-
Chương 36
Sau hôm chạy bộ buổi sáng đó mấy ngày, Bác Mộ Trì vẫn chưa có thời gian gặp mặt Phó Vân Hành.
Cô bận, mà anh cũng bận.
Vào tối thứ ba, Bác Mộ Trì ở nhà chuẩn bị một vali hành lý rồi nhờ Bác Duyên đưa cô tới nhà Trần Tinh Lạc.
Sau khi tới đoàn phim từ tuần trước thì Trần Tinh Lạc chưa về lần nào.Công việc bên kia rất nhiều nên cô ấy bảo Bác Mộ Trì đi qua đó chung với một trợ lý khác của cô ấy vào ngày mai.
Bác Mộ Trì không có ý kiến gì, cho dù để cô sang đó một mình cũng không sao.
Cô sửa soạn vài thứ mà Trần Tinh Lạc cần, sau đó lười biếng nằm nghỉ ngơi trên sô pha, nói chuyện phiếm với Đàm Thư.
Biết cô muốn tới phim trường đoàn phim của Tần Văn, Đàm Thư đã nhắn cho cô tận mười tin để dặn dò, nhờ cô nhất định phải xin ảnh có chữ ký của Tần Văn giúp cô ấy, còn phải là tấm ảnh nào vô cùng đẹp trai mới chịu.
Nếu không phải cô ấy còn bận đi làm thì cô ấy đã muốn đi chung với Bác Mộ Trì.
Sợ Bác Mộ Trì không đọc tin nhắn của mình, cô ấy còn gọi điện thoại.
“Em gái Đâu Đâu! Nhớ kỹ là chị Thư của cưng muốn ảnh có chữ ký nhé.” Đàm Thư dặn đi dặn lại.
Bác Mộ Trì không nói nên lời, nằm lười trên sô pha nhìn chiếc đèn chùm được thiết kế rất tinh xảo trên trần nhà: “Nhớ rồi mà.” Cô thấy bó tay: “Nếu cậu sợ tớ quên thì ngày mai cậu tới phim trường chung với tớ luôn đi.”
“Tớ cũng muốn mà.” Đàm Thư tủi thân nói: “Do tớ còn phải đi làm đấy chứ.”
Người làm công nào có thời gian tự do chứ.
Bác Mộ Trì cười: “Vậy cậu đừng đi làm nữa.”
Đàm Thư hừ, nói đùa với cô: “Không đi làm nữa thì cậu nuôi tớ chắc?”
“Cũng không phải không được.” Bác Mộ Trì nhướng mày nói: “Xem như tớ tìm một trợ lý.”
Đàm Thư bật cười, nói với vẻ hiên ngang: “Đừng có dụ dỗ tớ, không có chuyện tớ dao động đâu.”
Bác Mộ Trì nhướng mày: “Tớ nói thật đấy.”
“Không được.” Đàm Thư là kiểu người có giới hạn ở vài chuyện nào đó: “Mặc dù tớ biết cậu nuôi nổi tớ, nhưng tớ không thể biến bản thân thành một kẻ vô dụng được, tớ vẫn thích tự mình kiếm tiền rồi tự mình tiêu xài hơn.”
“Ồ?” Bác Mộ Trì chọc cô ấy: “Không phải kiếm tiền cho tớ tiêu hả?”
Đàm Thư nghẹn họng, yếu ớt nói: “Cũng không phải không được.”
Bác Mộ Trì phì cười, trầm ngâm một lúc rồi nghiêm túc nói với cô ấy: “Nếu cậu thật sự muốn gặp Tần Văn, vậy cậu có thể tới đây vào cuối tuần. Tớ sẽ nói một tiếng với chị Tinh Tinh nên chắc không có vấn đề đâu. Mặc dù đoàn phim của bọn họ không cho fans tới thăm, nhưng cũng không nói là không cho bạn tới thăm mà.”
Huống chi Trần Tinh Lạc còn là nhà sản xuất, đạo diễn cũng rất thân với cô ấy, mời vài người bạn đến phim trường chơi hai ngày cũng không phải chuyện gì lớn.
Đàm Thư nói: “Để tớ xem tuần này có phải tăng ca hay không đã.”
“Được.” Bác Mộ Trì nói: “Muốn tới đây thì nhớ nói trước với tớ, tớ sẽ nói một tiếng với chị Tinh Tinh.”
Đàm Thư đồng ý, đổi chủ đề: “Nếu cậu tới đoàn phim, thế không phải là thời gian ở cạnh Phó Vân Hành sẽ ít hơn hả?”
Là người đầu tiên biết rõ mọi chuyện, Đàm Thư cảm thấy cần phải quan tâm tiến triển tình cảm của chị em tốt của mình một chút.
Bác Mộ Trì: “Vậy thì có sao đâu.”
Cô cũng không thấy lo lắng lắm: “Dù sao người cũng ở đó, chạy không thoát được.”
Đàm Thư không biết nói gì: “Thế cậu không sợ Phó Vân Hành bị người khác nhớ thương hả?”
Bác Mộ Trì “à” một tiếng, suy nghĩ một chút rồi nói: “Không sợ.”
Chút tự tin này cô vẫn phải có.
“...”
Đàm Thư nghẹn lời, lặng lẽ thở dài: “Nếu tớ có tự tin như cậu thì tốt rồi.”
Bác Mộ Trì cười: “Không nói tớ tự cao tự đại nữa hả?”
“Vậy thì cậu cũng phải có vốn liếng mới dám như thế.” Đàm Thư căm giận nói: “Nếu tớ trông được như cậu, còn là quán quân thế giới thì tớ đã bay lên trời từ lâu rồi.”
Bác Mộ Trì sửng sốt, dịu dàng khuyên cô ấy: “Lên trời làm chi? Sống thế này không tốt hả?”
Đàm Thư: “...”
Hai người đang nói chuyện phiếm thì có người gọi điện thoại cho Bác Mộ Trì.
Cô cầm lên nhìn rồi nói với Đàm Thư: “‘Tào Tháo’ gọi điện thoại cho tớ, tớ cúp của cậu nhé.”
Đàm Thư bị cắt đứt cuộc gọi một lúc lâu mới nhận ra “Tào Tháo” mà cô nói tới là ai.
...
“Alo.” Bác Mộ Trì nhanh chóng nhận máy, giọng nói nhẹ nhàng, tâm trạng vui vẻ: “Bác sĩ Tiểu Phó?”
Nghe thấy giọng nói bắt tai của cô, Phó Vân Hành hơi ngẩn ra, trước mắt như hiện lên dáng vẻ tươi cười xán lạn của cô.
Đột nhiên, anh cảm thấy cổ họng của mình hơi khô rát.
“Là anh.” Phó Vân Hành nhỏ giọng nói: “Ở đâu đấy?”
“Ở nhà chị Tinh Tinh.” Bác Mộ Trì khó hiểu: “Làm sao vậy?”
Phó Vân Hành “ừm” một tiếng: “Ngày mai đi Băng Thành à?”
Băng Thành là nơi mà bộ phim truyền hình của đám Trần Tinh Lạc quay lấy cảnh nhiều nhất.
Bác Mộ Trì: “Vâng.”
Cô nhướng mày, tò mò nói: “Sao anh biết thế?”
Phó Vân Hành thành thật nói: “Vừa thấy bọn họ nói trong nhóm chat.”
Bác Mộ Trì sửng sốt, qua một lúc mới nhớ tới cái nhóm có mấy người bọn họ.
Cô lấy di động nhấn mở Wechat ra xem, trong lúc cô và Đàm Thư gọi điện thoại tán gẫu thì Khương Ký Bạch nhắc cô, hỏi ngày mai cô đi Băng Thành có cần anh ấy đưa không, đúng lúc anh ấy đang ở Thành Bắc, mà sáng ngày mai cũng rảnh rỗi. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Phía dưới còn có mấy dòng kêu r.ên của đám người Trình Vãn Chanh, nói muốn trốn học đi xem trai xinh gái đẹp với cô.
Bác Mộ Trì nhìn, lặng lẽ cong môi: “Thấy rồi.”
Cô tò mò: “Sau đó thì sao?”
Phó Vân Hành trầm mặc, nói nhỏ: “Ngày mai anh làm ca tối.”
“À.” Bác Mộ Trì hiểu được ý của anh, im lặng một lúc rồi hỏi: “Kỹ thuật lái xe của anh hay của Tiểu Bạch tốt hơn?”
Tiểu Bạch là chỉ Khương Ký Bạch.
Phó Vân Hành ngẩn ra: “Cái gì?”
Anh không hiểu ý cô.
Bác Mộ Trì mím lại khóe môi đang cười, chậm chạp lặp lại lần nữa, cố ý nói: “Em muốn tuyển người có kỹ thuật lái xe tốt hơn để đưa em đi.”
“...”
Vừa nói xong thì đầu dây bên kia yên tĩnh một lúc lâu.
Ngay lúc Bác Mộ Trì nghĩ rằng Phó Vân Hành bị cô chọc giận đến nỗi phải cúp điện thoại thì giọng của anh lại thong thả vang lên lần nữa: “Nhắc nhở em một câu.”
Bác Mộ Trì chớp mắt: “Sao ạ?”
Phó Vân Hành không đổi nét mặt nói: “Lúc Khương Ký Bạch học lái xe từng lái xe lao thẳng vào vườn rau.”
Mấy người bọn họ học cùng một trường dạy lái xe nằm ở khu vực vắng vẻ, lúc luyện xe cũng tới vùng ngoại thành dân cư thưa thớt, mấy hộ gia đình xung quanh có trồng rau dưa trái cây. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Mặc dù Bác Mộ Trì không thi bằng lái nhưng cũng nghe mấy người bọn họ nói trường dạy lái xe hẻo lánh bao nhiêu. Cô im lặng một lát rồi không do dự nói o: “Mười giờ sáng mai em bay.”
Phó Vân Hành: “Anh biết rồi.”
Anh dừng lại một lúc rồi chậm rãi hỏi: “Sáng mai muốn ăn gì?”
Bác Mộ Trì ngẫm nghĩ: “Em muốn nhìn anh ăn bánh bao thịt.”
Cô không ăn được thịt heo, nên lần nào thèm cũng chỉ có thể nhìn bạn bè bên cạnh ăn thôi.
Suy nghĩ của Bác Mộ Trì về chuyện này là bạn bè ăn thì cũng coi như là mình ăn.
“...”
Phó Vân Hành nhướng mày, cười giống như là cảm thấy bó tay với cô: “Vậy bảy giờ anh tới nhé?”
Bác Mộ Trì mím môi, được một tấc lại muốn tiến một thước: “Sáng sớm mai cũng muốn chạy bộ.”
Phó Vân Hành không do dự chút nào, nói thẳng: “Sáu giờ sẽ gọi điện thoại cho em.”
Bác Mộ Trì nhướng mày, cười như con cáo nhỏ, đáp lời rất ngọt ngào: “Ngày mai gặp nhé.”
“Ngày mai gặp.” Trước khi kết thúc cuộc gọi, Phó Vân Hành lại dặn dò cô thêm hai câu, nhớ phải khóa cửa và đóng kín cửa sổ.
Bác Mộ Trì không thấy anh phiền, đàng hoàng đồng ý.
-
Ngày hôm sau, hai người gặp nhau vào đúng sáu giờ ở trước cửa.
Phó Vân Hành mặc một bộ đồ thể thao màu đen, nhìn qua thì trông người có vẻ lạnh lùng.
Bác Mộ Trì ngắm trộm vài lần, dưới đáy lòng xác nhận suy nghĩ này.
Lại đẹp trai hơn rồi.
Trông Phó Vân Hành đẹp trai hơn lần cô gặp vào mấy ngày trước, trở nên chững chạc hơn và đẹp trai hơn.
Chạy bộ xong, Bác Mộ Trì về nhà Trần Tinh Lạc để tắm rồi mới đi cùng Phó Vân Hành.
Hai người đến cổng khu dân cư của Phó Vân Hành mua ba cái bánh bao hấp, một cái chay và hai cái thịt.
Lượng người ăn sáng vào giờ này tương đối nhiều. Hai người tìm một vị trí trong góc rồi ngồi xuống. Vì tránh để Bác Mộ Trì bị người khác nhận ra, Phó Vân Hành cố ý bảo cô ngồi đưa lưng về phía đường có nhiều người qua lại.
Hương vị món bánh bao hấp ở tiệm bánh bao này thật sự rất ngon miệng, vỏ mỏng nhân nhiều, vỏ mềm nhưng ăn vẫn còn độ dai, phần nhân đầy đặn lại nêm nếm đậm đà, ăn vô cùng ngon.
Lúc Phó Vân Hành bưng tới, việc đầu tiên Bác Mộ Trì làm là cúi đầu ngửi mùi bánh bao thịt, thậm chí còn hít hà trông rất đáng yêu.
“Thơm quá.” Cô cảm thán.
Phó Vân Hành thấy hành động này của cô thì cảm thấy hơi buồn cười, nhưng phần nhiều lại là chua xót.
So với nghề của Bác Mộ Trì thì tốt xấu gì bác sĩ bọn họ cũng không có quá nhiều hạn chế về mặt ẩm thực. Còn Bác Mộ Trì thì không như vậy, vận động viên bọn họ được phép ăn ngoài, nhưng lại có rất nhiều thứ bị cấm ăn, không được ăn thịt heo, không được ăn hotdog mà hồi nhỏ cô rất thích. Còn rất nhiều loại thức uống cô rất thích nhưng cũng không thể uống dù chỉ một ngụm. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Nghĩ như thế, trong lòng Phó Vân Hành dao động.
Anh nhìn người trước mặt rõ ràng thèm muốn chết nhưng lại cố gắng kìm nén bản thân, nhỏ giọng nói: “Muốn ăn thịt heo hả?”
Bác Mộ Trì thành thật thừa nhận: “Muốn chứ, lúc nào cũng muốn.”
Lúc ở đội huấn luyện cô cũng không được tùy ý ăn thịt heo, càng đừng nhắc đến lúc ra ngoài.
Phó Vân Hành hơi giật mình, nhẹ nhàng nói: “Có phải lâu lâu trong đội cũng cho ăn đúng không?”
Bác Mộ Trì gật đầu, nói cho anh biết ngẫu nhiên trong đội bọn họ cũng được ăn thịt heo, là heo không dùng thức ăn chăn nuôi được mấy huấn luyện viên tìm tới cho bọn họ.
Vì nhu cầu của vận động viên nên cũng có trại chăn nuôi cố ý nuôi một nhóm nhỏ heo không cho ăn thức ăn có chứa thuốc tăng trưởng, nhưng như thế thì tương đối phiền nên giá cũng đắt hơn, heo không được ăn thức ăn chăn nuôi thì rất khó nuôi mập, thế nên mỗi lần được ăn thịt heo thì đội bọn họ cứ như được ăn Tết vậy.
Nói thật, trước khi vào đội tuyển quốc gia, Bác Mộ Trì chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ có ngày mình sẽ có ngày muốn ăn thịt heo cũng không được ăn.
Nghĩ vậy, cô thấy vô cùng tủi thân.
“Vân Bảo.” Cô bĩu môi nhìn Phó Vân Hành: “Em thê thảm quá.”
Phó Vân Hành: “...”
Anh dở khóc dở cười, nhỏ giọng hỏi: “Sao lại thảm chứ?”
“Đến thịt heo cũng không được ăn.” Bác Mộ Trì vừa nói vừa nhét một cái bánh bao chay vào miệng.
Lúc ăn hai má cô phình ra trông như chú chuột hamster nhỏ.
Nghĩ đến loài động vật này, đôi mắt Phó Vân Hành hiện lên ý cười.
Đúng lúc Bác Mộ Trì ngẩng đầu bắt gặp vẻ mặt kỳ lạ này của anh. Cô nuốt thức ăn trong miệng xuống, nghi ngờ sờ mặt: “Anh cười cái gì? Trên mặt em có gì hả?”
“...” Phó Vân Hành: “Không có.”
Bác Mộ Trì không tin lắm: “Thật không?”
Phó Vân Hành chớp hàng mi, nhìn cô bằng ánh mắt sáng rực.
Nhìn vào ánh nhìn của anh, hàng mi Bác Mộ Trì run lên, bỗng dưng nhịp tim đập nhanh hơn.
Cô mím môi, lưỡng lự nói: “Anh nhìn cái gì thế?”
“Nhìn thử xem...” Phó Vân Hành ngừng lại một lúc rồi từ từ nói: “Trên mặt em có thứ gì không.”
Bác Mộ Trì nghẹn họng một lúc,ngước mắt trừng anh: “Anh phải nhìn lâu như thế à?”
Cô mượn hành động này để che giấu sự chột dạ và nhịp tim của mình.
Phó Vân Hành nhướng mày, thản nhiên đồng ý.
Anh cứ thích nhìn lâu như thế đấy.
Bác Mộ Trì không nói gì, giả vờ bình tĩnh nói: “Được rồi, vậy anh nhìn ra chưa, có hay không có?”
Phó Vân Hành: “Có.”
“Hả?” Bác Mộ Trì vô cùng để ý tới vẻ ngoài của mình, bối rối hỏi: “Chỗ nào?”
Phó Vân Hành nhìn sữa đậu nành dính bên khóe môi cô, hơi dừng lại một chút, rút một tờ khăn giấy đưa tới cạnh môi cô.
Theo bản năng, Bác Mộ Trì đưa tay cầm lấy cổ tay anh.
Tay cô rất nhỏ, còn có hơi lạnh. Nhưng cánh tay Phó Vân Hành lại rất nóng, hoàn toàn trái ngược với cô.
Lúc cô nắm lấy, bản thân cũng sửng sốt, Phó Vân Hành cũng vậy, đường cong cơ bắp cánh tay căng cứng, có hơi nóng.
Bác Mộ Trì giật mình, bỗng chốc phản ứng kịp nên thả tay ra trước.
Phó Vân Hành nhanh chóng lau khóe miệng giúp cô, nói với cô rằng: “Có sữa đậu nành.”
Bác Mộ Trì cảm thấy khóe miệng nơi bị ngón tay anh chạm qua vẫn còn nóng, cô mím môi, gật đầu đáp: “Dạ.”
Cô dừng lại, cảm thấy mình không thể biểu hiện quá giật mình được nên vội vàng hỏi: “Bây giờ còn không?”
Phó Vân Hành nhìn đôi môi vì ăn món nóng nên đỏ hồng của cô, yết hầu không khống chế được di chuyển: “Hết rồi.”
Anh thu hồi tầm mắt: “Nếu có sẽ nói em biết.”
Bác Mộ Trì: “Được.”
Hai người im lặng ăn xong bữa sáng, thời gian vẫn còn sớm.
Bác Mộ Trì tự giác đi theo Phó Vân Hành về nhà của anh.
Lúc vào nhà, Phó Vân Hành khom lưng cầm một đôi dép cho cô, tỏ ý nói: “Em ngồi một lát đi, anh đi tắm đã.”
Anh có thói quen đi tắm sau mỗi lần chạy bộ.
Bác Mộ Trì phất tay: “Đi đi, đi đi.” Tâm trạng cô đang rất vui vẻ, nhìn sô pha của Phó Vân Hành: “Em ra sô pha nằm đây.”
“...”
Khi Phó Vân Hành tắm xong bước ra thì Bác Mộ Trì đã nằm ngủ trên sô pha.
Ánh nắng mặt trời vào tám giờ sáng hơi chói mắt, Phó Vân Hành tính toán thời gian rồi đến cạnh cửa sổ kéo màn xuống.
Trong phút chốc, phòng khách đang được bao phủ bởi ánh mặt trời chìm vào bóng tối.
Hàng lông mày và mi mắt luôn nhíu chặt vì ánh mặt trời chói chang của Bác Mộ Trì thả lỏng, cứ như được ai đó dùng tay vuốt thẳng lại.
Trong phòng khách tối tăm và yên tĩnh, không nghe thấy bất cứ âm thanh dư thừa nào, chỉ có tiếng hít thở đều đặn của hai người.
Phó Vân Hành cũng không biết mình đang nghĩ gì. Anh cứ đứng trong phòng khách yên tĩnh một lúc lâu, sau đó đi vào phòng ngủ lấy một tấm chăn ra.
Phòng khách chỉ có một chút ánh sáng mỏng manh. Phó Vân Hành dựa vào trí nhớ đi tới cạnh sô pha, đắp chăn lên cho Bác Mộ Trì.
Vừa đắp xong thì Bác Mộ Trì trở mình.
Phó Vân Hành không còn cách nào, chỉ đành cúi người tới gần cô lần nữa.
Đột nhiên, Bác Mộ Trì mở mắt ra.
Trong bóng tối, thị giác và những giác quan khác của con người mạnh mẽ hơn.
Bọn họ dựa vào rất gần, gần đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của đối phương, gần đến mức bị hơi thở của đối phương xâm chiếm, khiến cho đầu óc mất đi khả năng suy nghĩ trong một khoảng thời gian ngắn. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Một lúc sau.
Phó Vân Hành là người đầu tiên tỉnh táo lại, giọng nói trầm khàn: “Lạnh không?”
Bác Mộ Trì ngẩn ra, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Chắc là anh không lạnh nhỉ?”
“...”
Cô bận, mà anh cũng bận.
Vào tối thứ ba, Bác Mộ Trì ở nhà chuẩn bị một vali hành lý rồi nhờ Bác Duyên đưa cô tới nhà Trần Tinh Lạc.
Sau khi tới đoàn phim từ tuần trước thì Trần Tinh Lạc chưa về lần nào.Công việc bên kia rất nhiều nên cô ấy bảo Bác Mộ Trì đi qua đó chung với một trợ lý khác của cô ấy vào ngày mai.
Bác Mộ Trì không có ý kiến gì, cho dù để cô sang đó một mình cũng không sao.
Cô sửa soạn vài thứ mà Trần Tinh Lạc cần, sau đó lười biếng nằm nghỉ ngơi trên sô pha, nói chuyện phiếm với Đàm Thư.
Biết cô muốn tới phim trường đoàn phim của Tần Văn, Đàm Thư đã nhắn cho cô tận mười tin để dặn dò, nhờ cô nhất định phải xin ảnh có chữ ký của Tần Văn giúp cô ấy, còn phải là tấm ảnh nào vô cùng đẹp trai mới chịu.
Nếu không phải cô ấy còn bận đi làm thì cô ấy đã muốn đi chung với Bác Mộ Trì.
Sợ Bác Mộ Trì không đọc tin nhắn của mình, cô ấy còn gọi điện thoại.
“Em gái Đâu Đâu! Nhớ kỹ là chị Thư của cưng muốn ảnh có chữ ký nhé.” Đàm Thư dặn đi dặn lại.
Bác Mộ Trì không nói nên lời, nằm lười trên sô pha nhìn chiếc đèn chùm được thiết kế rất tinh xảo trên trần nhà: “Nhớ rồi mà.” Cô thấy bó tay: “Nếu cậu sợ tớ quên thì ngày mai cậu tới phim trường chung với tớ luôn đi.”
“Tớ cũng muốn mà.” Đàm Thư tủi thân nói: “Do tớ còn phải đi làm đấy chứ.”
Người làm công nào có thời gian tự do chứ.
Bác Mộ Trì cười: “Vậy cậu đừng đi làm nữa.”
Đàm Thư hừ, nói đùa với cô: “Không đi làm nữa thì cậu nuôi tớ chắc?”
“Cũng không phải không được.” Bác Mộ Trì nhướng mày nói: “Xem như tớ tìm một trợ lý.”
Đàm Thư bật cười, nói với vẻ hiên ngang: “Đừng có dụ dỗ tớ, không có chuyện tớ dao động đâu.”
Bác Mộ Trì nhướng mày: “Tớ nói thật đấy.”
“Không được.” Đàm Thư là kiểu người có giới hạn ở vài chuyện nào đó: “Mặc dù tớ biết cậu nuôi nổi tớ, nhưng tớ không thể biến bản thân thành một kẻ vô dụng được, tớ vẫn thích tự mình kiếm tiền rồi tự mình tiêu xài hơn.”
“Ồ?” Bác Mộ Trì chọc cô ấy: “Không phải kiếm tiền cho tớ tiêu hả?”
Đàm Thư nghẹn họng, yếu ớt nói: “Cũng không phải không được.”
Bác Mộ Trì phì cười, trầm ngâm một lúc rồi nghiêm túc nói với cô ấy: “Nếu cậu thật sự muốn gặp Tần Văn, vậy cậu có thể tới đây vào cuối tuần. Tớ sẽ nói một tiếng với chị Tinh Tinh nên chắc không có vấn đề đâu. Mặc dù đoàn phim của bọn họ không cho fans tới thăm, nhưng cũng không nói là không cho bạn tới thăm mà.”
Huống chi Trần Tinh Lạc còn là nhà sản xuất, đạo diễn cũng rất thân với cô ấy, mời vài người bạn đến phim trường chơi hai ngày cũng không phải chuyện gì lớn.
Đàm Thư nói: “Để tớ xem tuần này có phải tăng ca hay không đã.”
“Được.” Bác Mộ Trì nói: “Muốn tới đây thì nhớ nói trước với tớ, tớ sẽ nói một tiếng với chị Tinh Tinh.”
Đàm Thư đồng ý, đổi chủ đề: “Nếu cậu tới đoàn phim, thế không phải là thời gian ở cạnh Phó Vân Hành sẽ ít hơn hả?”
Là người đầu tiên biết rõ mọi chuyện, Đàm Thư cảm thấy cần phải quan tâm tiến triển tình cảm của chị em tốt của mình một chút.
Bác Mộ Trì: “Vậy thì có sao đâu.”
Cô cũng không thấy lo lắng lắm: “Dù sao người cũng ở đó, chạy không thoát được.”
Đàm Thư không biết nói gì: “Thế cậu không sợ Phó Vân Hành bị người khác nhớ thương hả?”
Bác Mộ Trì “à” một tiếng, suy nghĩ một chút rồi nói: “Không sợ.”
Chút tự tin này cô vẫn phải có.
“...”
Đàm Thư nghẹn lời, lặng lẽ thở dài: “Nếu tớ có tự tin như cậu thì tốt rồi.”
Bác Mộ Trì cười: “Không nói tớ tự cao tự đại nữa hả?”
“Vậy thì cậu cũng phải có vốn liếng mới dám như thế.” Đàm Thư căm giận nói: “Nếu tớ trông được như cậu, còn là quán quân thế giới thì tớ đã bay lên trời từ lâu rồi.”
Bác Mộ Trì sửng sốt, dịu dàng khuyên cô ấy: “Lên trời làm chi? Sống thế này không tốt hả?”
Đàm Thư: “...”
Hai người đang nói chuyện phiếm thì có người gọi điện thoại cho Bác Mộ Trì.
Cô cầm lên nhìn rồi nói với Đàm Thư: “‘Tào Tháo’ gọi điện thoại cho tớ, tớ cúp của cậu nhé.”
Đàm Thư bị cắt đứt cuộc gọi một lúc lâu mới nhận ra “Tào Tháo” mà cô nói tới là ai.
...
“Alo.” Bác Mộ Trì nhanh chóng nhận máy, giọng nói nhẹ nhàng, tâm trạng vui vẻ: “Bác sĩ Tiểu Phó?”
Nghe thấy giọng nói bắt tai của cô, Phó Vân Hành hơi ngẩn ra, trước mắt như hiện lên dáng vẻ tươi cười xán lạn của cô.
Đột nhiên, anh cảm thấy cổ họng của mình hơi khô rát.
“Là anh.” Phó Vân Hành nhỏ giọng nói: “Ở đâu đấy?”
“Ở nhà chị Tinh Tinh.” Bác Mộ Trì khó hiểu: “Làm sao vậy?”
Phó Vân Hành “ừm” một tiếng: “Ngày mai đi Băng Thành à?”
Băng Thành là nơi mà bộ phim truyền hình của đám Trần Tinh Lạc quay lấy cảnh nhiều nhất.
Bác Mộ Trì: “Vâng.”
Cô nhướng mày, tò mò nói: “Sao anh biết thế?”
Phó Vân Hành thành thật nói: “Vừa thấy bọn họ nói trong nhóm chat.”
Bác Mộ Trì sửng sốt, qua một lúc mới nhớ tới cái nhóm có mấy người bọn họ.
Cô lấy di động nhấn mở Wechat ra xem, trong lúc cô và Đàm Thư gọi điện thoại tán gẫu thì Khương Ký Bạch nhắc cô, hỏi ngày mai cô đi Băng Thành có cần anh ấy đưa không, đúng lúc anh ấy đang ở Thành Bắc, mà sáng ngày mai cũng rảnh rỗi. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Phía dưới còn có mấy dòng kêu r.ên của đám người Trình Vãn Chanh, nói muốn trốn học đi xem trai xinh gái đẹp với cô.
Bác Mộ Trì nhìn, lặng lẽ cong môi: “Thấy rồi.”
Cô tò mò: “Sau đó thì sao?”
Phó Vân Hành trầm mặc, nói nhỏ: “Ngày mai anh làm ca tối.”
“À.” Bác Mộ Trì hiểu được ý của anh, im lặng một lúc rồi hỏi: “Kỹ thuật lái xe của anh hay của Tiểu Bạch tốt hơn?”
Tiểu Bạch là chỉ Khương Ký Bạch.
Phó Vân Hành ngẩn ra: “Cái gì?”
Anh không hiểu ý cô.
Bác Mộ Trì mím lại khóe môi đang cười, chậm chạp lặp lại lần nữa, cố ý nói: “Em muốn tuyển người có kỹ thuật lái xe tốt hơn để đưa em đi.”
“...”
Vừa nói xong thì đầu dây bên kia yên tĩnh một lúc lâu.
Ngay lúc Bác Mộ Trì nghĩ rằng Phó Vân Hành bị cô chọc giận đến nỗi phải cúp điện thoại thì giọng của anh lại thong thả vang lên lần nữa: “Nhắc nhở em một câu.”
Bác Mộ Trì chớp mắt: “Sao ạ?”
Phó Vân Hành không đổi nét mặt nói: “Lúc Khương Ký Bạch học lái xe từng lái xe lao thẳng vào vườn rau.”
Mấy người bọn họ học cùng một trường dạy lái xe nằm ở khu vực vắng vẻ, lúc luyện xe cũng tới vùng ngoại thành dân cư thưa thớt, mấy hộ gia đình xung quanh có trồng rau dưa trái cây. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Mặc dù Bác Mộ Trì không thi bằng lái nhưng cũng nghe mấy người bọn họ nói trường dạy lái xe hẻo lánh bao nhiêu. Cô im lặng một lát rồi không do dự nói o: “Mười giờ sáng mai em bay.”
Phó Vân Hành: “Anh biết rồi.”
Anh dừng lại một lúc rồi chậm rãi hỏi: “Sáng mai muốn ăn gì?”
Bác Mộ Trì ngẫm nghĩ: “Em muốn nhìn anh ăn bánh bao thịt.”
Cô không ăn được thịt heo, nên lần nào thèm cũng chỉ có thể nhìn bạn bè bên cạnh ăn thôi.
Suy nghĩ của Bác Mộ Trì về chuyện này là bạn bè ăn thì cũng coi như là mình ăn.
“...”
Phó Vân Hành nhướng mày, cười giống như là cảm thấy bó tay với cô: “Vậy bảy giờ anh tới nhé?”
Bác Mộ Trì mím môi, được một tấc lại muốn tiến một thước: “Sáng sớm mai cũng muốn chạy bộ.”
Phó Vân Hành không do dự chút nào, nói thẳng: “Sáu giờ sẽ gọi điện thoại cho em.”
Bác Mộ Trì nhướng mày, cười như con cáo nhỏ, đáp lời rất ngọt ngào: “Ngày mai gặp nhé.”
“Ngày mai gặp.” Trước khi kết thúc cuộc gọi, Phó Vân Hành lại dặn dò cô thêm hai câu, nhớ phải khóa cửa và đóng kín cửa sổ.
Bác Mộ Trì không thấy anh phiền, đàng hoàng đồng ý.
-
Ngày hôm sau, hai người gặp nhau vào đúng sáu giờ ở trước cửa.
Phó Vân Hành mặc một bộ đồ thể thao màu đen, nhìn qua thì trông người có vẻ lạnh lùng.
Bác Mộ Trì ngắm trộm vài lần, dưới đáy lòng xác nhận suy nghĩ này.
Lại đẹp trai hơn rồi.
Trông Phó Vân Hành đẹp trai hơn lần cô gặp vào mấy ngày trước, trở nên chững chạc hơn và đẹp trai hơn.
Chạy bộ xong, Bác Mộ Trì về nhà Trần Tinh Lạc để tắm rồi mới đi cùng Phó Vân Hành.
Hai người đến cổng khu dân cư của Phó Vân Hành mua ba cái bánh bao hấp, một cái chay và hai cái thịt.
Lượng người ăn sáng vào giờ này tương đối nhiều. Hai người tìm một vị trí trong góc rồi ngồi xuống. Vì tránh để Bác Mộ Trì bị người khác nhận ra, Phó Vân Hành cố ý bảo cô ngồi đưa lưng về phía đường có nhiều người qua lại.
Hương vị món bánh bao hấp ở tiệm bánh bao này thật sự rất ngon miệng, vỏ mỏng nhân nhiều, vỏ mềm nhưng ăn vẫn còn độ dai, phần nhân đầy đặn lại nêm nếm đậm đà, ăn vô cùng ngon.
Lúc Phó Vân Hành bưng tới, việc đầu tiên Bác Mộ Trì làm là cúi đầu ngửi mùi bánh bao thịt, thậm chí còn hít hà trông rất đáng yêu.
“Thơm quá.” Cô cảm thán.
Phó Vân Hành thấy hành động này của cô thì cảm thấy hơi buồn cười, nhưng phần nhiều lại là chua xót.
So với nghề của Bác Mộ Trì thì tốt xấu gì bác sĩ bọn họ cũng không có quá nhiều hạn chế về mặt ẩm thực. Còn Bác Mộ Trì thì không như vậy, vận động viên bọn họ được phép ăn ngoài, nhưng lại có rất nhiều thứ bị cấm ăn, không được ăn thịt heo, không được ăn hotdog mà hồi nhỏ cô rất thích. Còn rất nhiều loại thức uống cô rất thích nhưng cũng không thể uống dù chỉ một ngụm. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Nghĩ như thế, trong lòng Phó Vân Hành dao động.
Anh nhìn người trước mặt rõ ràng thèm muốn chết nhưng lại cố gắng kìm nén bản thân, nhỏ giọng nói: “Muốn ăn thịt heo hả?”
Bác Mộ Trì thành thật thừa nhận: “Muốn chứ, lúc nào cũng muốn.”
Lúc ở đội huấn luyện cô cũng không được tùy ý ăn thịt heo, càng đừng nhắc đến lúc ra ngoài.
Phó Vân Hành hơi giật mình, nhẹ nhàng nói: “Có phải lâu lâu trong đội cũng cho ăn đúng không?”
Bác Mộ Trì gật đầu, nói cho anh biết ngẫu nhiên trong đội bọn họ cũng được ăn thịt heo, là heo không dùng thức ăn chăn nuôi được mấy huấn luyện viên tìm tới cho bọn họ.
Vì nhu cầu của vận động viên nên cũng có trại chăn nuôi cố ý nuôi một nhóm nhỏ heo không cho ăn thức ăn có chứa thuốc tăng trưởng, nhưng như thế thì tương đối phiền nên giá cũng đắt hơn, heo không được ăn thức ăn chăn nuôi thì rất khó nuôi mập, thế nên mỗi lần được ăn thịt heo thì đội bọn họ cứ như được ăn Tết vậy.
Nói thật, trước khi vào đội tuyển quốc gia, Bác Mộ Trì chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ có ngày mình sẽ có ngày muốn ăn thịt heo cũng không được ăn.
Nghĩ vậy, cô thấy vô cùng tủi thân.
“Vân Bảo.” Cô bĩu môi nhìn Phó Vân Hành: “Em thê thảm quá.”
Phó Vân Hành: “...”
Anh dở khóc dở cười, nhỏ giọng hỏi: “Sao lại thảm chứ?”
“Đến thịt heo cũng không được ăn.” Bác Mộ Trì vừa nói vừa nhét một cái bánh bao chay vào miệng.
Lúc ăn hai má cô phình ra trông như chú chuột hamster nhỏ.
Nghĩ đến loài động vật này, đôi mắt Phó Vân Hành hiện lên ý cười.
Đúng lúc Bác Mộ Trì ngẩng đầu bắt gặp vẻ mặt kỳ lạ này của anh. Cô nuốt thức ăn trong miệng xuống, nghi ngờ sờ mặt: “Anh cười cái gì? Trên mặt em có gì hả?”
“...” Phó Vân Hành: “Không có.”
Bác Mộ Trì không tin lắm: “Thật không?”
Phó Vân Hành chớp hàng mi, nhìn cô bằng ánh mắt sáng rực.
Nhìn vào ánh nhìn của anh, hàng mi Bác Mộ Trì run lên, bỗng dưng nhịp tim đập nhanh hơn.
Cô mím môi, lưỡng lự nói: “Anh nhìn cái gì thế?”
“Nhìn thử xem...” Phó Vân Hành ngừng lại một lúc rồi từ từ nói: “Trên mặt em có thứ gì không.”
Bác Mộ Trì nghẹn họng một lúc,ngước mắt trừng anh: “Anh phải nhìn lâu như thế à?”
Cô mượn hành động này để che giấu sự chột dạ và nhịp tim của mình.
Phó Vân Hành nhướng mày, thản nhiên đồng ý.
Anh cứ thích nhìn lâu như thế đấy.
Bác Mộ Trì không nói gì, giả vờ bình tĩnh nói: “Được rồi, vậy anh nhìn ra chưa, có hay không có?”
Phó Vân Hành: “Có.”
“Hả?” Bác Mộ Trì vô cùng để ý tới vẻ ngoài của mình, bối rối hỏi: “Chỗ nào?”
Phó Vân Hành nhìn sữa đậu nành dính bên khóe môi cô, hơi dừng lại một chút, rút một tờ khăn giấy đưa tới cạnh môi cô.
Theo bản năng, Bác Mộ Trì đưa tay cầm lấy cổ tay anh.
Tay cô rất nhỏ, còn có hơi lạnh. Nhưng cánh tay Phó Vân Hành lại rất nóng, hoàn toàn trái ngược với cô.
Lúc cô nắm lấy, bản thân cũng sửng sốt, Phó Vân Hành cũng vậy, đường cong cơ bắp cánh tay căng cứng, có hơi nóng.
Bác Mộ Trì giật mình, bỗng chốc phản ứng kịp nên thả tay ra trước.
Phó Vân Hành nhanh chóng lau khóe miệng giúp cô, nói với cô rằng: “Có sữa đậu nành.”
Bác Mộ Trì cảm thấy khóe miệng nơi bị ngón tay anh chạm qua vẫn còn nóng, cô mím môi, gật đầu đáp: “Dạ.”
Cô dừng lại, cảm thấy mình không thể biểu hiện quá giật mình được nên vội vàng hỏi: “Bây giờ còn không?”
Phó Vân Hành nhìn đôi môi vì ăn món nóng nên đỏ hồng của cô, yết hầu không khống chế được di chuyển: “Hết rồi.”
Anh thu hồi tầm mắt: “Nếu có sẽ nói em biết.”
Bác Mộ Trì: “Được.”
Hai người im lặng ăn xong bữa sáng, thời gian vẫn còn sớm.
Bác Mộ Trì tự giác đi theo Phó Vân Hành về nhà của anh.
Lúc vào nhà, Phó Vân Hành khom lưng cầm một đôi dép cho cô, tỏ ý nói: “Em ngồi một lát đi, anh đi tắm đã.”
Anh có thói quen đi tắm sau mỗi lần chạy bộ.
Bác Mộ Trì phất tay: “Đi đi, đi đi.” Tâm trạng cô đang rất vui vẻ, nhìn sô pha của Phó Vân Hành: “Em ra sô pha nằm đây.”
“...”
Khi Phó Vân Hành tắm xong bước ra thì Bác Mộ Trì đã nằm ngủ trên sô pha.
Ánh nắng mặt trời vào tám giờ sáng hơi chói mắt, Phó Vân Hành tính toán thời gian rồi đến cạnh cửa sổ kéo màn xuống.
Trong phút chốc, phòng khách đang được bao phủ bởi ánh mặt trời chìm vào bóng tối.
Hàng lông mày và mi mắt luôn nhíu chặt vì ánh mặt trời chói chang của Bác Mộ Trì thả lỏng, cứ như được ai đó dùng tay vuốt thẳng lại.
Trong phòng khách tối tăm và yên tĩnh, không nghe thấy bất cứ âm thanh dư thừa nào, chỉ có tiếng hít thở đều đặn của hai người.
Phó Vân Hành cũng không biết mình đang nghĩ gì. Anh cứ đứng trong phòng khách yên tĩnh một lúc lâu, sau đó đi vào phòng ngủ lấy một tấm chăn ra.
Phòng khách chỉ có một chút ánh sáng mỏng manh. Phó Vân Hành dựa vào trí nhớ đi tới cạnh sô pha, đắp chăn lên cho Bác Mộ Trì.
Vừa đắp xong thì Bác Mộ Trì trở mình.
Phó Vân Hành không còn cách nào, chỉ đành cúi người tới gần cô lần nữa.
Đột nhiên, Bác Mộ Trì mở mắt ra.
Trong bóng tối, thị giác và những giác quan khác của con người mạnh mẽ hơn.
Bọn họ dựa vào rất gần, gần đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của đối phương, gần đến mức bị hơi thở của đối phương xâm chiếm, khiến cho đầu óc mất đi khả năng suy nghĩ trong một khoảng thời gian ngắn. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Một lúc sau.
Phó Vân Hành là người đầu tiên tỉnh táo lại, giọng nói trầm khàn: “Lạnh không?”
Bác Mộ Trì ngẩn ra, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Chắc là anh không lạnh nhỉ?”
“...”
Bình luận facebook