Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 279: Không để tâm đến
"Quân Dao, đến giờ ăn cơm rồi, vào ăn cơm thôi em!"
Cánh tay đặt trên vai của Thẩm Quân Dao băng kín băng keo trên mười ngón tay.
Đó chính là những vết thương trong khi nấu ăn, Trác Du Hiên trong lúc thái thức ăn đã vô tình làm mình bị thương.
Thẩm Quân Dao hơi liếc nhìn Trác Du Hiên, chẳng những cô không hề cảm thấy cảm động hay động tâm gì cả, khuôn mặt vẫn như mọi khi, không đem theo một chút cảm xúc gì cả.
Trác Du Hiên nhẹ nhàng đỡ cô dậy, từng động tác của hắn vô cùng ân cân.
"Em còn yếu, để anh đưa em vào trong nhé!"
Hắn nắm lấy tay của Thẩm Quân Dao, từ từ đỡ cô ngồi vào xuống ghế, Thẩm Quân Dao cũng mặc cho Trác Du Hiên tùy ý, cô không có phản ứng hay là tỏ ra kích động.
Đám người giúp việc kia nhìn thiếu gia của mình chăm sóc vị thiếu phu nhân kia như vậy, bọn họ không khỏi ngưỡng mộ.
Vị thiếu phu nhân này thật sự rất có phúc khi được Trác Du Hiên ân cần quan tâm như thể.
Thẩm Quân Dao nhìn mấy món ăn được bày biện ở trên bàn kia, có canh chua cá lóc, có rau xào, tuy chỉ là mấy món đơn giản nhưng đó đều là những món Thẩm Quân Dao rất thích ăn.
Hóa ra Trác Du Hiên vẫn còn nhớ rõ cô thích những món ăn này.
Vậy nhưng, Thẩm Quân Dao lại không hề cảm động, làm ra bao nhiêu chuyện như thế, bây giờ Trác Du Hiên làm như vậy thì có ích gì? Hắn nghĩ làm như vậy có thể cứu vãn được mọi chuyện hay sao? Trác Du Hiên nhanh chóng múc một bát canh nhỏ bày ra trước mặt của người con gái kia, do thức ăn mới nấu xong cho nên vẫn còn có làn khói trắng bốc lên nghi ngút như thế kia.
Hắn múc một thìa đưa lên miệng khẽ thổi, rồi dịu dàng đưa ra trước mặt của Thẩm Quân Dao.
"Anh đã nấu món canh chua em thích ăn nhất đấy, em nếm thử xem có thích hay không? Đây là lần đầu tiên anh xuống bếp, không tránh khỏi những sai sót, em nếm thử xem không thích ở chỗ nào, để lần sau anh sửa có được không?"
Trong ánh mắt của Trác Du Hiên tràn ngập là sự yêu thương, là sự che chở mà hắn dành cho Thẩm Quân Dao.
Tình yêu ấy đã ngày một trở nên to lớn hơn, nhưng người con gái đáng thương ấy liệu có thể chấp nhận tình cảm của hắn hay không đây? Đám người giúp việc kia thấy thiếu gia của mình vất vả một hồi như vậy, mà thiếu phu nhân kia trông có vẻ như không thích cho lắm, vì thế bọn họ mới nói đỡ cho Trác Du Hiên.
"Thiếu phu nhân, cô thật may mắn vì là người đầu tiên được thưởng thức món ăn do chính tay cậu chủ nấu đấy, ngay cả ông bà chủ cũng chưa được hưởng phúc như vậy đâu.Cậu ấy đã vất vả vì cô như thế, cô dù có không thích thì cũng nên nếm thử một chút, dù sao đó cũng là tâm huyết của cậu chủ mà"
Thẩm Quân Dao dĩ nhiên là có nghe được những lời của người giúp việc kia.
Nhưng bây giờ cô có nên cảm thấy vinh hạnh vì là người đầu tiên được ăn thức ăn do chính tay người đàn ông này nấu hay không? Cô có vui không? Không hề, cho dù đây là lời hứa khi xưa mà người đàn ông này đã hứa với cô.
Bây giờ Trác Du Hiên thực hiện được rồi, nhưng Thẩm Quân Dao chẳng hề cảm thấy vui một chút nào cả.
Vì sao ư? Bởi vì quá muộn rồi! Những lời hứa khi xưa đã chẳng còn có tác dụng gì nữa đâu.
Tay của Trác Du Hiên bắt đầu cảm thấy mỏi khi cứ cầm chiếc thìa kia trên tay, không hề hạ xuống.
Hắn vẫn cố gắng đưa muỗng canh ấy lại gần miệng của Thẩm Quân Dao.
Nhưng người con gái ấy vẫn ngậm chặt miệng, không muốn mở ra, dường như Thẩm Quân Dao lại chẳng một chút để tâm đến mấy thứ mà Trác Du Hiên đã nấu cho cô.
Vậy nhưng, Trác Du Hiên vẫn không bỏ cuộc, hẳn kiên nhẫn ngồi trước mặt của Thẩm Quân Dao, cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo.
"Quân Dao, có phải em không thích ăn những món này hay không? Em nói đi, em thích ăn những món gì, để anh nấu cho em nha.Hay em không thích ăn vì không ngon, vậy để anh kêu người giúp việc nấu cho em món khác nha."
"Em thích ăn gì, chỉ cần mở miệng nói một câu, một lát nữa nhất định sẽ xuất hiện ở trước mặt em"
Trác Du Hiên thật sự rất cố chấp, hắn cố gắng quan tâm Thẩm Quân Dao, cho dù người con gái ấy chẳng hề để ý một chút gì đến hắn.
Vậy mà Trác Du Hiên vẫn cứ muốn gặng hỏi cô, có thể thấy hắn đang tìm cách níu giữ Thẩm Quân Dao lại, níu giữ cuộc hôn nhân này, hẳn không muốn đánh mất người con gái ấy một lần nào nữa.
Đám người giúp việc đứng ở bên kia, bọn họ nhìn Trác Du Hiên đang không ngừng hành hạ bản thân mình như thế, hản dường như không thể chấp nhận được sự thật là hắn và Thẩm Quân Dao đã không còn quay lại được như trước kia nữa rồi, vậy mà hắn vẫn không nhận ra.
Mấy người giúp việc kia nhìn cậu chủ mà thấy đau lòng.
Rõ ràng là vị thiếu phu nhân kia không hề tỏ bất cứ thái độ gì với Trác Du Hiên, vậy mà cậu chủ vẫn kiên nhẫn chăm sóc thiếu phu nhân như thể.
Trong lòng của đám người giúp việc kia thầm trách mảng, đúng là có phúc mà không biết hưởng mà.
Những câu hỏi liên tục thốt ra từ miệng của Trác Du Hiên, hắn luôn miệng nói, muốn gần gũi với Thẩm Quân Dao thêm một chút, nhưng hẳn lại không hề biết rằng mình làm như vậy lại đang khiến cho Thẩm Quân Dao cảm thấy khó chịu.
Người đàn ông kia cứ lải nhải bên tai mình, Thẩm Quân Dao không chịu được mà đứng dậy bỏ đi.
Người đàn ông vội vàng nắm lấy cánh tay của Thẩm Quân Dao, trong đôi mắt của hẳn hiện lên những tia sợ hãi nhìn chằm chằm Thẩm Quân Dao, thanh âm run rẩy đầy lo lắng.
"Em đi đâu thế? Em mệt có phải không? Mệt thì ăn chút gì đi, mấy ngày nay em chưa hề có gì vào trong bụng rồi, làm sao sức khỏe em có thể chịu nổi.Anh xin em ngồi xuống ăn gì đó có được không?"
Trác Du Hiên ngập ngừng nhìn cô, hắn quan sát biểu hiện của Thẩm Quân Dao rồi mới tiếp tục nói.
"Nếu em không thích ăn những món này thì anh sẽ kêu người giúp việc nấu món khác cho em có được không? Hay em không muốn nhìn thấy anh, được, anh sẽ lập tức biến khỏi tầm mắt em, chỉ cần em chịu ăn cơm thôi được không?"
Hắn thành khẩn van xin cô.
Với tình trạng này của Thẩm Quân Dao, mấy ngày nay cô đã chưa ăn gì rồi, mà bệnh tình của cô vẫn không khá lên được một chút nào cả, thậm chí là bệnh của cô còn đang có dấu hiệu đi xuống nữa.
Cô cứ nhịn đói thế này thì sớm ngày thành con xương khô mất thôi.
Thấm Quân Dao chẳng quan tâm đến mấy lời hắn nói, cô rụt tay ra lắng lặng trở về phòng trong sự đau đớn, bất lực của người đàn ông kia.
Cánh tay của Trác Du Hiên bỗng chốc đơ cứng ở giữa không gian, một lát sau mới hạ được xuống.
Hawsn ngậm ngùi dọn bàn ăn, trong lòng tràn trề là cảm giác bất lực cùng đau đớn.
Chẳng lẽ bây giờ Trác Du Hiên có làm đủ mọi cách nhưng người con gái kia vẫn không chịu ngoái đầu lại nhìn hắn lấy một cái ư? Hản muốn bù đắp mọi lỗi lầm, nhưng dường như Thẩm Quân Dao không hề cho hản cơ hội để bù đắp.
Đám người giúp việc đứng một bên nhìn dáng vẻ đau khổ của Trác Du Hiên, bọn họ liếc nhìn nhau, chỉ biết bất lực lắc đầu.Bọn họ tản ra đi làm việc của mình.
Khi Thẩm Quân Dao xuống nhà thì nghe thấy mấy lời bàn tán của bọn họ.
"Thiếu phu nhân kia có phúc vậy mà không biết hưởng.Thiếu gia chăm sóc cô ta như thể vậy mà còn tỏ ra vẻ không cần như vậy."
"Hừ, vị thiếu phu nhân kia không biết bị cái gì nữa.Cô ta là người đầu tiên được thiếu gia chăm sóc tận tình, vậy mà còn không biết hưởng thụ.Chẳng lẽ cô ta lại không biết rằng ở ngoài kia có bao nhiêu người muốn được như vậy còn không được"
"Không biết đầu óc có bị gì không nữa.Phải tôi tôi đã sướng rên lên rồi.Lại còn làm thiếu gia buồn bã như thế nữa."
Cánh tay đặt trên vai của Thẩm Quân Dao băng kín băng keo trên mười ngón tay.
Đó chính là những vết thương trong khi nấu ăn, Trác Du Hiên trong lúc thái thức ăn đã vô tình làm mình bị thương.
Thẩm Quân Dao hơi liếc nhìn Trác Du Hiên, chẳng những cô không hề cảm thấy cảm động hay động tâm gì cả, khuôn mặt vẫn như mọi khi, không đem theo một chút cảm xúc gì cả.
Trác Du Hiên nhẹ nhàng đỡ cô dậy, từng động tác của hắn vô cùng ân cân.
"Em còn yếu, để anh đưa em vào trong nhé!"
Hắn nắm lấy tay của Thẩm Quân Dao, từ từ đỡ cô ngồi vào xuống ghế, Thẩm Quân Dao cũng mặc cho Trác Du Hiên tùy ý, cô không có phản ứng hay là tỏ ra kích động.
Đám người giúp việc kia nhìn thiếu gia của mình chăm sóc vị thiếu phu nhân kia như vậy, bọn họ không khỏi ngưỡng mộ.
Vị thiếu phu nhân này thật sự rất có phúc khi được Trác Du Hiên ân cần quan tâm như thể.
Thẩm Quân Dao nhìn mấy món ăn được bày biện ở trên bàn kia, có canh chua cá lóc, có rau xào, tuy chỉ là mấy món đơn giản nhưng đó đều là những món Thẩm Quân Dao rất thích ăn.
Hóa ra Trác Du Hiên vẫn còn nhớ rõ cô thích những món ăn này.
Vậy nhưng, Thẩm Quân Dao lại không hề cảm động, làm ra bao nhiêu chuyện như thế, bây giờ Trác Du Hiên làm như vậy thì có ích gì? Hắn nghĩ làm như vậy có thể cứu vãn được mọi chuyện hay sao? Trác Du Hiên nhanh chóng múc một bát canh nhỏ bày ra trước mặt của người con gái kia, do thức ăn mới nấu xong cho nên vẫn còn có làn khói trắng bốc lên nghi ngút như thế kia.
Hắn múc một thìa đưa lên miệng khẽ thổi, rồi dịu dàng đưa ra trước mặt của Thẩm Quân Dao.
"Anh đã nấu món canh chua em thích ăn nhất đấy, em nếm thử xem có thích hay không? Đây là lần đầu tiên anh xuống bếp, không tránh khỏi những sai sót, em nếm thử xem không thích ở chỗ nào, để lần sau anh sửa có được không?"
Trong ánh mắt của Trác Du Hiên tràn ngập là sự yêu thương, là sự che chở mà hắn dành cho Thẩm Quân Dao.
Tình yêu ấy đã ngày một trở nên to lớn hơn, nhưng người con gái đáng thương ấy liệu có thể chấp nhận tình cảm của hắn hay không đây? Đám người giúp việc kia thấy thiếu gia của mình vất vả một hồi như vậy, mà thiếu phu nhân kia trông có vẻ như không thích cho lắm, vì thế bọn họ mới nói đỡ cho Trác Du Hiên.
"Thiếu phu nhân, cô thật may mắn vì là người đầu tiên được thưởng thức món ăn do chính tay cậu chủ nấu đấy, ngay cả ông bà chủ cũng chưa được hưởng phúc như vậy đâu.Cậu ấy đã vất vả vì cô như thế, cô dù có không thích thì cũng nên nếm thử một chút, dù sao đó cũng là tâm huyết của cậu chủ mà"
Thẩm Quân Dao dĩ nhiên là có nghe được những lời của người giúp việc kia.
Nhưng bây giờ cô có nên cảm thấy vinh hạnh vì là người đầu tiên được ăn thức ăn do chính tay người đàn ông này nấu hay không? Cô có vui không? Không hề, cho dù đây là lời hứa khi xưa mà người đàn ông này đã hứa với cô.
Bây giờ Trác Du Hiên thực hiện được rồi, nhưng Thẩm Quân Dao chẳng hề cảm thấy vui một chút nào cả.
Vì sao ư? Bởi vì quá muộn rồi! Những lời hứa khi xưa đã chẳng còn có tác dụng gì nữa đâu.
Tay của Trác Du Hiên bắt đầu cảm thấy mỏi khi cứ cầm chiếc thìa kia trên tay, không hề hạ xuống.
Hắn vẫn cố gắng đưa muỗng canh ấy lại gần miệng của Thẩm Quân Dao.
Nhưng người con gái ấy vẫn ngậm chặt miệng, không muốn mở ra, dường như Thẩm Quân Dao lại chẳng một chút để tâm đến mấy thứ mà Trác Du Hiên đã nấu cho cô.
Vậy nhưng, Trác Du Hiên vẫn không bỏ cuộc, hẳn kiên nhẫn ngồi trước mặt của Thẩm Quân Dao, cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo.
"Quân Dao, có phải em không thích ăn những món này hay không? Em nói đi, em thích ăn những món gì, để anh nấu cho em nha.Hay em không thích ăn vì không ngon, vậy để anh kêu người giúp việc nấu cho em món khác nha."
"Em thích ăn gì, chỉ cần mở miệng nói một câu, một lát nữa nhất định sẽ xuất hiện ở trước mặt em"
Trác Du Hiên thật sự rất cố chấp, hắn cố gắng quan tâm Thẩm Quân Dao, cho dù người con gái ấy chẳng hề để ý một chút gì đến hắn.
Vậy mà Trác Du Hiên vẫn cứ muốn gặng hỏi cô, có thể thấy hắn đang tìm cách níu giữ Thẩm Quân Dao lại, níu giữ cuộc hôn nhân này, hẳn không muốn đánh mất người con gái ấy một lần nào nữa.
Đám người giúp việc đứng ở bên kia, bọn họ nhìn Trác Du Hiên đang không ngừng hành hạ bản thân mình như thế, hản dường như không thể chấp nhận được sự thật là hắn và Thẩm Quân Dao đã không còn quay lại được như trước kia nữa rồi, vậy mà hắn vẫn không nhận ra.
Mấy người giúp việc kia nhìn cậu chủ mà thấy đau lòng.
Rõ ràng là vị thiếu phu nhân kia không hề tỏ bất cứ thái độ gì với Trác Du Hiên, vậy mà cậu chủ vẫn kiên nhẫn chăm sóc thiếu phu nhân như thể.
Trong lòng của đám người giúp việc kia thầm trách mảng, đúng là có phúc mà không biết hưởng mà.
Những câu hỏi liên tục thốt ra từ miệng của Trác Du Hiên, hắn luôn miệng nói, muốn gần gũi với Thẩm Quân Dao thêm một chút, nhưng hẳn lại không hề biết rằng mình làm như vậy lại đang khiến cho Thẩm Quân Dao cảm thấy khó chịu.
Người đàn ông kia cứ lải nhải bên tai mình, Thẩm Quân Dao không chịu được mà đứng dậy bỏ đi.
Người đàn ông vội vàng nắm lấy cánh tay của Thẩm Quân Dao, trong đôi mắt của hẳn hiện lên những tia sợ hãi nhìn chằm chằm Thẩm Quân Dao, thanh âm run rẩy đầy lo lắng.
"Em đi đâu thế? Em mệt có phải không? Mệt thì ăn chút gì đi, mấy ngày nay em chưa hề có gì vào trong bụng rồi, làm sao sức khỏe em có thể chịu nổi.Anh xin em ngồi xuống ăn gì đó có được không?"
Trác Du Hiên ngập ngừng nhìn cô, hắn quan sát biểu hiện của Thẩm Quân Dao rồi mới tiếp tục nói.
"Nếu em không thích ăn những món này thì anh sẽ kêu người giúp việc nấu món khác cho em có được không? Hay em không muốn nhìn thấy anh, được, anh sẽ lập tức biến khỏi tầm mắt em, chỉ cần em chịu ăn cơm thôi được không?"
Hắn thành khẩn van xin cô.
Với tình trạng này của Thẩm Quân Dao, mấy ngày nay cô đã chưa ăn gì rồi, mà bệnh tình của cô vẫn không khá lên được một chút nào cả, thậm chí là bệnh của cô còn đang có dấu hiệu đi xuống nữa.
Cô cứ nhịn đói thế này thì sớm ngày thành con xương khô mất thôi.
Thấm Quân Dao chẳng quan tâm đến mấy lời hắn nói, cô rụt tay ra lắng lặng trở về phòng trong sự đau đớn, bất lực của người đàn ông kia.
Cánh tay của Trác Du Hiên bỗng chốc đơ cứng ở giữa không gian, một lát sau mới hạ được xuống.
Hawsn ngậm ngùi dọn bàn ăn, trong lòng tràn trề là cảm giác bất lực cùng đau đớn.
Chẳng lẽ bây giờ Trác Du Hiên có làm đủ mọi cách nhưng người con gái kia vẫn không chịu ngoái đầu lại nhìn hắn lấy một cái ư? Hản muốn bù đắp mọi lỗi lầm, nhưng dường như Thẩm Quân Dao không hề cho hản cơ hội để bù đắp.
Đám người giúp việc đứng một bên nhìn dáng vẻ đau khổ của Trác Du Hiên, bọn họ liếc nhìn nhau, chỉ biết bất lực lắc đầu.Bọn họ tản ra đi làm việc của mình.
Khi Thẩm Quân Dao xuống nhà thì nghe thấy mấy lời bàn tán của bọn họ.
"Thiếu phu nhân kia có phúc vậy mà không biết hưởng.Thiếu gia chăm sóc cô ta như thể vậy mà còn tỏ ra vẻ không cần như vậy."
"Hừ, vị thiếu phu nhân kia không biết bị cái gì nữa.Cô ta là người đầu tiên được thiếu gia chăm sóc tận tình, vậy mà còn không biết hưởng thụ.Chẳng lẽ cô ta lại không biết rằng ở ngoài kia có bao nhiêu người muốn được như vậy còn không được"
"Không biết đầu óc có bị gì không nữa.Phải tôi tôi đã sướng rên lên rồi.Lại còn làm thiếu gia buồn bã như thế nữa."
Bình luận facebook