Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 295
Trịnh Liên hí hửng bước vào phòng gặp con gái của mình, trong lòng không khỏi hào hứng, liệu con bé có thích thứ này không? Thẩm phu nhân mang đàn đến trước mặt của Thẩm Quân Dao.
"Quân Dao, con xem, mẹ cho người đặt mua đàn guitar mà con thích chơi này.
Con xem có thích không?"
Trịnh Liên nhẹ nhàng nắm lấy tay của con gái mình khẽ đặt nhẹ lên chiếc đàn được làm rất tỉnh xảo kia.
Trong lòng của Thẩm phu nhân đang tràn trề hy vọng rằng đứa con gái của mình sẽ thích món quà này của bà ta.
Sự hạnh phúc, háo hức của một người mẹ không ngừng thôi thúc Thẩm phu nhân.
"Quân Dao, con xem, mẹ sai người làm riêng cho con đấy.
Trước đây chẳng phải con rất thích đánh guitar hay sao? Bây giờ mẹ mua nó cho con, sau này con có thể tha hồ chơi rồi, không ai cấm con nữa đâu, cho nên con không cần phải lo điều gì cả"
Cả mẹ nữa, mẹ cũng không cấm con chơi nữa.
Mẹ chỉ hy vọng rằng đứa con gái của mẹ sẽ luôn thật hạnh phúc, sẽ mãi mãi nở nụ cười thật đẹp mà thôi.
Thẩm Quân Dao cúi mặt xuống, cô liếc nhìn một lượt thân cây đàn, cánh tay di chuyển một đường dọc từ thân đàn xuống khoang đàn, ánh mắt trầm ngâm, cánh tay nhẹ nhàng gảy từng sợi dây.
Trịnh Liên cứ ngỡ rằng Thẩm Quân Dao rất thích món quà này của bà ta, trong lòng của bà ta đang rất vui mừng thì tiếng thét của Thẩm Quân Dao vang lên đã hoàn toàn dập tắt đi niềm vui đó ở trong lòng của bà ta.
"Mang!.
Mang nó đi!.
Không!.
Không được đem!.
Không được đem lại đây!
Mau mang đi!
Thẩm Quân Dao dường như đã bị thứ gì đó kích động, trông người con gái ấy lúc này đang vô cùng hoảng loạn.
Cô đẩy cây đàn về phía trước cho Thẩm phu nhân, cả người giật lùi về phía sau, miệng liên tục kêu gào mau mang đi, mau mang đi.
Âm thanh đứt quãng phát không ra hơi, từng tiếng nức nở yếu ớt vang lên.
Cả người của Trịnh Liên thoáng chốc cứng đờ trước phản ứng này của con gái của mình.
Từ khó hiểu cho đến nghỉ hoặc, Thẩm phu nhân bắt đầu thắc mắc, không phải là vừa nãy còn rất thích sao, bây giờ tự nhiên lại ném nó đi như thế.
Còn nữa, trông con bé dường như đang vô cùng kích động, không muốn nhìn thấy món quà kia của bà ta thì phải.
Trịnh Liên đau lòng nhặt cây đàn vừa bị đập bộp xuống đất kia, bà ta nhẹ nhàng phủi hết bụi bặm trên đó, từ từ tiến lại gần chỗ người đang co ro lại kia của Thẩm Quân Dao, từ từ vừa nói vừa cười.
"Con gái, con bị làm sao thế? Con xem, mẹ đã mua đàn guitar con thích chơi nhất đấy không phải sao? Hay là con không thích kiểu dáng hay màu sắc? Con nói đi, con thích đàn như thế nào, để mẹ kêu người ta làm cho con"
Thẩm phu nhân đưa cây đàn lại gần chỗ của đứa con gái đang run lên bần bật kia.
Trông con của mình kích động như thế, Trịnh Liên thật sự rất đau lòng.
Nhưng bà ta thật sự rất muốn con gái mình nhận lấy món quà này của mình, dù sao bà ta cũng đặt trọn tình yêu thương của một người mẹ vào trong đó, cho nên bà ta đương nhiên là muốn con gái của mình nhận lấy món quà này của mình rồi.
Nhưng cho dù Trịnh Liên có nói như thế nào, miệng của Thẩm Quân Dao vẫn luôn miệng lẩm bẩm mấy câu, thanh âm đứt quãng dường như đang sợ hãi.
"Mang đi!
Mang đi đi!
Không được lại gần tôi!
Mang đi đi!
"Quân Dao, con làm sao thế? Con xem đi, đây không phải thứ gì nguy hiểm đâu, nó chỉ là đàn guitar con thích nhất mà thôi.
Yên tâm, mẹ sẽ không làm hại con đâu, cho nên con hãy nhận lấy đi"
Trịnh Liên từ từ ngồi xuống, bà ta đem cây đàn kia đặt xuống trước mặt của Thẩm Quân Dao, nhẹ nhàng nắm lấy tay của con gái mình, đặt lên cây đàn kia.
Thẩm phu nhân cũng chỉ hy vọng con gái sẽ thích thứ này thôi.
Nhưng khi cánh tay của Thẩm Quân Dao vừa chạm vào cần đàn, cả người của cô ngay lập tức đã dãy nảy lên.
Thẩm Quân Dao dường như rất kích động và sợ hãi, lồng ngực của người con gái thoáng chốc phập phồng.
Cô kích động đến mức cây đàn trong tay thoáng chốc đã bị ném phăng đi, do cây đàn đập mạnh vào cây cột ở gần giường bảng kim loại rất cứng kia cho nên nó đã vỡ tan tành trên sàn nhà.
"Mang đi!
Không cần!.
Mau mang đi!
Hai tay của Thẩm Quân Dao giữ chặt tai, cô vò đầu làm cho tóc tai bỗng nhiên trở nên bù xù, cả người run lên cầm cập, gương mặt bỗng nhiên trắng bệch, khoé môi liên tục giật giật.
ngôn tình ngược
Âm thanh đứt quãng cứ liên tục phát ra, hình như là Thẩm Quân Dao vừa nhìn thấy cây đàn guitar kia thì đã nhớ lại cái đả kích gì đó, cho nên người con gái ấy mới trở nên kích động đến như vậy.
Trịnh Liên sững sờ nhìn cây đàn mà mình đặt trọn tình yêu thương vào đó để tặng cho con gái mình trong thoáng chốc đã vỡ nát ra kia, trong lòng của bà ta như bị dao cứa vậy.
Nhớ trước đây, bà ta cũng một lần đập nát đàn của Thẩm Quân Dao, bây giờ cuối cùng bà ta cũng hiểu được cảm giác đau đớn khi ấy của con bé rồi.
Nhìn những sợi dây đã đứt, khoang đàn và cần đàn tách ra làm đôi, cứ như tình thương mà Trịnh Liên dành cho con gái của mình bị người ta chặt đứt vậy.
Trong lòng của Thẩm phu nhân hoàn toàn tan nát hệt như cây đàn đang nằm lăn lóc trên sàn nhà kia.
Đến cuối cùng, tình thương của bà ta đã chính tay bị đứa con gái này của mình hủy hoại, cũng giống hệt như khi xưa mà bà ta đối với con bé vậy.
Người ta nói cách trả thù thâm độc nhất không phải là hận, mà đó chính là tự tay phá hủy đi những tình cảm dành cho người ấy.
Bây giờ, Trịnh Liên thật sự đau đớn, bà ta hoàn toàn thấm nhuần tất cả những nỗi đau khi xưa do chính tay bà ta gây ra cho đứa con gái này của mình rồi.
Thẩm Quân Dao ở một bên tình trạng dường như có vẻ không ổn lắm, chân tay liên tục co giật, ánh mắt trợn ngược lên, đầu cô lúc này đau cứ như là búa bổ vậy.
Hai tay của Thẩm Quân Dao cứ liên tục đánh mạnh lên đầu của mình, Thẩm Quân Dao rốt cuộc là bị làm sao vậy? Hiện giờ, ở trong đầu của Thẩm Quân Dao, những hình ảnh của mảnh ký ức đau buồn ấy lại hiện về.
Đó là khi Thẩm Quân Dao còn nhỏ, khi đó, Thẩm Quân Dao đã xin tiền mẹ mình để mua đàn, nhưng bà ta nhất quyết không cho, cố gắng gượng tích cóp mấy năm mới đủ tiền mua đàn.
Nhưng vừa đem cây đàn ấy vào đến cửa, Trịnh Liên đã ngay lập tức đập nát cây đàn đó rồi luôn miệng mắng chửi cô.
"Mày học ở đâu cái thói đua đòi đấy hả? Mua những thứ này về để làm gì? Có ra cái gì đâu mà phải học đàn"
Nhìn cây đàn bị chính tay mẹ mình đập nát như thế, làm sao mà Thẩm Quân Dao không đau đớn cho được.
Có lẽ chính vì nhớ đến những hình ảnh khi xưa, Thẩm Quân Dao mới kích động đến mức thẳng tay đập vỡ cây đàn kia.
Liên tục đánh lên đầu của mình, Thẩm Quân Dao hận không thể xoá đi những hình ảnh đó.
Nước mắt vô thức chảy ra, miệng của người con gái ấy liên tục thét lên đầy tuyệt vọng.
"Không, mang ra đi, mau tránh xa tôi ra.
"
Trịnh Liên thấy dường như con gái của mình có điều gì đó không ổn, Thẩm Quân Dao cứ liên tục hành hạ bản thân của mình như thế, bà ta vội vàng chạy lại, chân tay luống cuống, vội vàng nói, thiếu chút nữa là bà ta đã cắn vào lưỡi của mình.
"Quân Dao, con làm sao thế? Bình tĩnh lại đi con, mẹ xin con đừng làm mẹ sợ có được không?"
Nhưng lúc này Thẩm Quân Dao làm gì nghe thấy mấy lời kia của Thẩm phu nhân, hình như là căn bệnh tâm thần phân liệt của cô tái phát rồi.
Chân tay co giật, cả người lạnh toát, sắc mặt trắng bệch, hai mắt trợn ngược lên.
.
"Quân Dao, con xem, mẹ cho người đặt mua đàn guitar mà con thích chơi này.
Con xem có thích không?"
Trịnh Liên nhẹ nhàng nắm lấy tay của con gái mình khẽ đặt nhẹ lên chiếc đàn được làm rất tỉnh xảo kia.
Trong lòng của Thẩm phu nhân đang tràn trề hy vọng rằng đứa con gái của mình sẽ thích món quà này của bà ta.
Sự hạnh phúc, háo hức của một người mẹ không ngừng thôi thúc Thẩm phu nhân.
"Quân Dao, con xem, mẹ sai người làm riêng cho con đấy.
Trước đây chẳng phải con rất thích đánh guitar hay sao? Bây giờ mẹ mua nó cho con, sau này con có thể tha hồ chơi rồi, không ai cấm con nữa đâu, cho nên con không cần phải lo điều gì cả"
Cả mẹ nữa, mẹ cũng không cấm con chơi nữa.
Mẹ chỉ hy vọng rằng đứa con gái của mẹ sẽ luôn thật hạnh phúc, sẽ mãi mãi nở nụ cười thật đẹp mà thôi.
Thẩm Quân Dao cúi mặt xuống, cô liếc nhìn một lượt thân cây đàn, cánh tay di chuyển một đường dọc từ thân đàn xuống khoang đàn, ánh mắt trầm ngâm, cánh tay nhẹ nhàng gảy từng sợi dây.
Trịnh Liên cứ ngỡ rằng Thẩm Quân Dao rất thích món quà này của bà ta, trong lòng của bà ta đang rất vui mừng thì tiếng thét của Thẩm Quân Dao vang lên đã hoàn toàn dập tắt đi niềm vui đó ở trong lòng của bà ta.
"Mang!.
Mang nó đi!.
Không!.
Không được đem!.
Không được đem lại đây!
Mau mang đi!
Thẩm Quân Dao dường như đã bị thứ gì đó kích động, trông người con gái ấy lúc này đang vô cùng hoảng loạn.
Cô đẩy cây đàn về phía trước cho Thẩm phu nhân, cả người giật lùi về phía sau, miệng liên tục kêu gào mau mang đi, mau mang đi.
Âm thanh đứt quãng phát không ra hơi, từng tiếng nức nở yếu ớt vang lên.
Cả người của Trịnh Liên thoáng chốc cứng đờ trước phản ứng này của con gái của mình.
Từ khó hiểu cho đến nghỉ hoặc, Thẩm phu nhân bắt đầu thắc mắc, không phải là vừa nãy còn rất thích sao, bây giờ tự nhiên lại ném nó đi như thế.
Còn nữa, trông con bé dường như đang vô cùng kích động, không muốn nhìn thấy món quà kia của bà ta thì phải.
Trịnh Liên đau lòng nhặt cây đàn vừa bị đập bộp xuống đất kia, bà ta nhẹ nhàng phủi hết bụi bặm trên đó, từ từ tiến lại gần chỗ người đang co ro lại kia của Thẩm Quân Dao, từ từ vừa nói vừa cười.
"Con gái, con bị làm sao thế? Con xem, mẹ đã mua đàn guitar con thích chơi nhất đấy không phải sao? Hay là con không thích kiểu dáng hay màu sắc? Con nói đi, con thích đàn như thế nào, để mẹ kêu người ta làm cho con"
Thẩm phu nhân đưa cây đàn lại gần chỗ của đứa con gái đang run lên bần bật kia.
Trông con của mình kích động như thế, Trịnh Liên thật sự rất đau lòng.
Nhưng bà ta thật sự rất muốn con gái mình nhận lấy món quà này của mình, dù sao bà ta cũng đặt trọn tình yêu thương của một người mẹ vào trong đó, cho nên bà ta đương nhiên là muốn con gái của mình nhận lấy món quà này của mình rồi.
Nhưng cho dù Trịnh Liên có nói như thế nào, miệng của Thẩm Quân Dao vẫn luôn miệng lẩm bẩm mấy câu, thanh âm đứt quãng dường như đang sợ hãi.
"Mang đi!
Mang đi đi!
Không được lại gần tôi!
Mang đi đi!
"Quân Dao, con làm sao thế? Con xem đi, đây không phải thứ gì nguy hiểm đâu, nó chỉ là đàn guitar con thích nhất mà thôi.
Yên tâm, mẹ sẽ không làm hại con đâu, cho nên con hãy nhận lấy đi"
Trịnh Liên từ từ ngồi xuống, bà ta đem cây đàn kia đặt xuống trước mặt của Thẩm Quân Dao, nhẹ nhàng nắm lấy tay của con gái mình, đặt lên cây đàn kia.
Thẩm phu nhân cũng chỉ hy vọng con gái sẽ thích thứ này thôi.
Nhưng khi cánh tay của Thẩm Quân Dao vừa chạm vào cần đàn, cả người của cô ngay lập tức đã dãy nảy lên.
Thẩm Quân Dao dường như rất kích động và sợ hãi, lồng ngực của người con gái thoáng chốc phập phồng.
Cô kích động đến mức cây đàn trong tay thoáng chốc đã bị ném phăng đi, do cây đàn đập mạnh vào cây cột ở gần giường bảng kim loại rất cứng kia cho nên nó đã vỡ tan tành trên sàn nhà.
"Mang đi!
Không cần!.
Mau mang đi!
Hai tay của Thẩm Quân Dao giữ chặt tai, cô vò đầu làm cho tóc tai bỗng nhiên trở nên bù xù, cả người run lên cầm cập, gương mặt bỗng nhiên trắng bệch, khoé môi liên tục giật giật.
ngôn tình ngược
Âm thanh đứt quãng cứ liên tục phát ra, hình như là Thẩm Quân Dao vừa nhìn thấy cây đàn guitar kia thì đã nhớ lại cái đả kích gì đó, cho nên người con gái ấy mới trở nên kích động đến như vậy.
Trịnh Liên sững sờ nhìn cây đàn mà mình đặt trọn tình yêu thương vào đó để tặng cho con gái mình trong thoáng chốc đã vỡ nát ra kia, trong lòng của bà ta như bị dao cứa vậy.
Nhớ trước đây, bà ta cũng một lần đập nát đàn của Thẩm Quân Dao, bây giờ cuối cùng bà ta cũng hiểu được cảm giác đau đớn khi ấy của con bé rồi.
Nhìn những sợi dây đã đứt, khoang đàn và cần đàn tách ra làm đôi, cứ như tình thương mà Trịnh Liên dành cho con gái của mình bị người ta chặt đứt vậy.
Trong lòng của Thẩm phu nhân hoàn toàn tan nát hệt như cây đàn đang nằm lăn lóc trên sàn nhà kia.
Đến cuối cùng, tình thương của bà ta đã chính tay bị đứa con gái này của mình hủy hoại, cũng giống hệt như khi xưa mà bà ta đối với con bé vậy.
Người ta nói cách trả thù thâm độc nhất không phải là hận, mà đó chính là tự tay phá hủy đi những tình cảm dành cho người ấy.
Bây giờ, Trịnh Liên thật sự đau đớn, bà ta hoàn toàn thấm nhuần tất cả những nỗi đau khi xưa do chính tay bà ta gây ra cho đứa con gái này của mình rồi.
Thẩm Quân Dao ở một bên tình trạng dường như có vẻ không ổn lắm, chân tay liên tục co giật, ánh mắt trợn ngược lên, đầu cô lúc này đau cứ như là búa bổ vậy.
Hai tay của Thẩm Quân Dao cứ liên tục đánh mạnh lên đầu của mình, Thẩm Quân Dao rốt cuộc là bị làm sao vậy? Hiện giờ, ở trong đầu của Thẩm Quân Dao, những hình ảnh của mảnh ký ức đau buồn ấy lại hiện về.
Đó là khi Thẩm Quân Dao còn nhỏ, khi đó, Thẩm Quân Dao đã xin tiền mẹ mình để mua đàn, nhưng bà ta nhất quyết không cho, cố gắng gượng tích cóp mấy năm mới đủ tiền mua đàn.
Nhưng vừa đem cây đàn ấy vào đến cửa, Trịnh Liên đã ngay lập tức đập nát cây đàn đó rồi luôn miệng mắng chửi cô.
"Mày học ở đâu cái thói đua đòi đấy hả? Mua những thứ này về để làm gì? Có ra cái gì đâu mà phải học đàn"
Nhìn cây đàn bị chính tay mẹ mình đập nát như thế, làm sao mà Thẩm Quân Dao không đau đớn cho được.
Có lẽ chính vì nhớ đến những hình ảnh khi xưa, Thẩm Quân Dao mới kích động đến mức thẳng tay đập vỡ cây đàn kia.
Liên tục đánh lên đầu của mình, Thẩm Quân Dao hận không thể xoá đi những hình ảnh đó.
Nước mắt vô thức chảy ra, miệng của người con gái ấy liên tục thét lên đầy tuyệt vọng.
"Không, mang ra đi, mau tránh xa tôi ra.
"
Trịnh Liên thấy dường như con gái của mình có điều gì đó không ổn, Thẩm Quân Dao cứ liên tục hành hạ bản thân của mình như thế, bà ta vội vàng chạy lại, chân tay luống cuống, vội vàng nói, thiếu chút nữa là bà ta đã cắn vào lưỡi của mình.
"Quân Dao, con làm sao thế? Bình tĩnh lại đi con, mẹ xin con đừng làm mẹ sợ có được không?"
Nhưng lúc này Thẩm Quân Dao làm gì nghe thấy mấy lời kia của Thẩm phu nhân, hình như là căn bệnh tâm thần phân liệt của cô tái phát rồi.
Chân tay co giật, cả người lạnh toát, sắc mặt trắng bệch, hai mắt trợn ngược lên.
.
Bình luận facebook