-
Chương 33
Thực ra hàng ngày Bác Mộ Trì cũng không có thói quen đeo trang sức.
Cô thích mua, nhưng bởi vì nghề nghiệp, số lần đeo cũng không nhiều, thỉnh thoảng ra ngoài chơi mới đeo.
Đột nhiên bị Phó Vân Hành hỏi như vậy, Bác Mộ Trì ngơ ra một lát, suy nghĩ nảy ra đầu tiên trong đầu là... Có phải cái người này đã nhận ra "chuyện xấu" mà bản thân cố ý làm lần trước không.
Nhưng nghĩ lại, cô lại cảm thấy không đến mức như thế.
Lần trước cô ra ngoài đón Trần Tinh Lạc, lý do đeo cái dây chuyền ấy là bởi vì đang thử. Bác Mộ Trì đã muốn sợi dây chuyền từ rất lâu, ở trong nước mãi vẫn chưa mua được, sau Trì Lục nhờ người đem từ nước ngoài về.
Lúc cô thu dọn hành lý bên này của Trần Tinh Lạc, cũng tiện thể nhét vào vali luôn.
Tối đó tắm rửa xong xuôi, đợi Trần Tinh Lạc thật sự quá buồn chán, Bác Mộ Trì mới có hứng thú thử sợi dây chuyền và quần áo.
Thế nên lúc ra ngoài đón chị ấy đã quên tháo xuống.
...
Đầu óc Bác Mộ Trì chuyển động nhanh chóng, vừa suy nghĩ có phải bản thân để lộ dấu vết ởchỗ nào rồi không, vừa ngước nhìn Phó Vân Hành, vẻ mặt ngơ ngác, "Hả?"
Cô giả ngu, "Dây chuyền gì ạ?"
Phó Vân Hành nhìn cô chớp mi, trong lòng như bị thứ gì quấy nhiễu.
Anh ngừng lại một chút, nâng cằm tỏ ý, "Trên cổ có phải hơi trống không?"
Bác Mộ Trì đưa tay sờ một chút, cô vừa đổi áo len lệch vai, để lộ mảng lớn xương quai xanh, trên cổ không có trang sức gì, hình như là hơi trống thật.
Nghĩ như vậy, Bác Mộ Trì nghi ngờ nhìn về Phó Vân Hành, "Hình như là có chút." Cô lẩm bẩm, "Vậy em đi đeo dây chuyền ha."
Phó Vân Hành lên tiếng trả lời.
Lúc Bác Mộ Trì xoay người đi đến cửa phòng, anh thản nhiên nói: "Cần giúp đỡ không?"
"..."
Bước chân Bác Mộ Trì khựng lại, cơ thể cứng đờ quay đầu nhìn anh, chớp mắt nói: "Em thử xem mình có tự đeo được không. Không được thì lại nhờ anh."
Nét mặt Phó Vân Hành tự nhiên, không có vẻ gì là cười nhạo cô.
Anh bình tĩnh gật đầu, giọng nói lành lạnh: "Đi đi."
Để tỏ vẻ mình không chột dạ, lần này Bác Mộ Trì không hề đóng cửa.
Vừa tiến vào phòng treo đồ, cô gửi mười mấy tin nhắn aaaa cho Đàm Thư, lại gửi tiếp một hàng dấu chấm than.
Gửi tin nhắn xong, cô mới cảm nhận được nhịp tim đang tăng nhanh của mình, từ từ giảm xuống.
Cố tình đúng không Phó Vân Hành.
Chắc chắn là anh cố ý.
Bác Mộ Trì nhìn chính mình trong gương, nghẹn họng không biết nói gì.
Tại sao lúc trước cô lại không phát hiện ra Phó Vân Hành "xấu xa" và "tồi tệ" như vậy. Sở thích ngược đời của anh, hình như còn nghiêm trọng hơn mình.
Bác Mộ Trì tìm thấy sợi dây chuyền vàng hồng với mặt dây chuyền hoa hồng, kiểu dáng hơi đặc biệt, giữa nhụ y hoa được khảm một viên kim cương nhỏ phát sáng lấp lánh.
Sau khi đeo lên, cô nhìn gương, cực kỳ vừa ý.
Nhưng Bác Mộ Trì cứ thấy thiếu chút gì đó.
Cô quay đầu nhìn bàn trang điểm, ánh mắt bỗng sáng rực.
-
Vừa lên xe, Bác Mộ Trì nhận được lời hỏi thăm ân cần của Đàm Thư.
Đàm Thư: [?]
Đàm Thư: [ Phó Vân Hành hôn cậu rồi? ]
Đàm Thư: [ Anh ấy tỏ tình với cậu? ]
Đàm Thư: [ Hôm nay còn ra ngoài không? ]
...
Bác Mộ Trì vừa mở Wechat nhìn, xém chút đã ngất đi.
Cô nghẹn họng, tức tối gõ chữ: [ Cậu đang nghĩ gì vậy! Tụi này là kiểu người đó sao, Phó Vân Hành là người như thế sao? ]
Đàm Thư: [ Ò. Anh ấy không phải vậy chắc chắn là do sức quyến rũ của cậu chưa đủ. ]
Bác Mộ Trì: [.]
Đàm Thư: [ Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì. ]
Bác Mộ Trì: [ Dù sao cũng không phải chuyện tỏ tình hay hôn tớ, cụ thể thì đến đó nói với cậu sau. ]
Đàm Thư: [ Được, nhanh đến đón tớ, tớ xong việc rồi. ]
Bác Mộ Trì: [ Đang đến. ]
Đón Đàm Thư xong, ba người xuất phát.
Bởi vì chỗ Triệu Hàng gần bên công viên Go-Kart nhất nên anh ấy đã tự mình qua trước.
Đàm Thư vừa lên xe, trong xe yên tĩnh lập tức trở nên sôi nổi.
Hai người thẳng thừng bỏ qua Phó Vân Hành, líu ríu nói mấy chuyện anh không hiểu nội dung cho lắm.
Nói mãi, Đàm Thư đột nhiên "Ôi" một tiếng, đưa tay sờ xương quai xanh của Bác Mộ Trì, "Này có phải cậu đánh phấn bắt sáng lên không?"
Bác Mộ Trì: "Ừm."
Cô nghiêng người quay đầu nhìn Đàm Thư, "Thấy sao, có phải thấy xương quai xanh của tớ đẹp hơn không."
Đàm Thư bĩu môi, "Tự luyến."
Bác Mộ Trì nhướn mày, "Cậu cứ nói xem có hay không."
"Có." Đàm Thư cười hihi, dung tục sờ cô một cái, chưa đủ thỏa mãn mà cảm thán, "Sao mà da cậu có thể mềm như vậy, sờ cũng quá sướng luôn."
"..."
Bác Mộ Trì cạn lời, "Sau này mỗi ngày cậu tập luyện với tớ, cam kết da cậu cũng sẽ đẹp."
Đàm Thư nghẹn lời, chắp hai tay trước ngực xin cô: "Tha cho tớ đi."
Cô ấy hoàn toàn trái ngược với người thích vận động như Bác Mộ Trì, là người có thể nằm thì chắc chắn không ngồi, có thể bất động thì không nhúc nhích. Kiểm tra thể chất trên đại học cũng có thể khiến phế vật vận động như cô ấy mất nửa cái mạng.
Môn thể thao duy nhất mà Đàm Thư biết một chút là trượt tuyết, này là vì thấy Bác Mộ Tuyết trượt tuyết thật sự quá ngầu, ngo ngoe rục rịch trong lòng rồi bước nửa chân vào khu trượt tuyết, cuối cùng dưới sự giám sát của cô, trở thành người có thể thuận lợi trượt ở đường trượt sơ cấp. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Bác Mộ Trì không nói gì, chịu thua với cô ấy.
Hai người gì cũng nói, không hề chú ý đến trong xe vẫn còn người khác, càng không hề nghĩ việc Phó Vân Hành có thể hiểu một số chủ đề hay không.
Đến khi Đàm Thư bóc phốt cấp trên và công ty, Bác Mộ Trì vừa giúp cô ấy mắng vài câu mới nhớ đến "tài xế" bác sĩ tiểu Phó vẫn luôn im như thóc.
"Vân Bảo." Bác Mộ Trì tò mò, "Lãnh đạo ở bệnh viện mấy anh có quá đáng như vậy không?"
Ánh mắt Phó Vân Hành dịch chuyển, quét qua xương quai xanh của cô, hướng lên trên rồi dừng ởkhuôn mặt cô, "Cũng ổn."
Anh trả lời.
"Ò." Bác Mộ Trì liếc nhìn anh, "Thật luôn?"
Cô không tin tưởng lắm.
Phó Vân Hành "Ừm" một tiếng.
Thật ra cho dù có quá đáng như thế, Phó Vân Hành cũng sẽ không nói. Anh không phải là người thích bàn luận sau lưng lãnh đạo hay nói sau lưng đồng nghiệp.
Đương nhiên, lí do lớn hơn là vì anh không gặp được lãnh đạo kỳ lạ như của Đàm Thư. Phần tài liệu cuối tuần mới dùng đến, lại yêu cầu cô ấy phải nộp trước mười hai giờ trưa thứ bảy. Còn tăng ca không lương.
Này cho dù là ai cũng sẽ tức giận.
Bác Mộ Trì gật đầu, không hỏi anh nữa.
Công viên Go-Kart cách trung tâm thành phố hơi xa, đây là một sân bãi mới mở, ở ngoại ô thành phố Bắc, lái xe qua mất hơn một tiếng.
Lúc mới đầu Bác Mộ Trì vẫn còn tràn đầy năng lượng nhiều chuyện với Đàm Thư, nói được nửa tiếng, hai người ngồi trong xe mơ màng buồn ngủ.
Trong xe dần dần im lặng, nhờ thời gian đèn đỏ, Phó Vân Hành nghiêng mắt nhìn người bên cạnh ngủ vẹo người.
Bác Mộ Trì của lúc này, nhìn qua có cảm giác như người đẹp thanh tú, đôi mắt hồ ly của cô vừa nhắm lại, cả người sẽ có cảm giác trong trẻo hơn nhiều, nhưng cho dù dáng vẻ có cô như thế nào, đều khiến người khác khó mà bỏ qua được.
Ma xui quỷ khiến, ánh mắt Phó Vân Hành từ trên mặt cô dần đi xuống từng tấc, dừng ở xương quai xanh được ánh mặt trời soi rọi, sáng lấp lánh của cô.
Lúc cô đeo dây chuyền ra ngoài, Phó Vân Hành nhận ra được món đồ trên cổ cô.
Đến khi nãy, anh mới biết được, hóa ra cô đánh phấn bắt sáng lên người mình.
Mặt trời ngày xuân chiếu vào làm xương quai xanh của cô cực kỳ chói mắt, khiến ánh mắt của người ta không thể kiểm soát mà nán lại nơi ấy.
Còi xe phía sau vang lên, Phó Vân Hành cau mày, ánh mắt rời khỏi người cô.
Dường như anh có phần không thích ứng với hành động khi nãy của mình, không hiểu được.
-
Hai giờ rưỡi, nhóm người Bác Mộ Trì đến công viên Go-Kart.
Vừa xuống xe chưa bao lâu, Bác Mộ Trì đã nhìn thấy Triệu Hàng đang đứng đợi cách đó không xa.
Khóe môi cô cong cong, nụ cười trên khuôn mặt rõ ràng, vui vẻ chào hỏi với anh ấy.
"Đợi lâu lắm rồi sao?" Bác Mộ Trì hỏi anh ấy, "Bác sĩ Tiểu Hàng."
Triệu Hàng khoát tay, "Nếu là chờ thần tượng, chờ bao nhiêu cũng không tính là lâu."
Bác Mộ Trì bật cười, kéo Đàm Thư ở một bên qua để hai người làm quen.
Triệu Hàng và Đàm Thư cũng không phải người quá mức trầm tính, quen biết nhau chưa bao lâu, đã có thể sáp lại cùng tán dóc, rất là tự tại.
Ba người líu ríu nói chuyện, một lát đã bỏ qua Phó Vân Hành.
Đi vào bên trong, Bác Mộ Trì mới nhận ra anh tụt lại phía sau rồi.
"Phó Vân Hành đâu?"
Vẻ mặt của Đàm Thư là biểu cảm cậu hỏi tớ thì tớ hỏi ai.
Trái lại là Triệu Hàng đáp lời, chỉ một bên khác rồi nói: "Cậu ấy nói đi nhà vệ sinh."
Bác Mộ Trì "À" một tiếng, nghĩ ngợi rồi nói, "Em cũng đi nhà vệ sinh."
"..."
Lúc Phó Vân Hành đi từ nhà vệ sinh ra, vừa hay chạm mặt người đang tiến đến.
Bước chân anh tạm dừng, Bác Mộ Trì hỏi anh, "Nhà vệ sinh sạch sẽ không?"
"Ừm." Phó Vân Hành nhìn cô, "Cũng được."
Bác Mộ Trì "Ừ" một tiếng, suy nghĩ một chút rồi đưa điện thoại cho anh, "Anh cầm giúp em một chút."
Lúc cô làm những điều này, cử chỉ vô cùng quen thuộc.
Đầu óc Phó Vân Hành vẫn chưa hiểu được, tay đã vô thức nhận đồ cô đưa qua.
Nhìn người kia đi vào nhà vệ sinh, Phó Vân Hành cúi đầu nhìn điện thoại đang cầm trong tay.
Anh nhíu mày nhìn trong giây lát, mới nhận ra trên màn hình điện thoại của Bác Mộ Trì có một vết nứt.
Lúc Bác Mộ Trì đi ra từ nhà vệ sinh, người này đang nhìn điện thoại cô không chớp mắt.
Cô tò mò cúi đầu đến gần, nghi ngờ nói: "Xem gì vậy?"
"..."
Phó Vân Hành ngước lên, giọng nói thản nhiên: "Không có gì."
Anh đưa điện thoại cho cô, thuận miệng nói: "Mặt kính điện thoại vỡ rồi sao không thay cái khác."
"Quên mất." Bác Mộ Trì không thật sự để ý mấy chuyện nhỏ nhặt như này.
Phó Vân Hành "Ừ" một tiếng, không lên tiếng nữa.
Bỗng chốc, bên cạnh có ngón tay chọc lấy cánh tay anh.
Anh cụp mắt.
Bác Mộ Trì nở nụ cười nhìn anh, "Anh biết dán màn hình không?"
Phó Vân Hành: "Làm sao?"
"Em thấy đi dán bên ngoài phiền phức lắm." - Bác Mộ Trì càu nhàu, "Nếu mà anh biết, em lên mạng mua miếng dán, xong rồi anh dán giúp em được không?"
Nói thật thì Phó Vân Hành cảm thấy thường thôi, nhưng anh vẫn đồng ý rồi.
Bất giác, hình như anh lại nuông chiều cô vô điều kiện.
-
Bác Mộ Trì không ngờ chẳng qua mình chỉ đi vệ sinh một chuyến, lúc trở về chỗ chọn nón bảo hiểm và quần áo, Triệu Hàng và Đàm Thư đã tán gẫu với mấy người bạn trạc tuổi bọn họ.
Cô còn chưa kịp phản ứng gì, một giọng nữ dễ nghe đã chui vào trong tai trước.
"Đàn anh Phó."
Chân mày Bác Mộ Trì khẽ nhếch, nâng mắt nhìn cô gái nói chuyện.
Sau khi nhìn thấy sự phấn khích và kích động rõ ràng của cô ấy, Bác Mộ Trì loáng thoáng hiểu được điều gì.
Không lâu sau, Triệu Hàng giới thiệu sơ qua cho bọn họ.
Bạn bè nói chuyện mà bọn họ gặp, một cậu trai trong đó là bác sĩ thực tập cùng bệnh viện họ, tên là Vương Minh Hiên, dắt tay với anh ấy là người bạn gái ăn sinh nhật hôm nay - Mạnh Mộng. Một nam một nữ khác, nam là bạn học với đám Phó Vân Hành, không cùng chuyên ngành, nhưng từng chơi bóng chung nên cũng đều quen biết, tên là Vệ Kỳ Nhiên, một cô gái khác là bạn cùng phòng với Mạnh Mộng, tên là Khâu Ngưng.
Vừa nãy gọi Phó Vân Hành đàn anh là cô ta.
Bác Mộ Trì và Đàm Thư đứng cùng nhau, không quá quen thuộc nên chào hỏi xong thì im lặng đứng một bên nghe bọn họ tán gẫu.
Vương Minh Hiên nhìn Phó Vân Hành, dở khóc dở cười nói: "Không ngờ có thể tình cờ gặp ở đây."
Phó Vân Hành gật đầu.
Triệu Hàng không biết chuyện trước đó, nghe đến câu này thì cảm thấy kinh ngạc, "Cái gì mà không ngờ có thể tình cờ gặp ở đây?"
Vương Minh Hiên cũng không giấu anh ấy, nói thẳng: "Mấy ngày trước tôi hẹn cậu ấy, hỏi câu ấy thứ bảy có thời gian tụ tập cùng nhau không, cậu ấy nói có việc, từ chối tôi rồi." Dứt lời, anh nói: "Tôi không ngờ việc mà cậu ấy nói cũng là đến bên này chơi."
Triệu Hàng: "..."
Anh ấy quan tâm chuyện trước đó, có ý sâu xa khác mà nhìn Phó Vân Hành một cái, cười nói: "Ừ, trước đó cậu ấy đồng ý tụi này rồi."
Vương Minh Hiên hiểu rõ, cũng không thật sự để ý chuyện này. Anh ấy biết tính tình của Phó Vân Hành, hơn nữa cho dù cậu ấy rảnh rỗi mag không muốn ra ngoài, anh ấy cũng hiểu cho. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Anh ấy cười cười, nhìn Đàm Thư và Bác Mộ Trì đứng ở một bên, "Nếu không ngại thì mọi người cùng nhau chơi?"
Đôi mắt Mạnh Mộng sáng rực, phấn khích nói: "Được á, chơi xong buổi tối cùng ăn cơm thì sao, hôm nay là sinh nhật tôi, mọi người cũng coi như có duyên."
Triệu Hàng vô thức gật đầu.
Phó Vân Hành khẽ cau mày, nhìn Bác Mộ Trì - người vẫn chưa nói gì, nhấc chân bước về phía cô.
"Muốn chơi cùng không?" -Anh hỏi.
Nháy mắt, sự chú ý của mọi người đều dồn về phía bên này của Bác Mộ Trì.
Trên mặt Bác Mộ Trì vẫn còn đeo khẩu trang, cô đón lấy ánh mắt đánh giá của mọi người, cười cong mắt, "Được thôi."
Cô nhìn Đàm Thư, "Cậu thì sao."
Hiển nhiên Đàm Thư cũng không ý kiến.
Nhận được câu trả lời của hai người, Phó Vân Hành mới gật đầu.
...
Thay quần áo lấy mũ bảo hiểm xong, nhóm người đi ra ngoài.
Công viên Go-Kart bên này rất lớn, cuối tuần người đến chơi cũng không ít. Nhân viên nói xong những mục cần chú ý với họ, sau khi nói cả nhóm chú ý an toàn thù lùi về một bên.
Bọn họ có nhiều người, tất cả không thể cùng xuất phát.
Hai người Bác Mộ Trì và Đàm Thư tụm lại với nhau, cũng không vội lên xe trước.
Bỗng dưng, bên tai lại nghe giọng nữ quen thuộc, "Đàn anh Phó, anh muốn đi cuối sao?"
Phó Vân Hành lên tiếng trả lời.
Khâu Ngưng ngước nhìn anh, trong mắt tràn đầy vui mừng.
Lúc đầu cô ta nghe Mạnh Mộng nói Phó Vân Hành từ chối đi chơi với bọn họ, đã rầu rĩ không vui rất lâu. Cô ta hoàn toàn không ngờ đến bên này chơi có thể gặp được anh.
Này gọi là gì, là duyên phận chăng.
Nghĩ như vậy, Khâu Ngưng mím môi: "Vậy tụi mình đi chung với nhau nha?"
Cô ta tỏ lời mời.
"Không được." Phó Vân Hành từ chối thẳng, thản nhiên nói: "Tôi đi với hai em ấy."
Nơi có nhiều người ngoài, Phó Vân Hành không thể nào bỏ lại Bác Mộ Trì. Một là bởi vì thân phận của cô, hai là đã quen như vậy.
Thói quen hình thành từ nhỏ đến lớn, khiến bọn họ cho dù trưởng thành rồi, có những thứ đã ăn sâu bén rễ, vẫn sẽ không thay đổi.
Nghe anh nói như vậy, Khâu Ngưng mới nhìn sang hai người đang im lặng.
Ánh mắt cô ta lướt qua người Đàm Thư, dừng ở người Bác Mộ Trì.
Thật ra lần đầu nhìn thấy Bác Mộ Trì, Khâu Ngưng đã có chút bất an. Cô ta chưa nhìn thấy khuôn mặt của cô gái kia, lúc giới thiệu Triệu Hàng cũng chỉ nói cô là một em gái nhà hàng xóm của Phó Vân Hành, họ Bác.
Nhưng cho dù chưa nhìn thấy hết mặt của cô, Khâu Ngưng có thể ngờ ngợ nhận ra từ đôi mắt đẹp đẽ và cái trán đầy đặn của cô, đây là một đại mỹ nữ.
Còn là một đại mỹ nữ có khí chất có vóc dáng.
Lúc cô ta nhìn Bác Mộ Trì, Bác Mộ Trì cong mắt với cô ta.
Khâu Ngưng khựng lại, chủ động nói: "Hai người có để ý tôi đi cùng không?"
Đường đua của công viên Go-Kart này có sáu làn, cô ta tham gia cùng cũng không chật chội.
Bác Mộ Trì: "Không để ý."
Cô dịu dàng cười nói: "Tùy cô thôi."
Cũng không phải do nhà cô mở, mọi người đến để thả lỏng vui chơi, Bác Mộ Trì có thể để ý cái gì.
Không lâu sau, đám Triệu Hàng xuất phát rồi.
Mấy người Bác Mộ Trì và Phó Vân Hành cũng lên xe Go-Kart, Bác Mộ Trì ở làn thứ hai, Đàm Thư ở bên phải cô, Phó Vân Hành bên trái cô, Khâu Ngưng thì ở bên kia của Phó Vân Hành.
"Cài dây an toàn cho chắc." - Giọng nói dặn dò của Phó Vân Hành vang lên từ một bên, "Đừng chạy nhanh quá."
Bác Mộ Trì liếc nhìn anh, "Em không kiểm soát được tốc độ."
Phó Vân Hành biết cô biết lái xe này, cũng biết từ nhỏ đến lớn cô đều thích những trò chơi mạo hiểm.
Anh nhắc nhở cô, "An toàn là trên hết."
Bác Mộ Trì nhìn anh, dở khóc dở cười: "Biết rồi nha bác sĩ Tiểu Phó." - Cô dừng một chút, đột nhiên đề nghị, "Đấu không?"
"..."
Phó Vân Hành nghi ngờ cô nghiện thi đấu rồi.
Anh cân nhắc, còn chưa kịp trả lời, Khâu Ngưng nghe thấy hai người trò chuyện thì yếu ớt lên tiếng: "Đàn anh Phó, cái này nhìn có hơi nguy hiểm, em cảm thấy không cần phải thi đấu nữa đâu."
Phó Vân Hành "Ừ" một tiếng, quay đầu nhìn Bác Mộ Trì: "Giống như lần trước?"
Bác Mộ Trì nhướn mày, gật đầu.
"Được rồi." Phó Vân Hành đồng ý với cô, "Nhưng nếu tốc độ em nhanh quá, hủy bỏ cá cược."
Bác Mộ Trì: "... Vậy thi đấu còn ý nghĩa gì nữa."
Nghe vậy, đôi mắt Phó Vân Hành lóe lên ý cười, "An toàn là trên hết."
Bác Mộ Trì ngượng mặt, cố mà nói: "Được thôi, chắc chắn em không đua xe đâu."
Phó Vân Hành lên tiếng trả lời.
Hai người nhờ nhân viên xem thời gian, Đàm Thư ở bên cạnh nhìn riết thành quen, ở bên cổ vũ Bác Mộ Trì, "Đàn anh Phó cố lên, nghiền ép cậu ấy một lần, đừng để cậu ấy kiêu ngạo mãi."
Cô ấy và Bác Mộ Trì đều học cùng trường tiểu học, cấp hai và cấp ba với Phó Vân Hành, gọi một tiếng đàn anh cũng hợp tình hợp lý.
Phó Vân Hành cười.
Bác Mộ Trì nhìn cô ấy, "Rốt cuộc cậu ở bên nào vậy?"
Đàm Thư nhún vai, "Hiện giờ là bên đàn anh Phó này."
Nghe ba người nói chuyện, môi Khâu Ngưng khẽ mở, vài lần muốn chen vào cũng không thể chen được.
Bỗng dưng, bên cạnh có một cơn gió thổi qua, hai bóng dáng thân quen lao vùn vụt khỏi tầm nhìn của cô ta, tiếng gầm rú rung trời.
Cô ta trố mắt, lúc phản ứng lại mà nhìn, Bác Mộ Trì đã bỏ Phó Vân Hành lại phía sau.
Cô giống như một tay đua chuyên nghiệp, đang chinh phục đường đua thuộc về cô.
Cô thích mua, nhưng bởi vì nghề nghiệp, số lần đeo cũng không nhiều, thỉnh thoảng ra ngoài chơi mới đeo.
Đột nhiên bị Phó Vân Hành hỏi như vậy, Bác Mộ Trì ngơ ra một lát, suy nghĩ nảy ra đầu tiên trong đầu là... Có phải cái người này đã nhận ra "chuyện xấu" mà bản thân cố ý làm lần trước không.
Nhưng nghĩ lại, cô lại cảm thấy không đến mức như thế.
Lần trước cô ra ngoài đón Trần Tinh Lạc, lý do đeo cái dây chuyền ấy là bởi vì đang thử. Bác Mộ Trì đã muốn sợi dây chuyền từ rất lâu, ở trong nước mãi vẫn chưa mua được, sau Trì Lục nhờ người đem từ nước ngoài về.
Lúc cô thu dọn hành lý bên này của Trần Tinh Lạc, cũng tiện thể nhét vào vali luôn.
Tối đó tắm rửa xong xuôi, đợi Trần Tinh Lạc thật sự quá buồn chán, Bác Mộ Trì mới có hứng thú thử sợi dây chuyền và quần áo.
Thế nên lúc ra ngoài đón chị ấy đã quên tháo xuống.
...
Đầu óc Bác Mộ Trì chuyển động nhanh chóng, vừa suy nghĩ có phải bản thân để lộ dấu vết ởchỗ nào rồi không, vừa ngước nhìn Phó Vân Hành, vẻ mặt ngơ ngác, "Hả?"
Cô giả ngu, "Dây chuyền gì ạ?"
Phó Vân Hành nhìn cô chớp mi, trong lòng như bị thứ gì quấy nhiễu.
Anh ngừng lại một chút, nâng cằm tỏ ý, "Trên cổ có phải hơi trống không?"
Bác Mộ Trì đưa tay sờ một chút, cô vừa đổi áo len lệch vai, để lộ mảng lớn xương quai xanh, trên cổ không có trang sức gì, hình như là hơi trống thật.
Nghĩ như vậy, Bác Mộ Trì nghi ngờ nhìn về Phó Vân Hành, "Hình như là có chút." Cô lẩm bẩm, "Vậy em đi đeo dây chuyền ha."
Phó Vân Hành lên tiếng trả lời.
Lúc Bác Mộ Trì xoay người đi đến cửa phòng, anh thản nhiên nói: "Cần giúp đỡ không?"
"..."
Bước chân Bác Mộ Trì khựng lại, cơ thể cứng đờ quay đầu nhìn anh, chớp mắt nói: "Em thử xem mình có tự đeo được không. Không được thì lại nhờ anh."
Nét mặt Phó Vân Hành tự nhiên, không có vẻ gì là cười nhạo cô.
Anh bình tĩnh gật đầu, giọng nói lành lạnh: "Đi đi."
Để tỏ vẻ mình không chột dạ, lần này Bác Mộ Trì không hề đóng cửa.
Vừa tiến vào phòng treo đồ, cô gửi mười mấy tin nhắn aaaa cho Đàm Thư, lại gửi tiếp một hàng dấu chấm than.
Gửi tin nhắn xong, cô mới cảm nhận được nhịp tim đang tăng nhanh của mình, từ từ giảm xuống.
Cố tình đúng không Phó Vân Hành.
Chắc chắn là anh cố ý.
Bác Mộ Trì nhìn chính mình trong gương, nghẹn họng không biết nói gì.
Tại sao lúc trước cô lại không phát hiện ra Phó Vân Hành "xấu xa" và "tồi tệ" như vậy. Sở thích ngược đời của anh, hình như còn nghiêm trọng hơn mình.
Bác Mộ Trì tìm thấy sợi dây chuyền vàng hồng với mặt dây chuyền hoa hồng, kiểu dáng hơi đặc biệt, giữa nhụ y hoa được khảm một viên kim cương nhỏ phát sáng lấp lánh.
Sau khi đeo lên, cô nhìn gương, cực kỳ vừa ý.
Nhưng Bác Mộ Trì cứ thấy thiếu chút gì đó.
Cô quay đầu nhìn bàn trang điểm, ánh mắt bỗng sáng rực.
-
Vừa lên xe, Bác Mộ Trì nhận được lời hỏi thăm ân cần của Đàm Thư.
Đàm Thư: [?]
Đàm Thư: [ Phó Vân Hành hôn cậu rồi? ]
Đàm Thư: [ Anh ấy tỏ tình với cậu? ]
Đàm Thư: [ Hôm nay còn ra ngoài không? ]
...
Bác Mộ Trì vừa mở Wechat nhìn, xém chút đã ngất đi.
Cô nghẹn họng, tức tối gõ chữ: [ Cậu đang nghĩ gì vậy! Tụi này là kiểu người đó sao, Phó Vân Hành là người như thế sao? ]
Đàm Thư: [ Ò. Anh ấy không phải vậy chắc chắn là do sức quyến rũ của cậu chưa đủ. ]
Bác Mộ Trì: [.]
Đàm Thư: [ Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì. ]
Bác Mộ Trì: [ Dù sao cũng không phải chuyện tỏ tình hay hôn tớ, cụ thể thì đến đó nói với cậu sau. ]
Đàm Thư: [ Được, nhanh đến đón tớ, tớ xong việc rồi. ]
Bác Mộ Trì: [ Đang đến. ]
Đón Đàm Thư xong, ba người xuất phát.
Bởi vì chỗ Triệu Hàng gần bên công viên Go-Kart nhất nên anh ấy đã tự mình qua trước.
Đàm Thư vừa lên xe, trong xe yên tĩnh lập tức trở nên sôi nổi.
Hai người thẳng thừng bỏ qua Phó Vân Hành, líu ríu nói mấy chuyện anh không hiểu nội dung cho lắm.
Nói mãi, Đàm Thư đột nhiên "Ôi" một tiếng, đưa tay sờ xương quai xanh của Bác Mộ Trì, "Này có phải cậu đánh phấn bắt sáng lên không?"
Bác Mộ Trì: "Ừm."
Cô nghiêng người quay đầu nhìn Đàm Thư, "Thấy sao, có phải thấy xương quai xanh của tớ đẹp hơn không."
Đàm Thư bĩu môi, "Tự luyến."
Bác Mộ Trì nhướn mày, "Cậu cứ nói xem có hay không."
"Có." Đàm Thư cười hihi, dung tục sờ cô một cái, chưa đủ thỏa mãn mà cảm thán, "Sao mà da cậu có thể mềm như vậy, sờ cũng quá sướng luôn."
"..."
Bác Mộ Trì cạn lời, "Sau này mỗi ngày cậu tập luyện với tớ, cam kết da cậu cũng sẽ đẹp."
Đàm Thư nghẹn lời, chắp hai tay trước ngực xin cô: "Tha cho tớ đi."
Cô ấy hoàn toàn trái ngược với người thích vận động như Bác Mộ Trì, là người có thể nằm thì chắc chắn không ngồi, có thể bất động thì không nhúc nhích. Kiểm tra thể chất trên đại học cũng có thể khiến phế vật vận động như cô ấy mất nửa cái mạng.
Môn thể thao duy nhất mà Đàm Thư biết một chút là trượt tuyết, này là vì thấy Bác Mộ Tuyết trượt tuyết thật sự quá ngầu, ngo ngoe rục rịch trong lòng rồi bước nửa chân vào khu trượt tuyết, cuối cùng dưới sự giám sát của cô, trở thành người có thể thuận lợi trượt ở đường trượt sơ cấp. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Bác Mộ Trì không nói gì, chịu thua với cô ấy.
Hai người gì cũng nói, không hề chú ý đến trong xe vẫn còn người khác, càng không hề nghĩ việc Phó Vân Hành có thể hiểu một số chủ đề hay không.
Đến khi Đàm Thư bóc phốt cấp trên và công ty, Bác Mộ Trì vừa giúp cô ấy mắng vài câu mới nhớ đến "tài xế" bác sĩ tiểu Phó vẫn luôn im như thóc.
"Vân Bảo." Bác Mộ Trì tò mò, "Lãnh đạo ở bệnh viện mấy anh có quá đáng như vậy không?"
Ánh mắt Phó Vân Hành dịch chuyển, quét qua xương quai xanh của cô, hướng lên trên rồi dừng ởkhuôn mặt cô, "Cũng ổn."
Anh trả lời.
"Ò." Bác Mộ Trì liếc nhìn anh, "Thật luôn?"
Cô không tin tưởng lắm.
Phó Vân Hành "Ừm" một tiếng.
Thật ra cho dù có quá đáng như thế, Phó Vân Hành cũng sẽ không nói. Anh không phải là người thích bàn luận sau lưng lãnh đạo hay nói sau lưng đồng nghiệp.
Đương nhiên, lí do lớn hơn là vì anh không gặp được lãnh đạo kỳ lạ như của Đàm Thư. Phần tài liệu cuối tuần mới dùng đến, lại yêu cầu cô ấy phải nộp trước mười hai giờ trưa thứ bảy. Còn tăng ca không lương.
Này cho dù là ai cũng sẽ tức giận.
Bác Mộ Trì gật đầu, không hỏi anh nữa.
Công viên Go-Kart cách trung tâm thành phố hơi xa, đây là một sân bãi mới mở, ở ngoại ô thành phố Bắc, lái xe qua mất hơn một tiếng.
Lúc mới đầu Bác Mộ Trì vẫn còn tràn đầy năng lượng nhiều chuyện với Đàm Thư, nói được nửa tiếng, hai người ngồi trong xe mơ màng buồn ngủ.
Trong xe dần dần im lặng, nhờ thời gian đèn đỏ, Phó Vân Hành nghiêng mắt nhìn người bên cạnh ngủ vẹo người.
Bác Mộ Trì của lúc này, nhìn qua có cảm giác như người đẹp thanh tú, đôi mắt hồ ly của cô vừa nhắm lại, cả người sẽ có cảm giác trong trẻo hơn nhiều, nhưng cho dù dáng vẻ có cô như thế nào, đều khiến người khác khó mà bỏ qua được.
Ma xui quỷ khiến, ánh mắt Phó Vân Hành từ trên mặt cô dần đi xuống từng tấc, dừng ở xương quai xanh được ánh mặt trời soi rọi, sáng lấp lánh của cô.
Lúc cô đeo dây chuyền ra ngoài, Phó Vân Hành nhận ra được món đồ trên cổ cô.
Đến khi nãy, anh mới biết được, hóa ra cô đánh phấn bắt sáng lên người mình.
Mặt trời ngày xuân chiếu vào làm xương quai xanh của cô cực kỳ chói mắt, khiến ánh mắt của người ta không thể kiểm soát mà nán lại nơi ấy.
Còi xe phía sau vang lên, Phó Vân Hành cau mày, ánh mắt rời khỏi người cô.
Dường như anh có phần không thích ứng với hành động khi nãy của mình, không hiểu được.
-
Hai giờ rưỡi, nhóm người Bác Mộ Trì đến công viên Go-Kart.
Vừa xuống xe chưa bao lâu, Bác Mộ Trì đã nhìn thấy Triệu Hàng đang đứng đợi cách đó không xa.
Khóe môi cô cong cong, nụ cười trên khuôn mặt rõ ràng, vui vẻ chào hỏi với anh ấy.
"Đợi lâu lắm rồi sao?" Bác Mộ Trì hỏi anh ấy, "Bác sĩ Tiểu Hàng."
Triệu Hàng khoát tay, "Nếu là chờ thần tượng, chờ bao nhiêu cũng không tính là lâu."
Bác Mộ Trì bật cười, kéo Đàm Thư ở một bên qua để hai người làm quen.
Triệu Hàng và Đàm Thư cũng không phải người quá mức trầm tính, quen biết nhau chưa bao lâu, đã có thể sáp lại cùng tán dóc, rất là tự tại.
Ba người líu ríu nói chuyện, một lát đã bỏ qua Phó Vân Hành.
Đi vào bên trong, Bác Mộ Trì mới nhận ra anh tụt lại phía sau rồi.
"Phó Vân Hành đâu?"
Vẻ mặt của Đàm Thư là biểu cảm cậu hỏi tớ thì tớ hỏi ai.
Trái lại là Triệu Hàng đáp lời, chỉ một bên khác rồi nói: "Cậu ấy nói đi nhà vệ sinh."
Bác Mộ Trì "À" một tiếng, nghĩ ngợi rồi nói, "Em cũng đi nhà vệ sinh."
"..."
Lúc Phó Vân Hành đi từ nhà vệ sinh ra, vừa hay chạm mặt người đang tiến đến.
Bước chân anh tạm dừng, Bác Mộ Trì hỏi anh, "Nhà vệ sinh sạch sẽ không?"
"Ừm." Phó Vân Hành nhìn cô, "Cũng được."
Bác Mộ Trì "Ừ" một tiếng, suy nghĩ một chút rồi đưa điện thoại cho anh, "Anh cầm giúp em một chút."
Lúc cô làm những điều này, cử chỉ vô cùng quen thuộc.
Đầu óc Phó Vân Hành vẫn chưa hiểu được, tay đã vô thức nhận đồ cô đưa qua.
Nhìn người kia đi vào nhà vệ sinh, Phó Vân Hành cúi đầu nhìn điện thoại đang cầm trong tay.
Anh nhíu mày nhìn trong giây lát, mới nhận ra trên màn hình điện thoại của Bác Mộ Trì có một vết nứt.
Lúc Bác Mộ Trì đi ra từ nhà vệ sinh, người này đang nhìn điện thoại cô không chớp mắt.
Cô tò mò cúi đầu đến gần, nghi ngờ nói: "Xem gì vậy?"
"..."
Phó Vân Hành ngước lên, giọng nói thản nhiên: "Không có gì."
Anh đưa điện thoại cho cô, thuận miệng nói: "Mặt kính điện thoại vỡ rồi sao không thay cái khác."
"Quên mất." Bác Mộ Trì không thật sự để ý mấy chuyện nhỏ nhặt như này.
Phó Vân Hành "Ừ" một tiếng, không lên tiếng nữa.
Bỗng chốc, bên cạnh có ngón tay chọc lấy cánh tay anh.
Anh cụp mắt.
Bác Mộ Trì nở nụ cười nhìn anh, "Anh biết dán màn hình không?"
Phó Vân Hành: "Làm sao?"
"Em thấy đi dán bên ngoài phiền phức lắm." - Bác Mộ Trì càu nhàu, "Nếu mà anh biết, em lên mạng mua miếng dán, xong rồi anh dán giúp em được không?"
Nói thật thì Phó Vân Hành cảm thấy thường thôi, nhưng anh vẫn đồng ý rồi.
Bất giác, hình như anh lại nuông chiều cô vô điều kiện.
-
Bác Mộ Trì không ngờ chẳng qua mình chỉ đi vệ sinh một chuyến, lúc trở về chỗ chọn nón bảo hiểm và quần áo, Triệu Hàng và Đàm Thư đã tán gẫu với mấy người bạn trạc tuổi bọn họ.
Cô còn chưa kịp phản ứng gì, một giọng nữ dễ nghe đã chui vào trong tai trước.
"Đàn anh Phó."
Chân mày Bác Mộ Trì khẽ nhếch, nâng mắt nhìn cô gái nói chuyện.
Sau khi nhìn thấy sự phấn khích và kích động rõ ràng của cô ấy, Bác Mộ Trì loáng thoáng hiểu được điều gì.
Không lâu sau, Triệu Hàng giới thiệu sơ qua cho bọn họ.
Bạn bè nói chuyện mà bọn họ gặp, một cậu trai trong đó là bác sĩ thực tập cùng bệnh viện họ, tên là Vương Minh Hiên, dắt tay với anh ấy là người bạn gái ăn sinh nhật hôm nay - Mạnh Mộng. Một nam một nữ khác, nam là bạn học với đám Phó Vân Hành, không cùng chuyên ngành, nhưng từng chơi bóng chung nên cũng đều quen biết, tên là Vệ Kỳ Nhiên, một cô gái khác là bạn cùng phòng với Mạnh Mộng, tên là Khâu Ngưng.
Vừa nãy gọi Phó Vân Hành đàn anh là cô ta.
Bác Mộ Trì và Đàm Thư đứng cùng nhau, không quá quen thuộc nên chào hỏi xong thì im lặng đứng một bên nghe bọn họ tán gẫu.
Vương Minh Hiên nhìn Phó Vân Hành, dở khóc dở cười nói: "Không ngờ có thể tình cờ gặp ở đây."
Phó Vân Hành gật đầu.
Triệu Hàng không biết chuyện trước đó, nghe đến câu này thì cảm thấy kinh ngạc, "Cái gì mà không ngờ có thể tình cờ gặp ở đây?"
Vương Minh Hiên cũng không giấu anh ấy, nói thẳng: "Mấy ngày trước tôi hẹn cậu ấy, hỏi câu ấy thứ bảy có thời gian tụ tập cùng nhau không, cậu ấy nói có việc, từ chối tôi rồi." Dứt lời, anh nói: "Tôi không ngờ việc mà cậu ấy nói cũng là đến bên này chơi."
Triệu Hàng: "..."
Anh ấy quan tâm chuyện trước đó, có ý sâu xa khác mà nhìn Phó Vân Hành một cái, cười nói: "Ừ, trước đó cậu ấy đồng ý tụi này rồi."
Vương Minh Hiên hiểu rõ, cũng không thật sự để ý chuyện này. Anh ấy biết tính tình của Phó Vân Hành, hơn nữa cho dù cậu ấy rảnh rỗi mag không muốn ra ngoài, anh ấy cũng hiểu cho. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Anh ấy cười cười, nhìn Đàm Thư và Bác Mộ Trì đứng ở một bên, "Nếu không ngại thì mọi người cùng nhau chơi?"
Đôi mắt Mạnh Mộng sáng rực, phấn khích nói: "Được á, chơi xong buổi tối cùng ăn cơm thì sao, hôm nay là sinh nhật tôi, mọi người cũng coi như có duyên."
Triệu Hàng vô thức gật đầu.
Phó Vân Hành khẽ cau mày, nhìn Bác Mộ Trì - người vẫn chưa nói gì, nhấc chân bước về phía cô.
"Muốn chơi cùng không?" -Anh hỏi.
Nháy mắt, sự chú ý của mọi người đều dồn về phía bên này của Bác Mộ Trì.
Trên mặt Bác Mộ Trì vẫn còn đeo khẩu trang, cô đón lấy ánh mắt đánh giá của mọi người, cười cong mắt, "Được thôi."
Cô nhìn Đàm Thư, "Cậu thì sao."
Hiển nhiên Đàm Thư cũng không ý kiến.
Nhận được câu trả lời của hai người, Phó Vân Hành mới gật đầu.
...
Thay quần áo lấy mũ bảo hiểm xong, nhóm người đi ra ngoài.
Công viên Go-Kart bên này rất lớn, cuối tuần người đến chơi cũng không ít. Nhân viên nói xong những mục cần chú ý với họ, sau khi nói cả nhóm chú ý an toàn thù lùi về một bên.
Bọn họ có nhiều người, tất cả không thể cùng xuất phát.
Hai người Bác Mộ Trì và Đàm Thư tụm lại với nhau, cũng không vội lên xe trước.
Bỗng dưng, bên tai lại nghe giọng nữ quen thuộc, "Đàn anh Phó, anh muốn đi cuối sao?"
Phó Vân Hành lên tiếng trả lời.
Khâu Ngưng ngước nhìn anh, trong mắt tràn đầy vui mừng.
Lúc đầu cô ta nghe Mạnh Mộng nói Phó Vân Hành từ chối đi chơi với bọn họ, đã rầu rĩ không vui rất lâu. Cô ta hoàn toàn không ngờ đến bên này chơi có thể gặp được anh.
Này gọi là gì, là duyên phận chăng.
Nghĩ như vậy, Khâu Ngưng mím môi: "Vậy tụi mình đi chung với nhau nha?"
Cô ta tỏ lời mời.
"Không được." Phó Vân Hành từ chối thẳng, thản nhiên nói: "Tôi đi với hai em ấy."
Nơi có nhiều người ngoài, Phó Vân Hành không thể nào bỏ lại Bác Mộ Trì. Một là bởi vì thân phận của cô, hai là đã quen như vậy.
Thói quen hình thành từ nhỏ đến lớn, khiến bọn họ cho dù trưởng thành rồi, có những thứ đã ăn sâu bén rễ, vẫn sẽ không thay đổi.
Nghe anh nói như vậy, Khâu Ngưng mới nhìn sang hai người đang im lặng.
Ánh mắt cô ta lướt qua người Đàm Thư, dừng ở người Bác Mộ Trì.
Thật ra lần đầu nhìn thấy Bác Mộ Trì, Khâu Ngưng đã có chút bất an. Cô ta chưa nhìn thấy khuôn mặt của cô gái kia, lúc giới thiệu Triệu Hàng cũng chỉ nói cô là một em gái nhà hàng xóm của Phó Vân Hành, họ Bác.
Nhưng cho dù chưa nhìn thấy hết mặt của cô, Khâu Ngưng có thể ngờ ngợ nhận ra từ đôi mắt đẹp đẽ và cái trán đầy đặn của cô, đây là một đại mỹ nữ.
Còn là một đại mỹ nữ có khí chất có vóc dáng.
Lúc cô ta nhìn Bác Mộ Trì, Bác Mộ Trì cong mắt với cô ta.
Khâu Ngưng khựng lại, chủ động nói: "Hai người có để ý tôi đi cùng không?"
Đường đua của công viên Go-Kart này có sáu làn, cô ta tham gia cùng cũng không chật chội.
Bác Mộ Trì: "Không để ý."
Cô dịu dàng cười nói: "Tùy cô thôi."
Cũng không phải do nhà cô mở, mọi người đến để thả lỏng vui chơi, Bác Mộ Trì có thể để ý cái gì.
Không lâu sau, đám Triệu Hàng xuất phát rồi.
Mấy người Bác Mộ Trì và Phó Vân Hành cũng lên xe Go-Kart, Bác Mộ Trì ở làn thứ hai, Đàm Thư ở bên phải cô, Phó Vân Hành bên trái cô, Khâu Ngưng thì ở bên kia của Phó Vân Hành.
"Cài dây an toàn cho chắc." - Giọng nói dặn dò của Phó Vân Hành vang lên từ một bên, "Đừng chạy nhanh quá."
Bác Mộ Trì liếc nhìn anh, "Em không kiểm soát được tốc độ."
Phó Vân Hành biết cô biết lái xe này, cũng biết từ nhỏ đến lớn cô đều thích những trò chơi mạo hiểm.
Anh nhắc nhở cô, "An toàn là trên hết."
Bác Mộ Trì nhìn anh, dở khóc dở cười: "Biết rồi nha bác sĩ Tiểu Phó." - Cô dừng một chút, đột nhiên đề nghị, "Đấu không?"
"..."
Phó Vân Hành nghi ngờ cô nghiện thi đấu rồi.
Anh cân nhắc, còn chưa kịp trả lời, Khâu Ngưng nghe thấy hai người trò chuyện thì yếu ớt lên tiếng: "Đàn anh Phó, cái này nhìn có hơi nguy hiểm, em cảm thấy không cần phải thi đấu nữa đâu."
Phó Vân Hành "Ừ" một tiếng, quay đầu nhìn Bác Mộ Trì: "Giống như lần trước?"
Bác Mộ Trì nhướn mày, gật đầu.
"Được rồi." Phó Vân Hành đồng ý với cô, "Nhưng nếu tốc độ em nhanh quá, hủy bỏ cá cược."
Bác Mộ Trì: "... Vậy thi đấu còn ý nghĩa gì nữa."
Nghe vậy, đôi mắt Phó Vân Hành lóe lên ý cười, "An toàn là trên hết."
Bác Mộ Trì ngượng mặt, cố mà nói: "Được thôi, chắc chắn em không đua xe đâu."
Phó Vân Hành lên tiếng trả lời.
Hai người nhờ nhân viên xem thời gian, Đàm Thư ở bên cạnh nhìn riết thành quen, ở bên cổ vũ Bác Mộ Trì, "Đàn anh Phó cố lên, nghiền ép cậu ấy một lần, đừng để cậu ấy kiêu ngạo mãi."
Cô ấy và Bác Mộ Trì đều học cùng trường tiểu học, cấp hai và cấp ba với Phó Vân Hành, gọi một tiếng đàn anh cũng hợp tình hợp lý.
Phó Vân Hành cười.
Bác Mộ Trì nhìn cô ấy, "Rốt cuộc cậu ở bên nào vậy?"
Đàm Thư nhún vai, "Hiện giờ là bên đàn anh Phó này."
Nghe ba người nói chuyện, môi Khâu Ngưng khẽ mở, vài lần muốn chen vào cũng không thể chen được.
Bỗng dưng, bên cạnh có một cơn gió thổi qua, hai bóng dáng thân quen lao vùn vụt khỏi tầm nhìn của cô ta, tiếng gầm rú rung trời.
Cô ta trố mắt, lúc phản ứng lại mà nhìn, Bác Mộ Trì đã bỏ Phó Vân Hành lại phía sau.
Cô giống như một tay đua chuyên nghiệp, đang chinh phục đường đua thuộc về cô.
Bình luận facebook