Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 89: Đổ tội lên đầu
"Tất nhiên! Mẹ để ở trong túi mà! Đó là chiếc nhẫn vô cùng quý giá và đắt tiền đấy, mẹ đã để nó ở một nơi mà lúc nào cũng có thể nhìn thấy, nay lại không thấy nữa.
Hay là có kẻ nào ăn trộm rồi?"
Trác Du Hiên hơi nhướn mày nhìn mẹ mình, âm thanh lo lắng phát ra từ miệng hắn.
Hắn biết mẹ hắn lo lắng như vậy, chắc chắn món đồ kia phải quý giá lắm.
"Mẹ cố nhớ lại xem có ai đụng vào túi của mẹ không?"
Đột nhiên, ánh mắt của Trác phu nhân đợt nhiên loé sáng.
Bà ta chỉ thẳng tay mình về phía của Thẩm Quân Dao, lời nói chắc như đinh đóng cột.
"Hôm nay, chỉ có một mình nó làm việc ở đây.
Hơn nữa mẹ có sai nó lấy túi xách lại cho mẹ để mẹ đi có việc"
Thẩm Quân Dao mở to mắt nhìn về phía của Trác phu nhân cùng với người đàn ông tên Trác Du kia, vẻ mặt cô hoàn toàn sững sờ.
Trác phu nhân là đang nghi ngờ cô hay sao? Đúng là lúc sáng Trác phu nhân có bảo Thẩm Quân Dao mang túi lại cho bà ta.
Nhưng Thẩm Quân Dao lại không hề động chạm tới những món đồ ở bên trong chiếc túi kia.
Cô còn không biết ở trong đó có chiếc nhẫn kim cương mà bà ta thích, làm sao cô có thế lấy trộm được cơ chứ? Trác phu nhân muốn định tội Thẩm Quân Dao khi không có bảng chứng hay sao? Trác Du Hiên thấy mẹ mình nói như vậy, hắn hơi nheo mắt lại nhìn mẹ mình, nghi ngờ hỏi lại.
Trác Du Hiên đường như không thể tin được, nhưng mẹ hắn nói chắc chắn như vậy, thật là khiến cho hẳn hơi lưỡng lự.
"Mẹ nói thật chứ?"
"Ơ hay cái thắng này, mẹ là mẹ mày, những gì mẹ mày nói mày lại không tin hay sao? Mẹ chắc chắn từ sáng đến giờ chỉ có con nhỏ kia động vào túi của mẹ.
Chắc chắn là nó đã lấy chiếc nhẫn đó."
Nghe thấy mẹ hắn nói thế, sắc mặt của Trác Du Hiên bỗng đanh lại.
Hản xoay người đi về phía vị trí của người con gái đang không ngừng run rẩy ở phía bên kia.
Trác Du Hiên đút hai cánh tay hắn vào trong túi quần, lắng lặng đi về phía chỗ của Thẩm Quân Dao, trên người hẳn toả ra khí thế lạnh lẽo đến đáng sợ.
Thẩm Quân Dao hoảng sợ cực kỳ.
Chân của cô mềm nhũn ra, cứ như bị đóng băng tại chỗ vậy.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
Cả người của cô cứng đờ, hai mắt của người con gái mở to ra nhìn người đàn ông kia đang tiến về phía của mình.
Chẳng lẽ Trác Du Hiên cũng cho rằng Thẩm Quân Dao lấy hay sao? Nếu như là vậy, cho dù Thẩm Quân Dao có lấy chiếc nhẫn kia hay không thì cũng không quan trọng nữa rồi.
Trác Du Hiên chắc chắn sẽ khăng khăng là do Thẩm Quân Dao cô lấy, mặc dù cô không hề làm như vậy.
Trác Du Hiên bắt được cánh tay gầy gò của Thẩm Quân Dao, bất giác siết chặt lại khiến gương mặt của người con gái hơi nhăn lại.
Hắn gắn từng chữ, bộ dạng trông cực kì đáng sợ như muốn giết chết Thẩm Quân Dao vậy.
"Nói, nhẫn của mẹ tôi có phải là do cô lấy hay không?"
"Không phải nó thì còn ai nữa.
Từ sáng đến giờ có một mình nó ở đây, có một mình nó động vào túi của mẹ."
Trác phu nhân còn cố tình khiêu khích, bà ta đang muốn đổ thêm dầu vào lửa.
Bà ta khẳng định chắc nịch cứ như là bản thân bà ta đã trông thấy Thẩm Quân Dao lấy chiếc nhẫn quý giá kia của bà ta vậy.
Trác phu nhân một mực cho rằng nhẫn của bà ta là do Thẩm Quân Dao lấy trong khi bà ta không hề có bảng chứng gì cả.
Nghe lời khiêu khích kia của Trác phu nhân, khuôn mặt của Trác Du Hiên càng trở nên khó coi hơn.
Hắn ta đanh mặt lại, hai mắt hằn đầy tia máu nhìn Thẩm Quân Dao, âm thanh nghiến răng nghiến lợi phát ra từ miệng của hẳn.
"Thẩm Quân Dao, trả lời tôi mau, cô lấy có phải hay không?"
Thẩm Quân Dao sợ hãi lắc đầu, khuôn mặt trắng bệch của cô co rúm lại vì quá sợ hãi.
Đôi môi khô khốc của người con gái hơi mấp máy, dường như đang muốn thanh minh cho bản thân mình.
"Không có...
Em không hề lấy...
Em không hề lấy mà....
"Cô còn dám chối cãi hay sao? Từ sáng đến giờ, ngoài cô ra, không còn một ai khác đụng vào túi của mẹ tôi, nếu không phải cô lấy thì ai lấy đây?"
"Chuyện này em thật sự không biết mà? Nhưng xin anh...
Tin em....
Em thật sự không hề ăn trộm mà."
Thẩm Quân Dao run sợ giải thích.
Cô quả thật không hề lấy, nhưng có vẻ Trác Du Hiên đang một mực khẳng định là do cô lấy vậy.
Trác Du Hiên vẫn luôn không chịu tin tưởng cô như vậy.
Trác Du Hiên nhìn cô chäm chằm, hắn ta nhếch môi khinh bỉ, hừ lạnh một tiếng.
Hai mắt của Trác Du Hiên hơi nheo lại, để lộ ra những tia máu chằng chịt trong mắt của hắn.
"Cô không lấy, ai tin cơ chứ? Thứ phụ nữ hám của, ham hư vinh bất chấp mọi thủ đoạn như cô, đến chị gái của mình còn có thể hy sinh được huống chỉ là ăn trộm một chiếc nhẫn đắt tiền.
Thứ phụ nữ hám tiền như cô thấy thứ đắt tiền như thế là sáng mắt lên rồi."
"Xin anh...
Đừng nói nữa..
Em không có làm....
Xin anh đừng nói nữa..."
Thẩm Quân Dao lắc đầu, nước mắt cứ lã chã rơi ra.
Cô thật sự muốn đưa tay bịt chặt tai của mình lại, Thẩm Quân Dao không muốn nghe những lời sỉ nhục của Trác Du Hiên nữa, cô thật sự không chịu nổi.
Nhưng hai cánh tay của cô đã bị Trác Du Hiên giữ chặt, không tài nào cử động được.
Thẩm Quân Dao càng không muốn nghe, Trác Du Hiên lại càng bắt cô phải nghe.
"Có phải bị tôi nói trúng tim đen nên mới không dám nghe có phải hay không, hả Thẩm Quân Dao? Bộ ba mẹ cô không biết dạy bảo cô cho đàng hoàng hay sao mà để cho nhị tiểu thư nhà họ Thẩm vác mặt đi ăn trộm như vậy cơ chứ?"
Đừng nói nữa! Làm ơn đừng nói nữa mà! Thẩm Quân Dao cô thật sự sẽ không chịu nổi mất! Đã thế, Trác phu nhân còn cố tình khoét sâu vào nỗi đau của Thẩm Quân Dao.
Bà ta xúc phạm cô, xúc phạm cha mẹ cô một cách vô cùng tàn nhẫn.
"Chắc cha mẹ nó cũng như vậy nên mới dạy ra được đứa con gái đi ăn trộm như vậy chứ sao? Ba mẹ chẳng ra làm sao, thấy tiền là sáng mắt lên như thể thì con tất nhiên cũng như vậy thôi!"
Thẩm Quân Dao khóc nấc lên, cô thật sự không thể chịu nổi khi nghe những lời nhục nhã như thế này nữa.
Nhục nhã cô là được rồi, nhưng làm ơn đừng xúc phạm cha mẹ cô như vậy có được hay không? Cha mẹ cô không hê có lỗi trong chuyện này, vả lại, chiếc nhẫn kia cũng không phải là do Thẩm Quân Dao cô lấy.
Tại sao hai người họ cứ khăng khăng là cô lấy vậy cơ chứ? Thẩm Quân Dao vẫn đau khổ giải thích, giải thích bản thân của cô là trong sạch, cô không phải là kẻ trộm, không hề lấy đồ của người khác.
Thanh âm nức nở đau đớn của người con gái tạo nên cảnh tượng vô cùng bi thương.
"Xin anh...
Hãy tin em...
Em không hề lấy...
Hức...
Hức..
Em thật sự không hề ăn trộm mà..
Hức...Hức.."
"Tin cô sao? Tôi thà tin chó còn hơn?"
Trác phu nhân đột nhiên lên tiếng chen vào cuộc nói chuyện của hai người kia, không phải nói chuyện mà chính là đang cãi vã.
Bà ta khoanh hai tay ở trước ngực, hất cảm về phía hai người.
"Nói nhiều với cô ta làm gì chứ? Cho người vào phòng cô ta lục soát, kiểu gì cũng sẽ thấy mà thôi"
Trác Du Hiên thấy mẹ mình nói như thể cũng có lí.
Ngay lập tức hắn sai ba tên vệ sĩ của mình vào phòng của Thẩm Quân Dao lục soát.
Một lúc sau, mấy tên vệ sĩ đem ra một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh từ phòng của Thẩm Quân Dao đi ra.
Cầm lấy chiếc nhẫn kia, Trác Du Hiên trừng mắt giơ chiếc nhẫn kia ra trước mặt Thẩm Quân Dao.
"Bằng chứng rành rành như vậy, cô còn dám nói là không lấy nữa hay là không đây?"
Hay là có kẻ nào ăn trộm rồi?"
Trác Du Hiên hơi nhướn mày nhìn mẹ mình, âm thanh lo lắng phát ra từ miệng hắn.
Hắn biết mẹ hắn lo lắng như vậy, chắc chắn món đồ kia phải quý giá lắm.
"Mẹ cố nhớ lại xem có ai đụng vào túi của mẹ không?"
Đột nhiên, ánh mắt của Trác phu nhân đợt nhiên loé sáng.
Bà ta chỉ thẳng tay mình về phía của Thẩm Quân Dao, lời nói chắc như đinh đóng cột.
"Hôm nay, chỉ có một mình nó làm việc ở đây.
Hơn nữa mẹ có sai nó lấy túi xách lại cho mẹ để mẹ đi có việc"
Thẩm Quân Dao mở to mắt nhìn về phía của Trác phu nhân cùng với người đàn ông tên Trác Du kia, vẻ mặt cô hoàn toàn sững sờ.
Trác phu nhân là đang nghi ngờ cô hay sao? Đúng là lúc sáng Trác phu nhân có bảo Thẩm Quân Dao mang túi lại cho bà ta.
Nhưng Thẩm Quân Dao lại không hề động chạm tới những món đồ ở bên trong chiếc túi kia.
Cô còn không biết ở trong đó có chiếc nhẫn kim cương mà bà ta thích, làm sao cô có thế lấy trộm được cơ chứ? Trác phu nhân muốn định tội Thẩm Quân Dao khi không có bảng chứng hay sao? Trác Du Hiên thấy mẹ mình nói như vậy, hắn hơi nheo mắt lại nhìn mẹ mình, nghi ngờ hỏi lại.
Trác Du Hiên đường như không thể tin được, nhưng mẹ hắn nói chắc chắn như vậy, thật là khiến cho hẳn hơi lưỡng lự.
"Mẹ nói thật chứ?"
"Ơ hay cái thắng này, mẹ là mẹ mày, những gì mẹ mày nói mày lại không tin hay sao? Mẹ chắc chắn từ sáng đến giờ chỉ có con nhỏ kia động vào túi của mẹ.
Chắc chắn là nó đã lấy chiếc nhẫn đó."
Nghe thấy mẹ hắn nói thế, sắc mặt của Trác Du Hiên bỗng đanh lại.
Hản xoay người đi về phía vị trí của người con gái đang không ngừng run rẩy ở phía bên kia.
Trác Du Hiên đút hai cánh tay hắn vào trong túi quần, lắng lặng đi về phía chỗ của Thẩm Quân Dao, trên người hẳn toả ra khí thế lạnh lẽo đến đáng sợ.
Thẩm Quân Dao hoảng sợ cực kỳ.
Chân của cô mềm nhũn ra, cứ như bị đóng băng tại chỗ vậy.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
Cả người của cô cứng đờ, hai mắt của người con gái mở to ra nhìn người đàn ông kia đang tiến về phía của mình.
Chẳng lẽ Trác Du Hiên cũng cho rằng Thẩm Quân Dao lấy hay sao? Nếu như là vậy, cho dù Thẩm Quân Dao có lấy chiếc nhẫn kia hay không thì cũng không quan trọng nữa rồi.
Trác Du Hiên chắc chắn sẽ khăng khăng là do Thẩm Quân Dao cô lấy, mặc dù cô không hề làm như vậy.
Trác Du Hiên bắt được cánh tay gầy gò của Thẩm Quân Dao, bất giác siết chặt lại khiến gương mặt của người con gái hơi nhăn lại.
Hắn gắn từng chữ, bộ dạng trông cực kì đáng sợ như muốn giết chết Thẩm Quân Dao vậy.
"Nói, nhẫn của mẹ tôi có phải là do cô lấy hay không?"
"Không phải nó thì còn ai nữa.
Từ sáng đến giờ có một mình nó ở đây, có một mình nó động vào túi của mẹ."
Trác phu nhân còn cố tình khiêu khích, bà ta đang muốn đổ thêm dầu vào lửa.
Bà ta khẳng định chắc nịch cứ như là bản thân bà ta đã trông thấy Thẩm Quân Dao lấy chiếc nhẫn quý giá kia của bà ta vậy.
Trác phu nhân một mực cho rằng nhẫn của bà ta là do Thẩm Quân Dao lấy trong khi bà ta không hề có bảng chứng gì cả.
Nghe lời khiêu khích kia của Trác phu nhân, khuôn mặt của Trác Du Hiên càng trở nên khó coi hơn.
Hắn ta đanh mặt lại, hai mắt hằn đầy tia máu nhìn Thẩm Quân Dao, âm thanh nghiến răng nghiến lợi phát ra từ miệng của hẳn.
"Thẩm Quân Dao, trả lời tôi mau, cô lấy có phải hay không?"
Thẩm Quân Dao sợ hãi lắc đầu, khuôn mặt trắng bệch của cô co rúm lại vì quá sợ hãi.
Đôi môi khô khốc của người con gái hơi mấp máy, dường như đang muốn thanh minh cho bản thân mình.
"Không có...
Em không hề lấy...
Em không hề lấy mà....
"Cô còn dám chối cãi hay sao? Từ sáng đến giờ, ngoài cô ra, không còn một ai khác đụng vào túi của mẹ tôi, nếu không phải cô lấy thì ai lấy đây?"
"Chuyện này em thật sự không biết mà? Nhưng xin anh...
Tin em....
Em thật sự không hề ăn trộm mà."
Thẩm Quân Dao run sợ giải thích.
Cô quả thật không hề lấy, nhưng có vẻ Trác Du Hiên đang một mực khẳng định là do cô lấy vậy.
Trác Du Hiên vẫn luôn không chịu tin tưởng cô như vậy.
Trác Du Hiên nhìn cô chäm chằm, hắn ta nhếch môi khinh bỉ, hừ lạnh một tiếng.
Hai mắt của Trác Du Hiên hơi nheo lại, để lộ ra những tia máu chằng chịt trong mắt của hắn.
"Cô không lấy, ai tin cơ chứ? Thứ phụ nữ hám của, ham hư vinh bất chấp mọi thủ đoạn như cô, đến chị gái của mình còn có thể hy sinh được huống chỉ là ăn trộm một chiếc nhẫn đắt tiền.
Thứ phụ nữ hám tiền như cô thấy thứ đắt tiền như thế là sáng mắt lên rồi."
"Xin anh...
Đừng nói nữa..
Em không có làm....
Xin anh đừng nói nữa..."
Thẩm Quân Dao lắc đầu, nước mắt cứ lã chã rơi ra.
Cô thật sự muốn đưa tay bịt chặt tai của mình lại, Thẩm Quân Dao không muốn nghe những lời sỉ nhục của Trác Du Hiên nữa, cô thật sự không chịu nổi.
Nhưng hai cánh tay của cô đã bị Trác Du Hiên giữ chặt, không tài nào cử động được.
Thẩm Quân Dao càng không muốn nghe, Trác Du Hiên lại càng bắt cô phải nghe.
"Có phải bị tôi nói trúng tim đen nên mới không dám nghe có phải hay không, hả Thẩm Quân Dao? Bộ ba mẹ cô không biết dạy bảo cô cho đàng hoàng hay sao mà để cho nhị tiểu thư nhà họ Thẩm vác mặt đi ăn trộm như vậy cơ chứ?"
Đừng nói nữa! Làm ơn đừng nói nữa mà! Thẩm Quân Dao cô thật sự sẽ không chịu nổi mất! Đã thế, Trác phu nhân còn cố tình khoét sâu vào nỗi đau của Thẩm Quân Dao.
Bà ta xúc phạm cô, xúc phạm cha mẹ cô một cách vô cùng tàn nhẫn.
"Chắc cha mẹ nó cũng như vậy nên mới dạy ra được đứa con gái đi ăn trộm như vậy chứ sao? Ba mẹ chẳng ra làm sao, thấy tiền là sáng mắt lên như thể thì con tất nhiên cũng như vậy thôi!"
Thẩm Quân Dao khóc nấc lên, cô thật sự không thể chịu nổi khi nghe những lời nhục nhã như thế này nữa.
Nhục nhã cô là được rồi, nhưng làm ơn đừng xúc phạm cha mẹ cô như vậy có được hay không? Cha mẹ cô không hê có lỗi trong chuyện này, vả lại, chiếc nhẫn kia cũng không phải là do Thẩm Quân Dao cô lấy.
Tại sao hai người họ cứ khăng khăng là cô lấy vậy cơ chứ? Thẩm Quân Dao vẫn đau khổ giải thích, giải thích bản thân của cô là trong sạch, cô không phải là kẻ trộm, không hề lấy đồ của người khác.
Thanh âm nức nở đau đớn của người con gái tạo nên cảnh tượng vô cùng bi thương.
"Xin anh...
Hãy tin em...
Em không hề lấy...
Hức...
Hức..
Em thật sự không hề ăn trộm mà..
Hức...Hức.."
"Tin cô sao? Tôi thà tin chó còn hơn?"
Trác phu nhân đột nhiên lên tiếng chen vào cuộc nói chuyện của hai người kia, không phải nói chuyện mà chính là đang cãi vã.
Bà ta khoanh hai tay ở trước ngực, hất cảm về phía hai người.
"Nói nhiều với cô ta làm gì chứ? Cho người vào phòng cô ta lục soát, kiểu gì cũng sẽ thấy mà thôi"
Trác Du Hiên thấy mẹ mình nói như thể cũng có lí.
Ngay lập tức hắn sai ba tên vệ sĩ của mình vào phòng của Thẩm Quân Dao lục soát.
Một lúc sau, mấy tên vệ sĩ đem ra một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh từ phòng của Thẩm Quân Dao đi ra.
Cầm lấy chiếc nhẫn kia, Trác Du Hiên trừng mắt giơ chiếc nhẫn kia ra trước mặt Thẩm Quân Dao.
"Bằng chứng rành rành như vậy, cô còn dám nói là không lấy nữa hay là không đây?"
Bình luận facebook