Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 330
Chương 330: Những giây phút cuối cùng
“Nhưng bây giờ tôi lại chẳng muốn gì hết.Nhưng Trác Du Hiên này, anh có biết điều tôi hối hận nhất trên đời này là gì không?”
“Đó là gì?”
“Là yêu anh đấy!”
Lời của Thẩm Quân Dao vừa mới dứt, Trác Du Hiên nghe thấy tiếng trái tim ở trong lông ngực mình vỡ vụn, trái tim như bị ai đó bóp nát ra vậy, máu liên tục chảy ra ở trong lông ngực của người đàn ông.
Hô hấp gần như trở nên đình trệ, từng hơi thở khó khăn phát ra, dường như người đàn ông vừa gặp phải một đòn đả kích nặng nề.
Cánh tay hản run run chạm vào thành của xe lăn, hai mắt hằn lên những tia máu đỏ nhìn chằm chằm lên khuôn mặt trắng bệch của Thẩm Quân Dao.
Người con gái ấy khẽ nhắm chặt hai mắt của mình lại, cô ngửa cổ ra đằng sau, không quan tâm đến Trác Du Hiên đang nghĩ gì hay hẳn đang cảm thấy như thế nào.
Quả thật, sau tất cả những chuyện đã trải qua, Thẩm Quân Dao thật sự thấy rất hối hận, phải nói là vô cùng hối hận khi đem toàn bộ trái tim của mình trao trọn cho người đàn ông này, để rồi nhận lại những tổn thương không đáng có ấy.
Yêu hắn, để rồi phải đánh đổi quá nhiều, đánh đổi cả tuổi trẻ, cả hai sinh linh nhỏ bé của mình.
Trác Du Hiên hô hấp trở nên dồn dập, ánh mắt của người đàn ông mang theo bao nhiêu là đau khổ nhìn chằm chằm Thẩm Quân Dao, khó khăn gặng ra từng chữ, âm thanh mang theo bao nhiêu đau đớn dằn vặt.
“Quân Dao, chẳng lẽ ở trong lòng em bây giờ đối với anh chỉ có như vậy thôi hay sao? Em hối hận à, xin em đừng nói như vậy, anh không chịu được.’ Thẩm Quân Dao khẽ gật đầu.
“Đúng vậy, Trác Du Hiên, tôi thật sự rất hối hận vì đã đem toàn bộ tình yêu của mình đặt lên người anh, tôi hối hận vì đã yêu phải một con ác quỷ như anh.Yêu anh chính là việc ngu ngốc nhất mà Thẩm Quân Dao tôi từng làm.Nhiều khi tôi cũng chỉ ước rằng đây là mơ, vì tôi không muốn nhìn thấy mặt của anh”
Trác Du Hiên nghẹn họng nhìn người con gái đáng thương ấy nói ra những lời nói ấy mà không để ý đến Trác Du Hiên lúc này đang bị cơn đau đớn hành hạ như thế nào.
Thẩm Quân Dao thì ra luôn cảm thấy hối hận vì đã từng yêu hắn như vậy, cô hối hận vì đã đem tình yêu của mình trao hết cho hắn nhưng lại không được hồi đáp lại, chẳng những thế người con gái ấy lại còn phải nhận bao nhiêu tổn thương từ chính người mình yêu nhất chứ.
Cả người của Trác Du Hiên đột nhiên ngã ra đất, hai mắt của hắn vẫn đặt toàn bộ ở trên người Thẩm Quân Dao, không hề rời cô một chút.
Người con gái hắn yêu bây giờ lại ở trước mặt hắn nói rằng, cô thật sự hối hận vì đã từng yêu hắn như vậy.
Trác Du Hiên làm sao mà không đau được cơ chứ, hắn thấy trái tim của mình như bị người ta vò nát ra vậy.
Thể nhưng, hẳn có ngày hôm nay, tất cả là do chính tay Trác Du Hiên hắn gây ra! Thì ra đây chính là quả báo mà ông trời dành cho hắn hay sao? Khi Thẩm Quân Dao yêu hắn hết lòng, Trác Du Hiên không cần cô, hắn liên tục đẩy cô ra xa, thậm chí là khiến cô không ngừng tổn thương.
Nhưng khi Trác Du Hiên nhận ra mình đã yêu người con gái ấy mất rồi, vậy mà Thẩm Quân Dao lại quay lại mà nói với hắn rằng, cô rất hối hận vì đã từng yêu hắn.
Cuối cùng, Trác Du Hiên cũng đã biết được cảm giác đau đớn khi mình cứ đuổi theo những thứ không còn thuộc về mình nữa rồi! Thì ra hắn đã đánh mất người con gái quan trọng nhất đời mình rồi ư? “Nhưng Quân Dao à, anh không hối hận vì yêu em! Em biết không, gặp được em trên cuộc đời này, đó chính là điêu may mắn nhất trong cuộc đời của anh!”
Trác Du Hiên thật sự rất may mắn vì đã gặp được Thẩm Quân Dao, nếu không có cô thì sẽ không có Trác Du Hiên ngày Hôm nay.
Duy chỉ có một điều làm Trác Du Hiên hối hận, đó chính là tự tay hắn đã đẩy Thẩm Quân Dao ra xa mình, để rồi bây giờ muốn tìm lại người con gái ấy cũng không thể nào kịp được nữa rồi.
Thấm Quân Dao đang định nói gì, nhưng đột nhiệm lồng ngực của cô đột nhiên co thắt lại lực phủ ngũ tạng bỗng nhiên đau âm ï.
Khuôn mặt của người con gái nhăn lại vì đau, không hiểu sao tự nhiên lại đau như vậy nữa.
Nhưng có lẽ, thời gian còn lại của Thẩm Quân Dao trên cõi đời này cũng đã sắp hết rồi.
Cô chắc không còn nhiều thời gian nữa, cho nên cơn đau đột nhiên mới ập đến như thế.
Thấy Thẩm Quân Dao có vấn đề, Trác Du Hiên nhanh chóng lao đến, hắn đỡ lấy tay của người con gái ấy lo lắng hỏi han.
“Quân Dao, em làm sao thế? Em cảm thấy không khỏe ở chỗ nào à? Không khỏe vậy để anh đưa em vào bên trong nhé, để bác sĩ khám cho em.Ở ngoài này gió lạnh không tốt lắm đâu”
Trác Du Hiên đang định đứng dậy đẩy chiếc xe lăn vào bên trong nhưng cánh tay của Thẩm Quân Dao đã tóm lấy tay áo của người đàn ông.
Khuôn mặt không ngừng méo mó vì cơn đau hành hạ, người con gái ấy dùng hết sức lực để nói với Trác Du Hiên.
“Không cân đầu, bây giờ anh có đưa tôi vào đó cũng không giải quyết được gì đâu.Có lẽ là tôi sắp chết rồi, không còn nhiều thời gian nữa.Trước khi chết, anh để tôi ở bên ngoài nhìn cảnh vật xung quanh được không.Tôi chưa bao giờ được ngắm cả, chỉ muốn rằng trước khi chết có thể nhìn ngắm nhân gian này một lần.”
Thẩm Quân Dao thều thào, khó khăn lắm mới tuôn ra được một tràng dài như thế.
Thế nhưng, nói xong, toàn thân của Thẩm Quân Dao đã đau nay lại càng bị cơn đau hành hạ thêm.
Cô biết bản thân mình sắp không xong rồi, cho nên cô muốn ra đi một cách thật thanh thản, chứ không phải là ở trong căn phòng sặc mùi thuốc kia.
Thẩm Quân Dao đã từng ước ao được ngắm nhìn cảnh vật xung quanh mình, nhưng chưa bao giờ người con gái ấy đạt được ước nguyện của mình cả.
Cũng thật không ngờ, trước khi chết, ước mơ ấy của cô mới có thể hoàn thành.
Trác Du Hiên cả người cứng đờ, gương mặt của hắn đang không ngừng méo mó.
Gần như đầu óc của hắn lúc này trống rỗng hoàn toàn, không nghĩ được gì khác cả.
“Em nói linh tính gì thế? Quân Dao, đây không phải trò đùa đâu, em đừng có đùa như vậy, chẳng vui chút nào hết.Ở ngoài này lâu rồi, chắc em cũng thấy lạnh, để anh đưa em vào bên trong nghỉ ngơi đi”
“Đừng! Trác Du Hiên, coi như tôi xin anh đấy, coi như anh làm phước cho tôi, để tôi có thể ra đi trong yên bình được không.Đây là nguyện vọng cuối cùng của tôi, chỉ mong anh đừng hủy hoại nó.Được không?”
Thẩm Quân Dao không ngừng lắc đầu, thanh âm đứt quãng tha thiết van xin người đàn ông ở trước mặt mình.
Đây chính là nguyện vọng cuối cùng của cô, nếu hắn đã không thể trả lại tự do cho cô, vậy thì Trác Du Hiên cũng không thể hủy hoại nốt đi nguyện vọng này của cô.
Trác Du Hiên vốn dĩ không đồng ý, nhưng suýt chút nữa Thẩm Quân Dao đã muốn quỳ xuống van xin hắn rồi, cho nên Trác Du Hiên đành cắn chặt nỗi đau của mình mà để Thẩm Quân Dao ở lại đây.
Thấm Quân Dao đòi chơi xích đu, Trác Du Hiên cùng chơi với cô, cô nói thích những bông hoa đang nở kia, Trác Du Hiên ngay lập tức đi hái cho cô.
Bây giờ chỉ cần Thẩm Quân Dao yêu cầu bất cứ điều gì, Trác Du Hiên đều sẵn sàng làm cho cô, chỉ cần người con gái ấy được khỏe mạnh thôi.
Thế nhưng, sắc mặt của người con gái ấy càng ngày càng kém, có vẻ như là sắp không trụ được nữa rồi.
“Nhưng bây giờ tôi lại chẳng muốn gì hết.Nhưng Trác Du Hiên này, anh có biết điều tôi hối hận nhất trên đời này là gì không?”
“Đó là gì?”
“Là yêu anh đấy!”
Lời của Thẩm Quân Dao vừa mới dứt, Trác Du Hiên nghe thấy tiếng trái tim ở trong lông ngực mình vỡ vụn, trái tim như bị ai đó bóp nát ra vậy, máu liên tục chảy ra ở trong lông ngực của người đàn ông.
Hô hấp gần như trở nên đình trệ, từng hơi thở khó khăn phát ra, dường như người đàn ông vừa gặp phải một đòn đả kích nặng nề.
Cánh tay hản run run chạm vào thành của xe lăn, hai mắt hằn lên những tia máu đỏ nhìn chằm chằm lên khuôn mặt trắng bệch của Thẩm Quân Dao.
Người con gái ấy khẽ nhắm chặt hai mắt của mình lại, cô ngửa cổ ra đằng sau, không quan tâm đến Trác Du Hiên đang nghĩ gì hay hẳn đang cảm thấy như thế nào.
Quả thật, sau tất cả những chuyện đã trải qua, Thẩm Quân Dao thật sự thấy rất hối hận, phải nói là vô cùng hối hận khi đem toàn bộ trái tim của mình trao trọn cho người đàn ông này, để rồi nhận lại những tổn thương không đáng có ấy.
Yêu hắn, để rồi phải đánh đổi quá nhiều, đánh đổi cả tuổi trẻ, cả hai sinh linh nhỏ bé của mình.
Trác Du Hiên hô hấp trở nên dồn dập, ánh mắt của người đàn ông mang theo bao nhiêu là đau khổ nhìn chằm chằm Thẩm Quân Dao, khó khăn gặng ra từng chữ, âm thanh mang theo bao nhiêu đau đớn dằn vặt.
“Quân Dao, chẳng lẽ ở trong lòng em bây giờ đối với anh chỉ có như vậy thôi hay sao? Em hối hận à, xin em đừng nói như vậy, anh không chịu được.’ Thẩm Quân Dao khẽ gật đầu.
“Đúng vậy, Trác Du Hiên, tôi thật sự rất hối hận vì đã đem toàn bộ tình yêu của mình đặt lên người anh, tôi hối hận vì đã yêu phải một con ác quỷ như anh.Yêu anh chính là việc ngu ngốc nhất mà Thẩm Quân Dao tôi từng làm.Nhiều khi tôi cũng chỉ ước rằng đây là mơ, vì tôi không muốn nhìn thấy mặt của anh”
Trác Du Hiên nghẹn họng nhìn người con gái đáng thương ấy nói ra những lời nói ấy mà không để ý đến Trác Du Hiên lúc này đang bị cơn đau đớn hành hạ như thế nào.
Thẩm Quân Dao thì ra luôn cảm thấy hối hận vì đã từng yêu hắn như vậy, cô hối hận vì đã đem tình yêu của mình trao hết cho hắn nhưng lại không được hồi đáp lại, chẳng những thế người con gái ấy lại còn phải nhận bao nhiêu tổn thương từ chính người mình yêu nhất chứ.
Cả người của Trác Du Hiên đột nhiên ngã ra đất, hai mắt của hắn vẫn đặt toàn bộ ở trên người Thẩm Quân Dao, không hề rời cô một chút.
Người con gái hắn yêu bây giờ lại ở trước mặt hắn nói rằng, cô thật sự hối hận vì đã từng yêu hắn như vậy.
Trác Du Hiên làm sao mà không đau được cơ chứ, hắn thấy trái tim của mình như bị người ta vò nát ra vậy.
Thể nhưng, hẳn có ngày hôm nay, tất cả là do chính tay Trác Du Hiên hắn gây ra! Thì ra đây chính là quả báo mà ông trời dành cho hắn hay sao? Khi Thẩm Quân Dao yêu hắn hết lòng, Trác Du Hiên không cần cô, hắn liên tục đẩy cô ra xa, thậm chí là khiến cô không ngừng tổn thương.
Nhưng khi Trác Du Hiên nhận ra mình đã yêu người con gái ấy mất rồi, vậy mà Thẩm Quân Dao lại quay lại mà nói với hắn rằng, cô rất hối hận vì đã từng yêu hắn.
Cuối cùng, Trác Du Hiên cũng đã biết được cảm giác đau đớn khi mình cứ đuổi theo những thứ không còn thuộc về mình nữa rồi! Thì ra hắn đã đánh mất người con gái quan trọng nhất đời mình rồi ư? “Nhưng Quân Dao à, anh không hối hận vì yêu em! Em biết không, gặp được em trên cuộc đời này, đó chính là điêu may mắn nhất trong cuộc đời của anh!”
Trác Du Hiên thật sự rất may mắn vì đã gặp được Thẩm Quân Dao, nếu không có cô thì sẽ không có Trác Du Hiên ngày Hôm nay.
Duy chỉ có một điều làm Trác Du Hiên hối hận, đó chính là tự tay hắn đã đẩy Thẩm Quân Dao ra xa mình, để rồi bây giờ muốn tìm lại người con gái ấy cũng không thể nào kịp được nữa rồi.
Thấm Quân Dao đang định nói gì, nhưng đột nhiệm lồng ngực của cô đột nhiên co thắt lại lực phủ ngũ tạng bỗng nhiên đau âm ï.
Khuôn mặt của người con gái nhăn lại vì đau, không hiểu sao tự nhiên lại đau như vậy nữa.
Nhưng có lẽ, thời gian còn lại của Thẩm Quân Dao trên cõi đời này cũng đã sắp hết rồi.
Cô chắc không còn nhiều thời gian nữa, cho nên cơn đau đột nhiên mới ập đến như thế.
Thấy Thẩm Quân Dao có vấn đề, Trác Du Hiên nhanh chóng lao đến, hắn đỡ lấy tay của người con gái ấy lo lắng hỏi han.
“Quân Dao, em làm sao thế? Em cảm thấy không khỏe ở chỗ nào à? Không khỏe vậy để anh đưa em vào bên trong nhé, để bác sĩ khám cho em.Ở ngoài này gió lạnh không tốt lắm đâu”
Trác Du Hiên đang định đứng dậy đẩy chiếc xe lăn vào bên trong nhưng cánh tay của Thẩm Quân Dao đã tóm lấy tay áo của người đàn ông.
Khuôn mặt không ngừng méo mó vì cơn đau hành hạ, người con gái ấy dùng hết sức lực để nói với Trác Du Hiên.
“Không cân đầu, bây giờ anh có đưa tôi vào đó cũng không giải quyết được gì đâu.Có lẽ là tôi sắp chết rồi, không còn nhiều thời gian nữa.Trước khi chết, anh để tôi ở bên ngoài nhìn cảnh vật xung quanh được không.Tôi chưa bao giờ được ngắm cả, chỉ muốn rằng trước khi chết có thể nhìn ngắm nhân gian này một lần.”
Thẩm Quân Dao thều thào, khó khăn lắm mới tuôn ra được một tràng dài như thế.
Thế nhưng, nói xong, toàn thân của Thẩm Quân Dao đã đau nay lại càng bị cơn đau hành hạ thêm.
Cô biết bản thân mình sắp không xong rồi, cho nên cô muốn ra đi một cách thật thanh thản, chứ không phải là ở trong căn phòng sặc mùi thuốc kia.
Thẩm Quân Dao đã từng ước ao được ngắm nhìn cảnh vật xung quanh mình, nhưng chưa bao giờ người con gái ấy đạt được ước nguyện của mình cả.
Cũng thật không ngờ, trước khi chết, ước mơ ấy của cô mới có thể hoàn thành.
Trác Du Hiên cả người cứng đờ, gương mặt của hắn đang không ngừng méo mó.
Gần như đầu óc của hắn lúc này trống rỗng hoàn toàn, không nghĩ được gì khác cả.
“Em nói linh tính gì thế? Quân Dao, đây không phải trò đùa đâu, em đừng có đùa như vậy, chẳng vui chút nào hết.Ở ngoài này lâu rồi, chắc em cũng thấy lạnh, để anh đưa em vào bên trong nghỉ ngơi đi”
“Đừng! Trác Du Hiên, coi như tôi xin anh đấy, coi như anh làm phước cho tôi, để tôi có thể ra đi trong yên bình được không.Đây là nguyện vọng cuối cùng của tôi, chỉ mong anh đừng hủy hoại nó.Được không?”
Thẩm Quân Dao không ngừng lắc đầu, thanh âm đứt quãng tha thiết van xin người đàn ông ở trước mặt mình.
Đây chính là nguyện vọng cuối cùng của cô, nếu hắn đã không thể trả lại tự do cho cô, vậy thì Trác Du Hiên cũng không thể hủy hoại nốt đi nguyện vọng này của cô.
Trác Du Hiên vốn dĩ không đồng ý, nhưng suýt chút nữa Thẩm Quân Dao đã muốn quỳ xuống van xin hắn rồi, cho nên Trác Du Hiên đành cắn chặt nỗi đau của mình mà để Thẩm Quân Dao ở lại đây.
Thấm Quân Dao đòi chơi xích đu, Trác Du Hiên cùng chơi với cô, cô nói thích những bông hoa đang nở kia, Trác Du Hiên ngay lập tức đi hái cho cô.
Bây giờ chỉ cần Thẩm Quân Dao yêu cầu bất cứ điều gì, Trác Du Hiên đều sẵn sàng làm cho cô, chỉ cần người con gái ấy được khỏe mạnh thôi.
Thế nhưng, sắc mặt của người con gái ấy càng ngày càng kém, có vẻ như là sắp không trụ được nữa rồi.
Bình luận facebook