Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-11
Chương 11: LẦN ĐẦU GIAO CHIẾN
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Liên quan gì đến cô!”
Thầy Thẩm Lương Nguyệt cứ muốn xen vào chuyện của người khác, Tiêu Tụng tức giận không chịu được, vớ lấy cái bình hoa đặt ở cửa, muốn ném xuống.
Những tưởng cô ta sẽ sợ hãi lập tức lui ra phía sau, nào ngờ Thẩm Lương Nguyệt lại giơ tay giành lấy.
“Tiểu Tụng, sự nghiệp của anh vừa mới khởi sắc, anh muốn tìm đường chết à? Tôi biết cô ấy, cô ấy là người phụ nữ của Phó Cẩm Hành, anh dám động đến một ngón tay của cô ấy, đừng nói anh, cả công ty cũng sẽ bị chôn vùi!” Cô ta khẽ cắn môi, vẫn cố khiến Tiêu Tụng thay đổi ý định.
“Ô, hóa ra cô lo lắng bị tôi làm liên lụy à! Yên tâm đi, tôi tự làm tự chịu, không liên quan đến công ty.
Nếu như tôi xảy ra chuyện, cô vừa vặn có thể trở về làm đại tiểu thư, không cần phải làm trợ lý nhỏ nữa!” Tiểu Tụng cười gằn, nhân lúc Thẩm Lương Nguyệt không chú ý, dùng sức đẩy cô ta ra.
Cô ta không có phòng bị, lui về phía sau hai bước, đụng lưng vào cánh cửa sau lưng.
“Tiểu Tụng, tôi sẽ không trơ mắt nhìn anh tự tìm đường chết đâu!”.
Thẩm Lương Nguyệt cố nhịn đau, hít sâu một hơi, lao mạnh về phía trước, hai tay ôm lấy eo Tiêu Tụng.
Hai người gần như ngã xuống đất cùng một lúc.
Tiêu Tụng ở dưới, Thẩm Lương Nguyệt ở trên, ngã đau điếng.
“Mẹ kiếp...” Gáy đập xuống sàn nhà, Tiểu Tụng choáng váng, cậu ta mở miệng chửi bậy, đẩy mạnh Thẩm Lương Nguyệt ngã trên người mình sang bên cạnh.
“Shhh...” Cô ta hít lạnh một hơi, thấy khuỷu tay trái đã bị rách một miếng da lớn.
“Cô đợi đó, tôi sẽ sa thải cô ngay lập tức!” Tiêu Tụng xoay người ngồi dậy, chỉ vào Thẩm Lương Nguyệt, hung dữ gầm lên.
“Được, anh có thể sa thải tôi, nhưng bây giờ tôi vẫn là trợ lý của anh!” Thẩm Lương Nguyệt kéo tay áo xuống, bình tĩnh nói.
Bị cô ta giày vò như thế, bây giờ Tiêu Tụng gần như không nghĩ được gì.
“Tôi có thể giúp anh, nhưng trước hết anh phải liên lạc với Phó Cẩm Hành, chỉ cần để anh ta xác định người không sao, chúng ta mới có thể có cơ hội giải thích tất cả.” Thẩm Lương Nguyệt đứng lên, tìm được điện thoại di động của Tiểu Tụng, đưa cho cậu ta.
“Anh gọi cho anh ta đi, tôi có cách” Cậu ta ngẩng đầu nhìn Thẩm Lương Nguyệt, vẻ mặt khó tin.
“Thẩm Lương Nguyệt, cô điên rồi à? Cô lại bảo tôi gọi cho Phó Cẩm Hành, nói với anh ta tôi bỏ thuốc người phụ nữ của anh ta? Có phải có chế tôi chết chưa đủ sớm đúng không?” Người phụ nữ này nhất định là chỉ mong cậu ta lập tức chết đi, nếu không sẽ không nói như vậy.
“Tôi nói rồi, trước hết phải để Phó Cẩm Hành xác định người không sao mới được, anh kéo dài càng lâu, anh ta lại càng nghi ngờ mục đích của anh.
Không phải là anh muốn nhất người ta ở đây cả đêm chứ? Đợi đến sáng mai, cho dù anh không làm gì, cũng đừng hòng muốn sống tiếp được!” Thẩm Lương Nguyệt không hiểu, vì sao một người thông minh như Tiểu Tụng mà lúc này lại trở nên ngu ngốc như vậy? “Ý của cô là nắm giữ quyền chủ động?” Lần này, cuối cùng cậu ta cũng không mắng người nữa.
“Đúng, dù sao tôi cũng ở đây, tôi có thể làm chứng cho anh.
Cho dù Phó Cẩm Hành nghi ngờ, nhưng may mà người không sao, còn có người thứ ba ở đây, lại có nguyên nhân kết quả, suy cho cùng anh ta chỉ không vui mà thôi, sẽ không thật sự làm gì anh cả!” Nhìn thấy cuối cùng Tiểu Tụng cũng có thái độ hợp tác, Thẩm Lương Nguyệt không bỏ qua cơ hội, nắm chắc thời điểm nói với cậu ta.
“Cô...
vì sao cô muốn giúp tôi?” Qua mấy giây, Tiêu Tụng đăm chiếu hỏi.
Cậu ta tự nhận không phải là một người có thể hòa hợp tốt với đồng nghiệp.
Thợ chụp ảnh, trang điểm, stylist...
kia, thật ra đều không thích cậu ta lắm.
Chỉ là Tiêu Tụng càng ngày càng hot, hơn nữa, ngoại trừ bản thân có chút kiêu ngạo, không dễ thân thiết ra, bọn họ cũng không bới ra được tật xấu gì.
Còn các vấn đề liên quan đến công việc, Tiêu Tụng luôn vô cùng chuyên nghiệp.
Cậu ta chỉ không thích cười, cố tình làm một người đặc biệt hoàn hảo.
Cho nên, nhìn thấy lúc này Thẩm Lương Nguyệt lại bằng lòng đứng về phía mình, chủ động giúp đỡ, Tiêu Tụng cũng ngẩn ra.
“Không vì gì cả, bởi vì tôi là trợ lý của anh, nói thẳng ra, tôi đi theo anh kiếm cơm.
Nếu như anh xảy ra chuyện, hoặc là bị công ty cấm xuất hiện như trước kia, tôi sẽ mất việc.” Thẩm Lương Nguyệt hờ hững nói.
Tiểu Tụng cười nhạo một tiếng: “Không phải cô nghĩ là tôi vẫn chưa biết thân phận của cô đấy chứ? Cha cô là ông chủ lớn của ngành điện ảnh và truyền hình, cô lại sợ thất nghiệp cơ à?” “Ông ấy là ông ấy, tôi là tôi, hơn nữa, tôi thích làm trợ lý.
Cho dù tôi bị điều đi làm trợ lý cho nghệ sĩ khác, lại phải từ từ thích nghi với tính cách của một người khác, tôi ngại phiền.” Thẩm Lương Nguyệt quay đầu sang bên cạnh, cô ta ôm cánh tay bị thương, chậm rãi nói.
“Chỉ sợ không có nghệ sĩ nào khó phục vụ hơn tôi thối.
Cô phải biết, hai tháng nay tôi luôn cố tình gây khó dễ với cô.” Nói ra rồi, Tiêu Tụng cảm thấy thoải mái hơn.
Đôi khi, cậu ta cũng tự trách mình, dù sao mình cũng là đàn ông, vậy mà lại gây khó dễ một cô gái nhỏ.
Nhưng cậu ta không muốn có trợ lý là nữ, vậy mà lần nào công ty bố trí xuống cũng là phụ nữ.
“Tôi biết, nhưng không phải tôi vẫn kiên trì đó sao?” Nhìn đồng hồ, Thẩm Lương Nguyệt cau mày, giục: “Tiểu Tụng, anh đừng cố chấp nữa, mau gọi điện thoại đi.
Không phải anh nghĩ rằng Phó Cẩm Hành sẽ không đi kiểm tra camera chứ? Nơi này khắp nơi đều là camera, hai người vào từ mấy giờ, tất cả đều được ghi lại rõ ràng.
Càng trì hoãn, chúng ta càng khó có thể tự bào chữa, anh hiểu không!” Nói đến mấy câu sau, giọng cô ta cũng thay đổi.
Tiêu Tụng cầm lấy điện thoại, do dự mấy giây, cuối cùng vẫn bấm số điện thoại của Phó Cẩm Hành.
Lần trước Hà Tư Ca dùng điện thoại của cậu ta gọi cho Phó Cẩm Hành, sau đó Tiểu Tụng nhân cơ hội lưu lại.
Không ngờ cơ hội phát huy tác dụng lại đến nhanh như vậy.
“Tiểu Tụng?”
Điện thoại vừa được kết nối, Phó Cẩm Hành đã nghi ngờ hỏi: “Là cậu à?” Xem ra, hắn và Tiêu Tụng giống nhau, đều lưu lại số điện thoại của đối phương.
“Là tôi.” Tiêu Tụng trầm giọng nói: “Nói ngắn gọn nhé, tôi không có ác ý, chỉ là xảy ra chút sự cố nhỏ.
Hà Tư Ca đang ở nhà tôi, chị ấy không được khỏe lắm, anh có thể tới đón chị ấy không?” Bên kia lập tức im lặng.
Sau một lúc lâu, Phó Cẩm Hành mới mở miệng hỏi: “Đọc địa chỉ đi, tôi lập tức qua đó.” Hắn lại không hỏi nhiều? Tiêu Tụng không nhịn được mà kinh ngạc.
Cậu ta quay đầu lại nhìn Thẩm Lương Nguyệt, cô ta theo bản năng đi tới, còn ghé tại lên điện thoại của Tiêu Tụng, hình như muốn nghe xem Phó Cẩm Hành đang nói gì.
Tiêu Tụng thấy thế, dứt khoát mở loa ngoài.
“Được, địa chỉ là...” Cậu ta không hề do dự, lập tức đọc địa chỉ.
Tiêu Tụng nghĩ một chút rồi lại bổ sung một câu: “Lúc tới, anh phải dặn tài xế chú ý chút, đám paparazzi kia không biết gần đây tôi sống ở đây, tôi không muốn chuyển nhà đâu.” “Chuyển nhà? Ha ha.
Tiêu Tụng, đợi tôi tới rồi, hy vọng cậu có thể cho tôi một lời giải thích hợp lý.
Nếu không, kết quả sẽ không đơn giản chỉ là chuyển nhà đâu.” Phó Cẩm Hành ném lại hai câu, trực tiếp cúp máy.
Nghe tiếng điện thoại ngắt kết nối truyền đến, Tiêu Tụng giống như tỉnh khỏi giấc mộng, cuối cùng cũng ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc.
Cậu ta giật mình, có chút căng thẳng nhìn Thẩm Lương Nguyệt: “Anh ta...
lời này của Phó Cẩm Hành rốt cuộc là có ý gì?” So sánh ra, Thẩm Lương Nguyệt luôn rất bình tĩnh vẫn duy trì được sự bình tĩnh ngay từ đầu.
Cô ta không để ý đến Tiêu Tụng, mà lách qua cậu ta, đi đến bên cạnh sô pha, xếp lại mấy cuốn tạp chí ngổn ngang kia.
Tiêu Tụng lo lắng đuổi theo, nắm chặt cánh tay Thẩm Lương Nguyệt.
“Cô nói gì đi chứ! Khi nãy không phải cô nói ghê lắm à? Ý của Phó Cẩm Hành có phải là muốn khử tôi, khiến tôi không thể lăn lộn trong giới giải trí này nữa không?” Cậu ta nắm cánh tay Thẩm Lương Nguyệt, vừa vặn đúng ngay chỗ cô ta bị thương.
Cô ta bị đau cắn chặt môi dưới, không nói câu gì, chỉ là ngang ngược trùng Tiêu Tụng.
Cho đến khi cô ta thật sự không chịu được, phát ra một tiếng rên khẽ, Tiểu Tụng nhìn kỹ mới phát hiện ra mình đang cầm vào chỗ bị rách da trên tay Thẩm Lương Nguyệt.
“Xin lỗi.”
Cậu ta vội vàng buông tay.
Thẩm Lương Nguyệt lùi về phía sau một bước, nhẹ giọng nói: “Tôi không đoán được Phó Cẩm Hành sẽ làm gì, tôi chỉ biết, bây giờ chỉ có thể đánh cược một lần.
Nếu như anh còn có tâm trạng nổi điên, không bằng giúp tôi thu dọn một chút.
Ngoài ra, trước tiên hãy nói với tôi những lời anh đã nói với cô ấy trước đó một lần.
Nhớ kỹ, không được quên bất cứ thứ gì.” Lúc cô ta đến quán nướng đón người, ngửi được trên người Tiêu Tụng và Hà Tư Ca đều có mùi bia rượu.
Hai người này chắc hẳn đã uống bia hoặc rượu, điểm này đối với tình cảnh của bọn họ trước mắt mà nói là rất có lợi.
“Được, tôi nói.” Tiêu Tụng nhanh chóng nói một lần những chuyện đã xảy ra tối nay với Thẩm Lương Nguyệt.
Lúc nói, thật ra cậu ta cũng không ôm hy vọng quá lớn.
Dù sao, bây giờ cô ta chỉ là trợ lý của mình, cho dù lấy danh nghĩa của cha cô ta ra cũng chưa chắc Phó Cẩm Hành đã nể mặt.
Nhưng Tiêu Tụng chỉ có thể nghiến răng, đánh cược một phen.
“Tôi biết rồi.
Ngoài ra, chai nước kia được lấy từ trong tủ lạnh, đúng không? Đưa cho tôi cái chai không rồi đi lấy một cái chai y hệt qua đây, mở nắp ra.” Thẩm Lương Nguyệt dặn dò.
Cậu ta nhanh chóng làm theo.
Thẩm Lương Nguyệt lấy một tờ khăn giấy lót vào tay, cầm nước suối vào phòng ngủ, một lát sau, cô ta lại đi ra.
Còn một ít nước bên trong, cô ta đặt cái chai lên bàn trà.
“Được rồi, bây giờ thì đợi đi.” Nhìn đồng hồ, Thẩm Lương Nguyệt đoán không bao lâu nữa, Phó Cẩm Hành sắp đến rồi.
“Cô...
cô thật sự chắc chắn chứ?” Nhìn thấy cô ta bình tĩnh tự tin, Tiêu Tụng nghi ngờ hỏi.
“Không, chỉ là tôi không thể trơ mắt nhìn thấy có người coi anh là lưu manh, tống vào tù thôi.
Anh là minh tinh, là người của công chúng, phải chú ý đến lời nói và hành động của mình.” Lúc nói chuyện, trong lòng Thẩm Lương Nguyệt cũng đang lo lắng thấp thỏm.
Nhưng giống như cô ta nói, mình nhất định phải thử xem.
Khó khăn lắm Tiêu Tụng xây dựng được sự nghiệp, so với những thực tập sinh cùng khóa kia, tình hình hiện tại cậu ta đã rất tốt rồi.
Nhưng mà so với những tiểu thịt tươi, nam thần, tiểu ca đã đứng vững trong giới giải trí kia, Tiêu Tụng vẫn còn kém xa lắm.
Trong lúc Thẩm Lương Nguyệt thấp thỏm bất an, chuông cửa vang lên.
Tiêu Tụng nuốt nước miếng, đi đến cửa, mở hệ thống kiểm tra an ninh.
Không chút nghi ngờ, cậu ta thấy khuôn mặt Phó Cẩm Hành xuất hiện trên màn hình Cậu ta quay lại nhìn Thẩm Lương Nguyệt, cô ta gật đầu, lúc này Tiêu Tụng mới ấn nút nghe: “Anh Phó?” “Là tôi, chỉ có một mình tôi.
Yên tâm, tôi không dẫn theo paparazzi.” Giọng Phó Cẩm Hành lạnh lùng, có thể thấy hắn đang kìm nén lửa giận trong lòng.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Thầy Thẩm Lương Nguyệt cứ muốn xen vào chuyện của người khác, Tiêu Tụng tức giận không chịu được, vớ lấy cái bình hoa đặt ở cửa, muốn ném xuống.
Những tưởng cô ta sẽ sợ hãi lập tức lui ra phía sau, nào ngờ Thẩm Lương Nguyệt lại giơ tay giành lấy.
“Tiểu Tụng, sự nghiệp của anh vừa mới khởi sắc, anh muốn tìm đường chết à? Tôi biết cô ấy, cô ấy là người phụ nữ của Phó Cẩm Hành, anh dám động đến một ngón tay của cô ấy, đừng nói anh, cả công ty cũng sẽ bị chôn vùi!” Cô ta khẽ cắn môi, vẫn cố khiến Tiêu Tụng thay đổi ý định.
“Ô, hóa ra cô lo lắng bị tôi làm liên lụy à! Yên tâm đi, tôi tự làm tự chịu, không liên quan đến công ty.
Nếu như tôi xảy ra chuyện, cô vừa vặn có thể trở về làm đại tiểu thư, không cần phải làm trợ lý nhỏ nữa!” Tiểu Tụng cười gằn, nhân lúc Thẩm Lương Nguyệt không chú ý, dùng sức đẩy cô ta ra.
Cô ta không có phòng bị, lui về phía sau hai bước, đụng lưng vào cánh cửa sau lưng.
“Tiểu Tụng, tôi sẽ không trơ mắt nhìn anh tự tìm đường chết đâu!”.
Thẩm Lương Nguyệt cố nhịn đau, hít sâu một hơi, lao mạnh về phía trước, hai tay ôm lấy eo Tiêu Tụng.
Hai người gần như ngã xuống đất cùng một lúc.
Tiêu Tụng ở dưới, Thẩm Lương Nguyệt ở trên, ngã đau điếng.
“Mẹ kiếp...” Gáy đập xuống sàn nhà, Tiểu Tụng choáng váng, cậu ta mở miệng chửi bậy, đẩy mạnh Thẩm Lương Nguyệt ngã trên người mình sang bên cạnh.
“Shhh...” Cô ta hít lạnh một hơi, thấy khuỷu tay trái đã bị rách một miếng da lớn.
“Cô đợi đó, tôi sẽ sa thải cô ngay lập tức!” Tiêu Tụng xoay người ngồi dậy, chỉ vào Thẩm Lương Nguyệt, hung dữ gầm lên.
“Được, anh có thể sa thải tôi, nhưng bây giờ tôi vẫn là trợ lý của anh!” Thẩm Lương Nguyệt kéo tay áo xuống, bình tĩnh nói.
Bị cô ta giày vò như thế, bây giờ Tiêu Tụng gần như không nghĩ được gì.
“Tôi có thể giúp anh, nhưng trước hết anh phải liên lạc với Phó Cẩm Hành, chỉ cần để anh ta xác định người không sao, chúng ta mới có thể có cơ hội giải thích tất cả.” Thẩm Lương Nguyệt đứng lên, tìm được điện thoại di động của Tiểu Tụng, đưa cho cậu ta.
“Anh gọi cho anh ta đi, tôi có cách” Cậu ta ngẩng đầu nhìn Thẩm Lương Nguyệt, vẻ mặt khó tin.
“Thẩm Lương Nguyệt, cô điên rồi à? Cô lại bảo tôi gọi cho Phó Cẩm Hành, nói với anh ta tôi bỏ thuốc người phụ nữ của anh ta? Có phải có chế tôi chết chưa đủ sớm đúng không?” Người phụ nữ này nhất định là chỉ mong cậu ta lập tức chết đi, nếu không sẽ không nói như vậy.
“Tôi nói rồi, trước hết phải để Phó Cẩm Hành xác định người không sao mới được, anh kéo dài càng lâu, anh ta lại càng nghi ngờ mục đích của anh.
Không phải là anh muốn nhất người ta ở đây cả đêm chứ? Đợi đến sáng mai, cho dù anh không làm gì, cũng đừng hòng muốn sống tiếp được!” Thẩm Lương Nguyệt không hiểu, vì sao một người thông minh như Tiểu Tụng mà lúc này lại trở nên ngu ngốc như vậy? “Ý của cô là nắm giữ quyền chủ động?” Lần này, cuối cùng cậu ta cũng không mắng người nữa.
“Đúng, dù sao tôi cũng ở đây, tôi có thể làm chứng cho anh.
Cho dù Phó Cẩm Hành nghi ngờ, nhưng may mà người không sao, còn có người thứ ba ở đây, lại có nguyên nhân kết quả, suy cho cùng anh ta chỉ không vui mà thôi, sẽ không thật sự làm gì anh cả!” Nhìn thấy cuối cùng Tiểu Tụng cũng có thái độ hợp tác, Thẩm Lương Nguyệt không bỏ qua cơ hội, nắm chắc thời điểm nói với cậu ta.
“Cô...
vì sao cô muốn giúp tôi?” Qua mấy giây, Tiêu Tụng đăm chiếu hỏi.
Cậu ta tự nhận không phải là một người có thể hòa hợp tốt với đồng nghiệp.
Thợ chụp ảnh, trang điểm, stylist...
kia, thật ra đều không thích cậu ta lắm.
Chỉ là Tiêu Tụng càng ngày càng hot, hơn nữa, ngoại trừ bản thân có chút kiêu ngạo, không dễ thân thiết ra, bọn họ cũng không bới ra được tật xấu gì.
Còn các vấn đề liên quan đến công việc, Tiêu Tụng luôn vô cùng chuyên nghiệp.
Cậu ta chỉ không thích cười, cố tình làm một người đặc biệt hoàn hảo.
Cho nên, nhìn thấy lúc này Thẩm Lương Nguyệt lại bằng lòng đứng về phía mình, chủ động giúp đỡ, Tiêu Tụng cũng ngẩn ra.
“Không vì gì cả, bởi vì tôi là trợ lý của anh, nói thẳng ra, tôi đi theo anh kiếm cơm.
Nếu như anh xảy ra chuyện, hoặc là bị công ty cấm xuất hiện như trước kia, tôi sẽ mất việc.” Thẩm Lương Nguyệt hờ hững nói.
Tiểu Tụng cười nhạo một tiếng: “Không phải cô nghĩ là tôi vẫn chưa biết thân phận của cô đấy chứ? Cha cô là ông chủ lớn của ngành điện ảnh và truyền hình, cô lại sợ thất nghiệp cơ à?” “Ông ấy là ông ấy, tôi là tôi, hơn nữa, tôi thích làm trợ lý.
Cho dù tôi bị điều đi làm trợ lý cho nghệ sĩ khác, lại phải từ từ thích nghi với tính cách của một người khác, tôi ngại phiền.” Thẩm Lương Nguyệt quay đầu sang bên cạnh, cô ta ôm cánh tay bị thương, chậm rãi nói.
“Chỉ sợ không có nghệ sĩ nào khó phục vụ hơn tôi thối.
Cô phải biết, hai tháng nay tôi luôn cố tình gây khó dễ với cô.” Nói ra rồi, Tiêu Tụng cảm thấy thoải mái hơn.
Đôi khi, cậu ta cũng tự trách mình, dù sao mình cũng là đàn ông, vậy mà lại gây khó dễ một cô gái nhỏ.
Nhưng cậu ta không muốn có trợ lý là nữ, vậy mà lần nào công ty bố trí xuống cũng là phụ nữ.
“Tôi biết, nhưng không phải tôi vẫn kiên trì đó sao?” Nhìn đồng hồ, Thẩm Lương Nguyệt cau mày, giục: “Tiểu Tụng, anh đừng cố chấp nữa, mau gọi điện thoại đi.
Không phải anh nghĩ rằng Phó Cẩm Hành sẽ không đi kiểm tra camera chứ? Nơi này khắp nơi đều là camera, hai người vào từ mấy giờ, tất cả đều được ghi lại rõ ràng.
Càng trì hoãn, chúng ta càng khó có thể tự bào chữa, anh hiểu không!” Nói đến mấy câu sau, giọng cô ta cũng thay đổi.
Tiêu Tụng cầm lấy điện thoại, do dự mấy giây, cuối cùng vẫn bấm số điện thoại của Phó Cẩm Hành.
Lần trước Hà Tư Ca dùng điện thoại của cậu ta gọi cho Phó Cẩm Hành, sau đó Tiểu Tụng nhân cơ hội lưu lại.
Không ngờ cơ hội phát huy tác dụng lại đến nhanh như vậy.
“Tiểu Tụng?”
Điện thoại vừa được kết nối, Phó Cẩm Hành đã nghi ngờ hỏi: “Là cậu à?” Xem ra, hắn và Tiêu Tụng giống nhau, đều lưu lại số điện thoại của đối phương.
“Là tôi.” Tiêu Tụng trầm giọng nói: “Nói ngắn gọn nhé, tôi không có ác ý, chỉ là xảy ra chút sự cố nhỏ.
Hà Tư Ca đang ở nhà tôi, chị ấy không được khỏe lắm, anh có thể tới đón chị ấy không?” Bên kia lập tức im lặng.
Sau một lúc lâu, Phó Cẩm Hành mới mở miệng hỏi: “Đọc địa chỉ đi, tôi lập tức qua đó.” Hắn lại không hỏi nhiều? Tiêu Tụng không nhịn được mà kinh ngạc.
Cậu ta quay đầu lại nhìn Thẩm Lương Nguyệt, cô ta theo bản năng đi tới, còn ghé tại lên điện thoại của Tiêu Tụng, hình như muốn nghe xem Phó Cẩm Hành đang nói gì.
Tiêu Tụng thấy thế, dứt khoát mở loa ngoài.
“Được, địa chỉ là...” Cậu ta không hề do dự, lập tức đọc địa chỉ.
Tiêu Tụng nghĩ một chút rồi lại bổ sung một câu: “Lúc tới, anh phải dặn tài xế chú ý chút, đám paparazzi kia không biết gần đây tôi sống ở đây, tôi không muốn chuyển nhà đâu.” “Chuyển nhà? Ha ha.
Tiêu Tụng, đợi tôi tới rồi, hy vọng cậu có thể cho tôi một lời giải thích hợp lý.
Nếu không, kết quả sẽ không đơn giản chỉ là chuyển nhà đâu.” Phó Cẩm Hành ném lại hai câu, trực tiếp cúp máy.
Nghe tiếng điện thoại ngắt kết nối truyền đến, Tiêu Tụng giống như tỉnh khỏi giấc mộng, cuối cùng cũng ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc.
Cậu ta giật mình, có chút căng thẳng nhìn Thẩm Lương Nguyệt: “Anh ta...
lời này của Phó Cẩm Hành rốt cuộc là có ý gì?” So sánh ra, Thẩm Lương Nguyệt luôn rất bình tĩnh vẫn duy trì được sự bình tĩnh ngay từ đầu.
Cô ta không để ý đến Tiêu Tụng, mà lách qua cậu ta, đi đến bên cạnh sô pha, xếp lại mấy cuốn tạp chí ngổn ngang kia.
Tiêu Tụng lo lắng đuổi theo, nắm chặt cánh tay Thẩm Lương Nguyệt.
“Cô nói gì đi chứ! Khi nãy không phải cô nói ghê lắm à? Ý của Phó Cẩm Hành có phải là muốn khử tôi, khiến tôi không thể lăn lộn trong giới giải trí này nữa không?” Cậu ta nắm cánh tay Thẩm Lương Nguyệt, vừa vặn đúng ngay chỗ cô ta bị thương.
Cô ta bị đau cắn chặt môi dưới, không nói câu gì, chỉ là ngang ngược trùng Tiêu Tụng.
Cho đến khi cô ta thật sự không chịu được, phát ra một tiếng rên khẽ, Tiểu Tụng nhìn kỹ mới phát hiện ra mình đang cầm vào chỗ bị rách da trên tay Thẩm Lương Nguyệt.
“Xin lỗi.”
Cậu ta vội vàng buông tay.
Thẩm Lương Nguyệt lùi về phía sau một bước, nhẹ giọng nói: “Tôi không đoán được Phó Cẩm Hành sẽ làm gì, tôi chỉ biết, bây giờ chỉ có thể đánh cược một lần.
Nếu như anh còn có tâm trạng nổi điên, không bằng giúp tôi thu dọn một chút.
Ngoài ra, trước tiên hãy nói với tôi những lời anh đã nói với cô ấy trước đó một lần.
Nhớ kỹ, không được quên bất cứ thứ gì.” Lúc cô ta đến quán nướng đón người, ngửi được trên người Tiêu Tụng và Hà Tư Ca đều có mùi bia rượu.
Hai người này chắc hẳn đã uống bia hoặc rượu, điểm này đối với tình cảnh của bọn họ trước mắt mà nói là rất có lợi.
“Được, tôi nói.” Tiêu Tụng nhanh chóng nói một lần những chuyện đã xảy ra tối nay với Thẩm Lương Nguyệt.
Lúc nói, thật ra cậu ta cũng không ôm hy vọng quá lớn.
Dù sao, bây giờ cô ta chỉ là trợ lý của mình, cho dù lấy danh nghĩa của cha cô ta ra cũng chưa chắc Phó Cẩm Hành đã nể mặt.
Nhưng Tiêu Tụng chỉ có thể nghiến răng, đánh cược một phen.
“Tôi biết rồi.
Ngoài ra, chai nước kia được lấy từ trong tủ lạnh, đúng không? Đưa cho tôi cái chai không rồi đi lấy một cái chai y hệt qua đây, mở nắp ra.” Thẩm Lương Nguyệt dặn dò.
Cậu ta nhanh chóng làm theo.
Thẩm Lương Nguyệt lấy một tờ khăn giấy lót vào tay, cầm nước suối vào phòng ngủ, một lát sau, cô ta lại đi ra.
Còn một ít nước bên trong, cô ta đặt cái chai lên bàn trà.
“Được rồi, bây giờ thì đợi đi.” Nhìn đồng hồ, Thẩm Lương Nguyệt đoán không bao lâu nữa, Phó Cẩm Hành sắp đến rồi.
“Cô...
cô thật sự chắc chắn chứ?” Nhìn thấy cô ta bình tĩnh tự tin, Tiêu Tụng nghi ngờ hỏi.
“Không, chỉ là tôi không thể trơ mắt nhìn thấy có người coi anh là lưu manh, tống vào tù thôi.
Anh là minh tinh, là người của công chúng, phải chú ý đến lời nói và hành động của mình.” Lúc nói chuyện, trong lòng Thẩm Lương Nguyệt cũng đang lo lắng thấp thỏm.
Nhưng giống như cô ta nói, mình nhất định phải thử xem.
Khó khăn lắm Tiêu Tụng xây dựng được sự nghiệp, so với những thực tập sinh cùng khóa kia, tình hình hiện tại cậu ta đã rất tốt rồi.
Nhưng mà so với những tiểu thịt tươi, nam thần, tiểu ca đã đứng vững trong giới giải trí kia, Tiêu Tụng vẫn còn kém xa lắm.
Trong lúc Thẩm Lương Nguyệt thấp thỏm bất an, chuông cửa vang lên.
Tiêu Tụng nuốt nước miếng, đi đến cửa, mở hệ thống kiểm tra an ninh.
Không chút nghi ngờ, cậu ta thấy khuôn mặt Phó Cẩm Hành xuất hiện trên màn hình Cậu ta quay lại nhìn Thẩm Lương Nguyệt, cô ta gật đầu, lúc này Tiêu Tụng mới ấn nút nghe: “Anh Phó?” “Là tôi, chỉ có một mình tôi.
Yên tâm, tôi không dẫn theo paparazzi.” Giọng Phó Cẩm Hành lạnh lùng, có thể thấy hắn đang kìm nén lửa giận trong lòng.
Bình luận facebook