Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 340
Chương 340: Nghiệt duyên của hai ta (kết)
“Mẹ, con sẽ không đi xem mắt đâu.Mẹ thích thì mẹ đi đi!”
Trác phu nhân bị Trác Du Hiên chọc tức đến nghẹn họng, bà ta tức muốn bốc khói lên đầu nhưng lại không thể làm gì được Trác Du Hiên.
Đứa con trai này của bà ta sao lại có thể trở nên như vậy chứ? Không ngờ thẳng con trai này của bà ta lại có thể ăn nói như thế này.
Chưa để cho Trác phu nhân nói gì, Trác Du Hiên đã ngay lập tức chặn họng bà ta, không để bà ta nói nữa.
“Còn nữa, nếu mẹ muốn bế cháu thì hãy bảo Dương Phong kết hôn sinh con đi, đừng đặt tâm mắt lên người của con nữa.Con cả đời này sẽ không kết hôn đâu, mẹ đừng hao tâm tổn sức vào con, vô ích thôi!”
Trác Dương Phong đứng ở bên kia nằm không cũng trúng đạn, anh bày ra cái vẻ mặt không thể nào hiểu nổi, những dấu chấm hỏi xuất hiện ngày một nhiều ở trên khuôn mặt của người đàn ông này.
Gì gì? Tự nhiên lôi Trác Dương Phong anh vào đây làm gì? Không đùa chứ Trác phu nhân dường như rất sốc, cả người bà ta cứ thế ngã ra, cũng may là Trác Dương Phong đã đỡ bà ta kịp thời, nếu không chắc chắn vị Trác phụ nhân này sẽ ngã ra đất mất.
Miệng bà ta không ngừng gào khóc, làm Trác Dương Phong đứng bên cạnh điếc hết cả tai.
Trác Du Hiên càng tỏ ra không quan tâm, hắn mặc kệ bà ta đi trở về nhà.
Trác Du Hiên biết nếu hẳn còn ở đây Trác phu nhân tức là mẹ của hắn sẽ vẫn còn tiếp tục lải nhải ở ngay bên tai hắn như vậy.
Đầu của người đàn ông này đã đau lắm rồi, không thể tiếp tục nghe mấy lời lải nhải của mẹ mình được.
Nhìn Trác Du Hiên bỏ đi, Trác phu nhân tức như muốn trào máu huyết ra bên ngoài vậy, tí nữa bà ta đã ngất xỉu, miệng run run phát ra từng âm thanh.
“Trác Du Hiên, con quay lại cho mẹ!”
Nhưng Trác Du Hiên nào dám quay lại! Trác phu nhân liền lay lay cánh tay của Trác Dương Phong, đứa con trai đứng ngay ở bên cạnh mình.
“Đấy, con xem đi, thái độ của nó thế đấy! Đó là thái độ của nó đối với người sinh ra nó đấy!”
“Mẹ à, mẹ đừng có ép anh hai đi xem mắt nữa, như thế sẽ càng khiến hai người trở nên xa cách mà thôi.
Mẹ cứ để anh ấy như vậy đi, con phải khuyên hết lời anh ấy mới chịu sống tiếp, nếu mẹ cứ ép anh ấy thì chắc chắn mẹ sẽ mất đi một đứa con trai đấy!”
Trác Dương Phong đưa tay võ trán, vẻ mặt đầy bất lực nhìn mẹ của minh! Anh đương nhiên là hiểu vì sao Trác Du Hiên, anh trai của anh lại làm như thế.
Anh ấy yêu chị dâu đến như vậy mà, làm sao mà chấp nhận đi xem mắt rồi kết hôn với một người phụ nữ khác cho được.
Người mẹ này của anh cũng hơi ép anh ấy quá, bị dồn đến chân tường cho nên Trác Du Hiên mới phải tỏ thái độ như vậy.
Trác Du Hiên lắng lặng lái xe đi về nhà, trở về nơi hắn và Thẩm Quân Dao đã từng sống, từng làm đôi vợ chồng kết tóc se duyên.
Giống như hằng đêm, Trác Du Hiên vẫn không kìm lòng được mà nhớ đến hình bóng của người con gái ấy.
Nỗi nhớ ở trong lòng của hắn không hề giảm đi mà thậm chí ngày một da diết hơn.
Trác Du Hiên cảm thấy bản thân mình thật sự sắp phát điên lên rồi.
Hắn muốn điên vì quá nhớ Thẩm Quân Dao.
Như thường lệ, Trác Du Hiên lấy trong túi của mình ra một bức ảnh mà hẳn nâng niu suốt bao nhiêu năm nay, đây là vật duy nhất mà Trác Du Hiên luôn mang theo bên mình, bức ảnh mà Thẩm Quân Dao luôn tươi cười rạng rỡ ở trên đó.
Đưa cánh tay nhẹ nhàng chạm vào tấm ảnh như thể người đàn ông đang cẩn thận vuốt ve từng nét mặt ấy của người con gái.
Nhìn cô cười, nỗi nhớ ngày một dâng lên cao hơn.
Quân Dao, em biết không, hôm nay mẹ lại bảo anh đi xem mắt nữa rồi.
Nhưng em yên tâm, anh đã từ chối rồi.
Anh thề với em rằng, cả đời của Trác Du Hiên anh chỉ yêu một mình em, cũng chỉ chấp nhận em làm vợ của mình.
Anh tuyệt đổi sẽ không để cho những người phụ nữ ngoài kia đặt chân vào nhà của chúng ta.
Anh sẽ không để họ dùng đồ của em, nằm lên giường của em đâu.
Em không cần phải quá lo về điều đó.
Nhưng Quân Dao à, em có biết không, anh nhớ em đến mức sắp phát điên lên rồi.
Nhớ em nhưng lại không thể gặp em, em bảo anh phải làm như thế nào đây.
Trong đầu anh lúc nào cũng có hình bóng của em, lúc nào cũng có nụ cười rạng rỡ của em khi xưa.
Nhưng mỗi khi anh vươn tay ra muốn chạm vào em, thì em lại biến mất.
Quân Dao, không phải em nói không hận anh hay sao? Em không hận anh, tại sao phải rời xa anh? Tại sao em lại bỏ anh một mình ở trên cõi đời này? Thật sự cô đơn lắm đấy em biết không.
Anh dường như trở thành một kẻ điên, ai ai cũng măng anh là thằng điên khi anh luôn cho rằng em chưa chết, chỉ là em không muốn xuất hiện trước mặt anh nữa thôi.
Quân Dao, em cũng thấy anh là một kẻ điên đúng hay không? Không sao hết nếu điều đó làm cho em cảm thấy vui.
Lúc này, anh rất muốn đến bên cạnh em, muốn hỏi thăm em, muốn xem xem em có sống tốt không? Em à, hai đứa con của chúng ta chắc hẳn là dễ thương lắm nhỉ, giờ em đang ở bên cạnh con có phải hay không? Anh cũng ước rằng mình có thể đến bên cạnh mẹ con em lắm, nhưng khoảng cách giữa hai chúng ta thật sự rất xa, anh đi mãi, đi mãi cũng không có cách nào đến gặp em.
Tách! Tách! Trên bức ảnh người con gái đang cười rạng rỡ kia, những giọt nước mắt cứ rơi xuống không ngừng, rơi xuống đúng hai cánh môi đỏ hồng đang nở nụ cười toả sáng ấy của Thẩm Quân Dao.
Trác Du Hiên lại khóc rồi.
Người đàn ông này những năm nay thật yếu đuối.
Hắn khóc rất nhiều, thậm chí là đêm nào cũng khóc, một khi khóc là khóc rất lâu.
Hắn khóc vì nỗi nhớ thương da diết! Hắn khóc vì nỗi tuyệt vọng ở trong lòng! Khóc vì không thể được ở bên cạnh người con gái mình yêu! Giữa không gian im lặng của căn phòng tối tăm, những âm thanh rất nhỏ vang lên giữa sự cô độc tĩnh mịch của màn đêm yên ắng ấy.
Bóng tối rộng lớn như thể muốn nuốt chứng toàn bộ người của Trác Du Hiên vậy.
“Quân Dao!”
“Quân Dao!”
Hai tiếng “Quân Dao” nghe sao mà đau buồn, nghe sao mà tha thiết đến thế.
Trác Du Hiên luôn miệng lẩm bẩm hai tiếng “Quân Dao” ấy như là một báu vật ở trong lòng, nâng niu và tràn đầy tình thương.
Người đàn ông luôn miệng gọi, nhưng đáp lại hắn chỉ là sự im lặng của không gian cùng với những tiếng tích tắc tích tắc của chiếc đồng hồ đang treo ở trên tường kia.
Chẳng biết từ lúc nào, Trác Du Hiên đã gục mặt xuống bức ảnh rồi ngủ gục đi mất.
Nhưng người ta có thể thấy, trên khuôn mặt của hắn vẫn còn những giọt nước mắt đang chảy ra, dường như là không có dấu hiệu ngừng lại.
Trác Du Hiên thật đáng thương, nhưng người đàn ông này cũng đáng hận! Nếu đã yêu, vậy thì sao lại làm tổn thương nhau? Cái tôi quá lớn đã che mờ đi lý trí của hắn, để rồi đánh mất đi người con gái quan trọng nhất cuộc đời của mình! Yêu nhau nhưng lại không thể đến bên nhau, ai mà chẳng tiếc nuối! Thế nhưng, số phận đã sắp đặt như vậy, chúng ta không thể không tuân theo! Bánh xe của vận mệnh là thứ chúng ta không bao giờ đi ngược lại được.
Thôi thì coi như đây là một mối nghiệt duyên!
Hy vọng rằng, kiếp sau gặp lại, chúng ta không phải chịu đựng sự trêu đùa của số phận nữa.
Không ai khổ hơn ai, nhưng chỉ mong hai ta có thể gặp lại! Quân Dao, em hãy đợi anh thêm một thời gian, anh sẽ đến tìm em!
Hoàn chính văn!
“Mẹ, con sẽ không đi xem mắt đâu.Mẹ thích thì mẹ đi đi!”
Trác phu nhân bị Trác Du Hiên chọc tức đến nghẹn họng, bà ta tức muốn bốc khói lên đầu nhưng lại không thể làm gì được Trác Du Hiên.
Đứa con trai này của bà ta sao lại có thể trở nên như vậy chứ? Không ngờ thẳng con trai này của bà ta lại có thể ăn nói như thế này.
Chưa để cho Trác phu nhân nói gì, Trác Du Hiên đã ngay lập tức chặn họng bà ta, không để bà ta nói nữa.
“Còn nữa, nếu mẹ muốn bế cháu thì hãy bảo Dương Phong kết hôn sinh con đi, đừng đặt tâm mắt lên người của con nữa.Con cả đời này sẽ không kết hôn đâu, mẹ đừng hao tâm tổn sức vào con, vô ích thôi!”
Trác Dương Phong đứng ở bên kia nằm không cũng trúng đạn, anh bày ra cái vẻ mặt không thể nào hiểu nổi, những dấu chấm hỏi xuất hiện ngày một nhiều ở trên khuôn mặt của người đàn ông này.
Gì gì? Tự nhiên lôi Trác Dương Phong anh vào đây làm gì? Không đùa chứ Trác phu nhân dường như rất sốc, cả người bà ta cứ thế ngã ra, cũng may là Trác Dương Phong đã đỡ bà ta kịp thời, nếu không chắc chắn vị Trác phụ nhân này sẽ ngã ra đất mất.
Miệng bà ta không ngừng gào khóc, làm Trác Dương Phong đứng bên cạnh điếc hết cả tai.
Trác Du Hiên càng tỏ ra không quan tâm, hắn mặc kệ bà ta đi trở về nhà.
Trác Du Hiên biết nếu hẳn còn ở đây Trác phu nhân tức là mẹ của hắn sẽ vẫn còn tiếp tục lải nhải ở ngay bên tai hắn như vậy.
Đầu của người đàn ông này đã đau lắm rồi, không thể tiếp tục nghe mấy lời lải nhải của mẹ mình được.
Nhìn Trác Du Hiên bỏ đi, Trác phu nhân tức như muốn trào máu huyết ra bên ngoài vậy, tí nữa bà ta đã ngất xỉu, miệng run run phát ra từng âm thanh.
“Trác Du Hiên, con quay lại cho mẹ!”
Nhưng Trác Du Hiên nào dám quay lại! Trác phu nhân liền lay lay cánh tay của Trác Dương Phong, đứa con trai đứng ngay ở bên cạnh mình.
“Đấy, con xem đi, thái độ của nó thế đấy! Đó là thái độ của nó đối với người sinh ra nó đấy!”
“Mẹ à, mẹ đừng có ép anh hai đi xem mắt nữa, như thế sẽ càng khiến hai người trở nên xa cách mà thôi.
Mẹ cứ để anh ấy như vậy đi, con phải khuyên hết lời anh ấy mới chịu sống tiếp, nếu mẹ cứ ép anh ấy thì chắc chắn mẹ sẽ mất đi một đứa con trai đấy!”
Trác Dương Phong đưa tay võ trán, vẻ mặt đầy bất lực nhìn mẹ của minh! Anh đương nhiên là hiểu vì sao Trác Du Hiên, anh trai của anh lại làm như thế.
Anh ấy yêu chị dâu đến như vậy mà, làm sao mà chấp nhận đi xem mắt rồi kết hôn với một người phụ nữ khác cho được.
Người mẹ này của anh cũng hơi ép anh ấy quá, bị dồn đến chân tường cho nên Trác Du Hiên mới phải tỏ thái độ như vậy.
Trác Du Hiên lắng lặng lái xe đi về nhà, trở về nơi hắn và Thẩm Quân Dao đã từng sống, từng làm đôi vợ chồng kết tóc se duyên.
Giống như hằng đêm, Trác Du Hiên vẫn không kìm lòng được mà nhớ đến hình bóng của người con gái ấy.
Nỗi nhớ ở trong lòng của hắn không hề giảm đi mà thậm chí ngày một da diết hơn.
Trác Du Hiên cảm thấy bản thân mình thật sự sắp phát điên lên rồi.
Hắn muốn điên vì quá nhớ Thẩm Quân Dao.
Như thường lệ, Trác Du Hiên lấy trong túi của mình ra một bức ảnh mà hẳn nâng niu suốt bao nhiêu năm nay, đây là vật duy nhất mà Trác Du Hiên luôn mang theo bên mình, bức ảnh mà Thẩm Quân Dao luôn tươi cười rạng rỡ ở trên đó.
Đưa cánh tay nhẹ nhàng chạm vào tấm ảnh như thể người đàn ông đang cẩn thận vuốt ve từng nét mặt ấy của người con gái.
Nhìn cô cười, nỗi nhớ ngày một dâng lên cao hơn.
Quân Dao, em biết không, hôm nay mẹ lại bảo anh đi xem mắt nữa rồi.
Nhưng em yên tâm, anh đã từ chối rồi.
Anh thề với em rằng, cả đời của Trác Du Hiên anh chỉ yêu một mình em, cũng chỉ chấp nhận em làm vợ của mình.
Anh tuyệt đổi sẽ không để cho những người phụ nữ ngoài kia đặt chân vào nhà của chúng ta.
Anh sẽ không để họ dùng đồ của em, nằm lên giường của em đâu.
Em không cần phải quá lo về điều đó.
Nhưng Quân Dao à, em có biết không, anh nhớ em đến mức sắp phát điên lên rồi.
Nhớ em nhưng lại không thể gặp em, em bảo anh phải làm như thế nào đây.
Trong đầu anh lúc nào cũng có hình bóng của em, lúc nào cũng có nụ cười rạng rỡ của em khi xưa.
Nhưng mỗi khi anh vươn tay ra muốn chạm vào em, thì em lại biến mất.
Quân Dao, không phải em nói không hận anh hay sao? Em không hận anh, tại sao phải rời xa anh? Tại sao em lại bỏ anh một mình ở trên cõi đời này? Thật sự cô đơn lắm đấy em biết không.
Anh dường như trở thành một kẻ điên, ai ai cũng măng anh là thằng điên khi anh luôn cho rằng em chưa chết, chỉ là em không muốn xuất hiện trước mặt anh nữa thôi.
Quân Dao, em cũng thấy anh là một kẻ điên đúng hay không? Không sao hết nếu điều đó làm cho em cảm thấy vui.
Lúc này, anh rất muốn đến bên cạnh em, muốn hỏi thăm em, muốn xem xem em có sống tốt không? Em à, hai đứa con của chúng ta chắc hẳn là dễ thương lắm nhỉ, giờ em đang ở bên cạnh con có phải hay không? Anh cũng ước rằng mình có thể đến bên cạnh mẹ con em lắm, nhưng khoảng cách giữa hai chúng ta thật sự rất xa, anh đi mãi, đi mãi cũng không có cách nào đến gặp em.
Tách! Tách! Trên bức ảnh người con gái đang cười rạng rỡ kia, những giọt nước mắt cứ rơi xuống không ngừng, rơi xuống đúng hai cánh môi đỏ hồng đang nở nụ cười toả sáng ấy của Thẩm Quân Dao.
Trác Du Hiên lại khóc rồi.
Người đàn ông này những năm nay thật yếu đuối.
Hắn khóc rất nhiều, thậm chí là đêm nào cũng khóc, một khi khóc là khóc rất lâu.
Hắn khóc vì nỗi nhớ thương da diết! Hắn khóc vì nỗi tuyệt vọng ở trong lòng! Khóc vì không thể được ở bên cạnh người con gái mình yêu! Giữa không gian im lặng của căn phòng tối tăm, những âm thanh rất nhỏ vang lên giữa sự cô độc tĩnh mịch của màn đêm yên ắng ấy.
Bóng tối rộng lớn như thể muốn nuốt chứng toàn bộ người của Trác Du Hiên vậy.
“Quân Dao!”
“Quân Dao!”
Hai tiếng “Quân Dao” nghe sao mà đau buồn, nghe sao mà tha thiết đến thế.
Trác Du Hiên luôn miệng lẩm bẩm hai tiếng “Quân Dao” ấy như là một báu vật ở trong lòng, nâng niu và tràn đầy tình thương.
Người đàn ông luôn miệng gọi, nhưng đáp lại hắn chỉ là sự im lặng của không gian cùng với những tiếng tích tắc tích tắc của chiếc đồng hồ đang treo ở trên tường kia.
Chẳng biết từ lúc nào, Trác Du Hiên đã gục mặt xuống bức ảnh rồi ngủ gục đi mất.
Nhưng người ta có thể thấy, trên khuôn mặt của hắn vẫn còn những giọt nước mắt đang chảy ra, dường như là không có dấu hiệu ngừng lại.
Trác Du Hiên thật đáng thương, nhưng người đàn ông này cũng đáng hận! Nếu đã yêu, vậy thì sao lại làm tổn thương nhau? Cái tôi quá lớn đã che mờ đi lý trí của hắn, để rồi đánh mất đi người con gái quan trọng nhất cuộc đời của mình! Yêu nhau nhưng lại không thể đến bên nhau, ai mà chẳng tiếc nuối! Thế nhưng, số phận đã sắp đặt như vậy, chúng ta không thể không tuân theo! Bánh xe của vận mệnh là thứ chúng ta không bao giờ đi ngược lại được.
Thôi thì coi như đây là một mối nghiệt duyên!
Hy vọng rằng, kiếp sau gặp lại, chúng ta không phải chịu đựng sự trêu đùa của số phận nữa.
Không ai khổ hơn ai, nhưng chỉ mong hai ta có thể gặp lại! Quân Dao, em hãy đợi anh thêm một thời gian, anh sẽ đến tìm em!
Hoàn chính văn!
Bình luận facebook