Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-10
Chương 10: NGƯỜI TÌNH BÊN NGOÀI
Sau khi vào nhà, Hà Tư Ca dùng một chút thời gian để đánh 3giá tình hình của chung cư trước. Cô tìm được hành lý của2 mình, đáng tiếc, máy tính và điện thoại đều không có ở đ9ó.
Trong chung cư cũng không có bất cứ thiết bị g0ì có thể liên hệ được với bên ngoài, thậm chí cả trong nh9à bếp cũng không có vật gì sắc nhọn... chắc là Phó Cẩm Hành lo cô sẽ tự sát.
“Còn lâu tôi mới muốn chết.”
Hà Tư Ca đứng trong phòng khách, lẩm bẩm tự nói. Hơn nữa, nếu như cô thật lòng muốn chết, cô có thể có trăm nghìn cách. Quanh quẩn vài vòng, Hà Tư Ca đã bỏ cuộc rồi. Cô dứt khoát lấy một bộ quần áo ra, đi vào nhà tắm tắm rửa.
Trừ mùi sữa tắm quen thuộc ra còn có một mùi hương nhẹ nhàng quen thuộc khiến người ta say đắm, cộng thêm mùi của rượu vang. Hà Tư Ca lùi về phía sau, đồng thời cũng không quên chế giễu hắn: “Anh Phó giàu có như vậy, chắc là sẽ không tính toán với tôi một chai rượu đâu nhỉ.”
Phó Cẩm Hành không nhịn được cười: “Rượu trong tủ đó, tùy ý lấy ra chai nào ra cũng đều có giá sáu con số trở lên.” Nhìn bộ dạng hắn như vậy, hình như men rượu không hề làm mất khả năng suy nghĩ và phán đoán của hắn. Hà Tư Ca lập tức uy hiếp: “Nếu như không muốn tổn thất quá nhiều vậy thì để tôi đi đi! Nếu không chẳng phải là lần sau sẽ lại lãng phí rượu vang của anh nữa sao!”
Cô vừa dứt lời, từ trong bóng tối đã truyền tới một âm thanh nhè nhẹ, sột soạt. Cô run lên, ý thức được Phó Cẩm Hành đang cởi quần áo!
Cùng với hành động của hắn, Hà Tư Ca không chỉ ngửi thấy mùi rượu mà còn ngửi thấy mùi hương nước hoa phụ nữ.
Cô lập tức nhớ đến cánh tay trắng nõn nà đã nhìn thấy trước đó.
Cô buột miệng hét lên. Bên tại truyền đến một giọng cười vô cùng châm biếm: “Cô đoán xem?”
Hà Tư Ca lắc đầu, nhận ra người đó là Phó Cẩm Hành. Đồng thời, cô cũng ngửi thấy hơi rượu nồng nặc trên người hắn.
Ban đầu Hà Tư Ca còn tưởng là mùi từ mình, vì trước khi đi ngủ cô đã uống không ít rượu vang.
“Cô uống rượu à?”
Phó Cẩm Hành đánh đòn phủ đầu. Không chỉ như vậy, hắn còn áp sát người xuống, dùng mũi tiến đến gần Hà Tư Ca, hít mạnh mấy cái.
Không thể không thừa nhận, có tiền thật sự có thể nâng cao chất lượng cuộc sống đến cực điểm.
Rất hiển nhiên, Phó Cẩm Hành là một người đàn ông biết hưởng thụ cuộc sống, bồn tắm lớn trong chung cư của hắn còn cao cấp hơn cả bồn tắm trong khách sạn năm sao.
Hơn nữa, Hà Tư Ca còn lấy một chai rượu vang có giá trị không hề nhỏ trong tủ rượu ra. Cô tắm rửa sạch sẽ, còn uống một hơi hết một phần ba chai rượu vang.
Sau đó, cô lên giường đi ngủ. Cho đến khi chiếc giường lớn dưới người bị lún xuống một khoảng lớn, cô mới giật mình tỉnh giấc mộng, nhìn thấy trước mặt có một bóng người mờ mờ.
“Ai thé?”
Phó Cẩm Hành không nhịn được cười: “Rượu trong tủ đó, tùy ý lấy ra chai nào ra cũng đều có giá sáu con số trở lên.” Nhìn bộ dạng hắn như vậy, hình như men rượu không hề làm mất khả năng suy nghĩ và phán đoán của hắn. Hà Tư Ca lập tức uy hiếp: “Nếu như không muốn tổn thất quá nhiều vậy thì để tôi đi đi! Nếu không chẳng phải là lần sau sẽ lại lãng phí rượu vang của anh nữa sao!”
Cô vừa dứt lời, từ trong bóng tối đã truyền tới một âm thanh nhè nhẹ, sột soạt. Cô run lên, ý thức được Phó Cẩm Hành đang cởi quần áo!
Cùng với hành động của hắn, Hà Tư Ca không chỉ ngửi thấy mùi rượu mà còn ngửi thấy mùi hương nước hoa phụ nữ.
Cô lập tức nhớ đến cánh tay trắng nõn nà đã nhìn thấy trước đó.
Chỉ một thoáng thất thần như vậy, Phó Cẩm Hành đã lật người đè lên cô, động tác vừa nhanh mạnh vừa quyết liệt.
Hà Tư Ca hét lên: “Buông tôi ra! Không phải anh hẹn hò với phụ nữ rồi sao? Tại sao không chơi cho đủ đi rồi hãy về, đừng có động vào tôi...”
Nghe thấy cô nói thế, quả nhiên Phó Cẩm Hành dừng động tác lại. Hà Tư Ca nhân cơ hội lăn sang bên cạnh, cảnh giác nhìn hắn.
Hắn trầm giọng cười: “Cô ghen rồi à? Cũng đúng, dù sao bây giờ cô đã là vợ danh chính ngôn thuận của tôi...”
Cô phẫn nộ phản bác: “Đừng có nằm mơ! Ai ghen, tôi chỉ là chê anh bẩn thôi! Mùi trên người anh làm tôi cảm thấy buồn nôn!” Nói xong, Hà Tư Ca dùng tay bịt lấy mũi. Phó Cẩm Hành híp mắt lại, hất tay cô ra. Hắn thuận thể cầm lấy cổ tay Hà Tư Ca nhấc lên cao, ép hai tay cô lên đỉnh đầu, cố định chặt trên đó. Cô kinh hãi, vừa định kêu lên, hắn đã dùng cả người đè lên cô. “Ngại quá, cái người đàn ông khiến cô cảm thấy buồn nôn tôi đây bây giờ có thể hợp tình hợp lý hợp pháp chiếm lấy cô cho đến khi tôi cảm thấy thỏa thích mới thôi!”
Phó Cẩm Hành hung hăng xé đứt hai cái dây áo trên bộ đồ ngủ mỏng manh của cô ra, căn bản không cho Hà Tư Ca có bất cứ cơ hội chạy trốn nào. Cô than khóc, ngay sau đó, từ trong cổ họng truyền đến âm thanh nghẹn ngào nho nhỏ. Vốn dĩ tưởng rằng mình sẽ ngất đi giống như lần trước, đáng tiếc, cho đến khi Phó Cẩm Hành chán ghét rời khỏi cơ thể mình, đầu óc Hà Tư Ca vẫn rất tỉnh táo.
Trên thực tế, thậm chí cô cũng không cảm thấy đau nữa.
“Nếm được mùi vị rồi à?” Quả nhiên, Phó Cẩm Hành cũng ý thức được điều này, đồng thời lấy việc này ra để chế giễu Hà Tư Ca: “Giả bộ cái gì?”
Hắn nắm lấy một đoạn khăn trải giường, cẩn thận lau chùi.
Hà Tư Ca quay đầu sang một bên, không nói một lời nào.
“Trong ngăn kéo có thuốc tránh thai, trong giấy hướng dẫn sử dụng có viết cách dùng. Nếu như cô có thai rồi, tôi sẽ thu xếp cho cô làm phẫu thuật, cho nên, tốt nhất cô tự nhớ uống thuốc đi.” Sau một hồi vận động kịch liệt, Phó Cẩm Hành cảm thấy toàn thân thoải mái hơn nhiều. Hắn đứng dậy đi tắm, để lại Hà Tư Ca nằm trên giường.
Đợi hắn vào nhà vệ sinh, cô giơ tay kéo mạnh ngăn kéo tủ đầu giường ra. Bên trong quả nhiên có thuốc tránh thai khẩn cấp, lượng thuốc dùng đủ cho khoảng hai tháng, mỗi tháng dùng hai mươi mốt ngày, mỗi ngày một viên.
Hà Tư Ca không chút do dự cầm lên, cũng không uống nước, nuốt khô một viên. Những lúc thế này, cô tuyệt đối không được mang thai! Đàn ông tắm rất nhanh, Phó Cẩm Hành cũng không ngoại lệ, chưa đến mười phút hắn đã ra ngoài.
Tinh thần sản khoái bước vào phòng ngủ, hắn mở tủ quần áo, lấy một bộ đồ ngủ mới ra. Vừa mặc, Phó Cẩm Hành còn vừa chủ động nói: “Tôi sẽ không công khai hôn nhân với cô. Tôi có người phụ nữ tôi yêu, sau này cô phải nhớ kỹ thân phận của mình.”
Ngẩn ra hai giây, Hà Tư Ca không nhịn được mà cười một tiếng: “Anh có bệnh à? Anh có người phụ nữ anh yêu liên quan gì tới tôi, vậy sao anh không kết hôn với cô ta đi!”
Hắn mặc đồ ngủ xong, ung dung thong thả nói: “Vì cô ấy là một người phụ nữ vừa tuyệt vời vừa thuần khiết, không ti tiện như cô. Tôi không nỡ để cô ấy chịu đựng sự đòi hỏi của tôi.”
Đi đến bên giường, Phó Cẩm Hành tóm lấy cằm Hà Tư Ca, lờ đi sự vùng vẫy của cô.
“Cô và cô ấy nhìn rất giống nhau, đáng tiếc người ta là đại minh tinh, còn cô, cô là cái thá gì? Là người phụ nữ tôi bỏ tiền mua về, một người phụ nữ để tùy ý chơi bời.”
Hắn dùng sức xoay mạnh cô lại, khiến cô không thể không nhìn về phía cái gương bên cạnh.
“Nhớ kỹ, đây là cô nợ tôi, nhà họ Hà các người nợ tôi!” Phó Cẩm Hành hất mạnh tay, Hà Tư Ca đổ người về phía trước, ngã xuống mép giường, bất động.
Hắn không ở lại mà đi đến phòng bên cạnh.
Chắc chắn là hắn đi rồi, lúc này Hà Tư Ca mới mò mẫm đến nhà vệ sinh... cô không muốn bật đèn, thà gắng sức phán đoán phương hướng trong bóng tối còn hơn.
Cọ rửa sạch sẽ cơ thể hết lần này đến lần khác, cho đến khi da thịt đỏ lên, hơi đau nhức. Sáng sớm hôm sau, trời vừa mới hửng sáng, Hà Tư Ca vẫn đang chìm trong giấc mộng đã bị một hồi chuông dồn dập đánh thức.
Cô lập tức ngồi dậy, dựng thẳng tai lên, phán đoán nguồn gốc của âm thanh đó.
Rất nhanh, Hà Tư Ca đã nghe rõ rồi, là có người đang ấn chuông cửa!
Cô cảm thấy đây là một cơ hội!
Vừa kéo chăn ra, Hà Tư Ca đã nhảy chân trần xuống giường, không quan tâm đến bắp đùi đau nhức, cô lao thẳng ra khỏi phòng ngủ.
Đáng tiếc, động tác của Phó Cẩm Hành nhanh hơn cô một bước.
Hắn đã đứng ở cửa, nhìn màn hình hiển thị, khẽ nhếch khóe miệng lên: “Người tình bên ngoài của cô lại tìm được đến nhà rồi, bà xã.”
Sau khi vào nhà, Hà Tư Ca dùng một chút thời gian để đánh 3giá tình hình của chung cư trước. Cô tìm được hành lý của2 mình, đáng tiếc, máy tính và điện thoại đều không có ở đ9ó.
Trong chung cư cũng không có bất cứ thiết bị g0ì có thể liên hệ được với bên ngoài, thậm chí cả trong nh9à bếp cũng không có vật gì sắc nhọn... chắc là Phó Cẩm Hành lo cô sẽ tự sát.
“Còn lâu tôi mới muốn chết.”
Hà Tư Ca đứng trong phòng khách, lẩm bẩm tự nói. Hơn nữa, nếu như cô thật lòng muốn chết, cô có thể có trăm nghìn cách. Quanh quẩn vài vòng, Hà Tư Ca đã bỏ cuộc rồi. Cô dứt khoát lấy một bộ quần áo ra, đi vào nhà tắm tắm rửa.
Trừ mùi sữa tắm quen thuộc ra còn có một mùi hương nhẹ nhàng quen thuộc khiến người ta say đắm, cộng thêm mùi của rượu vang. Hà Tư Ca lùi về phía sau, đồng thời cũng không quên chế giễu hắn: “Anh Phó giàu có như vậy, chắc là sẽ không tính toán với tôi một chai rượu đâu nhỉ.”
Phó Cẩm Hành không nhịn được cười: “Rượu trong tủ đó, tùy ý lấy ra chai nào ra cũng đều có giá sáu con số trở lên.” Nhìn bộ dạng hắn như vậy, hình như men rượu không hề làm mất khả năng suy nghĩ và phán đoán của hắn. Hà Tư Ca lập tức uy hiếp: “Nếu như không muốn tổn thất quá nhiều vậy thì để tôi đi đi! Nếu không chẳng phải là lần sau sẽ lại lãng phí rượu vang của anh nữa sao!”
Cô vừa dứt lời, từ trong bóng tối đã truyền tới một âm thanh nhè nhẹ, sột soạt. Cô run lên, ý thức được Phó Cẩm Hành đang cởi quần áo!
Cùng với hành động của hắn, Hà Tư Ca không chỉ ngửi thấy mùi rượu mà còn ngửi thấy mùi hương nước hoa phụ nữ.
Cô lập tức nhớ đến cánh tay trắng nõn nà đã nhìn thấy trước đó.
Cô buột miệng hét lên. Bên tại truyền đến một giọng cười vô cùng châm biếm: “Cô đoán xem?”
Hà Tư Ca lắc đầu, nhận ra người đó là Phó Cẩm Hành. Đồng thời, cô cũng ngửi thấy hơi rượu nồng nặc trên người hắn.
Ban đầu Hà Tư Ca còn tưởng là mùi từ mình, vì trước khi đi ngủ cô đã uống không ít rượu vang.
“Cô uống rượu à?”
Phó Cẩm Hành đánh đòn phủ đầu. Không chỉ như vậy, hắn còn áp sát người xuống, dùng mũi tiến đến gần Hà Tư Ca, hít mạnh mấy cái.
Không thể không thừa nhận, có tiền thật sự có thể nâng cao chất lượng cuộc sống đến cực điểm.
Rất hiển nhiên, Phó Cẩm Hành là một người đàn ông biết hưởng thụ cuộc sống, bồn tắm lớn trong chung cư của hắn còn cao cấp hơn cả bồn tắm trong khách sạn năm sao.
Hơn nữa, Hà Tư Ca còn lấy một chai rượu vang có giá trị không hề nhỏ trong tủ rượu ra. Cô tắm rửa sạch sẽ, còn uống một hơi hết một phần ba chai rượu vang.
Sau đó, cô lên giường đi ngủ. Cho đến khi chiếc giường lớn dưới người bị lún xuống một khoảng lớn, cô mới giật mình tỉnh giấc mộng, nhìn thấy trước mặt có một bóng người mờ mờ.
“Ai thé?”
Phó Cẩm Hành không nhịn được cười: “Rượu trong tủ đó, tùy ý lấy ra chai nào ra cũng đều có giá sáu con số trở lên.” Nhìn bộ dạng hắn như vậy, hình như men rượu không hề làm mất khả năng suy nghĩ và phán đoán của hắn. Hà Tư Ca lập tức uy hiếp: “Nếu như không muốn tổn thất quá nhiều vậy thì để tôi đi đi! Nếu không chẳng phải là lần sau sẽ lại lãng phí rượu vang của anh nữa sao!”
Cô vừa dứt lời, từ trong bóng tối đã truyền tới một âm thanh nhè nhẹ, sột soạt. Cô run lên, ý thức được Phó Cẩm Hành đang cởi quần áo!
Cùng với hành động của hắn, Hà Tư Ca không chỉ ngửi thấy mùi rượu mà còn ngửi thấy mùi hương nước hoa phụ nữ.
Cô lập tức nhớ đến cánh tay trắng nõn nà đã nhìn thấy trước đó.
Chỉ một thoáng thất thần như vậy, Phó Cẩm Hành đã lật người đè lên cô, động tác vừa nhanh mạnh vừa quyết liệt.
Hà Tư Ca hét lên: “Buông tôi ra! Không phải anh hẹn hò với phụ nữ rồi sao? Tại sao không chơi cho đủ đi rồi hãy về, đừng có động vào tôi...”
Nghe thấy cô nói thế, quả nhiên Phó Cẩm Hành dừng động tác lại. Hà Tư Ca nhân cơ hội lăn sang bên cạnh, cảnh giác nhìn hắn.
Hắn trầm giọng cười: “Cô ghen rồi à? Cũng đúng, dù sao bây giờ cô đã là vợ danh chính ngôn thuận của tôi...”
Cô phẫn nộ phản bác: “Đừng có nằm mơ! Ai ghen, tôi chỉ là chê anh bẩn thôi! Mùi trên người anh làm tôi cảm thấy buồn nôn!” Nói xong, Hà Tư Ca dùng tay bịt lấy mũi. Phó Cẩm Hành híp mắt lại, hất tay cô ra. Hắn thuận thể cầm lấy cổ tay Hà Tư Ca nhấc lên cao, ép hai tay cô lên đỉnh đầu, cố định chặt trên đó. Cô kinh hãi, vừa định kêu lên, hắn đã dùng cả người đè lên cô. “Ngại quá, cái người đàn ông khiến cô cảm thấy buồn nôn tôi đây bây giờ có thể hợp tình hợp lý hợp pháp chiếm lấy cô cho đến khi tôi cảm thấy thỏa thích mới thôi!”
Phó Cẩm Hành hung hăng xé đứt hai cái dây áo trên bộ đồ ngủ mỏng manh của cô ra, căn bản không cho Hà Tư Ca có bất cứ cơ hội chạy trốn nào. Cô than khóc, ngay sau đó, từ trong cổ họng truyền đến âm thanh nghẹn ngào nho nhỏ. Vốn dĩ tưởng rằng mình sẽ ngất đi giống như lần trước, đáng tiếc, cho đến khi Phó Cẩm Hành chán ghét rời khỏi cơ thể mình, đầu óc Hà Tư Ca vẫn rất tỉnh táo.
Trên thực tế, thậm chí cô cũng không cảm thấy đau nữa.
“Nếm được mùi vị rồi à?” Quả nhiên, Phó Cẩm Hành cũng ý thức được điều này, đồng thời lấy việc này ra để chế giễu Hà Tư Ca: “Giả bộ cái gì?”
Hắn nắm lấy một đoạn khăn trải giường, cẩn thận lau chùi.
Hà Tư Ca quay đầu sang một bên, không nói một lời nào.
“Trong ngăn kéo có thuốc tránh thai, trong giấy hướng dẫn sử dụng có viết cách dùng. Nếu như cô có thai rồi, tôi sẽ thu xếp cho cô làm phẫu thuật, cho nên, tốt nhất cô tự nhớ uống thuốc đi.” Sau một hồi vận động kịch liệt, Phó Cẩm Hành cảm thấy toàn thân thoải mái hơn nhiều. Hắn đứng dậy đi tắm, để lại Hà Tư Ca nằm trên giường.
Đợi hắn vào nhà vệ sinh, cô giơ tay kéo mạnh ngăn kéo tủ đầu giường ra. Bên trong quả nhiên có thuốc tránh thai khẩn cấp, lượng thuốc dùng đủ cho khoảng hai tháng, mỗi tháng dùng hai mươi mốt ngày, mỗi ngày một viên.
Hà Tư Ca không chút do dự cầm lên, cũng không uống nước, nuốt khô một viên. Những lúc thế này, cô tuyệt đối không được mang thai! Đàn ông tắm rất nhanh, Phó Cẩm Hành cũng không ngoại lệ, chưa đến mười phút hắn đã ra ngoài.
Tinh thần sản khoái bước vào phòng ngủ, hắn mở tủ quần áo, lấy một bộ đồ ngủ mới ra. Vừa mặc, Phó Cẩm Hành còn vừa chủ động nói: “Tôi sẽ không công khai hôn nhân với cô. Tôi có người phụ nữ tôi yêu, sau này cô phải nhớ kỹ thân phận của mình.”
Ngẩn ra hai giây, Hà Tư Ca không nhịn được mà cười một tiếng: “Anh có bệnh à? Anh có người phụ nữ anh yêu liên quan gì tới tôi, vậy sao anh không kết hôn với cô ta đi!”
Hắn mặc đồ ngủ xong, ung dung thong thả nói: “Vì cô ấy là một người phụ nữ vừa tuyệt vời vừa thuần khiết, không ti tiện như cô. Tôi không nỡ để cô ấy chịu đựng sự đòi hỏi của tôi.”
Đi đến bên giường, Phó Cẩm Hành tóm lấy cằm Hà Tư Ca, lờ đi sự vùng vẫy của cô.
“Cô và cô ấy nhìn rất giống nhau, đáng tiếc người ta là đại minh tinh, còn cô, cô là cái thá gì? Là người phụ nữ tôi bỏ tiền mua về, một người phụ nữ để tùy ý chơi bời.”
Hắn dùng sức xoay mạnh cô lại, khiến cô không thể không nhìn về phía cái gương bên cạnh.
“Nhớ kỹ, đây là cô nợ tôi, nhà họ Hà các người nợ tôi!” Phó Cẩm Hành hất mạnh tay, Hà Tư Ca đổ người về phía trước, ngã xuống mép giường, bất động.
Hắn không ở lại mà đi đến phòng bên cạnh.
Chắc chắn là hắn đi rồi, lúc này Hà Tư Ca mới mò mẫm đến nhà vệ sinh... cô không muốn bật đèn, thà gắng sức phán đoán phương hướng trong bóng tối còn hơn.
Cọ rửa sạch sẽ cơ thể hết lần này đến lần khác, cho đến khi da thịt đỏ lên, hơi đau nhức. Sáng sớm hôm sau, trời vừa mới hửng sáng, Hà Tư Ca vẫn đang chìm trong giấc mộng đã bị một hồi chuông dồn dập đánh thức.
Cô lập tức ngồi dậy, dựng thẳng tai lên, phán đoán nguồn gốc của âm thanh đó.
Rất nhanh, Hà Tư Ca đã nghe rõ rồi, là có người đang ấn chuông cửa!
Cô cảm thấy đây là một cơ hội!
Vừa kéo chăn ra, Hà Tư Ca đã nhảy chân trần xuống giường, không quan tâm đến bắp đùi đau nhức, cô lao thẳng ra khỏi phòng ngủ.
Đáng tiếc, động tác của Phó Cẩm Hành nhanh hơn cô một bước.
Hắn đã đứng ở cửa, nhìn màn hình hiển thị, khẽ nhếch khóe miệng lên: “Người tình bên ngoài của cô lại tìm được đến nhà rồi, bà xã.”