Sau khi Đinh Tiểu Nhiên rời khỏi công ty liền đi thẳng về nhà. Vừa vào cửa hưng phấn hô lớn. “Mẹ. Con về rồi."
Mẹ Đinh đang trong phòng bếp nấu cơm. Vừa nghe con gái la lên, vội vàng lo lắng đi nhanh ra ngoài, trách cô. "Con nhỏ này, tối hôm qua chạy đi đâu không về nhà ngủ. Con có biết mẹ và cha con lo cho con lắm không?"
"Mẹ, con đã lớn rồi, sao có thể đi lạc chứ?" Đinh Tiểu Nhiên vứt đồ trong tay xuống bàn. Sau đó đặt mông ngồi vào ghế sofa, vui vẻ cầm quả táo trên bàn lên cắn.
"Vậy con cũng phải gọi điện thoại về báo tin chứ? Dù con đã bao nhiêu tuổi thì trong mắt người mẹ, con vẫn luôn là đứa trẻ có biết không?"
"Con biết rồi. Mẹ là người mẹ tốt nhất trên đời này." Đinh Tiểu Nhiên làm nũng với mẹ y như một đứa bé.
Mẹ Đinh cười dịu dàng. Nhìn đồ đạc trên bàn, không cần hỏi cũng biết xảy ra chuyện gì, vui vẻ nói: "Rốt cục cũng nghỉ việc, nghỉ rồi cũng tốt. Dù sao làm mãi ở chỗ đó cũng không có gì tốt. Không bằng nghỉ sớm một chút, đi tìm công việc mới. Tiểu Nhiên, sau này con có dự tính gì không?"
"Dĩ nhiên phải đi tìm việc làm, rồi sau đó kiếm một ông chồng để mau chóng gả đi, ha ha."
"Được. Mặc dù cuộc xem mắt của con và Lâm Trường Thịnh không có kết quả tốt. Nhưng không nên vì thế mà nhục chí, mẹ sẽ tìm cho con một người tốt hơn, bảo bọc cho con để con được hạnh phúc."
"Mẹ, mẹ tha cho con đi. Con không bao giờ ...tin vào con mắt nhìn người của mẹ nữa."
"Mẹ nhất định cố gắng tìm người tốt cho con."
"Không cần không cần, chuyện của con tự con giải quyết. Nếu quả thật không ai thèm lấy, vậy con sẽ không lấy chồng."
"Có đứa con gái nào không lấy chồng, me đã nói với con ——"
"Mẹ, con về phòng thay quần áo. Một hồi ăn cơm thì gọi con nha.” Đinh Tiểu Nhiên không muốn nói đến chuyện này, chạy nhanh vào phòng mình. Sau đó khóa trái cửa, tránh mẹ đi vào lại càu nhàu.
"Tiểu Nhiên, Tiểu Nhiên ——" mẹ Đinh còn muốn nói tiếp, hô lớn mấy tiếng đến khi Đinh Tiểu Nhiên đóng cửa phòng lại, mới lắc đầu trở về nhà bếp tiếp tục nấu cơm. Mặc dù rất muốn con gái được gả đi, lại không hi vọng cô gả sai người, tránh phá hủy hạnh phúc chung thân.
Đinh Tiểu Nhiên khóa phòng mình, tìm chiếc áo thun rộng thùng thình mặc vào. Hơn nữa đặc biệt chọn loại cổ cao, sợ bị người thấy vết hôn trên người. Sau khi đổi quần áo, cầm điện thoại di động nằm ở trên giường, do dự có nên gửi tin nhắn cho Dư Tử Cường không.
Cô vẫn không tin tưởng mình và Dư Tử Cường có kết quả, cho nên tạm thời quan hệ giữa bọn họ vẫn không nên để cha mẹ biết. Bằng không với tư tưởng bảo thủ của mẹ, nhất định sẽ rầy la cô một trận.
"Chắc giờ Tử Cường đang rất bận. Mình không nên quấy rầy anh ta thì tốt hơn." Đinh Tiểu Nhiên suy nghĩ nửa ngày, quyết định không quấy rầy Dư Tử Cường. Chờ anh chủ động liên lạc với cô.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng mẹ Đinh hét lớn,"Tiểu Nhiên. Chuẩn bị ăn cơm thôi, thay quần áo xong thì ra nha."
Mẹ Đinh đã làm xong thức ăn, bưng lên trên bàn, định trở về bếp bưng canh ra. Ai ngờ lúc này chuông cửa vang lên, liền đi ra mở cửa trước. Vốn tưởng rằng cha Đinh, ai ngờ sau khi mở ra lại thấy anh chàng đẹp trai ngày đó đến tìm Tiểu Nhiên. Lúc này mặt mày hớn hở, hoà nhã chào hỏi, "Là cháu à, Cháu đến tìm Tiểu Nhiên sao?"
Dư Tử Cường xách theo túi lớn túi nhỏ. Vừa thấy mẹ Đinh, lễ phép nói, "Đúng vậy dì, cháu tới tìm Tiểu Nhiên, cô ấy có ở nhà không dì?"
"Có, có có. Mau vào đi cháu." Mẹ Đinh hưng phấn liên tiếp nói có. Còn kéo Dư Tử Cường vào, quá nôn nóng muốn biết quan hệ của anh và con gái bà liền hỏi thẳng: "Cháu và Tiểu Nhiên là bạn thân hay là ——"
"Cháu là ——" Dư Tử Cường đang muốn trả lời, Đinh Tiểu Nhiên từ trong phòng đi ra. Bởi vì không biết Dư Tử Cường tới tuỳ tiện hỏi."Mẹ, có phải cha về rồi không?"
Mới vừa nói xong liền thấy rõ người trước mặt, nhất thời kinh ngạc đứng ngớ người, "Anh, sao anh lại tới đây?"
Trời ạ? Người này tới cũng không báo trước cho cô một tiếng. Muốn đánh bất ngờ sao?
"Thế nào? Chẳng lẽ anh không thể tới sao? Hay em không hoan nghênh anh đến?" Dư Tử Cường châm chọc, mặc kệ Đinh Tiểu Nhiên kinh ngạc, đưa quà cho mẹ Đinh , “Dì. Con có mua chút quà mong dì không chê."
Mẹ Đinh thấy có anh chàng đẹp trai đến tìm con gái mình, vui còn không kịp chứ nói gì để ý đến quà cáp. Nhiệt tình tiếp đãi, truy hỏi quan hệ của anh và Tiểu Nhiên, "Không chê không chê. Cháu sao quen được Tiểu Nhiên vậy? Là bạn bè à?"
"Chúng con chẳng qua là bạn bè thôi." Đinh Tiểu Nhiên giành trả lời trước.
Dư Tử Cường không vừa ý cách trả lời của cô, trực tiếp nói rõ quan hệ của bọn họ cho mẹ Đinh, "Cháu là bạn trai Tiểu Nhiên."
"Dư Tử Cường." Đinh Tiểu Nhiên nghiến răng hậm hự gọi tên anh, ý cảnh cáo.
Anh đáp lại cô bằng nụ cười đắc ý. Ý muốn công khai quan hệ của bọn họ ra.
Đinh mẹ không để ý chuyện Đinh Tiểu Nhiên tức giận, khen ngợi anh, "Cháu, có thật cháu là bạn trai Tiểu Nhiên không? Ôi chao, diện mạo và dáng vẻ của cháu quả thật vô cùng tuấn tú lịch sự, cháu tên là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi? Trong nhà còn ai không? Làm nghề gì?"
Đinh Tiểu Nhiên im lặng, lấy tay vỗ trán mình. Sau đó hung hăng nhìn chằm chằm Dư Tử Cường, nét mặt tràn ngập lửa giận. Tên đáng ghét này, anh đang làm cái gì vậy?
Dư Tử Cường âm thầm cười đắc ý. Tiếp tục trả lời câu hỏi của mẹ Đinh, “Dì, Cháu tên Dư Tử Cường, sắp tới là 26 rồi ạ. Trong nhà cũng chỉ có mẹ, hiện con đang làm ở ngân hàng Thiên Tường."
Dư Tử Cường cũng không có ý lừa mẹ Đinh, không nói mình là chủ tịch ngân hàng Thiên Tường. Nhưng quả thật là anh đang làm ở ngân hàng Thiên Tường.
Điều kiện như vậy, mẹ Đinh nghe xong rất là hài lòng, gật đầu liên tục. Đột nhiên nghĩ đến tuổi của anh, mặt liền xìu xuống, nói: "Cháu 26 tuổi?"
"Đúng vậy. Hai tháng nữa là 26 tuổi, cũng không còn nhỏ nữa."
"Chưa tới hai tháng thì Tiểu Nhiên đã 28 rồi. Các con ——" mẹ Đinh rầu rĩ nhìn con gái mình. Không còn hưng phấn như vừa rồi.
Đinh Tiểu Nhiên biết không thể che giấu quan hệ của mình và Dư Tử Cường nữa. Vì vậy đi tới, khoác tay Dư Tử Cường, mạnh dạn tuyên bố, "Mẹ. Anh ấy thật sự là bạn trai con, là bạn trai của con."
"Có thật không?" mẹ Đinh vẫn không thể tin được, mở to hai mắt nhìn Dư Tử Cường. Đối với điều kiện của anh hết sức hài lòng, chẳng qua chỉ có vấn đề tuổi tác.
"Thật 100%." Lqd-ann.
"Nhưng cậu ta nhỏ hơn con 2 tuổi. Không phải con không thích người nhỏ hơn mình sao?"
"Là trước kia con không thích, cũng không chứng tỏ bây giờ con không thích. Mẹ, sau này mẹ đừng tìm đối tượng cho con nữa có biết không. Lần trước gặp tên Lâm Trường Thịnh đó khiến con giận đến nổi điên, tức đến nổi liền muốn đấm vào mặt hắn ta."
"Được được được, mẹ không tìm cho con." Nhận được đáp án hài lòng, trên mặt mẹ Đinh ‘lộ’ ra nụ cười hưng phấn, nhiệt tình hỏi: "Tử Cường, dì mới vừa nấu đồ ăn xong, cùng nhau ăn cơm có được không?"
"Cháu sẽ nếm thử tay nghề của dì." Dư Tử Cường không cự tuyệt. Vốn định đến nơi này ăn cơm, bằng không mang cô đi ra ngoài ăn.
"Con đi chuẩn bị chén đũa." Đinh Tiểu Nhiên đã chấp nhận thực tế, không còn xấu hổ nữa. Muốn vào bếp lấy chén đũa nhưng mẹ Đinh không cho, ngăn cô lại, "Con cứ ở đây nói chuỵên với Tử Cường. Những chuyện này để mẹ làm được rồi. Hôm nay cha Tiểu Nhiên không về, dì lại không biết hôm nay con đến, nên không có chuẩn bị món gì ngon, con ăn tạm nhá lần sau đến dì sẽ làm nhiều món ngon hơn. Đều là lỗi của con nhóc Tiểu Nhiên này, không nói cho dì biết hôm nay con đến làm hại dì không chuẩn bị gì hết."
"Tiểu Nhiên thường hay khen tay nghề của dì rất tuyệt. Được nếm món ăn do dì nấu con đã mãn nguyện rồi."
"Thằng nhóc này, miệng lưỡi quả là ngọt. Dì vào dọn thức ăn, các con cứ nói chuyện với nhau đi." Mẹ Đinh càng ngày càng thích Dư Tử Cường, trong lòng đã xem anh là con rể. Lần đầu tiên thấy anh bà đã rất hài lòng, hôm nay biết anh là bạn trai con gái bà liền đối đãi anh như con rể.
Đinh Tiểu Nhiên thấy mẹ mình vui như vậy, đành phải im lặng, lắc đầu một cái. Quay ngược lại hỏi Dư Tử Cường, "Này, sao anh không nói tiếng nào đã chạy đến nhà em?"
"Muốn làm em vui mà."Dư Tử Cường ôm thắt lưng Đinh Tiểu Nhiên, trả lời.
"Bị dọa thì có, anh xém hù chết em rồi."
"Thế nào? Dáng vẻ của bạn trai doạ người đến thế sao?"
"Không phải dọa người, mà là em chưa sẵn sàng giới thiệu anh cho cha mẹ em biết. Anh đến quá đột ngột rồi."
"Bởi vì em cứ do dự mãi, chờ em sẵn sàng chắc sông Hoàng Hoà cũng đóng băng rồi, cho nên anh phải tự mình quyết định. Xem ra dì rất hài lòng về anh, chắc đã chấp nhận anh làm rể rồi."
"Bớt tân bóc mình đi, dùt anh đã qua được cửa của mẹ em, nhưng còn chưa qua được cửa của cha em kìa. Hừm." Đinh Tiểu Nhiên giận dữ liền tạt nước lạnh vào anh. Sau đó trong lòng rất kích động, ngồi vào ghế sofa.
Cô quen Điền Vĩ nhiều năm như vậy, còn chưa thấy Điền Vĩ chân chính tới nhà tặng quà cho cha mẹ cô. Loại cảm giác này, thật kỳ diệu.
Dư Tử Cường đi theo ngồi bên cạnh cô, lòng đầy niềm tin nói: "Đã qua được cửa mẹ vợ, còn sợ không qua được cửa của cha vợ sao?"
"Cha em khó hơn mẹ nhiều, không phải chỉ nói mấy câu là lừa được cha em đâu. Cũng may cha em hôm nay không về nhà ăn cơm, bằng không em xem anh làm sao vượt qua được bài kiểm tra này."
"Vậy anh sẽ vừa nói vừa hành động, để ông tiếp nhận anh."
"Em mặc kệ anh."
Mẹ Đinh ở trong bếp nấu đồ ăn, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa, nhìn hai người kia. Thấy bọn họ thân thiết ngồi chung một chỗ, vừa nói vừa cười trông rất hoà thuận. Điều này làm bà cảm thấy rất vui.
Xem ra không bao lâu nữa con gái bà phải gả đi rồi.
Bình luận facebook