn, phải danh chính ngôn thuận ở trong nhà chính, không thể để Thẩm Quân Dao giống như tình nhân mà ở những nơi kia được.
Trác Du Hiên vốn định mở cửa xuống xe rồi ga lăng mở cửa xe cho Thẩm Quân Dao như mọi đàn ông đều muốn làm cho người con gái mà mình yêu, thế nhưng, Trác Du Hiên chưa kịp xuống xe, Thẩm Quân Dao ở bên kia đã mở cửa và đi xuống rất nhanh chóng rôi.
Hắn hơi hụt hẫng, bây giờ Thẩm Quân Dao hoàn toàn cự tuyệt toàn bộ sự giúp đỡ của Trác Du Hiên! Trác Du Hiên đương nhiên rất đau, nhưng hắn không có quyền gì mà oán trách ai cả.
Lấy lại tinh thần, Trác Du Hiên mở cửa xe đi xuống, nhanh chóng xách đồ rồi đi đến chỗ Thẩm Quân Dao đang ngây người ra đó.
Cô không đi thẳng vào nhà mà chỉ đứng ở đó nhìn căn biệt thự sang trọng ở trước mặt của mình đây.
Không một ai kể cả Trác Du Hiên cũng không biết Thẩm Quân Dao đứng ngây người ra đó để làm cái gì.
Trác Du Hiên bước tới, vốn dĩ hắn định nằm lấy tay của người con gái, đường đường chính chính dắt tay Thẩm Quân Dao đi vào nhà, nhưng hắn sợ Thẩm Quân Dao sẽ sợ hắn, sẽ bài xích hắn.
Trác Du Hiên chỉ có thể xoa đầu Thẩm Quân Dao, dịu dàng nói với cô.
"Đi vào nhà thôi em, đừng đứng ở đây quá lâu, ngoài trời có gió lạnh, đừng để bản thân bị cảm, hại sức khỏe lắm"
Hắn thấy Thẩm Quân Dao không bài xích mình, Trác Du Hiên vô cùng vui mừng vì cô đã không cự tuyệt hắn.
Dắt tay cô vào nhà, Trác Du Hiên sợ Thẩm Quân Dao thấy mệt nên mới đưa cô một mạch lên phòng ngủ luôn, vốn dĩ để cho cô nghỉ ngơi.
Nhưng Thẩm Quân Dao vừa mới đặt chân vào căn phòng này, một cảm giác ớn lạnh đã xông tới.
Tay chân của cô đột nhiên cứng ngắt, hai mắt trợn to nhìn nơi chỉ mang những kí ức đau buồn này.
Trước đây, Trác Du Hiên chẳng bao giờ để cô bước chân vào căn phòng này, hắn coi cô là một con chó, mà chó thì không bao giờ được ngủ trên giường của hẳn.
Trong đầu của Thẩm Quân Dao, những hình ảnh trước đây lần lượt hiện về trong tâm trí cô.
Hình ảnh cô bị người đàn ông kia lăng nhục, rồi những trận hành hạ, đánh đập, mảng chửi thậm tệ in rõ ở trong đầu của cô.
Không khí xung quanh ngày một trở nên lạnh thấu xương, bên tai của Thẩm Quân Dao vang lên những lời sỉ nhục thậm tệ ấy của những người trong nhà này.
Từng hình ảnh hiện về chính là những đợt run rẩy của Thẩm Quân Dao, gương mặt tiều tụy bỗng trở nên nhợt nhạt trông vô cùng khó coi.
Trác Du Hiên đứng bên cạnh, hắn nhận ra Thẩm Quân Dao hình như có điều gì đó không ổn lắm, hẳn từ từ vỗ tay lên vai cô, ân cần mà hỏi han.
"Quân Dao, em bị sao thể? Em cảm thấy không khỏe ở chỗ nào à? Em nói gì đi, đừng làm anh sợ có được không?"
Ngay sau khi Trác Du Hiên vừa động vào người, Thẩm Quân Dao đột nhiên giật bắn mình, cô ngã khụy ra sân nhà, hai tay bịt chặt tai của mình, dường như là rất hoảng sợ.
Cô liên tục la toáng lên.
"Á ááá"
Tiếng thét chói tai của người con gái ấy vang lên, những hình ảnh kia hiện về ở trong đầu của cô ngày một nhiều hơn, Thẩm Quân Dao sợ hãi liên tục dùng tay đấm lên đầu của mình, miệng liên tục gào thét.
"Buông tha cho tôi đi! Tôi không làm gì sai cả! Làm ơn buông tha cho tôi đi!"
Đôi mắt của Thẩm Quân Dao bỗng chốc đỏ hoe, cô liên tục cào cấu, đánh mạnh vào đầu của mình, tưởng chừng người con gái ấy như phát điên lên vậy.
Nhìn Thẩm Quân Dao đang tự làm tổn thương mình kia, Trác Du Hiên thoáng chốc sợ hãi, rốt cuộc Thẩm Quân Dao bị làm sao thế? Chẳng suy nghĩ được nhiều, hắn vội vàng lao đến chỗ Thấm Quân Dao đang co quắp lại kia, hắn giữ chặt lấy hai cánh tay của cô, ôm lấy cả người lạnh ngắt của Thẩm Quân Dao.
"Quân Dao, rốt cuộc em làm sao thế? Em muốn đánh thì đánh anh đây này, đừng có làm tổn thương bản thân mình như vậy có được không?"
Trác Du Hiên quyết định sẽ đưa Thẩm Quân Dao trở về nhà, bác sĩ cũng nói bây giờ cô có thể xuất viện được rồi.
Tình trạng cũng không có gì đáng lo ngại nữa, chỉ là tâm lí có chút không được bình thường mà thôi.
Về nhà cũng tốt! Về nhà sẽ giúp cho Thẩm Quân Dao cảm thấy gần gũi hơn, bệnh tình có lẽ cũng sẽ có những chuyển biến tích cực hơn.
Bác sĩ cũng từng cho Trác Du Hiên lời khuyên, căn bệnh mà Thẩm Quân Dao không chỉ mình bác sĩ mới có thể chữa được.
Nguyên nhân cô mắc phải căn bệnh này là do trong lòng có rất nhiều nút thắt, muốn trị bệnh thì phải để cho người thắt nút cởi ra chứ không phải là bác sĩ.
Mà họ cũng đã bó tay với bệnh tình của Thẩm Quân Dao rồi, bây giờ muốn khỏi bệnh cũng phải tùy thuộc về phía của gia đình mà thôi.
Vả lại, Trác Du Hiên cũng không muốn để Thẩm Quân Dao lại đây để nghe những lời đàm tiếu ở sau lưng kia.
Ngoài mặt thì tỏ ra bình thường nhưng sâu trong lòng cô không biết có đang nứt ra hay là không.
Hản thật sự rất sợ, Thẩm Quân Dao đã hay chịu đựng một mình ở trong lòng rồi, chính vì thế chứng tâm thần phân liệt của cô sẽ lại càng nặng hơn nữa.
Thẩm Quân Dao khẽ liếc nhìn Trác Du Hiên một cái, mi tâm có hơi động đậy, nhưng rất nhanh sau đó đã trở về sự tĩnh lặng như ban đầu.
Về nhà hay sao? Thẩm Quân Dao đâu hề có nhà, người đàn ông này muốn đưa cô đi đâu? Về nhà hay là trở về địa ngục đây? Thẩm Quân Dao cũng không lên tiếng, mặc kệ Trác Du Hiên muốn làm gì thì làm.
Dù sao cuộc đời cô đã bị bóng tối nhấn chìm từ lâu rồi, xung quanh cô chỉ là một màu của bóng tối, cho dù có trở về địa ngục cũng chỉ là như vậy mà thôi.
Mấy ngày sau, bác sĩ đã kiểm tra toàn bộ lại một lần cho Thẩm Quân Dao, sau khi xác nhận người con gái ấy khuất có vấn đề gì về tình trạng sức khỏe nữa, họ mới đồng ý cho Thẩm Quân Dao xuất viện.
Trác Du Hiên làm thủ tục xong xuôi rồi mới đưa Thẩm Quân Dao về nhà, trên tay của hẳn còn xách theo rất nhiều thuốc, có lẽ đó chính là thuốc của Thẩm Quân Dao.
Trịnh Liên cùng chồng hôm nay cũng đã đến đây.
Bọn họ rất muốn chạy đến chỗ của con gái mình, hỏi rằng con có sao hay không hay là có không khỏe ở chỗ nào hay không? Nhưng Trác Du Hiên không cho phép hai người đó đến gần Thẩm Quân Dao.
Hắn lấy lý do là không muốn Thẩm Quân Dao trở nên kích động, bệnh tình của cô đã nghiêm trọng lắm rồi, hắn không muốn bọn họ khiến cho bệnh của Thẩm Quân Dao lại tồi tệ hơn nữa.
Không biết đây có phải là lý do thật hay không, nhưng hai người bọn họ không dám đến gần Thẩm Quân Dao nửa bước, chỉ có thể lặng lẽ đứng nhìn con gái từ phía xa mà thôi.
Một là bọn họ sợ bệnh tình của Thẩm Quân Dao thật sự sẽ tái phát như lần trước gây ảnh hưởng đến tính mạng của con bé.
Mà cho dù đó chỉ là lý do của Trác Du Hiên đưa ra, bọn họ cũng không thể chống lại.
Nếu bọn họ cương quyết đến gần, Trác Du Hiên nhất định sẽ cho mấy tên thuộc hạ của mình lôi hai người họ đi.
Trác Du Hiên chính mình lái xe đưa Thẩm Quân Dao về nhài Xe dừng lại ở một căn biệt thự, đây là nơi trước đây hẳn với Thẩm Quân Dao đã từng chung sống, cũng là nơi cuộc đời của Thẩm Quân Dao hoàn toàn bị chôn vùi toàn bộ ở nơi này.
Trác Du Hiên vốn đĩ cũng không muốn đưa Thẩm Quân Dao về đây, nhưng cô là vợ của hắn, phải danh chính ngôn thuận ở trong nhà chính, không thể để Thẩm Quân Dao giống như tình nhân mà ở những nơi kia được.
Trác Du Hiên vốn định mở cửa xuống xe rồi ga lăng mở cửa xe cho Thẩm Quân Dao như mọi đàn ông đều muốn làm cho người con gái mà mình yêu, thế nhưng, Trác Du Hiên chưa kịp xuống xe, Thẩm Quân Dao ở bên kia đã mở cửa và đi xuống rất nhanh chóng rôi.
Hắn hơi hụt hẫng, bây giờ Thẩm Quân Dao hoàn toàn cự tuyệt toàn bộ sự giúp đỡ của Trác Du Hiên! Trác Du Hiên đương nhiên rất đau, nhưng hắn không có quyền gì mà oán trách ai cả.
Lấy lại tinh thần, Trác Du Hiên mở cửa xe đi xuống, nhanh chóng xách đồ rồi đi đến chỗ Thẩm Quân Dao đang ngây người ra đó.
Cô không đi thẳng vào nhà mà chỉ đứng ở đó nhìn căn biệt thự sang trọng ở trước mặt của mình đây.
Không một ai kể cả Trác Du Hiên cũng không biết Thẩm Quân Dao đứng ngây người ra đó để làm cái gì.
Trác Du Hiên bước tới, vốn dĩ hắn định nằm lấy tay của người con gái, đường đường chính chính dắt tay Thẩm Quân Dao đi vào nhà, nhưng hắn sợ Thẩm Quân Dao sẽ sợ hắn, sẽ bài xích hắn.
Trác Du Hiên chỉ có thể xoa đầu Thẩm Quân Dao, dịu dàng nói với cô.
"Đi vào nhà thôi em, đừng đứng ở đây quá lâu, ngoài trời có gió lạnh, đừng để bản thân bị cảm, hại sức khỏe lắm"
Hắn thấy Thẩm Quân Dao không bài xích mình, Trác Du Hiên vô cùng vui mừng vì cô đã không cự tuyệt hắn.
Dắt tay cô vào nhà, Trác Du Hiên sợ Thẩm Quân Dao thấy mệt nên mới đưa cô một mạch lên phòng ngủ luôn, vốn dĩ để cho cô nghỉ ngơi.
Nhưng Thẩm Quân Dao vừa mới đặt chân vào căn phòng này, một cảm giác ớn lạnh đã xông tới.
Tay chân của cô đột nhiên cứng ngắt, hai mắt trợn to nhìn nơi chỉ mang những kí ức đau buồn này.
Trước đây, Trác Du Hiên chẳng bao giờ để cô bước chân vào căn phòng này, hắn coi cô là một con chó, mà chó thì không bao giờ được ngủ trên giường của hẳn.
Trong đầu của Thẩm Quân Dao, những hình ảnh trước đây lần lượt hiện về trong tâm trí cô.
Hình ảnh cô bị người đàn ông kia lăng nhục, rồi những trận hành hạ, đánh đập, mảng chửi thậm tệ in rõ ở trong đầu của cô.
Không khí xung quanh ngày một trở nên lạnh thấu xương, bên tai của Thẩm Quân Dao vang lên những lời sỉ nhục thậm tệ ấy của những người trong nhà này.
Từng hình ảnh hiện về chính là những đợt run rẩy của Thẩm Quân Dao, gương mặt tiều tụy bỗng trở nên nhợt nhạt trông vô cùng khó coi.
Trác Du Hiên đứng bên cạnh, hắn nhận ra Thẩm Quân Dao hình như có điều gì đó không ổn lắm, hẳn từ từ vỗ tay lên vai cô, ân cần mà hỏi han.
"Quân Dao, em bị sao thể? Em cảm thấy không khỏe ở chỗ nào à? Em nói gì đi, đừng làm anh sợ có được không?"
Ngay sau khi Trác Du Hiên vừa động vào người, Thẩm Quân Dao đột nhiên giật bắn mình, cô ngã khụy ra sân nhà, hai tay bịt chặt tai của mình, dường như là rất hoảng sợ.
Cô liên tục la toáng lên.
"Á ááá"
Tiếng thét chói tai của người con gái ấy vang lên, những hình ảnh kia hiện về ở trong đầu của cô ngày một nhiều hơn, Thẩm Quân Dao sợ hãi liên tục dùng tay đấm lên đầu của mình, miệng liên tục gào thét.
"Buông tha cho tôi đi! Tôi không làm gì sai cả! Làm ơn buông tha cho tôi đi!"
Đôi mắt của Thẩm Quân Dao bỗng chốc đỏ hoe, cô liên tục cào cấu, đánh mạnh vào đầu của mình, tưởng chừng người con gái ấy như phát điên lên vậy.
Nhìn Thẩm Quân Dao đang tự làm tổn thương mình kia, Trác Du Hiên thoáng chốc sợ hãi, rốt cuộc Thẩm Quân Dao bị làm sao thế? Chẳng suy nghĩ được nhiều, hắn vội vàng lao đến chỗ Thấm Quân Dao đang co quắp lại kia, hắn giữ chặt lấy hai cánh tay của cô, ôm lấy cả người lạnh ngắt của Thẩm Quân Dao.
"Quân Dao, rốt cuộc em làm sao thế? Em muốn đánh thì đánh anh đây này, đừng có làm tổn thương bản thân mình như vậy có được không?"
Bình luận facebook