Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 300
"Mau dừng tay lại ngay!"
Trác Du Hiên từ phía xa ngay lập tức xông đến, hản vội vàng giữ lấy cánh tay của người phụ nữ kia, không để cho cô ta động vào người của Thẩm Quân Dao.
Hắn hất tay người phụ nữ đó ra làm cho cô ta lảo đảo suýt chút nữa thì ngã xuống sàn nhà kia.
"Ai cho cô cái quyền được phép đánh người như thế hả?"
Người phụ nữ kia đương nhiên nhận ra người đàn ông đang đứng trước mặt mình là ai, nửa lời cũng không dám thé ra.
Người phụ nữ đó im lặng cúi đầu nghe Trác Du Hiên trách mắng bản thân mình một trận.
Làm gì có ai là không biết người đàn ông này là Trác Du Hiên, một người nổi tiếng trong giới kinh doanh cơ chứ, nhưng không ngờ người đàn ông này lại thích lo chuyện bao đồng như vậy.
Trác Du Hiên nhìn Thẩm Quân Dao bị người ta đấy ngã xuống sàn nhà kia, hắn vội vàng cúi xuống đỡ cô lên, phủi bụi trên người cô rồi liên tục hỏi han.
"Em có bị làm sao hay không? Cô ta đánh em à? Nói đi, anh sẽ dạy cho cô †a một bài học.
"
Hắn đưa tay lau mặt cho Thẩm Quân Dao, nhẹ nhàng vén những lọn tóc đang rũ xuống trên gương mặt của người con gái sang một bên.
Người đàn ông liên tục thở hồng hộc, trông có vẻ như là đang rất mệt.
Hắn hơi giận nhưng lại chẳng dám lớn tiếng.
"Không phải anh đã bảo em đứng ở cổng đợi anh hay sao? Em chạy vào đây một mình làm cái gì để rồi bị người ta ức hiếp thành cái bộ dạng như thế này hả? Em muốn mua gì thì có thể đợi anh đem em đi mua cơ mà"
Lúc quay lại, Trác Du Hiên không thấy bóng dáng của Thẩm Quân Dao đâu, trong lòng hắn đã hoảng loạn đến mức độ nào liệu cô có biết không? Hắn còn tưởng rằng Thẩm Quân Dao xảy ra chuyện gì nữa chứ.
Xem camera bên ngoài hắn mới biết cô đã chạy vào nơi này trước rồi.
Trác Du Hiên chạy một vòng khắp trung tâm thương mại, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Thẩm Quân Dao đâu.
Hắn thở hổn hển chạy đi khắp nơi, rõ ràng lần trước Trác Du Hiên đã mua hết cho Thẩm Quân Dao những thứ cô cần rồi không phải hay sao? Cô gái này tự nhiên hôm nay chạy đến đây là muốn làm gì đây? Lo lắng Thẩm Quân Dao bị lạc đường, Trác Du Hiên đến quầy tiếp tân nhờ người ta thông báo nhưng cũng không thấy bóng dáng cô ấy đâu.
Ai ngờ rằng cô lại đến khu quần áo dành cho trẻ sơ sinh cơ chứ.
Vừa hay Trác Du Hiên khi chạy đến nơi này thì hắn lại chứng kiến cảnh Thẩm Quân Dao bị nhân viên ở đây ức hiếp như vậy.
Thẩm Quân Dao bị người ta trách mắng, cô chỉ biết cúi đầu xuống, rơm rớm nước mắt.
Trác Du Hiên đau lòng xoa đầu cô.
"Được rồi bảo bối, không sợ nữa, anh ở đây, sẽ không ai làm gì em cả.
Em đến đây làm gì mà để cô ta bắt nạt thế?"
Cô ngẩng đầu lên nhìn Trác Du Hiên, cánh tay bất giác chỉ về bộ quần áo đang treo trên giá kia, khó khăn từng hơi rặn ra.
"Mua!.
Mua!.
Không cho! "
"Em muốn mua bộ đó, nhưng cô ta không bán cho em rồi còn đánh em nữa, có đúng không?"
Thẩm Quân Dao liên tục gật gật đầu ngay khi Trác Du Hiên nói ra những lời đó.
Rõ ràng là người phụ nữ kia đã ức hiếp cô.
Trác Du Hiên nghe vậy, trong lòng tràn đầy phẫn nộ, nhìn về phía người phụ nữ ở phía kia.
Hẳn trừng mắt nhìn cô ta, người phụ nữ này như vậy mà dám bắt nạt vợ của hắn.
Đến cả hắn cũng không dám mắng Thẩm Quân Dao một câu, vậy mà người phụ nữ này lại dám ra tay đánh cô như vậy, có phải người phụ nữ này chán sống rồi hay không? "Là cô dám ra tay đánh cô ấy? Có phải hay không cô không muốn sống nữa? Dám đánh cô ấy, đến tôi còn không dám vậy mà cô lại dám làm như vậy à? Cô có muốn tôi báo lên quản lý của cô, để cô bị đuổi việc hay không?"
Người phụ nữ kia rùng mình trước sự tức giận của Trác Du Hiên.
Cả người của cô ta run lẩy bẩy, xem ra lần này cô ta đắc tội nhầm người rồi.
Không ngờ người phụ nữ kia lại quan trọng với Trác Du Hiên như thế.
Cô ta vội vàng giải thích, âm thanh run rẩy sợ hãi.
"Tôi thật sự không biết cô ấy là người của Trác thiếu đây, nếu không tôi nhất định sẽ không như vậy.
Chỉ tại cô ấy ăn mặc như thế, với lại cô ấy tay bẩn như thế động vào quần áo ở cửa hàng chúng tôi, chúng tôi biết bán cho ai đây?"
Cô ta cúi gằm mặt, không dám ngẩng đầu lên.
Trác Du Hiên nghiến răng nghiến lợi.
"Những bộ nào cô ấy đã động vào không bán được, đưa đây tôi mua tất.
Vợ của tôi không phải là người cô muốn bắt nạt thì bắt nạt như vậy"
Cô ta nghe vậy lại càng rùng mình.
Thật không ngờ người cô ta vừa mới măng chửi kia lại là vợ của Trác Du Hiên trong truyền thuyết đó.
Xem ra, lần này cô ta chọc nhầm người rồi.
Ban đầu cứ tưởng rằng đó là tình nhân của Trác Du Hiên, ai ngờ đó lại là vợ của hắn cơ chứ.
Nếu để lân này hắn báo lên quản lý, xem như lần này cô ta chết chắc rồi.
Thẩm Quân Dao nghe thế, cô ngay lập tức chỉ về phía bộ quần áo trẻ con mà mình muốn mua.
"Mua!.
Mua!
"Em muốn mua bộ đó?"
Thẩm Quân Dao gật gật nhìn Trác Du Hiên.
Hắn nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu cô, rồi ánh mắt sắc lạnh liếc về phía của người phụ nữ kia.
"Cô còn đứng đó làm cái gì? Còn không mau gói bộ quần áo đó lại cho tôi.
"
Cô ta nghe Trác Du Hiên nói như thế, nhanh chóng gói bộ quần áo mà Thẩm Quân Dao muốn mua lại.
Cho vào túi, nhanh chóng mang ra cho hai vị khách ngoài kia.
Thẩm Quân Dao nhìn thấy, cô nhanh chóng nhận lấy bộ quần áo đấy, rồi nhặt mấy tờ tiền ở dưới đất đưa cho cô ta.
Người phụ nữ đó hơi ái ngại nhìn Trác Du Hiên, mấp máy môi.
"Trác thiếu, chỗ này không đủ ạ.
Bộ này hơn ba mươi nghìn tệ cơ"
"Cô không phải lo chuyện đó, cô nghĩ tôi không đủ tiền trả cho cô à? Cứ nhận lấy chỗ này, lát nữa tôi sẽ thanh toán"
Nghe Trác Du Hiên nói thế, cô ta nhanh chóng nhận lấy mấy tờ tiền lẻ của Thẩm Quân Dao, miệng muốn nói gì đó nhưng lại không dám nói ra.
Trác Du Hiên lần này ánh mắt sa sầm lại, hắn gắn từng chữ nhìn người phụ nữ này.
"Có phải bây giờ tôi nên xử tội của cô vì cô dám động chân động tay với vợ của tôi hay không?"
Cả người phụ nữ đó bất giác run lên.
Trong lòng không ngừng bất an, Trác Du Hiên lần này thật sự muốn xử lý cô ta.
Cô ta nhanh chóng quỷ xuống, giọng hốt hoảng cầu xin người đàn ông đang đứng ở trước mặt mình.
"Trác thiếu, xin ngài hãy tha cho tôi đi, là tôi có mắt như mù, không nhìn thấy phu nhân.
Xin ngài hãy bỏ qua cho tôi lần này đi, tôi cũng chỉ nói vài câu, cũng không làm gì quá đáng, xin ngài hãy bỏ qua cho tôi đi"
Trác Du Hiên bất giác nhếch môi, hẳn hừ lạnh một tiếng.
"Cô còn không thừa nhận à.
Có cần tôi cho người check camera ở nơi này, nếu cô dám nói sai một chữ, tôi sẽ cắt lưỡi của cô, nếu cô dám động tay với cô ấy, có tin là tôi sẽ chặt tay của cô hay không? Tôi khuyên cô, làm gì thì hãy mau chóng nhận tội đi"
Người phụ nữ kia ngay lập tức rùng mình, không ngờ Trác Du Hiên giống hệt như người ta đồn đại, hắn lại tàn nhẫn đến mức độ như thế này.
"Xin ngài, tôi biết sai rồi, mong ngài hãy tha cho tôi đi"
"Vô ích thôi, đám động vào vợ tôi, lần này cô ở đó chờ bị đuổi việc đi: Sau khi thanh toán xong, Trác Du Hiên đưa Thẩm Quân Dao ra khỏi nơi này, bỏ mặc cho người phụ nữ kia ngồi ở đó miệng liên tục cầu xin.
Xem ra lần này cô ta xác định sẽ mất việc rồi.
.
Trác Du Hiên từ phía xa ngay lập tức xông đến, hản vội vàng giữ lấy cánh tay của người phụ nữ kia, không để cho cô ta động vào người của Thẩm Quân Dao.
Hắn hất tay người phụ nữ đó ra làm cho cô ta lảo đảo suýt chút nữa thì ngã xuống sàn nhà kia.
"Ai cho cô cái quyền được phép đánh người như thế hả?"
Người phụ nữ kia đương nhiên nhận ra người đàn ông đang đứng trước mặt mình là ai, nửa lời cũng không dám thé ra.
Người phụ nữ đó im lặng cúi đầu nghe Trác Du Hiên trách mắng bản thân mình một trận.
Làm gì có ai là không biết người đàn ông này là Trác Du Hiên, một người nổi tiếng trong giới kinh doanh cơ chứ, nhưng không ngờ người đàn ông này lại thích lo chuyện bao đồng như vậy.
Trác Du Hiên nhìn Thẩm Quân Dao bị người ta đấy ngã xuống sàn nhà kia, hắn vội vàng cúi xuống đỡ cô lên, phủi bụi trên người cô rồi liên tục hỏi han.
"Em có bị làm sao hay không? Cô ta đánh em à? Nói đi, anh sẽ dạy cho cô †a một bài học.
"
Hắn đưa tay lau mặt cho Thẩm Quân Dao, nhẹ nhàng vén những lọn tóc đang rũ xuống trên gương mặt của người con gái sang một bên.
Người đàn ông liên tục thở hồng hộc, trông có vẻ như là đang rất mệt.
Hắn hơi giận nhưng lại chẳng dám lớn tiếng.
"Không phải anh đã bảo em đứng ở cổng đợi anh hay sao? Em chạy vào đây một mình làm cái gì để rồi bị người ta ức hiếp thành cái bộ dạng như thế này hả? Em muốn mua gì thì có thể đợi anh đem em đi mua cơ mà"
Lúc quay lại, Trác Du Hiên không thấy bóng dáng của Thẩm Quân Dao đâu, trong lòng hắn đã hoảng loạn đến mức độ nào liệu cô có biết không? Hắn còn tưởng rằng Thẩm Quân Dao xảy ra chuyện gì nữa chứ.
Xem camera bên ngoài hắn mới biết cô đã chạy vào nơi này trước rồi.
Trác Du Hiên chạy một vòng khắp trung tâm thương mại, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Thẩm Quân Dao đâu.
Hắn thở hổn hển chạy đi khắp nơi, rõ ràng lần trước Trác Du Hiên đã mua hết cho Thẩm Quân Dao những thứ cô cần rồi không phải hay sao? Cô gái này tự nhiên hôm nay chạy đến đây là muốn làm gì đây? Lo lắng Thẩm Quân Dao bị lạc đường, Trác Du Hiên đến quầy tiếp tân nhờ người ta thông báo nhưng cũng không thấy bóng dáng cô ấy đâu.
Ai ngờ rằng cô lại đến khu quần áo dành cho trẻ sơ sinh cơ chứ.
Vừa hay Trác Du Hiên khi chạy đến nơi này thì hắn lại chứng kiến cảnh Thẩm Quân Dao bị nhân viên ở đây ức hiếp như vậy.
Thẩm Quân Dao bị người ta trách mắng, cô chỉ biết cúi đầu xuống, rơm rớm nước mắt.
Trác Du Hiên đau lòng xoa đầu cô.
"Được rồi bảo bối, không sợ nữa, anh ở đây, sẽ không ai làm gì em cả.
Em đến đây làm gì mà để cô ta bắt nạt thế?"
Cô ngẩng đầu lên nhìn Trác Du Hiên, cánh tay bất giác chỉ về bộ quần áo đang treo trên giá kia, khó khăn từng hơi rặn ra.
"Mua!.
Mua!.
Không cho! "
"Em muốn mua bộ đó, nhưng cô ta không bán cho em rồi còn đánh em nữa, có đúng không?"
Thẩm Quân Dao liên tục gật gật đầu ngay khi Trác Du Hiên nói ra những lời đó.
Rõ ràng là người phụ nữ kia đã ức hiếp cô.
Trác Du Hiên nghe vậy, trong lòng tràn đầy phẫn nộ, nhìn về phía người phụ nữ ở phía kia.
Hẳn trừng mắt nhìn cô ta, người phụ nữ này như vậy mà dám bắt nạt vợ của hắn.
Đến cả hắn cũng không dám mắng Thẩm Quân Dao một câu, vậy mà người phụ nữ này lại dám ra tay đánh cô như vậy, có phải người phụ nữ này chán sống rồi hay không? "Là cô dám ra tay đánh cô ấy? Có phải hay không cô không muốn sống nữa? Dám đánh cô ấy, đến tôi còn không dám vậy mà cô lại dám làm như vậy à? Cô có muốn tôi báo lên quản lý của cô, để cô bị đuổi việc hay không?"
Người phụ nữ kia rùng mình trước sự tức giận của Trác Du Hiên.
Cả người của cô ta run lẩy bẩy, xem ra lần này cô ta đắc tội nhầm người rồi.
Không ngờ người phụ nữ kia lại quan trọng với Trác Du Hiên như thế.
Cô ta vội vàng giải thích, âm thanh run rẩy sợ hãi.
"Tôi thật sự không biết cô ấy là người của Trác thiếu đây, nếu không tôi nhất định sẽ không như vậy.
Chỉ tại cô ấy ăn mặc như thế, với lại cô ấy tay bẩn như thế động vào quần áo ở cửa hàng chúng tôi, chúng tôi biết bán cho ai đây?"
Cô ta cúi gằm mặt, không dám ngẩng đầu lên.
Trác Du Hiên nghiến răng nghiến lợi.
"Những bộ nào cô ấy đã động vào không bán được, đưa đây tôi mua tất.
Vợ của tôi không phải là người cô muốn bắt nạt thì bắt nạt như vậy"
Cô ta nghe vậy lại càng rùng mình.
Thật không ngờ người cô ta vừa mới măng chửi kia lại là vợ của Trác Du Hiên trong truyền thuyết đó.
Xem ra, lần này cô ta chọc nhầm người rồi.
Ban đầu cứ tưởng rằng đó là tình nhân của Trác Du Hiên, ai ngờ đó lại là vợ của hắn cơ chứ.
Nếu để lân này hắn báo lên quản lý, xem như lần này cô ta chết chắc rồi.
Thẩm Quân Dao nghe thế, cô ngay lập tức chỉ về phía bộ quần áo trẻ con mà mình muốn mua.
"Mua!.
Mua!
"Em muốn mua bộ đó?"
Thẩm Quân Dao gật gật nhìn Trác Du Hiên.
Hắn nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu cô, rồi ánh mắt sắc lạnh liếc về phía của người phụ nữ kia.
"Cô còn đứng đó làm cái gì? Còn không mau gói bộ quần áo đó lại cho tôi.
"
Cô ta nghe Trác Du Hiên nói như thế, nhanh chóng gói bộ quần áo mà Thẩm Quân Dao muốn mua lại.
Cho vào túi, nhanh chóng mang ra cho hai vị khách ngoài kia.
Thẩm Quân Dao nhìn thấy, cô nhanh chóng nhận lấy bộ quần áo đấy, rồi nhặt mấy tờ tiền ở dưới đất đưa cho cô ta.
Người phụ nữ đó hơi ái ngại nhìn Trác Du Hiên, mấp máy môi.
"Trác thiếu, chỗ này không đủ ạ.
Bộ này hơn ba mươi nghìn tệ cơ"
"Cô không phải lo chuyện đó, cô nghĩ tôi không đủ tiền trả cho cô à? Cứ nhận lấy chỗ này, lát nữa tôi sẽ thanh toán"
Nghe Trác Du Hiên nói thế, cô ta nhanh chóng nhận lấy mấy tờ tiền lẻ của Thẩm Quân Dao, miệng muốn nói gì đó nhưng lại không dám nói ra.
Trác Du Hiên lần này ánh mắt sa sầm lại, hắn gắn từng chữ nhìn người phụ nữ này.
"Có phải bây giờ tôi nên xử tội của cô vì cô dám động chân động tay với vợ của tôi hay không?"
Cả người phụ nữ đó bất giác run lên.
Trong lòng không ngừng bất an, Trác Du Hiên lần này thật sự muốn xử lý cô ta.
Cô ta nhanh chóng quỷ xuống, giọng hốt hoảng cầu xin người đàn ông đang đứng ở trước mặt mình.
"Trác thiếu, xin ngài hãy tha cho tôi đi, là tôi có mắt như mù, không nhìn thấy phu nhân.
Xin ngài hãy bỏ qua cho tôi lần này đi, tôi cũng chỉ nói vài câu, cũng không làm gì quá đáng, xin ngài hãy bỏ qua cho tôi đi"
Trác Du Hiên bất giác nhếch môi, hẳn hừ lạnh một tiếng.
"Cô còn không thừa nhận à.
Có cần tôi cho người check camera ở nơi này, nếu cô dám nói sai một chữ, tôi sẽ cắt lưỡi của cô, nếu cô dám động tay với cô ấy, có tin là tôi sẽ chặt tay của cô hay không? Tôi khuyên cô, làm gì thì hãy mau chóng nhận tội đi"
Người phụ nữ kia ngay lập tức rùng mình, không ngờ Trác Du Hiên giống hệt như người ta đồn đại, hắn lại tàn nhẫn đến mức độ như thế này.
"Xin ngài, tôi biết sai rồi, mong ngài hãy tha cho tôi đi"
"Vô ích thôi, đám động vào vợ tôi, lần này cô ở đó chờ bị đuổi việc đi: Sau khi thanh toán xong, Trác Du Hiên đưa Thẩm Quân Dao ra khỏi nơi này, bỏ mặc cho người phụ nữ kia ngồi ở đó miệng liên tục cầu xin.
Xem ra lần này cô ta xác định sẽ mất việc rồi.
.
Bình luận facebook