Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-32
Chương 32: MỘT LUỒNG SÁT KHÍ
Người đàn ông trẻ tuổi đầu tiên có chút kinh ngạc quan sát Hà Tư Ca, rồi mới từ từ mở miệng nói3: “Cô này, theo tôi được biết, món đồ trang trí này chắc không phải là của cô.”
“ Cô m2ỉm cười, thẳng thắn đáp lại: “Đúng vậy, không phải của tôi, là tôi không cẩn thận làm hỏng, mu9ốn hỏi quầy chuyên doanh bên này xem có thể sửa được hay không.” Nghe thấy Hà Tư Ca nói như vậ0y, anh ta càng thêm ngạc nhiên. Người đàn ông trẻ tuổi vừa định mở miệng lần nữa, thì nhân viê9n trước đó đi gọi điện thoại đã quay lại. Cô ấy vô cùng áy náy nói với Hà Tư Ca: “Thật ngại quá, căn cứ vào miêu tả của tôi, bên phía tổng công ty đưa ra phản hồi là tạm thời không có cách nào cung cấp dịch vụ sửa chữa phục hồi được. Có điều, nếu như có chọn mua một món đồ trang trí mới, chúng tôi có thể tính giá theo ưu đãi của khách hàng VIP.” Một câu, đồ cũ không sửa được, mua mới có thể giảm giá. Hà Tư Ca thở dài, gật đầu: “Cảm ơn cô, nếu như cần, tôi sẽ quay lại.” Cô vừa nói, vừa ôm lấy món đồ trang trí bị hỏng kia. “Dạ được, chúng tôi luôn chào đón cô ghé thăm, chào anh, xin hỏi tôi có thể giúp gì được cho anh không?” Thấy vậy, nhân viên quay sang tiếp đón người đàn ông đứng bên cạnh Hà Tư Ca. Phó Cẩm Thiêm vốn dĩ muốn đích thân đi chọn một món quà tặng cho anh họ là Phó Cẩm Hành, không ngờ lại nhìn thấy món đồ trang trí đáng lẽ đang bày trên bàn làm việc của Phó Cẩm Hành ở đây. Anh ta cười nói: “Tạm thời không cần nữa.” Phó Cẩm Thiêm nghiêng đầu nhìn Hà Tư Ca, nhẹ giọng hỏi: “Cô làm việc ở Phó thị à?” Cô nâng mí mắt, chăm chú nhìn anh ta, trong ánh mắt không tự chủ được lộ ra một tia thù địch, cô dùng giọng điệu phòng bị hỏi: “Anh muốn làm gì?” Nghe nói, thế hệ này của nhà họ Phó có vài đứa con, Phó Cẩm Hành là lớn nhất, hắn còn vài em trai em gái họ không nổi tiếng gì nữa. Sở dĩ bọn họ không nổi tiếng bằng Phó Cẩm Hành, một mặt là vì còn trẻ, kinh nghiệm vẫn ít, mặt khác là vì Phó Cẩm Hành trước giờ không tin tưởng người trong nhà, tránh có tiếng mà không có miếng.
“Tôi biết, đây là đồ trang trí của tổng giám đốc Phó thị, nhưng bây giờ lại bị cô làm hỏng rồi. Cô là người của bộ phận nào, sao lại có thể có cơ hội tiếp xúc với anh tôi?” Phó Cẩm Thiêm hơi cau mày lại, khó hiểu hỏi.
Cho dù là giám đốc bộ phận bình thường, hàng ngày cũng rất khó có thể báo cáo công việc trước mặt Phó Cẩm Hành. Cô gái này nhìn có vẻ vẫn còn trẻ, sợ là còn chưa làm được đến nhân viên chủ quản cấp một. “Tôi... tôi là trợ lý mới đến, là người giúp việc cho trợ lý Tào. Mấy hôm nay trợ lý Tào rất bận, bảo tôi đưa tài liệu đến phòng làm việc, tôi không cẩn thận... làm vỡ nó.”
Lần này thì xong rồi, đến cả quầy chuyên doanh còn bó tay, sợ là thật sự phải bỏ cuộc mà về thôi. Không ngờ, Phó Cẩm Thiên lại mở miệng nói rất chắc chắn: “Đừng lo lắng, tôi biết một ông thợ lớn tuổi, tay nghề của ông ấy rất không tệ, là người chuyên sửa chữa phục hồi di vật văn hoá. Tôi đưa cô đi tìm ông ấy, nói không chừng có thể có cách, cứ thử xem sao!”
Lời nói của anh ta khiến mắt Hà Tư Ca sáng bừng lên: “Thật sao? Tốt quá rồi!”
Cô từng xem một bộ phim tài liệu, trong phim ai cũng là bậc thầy, đôi tay khéo léo, chuyên sửa di vật văn hoá. Cùng Phó Cẩm Thiêm rời khỏi trung tâm mua sắm, Hà Tư Ca ôm món đồ, lên xe của anh ta.
Vốn tưởng là anh ta cũng sống một cuộc sống xa hoa, không ngờ, xe của Phó Cẩm Thiêm lại vô cùng khiêm tốn, một chiếc xe bình thường hơn hai mươi vạn tệ, không tương xứng lắm với thân phận của anh ta.
“Đến tiền sinh hoạt phí của tôi cũng là làm việc mà kiểm tra, ngại quá, không có xe thể thao để chở cô.”
Hà Tư Ca đảo con người, tùy tiện bịa ra một lời nói dối.
Thật ra, có rất nhiều kẽ hở.
Nhưng chính vì nghe có vẻ không giống thật lắm, Phó Cẩm Thiêm nghe thấy rồi mới cảm thấy, không có ai lại đi bịa ra một lời nói dối kém chất lượng như vậy. “Gần đây Phó tổng bận cái gì thế?” Phó Cẩm Thiêm làm ra vẻ vô ý hỏi. Hà Tư Ca biết anh ta đang thăm dò thân phận của mình, cô không nghĩ ngợi gì trả lời luôn: “Buổi sáng đi họp, buổi chiều gặp một ông già họ Hà, Phó tổng còn rất tức giận nữa, cho nên tôi mới bị dọa gần chết, làm vỡ cả đồ.” Quả thật là tác phong của Phó Cẩm Hành, nghe cô nói như vậy, Phó Cẩm Thiềm lập tức không nghi ngờ gì nữa.
“Chào cô, tôi là Phó Cẩm Thiêm, là em họ của sếp cô. Tôi vừa từ nước ngoài về, vốn dĩ muốn mua một món quà tặng cho anh tôi. Có điều, bây giờ tôi đổi ý rồi.”
Anh ta chủ động đưa tay ra, mỉm cười nói.
Quả nhiên cô đã đoán đúng!
Hết cách rồi, gen của nhà họ Phó quá tốt, hai anh em giống nhau đến năm sáu phần, nhất là hình dáng khuôn mặt như được in ra vậy.
Cho nên, Hà Tư Ca gần như lập tức khẳng định được thân phận của đối phương. Cô hơi do dự giơ tay ra: “Chào anh, tôi là... tôi là Nhan Nhan.” Hà Tư Ca cũng không biết mình nghĩ thế nào nữa, hình như đầu óc đình công mất một giây, sau đó, cái tên giả đó liền buột ra khỏi miệng, ngăn cũng không ngăn được. “Nhan Nhan? Tên cô rất hay.” Phó Cẩm Thiêm hơi cau mày, rất nhanh lại giãn ra, nhìn cô cười.
“Anh tôi rất thích món đồ trang trí này, cô làm hỏng nó rồi, sợ là anh ấy sẽ tức giận.”
Nói xong, anh ta chỉ vào món đồ trong tay cô. Cô thở dài: “Đâu chỉ là tức giận thôi? Anh ta còn mắng cho tôi một trận, tôi còn lớn tiếng nói nhất định có thể sửa được.”
Lời nói của anh ta khiến mắt Hà Tư Ca sáng bừng lên: “Thật sao? Tốt quá rồi!”
Cô từng xem một bộ phim tài liệu, trong phim ai cũng là bậc thầy, đôi tay khéo léo, chuyên sửa di vật văn hoá. Cùng Phó Cẩm Thiêm rời khỏi trung tâm mua sắm, Hà Tư Ca ôm món đồ, lên xe của anh ta.
Vốn tưởng là anh ta cũng sống một cuộc sống xa hoa, không ngờ, xe của Phó Cẩm Thiêm lại vô cùng khiêm tốn, một chiếc xe bình thường hơn hai mươi vạn tệ, không tương xứng lắm với thân phận của anh ta.
“Đến tiền sinh hoạt phí của tôi cũng là làm việc mà kiểm tra, ngại quá, không có xe thể thao để chở cô.”
Anh ta có chút ngại ngùng sở mũi mình. Hà Tư Ca cười, cô thắt dây an toàn lại, nói rất phóng khoáng: “Tôi cũng không dám ngồi xe thể thao đâu!” Thấy cô không có bất cứ ý chế nhạo nào, lúc này Phó Cẩm Thiêm mới khởi động xe, đưa cô đến phố cổ tìm thợ sửa. May là quan hệ của Phó Cẩm Thiểm và thợ sửa rất tốt, kiểm tra kỹ lưỡng chỗ bị vỡ xong, thợ sửa nói rất chắc chắn: “Chắc là không vấn đề gì đâu, nếu hai người đã vội như vậy, tôi sẽ cố gắng làm thật nhanh. Bây giờ là bốn giờ chiều, tẩm tám giờ tối hai người có thể đến lấy. Có điều, phải nói trước, chỉ được đến muộn không được đến sớm, đây là công việc cần độ tỉ mỉ, vội vàng cũng không được.” Hà Tư Ca cảm ơn lia lịa: “Khiển chú vất vả rồi! Vậy tám giờ cháu sẽ đến lấy!” Cùng Phó Cẩm Thiện ra ngoài, cô nhìn đồng hồ, chủ động nói: “Anh giúp tôi một chuyện lớn thế này, thật sự tôi không biết phải cảm ơn anh thế nào nữa. Nếu anh không chê thì tôi mời anh một bữa được không?”
Bên cạnh là một trung tâm thương mại, mặc dù không cao cấp cho lắm, nhưng tầng trên là nhà hàng, có rất nhiều kiểu. “Được thôi.”
Phó Cẩm Thiêm trả lời vô cùng sảng khoái: “Người đẹp chủ động mời tôi ăn cơm, dĩ nhiên tôi đồng ý một trăm phần trăm rồi, sao có thể chế được?”
Hà Tư Ca cười: “Vậy đi thôi, vừa đi vừa nghĩ xem ăn cái gì.”
Kết quả khiến cô vô cùng ngạc nhiên, Phó Cẩm Thiêm nghĩ một lúc, lại chủ động đề nghị ăn lẩu.
“Tôi tưởng là xuất thân như anh phải ăn đồ Nhật hay là những nhà hàng cao cấp xa xỉ gì đó chứ!”
Cô buột miệng nói. Lẩu hả, ha ha, chuyện nhỏ, hai người ăn cũng không hết quá nhiều tiền, cô lời rồi! “Tôi đã ở nước ngoài hơn một năm, thứ muốn ăn nhất bây giờ chính là lẩu!”
Nói liền một hơi, Phó Cẩm Thiêm nuốt nước miếng, không chút che giấu. Đương nhiên Hà Tư Ca không phản đối, hai người vào một quán lẩu, chọn nước lẩu và một đống đồ nhúng. Vốn tưởng là ăn lẩu cùng với một người vừa mới quen sẽ tương đối lúng túng, nhưng Hà Tư Ca nhanh chóng phát hiện ra một điểm, đó chính là Phó Cẩm Thiêm là một người có chỉ số EQ rất cao, anh ta biết chủ động đưa ra một để tài thể nào, hơn nữa lại hoàn mỹ tránh né được chuyển việc riêng tư của hai bên.
Ví dụ, anh ta không hỏi có chuyện đi làm ở Phó thị, cũng không hỏi cuộc sống riêng tư của cô. Cũng như vậy, anh ta không nói gì về mình.
Nhưng hai người vẫn nói vẫn cười, vẫn ăn vẫn uống. Sau tám giờ, hai người quay lại phố cổ, cuối cùng cũng lấy được món đồ đã sửa lại như mới. “Mặc dù nhìn gần vẫn có thể thấy một vết nứt, nhưng tôi bảo đảm, như vậy đã là tốt nhất rồi. Cả Trung Hải này, cô cũng không tìm được người thứ hai có thể sửa được trừ tôi ra đâu!”
Thợ sửa nói vô cùng tự tin. Hà Tư Ca kích động đến suýt khóc, cô ôm chặt lấy món đồ thủy tinh đó, cúi rạp người với thợ sửa. Trả tiền xong, cô đi ra khỏi cửa hàng, nghiêng đầu nhìn về phía Phó Cẩm Thiêm: “Tôi phải về công ty trước đã, hôm nay cảm ơn anh!” Anh ta cười lớn: “Đây là lần thứ ba mươi bảy cô cảm ơn tôi rồi đó!” Hà Tư Ca ngơ ngác: “Thật sao? Nhiều như vậy hả?”
Phó Cẩm Thiêm cười gian xảo: “Lừa cô thôi, dù sao cô cũng không thể đếm được.” Lúc này cô mới biết, mình bị lừa rồi.
Ngồi lên taxi, Hà Tư Ca đọc địa chỉ của Phó thị, cúi đầu nhìn cái túi trong tay, cuối cùng cũng thả lỏng. Cô vội vàng trở về phòng làm việc của Phó Cẩm Hành, kết quả, bên trong không có ai.
Hơn chín giờ, không biết hắn đi đâu nữa. “Trợ lý Tào! Phó Cẩm Hành đâu rồi?”
Không biết làm sao, Hà Tư Ca chỉ đành gõ cửa phòng bên cạnh tìm Tào Cảnh Đồng. Tào Cảnh Đồng vẫn đang tăng ca, vừa thấy cô, cậu ta lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Cô đi đâu thế? Anh Phó đã về rồi, anh ấy chờ cô đến tám rưỡi đấy.” “Tôi đi sửa đồ.”
Hà Tư Ca bất mãn nói.
“Tôi đưa cô về.”
Tào Cảnh Đồng nhanh chóng thu dọn, đưa Hà Tư Ca về nhà.
Cô có hơi ngại ngùng: “Không cần phiền anh đâu, tôi đi taxi...” “Đừng, đừng có như vậy, nhất định tôi phải đưa được cô về nhà an toàn.” Tào Cảnh Đồng vội vàng nói. Cậu ta đã nhìn bản mặt khó chịu của Phó Cẩm Hành đủ mấy tiếng đồng hồ rồi, không mong có công chỉ mong không sai sót gì, đưa Hà Tư Ca về bên cạnh sếp an toàn mới là chuyện đúng đắn.
Đến cửa nhà, Tào Cảnh Đồng đã cảm nhận được một luồng sát khí.
“Tôi đưa cô đến đây thôi.”
Cậu ta vội vàng đi vào thang máy, sợ bị ảnh hưởng đến. “Cảm ơn anh, trợ lý Tào...”
Không đợi Hà Tư Ca nói xong, bóng dáng Tạo Cảnh Đồng đã mất hút sau của thang máy.
Cô hậm hực ấn vân tay, mở khóa cửa. Trong phòng tối thui, đến cả đèn thắp sáng ở ngay cửa cũng không bật, Hà Tư Ca suýt nữa vấp ngã. Cô lẩm bẩm mấy câu, bất công tắc, thay dép lê. Phó Cẩm Hành ngồi trên sô pha phòng khách, đang hút thuốc, ánh mắt sáng như ngọn đuốc. Hà Tư Ca vừa nhìn thấy hắn đã giật mình: “Rõ ràng anh ở nhà, tại sao lại không bật đèn?” Tối đen như mực, hắn ngồi một mình ở đó, trên tay kẹp một điếu thuốc, đốm lửa trên đầu điếu thuốc vẫn đang cháy, nhìn thấy lại chẳng dọa người, hắn muốn hù dọa ai hả!
Cô nghĩ lại vẫn thấy sợ, may mà bản thân cũng coi như bình tĩnh, không hét ầm lên, vứt đồ trong tay xuống bay ra ngoài. “Này, tôi sửa xong rồi, anh xem đi.”
Hà Tư Ca đi đến trước mặt Phó Cẩm Hành, nhấc cái túi lên, lấy món đồ thủy tinh từ trong túi ra.
Hắn không trả lời mà hỏi lại: “Cô đã đi đâu?”
“Sửa nó.”
Cô trả lời ngay không cần suy nghĩ gì. Vừa định nói chuyện, Phó Cẩm Hành hít hít mũi, hắn dập tắt điếu thuốc, dùng sức ngửi mùi trên người Hà Tư Ca.
Cô lập tức có chút căng thẳng.
Người đàn ông trẻ tuổi đầu tiên có chút kinh ngạc quan sát Hà Tư Ca, rồi mới từ từ mở miệng nói3: “Cô này, theo tôi được biết, món đồ trang trí này chắc không phải là của cô.”
“ Cô m2ỉm cười, thẳng thắn đáp lại: “Đúng vậy, không phải của tôi, là tôi không cẩn thận làm hỏng, mu9ốn hỏi quầy chuyên doanh bên này xem có thể sửa được hay không.” Nghe thấy Hà Tư Ca nói như vậ0y, anh ta càng thêm ngạc nhiên. Người đàn ông trẻ tuổi vừa định mở miệng lần nữa, thì nhân viê9n trước đó đi gọi điện thoại đã quay lại. Cô ấy vô cùng áy náy nói với Hà Tư Ca: “Thật ngại quá, căn cứ vào miêu tả của tôi, bên phía tổng công ty đưa ra phản hồi là tạm thời không có cách nào cung cấp dịch vụ sửa chữa phục hồi được. Có điều, nếu như có chọn mua một món đồ trang trí mới, chúng tôi có thể tính giá theo ưu đãi của khách hàng VIP.” Một câu, đồ cũ không sửa được, mua mới có thể giảm giá. Hà Tư Ca thở dài, gật đầu: “Cảm ơn cô, nếu như cần, tôi sẽ quay lại.” Cô vừa nói, vừa ôm lấy món đồ trang trí bị hỏng kia. “Dạ được, chúng tôi luôn chào đón cô ghé thăm, chào anh, xin hỏi tôi có thể giúp gì được cho anh không?” Thấy vậy, nhân viên quay sang tiếp đón người đàn ông đứng bên cạnh Hà Tư Ca. Phó Cẩm Thiêm vốn dĩ muốn đích thân đi chọn một món quà tặng cho anh họ là Phó Cẩm Hành, không ngờ lại nhìn thấy món đồ trang trí đáng lẽ đang bày trên bàn làm việc của Phó Cẩm Hành ở đây. Anh ta cười nói: “Tạm thời không cần nữa.” Phó Cẩm Thiêm nghiêng đầu nhìn Hà Tư Ca, nhẹ giọng hỏi: “Cô làm việc ở Phó thị à?” Cô nâng mí mắt, chăm chú nhìn anh ta, trong ánh mắt không tự chủ được lộ ra một tia thù địch, cô dùng giọng điệu phòng bị hỏi: “Anh muốn làm gì?” Nghe nói, thế hệ này của nhà họ Phó có vài đứa con, Phó Cẩm Hành là lớn nhất, hắn còn vài em trai em gái họ không nổi tiếng gì nữa. Sở dĩ bọn họ không nổi tiếng bằng Phó Cẩm Hành, một mặt là vì còn trẻ, kinh nghiệm vẫn ít, mặt khác là vì Phó Cẩm Hành trước giờ không tin tưởng người trong nhà, tránh có tiếng mà không có miếng.
“Tôi biết, đây là đồ trang trí của tổng giám đốc Phó thị, nhưng bây giờ lại bị cô làm hỏng rồi. Cô là người của bộ phận nào, sao lại có thể có cơ hội tiếp xúc với anh tôi?” Phó Cẩm Thiêm hơi cau mày lại, khó hiểu hỏi.
Cho dù là giám đốc bộ phận bình thường, hàng ngày cũng rất khó có thể báo cáo công việc trước mặt Phó Cẩm Hành. Cô gái này nhìn có vẻ vẫn còn trẻ, sợ là còn chưa làm được đến nhân viên chủ quản cấp một. “Tôi... tôi là trợ lý mới đến, là người giúp việc cho trợ lý Tào. Mấy hôm nay trợ lý Tào rất bận, bảo tôi đưa tài liệu đến phòng làm việc, tôi không cẩn thận... làm vỡ nó.”
Lần này thì xong rồi, đến cả quầy chuyên doanh còn bó tay, sợ là thật sự phải bỏ cuộc mà về thôi. Không ngờ, Phó Cẩm Thiên lại mở miệng nói rất chắc chắn: “Đừng lo lắng, tôi biết một ông thợ lớn tuổi, tay nghề của ông ấy rất không tệ, là người chuyên sửa chữa phục hồi di vật văn hoá. Tôi đưa cô đi tìm ông ấy, nói không chừng có thể có cách, cứ thử xem sao!”
Lời nói của anh ta khiến mắt Hà Tư Ca sáng bừng lên: “Thật sao? Tốt quá rồi!”
Cô từng xem một bộ phim tài liệu, trong phim ai cũng là bậc thầy, đôi tay khéo léo, chuyên sửa di vật văn hoá. Cùng Phó Cẩm Thiêm rời khỏi trung tâm mua sắm, Hà Tư Ca ôm món đồ, lên xe của anh ta.
Vốn tưởng là anh ta cũng sống một cuộc sống xa hoa, không ngờ, xe của Phó Cẩm Thiêm lại vô cùng khiêm tốn, một chiếc xe bình thường hơn hai mươi vạn tệ, không tương xứng lắm với thân phận của anh ta.
“Đến tiền sinh hoạt phí của tôi cũng là làm việc mà kiểm tra, ngại quá, không có xe thể thao để chở cô.”
Hà Tư Ca đảo con người, tùy tiện bịa ra một lời nói dối.
Thật ra, có rất nhiều kẽ hở.
Nhưng chính vì nghe có vẻ không giống thật lắm, Phó Cẩm Thiêm nghe thấy rồi mới cảm thấy, không có ai lại đi bịa ra một lời nói dối kém chất lượng như vậy. “Gần đây Phó tổng bận cái gì thế?” Phó Cẩm Thiêm làm ra vẻ vô ý hỏi. Hà Tư Ca biết anh ta đang thăm dò thân phận của mình, cô không nghĩ ngợi gì trả lời luôn: “Buổi sáng đi họp, buổi chiều gặp một ông già họ Hà, Phó tổng còn rất tức giận nữa, cho nên tôi mới bị dọa gần chết, làm vỡ cả đồ.” Quả thật là tác phong của Phó Cẩm Hành, nghe cô nói như vậy, Phó Cẩm Thiềm lập tức không nghi ngờ gì nữa.
“Chào cô, tôi là Phó Cẩm Thiêm, là em họ của sếp cô. Tôi vừa từ nước ngoài về, vốn dĩ muốn mua một món quà tặng cho anh tôi. Có điều, bây giờ tôi đổi ý rồi.”
Anh ta chủ động đưa tay ra, mỉm cười nói.
Quả nhiên cô đã đoán đúng!
Hết cách rồi, gen của nhà họ Phó quá tốt, hai anh em giống nhau đến năm sáu phần, nhất là hình dáng khuôn mặt như được in ra vậy.
Cho nên, Hà Tư Ca gần như lập tức khẳng định được thân phận của đối phương. Cô hơi do dự giơ tay ra: “Chào anh, tôi là... tôi là Nhan Nhan.” Hà Tư Ca cũng không biết mình nghĩ thế nào nữa, hình như đầu óc đình công mất một giây, sau đó, cái tên giả đó liền buột ra khỏi miệng, ngăn cũng không ngăn được. “Nhan Nhan? Tên cô rất hay.” Phó Cẩm Thiêm hơi cau mày, rất nhanh lại giãn ra, nhìn cô cười.
“Anh tôi rất thích món đồ trang trí này, cô làm hỏng nó rồi, sợ là anh ấy sẽ tức giận.”
Nói xong, anh ta chỉ vào món đồ trong tay cô. Cô thở dài: “Đâu chỉ là tức giận thôi? Anh ta còn mắng cho tôi một trận, tôi còn lớn tiếng nói nhất định có thể sửa được.”
Lời nói của anh ta khiến mắt Hà Tư Ca sáng bừng lên: “Thật sao? Tốt quá rồi!”
Cô từng xem một bộ phim tài liệu, trong phim ai cũng là bậc thầy, đôi tay khéo léo, chuyên sửa di vật văn hoá. Cùng Phó Cẩm Thiêm rời khỏi trung tâm mua sắm, Hà Tư Ca ôm món đồ, lên xe của anh ta.
Vốn tưởng là anh ta cũng sống một cuộc sống xa hoa, không ngờ, xe của Phó Cẩm Thiêm lại vô cùng khiêm tốn, một chiếc xe bình thường hơn hai mươi vạn tệ, không tương xứng lắm với thân phận của anh ta.
“Đến tiền sinh hoạt phí của tôi cũng là làm việc mà kiểm tra, ngại quá, không có xe thể thao để chở cô.”
Anh ta có chút ngại ngùng sở mũi mình. Hà Tư Ca cười, cô thắt dây an toàn lại, nói rất phóng khoáng: “Tôi cũng không dám ngồi xe thể thao đâu!” Thấy cô không có bất cứ ý chế nhạo nào, lúc này Phó Cẩm Thiêm mới khởi động xe, đưa cô đến phố cổ tìm thợ sửa. May là quan hệ của Phó Cẩm Thiểm và thợ sửa rất tốt, kiểm tra kỹ lưỡng chỗ bị vỡ xong, thợ sửa nói rất chắc chắn: “Chắc là không vấn đề gì đâu, nếu hai người đã vội như vậy, tôi sẽ cố gắng làm thật nhanh. Bây giờ là bốn giờ chiều, tẩm tám giờ tối hai người có thể đến lấy. Có điều, phải nói trước, chỉ được đến muộn không được đến sớm, đây là công việc cần độ tỉ mỉ, vội vàng cũng không được.” Hà Tư Ca cảm ơn lia lịa: “Khiển chú vất vả rồi! Vậy tám giờ cháu sẽ đến lấy!” Cùng Phó Cẩm Thiện ra ngoài, cô nhìn đồng hồ, chủ động nói: “Anh giúp tôi một chuyện lớn thế này, thật sự tôi không biết phải cảm ơn anh thế nào nữa. Nếu anh không chê thì tôi mời anh một bữa được không?”
Bên cạnh là một trung tâm thương mại, mặc dù không cao cấp cho lắm, nhưng tầng trên là nhà hàng, có rất nhiều kiểu. “Được thôi.”
Phó Cẩm Thiêm trả lời vô cùng sảng khoái: “Người đẹp chủ động mời tôi ăn cơm, dĩ nhiên tôi đồng ý một trăm phần trăm rồi, sao có thể chế được?”
Hà Tư Ca cười: “Vậy đi thôi, vừa đi vừa nghĩ xem ăn cái gì.”
Kết quả khiến cô vô cùng ngạc nhiên, Phó Cẩm Thiêm nghĩ một lúc, lại chủ động đề nghị ăn lẩu.
“Tôi tưởng là xuất thân như anh phải ăn đồ Nhật hay là những nhà hàng cao cấp xa xỉ gì đó chứ!”
Cô buột miệng nói. Lẩu hả, ha ha, chuyện nhỏ, hai người ăn cũng không hết quá nhiều tiền, cô lời rồi! “Tôi đã ở nước ngoài hơn một năm, thứ muốn ăn nhất bây giờ chính là lẩu!”
Nói liền một hơi, Phó Cẩm Thiêm nuốt nước miếng, không chút che giấu. Đương nhiên Hà Tư Ca không phản đối, hai người vào một quán lẩu, chọn nước lẩu và một đống đồ nhúng. Vốn tưởng là ăn lẩu cùng với một người vừa mới quen sẽ tương đối lúng túng, nhưng Hà Tư Ca nhanh chóng phát hiện ra một điểm, đó chính là Phó Cẩm Thiêm là một người có chỉ số EQ rất cao, anh ta biết chủ động đưa ra một để tài thể nào, hơn nữa lại hoàn mỹ tránh né được chuyển việc riêng tư của hai bên.
Ví dụ, anh ta không hỏi có chuyện đi làm ở Phó thị, cũng không hỏi cuộc sống riêng tư của cô. Cũng như vậy, anh ta không nói gì về mình.
Nhưng hai người vẫn nói vẫn cười, vẫn ăn vẫn uống. Sau tám giờ, hai người quay lại phố cổ, cuối cùng cũng lấy được món đồ đã sửa lại như mới. “Mặc dù nhìn gần vẫn có thể thấy một vết nứt, nhưng tôi bảo đảm, như vậy đã là tốt nhất rồi. Cả Trung Hải này, cô cũng không tìm được người thứ hai có thể sửa được trừ tôi ra đâu!”
Thợ sửa nói vô cùng tự tin. Hà Tư Ca kích động đến suýt khóc, cô ôm chặt lấy món đồ thủy tinh đó, cúi rạp người với thợ sửa. Trả tiền xong, cô đi ra khỏi cửa hàng, nghiêng đầu nhìn về phía Phó Cẩm Thiêm: “Tôi phải về công ty trước đã, hôm nay cảm ơn anh!” Anh ta cười lớn: “Đây là lần thứ ba mươi bảy cô cảm ơn tôi rồi đó!” Hà Tư Ca ngơ ngác: “Thật sao? Nhiều như vậy hả?”
Phó Cẩm Thiêm cười gian xảo: “Lừa cô thôi, dù sao cô cũng không thể đếm được.” Lúc này cô mới biết, mình bị lừa rồi.
Ngồi lên taxi, Hà Tư Ca đọc địa chỉ của Phó thị, cúi đầu nhìn cái túi trong tay, cuối cùng cũng thả lỏng. Cô vội vàng trở về phòng làm việc của Phó Cẩm Hành, kết quả, bên trong không có ai.
Hơn chín giờ, không biết hắn đi đâu nữa. “Trợ lý Tào! Phó Cẩm Hành đâu rồi?”
Không biết làm sao, Hà Tư Ca chỉ đành gõ cửa phòng bên cạnh tìm Tào Cảnh Đồng. Tào Cảnh Đồng vẫn đang tăng ca, vừa thấy cô, cậu ta lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Cô đi đâu thế? Anh Phó đã về rồi, anh ấy chờ cô đến tám rưỡi đấy.” “Tôi đi sửa đồ.”
Hà Tư Ca bất mãn nói.
“Tôi đưa cô về.”
Tào Cảnh Đồng nhanh chóng thu dọn, đưa Hà Tư Ca về nhà.
Cô có hơi ngại ngùng: “Không cần phiền anh đâu, tôi đi taxi...” “Đừng, đừng có như vậy, nhất định tôi phải đưa được cô về nhà an toàn.” Tào Cảnh Đồng vội vàng nói. Cậu ta đã nhìn bản mặt khó chịu của Phó Cẩm Hành đủ mấy tiếng đồng hồ rồi, không mong có công chỉ mong không sai sót gì, đưa Hà Tư Ca về bên cạnh sếp an toàn mới là chuyện đúng đắn.
Đến cửa nhà, Tào Cảnh Đồng đã cảm nhận được một luồng sát khí.
“Tôi đưa cô đến đây thôi.”
Cậu ta vội vàng đi vào thang máy, sợ bị ảnh hưởng đến. “Cảm ơn anh, trợ lý Tào...”
Không đợi Hà Tư Ca nói xong, bóng dáng Tạo Cảnh Đồng đã mất hút sau của thang máy.
Cô hậm hực ấn vân tay, mở khóa cửa. Trong phòng tối thui, đến cả đèn thắp sáng ở ngay cửa cũng không bật, Hà Tư Ca suýt nữa vấp ngã. Cô lẩm bẩm mấy câu, bất công tắc, thay dép lê. Phó Cẩm Hành ngồi trên sô pha phòng khách, đang hút thuốc, ánh mắt sáng như ngọn đuốc. Hà Tư Ca vừa nhìn thấy hắn đã giật mình: “Rõ ràng anh ở nhà, tại sao lại không bật đèn?” Tối đen như mực, hắn ngồi một mình ở đó, trên tay kẹp một điếu thuốc, đốm lửa trên đầu điếu thuốc vẫn đang cháy, nhìn thấy lại chẳng dọa người, hắn muốn hù dọa ai hả!
Cô nghĩ lại vẫn thấy sợ, may mà bản thân cũng coi như bình tĩnh, không hét ầm lên, vứt đồ trong tay xuống bay ra ngoài. “Này, tôi sửa xong rồi, anh xem đi.”
Hà Tư Ca đi đến trước mặt Phó Cẩm Hành, nhấc cái túi lên, lấy món đồ thủy tinh từ trong túi ra.
Hắn không trả lời mà hỏi lại: “Cô đã đi đâu?”
“Sửa nó.”
Cô trả lời ngay không cần suy nghĩ gì. Vừa định nói chuyện, Phó Cẩm Hành hít hít mũi, hắn dập tắt điếu thuốc, dùng sức ngửi mùi trên người Hà Tư Ca.
Cô lập tức có chút căng thẳng.
Bình luận facebook