-
Chương 12
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bị Đàm Thư thẳng thừng vạch trần như vậy, Bác Mộ Trì nhất thời cảm thấy mình bị trúng tim đen.
Nhưng nghĩ lại thì nhận ra nó thật không cần thiết.
Cô chẳng việc gì phải chột dạ, dù sao cô cũng không thích Phó Vân Hành mà, nhỉ?
Tự bổ não đến đây, cô nhấc điện thoại, nghiêm mặt trả lời tin nhắn: [Đúng vậy, chính là anh ấy. Vừa rồi bọn tớ ra ngoại ô chơi, tình cờ phát hiện chênh lệch chiều cao giữa cả hai khá phù hợp, tự nhiên tớ muốn tìm đối tượng có chiều cao bằng anh ấy.]
Cô đã thành thật thế này, Đàm Thư cũng không nỡ tiếp tục trêu chọc.
Khung trò chuyện của hai cô gái im lặng một lúc.
Đàm Thư: [Cũng không phải là không thể tìm, chị đây sẽ ra tay khảo sát giúp cậu hết một lượt.]
[Chốt!!]
Thêm vài câu tám chuyện phiếm, Bác Mộ Trì bắt đầu cảm thấy não mệt mệt.
Tay cô nắm điện thoại, còn chưa kịp nói lời chúc ngủ ngon với Đàm Thư đã chìm vào giấc ngủ say.
—
Thiếu nữ trên giường bị đánh thức bởi tiếng pháo phát ra từ cửa sổ.
Hầu hết các nơi trong khu đô thị đều cấm đốt pháo, cô không biết đây là nhà ai “đã biết luật mà vẫn cố tình phạm luật”.
Bác Mộ Trì dụi mắt, thật sự bị tiếng nổ ồn ào ngoài kia làm cho buồn bực.
Cô gái trở người, giấu cả thân hình dưới lớp chăn, cố gắng bài trừ âm thanh ra khỏi ốc tai. Thử rất nhiều lần nhưng cuối cùng vẫn là bỏ cuộc.
Giãy giụa mất vài phút mới có động lực rời giường.
Sắc trời đã hửng sáng, Bác Mộ Trì nhìn thời gian, vừa hơn sáu giờ.
Thiếu nữ thất thần liếc ra ngoài cửa sổ, trầm tư suy nghĩ xem bản thân có nên chạy bộ vào ngày đầu tiên của năm mới hay không.
Nếu hôm qua ngủ sớm, tất nhiên cô sẽ đi chẳng chút do dự, nhưng nghiệt ngã là gần hai giờ sáng mới có thể nhắm mắt, tính ra là ngủ được tổng cộng bốn tiếng, năng lượng hôm nay bị thiếu thốn trầm trọng.
Đột nhiên, âm thanh bên tai biến mất.
Bác Mộ Trì một lần nữa nhìn thấy hy vọng, lật chăn lên, một phát nhảy vào, nửa phút sau lại bất lực ngồi dậy.
Tiếng pháo thì đã ngừng, nhưng những kẻ “biết luật mà vẫn phạm luật” kia lại “nhẫn tâm” chuyển hướng sang đốt pháo hoa.
(*) Ở đây chắc người ta chơi 2 loại pháo, một loại là pháo dây một loại là pháo hoa ý.
Bác Mộ Trì không chịu nổi nữa, nheo mắt đi vào phòng tắm, đánh răng, rửa mặt bằng nước lạnh, thoa chút kem dưỡng ẩm lên da rồi mù mờ mò đến phòng quần áo, thay bộ đồ thể thao ra khỏi cửa.
Căn phòng vô cùng im ắng, Trì Lục và những người khác vẫn chưa thức giấc.
Cũng may Bác Mộ Trì đã quá quen với tình huống thế này, cô nhẹ nhàng xuống tầng đeo giày, sau đó đi ra ngoài.
Gió ban mai mát rượi, thổi tới mặt vô cùng thoải mái.
Không biết là vì ngày Tết hay vì lý do gì mà cô cảm thấy, bầu không khí hôm nay bỗng trong lành hẳn lên.
Bước ra sân thư giãn gân cốt, thời điểm lướt ngang qua cửa nhà Phó Vân Hành, vô tình đụng phải anh.
Cả hai không giấu nổi sự ngạc nhiên khi nhìn thấy đối phương.
Chàng trai trước mặt là người đầu tiên hoàn hồn, ngó ngó phía sau lưng cô, dò hỏi: “Chú Bác không đi cùng em hả?”
Số lần anh về nhà chính khá ít, lần trước may mắn mới gặp phải Bác Diên đang chạy bộ cùng con gái, thế nên anh không biết là hầu hết các buổi sáng đều chỉ có Bác Mộ Trì chạy một mình.
Thiếu nữ “Vâng” một tiếng, không cảm thấy thương tâm hay buồn bã tí nào, thuận miệng trả lời: “Họ vẫn đang ngủ.”
Phó Vân Hành khẽ nhíu mày: “Chú yên tâm để em chạy một mình sao?”
“…”
Bác Mộ Trì cạn ngôn: “Anh quên là bảo vệ khu này vô cùng tâm huyết vô cùng có trách nhiệm rồi hả?”
Cô cũng chỉ chạy vòng vòng trong tiểu khu thôi, có đi ra ngoài bước nào đâu mà phải sợ.
Phó Vân Hành dừng lại, chuyên tâm nhắc nhở cô gái: “Buổi sáng ít người, ở đâu cũng phải đề cao cảnh giác.”
Cách đây một thời gian, báo chí đưa tin trường hợp một cô gái trẻ bị giết khi đang chạy bộ vào buổi sáng. Loại chuyện này tuy không phổ biến nhưng khả năng xảy ra không hề thấp. Xã hội vẫn luôn chứa chấp cái thể loại biến thái điên rồ như thế.
Bác Mộ Trì gật đầu, cong môi cười cười: “Anh đừng lo, em biết mà.”
Sau đó lại lịch sự hỏi: “Hôm nay anh có phải đi làm không? Xuất phát sớm thế ạ?”
Bác Mộ Trì thầm tính toán hộ Phó Vân Hành, anh rời Bác gia, về nhà tắm rửa rồi lên giường, dùng tốc độ nhanh nhất cũng chỉ có thể ngả lưng sau 12 giờ 30 phút, mà giờ là mới hơn 6 rưỡi. Người này ngủ chừng năm tiếng một ngày là đủ rồi á?
Phó Vân Hành nhìn thấu sự thay đổi trên nét mặt thiếu nữ, anh hắng giọng: “Bị đánh thức.”
“Khó trách.” Bác Mộ Trì lập tức có chút cảm xúc đồng tình của người bị hại: “Vậy khi nào anh đến bệnh viện?”
“Khoảng 7 giờ.”
Giờ làm việc chính thức của bệnh viện là 9 giờ cơ, nhưng Phó Vân Hành đang là bác sĩ thực tập, mỗi ngày anh đều có mặt tại khoa vào đúng 8 giờ sáng.
Nhà anh ở xa nơi công tác, lái xe mất ít nhất 40 phút mới tới nơi. May thay hôm nay là ngày đầu năm, bệnh viện không có nhiều bệnh nhân nên sau 8 giờ anh đến cũng chẳng có vấn đề gì.
Nghe Phó Vân Hành tường thuật, trong lòng Bác Mộ Trì nảy sinh một cảm giác tội nghiệp dành riêng cho anh trai nhà hàng xóm.
“Bác sĩ Tiểu Phó vất vả rồi.”
“Không sao.”
Vẻ mặt anh vẫn như thường, điềm nhiên ca thán: “Làm sao bằng em gái Mộ Trì mang bao nhiêu vinh quang về cho đất nước.”
Sau khi Bác Mộ Trì giành được huy chương vàng tại Thế vận hội mùa đông, mọi người dù là biết hay không biết cô đều trăm miệng một lời, gọi cô mấy tiếng “em gái Mộ Trì”.
Mấy năm gần đây Bác Mộ Trì nghe qua nhiều rồi, riết cũng thành quen.
Nhưng danh xưng này phát ra từ miệng Phó Vân Hành, cô lại thấy nó hơi hơi…kỳ lạ, cũng có chút khó xử. Tạm thời không thể giải thích rõ nguyên nhân, nhưng cô cứ một mực đinh ninh là như vậy.
Nghĩ đến đây, Bác Mộ Trì khẽ liếc anh một cái: “Có thể nào đừng gọi em như thế không?”
Phó Vân Hành nhướng mày, tự cảm thấy tuy tính cách người trước mặt đã không còn đáng yêu dễ thương như khi xưa, nhưng giờ đây vẫn vô cùng thú vị.
Anh bỗng nổi lên tâm tư trêu chọc cô gái: “Hửm? Sao vậy?”
“Không có lý do.” Bác Mộ Trì nghiêm túc nhắc nhở: “Cũng đâu phải anh không biết nhũ danh của em.”
Người biết biệt danh đặc trưng sẽ không gọi cô là em gái Mộ Trì, trong lòng Bác Mộ Trì thì điều này thật sự không mấy quen thuộc, vì chỉ có ai chưa đủ thân thiết mới gọi cô như thế.
Lý do này thuyết phục được Phó Vân Hành.
Chàng trai vô cùng biết điều, tự động thay đổi: “Em gái Đâu Đâu.”
“…”
Bác Mộ Trì bỗng thấy vành tai mình hơi ngứa.
Thanh âm Phó Vân Hành mát lạnh, mang theo chút cảm giác trầm khàn nhưng không quá rõ nét, lướt qua tai. Đây có thể là kết quả của chất lượng giấc ngủ không tốt, ngủ không đủ giấc, giọng nói trầm trầm thấp thấp, vô cùng mê người.
Bác Mộ Trì vẫn luôn chắc chắn rằng bản thân không phải một thanh khống. Cô là kiểu người gặp được một giọng nói dễ nghe sẽ muốn nghe thêm lần thứ hai, nhưng chưa bao giờ đến mức cố gắng tìm kiếm nó, truy lùng nó, hoặc may ra nó cũng sẽ chỉ khiến tim cô đập nhanh hơn đôi chút, khiến hai hàng mi khẽ rung rung.
Vậy mà, hoàn hảo, vừa nghe được Phó Vân Hành gọi mình như thế, làn mi của cô đã không tự chủ được mà khẽ chạm phải nhau rồi.
Đúng lúc Phó Vân Hành vẫn đang nhìn cô, tự nhiên anh cũng phát hiện ra sự thay đổi nhỏ này.
Anh thất thần: “Không phải em muốn anh gọi như vậy sao?”
“… Nhưng em không bảo anh chẳng có việc gì cũng gọi em.” Bác Mộ Trì mím môi: “Anh kêu em làm gì?”
Phó Vân Hành, thấp giọng đáp lại: “Không có gì.”
Cô gái cạn lời.
Anh chỉ đành cười cười, đổi đề tài: “Khi nào em về đội?”
“Mùng năm.” Bác Mộ Trì nói: “Đi Sùng Lễ.”
Sùng Lễ tại Trương Gia Khẩu, Hà Bắc là một trong những thắng địa trượt tuyết mùa đông hạng nhất, có vô cùng nhiều sân trượt tuyết được xây dựng ở đó, đây sẽ là nơi Bác Mộ Trì và đồng đội cùng nhau tập luyện trong khoảng thời gian tiếp theo.
Phó Vân Hành gật đầu: “Sang năm diễn ra mùa thi hào hả?”
Bác Mộ Trì cũng gật đầu.
Cô dự định đến Mông Cổ vào tháng 3 sắp tới để tham gia cuộc thi địa hình hình chữ U. Đối thủ hầu hết là vận động viên từ khắp miền đất nước, có một số ít là người quen cũ.
(*) Cuộc thi địa hình hình chữ U (có vẻ là U型场地)
—
Hai người hàn huyên vài câu rồi ra sân tập thể dục.
Bài tập giãn cơ như thường lệ, cả hai tiếp tục chạy bộ với tốc độ ngang nhau. 5km mỗi ngày là một trong những cách rèn luyện thể chất của Bác Mộ Trì.
Chạy tới trước cổng nhà, cô quay sang hỏi người bên cạnh: “Anh có muốn vào ăn sáng không? Chắc bố mẹ em dậy hết rồi đấy.”
Phó Vân Hành vốn định từ chối nhưng lại chợt nhớ ra hôm nay là mùng 1 Tết, vẫn gật đầu đồng ý.
Anh phải đi chúc mừng năm mới vợ chồng Bác Diên.
—
Trong vài ngày tiếp theo, hoạt động của Bác Mộ Trì đều đặn như cũ, chủ yếu là duy trì việc rèn luyện thể chất cơ bản và huấn luyện trượt tuyết.
Trì Ứng vẫn chưa phải nhập học nên mỗi ngày đều cùng cô đến khu tập luyện.
Thỉnh thoảng cậu cũng sẽ cố dậy sớm chạy bộ, (mặc dù thanh niên trai tráng mới chạy được hai vòng đã ồn ào không muốn chạy tiếp), nhưng ít ra là cũng chịu rời giường.
Điều khiến Bác Mộ Trì thấy kỳ lạ là những ngày này, về cơ bản là Phó Vân Hành sống ở nhà chính.
Trừ mùng hai Tết ra thì mấy buổi sáng liên tiếp cô đều gặp anh trên đường đến sân thể dục, sau đó cả hai sẽ im lặng hoàn thành 5 cây số, không giao tiếp gì quá nhiều.
Mùng bốn, chạy xong.
Nhân lúc đang đi bộ nghỉ ngơi, Phó Vân Hành hỏi cô gái: “Mai em tới Sùng Lễ hả?”
Bác Mộ Trì gật đầu.
Chàng trai dừng bước chân: “Ngày mai anh phải đi làm, không tiễn em được.”
Bác Mộ Trì cười khanh khách: “Anh có tấm lòng là em vui lắm rồi.”
Mới vừa chạy xong, sắc mặt Bác Mộ Trì nhìn qua vô cùng hồng hào, tràn đầy collagen. Có lẽ vì tập thể dục quanh năm nên tình trạng da của cô tốt hơn nhiều so với 90% phụ nữ khác. Trên mặt không có chút tì vết, thậm chí còn không thấy cả lỗ chân lông nhỏ li ti. Làn da trắng sứ, thanh thuần, trong sáng nhưng non nớt, trông tươi tắn chỉ như cô nữ sinh trung học.
Phó Vân Hành ngắm thêm hai cái rồi vội dặn dò: “Ở bên đó một mình nhớ cẩn thận.”
Anh tự ngắt lời một chút, nhớ lại những mục tiêu mà năm mười mấy tuổi cô và Quý Vân Thư cố chấp đặt ra, khích lệ: “Bọn anh chờ em khom lưng cõng huy chương về nhà.”
“…”
Đây quả đúng là một tham vọng cao cả mà đích thân Bác Mộ Trì đề ra trong năm đầu tiên cô tham dự đội tuyển.
Mới đầu học trượt tuyết chỉ vì duy nhất một chữ “thích”, cô yêu chết đi được cái thứ xúc cảm khi tự do băng băng trên mặt tuyết, xung quanh bụi phủ đầy trời, phong cảnh toàn là một màu trắng xóa, đẹp tuyệt đẹp.
Sau đó khi được đề cử thi đấu và gia nhập đội tuyển quốc gia, thái độ của cô với bộ môn này mới hoàn toàn thay đổi. Đương nhiên cô vẫn rất yêu trượt tuyết, chỉ là trong lòng nảy sinh thêm tham vọng giành được giải thưởng, giật chức vô địch, mang huy chương vàng và vinh quang về cho Tổ quốc.
Mục tiêu của cô càng trở nên rõ ràng khi biết lĩnh vực thể thao ấy tại đất nước đang nằm trong tình trạng tụt dốc.
Bác Mộ Trì càng muốn phá kỷ lục.
Phá kỷ lục giành nhiều huy chương vàng nhất của vận động viên tại mùa thi Olympic, phá vỡ định kiến thiếu tế nhị của vô số quốc gia khác đối với thành tích của ngành trượt tuyết Trung Quốc, và thậm chí là – phá vỡ kỷ lục toàn thế giới.
Cô muốn cả thế giới biết rằng ở Trung Quốc cũng tồn tại nhiều vận động viên trượt tuyết tài năng lắm chứ, và họ hoàn toàn có thể chen chân vào VCK World Cup bằng thực lực, giành lấy chức vô địch.
—
Đột nhiên nghe Phó Vân Hành nhắc đến những mục tiêu thời tuổi trẻ bồng bột, Bác Mộ Trì có chút xấu hổ.
Nhưng cô vẫn lịch sự đáp lại: “Em sẽ cố gắng.”
Ngại thì ngại thật nhưng đảm bảo cô sẽ không bao giờ thay đổi mục tiêu. Dù là việc lớn hay việc nhỏ, miễn là có thể hoàn thành bằng sự chăm chỉ, hoặc kể cả là không thể đạt được bằng sự nỗ lực hết mình đi chăng nữa, cô vẫn sẽ luôn kiên trì hướng tới mục tiêu.
Không ai, không thứ gì có thể ngăn cản cô tiến về phía trước.
Phó Vân Hành nhìn vành tai đỏ bừng của cô gái, nhướng mày, khóe môi cong lên.
“Anh tin em mà.”
Anh cổ vũ.
Bị Đàm Thư thẳng thừng vạch trần như vậy, Bác Mộ Trì nhất thời cảm thấy mình bị trúng tim đen.
Nhưng nghĩ lại thì nhận ra nó thật không cần thiết.
Cô chẳng việc gì phải chột dạ, dù sao cô cũng không thích Phó Vân Hành mà, nhỉ?
Tự bổ não đến đây, cô nhấc điện thoại, nghiêm mặt trả lời tin nhắn: [Đúng vậy, chính là anh ấy. Vừa rồi bọn tớ ra ngoại ô chơi, tình cờ phát hiện chênh lệch chiều cao giữa cả hai khá phù hợp, tự nhiên tớ muốn tìm đối tượng có chiều cao bằng anh ấy.]
Cô đã thành thật thế này, Đàm Thư cũng không nỡ tiếp tục trêu chọc.
Khung trò chuyện của hai cô gái im lặng một lúc.
Đàm Thư: [Cũng không phải là không thể tìm, chị đây sẽ ra tay khảo sát giúp cậu hết một lượt.]
[Chốt!!]
Thêm vài câu tám chuyện phiếm, Bác Mộ Trì bắt đầu cảm thấy não mệt mệt.
Tay cô nắm điện thoại, còn chưa kịp nói lời chúc ngủ ngon với Đàm Thư đã chìm vào giấc ngủ say.
—
Thiếu nữ trên giường bị đánh thức bởi tiếng pháo phát ra từ cửa sổ.
Hầu hết các nơi trong khu đô thị đều cấm đốt pháo, cô không biết đây là nhà ai “đã biết luật mà vẫn cố tình phạm luật”.
Bác Mộ Trì dụi mắt, thật sự bị tiếng nổ ồn ào ngoài kia làm cho buồn bực.
Cô gái trở người, giấu cả thân hình dưới lớp chăn, cố gắng bài trừ âm thanh ra khỏi ốc tai. Thử rất nhiều lần nhưng cuối cùng vẫn là bỏ cuộc.
Giãy giụa mất vài phút mới có động lực rời giường.
Sắc trời đã hửng sáng, Bác Mộ Trì nhìn thời gian, vừa hơn sáu giờ.
Thiếu nữ thất thần liếc ra ngoài cửa sổ, trầm tư suy nghĩ xem bản thân có nên chạy bộ vào ngày đầu tiên của năm mới hay không.
Nếu hôm qua ngủ sớm, tất nhiên cô sẽ đi chẳng chút do dự, nhưng nghiệt ngã là gần hai giờ sáng mới có thể nhắm mắt, tính ra là ngủ được tổng cộng bốn tiếng, năng lượng hôm nay bị thiếu thốn trầm trọng.
Đột nhiên, âm thanh bên tai biến mất.
Bác Mộ Trì một lần nữa nhìn thấy hy vọng, lật chăn lên, một phát nhảy vào, nửa phút sau lại bất lực ngồi dậy.
Tiếng pháo thì đã ngừng, nhưng những kẻ “biết luật mà vẫn phạm luật” kia lại “nhẫn tâm” chuyển hướng sang đốt pháo hoa.
(*) Ở đây chắc người ta chơi 2 loại pháo, một loại là pháo dây một loại là pháo hoa ý.
Bác Mộ Trì không chịu nổi nữa, nheo mắt đi vào phòng tắm, đánh răng, rửa mặt bằng nước lạnh, thoa chút kem dưỡng ẩm lên da rồi mù mờ mò đến phòng quần áo, thay bộ đồ thể thao ra khỏi cửa.
Căn phòng vô cùng im ắng, Trì Lục và những người khác vẫn chưa thức giấc.
Cũng may Bác Mộ Trì đã quá quen với tình huống thế này, cô nhẹ nhàng xuống tầng đeo giày, sau đó đi ra ngoài.
Gió ban mai mát rượi, thổi tới mặt vô cùng thoải mái.
Không biết là vì ngày Tết hay vì lý do gì mà cô cảm thấy, bầu không khí hôm nay bỗng trong lành hẳn lên.
Bước ra sân thư giãn gân cốt, thời điểm lướt ngang qua cửa nhà Phó Vân Hành, vô tình đụng phải anh.
Cả hai không giấu nổi sự ngạc nhiên khi nhìn thấy đối phương.
Chàng trai trước mặt là người đầu tiên hoàn hồn, ngó ngó phía sau lưng cô, dò hỏi: “Chú Bác không đi cùng em hả?”
Số lần anh về nhà chính khá ít, lần trước may mắn mới gặp phải Bác Diên đang chạy bộ cùng con gái, thế nên anh không biết là hầu hết các buổi sáng đều chỉ có Bác Mộ Trì chạy một mình.
Thiếu nữ “Vâng” một tiếng, không cảm thấy thương tâm hay buồn bã tí nào, thuận miệng trả lời: “Họ vẫn đang ngủ.”
Phó Vân Hành khẽ nhíu mày: “Chú yên tâm để em chạy một mình sao?”
“…”
Bác Mộ Trì cạn ngôn: “Anh quên là bảo vệ khu này vô cùng tâm huyết vô cùng có trách nhiệm rồi hả?”
Cô cũng chỉ chạy vòng vòng trong tiểu khu thôi, có đi ra ngoài bước nào đâu mà phải sợ.
Phó Vân Hành dừng lại, chuyên tâm nhắc nhở cô gái: “Buổi sáng ít người, ở đâu cũng phải đề cao cảnh giác.”
Cách đây một thời gian, báo chí đưa tin trường hợp một cô gái trẻ bị giết khi đang chạy bộ vào buổi sáng. Loại chuyện này tuy không phổ biến nhưng khả năng xảy ra không hề thấp. Xã hội vẫn luôn chứa chấp cái thể loại biến thái điên rồ như thế.
Bác Mộ Trì gật đầu, cong môi cười cười: “Anh đừng lo, em biết mà.”
Sau đó lại lịch sự hỏi: “Hôm nay anh có phải đi làm không? Xuất phát sớm thế ạ?”
Bác Mộ Trì thầm tính toán hộ Phó Vân Hành, anh rời Bác gia, về nhà tắm rửa rồi lên giường, dùng tốc độ nhanh nhất cũng chỉ có thể ngả lưng sau 12 giờ 30 phút, mà giờ là mới hơn 6 rưỡi. Người này ngủ chừng năm tiếng một ngày là đủ rồi á?
Phó Vân Hành nhìn thấu sự thay đổi trên nét mặt thiếu nữ, anh hắng giọng: “Bị đánh thức.”
“Khó trách.” Bác Mộ Trì lập tức có chút cảm xúc đồng tình của người bị hại: “Vậy khi nào anh đến bệnh viện?”
“Khoảng 7 giờ.”
Giờ làm việc chính thức của bệnh viện là 9 giờ cơ, nhưng Phó Vân Hành đang là bác sĩ thực tập, mỗi ngày anh đều có mặt tại khoa vào đúng 8 giờ sáng.
Nhà anh ở xa nơi công tác, lái xe mất ít nhất 40 phút mới tới nơi. May thay hôm nay là ngày đầu năm, bệnh viện không có nhiều bệnh nhân nên sau 8 giờ anh đến cũng chẳng có vấn đề gì.
Nghe Phó Vân Hành tường thuật, trong lòng Bác Mộ Trì nảy sinh một cảm giác tội nghiệp dành riêng cho anh trai nhà hàng xóm.
“Bác sĩ Tiểu Phó vất vả rồi.”
“Không sao.”
Vẻ mặt anh vẫn như thường, điềm nhiên ca thán: “Làm sao bằng em gái Mộ Trì mang bao nhiêu vinh quang về cho đất nước.”
Sau khi Bác Mộ Trì giành được huy chương vàng tại Thế vận hội mùa đông, mọi người dù là biết hay không biết cô đều trăm miệng một lời, gọi cô mấy tiếng “em gái Mộ Trì”.
Mấy năm gần đây Bác Mộ Trì nghe qua nhiều rồi, riết cũng thành quen.
Nhưng danh xưng này phát ra từ miệng Phó Vân Hành, cô lại thấy nó hơi hơi…kỳ lạ, cũng có chút khó xử. Tạm thời không thể giải thích rõ nguyên nhân, nhưng cô cứ một mực đinh ninh là như vậy.
Nghĩ đến đây, Bác Mộ Trì khẽ liếc anh một cái: “Có thể nào đừng gọi em như thế không?”
Phó Vân Hành nhướng mày, tự cảm thấy tuy tính cách người trước mặt đã không còn đáng yêu dễ thương như khi xưa, nhưng giờ đây vẫn vô cùng thú vị.
Anh bỗng nổi lên tâm tư trêu chọc cô gái: “Hửm? Sao vậy?”
“Không có lý do.” Bác Mộ Trì nghiêm túc nhắc nhở: “Cũng đâu phải anh không biết nhũ danh của em.”
Người biết biệt danh đặc trưng sẽ không gọi cô là em gái Mộ Trì, trong lòng Bác Mộ Trì thì điều này thật sự không mấy quen thuộc, vì chỉ có ai chưa đủ thân thiết mới gọi cô như thế.
Lý do này thuyết phục được Phó Vân Hành.
Chàng trai vô cùng biết điều, tự động thay đổi: “Em gái Đâu Đâu.”
“…”
Bác Mộ Trì bỗng thấy vành tai mình hơi ngứa.
Thanh âm Phó Vân Hành mát lạnh, mang theo chút cảm giác trầm khàn nhưng không quá rõ nét, lướt qua tai. Đây có thể là kết quả của chất lượng giấc ngủ không tốt, ngủ không đủ giấc, giọng nói trầm trầm thấp thấp, vô cùng mê người.
Bác Mộ Trì vẫn luôn chắc chắn rằng bản thân không phải một thanh khống. Cô là kiểu người gặp được một giọng nói dễ nghe sẽ muốn nghe thêm lần thứ hai, nhưng chưa bao giờ đến mức cố gắng tìm kiếm nó, truy lùng nó, hoặc may ra nó cũng sẽ chỉ khiến tim cô đập nhanh hơn đôi chút, khiến hai hàng mi khẽ rung rung.
Vậy mà, hoàn hảo, vừa nghe được Phó Vân Hành gọi mình như thế, làn mi của cô đã không tự chủ được mà khẽ chạm phải nhau rồi.
Đúng lúc Phó Vân Hành vẫn đang nhìn cô, tự nhiên anh cũng phát hiện ra sự thay đổi nhỏ này.
Anh thất thần: “Không phải em muốn anh gọi như vậy sao?”
“… Nhưng em không bảo anh chẳng có việc gì cũng gọi em.” Bác Mộ Trì mím môi: “Anh kêu em làm gì?”
Phó Vân Hành, thấp giọng đáp lại: “Không có gì.”
Cô gái cạn lời.
Anh chỉ đành cười cười, đổi đề tài: “Khi nào em về đội?”
“Mùng năm.” Bác Mộ Trì nói: “Đi Sùng Lễ.”
Sùng Lễ tại Trương Gia Khẩu, Hà Bắc là một trong những thắng địa trượt tuyết mùa đông hạng nhất, có vô cùng nhiều sân trượt tuyết được xây dựng ở đó, đây sẽ là nơi Bác Mộ Trì và đồng đội cùng nhau tập luyện trong khoảng thời gian tiếp theo.
Phó Vân Hành gật đầu: “Sang năm diễn ra mùa thi hào hả?”
Bác Mộ Trì cũng gật đầu.
Cô dự định đến Mông Cổ vào tháng 3 sắp tới để tham gia cuộc thi địa hình hình chữ U. Đối thủ hầu hết là vận động viên từ khắp miền đất nước, có một số ít là người quen cũ.
(*) Cuộc thi địa hình hình chữ U (có vẻ là U型场地)
—
Hai người hàn huyên vài câu rồi ra sân tập thể dục.
Bài tập giãn cơ như thường lệ, cả hai tiếp tục chạy bộ với tốc độ ngang nhau. 5km mỗi ngày là một trong những cách rèn luyện thể chất của Bác Mộ Trì.
Chạy tới trước cổng nhà, cô quay sang hỏi người bên cạnh: “Anh có muốn vào ăn sáng không? Chắc bố mẹ em dậy hết rồi đấy.”
Phó Vân Hành vốn định từ chối nhưng lại chợt nhớ ra hôm nay là mùng 1 Tết, vẫn gật đầu đồng ý.
Anh phải đi chúc mừng năm mới vợ chồng Bác Diên.
—
Trong vài ngày tiếp theo, hoạt động của Bác Mộ Trì đều đặn như cũ, chủ yếu là duy trì việc rèn luyện thể chất cơ bản và huấn luyện trượt tuyết.
Trì Ứng vẫn chưa phải nhập học nên mỗi ngày đều cùng cô đến khu tập luyện.
Thỉnh thoảng cậu cũng sẽ cố dậy sớm chạy bộ, (mặc dù thanh niên trai tráng mới chạy được hai vòng đã ồn ào không muốn chạy tiếp), nhưng ít ra là cũng chịu rời giường.
Điều khiến Bác Mộ Trì thấy kỳ lạ là những ngày này, về cơ bản là Phó Vân Hành sống ở nhà chính.
Trừ mùng hai Tết ra thì mấy buổi sáng liên tiếp cô đều gặp anh trên đường đến sân thể dục, sau đó cả hai sẽ im lặng hoàn thành 5 cây số, không giao tiếp gì quá nhiều.
Mùng bốn, chạy xong.
Nhân lúc đang đi bộ nghỉ ngơi, Phó Vân Hành hỏi cô gái: “Mai em tới Sùng Lễ hả?”
Bác Mộ Trì gật đầu.
Chàng trai dừng bước chân: “Ngày mai anh phải đi làm, không tiễn em được.”
Bác Mộ Trì cười khanh khách: “Anh có tấm lòng là em vui lắm rồi.”
Mới vừa chạy xong, sắc mặt Bác Mộ Trì nhìn qua vô cùng hồng hào, tràn đầy collagen. Có lẽ vì tập thể dục quanh năm nên tình trạng da của cô tốt hơn nhiều so với 90% phụ nữ khác. Trên mặt không có chút tì vết, thậm chí còn không thấy cả lỗ chân lông nhỏ li ti. Làn da trắng sứ, thanh thuần, trong sáng nhưng non nớt, trông tươi tắn chỉ như cô nữ sinh trung học.
Phó Vân Hành ngắm thêm hai cái rồi vội dặn dò: “Ở bên đó một mình nhớ cẩn thận.”
Anh tự ngắt lời một chút, nhớ lại những mục tiêu mà năm mười mấy tuổi cô và Quý Vân Thư cố chấp đặt ra, khích lệ: “Bọn anh chờ em khom lưng cõng huy chương về nhà.”
“…”
Đây quả đúng là một tham vọng cao cả mà đích thân Bác Mộ Trì đề ra trong năm đầu tiên cô tham dự đội tuyển.
Mới đầu học trượt tuyết chỉ vì duy nhất một chữ “thích”, cô yêu chết đi được cái thứ xúc cảm khi tự do băng băng trên mặt tuyết, xung quanh bụi phủ đầy trời, phong cảnh toàn là một màu trắng xóa, đẹp tuyệt đẹp.
Sau đó khi được đề cử thi đấu và gia nhập đội tuyển quốc gia, thái độ của cô với bộ môn này mới hoàn toàn thay đổi. Đương nhiên cô vẫn rất yêu trượt tuyết, chỉ là trong lòng nảy sinh thêm tham vọng giành được giải thưởng, giật chức vô địch, mang huy chương vàng và vinh quang về cho Tổ quốc.
Mục tiêu của cô càng trở nên rõ ràng khi biết lĩnh vực thể thao ấy tại đất nước đang nằm trong tình trạng tụt dốc.
Bác Mộ Trì càng muốn phá kỷ lục.
Phá kỷ lục giành nhiều huy chương vàng nhất của vận động viên tại mùa thi Olympic, phá vỡ định kiến thiếu tế nhị của vô số quốc gia khác đối với thành tích của ngành trượt tuyết Trung Quốc, và thậm chí là – phá vỡ kỷ lục toàn thế giới.
Cô muốn cả thế giới biết rằng ở Trung Quốc cũng tồn tại nhiều vận động viên trượt tuyết tài năng lắm chứ, và họ hoàn toàn có thể chen chân vào VCK World Cup bằng thực lực, giành lấy chức vô địch.
—
Đột nhiên nghe Phó Vân Hành nhắc đến những mục tiêu thời tuổi trẻ bồng bột, Bác Mộ Trì có chút xấu hổ.
Nhưng cô vẫn lịch sự đáp lại: “Em sẽ cố gắng.”
Ngại thì ngại thật nhưng đảm bảo cô sẽ không bao giờ thay đổi mục tiêu. Dù là việc lớn hay việc nhỏ, miễn là có thể hoàn thành bằng sự chăm chỉ, hoặc kể cả là không thể đạt được bằng sự nỗ lực hết mình đi chăng nữa, cô vẫn sẽ luôn kiên trì hướng tới mục tiêu.
Không ai, không thứ gì có thể ngăn cản cô tiến về phía trước.
Phó Vân Hành nhìn vành tai đỏ bừng của cô gái, nhướng mày, khóe môi cong lên.
“Anh tin em mà.”
Anh cổ vũ.
Bình luận facebook