-
Chương 22
Ăn cơm xong, bánh ga-tô được mang lên, bánh này do một bạn cùng phòng khác của Triệu Hàng đặt.
Triệu Hàng cười, nhìn về phía Bác Mộ Trì: “Hay là anh nhường điều ước sinh nhật năm nay cho em Mộ Trì nhé.”
“Không cần, không cần ạ.”
Bác Mộ Trì vội vàng từ chối, cô cười nói: “Có điều em vẫn cảm ơn anh.”
Triệu Hàng cười tươi rói, cảm khái nói: “Thú thực thì sinh thời được nhìn thấy em ngoài đời thật còn được cùng ăn cơm với em thì ước nguyện lớn nhất của anh đã thành hiện thực rồi.”
Anh ấy thực sự yêu thích bộ môn trượt tuyết, cũng thật lòng yêu thích, tán thưởng Bác Mộ Trì.
Bác Mộ Trì cong khóe môi: “Cám ơn.”
Cô cũng nghiêm túc bày tỏ lòng cảm ơn.
Nghe hai người cảm ơn qua cảm ơn lại, Phó Vân Hành đau đầu.
Anh đề nghị: “Chụp ảnh chung đi.”
Ý anh là Bác Mộ Trì và Triệu Hàng chụp ảnh chung. Trước đây, Triệu Hàng thường hay nói nếu được gặp Bác Mộ Trì, anh ấy không chỉ muốn xin ảnh có chữ ký của cô mà còn muốn chụp ảnh chung với cô.
Đương nhiên, nếu như Bác Mộ Trì không muốn thì anh ấy cũng sẽ không giận.
Nghe vậy, mắt Triệu Hàng sáng lên. Anh ấy nhìn Bác Mộ Trì bằng ánh mắt đầy trông mong, cô đáp: “Được ạ.”
“Bọn anh cũng muốn chụp ảnh chung với em Mộ Trì.” Hai người bạn cùng phòng còn lại cũng lên tiếng.
Bác Mộ Trì: “Được ạ.”
Đây là vinh hạnh của cô.
Ngoài chụp ảnh chung từng người một với ba người bạn cùng phòng của Phó Vân Hành, Bác Mộ Trì còn chụp chung một tấm ảnh tiệc sinh nhật với cả bốn người.
Ảnh được nhân viên phục vụ chụp rất đẹp.
“Lát nữa anh gửi cho em một bản nhé.” Cô nói với Phó Vân Hành.
Phó Vân Hành “ừ” một tiếng, anh thoáng dừng lời rồi hỏi: “Chúng ta có…”
Anh còn chưa kịp nói thì Triệu Hàng đột nhiên hô: “Em Mộ Trì, nhìn bên này.”
Bác Mộ Trì và Phó Vân Hành đồng loạt quay đầu, tách một tiếng, Triệu Hàng chụp được vẻ mặt ngơ ngác của hai người.
Triệu Hàng xem ảnh, cười vang, nói: “Nói thật, đây là tấm hình sinh động nhất tối nay đấy.”
Một người bạn cùng phòng khác lại xem thử, gật đầu phụ họa: “Đúng vậy.”
Bác Mộ Trì: “...”
Phó Vân Hành: “...”
Thấy Bác Mộ Trì không nói gì, Phó Vân Hành nhíu mày: “Triệu Hàng.”
Anh nhìn anh ấy, nghiêm giọng: “Xóa tấm vừa chụp đi.”
Triệu Hàng sững sờ: “Hả?”
Phó Vân Hành bình tĩnh nói: “Trước khi chụp, cậu chưa nhận được sự đồng ý của đương sự, cậu xóa ảnh đi.”
“Tôi…” Triệu Hàng không nói nổi điều gì, lúc nhìn sang Bác Mộ Trì, anh ấy mới ý thức được hành vi này của mình không được hay. Cánh đàn ông như anh ấy và Phó Vân Hành thì không sao, album ảnh trong điện thoại của người nào cũng có ảnh xấu của đối phương, nhưng Bác Mộ Trì thì khác.
Cô là con gái, không thân thiết gì với họ.
“Xin lỗi.” Triệu Hàng biết hành vi vừa rồi của mình là thiếu tôn trọng người khác: “Để anh xóa.”
Bác Mộ Trì vội nói: “Không cần xóa.”
Cô tò mò lại xem: “Em muốn xem thử xem ảnh thế nào.”
Triệu Hàng cho cô xem.
Bác Mộ Trì nhướng nhướng mày, tự luyến nói: “Em đẹp thật đấy.”
Triệu Hàng: “Em Mộ Trì chụp thế nào cũng đều đẹp.”
“...” Bác Mộ Trì bị anh ấy chọc cười, ngẫm nghĩ rồi nói: “Chỉ có điều biểu cảm của em hơi ngốc.”
Cô trầm ngâm một lát, thương lượng với Triệu Hàng: “Ảnh này anh muốn xóa thì xóa, không xóa thì cứ giữ lại nhưng…” Bác Mộ Trì cong khóe môi, nói: “Đừng share cho người khác, nếu không, không còn ai khen em đẹp nữa.”
“Sao lại không.” Triệu Hàng phản bác, nhưng anh ấy vẫn gật đầu, trịnh trọng hứa hẹn: “Có điều em Mộ Trì cứ yên tâm, anh tuyệt đối sẽ không cho ai xem ảnh này hết, có là cha mẹ anh, anh cũng không cho xem.”
Bác Mộ Trì cười: “Hứa nhé.”
“Hứa.”
Nghe hai người hứa hẹn đầy ngây thơ, ba người còn lại đồng loạt cạn lời.
Phó Vân Hành nhìn khuôn mặt dịu dàng của Bác Mộ Trì, đôi mắt anh ánh lên đôi chút nét cười. Anh hơi dừng lại, nhắc nhở: “Ăn bánh gatô đi.”
Bánh gatô nhiều calo, Bác Mộ Trì không ăn.
Nhưng cô thèm.
Cô thích đồ ngọt.
Để ý thấy ánh mắt của cô, Phó Vân Hành hơi dừng lại, hỏi nhỏ: “Có muốn nếm thử một miếng không?”
“Không được ăn.” Ý chí của Bác Mộ Trì rất kiên định: “Nếu ăn, em sẽ không chỉ ăn một miếng.”
Phó Vân Hành dở khóc dở cười: “Chỉ nếm thử thôi mà.”
Bác Mộ Trì lắc đầu: “Không được.”
Cô cố gắng dời mắt khỏi chiếc bánh ngọt, nói nhỏ: “Mọi người mau ăn đi, em nhắm mắt làm ngơ là được.”
“...”
Phó Vân Hành cũng không thích ăn đồ ngọt, nhưng nay là sinh nhật của Triệu Hàng, mọi người đều ăn một miếng lấy lệ.
May là bánh gatô họ đặt cũng không lớn nên không đến nỗi lãng phí.
“Em Mộ Trì không ăn thật à?” Triệu Hàng nhìn về phía Bác Mộ Trì ngồi nghịch điện thoại ở bên cạnh.
Phó Vân Hành “ừ” một tiếng: “Không được ăn.”
“Ăn một miếng thôi cũng không được à?” Triệu Hàng thở dài: “Làm vận động viên khổ quá.”
Phó Vân Hành liếc nhìn người ngồi bên cạnh, cô cúi đầu, ánh sáng của màn hình điện thoại hắt lên mặt cô, tôn khuôn mặt bé bằng bàn tay của cô lên vô cùng đẹp mắt.
Lớp trang điểm của cô hôm nay hòa hợp với bộ đồ cô mặc, không theo lối phô trương sắc đẹp, trái lại có nét dịu dàng của thiếu nữ, trông rất giống một cô em gái nhà bên. Nhưng Phó Vân Hành biết, thực ra cô có thể theo bất kỳ phong cách nào, phong cách nào cô cũng thích thử nghiệm. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Thấy cô mím môi, Phó Vân Hành hơi ngẩn người, anh cầm thìa ăn bánh chấm nhẹ vào lớp kem rồi đưa nó tới gần cô.
“Đâu Đâu.” Anh gọi khẽ, nghe không rõ lắm giữa tiếng trò chuyện trong phòng ăn riêng, nhưng Bác Mộ Trì lại cảm thấy nó dịu dàng khó tả.
Cô bất giác ngẩng đầu, bờ môi quẹt qua một thứ lành lạnh.
Bác Mộ Trì sững sờ, kinh ngạc nhìn Phó Vân Hành.
Hai người mắt nhìn mắt một hồi, cuối cùng cô nhìn xuống chiếc thìa trong tay anh, bất giác chùi khóe môi: “Em… Anh…”
Phó Vân Hành thấy cô vội vã cuống cuồng, anh hỏi khẽ: “Sao?”
“Vừa rồi em quệt phải thìa kem của anh à?” Bác Mộ Trì căng thẳng hỏi: “Anh rút hộ em tờ khăn giấy với.”
Cô muốn chùi.
Phó Vân Hành “ừ” một tiếng, hơi mất tự nhiên nhìn kem trắng trên cánh môi đỏ hồng của cô.
“Chỉ có một tí thôi.” Anh nói: “Em nhấp môi một cái là hết.”
Trong bánh kem không có thứ gì có chất kích thích, ít nhất là với bánh kem người bình thường mua, trừ phi có ai đó có ác ý tặng bánh kem cho Bác Mộ Trì thì không biết hàm lượng các chất trong nguyên liệu làm bánh như thế nào. Phó Vân Hành biết rõ chiếc bánh kem hôm nay, Bác Mộ Trì có thể nếm một miếng cho đỡ thèm.
Nghe Phó Vân Hành nói vậy, Bác Mộ Trì lung lay.
Cô ngước mắt nhìn anh, chần chừ hỏi: “Thật ạ?”
Phó Vân Hành ừ một tiếng: “Chỉ có một tí thôi.”
Sợ Bác Mộ Trì thấy áp lực, Phó Vân Hành thản nhiên nói: “Đây là do em không may quệt phải, không phải em muốn ăn.”
“...”
Im lặng một hồi.
Bác Mộ Trì cẩn thận từng li từng tí thè lưỡi ra, khi sắp chạm vào kem rồi, cô lại rụt về.
“Thôi, anh cứ lấy khăn giấy cho em đi.” Cô nhìn Phó Vân Hành: “Mỗi năm em chỉ được ăn bánh kem một lần, em muốn giữ gìn cơ hội quý giá này cho bánh sinh nhật của mình.”
Đlau sạch kem ở môi xong, Bác Mộ Trì ngẩng mặt lên nhìn anh: “Hết chưa ạ?”
Lúc cô lau kem, tiện tay lau luôn phần lớn son.
Phó Vân Hành cúi đầu nhìn cánh môi đỏ hồng căng mọng của cô, yết hầu của anh trượt nhẹ.
“Vẫn còn một chút.”
Bác Mộ Trì ngẩn người: “Ở đâu?”
Hôm nay cô không đem theo gương, cô cũng không muốn đi nhà vệ sinh mà không đeo khẩu trang, cô sợ bị người khác nhận ra.
Phó Vân Hành nhìn vẻ ngẩn người ngốc nghếch của cô, ánh mắt anh trở nên sâu thẳm, anh khom nhẹ người xuống.
Hàng mi của Bác Mộ Trì chợt chớp chớp.
Ngón tay của Phó Vân Hành có kén, hẳn là do đi tập gym, ngón tay anh không mềm như tưởng tượng. Lúc ngón tay quệt qua môi cô, Bác Mộ Trì không chỉ nghe thấy tiếng anh hít thở phả vào má mình mà còn nghe thấy tiếng tim đập của cả anh và cô.
Hai người ở rất gần nhau.
Gần đến mức trái tim bất giác hòa nhịp.
Trong khi họ không hề hay biết, trái tim dường như đã tự kết bạn với nhau, để tthôi không còn cô đơn.
-
Lúc rời khỏi nhà hàng, tai Bác Mộ Trì vẫn còn đỏ.
Cô không tô lại son môi, đeo khẩu trang lên, leo lên xe của Phó Vân Hành.
Hai người bạn cùng phòng còn lại cũng không đi xe tới nên đương nhiên cả năm người phải cùng chen chúc trên một chiếc xe.
Không có gì bất ngờ khi Bác Mộ Trì được xếp chỗ ngồi ở ghế lái phụ, ba chàng trai ngồi ở hàng ghế sau. May là chiếc xe này của Phó Vân Hành không phải dòng xe gia đình cỡ nhỏ nên họ ngồi không đến mức quá chật.
Bọn Triệu Hàng muốn đi bar chơi tiếp, Bác Mộ Trì không được uống rượu, cô không định đi theo.
Phó Vân Hành ngẫm nghĩ một lát, anh hỏi ý cô: “Anh chở mọi người tới bar trước rồi chở em về chỗ Trần Tinh Lạc nhé?”
“Em có thể tự bắt xe về.” Bác Mộ Trì nói: “Anh đi chơi với mọi người đi.”
Nghe vậy, Phó Vân Hành hờ hững liếc cô một cái: “Hay em muốn anh đưa em về chỗ Trần Tinh Lạc trước?”
“...”
Bác Mộ Trì cảm thấy hai phương án của câu hỏi lựa chọn này không có gì khác nhau.
Cô không nói gì, cô biết Phó Vân Hành sẽ không yên tâm để cô bắt xe về một mình, cô ấm giọng trả lời: “Phương án đầu ạ.”
Phó Vân Hành gật đầu.
Đưa ba người nhóm Triệu Hàng tới bar xong, Bác Mộ Trì chào tạm biệt họ, hẹn khi khác có thời gian lại đi ăn với nhau, sau đó cô về cùng với Phó Vân Hành.
Trong xe bớt đi ba người bỗng trở nên yên tĩnh hơn nhiều.
Không hiểu sao Bác Mộ Trì lại thấy hơi mất tự nhiên.
Cô tập trung nhìn người lái xe ngồi bên cạnh, đưa mắt dịch lên trên một chút, ngắm góc nghiêng điển trai của anh.
Ánh đèn đường lúc sáng lúc tối lướt qua cửa sổ xe, hắt ánh sáng mờ vào trong xe, khiến khuôn mặt anh trở nên lập thể, sắc nét hơn.
Ma xui quỷ khiến, Bác Mộ Trì nhớ lại khoảnh khắc anh lau môi cho cô trong phòng ăn riêng.
Nghĩ đến đây, cô bất giác muốn chạm tay vào nơi anh đã chạm vào, cô cứ có cảm giác chỗ đó rất nóng, đang nóng hơn thêm.
Cô mới giơ tay lên thì Phó Vân Hành chợt quay qua nhìn cô: “Em thích Triệu Hàng lắm à?”
“...”
Bác Mộ Trì bỗng hoàn hồn, bàn tay cứng đờ giơ lên vuốt tóc, “ừ” một tiếng rồi nói: “Anh ấy rất đáng yêu.”
Phó Vân Hành nhíu mày: “Đáng yêu?”
“Đúng.” Bác Mộ Trì liếc anh: “Chẳng lẽ anh không thấy vậy sao?”
Phó Vân Hành im lặng không nói gì một hồi: “Anh nghĩ không có người đàn ông nào thích được người khác khen là đáng yêu đâu.”
Bác Mộ Trì nghẹn lời mất một lúc, không còn gì để nói: “Đó là do bọn anh không bắt kịp trào lưu.”
Cô nghiêm túc cho anh hay: “Đáng yêu là từ xịn nhất dùng để miêu tả một người.”
Phó Vân Hành quả thực không bắt kịp trào lưu, cũng không biết điều này.
Anh gật đầu: “Biết rồi.”
“?”
Bác Mộ Trì thấy anh không phản bác lại cô lại đâm ra không quen.
Cô nhìn anh đầy hoài nghi, ánh mắt có ý dò xét.
Đèn đằng trước chuyển sang màu xanh, Phó Vân Hành nhấn ga, hờ hững hỏi: “Sao thế?”
“Không có gì.” Bác Mộ Trì quay đầu nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Các anh có hay đi bar không?”
“Không.”
Thường ngày, bọn Phó Vân Hành rất bận, hơn nữa cũng sợ có tình huống đột xuất nên không đi bar, dù có đi cũng không uống rượu.
Hôm nay là sinh nhật của Triệu Hàng, hơn nữa mai là cuối tuần, mọi người đều được nghỉ nên mới đi tiếp tăng hai.
Bác Mộ Trì “dạ” một tiếng, không nói gì nữa.
-
Chẳng bao lâu sau, xe dừng lại trước cửa tiểu khu của Trần Tinh Lạc.
Bác Mộ Trì mở cửa xe, quay đầu lại nhìn Phó Vân Hành: “Vậy em vào đây.” Cô thoáng dừng lời rồi nói thêm một câu: “Anh... Uống ít một chút, chú ý an toàn.”
Phó Vân Hành xuống xe cùng với cô, gật đầu một cái, nói: “Đi thôi.”
“Hả?” Bác Mộ Trì sửng sốt: “Đi đâu?”
Phó Vân Hành liếc cô: “Tiểu khu.”
“...”
Bác Mộ Trì lấy làm khó hiểu nhìn bóng lưng đi về phía trước của anh.
Cô thắc mắc hỏi người bên cạnh: “Anh không đi bar với bọn Triệu Hàng à?”
Phó Vân Hành nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cô, nói với vẻ bất đắc dĩ: “Lát nữa đi.”
Bác Mộ Trì ngẩn người, đầu óc chợt thông minh ra: “Dạ.”
Cô hiểu ý của Phó Vân Hành rồi, anh muốn đưa cô về tận cửa nhà Trần Tinh Lạc.
Tiểu khu này của họ rất rộng, căn của Trần Tinh Lạc nằm ở tòa nhà đẹp nhất, khá gần hồ, mở cửa sổ sát đất ra là thấy hồ nước gần ngay trước mặt, có thể ngắm cảnh đường phố tuyệt đẹp về đêm. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Đây là một nơi ở giúp tâm trạng con người thư thái mỗi ngày.
Bác Mộ Trì và Phó Vân Hành đi song hành với nhau một đoạn ngắn, cô ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn không nhịn nổi, nói: “An ninh ở tiểu khu này khá tốt.”
Phó Vân Hành: “Ừm.”
Anh ninh tốt nên cha mẹ họ mới yên tâm mua nhà cho họ ở đây.
Bác Mộ Trì nghẹn lời, thầm nghĩ, thôi vậy, Phó Vân Hành không đưa mình về tới tận cửa nhà thì chắc chắn anh sẽ không chịu thôi.
Bỗng dưng, cô nhớ lại một số chuyện hồi nhỏ.
Phó Vân Hành chính là người như vậy, tính cách anh lạnh nhạt nhưng lịch sự, chu đáo. Bác Mộ Trì nhỏ hơn anh hai tuổi, hồi cô học nhà trẻ, anh đều đưa đón cô mỗi ngày.
Đưa đón ở đây ý là sau khi được cha mẹ chở tới cổng trường, anh sẽ đích thân đưa cô vào lớp, thậm chí đợi cô ngồi vào chỗ rồi mới yên tâm đi khỏi. Hằng ngày tan học, anh đều dặn Bác Mộ Trì ở lại lớp chờ anh, không được chạy lung tung, anh sẽ tới đón cô.
Bác Mộ Trì thất thần nghĩ, thực ra hình như Phó Vân Hành luôn tốt với cô. Giống như lời Trình Vãn Chanh nói hôm ấy, anh đối xử tốt với cô hơn tốt với những người khác.
Cho dù không liên lạc gì với nhau lâu như vậy nhưng chỉ cần cô đòi, anh luôn đồng ý. Mặc dù trông có vẻ như không hề tự nguyện nhưng anh vẫn làm theo ý cô.
Bỗng dưng, cánh tay bị kéo lại.
Bác Mộ Trì chưa kịp hiểu có chuyện gì thì bên tai vang lên tiếng anh quát khẽ: “Nhìn đường.”
“...”
Bác Mộ Trì ngẩn người, lúc này cô mới nhận ra trong lúc thất thần, cô suýt chút nữa đã va phải thân cây.
“Dạ.” Cô ngượng ngùng: “Em không để ý.”
Phó Vân Hành liếc nhìn, thấy vẻ mặt cô ngơ ngác: “Đang nghĩ gì vậy?”
“Có nghĩ gì đâu.” Bác Mộ Trì tự dưng chột dạ, cô không thể nói cho anh biết cô đang nghĩ tới chuyện của anh và em hồi nhỏ được.
Phó Vân Hành: “...”
Thấy cô không định nói, Phó Vân Hành cũng không gặng hỏi.
Hai người yên lặng đi tới tận cửa nhà Trần Tinh Lạc, Trần Tinh Lạc vẫn đang tăng ca ở công ty, chưa về.
“Em ở nhà một mình có sợ không?” Phó Vân Hành nhìn phòng khách vắng vẻ, quay qua hỏi cô.
“Không ạ.” Bác Mộ Trì dở khóc dở cười: “Em có phải trẻ con đâu.”
Cô ngước mắt nhìn về phía Phó Vân Hành, ánh mắt trong veo: “Anh mau đi bar đi, đừng để bọn Triệu Hàng chờ lâu.”
Phó Vân Hành chăm chú nhìn cô giây lát đến khi chắc chắn rằng cô thực sự có thể ở một mình, anh mới chịu đi.
“Có việc gì thì gọi cho bọn anh.” Bọn anh mà anh nói tới bao gồm cả những người bạn thân chơi từ nhỏ khác.
Bác Mộ Trì gật đầu: “Em biết rồi.”
Sau khi Phó Vân Hành đi, căn phòng quả thực yên tĩnh đáng sợ.
Bác Mộ Trì lười biếng nằm trên sô pha, xoa xoa chiếc bụng ăn quá no, lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Trần Tinh Lạc, hỏi xem mấy giờ cô ấy về.
Trần Tinh Lạc nhắn lại rất nhanh: “Chắc phải mười hai giờ, lát nữa chị còn phải qua quán bar gặp một nhà đầu tư.”
Bác Mộ Trì: “Muộn vậy rồi mà còn qua quán bar gặp nhà đầu tư sao ạ? Có phải hơi thiếu an toàn không?”
Trần Tinh Lạc: “Chắc không sao đâu, chị quen chủ quán bar đó, đảm bảo an toàn.”
Bác Mộ Trì: “Vâng, vậy chị tới đó thì gửi vị trí cho em để em yên tâm nhé.”
Trần Tinh Lạc: “Được, em đi nghỉ sớm đi.”
Bác Mộ Trì nhắn lại meme hình một bé gái ngoan ngoãn gật đầu.
Triệu Hàng cười, nhìn về phía Bác Mộ Trì: “Hay là anh nhường điều ước sinh nhật năm nay cho em Mộ Trì nhé.”
“Không cần, không cần ạ.”
Bác Mộ Trì vội vàng từ chối, cô cười nói: “Có điều em vẫn cảm ơn anh.”
Triệu Hàng cười tươi rói, cảm khái nói: “Thú thực thì sinh thời được nhìn thấy em ngoài đời thật còn được cùng ăn cơm với em thì ước nguyện lớn nhất của anh đã thành hiện thực rồi.”
Anh ấy thực sự yêu thích bộ môn trượt tuyết, cũng thật lòng yêu thích, tán thưởng Bác Mộ Trì.
Bác Mộ Trì cong khóe môi: “Cám ơn.”
Cô cũng nghiêm túc bày tỏ lòng cảm ơn.
Nghe hai người cảm ơn qua cảm ơn lại, Phó Vân Hành đau đầu.
Anh đề nghị: “Chụp ảnh chung đi.”
Ý anh là Bác Mộ Trì và Triệu Hàng chụp ảnh chung. Trước đây, Triệu Hàng thường hay nói nếu được gặp Bác Mộ Trì, anh ấy không chỉ muốn xin ảnh có chữ ký của cô mà còn muốn chụp ảnh chung với cô.
Đương nhiên, nếu như Bác Mộ Trì không muốn thì anh ấy cũng sẽ không giận.
Nghe vậy, mắt Triệu Hàng sáng lên. Anh ấy nhìn Bác Mộ Trì bằng ánh mắt đầy trông mong, cô đáp: “Được ạ.”
“Bọn anh cũng muốn chụp ảnh chung với em Mộ Trì.” Hai người bạn cùng phòng còn lại cũng lên tiếng.
Bác Mộ Trì: “Được ạ.”
Đây là vinh hạnh của cô.
Ngoài chụp ảnh chung từng người một với ba người bạn cùng phòng của Phó Vân Hành, Bác Mộ Trì còn chụp chung một tấm ảnh tiệc sinh nhật với cả bốn người.
Ảnh được nhân viên phục vụ chụp rất đẹp.
“Lát nữa anh gửi cho em một bản nhé.” Cô nói với Phó Vân Hành.
Phó Vân Hành “ừ” một tiếng, anh thoáng dừng lời rồi hỏi: “Chúng ta có…”
Anh còn chưa kịp nói thì Triệu Hàng đột nhiên hô: “Em Mộ Trì, nhìn bên này.”
Bác Mộ Trì và Phó Vân Hành đồng loạt quay đầu, tách một tiếng, Triệu Hàng chụp được vẻ mặt ngơ ngác của hai người.
Triệu Hàng xem ảnh, cười vang, nói: “Nói thật, đây là tấm hình sinh động nhất tối nay đấy.”
Một người bạn cùng phòng khác lại xem thử, gật đầu phụ họa: “Đúng vậy.”
Bác Mộ Trì: “...”
Phó Vân Hành: “...”
Thấy Bác Mộ Trì không nói gì, Phó Vân Hành nhíu mày: “Triệu Hàng.”
Anh nhìn anh ấy, nghiêm giọng: “Xóa tấm vừa chụp đi.”
Triệu Hàng sững sờ: “Hả?”
Phó Vân Hành bình tĩnh nói: “Trước khi chụp, cậu chưa nhận được sự đồng ý của đương sự, cậu xóa ảnh đi.”
“Tôi…” Triệu Hàng không nói nổi điều gì, lúc nhìn sang Bác Mộ Trì, anh ấy mới ý thức được hành vi này của mình không được hay. Cánh đàn ông như anh ấy và Phó Vân Hành thì không sao, album ảnh trong điện thoại của người nào cũng có ảnh xấu của đối phương, nhưng Bác Mộ Trì thì khác.
Cô là con gái, không thân thiết gì với họ.
“Xin lỗi.” Triệu Hàng biết hành vi vừa rồi của mình là thiếu tôn trọng người khác: “Để anh xóa.”
Bác Mộ Trì vội nói: “Không cần xóa.”
Cô tò mò lại xem: “Em muốn xem thử xem ảnh thế nào.”
Triệu Hàng cho cô xem.
Bác Mộ Trì nhướng nhướng mày, tự luyến nói: “Em đẹp thật đấy.”
Triệu Hàng: “Em Mộ Trì chụp thế nào cũng đều đẹp.”
“...” Bác Mộ Trì bị anh ấy chọc cười, ngẫm nghĩ rồi nói: “Chỉ có điều biểu cảm của em hơi ngốc.”
Cô trầm ngâm một lát, thương lượng với Triệu Hàng: “Ảnh này anh muốn xóa thì xóa, không xóa thì cứ giữ lại nhưng…” Bác Mộ Trì cong khóe môi, nói: “Đừng share cho người khác, nếu không, không còn ai khen em đẹp nữa.”
“Sao lại không.” Triệu Hàng phản bác, nhưng anh ấy vẫn gật đầu, trịnh trọng hứa hẹn: “Có điều em Mộ Trì cứ yên tâm, anh tuyệt đối sẽ không cho ai xem ảnh này hết, có là cha mẹ anh, anh cũng không cho xem.”
Bác Mộ Trì cười: “Hứa nhé.”
“Hứa.”
Nghe hai người hứa hẹn đầy ngây thơ, ba người còn lại đồng loạt cạn lời.
Phó Vân Hành nhìn khuôn mặt dịu dàng của Bác Mộ Trì, đôi mắt anh ánh lên đôi chút nét cười. Anh hơi dừng lại, nhắc nhở: “Ăn bánh gatô đi.”
Bánh gatô nhiều calo, Bác Mộ Trì không ăn.
Nhưng cô thèm.
Cô thích đồ ngọt.
Để ý thấy ánh mắt của cô, Phó Vân Hành hơi dừng lại, hỏi nhỏ: “Có muốn nếm thử một miếng không?”
“Không được ăn.” Ý chí của Bác Mộ Trì rất kiên định: “Nếu ăn, em sẽ không chỉ ăn một miếng.”
Phó Vân Hành dở khóc dở cười: “Chỉ nếm thử thôi mà.”
Bác Mộ Trì lắc đầu: “Không được.”
Cô cố gắng dời mắt khỏi chiếc bánh ngọt, nói nhỏ: “Mọi người mau ăn đi, em nhắm mắt làm ngơ là được.”
“...”
Phó Vân Hành cũng không thích ăn đồ ngọt, nhưng nay là sinh nhật của Triệu Hàng, mọi người đều ăn một miếng lấy lệ.
May là bánh gatô họ đặt cũng không lớn nên không đến nỗi lãng phí.
“Em Mộ Trì không ăn thật à?” Triệu Hàng nhìn về phía Bác Mộ Trì ngồi nghịch điện thoại ở bên cạnh.
Phó Vân Hành “ừ” một tiếng: “Không được ăn.”
“Ăn một miếng thôi cũng không được à?” Triệu Hàng thở dài: “Làm vận động viên khổ quá.”
Phó Vân Hành liếc nhìn người ngồi bên cạnh, cô cúi đầu, ánh sáng của màn hình điện thoại hắt lên mặt cô, tôn khuôn mặt bé bằng bàn tay của cô lên vô cùng đẹp mắt.
Lớp trang điểm của cô hôm nay hòa hợp với bộ đồ cô mặc, không theo lối phô trương sắc đẹp, trái lại có nét dịu dàng của thiếu nữ, trông rất giống một cô em gái nhà bên. Nhưng Phó Vân Hành biết, thực ra cô có thể theo bất kỳ phong cách nào, phong cách nào cô cũng thích thử nghiệm. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Thấy cô mím môi, Phó Vân Hành hơi ngẩn người, anh cầm thìa ăn bánh chấm nhẹ vào lớp kem rồi đưa nó tới gần cô.
“Đâu Đâu.” Anh gọi khẽ, nghe không rõ lắm giữa tiếng trò chuyện trong phòng ăn riêng, nhưng Bác Mộ Trì lại cảm thấy nó dịu dàng khó tả.
Cô bất giác ngẩng đầu, bờ môi quẹt qua một thứ lành lạnh.
Bác Mộ Trì sững sờ, kinh ngạc nhìn Phó Vân Hành.
Hai người mắt nhìn mắt một hồi, cuối cùng cô nhìn xuống chiếc thìa trong tay anh, bất giác chùi khóe môi: “Em… Anh…”
Phó Vân Hành thấy cô vội vã cuống cuồng, anh hỏi khẽ: “Sao?”
“Vừa rồi em quệt phải thìa kem của anh à?” Bác Mộ Trì căng thẳng hỏi: “Anh rút hộ em tờ khăn giấy với.”
Cô muốn chùi.
Phó Vân Hành “ừ” một tiếng, hơi mất tự nhiên nhìn kem trắng trên cánh môi đỏ hồng của cô.
“Chỉ có một tí thôi.” Anh nói: “Em nhấp môi một cái là hết.”
Trong bánh kem không có thứ gì có chất kích thích, ít nhất là với bánh kem người bình thường mua, trừ phi có ai đó có ác ý tặng bánh kem cho Bác Mộ Trì thì không biết hàm lượng các chất trong nguyên liệu làm bánh như thế nào. Phó Vân Hành biết rõ chiếc bánh kem hôm nay, Bác Mộ Trì có thể nếm một miếng cho đỡ thèm.
Nghe Phó Vân Hành nói vậy, Bác Mộ Trì lung lay.
Cô ngước mắt nhìn anh, chần chừ hỏi: “Thật ạ?”
Phó Vân Hành ừ một tiếng: “Chỉ có một tí thôi.”
Sợ Bác Mộ Trì thấy áp lực, Phó Vân Hành thản nhiên nói: “Đây là do em không may quệt phải, không phải em muốn ăn.”
“...”
Im lặng một hồi.
Bác Mộ Trì cẩn thận từng li từng tí thè lưỡi ra, khi sắp chạm vào kem rồi, cô lại rụt về.
“Thôi, anh cứ lấy khăn giấy cho em đi.” Cô nhìn Phó Vân Hành: “Mỗi năm em chỉ được ăn bánh kem một lần, em muốn giữ gìn cơ hội quý giá này cho bánh sinh nhật của mình.”
Đlau sạch kem ở môi xong, Bác Mộ Trì ngẩng mặt lên nhìn anh: “Hết chưa ạ?”
Lúc cô lau kem, tiện tay lau luôn phần lớn son.
Phó Vân Hành cúi đầu nhìn cánh môi đỏ hồng căng mọng của cô, yết hầu của anh trượt nhẹ.
“Vẫn còn một chút.”
Bác Mộ Trì ngẩn người: “Ở đâu?”
Hôm nay cô không đem theo gương, cô cũng không muốn đi nhà vệ sinh mà không đeo khẩu trang, cô sợ bị người khác nhận ra.
Phó Vân Hành nhìn vẻ ngẩn người ngốc nghếch của cô, ánh mắt anh trở nên sâu thẳm, anh khom nhẹ người xuống.
Hàng mi của Bác Mộ Trì chợt chớp chớp.
Ngón tay của Phó Vân Hành có kén, hẳn là do đi tập gym, ngón tay anh không mềm như tưởng tượng. Lúc ngón tay quệt qua môi cô, Bác Mộ Trì không chỉ nghe thấy tiếng anh hít thở phả vào má mình mà còn nghe thấy tiếng tim đập của cả anh và cô.
Hai người ở rất gần nhau.
Gần đến mức trái tim bất giác hòa nhịp.
Trong khi họ không hề hay biết, trái tim dường như đã tự kết bạn với nhau, để tthôi không còn cô đơn.
-
Lúc rời khỏi nhà hàng, tai Bác Mộ Trì vẫn còn đỏ.
Cô không tô lại son môi, đeo khẩu trang lên, leo lên xe của Phó Vân Hành.
Hai người bạn cùng phòng còn lại cũng không đi xe tới nên đương nhiên cả năm người phải cùng chen chúc trên một chiếc xe.
Không có gì bất ngờ khi Bác Mộ Trì được xếp chỗ ngồi ở ghế lái phụ, ba chàng trai ngồi ở hàng ghế sau. May là chiếc xe này của Phó Vân Hành không phải dòng xe gia đình cỡ nhỏ nên họ ngồi không đến mức quá chật.
Bọn Triệu Hàng muốn đi bar chơi tiếp, Bác Mộ Trì không được uống rượu, cô không định đi theo.
Phó Vân Hành ngẫm nghĩ một lát, anh hỏi ý cô: “Anh chở mọi người tới bar trước rồi chở em về chỗ Trần Tinh Lạc nhé?”
“Em có thể tự bắt xe về.” Bác Mộ Trì nói: “Anh đi chơi với mọi người đi.”
Nghe vậy, Phó Vân Hành hờ hững liếc cô một cái: “Hay em muốn anh đưa em về chỗ Trần Tinh Lạc trước?”
“...”
Bác Mộ Trì cảm thấy hai phương án của câu hỏi lựa chọn này không có gì khác nhau.
Cô không nói gì, cô biết Phó Vân Hành sẽ không yên tâm để cô bắt xe về một mình, cô ấm giọng trả lời: “Phương án đầu ạ.”
Phó Vân Hành gật đầu.
Đưa ba người nhóm Triệu Hàng tới bar xong, Bác Mộ Trì chào tạm biệt họ, hẹn khi khác có thời gian lại đi ăn với nhau, sau đó cô về cùng với Phó Vân Hành.
Trong xe bớt đi ba người bỗng trở nên yên tĩnh hơn nhiều.
Không hiểu sao Bác Mộ Trì lại thấy hơi mất tự nhiên.
Cô tập trung nhìn người lái xe ngồi bên cạnh, đưa mắt dịch lên trên một chút, ngắm góc nghiêng điển trai của anh.
Ánh đèn đường lúc sáng lúc tối lướt qua cửa sổ xe, hắt ánh sáng mờ vào trong xe, khiến khuôn mặt anh trở nên lập thể, sắc nét hơn.
Ma xui quỷ khiến, Bác Mộ Trì nhớ lại khoảnh khắc anh lau môi cho cô trong phòng ăn riêng.
Nghĩ đến đây, cô bất giác muốn chạm tay vào nơi anh đã chạm vào, cô cứ có cảm giác chỗ đó rất nóng, đang nóng hơn thêm.
Cô mới giơ tay lên thì Phó Vân Hành chợt quay qua nhìn cô: “Em thích Triệu Hàng lắm à?”
“...”
Bác Mộ Trì bỗng hoàn hồn, bàn tay cứng đờ giơ lên vuốt tóc, “ừ” một tiếng rồi nói: “Anh ấy rất đáng yêu.”
Phó Vân Hành nhíu mày: “Đáng yêu?”
“Đúng.” Bác Mộ Trì liếc anh: “Chẳng lẽ anh không thấy vậy sao?”
Phó Vân Hành im lặng không nói gì một hồi: “Anh nghĩ không có người đàn ông nào thích được người khác khen là đáng yêu đâu.”
Bác Mộ Trì nghẹn lời mất một lúc, không còn gì để nói: “Đó là do bọn anh không bắt kịp trào lưu.”
Cô nghiêm túc cho anh hay: “Đáng yêu là từ xịn nhất dùng để miêu tả một người.”
Phó Vân Hành quả thực không bắt kịp trào lưu, cũng không biết điều này.
Anh gật đầu: “Biết rồi.”
“?”
Bác Mộ Trì thấy anh không phản bác lại cô lại đâm ra không quen.
Cô nhìn anh đầy hoài nghi, ánh mắt có ý dò xét.
Đèn đằng trước chuyển sang màu xanh, Phó Vân Hành nhấn ga, hờ hững hỏi: “Sao thế?”
“Không có gì.” Bác Mộ Trì quay đầu nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Các anh có hay đi bar không?”
“Không.”
Thường ngày, bọn Phó Vân Hành rất bận, hơn nữa cũng sợ có tình huống đột xuất nên không đi bar, dù có đi cũng không uống rượu.
Hôm nay là sinh nhật của Triệu Hàng, hơn nữa mai là cuối tuần, mọi người đều được nghỉ nên mới đi tiếp tăng hai.
Bác Mộ Trì “dạ” một tiếng, không nói gì nữa.
-
Chẳng bao lâu sau, xe dừng lại trước cửa tiểu khu của Trần Tinh Lạc.
Bác Mộ Trì mở cửa xe, quay đầu lại nhìn Phó Vân Hành: “Vậy em vào đây.” Cô thoáng dừng lời rồi nói thêm một câu: “Anh... Uống ít một chút, chú ý an toàn.”
Phó Vân Hành xuống xe cùng với cô, gật đầu một cái, nói: “Đi thôi.”
“Hả?” Bác Mộ Trì sửng sốt: “Đi đâu?”
Phó Vân Hành liếc cô: “Tiểu khu.”
“...”
Bác Mộ Trì lấy làm khó hiểu nhìn bóng lưng đi về phía trước của anh.
Cô thắc mắc hỏi người bên cạnh: “Anh không đi bar với bọn Triệu Hàng à?”
Phó Vân Hành nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cô, nói với vẻ bất đắc dĩ: “Lát nữa đi.”
Bác Mộ Trì ngẩn người, đầu óc chợt thông minh ra: “Dạ.”
Cô hiểu ý của Phó Vân Hành rồi, anh muốn đưa cô về tận cửa nhà Trần Tinh Lạc.
Tiểu khu này của họ rất rộng, căn của Trần Tinh Lạc nằm ở tòa nhà đẹp nhất, khá gần hồ, mở cửa sổ sát đất ra là thấy hồ nước gần ngay trước mặt, có thể ngắm cảnh đường phố tuyệt đẹp về đêm. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Đây là một nơi ở giúp tâm trạng con người thư thái mỗi ngày.
Bác Mộ Trì và Phó Vân Hành đi song hành với nhau một đoạn ngắn, cô ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn không nhịn nổi, nói: “An ninh ở tiểu khu này khá tốt.”
Phó Vân Hành: “Ừm.”
Anh ninh tốt nên cha mẹ họ mới yên tâm mua nhà cho họ ở đây.
Bác Mộ Trì nghẹn lời, thầm nghĩ, thôi vậy, Phó Vân Hành không đưa mình về tới tận cửa nhà thì chắc chắn anh sẽ không chịu thôi.
Bỗng dưng, cô nhớ lại một số chuyện hồi nhỏ.
Phó Vân Hành chính là người như vậy, tính cách anh lạnh nhạt nhưng lịch sự, chu đáo. Bác Mộ Trì nhỏ hơn anh hai tuổi, hồi cô học nhà trẻ, anh đều đưa đón cô mỗi ngày.
Đưa đón ở đây ý là sau khi được cha mẹ chở tới cổng trường, anh sẽ đích thân đưa cô vào lớp, thậm chí đợi cô ngồi vào chỗ rồi mới yên tâm đi khỏi. Hằng ngày tan học, anh đều dặn Bác Mộ Trì ở lại lớp chờ anh, không được chạy lung tung, anh sẽ tới đón cô.
Bác Mộ Trì thất thần nghĩ, thực ra hình như Phó Vân Hành luôn tốt với cô. Giống như lời Trình Vãn Chanh nói hôm ấy, anh đối xử tốt với cô hơn tốt với những người khác.
Cho dù không liên lạc gì với nhau lâu như vậy nhưng chỉ cần cô đòi, anh luôn đồng ý. Mặc dù trông có vẻ như không hề tự nguyện nhưng anh vẫn làm theo ý cô.
Bỗng dưng, cánh tay bị kéo lại.
Bác Mộ Trì chưa kịp hiểu có chuyện gì thì bên tai vang lên tiếng anh quát khẽ: “Nhìn đường.”
“...”
Bác Mộ Trì ngẩn người, lúc này cô mới nhận ra trong lúc thất thần, cô suýt chút nữa đã va phải thân cây.
“Dạ.” Cô ngượng ngùng: “Em không để ý.”
Phó Vân Hành liếc nhìn, thấy vẻ mặt cô ngơ ngác: “Đang nghĩ gì vậy?”
“Có nghĩ gì đâu.” Bác Mộ Trì tự dưng chột dạ, cô không thể nói cho anh biết cô đang nghĩ tới chuyện của anh và em hồi nhỏ được.
Phó Vân Hành: “...”
Thấy cô không định nói, Phó Vân Hành cũng không gặng hỏi.
Hai người yên lặng đi tới tận cửa nhà Trần Tinh Lạc, Trần Tinh Lạc vẫn đang tăng ca ở công ty, chưa về.
“Em ở nhà một mình có sợ không?” Phó Vân Hành nhìn phòng khách vắng vẻ, quay qua hỏi cô.
“Không ạ.” Bác Mộ Trì dở khóc dở cười: “Em có phải trẻ con đâu.”
Cô ngước mắt nhìn về phía Phó Vân Hành, ánh mắt trong veo: “Anh mau đi bar đi, đừng để bọn Triệu Hàng chờ lâu.”
Phó Vân Hành chăm chú nhìn cô giây lát đến khi chắc chắn rằng cô thực sự có thể ở một mình, anh mới chịu đi.
“Có việc gì thì gọi cho bọn anh.” Bọn anh mà anh nói tới bao gồm cả những người bạn thân chơi từ nhỏ khác.
Bác Mộ Trì gật đầu: “Em biết rồi.”
Sau khi Phó Vân Hành đi, căn phòng quả thực yên tĩnh đáng sợ.
Bác Mộ Trì lười biếng nằm trên sô pha, xoa xoa chiếc bụng ăn quá no, lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Trần Tinh Lạc, hỏi xem mấy giờ cô ấy về.
Trần Tinh Lạc nhắn lại rất nhanh: “Chắc phải mười hai giờ, lát nữa chị còn phải qua quán bar gặp một nhà đầu tư.”
Bác Mộ Trì: “Muộn vậy rồi mà còn qua quán bar gặp nhà đầu tư sao ạ? Có phải hơi thiếu an toàn không?”
Trần Tinh Lạc: “Chắc không sao đâu, chị quen chủ quán bar đó, đảm bảo an toàn.”
Bác Mộ Trì: “Vâng, vậy chị tới đó thì gửi vị trí cho em để em yên tâm nhé.”
Trần Tinh Lạc: “Được, em đi nghỉ sớm đi.”
Bác Mộ Trì nhắn lại meme hình một bé gái ngoan ngoãn gật đầu.
Bình luận facebook