Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 334
Chương 334: Chìm trong men say
“Anh hai, anh hãy suy nghĩ cho kĩ đi.Em mong khi em gặp lại anh, anh sẽ đưa ra những quyết định đúng đản chứ không phải là bộ dạng hiện giờ!”
Trác Dương Phong nói xong liền lập tức bỏ về, mặc kệ cho Trác Du Hiên nằm ở đó.
Anh thật sự không thể nhìn tiếp anh trai của mình ở trong cái bộ dạng như thế này nữa.
Chỉ hy vọng rằng sau khi gặp lại, Trác Du Hiên sẽ trở về là Trác Du Hiên của trước đây, không vướng bận gì cả.
Chẳng mấy chốc từ hôm đó đã được một tuần rồi! Vậy mà, Trác Du Hiên vẫn chưa thông suốt, người đàn ông này vẫn ở trong cái bộ dạng như vậy, ngày ngày chìm ngập trong men rượu.
Trên tay của hắn không lúc nào không cầm một chai rượu cả, Trác Du Hiên lảo đảo đi khắp nơi mấy ngày, thậm chí có hôm hắn còn ngủ ở ngoài đường nhưng người đàn ông này nhất quyết không chịu về nhà.
Vì sao lại vậy ư? Bởi vì Trác Du Hiên rất sợi Hắn sợ khi về nhà, đối diện với căn nhà hoang vắng lạnh lẽo, đến cảnh đó, Trác Du Hiên sợ đến mức không dám về nhà! Trước đây, ở ngôi nhà đó, luôn có một người con gái đang chờ đợi hắn về, nhưng lúc ấy hản lại càng muốn tránh xa cô gái đấy ra, càng xa càng tốt.
Nhưng bây giờ thì sao? Bây giờ Trác Du Hiên luôn khao khát được trở về nhà, được trở về nơi có hơi ấm gia đình ấy, nhưng chỉ tiếc rằng thứ khao khát ấy của hắn đã không còn nữa rồi.
Bây giờ, ngôi nhà ấy chỉ còn sự đơn sơ được che kín đi bởi sự hào nhoáng bên ngoài của nó.
Người đàn ông rất thành công này bây giờ lại trở nên thảm hại như thế này hay sao? Đúng thật là không ngờ được! Có thể nói rằng, đây chính là quả báo của hản sau tất cả những việc mà Trác Du Hiên đã gây ra sau bao nhiêu năm nay! Hôm nay, hắn lại uống rượu! Uống đến mức say khướt không biết trời đất là gì! Chẳng hiểu vì sao, hôm nay người đàn ông này nghĩ cái gì mà tự dưng hắn lại trở về nhà.
Không phải hắn không muốn về nhà, nói đúng hơn là sợ về nhà hay sao? Vậy thì tại sao hôm nay Trác Du Hiên đột nhiên lại dở chứng về nhà cơ chứ.
Đặt chân vào nhà, trên tay của người đàn ông này vẫn còn cầm một chai rượu còn đang uống dở, hắn tu một hơi rồi mới bắt đầu quát tháo, dường như người đàn ông này đang muốn mượn rượu làm loạn đây mà.
“Quân Dao, anh về rồi này, em đang ở đâu? Quân Dao, anh say rồi, em mau ra đỡ anh vào đi! Quân Dao àI”
Nhưng Trác Du Hiên gọi mãi, gọi mãi vẫn không thấy Thẩm Quân Dao ra, gương mặt của hẳn đã ngà ngà say, đầu óc quay cuồng, đau như búa bổ.
Liên tục gọi tên, thế nhưng vẫn không thấy Thẩm Quân Dao đâu cả.
Trác Du Hiên giận dữ đập nát chai rượu ở trong tay của mình, người đàn ông này đột nhiên phát điên lên.
Hản tức giận gào lên, đánh thức toàn bộ người giúp việc ở trong nhà dậy.
“Người đâu, người đâu hết rồi, mấy người đang ở đâu!”
Nghe thấy tiếng gọi, đám người giúp việc kia nhanh chóng rời khỏi giường quần áo còn chưa kịp thay, bọn họ đã phải vội vàng chạy ra bên ngoài phòng khách xem Trác Du Hiên gọi gì.
Ai nấy đều đầu tóc bù xù, rối ren hết cả lên nhưng chẳng một ai dám ngồi lại mà chải, sợ rằng sẽ chọc giận Trác Du Hiên mất.
Thấy đám người giúp việc ra ngoài, Trác Du Hiên mới hỏi bọn họ, người hắn lảo đảo suýt ngã, người đàn ông này có vẻ như đang rượu, cho nên nói mãi mới được một câu.
“Quân Dao đâu rồi? Mấy người có thấy vợ tôi ở đâu không? Sao tôi gọi mãi mà cô ấy không ra đây vậy? Mau nói tôi biết vợ tôi đang ở đâu đi!”
Giọng nói của người đàn ông này mang đầy sự thê lương.
Trác Du Hiên trước mặt bọn họ hoàn toàn khác xa với Trác Du Hiên của trước đây.
Khi xưa, hắn là một người đàn ông máu lạnh vô tình, nay Trác Du Hiên lại trở nên yếu đuối đến mức này rồi.
Đám người giúp việc rụt rè, bọn họ ai nấy đều đưa mắt nhìn nhau, có vẻ như không ai dám nói ra.
Đùn đẩy nhau mãi mới có một người ngập ngừng lên tiếng.
“Cậu chủ, cậu uống say rồi, thiếu phu nhân đã mất được hơn nửa tháng rồi không phải sao?”
“Nói dối, mấy người lừa tôi.Rõ ràng vợ tôi vẫn còn sống, hôm qua tôi vừa mới nhìn thấy cô ấy mà.Ai bảo với mấy người là Quân Dao chết rồi hả? Ăn nói vớ vẩn””
Trác Du Hiên đột nhiên ngắt lời bọn họ, dường như hắn rất kích động khi nghe thấy lời của đám người kia.
Rõ ràng là hôm qua hắn vừa mới nhìn thấy Thẩm Quân Dao mà, làm sao cô lại có thể chết được.
Chắc chắn là đám người này ăn nói linh tỉnh.
Thế nhưng, Trác Du Hiên lại không hề biết rằng, Thẩm Quân Dao hôm qua hẳn nhìn thấy chỉ là một thứ ảo ảnh mà thôi.
Hản uống say rồi cho rằng Thẩm Quân Dao vẫn còn sống, cô vẫn ở bên cạnh hản.
Không chỉ có hôm nay, mà tình trạng này của Trác Du Hiên còn xảy ra thường xuyên là đằng khác.
Đám người giúp việc kia ai nấy mặt mày đều co rúm lại trước sự nổi giận của Trác Du Hiên.
Người đàn ông này đang nổi trận lôi đình lên bọn họ, chỉ vì bọn họ nói rằng Thẩm Quân Dao đã chết rồi.
Nhưng, khi vừa nhìn thấy di ảnh lạnh lẽo của Thẩm Quân Dao ở trên bàn, cả người của Trác Du Hiên đột nhiên khụy xuống đất.
Ánh mắt đỏ hoe của người đàn ông nhìn chằm chằm bức ảnh ấy, đó là bức ảnh duy nhất của Thẩm Quân Dao mà hẳn có, người đàn ông muốn vươn tay ra chạm vào di ảnh của cô nhưng khoảng cách lại trở nên thật xa vời.
Cho dù hắn với mãi, với mãi cũng không thể chạm vào đôi mắt u buồn của người con gái kia.
Trịnh Liên vốn muốn đưa di ảnh của Thẩm Quân Dao về nhà mình, nhưng Trác Du Hiên nhất quyết không cho.
Hắn luôn miệng nói rằng, Thẩm Quân Dao là vợ của hắn, cho nên nhất định phải để cô ở nhà chính.
Nhìn khung ảnh ở trên bàn kia, trong lòng của Trác Du Hiên không ngừng đau xót! Chết rồi! Chất thật rồi! Thẩm Quân Dao thật sự chết rồi! Trác Du Hiên đột nhiên cười rộ lên, toàn thân của hắn bất giác run lên bần bật, ở trong bóng tối sâu thẳm của căn nhà, cả người của hắn đang không ngừng run lên.
Thẩm Quân Dao cuối cùng vẫn bỏ hắn đi! Mấy ngày nay, Trác Du Hiên vẫn chìm ngập ở trong men rượu, hắn uống rượu rồi luôn ảo tưởng rằng hiện tại chỉ là mơ mà thôi.
Tới khi hẳn tỉnh lại thì Thẩm Quân Dao vẫn còn ở bên cạnh hẳn, rôi mỉm cười với hẳn.
Nhưng hóa ra đó chỉ là những mộng đẹp ở trong lòng của Trác Du Hiên mà thôi.
Còn sự thật thì vẫn mãi là sự thật, Thẩm Quân Dao thật sự đã đi rồi! Ở trong bóng tối rộng lớn kia, Trác Du Hiên liên tục cười lớn, thế nhưng nụ cười của hãn lại mang theo bao nhiêu đau khổ xót thương vô hạn.
Đám người giúp việc kia đứng ở đằng xa nhìn cậu chủ của mình như vậy, bọn họ tất nhiên là đau lòng rôi.
Vợ vừa mới mất, thế nhưng Trác Du Hiên vẫn chưa chấp nhận được sự thật là người vợ của mình đã không còn nữa.
Mấy người bọn họ ai nấy đều rơm rớm nước mắt nhìn Trác Du Hiên.
Một người tiến đến chỗ Trác Du Hiên, quan tâm hỏi han hắn.
“Cậu chủ, cậu có sao không? Hay cậu về phòng nghỉ ngơi đi”
“Anh hai, anh hãy suy nghĩ cho kĩ đi.Em mong khi em gặp lại anh, anh sẽ đưa ra những quyết định đúng đản chứ không phải là bộ dạng hiện giờ!”
Trác Dương Phong nói xong liền lập tức bỏ về, mặc kệ cho Trác Du Hiên nằm ở đó.
Anh thật sự không thể nhìn tiếp anh trai của mình ở trong cái bộ dạng như thế này nữa.
Chỉ hy vọng rằng sau khi gặp lại, Trác Du Hiên sẽ trở về là Trác Du Hiên của trước đây, không vướng bận gì cả.
Chẳng mấy chốc từ hôm đó đã được một tuần rồi! Vậy mà, Trác Du Hiên vẫn chưa thông suốt, người đàn ông này vẫn ở trong cái bộ dạng như vậy, ngày ngày chìm ngập trong men rượu.
Trên tay của hắn không lúc nào không cầm một chai rượu cả, Trác Du Hiên lảo đảo đi khắp nơi mấy ngày, thậm chí có hôm hắn còn ngủ ở ngoài đường nhưng người đàn ông này nhất quyết không chịu về nhà.
Vì sao lại vậy ư? Bởi vì Trác Du Hiên rất sợi Hắn sợ khi về nhà, đối diện với căn nhà hoang vắng lạnh lẽo, đến cảnh đó, Trác Du Hiên sợ đến mức không dám về nhà! Trước đây, ở ngôi nhà đó, luôn có một người con gái đang chờ đợi hắn về, nhưng lúc ấy hản lại càng muốn tránh xa cô gái đấy ra, càng xa càng tốt.
Nhưng bây giờ thì sao? Bây giờ Trác Du Hiên luôn khao khát được trở về nhà, được trở về nơi có hơi ấm gia đình ấy, nhưng chỉ tiếc rằng thứ khao khát ấy của hắn đã không còn nữa rồi.
Bây giờ, ngôi nhà ấy chỉ còn sự đơn sơ được che kín đi bởi sự hào nhoáng bên ngoài của nó.
Người đàn ông rất thành công này bây giờ lại trở nên thảm hại như thế này hay sao? Đúng thật là không ngờ được! Có thể nói rằng, đây chính là quả báo của hản sau tất cả những việc mà Trác Du Hiên đã gây ra sau bao nhiêu năm nay! Hôm nay, hắn lại uống rượu! Uống đến mức say khướt không biết trời đất là gì! Chẳng hiểu vì sao, hôm nay người đàn ông này nghĩ cái gì mà tự dưng hắn lại trở về nhà.
Không phải hắn không muốn về nhà, nói đúng hơn là sợ về nhà hay sao? Vậy thì tại sao hôm nay Trác Du Hiên đột nhiên lại dở chứng về nhà cơ chứ.
Đặt chân vào nhà, trên tay của người đàn ông này vẫn còn cầm một chai rượu còn đang uống dở, hắn tu một hơi rồi mới bắt đầu quát tháo, dường như người đàn ông này đang muốn mượn rượu làm loạn đây mà.
“Quân Dao, anh về rồi này, em đang ở đâu? Quân Dao, anh say rồi, em mau ra đỡ anh vào đi! Quân Dao àI”
Nhưng Trác Du Hiên gọi mãi, gọi mãi vẫn không thấy Thẩm Quân Dao ra, gương mặt của hẳn đã ngà ngà say, đầu óc quay cuồng, đau như búa bổ.
Liên tục gọi tên, thế nhưng vẫn không thấy Thẩm Quân Dao đâu cả.
Trác Du Hiên giận dữ đập nát chai rượu ở trong tay của mình, người đàn ông này đột nhiên phát điên lên.
Hản tức giận gào lên, đánh thức toàn bộ người giúp việc ở trong nhà dậy.
“Người đâu, người đâu hết rồi, mấy người đang ở đâu!”
Nghe thấy tiếng gọi, đám người giúp việc kia nhanh chóng rời khỏi giường quần áo còn chưa kịp thay, bọn họ đã phải vội vàng chạy ra bên ngoài phòng khách xem Trác Du Hiên gọi gì.
Ai nấy đều đầu tóc bù xù, rối ren hết cả lên nhưng chẳng một ai dám ngồi lại mà chải, sợ rằng sẽ chọc giận Trác Du Hiên mất.
Thấy đám người giúp việc ra ngoài, Trác Du Hiên mới hỏi bọn họ, người hắn lảo đảo suýt ngã, người đàn ông này có vẻ như đang rượu, cho nên nói mãi mới được một câu.
“Quân Dao đâu rồi? Mấy người có thấy vợ tôi ở đâu không? Sao tôi gọi mãi mà cô ấy không ra đây vậy? Mau nói tôi biết vợ tôi đang ở đâu đi!”
Giọng nói của người đàn ông này mang đầy sự thê lương.
Trác Du Hiên trước mặt bọn họ hoàn toàn khác xa với Trác Du Hiên của trước đây.
Khi xưa, hắn là một người đàn ông máu lạnh vô tình, nay Trác Du Hiên lại trở nên yếu đuối đến mức này rồi.
Đám người giúp việc rụt rè, bọn họ ai nấy đều đưa mắt nhìn nhau, có vẻ như không ai dám nói ra.
Đùn đẩy nhau mãi mới có một người ngập ngừng lên tiếng.
“Cậu chủ, cậu uống say rồi, thiếu phu nhân đã mất được hơn nửa tháng rồi không phải sao?”
“Nói dối, mấy người lừa tôi.Rõ ràng vợ tôi vẫn còn sống, hôm qua tôi vừa mới nhìn thấy cô ấy mà.Ai bảo với mấy người là Quân Dao chết rồi hả? Ăn nói vớ vẩn””
Trác Du Hiên đột nhiên ngắt lời bọn họ, dường như hắn rất kích động khi nghe thấy lời của đám người kia.
Rõ ràng là hôm qua hắn vừa mới nhìn thấy Thẩm Quân Dao mà, làm sao cô lại có thể chết được.
Chắc chắn là đám người này ăn nói linh tỉnh.
Thế nhưng, Trác Du Hiên lại không hề biết rằng, Thẩm Quân Dao hôm qua hẳn nhìn thấy chỉ là một thứ ảo ảnh mà thôi.
Hản uống say rồi cho rằng Thẩm Quân Dao vẫn còn sống, cô vẫn ở bên cạnh hản.
Không chỉ có hôm nay, mà tình trạng này của Trác Du Hiên còn xảy ra thường xuyên là đằng khác.
Đám người giúp việc kia ai nấy mặt mày đều co rúm lại trước sự nổi giận của Trác Du Hiên.
Người đàn ông này đang nổi trận lôi đình lên bọn họ, chỉ vì bọn họ nói rằng Thẩm Quân Dao đã chết rồi.
Nhưng, khi vừa nhìn thấy di ảnh lạnh lẽo của Thẩm Quân Dao ở trên bàn, cả người của Trác Du Hiên đột nhiên khụy xuống đất.
Ánh mắt đỏ hoe của người đàn ông nhìn chằm chằm bức ảnh ấy, đó là bức ảnh duy nhất của Thẩm Quân Dao mà hẳn có, người đàn ông muốn vươn tay ra chạm vào di ảnh của cô nhưng khoảng cách lại trở nên thật xa vời.
Cho dù hắn với mãi, với mãi cũng không thể chạm vào đôi mắt u buồn của người con gái kia.
Trịnh Liên vốn muốn đưa di ảnh của Thẩm Quân Dao về nhà mình, nhưng Trác Du Hiên nhất quyết không cho.
Hắn luôn miệng nói rằng, Thẩm Quân Dao là vợ của hắn, cho nên nhất định phải để cô ở nhà chính.
Nhìn khung ảnh ở trên bàn kia, trong lòng của Trác Du Hiên không ngừng đau xót! Chết rồi! Chất thật rồi! Thẩm Quân Dao thật sự chết rồi! Trác Du Hiên đột nhiên cười rộ lên, toàn thân của hắn bất giác run lên bần bật, ở trong bóng tối sâu thẳm của căn nhà, cả người của hắn đang không ngừng run lên.
Thẩm Quân Dao cuối cùng vẫn bỏ hắn đi! Mấy ngày nay, Trác Du Hiên vẫn chìm ngập ở trong men rượu, hắn uống rượu rồi luôn ảo tưởng rằng hiện tại chỉ là mơ mà thôi.
Tới khi hẳn tỉnh lại thì Thẩm Quân Dao vẫn còn ở bên cạnh hẳn, rôi mỉm cười với hẳn.
Nhưng hóa ra đó chỉ là những mộng đẹp ở trong lòng của Trác Du Hiên mà thôi.
Còn sự thật thì vẫn mãi là sự thật, Thẩm Quân Dao thật sự đã đi rồi! Ở trong bóng tối rộng lớn kia, Trác Du Hiên liên tục cười lớn, thế nhưng nụ cười của hãn lại mang theo bao nhiêu đau khổ xót thương vô hạn.
Đám người giúp việc kia đứng ở đằng xa nhìn cậu chủ của mình như vậy, bọn họ tất nhiên là đau lòng rôi.
Vợ vừa mới mất, thế nhưng Trác Du Hiên vẫn chưa chấp nhận được sự thật là người vợ của mình đã không còn nữa.
Mấy người bọn họ ai nấy đều rơm rớm nước mắt nhìn Trác Du Hiên.
Một người tiến đến chỗ Trác Du Hiên, quan tâm hỏi han hắn.
“Cậu chủ, cậu có sao không? Hay cậu về phòng nghỉ ngơi đi”
Bình luận facebook