Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-39
Chương 39: Dạy dỗ bạch liên hoa
Bị Phó Cẩm Hành bóp vai, Hà Tư Ca đau muốn chết.
Hành động nhỏ của cô đầy tính báo thù, vốn chỉ2 là vì chọc tức Trương Tử Hân, nào biết, hình như P9hó Cẩm Hành càng tức giận hơn. “Trương tổng đúng là0 tuổi trẻ tài cao, khí chất xuất chúng, hân hạnh hâ9n hạnh.” Thấy Trương tổng vẫn cầm tay mình không chịu buông ra, Hà Tư Ca chỉ đành cười như hoa mở miệng tâng bốc lần nữa. Chính xác là tâng bốc, Trương tổng đã hơn bốn mươi tuổi rồi, mặc dù bình thường giữ gìn không tệ, nhưng trên đầu ông ta vẫn có chiều hướng phát triển “Địa Trung Hải”, dáng người cũng bắt đầu dần dần phát tướng. Cho nên, thật ra là Hà Tư Ca muốn nhắc nhở ông a, còn không mau buông tay bà đây ra! Được cô khen, Trương tổng lập tức lâng lâng quên hết tất cả. May mà cuối cùng ông ta cũng chịu buông tay.
Hà Tư Ca thu tay lại. Cô thản nhiên lau hai cái lên đùi, nhìn qua giống như đang sửa lại nếp nhăn trên váy. “Đâu có đâu có, cô Hà quá khen rồi!” Trương tổng được cô tâng bốc, khó tránh khỏi muốn bay lên trời. Còn Phó Cẩm Hành thì vẫn luôn trưng ra vẻ mặt cười như không cười, nhìn mà khiến người ta sợ hãi trong lòng. Thế nhưng, Trương tổng chỉ mải ngắm Hà Tư Ca, cũng không để ý đến. Nhưng Trương Tử Hân lại thấy rất rõ.
Cô ta có chút không cam lòng tiến lên trước hai bước, cười dịu dàng nói: “Anh Phó thật là yêu thương vợ, đến cả ra ngoài bàn chuyện làm ăn cũng phải dẫn vợ yêu theo, làm người ngoài ai cũng ao ước.”
Nếu như là người khác nói như vậy, có lẽ Hà Tư Ca sẽ coi là khen ngợi. Có điều, nếu là Trương Tử Hân nói, cô sẽ không nghĩ như vậy nữa. Theo suy nghĩ của Trương Tử Hân, nghe thấy mình nói như vậy, nhất định Hà Tư Ca sẽ cho là cô ta đang khiêu khích, châm biếm lại cô ta ngay tại đây, tốt nhất là nói năng lỗ mãng, làm hình tượng của cô bị giảm đi. Thế nhưng Hà Tư Ca lại giả chết, không lên tiếng.
Hắn càng nghĩ càng giận, sau khi ngồi xuống, mặt cũng sa sầm lại. Càng tức giận hơn là, Hà Tư Ca ngồi ở bên cạnh hình như hoàn toàn không cảm thấy gì, đối mặt với sự vồn vã và lấy lòng của Trương tổng, cô vẫn vui vẻ nhận lấy.
“Trước đây cô Hà luôn sống ở Trung Hải sao? Cô đã từng đến Nam Bình lần nào chưa? Có thích nơi này không?”
Trương tổng hỏi không ngừng. Hà Tư Ca cũng duy trì nụ cười khéo léo, trả lời từng câu một: “Tôi là người Trung Hải, nhưng tôi đã sống ở Nam Bình năm năm, tôi đã coi nơi này là quê hương thứ hai của mình rồi.” Vừa nghe thấy thế, Trương tổng lập tức hưng phấn xoa hai tay vào nhau. “Ôi, tốt quá rồi! Không đúng, phải là quá đáng tiếc, cô sống ở đây lâu như vậy, nhưng tôi lại chưa từng gặp cô...”
Ông ta xớn xác nói liên tục, hình như hoàn toàn quên mất Trương Tử Hân vẫn đang ngồi bên cạnh mình. Bị bơ đi nửa ngày, đương nhiên trong lòng Trương Tử Hân cũng có oán hận. Cô ta ngồi đối diện Phó Cẩm Hành, thấy sự chú ý của Trương tổng đều bị Hà Tư Ca thu hút hết, vì vậy, Trương Tử Hân dứt khoát nhìn chằm chằm Phó Cẩm Hành, bắt đầu nhướng mắt tố cáo hắn. Liên quan đến chuyện kết hôn động trời mà hắn công bố, đương nhiên Trương Tử Hân cũng biết đầu tiên.
Không biết tại sao, cô ta không hề kinh ngạc.
Nguyên nhân cô im lặng không phải là vì cô sợ hãi, mà là vì Hà Tư Ca biết, có người sẽ ra mặt thay mình.
Đúng như dự đoán, Trương tổng cướp lời nói trước: “Không phải anh cũng dẫn em theo đó sao? Ở trong mắt anh, có thể gặp mặt, uống chút trà tâm sự chuyện cũ với cậu Phó là sự vui vẻ hiếm có trong đời, sao có thể so với bàn chuyện làm ăn tầm thường được?”
Lúc nói chuyện, trên mặt ông ta đã mơ hổ lộ ra vẻ không vui. Vốn dĩ Trương tổng thèm muốn sắc đẹp của Trương Tử Hân, không nỡ xa cách, cộng thêm cô ta cũng làm nũng với mình, nói muốn cùng đi qua đây, ông ta mới đồng ý. Hơn nữa, Trương tổng cũng có ý đồ riêng, ông ta từng nghe một số lời đồn, biết hình như quan hệ của Phó Cẩm Hành và Trương Tử Hân không bình thường.
Dẫn cô ta theo bên mình, đối với việc đàm phán, nói không chừng sẽ có ích. Không ngờ người ta lại dẫn vợ qua đây, sự tồn tại của Trương Tử Hân không chỉ không có ý nghĩa, còn trở thành vật cản, sao có thể khiến Trương tổng không tức giận được! Dù có nói thế nào, ông ta có háo sắc bao nhiêu cũng là một thương nhân, mọi việc đều xuất phát từ lợi ích. “Cậu Phó, đừng trách móc, mau ngồi đi.”
Trương tổng vội vàng nói, còn xông đến phía trước, chủ động kéo ghế giúp Hà Tư Ca. Nịnh nọt cứ gọi là không cần phải nói. Phó Cẩm Hành không chút nghi ngờ, nếu như mình không có ở đây, Trương tổng tuyệt đối đã kêu gào nhào đến rồi.
Dựa vào chuyện trước đó, Trương Tử Hân cũng đã sớm khẳng định một chuyện, đó chính là chỉ cần đối mặt với Hà Tư Ca, Phó Cẩm Hành căn bản là mạnh miệng mà mềm lòng!
Nói cái gì mà trả thù chứ, thật ra, hắn chỉ có một mục đích...
Giữ người phụ nữ này lại bên cạnh mình!
Sự thật chứng minh, phán đoán của cô ta là chính xác.
Làm gì có người đàn ông nào dùng hôn nhân làm thủ đoạn trả thù? Lôi cả mình vào, không thua thiệt à? Người ngu ngốc còn không làm như vậy, huống hồ là người đàn ông thông minh yêu nghiệt như Phó Cẩm Hành?
Nói cái gì mà trả thù chứ, thật ra, hắn chỉ có một mục đích...
Giữ người phụ nữ này lại bên cạnh mình!
Sự thật chứng minh, phán đoán của cô ta là chính xác.
Làm gì có người đàn ông nào dùng hôn nhân làm thủ đoạn trả thù? Lôi cả mình vào, không thua thiệt à? Người ngu ngốc còn không làm như vậy, huống hồ là người đàn ông thông minh yêu nghiệt như Phó Cẩm Hành?
Trương Tử Hân đang suy nghĩ, Phó Cẩm Hành phía đối diện đã lên tiếng: “Buổi gặp mặt hôm qua của em vẫn thuận lợi chứ?” Cô ta vội vàng ngồi thẳng lên, sự quật cường cũng không tự chủ được bộc lộ ra ngoài. “Cảm ơn anh đã quan tâm, vẫn rất thuận lợi, em cũng không ngờ là có nhiều người hâm mộ đến đó như vậy.” Trương Tử Hân có chút giận dỗi nói.
Cô ta vẫn canh cánh trong lòng chuyện những người hâm mộ kia nhận nhầm Hà Tư Ca thành mình. Hơn nữa, cô ta cũng xem những video trên mạng rồi.
Ở trong ống kính, mặt Hà Tư Ca càng nhỏ, da càng trắng càng đẹp hơn, so sánh hai bức ảnh với nhau, người làm nghệ sĩ như cô ta đây lại kém thể hẳn “Vậy thì tốt.”
Phó Cẩm Hành khẽ nhướng mày, kết thúc đối thoại với Trương Tử Hân.
Nhìn dáng vẻ, hắn cũng chỉ là hỏi han một chút, không có ý chuyện trò. Ngược lại, Trương tổng bên kia nhân cơ hội này nói không ngừng với Hà Tư Ca, không hề vội bàn chuyện làm ăn với Phó Cẩm Hành chút nào. “Kỳ lạ thật, cô Hà và cậu Phó ở bên nhau từ lúc nào thể, sao tôi lại chẳng nghe được bất cứ tin tức gì? Không phải là hai người đang nói đùa với mọi người đấy chứ!” Trương tổng cười ha ha, đầy vẻ mong đợi hỏi.
Phó Cẩm Hành hận đến ngứa răng, tại sao tôi kết hôn phải nói cho ông biết, ông là cái thá gì.
Mặc dù nói như vậy, nhưng hắn vẫn không thể thật sự hỏi ngược lại thể được. “Chuyện như kết hôn sao có thể đùa được? Chúng tôi là vợ chồng hợp pháp đã đăng ký kết hôn, có phải không, Tư Ca?” Phó Cẩm Hành nói rồi giơ một tay ra, nhàn nhã vắt lên ghế tựa sau lưng Hà Tư Ca.
Cô cười, không nói gì.
Hắn còn mặt mũi mà nói à? Đương nhiên là cô bị ép không biết làm sao, mới không thể không đi đăng ký kết hôn với hắn!
“Cậu Phó, cậu đúng là không nể mặt chút nào, loại chuyện vui này lại không thông báo cho tôi biết!” Trương tổng nửa giận nửa trách nói. Thấy Hà Tư Ca là hoa đã có chủ, lại là người phụ nữ của Phó Cẩm Hành, cho dù ông ta có thèm thuồng thế nào cũng chỉ có thể nhịn, cùng lắm là đã ghiền trong lòng chút thôi.
“Trương tổng, chẳng mấy khi tôi mới đến Nam Bình một chuyến, không bằng chúng ta bàn chuyện hợp tác tiếp theo đi thì hơn.”
Phó Cẩm Hành lười dây dưa, kết loạn bằng hữu với ông ta, còn tiếp tục nữa, hoàn toàn là lãng phí thời gian. Vì vậy, hắn lập tức đề nghị Đề cập đến chuyện làm ăn, nhìn Trương tổng nghiêm túc hơn hẳn, ông ta và Phó Cẩm Hành thấp giọng trò chuyện với nhau. Đối với những thứ này, hình như cả hai người phụ nữ đều không cảm thấy hứng thú lắm.
Bọn họ quan sát đối phương theo bản năng, từ mặt đến tay, từ quần áo đến cách phối đồ, không nhịn được so sánh ở trong lòng.
Mặc dù trong hai năm này tiếng tăm của Trương Tử Hân tăng mạnh, nhưng bởi vì cô ta ký hợp đồng dài hạn mười năm với công ty, cho nên phần lớn thu nhập đều bị chia sẻ, bản thân cũng không giàu có như người ngoài tưởng tượng.
Còn về quần áo giày dép túi xách cô ta dùng, bình thường đều do mấy hãng tài trợ. Mà Hà Tư Ca lại chẳng để ý đến những thứ này, từ lúc cô bị Phó Cẩm Hành giam bên cạnh, cô chưa từng mua một bộ quần áo nào, đều là hắn chuẩn bị cái gì, cô mặc cái đó. Những loại người như Phó Cẩm Hành sao có thể không chuẩn bị tốt được? “Hình như cô Hà không hề để ý đến quá khứ của mình nhỉ? Đặc biệt là năm năm sống ở Nam Bình này?”
Sau một hồi đầu mắt, Trương Tử Hân không khống chế được, mở miệng trước. Hà Tư Ca nhấp một ngụm trà nóng, mỉm cười trả lời: “Đúng vậy, chuyện này cũng không có gì đáng xấu hổ cả.” Nghe vậy, Trương Tử Hân từng bước ép sát: “Nhưng tôi lại nghe người ta nói, cô đã có bạn trai ở Nam Bình, tình cảm còn rất tốt nữa, đối phương là...” Không đợi cô nói xong, Hà Tư Ca đã ngắt lời: “Cô cứ coi như tôi ngoại tình đi, dù sao có người cũng không ngại làm nam tiểu tam” Phó Cẩm Hành đang thấp giọng nói chuyện với Trương tổng rất thính, hắn đã nghe thấy rồi. Nam, nam tiểu tam?! Hắn là nam tiểu tam!
Phó Cẩm Hành lập tức cảm thấy mình giống như bị người ta chụp cho cái mũ lớn lên đầu. Hắn vừa định nói, Trương tổng lại đưa ra một vấn đề khác, Phó Cẩm Hành chỉ đành xử lý chuyện bên này trước. Trương Tử Hân thì há to miệng, giống như nghe thấy chuyện kinh ngạc gì. Hà Tư Ca vẫn bị tách trà trong tay, bí hiểm nhìn cô ta.
Con nhỏ này, đầu với tôi à?
Vậy tôi sẽ bôi xấu nam thần trong lòng cô trước.
Dù sao, đường mật của cô, đối với tôi cũng chỉ là thạch tín thôi!
“Cô Hà, chuyện liên quan đến danh dự của anh Phó là chuyện lớn, mong cô thận trọng lời nói.”
Trương Tử Hân hoàn hồn lại, cô ta xụ mặt, có chút không vui nói.
Hà Tư Ca đang đợi câu này, cô đặt tách trà xuống, thong thả ung dung lau miệng, thu lại ý cười.
Nếu đã là chuyện liên quan đến danh dự của chồng tôi, vậy thì mong cô Trương tự trọng, đừng cố ý xuất hiện ở trước mặt vợ chồng chúng tôi nữa. Cô là nhân vật của công chúng, thứ cô cần dựa vào là ống kính; còn chồng tôi là thương nhận hợp pháp, dựa vào bản lĩnh mà kiểm cơm. Mọi người không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp được, lời này dù sao cũng không dễ nghe lắm, cho nên tôi chỉ nói một lần thôi.”
Nếu như Trương Tử Hân ngoan ngoãn, Hà Tư Ca cũng sẽ không nói như vậy. Thế nhưng, ai bảo cô ta lại cứ muốn tự tìm khó chịu cho mình chứ? Hà Tư Ca tin chắc vào tín điều “người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, ta phạm cả nhà người” trong cuộc sống. Cô vẫn nhớ rõ chuyện thể thân xuống nước lẩn đó. Đợi Hà Tư Ca nói xong, không chỉ có Trương Tử Hân ngẩn ra, đến Phó Cẩm Hành và Trương tổng cũng đều ngẩn ra. Hai người bọn họ không tự chủ được dừng lại, ngơ ngác nhìn cô. Nhưng dưới cái nhìn chăm chú của hai người đàn ông, Hà Tư Ca lại mỉm cười, phong tình vạn chủng vén tóc bên tai, cười dịu dàng nói: “Ngại quá, làm ồn đến hai người rồi, tiếp tục đi.”
Trái tim Phó Cẩm Hành run lên. Hắn nghi ngờ mình nhìn thấy một con báo mẹ vừa mới xả giận xong, lại nhe răng cười với mình.
Bị Hà Tư Ca nói như vậy, Trương Tử Hân mím môi, không nói câu gì. Cô ta không ngừng nhìn về phía Trương tổng phía đối diện, hy vọng ông ta có thể giải vây giúp mình. Đáng tiếc là, đến tận lúc Phó Cẩm Hành và Trương tổng kết thúc cuộc trò chuyện, hai bên đứng lên tạm biệt nhau, Trương tổng cũng không nhắc đến Trương Tử Hân nửa câu, giống như chỉ coi cô ta là vật trang trí.
Bị Phó Cẩm Hành bóp vai, Hà Tư Ca đau muốn chết.
Hành động nhỏ của cô đầy tính báo thù, vốn chỉ2 là vì chọc tức Trương Tử Hân, nào biết, hình như P9hó Cẩm Hành càng tức giận hơn. “Trương tổng đúng là0 tuổi trẻ tài cao, khí chất xuất chúng, hân hạnh hâ9n hạnh.” Thấy Trương tổng vẫn cầm tay mình không chịu buông ra, Hà Tư Ca chỉ đành cười như hoa mở miệng tâng bốc lần nữa. Chính xác là tâng bốc, Trương tổng đã hơn bốn mươi tuổi rồi, mặc dù bình thường giữ gìn không tệ, nhưng trên đầu ông ta vẫn có chiều hướng phát triển “Địa Trung Hải”, dáng người cũng bắt đầu dần dần phát tướng. Cho nên, thật ra là Hà Tư Ca muốn nhắc nhở ông a, còn không mau buông tay bà đây ra! Được cô khen, Trương tổng lập tức lâng lâng quên hết tất cả. May mà cuối cùng ông ta cũng chịu buông tay.
Hà Tư Ca thu tay lại. Cô thản nhiên lau hai cái lên đùi, nhìn qua giống như đang sửa lại nếp nhăn trên váy. “Đâu có đâu có, cô Hà quá khen rồi!” Trương tổng được cô tâng bốc, khó tránh khỏi muốn bay lên trời. Còn Phó Cẩm Hành thì vẫn luôn trưng ra vẻ mặt cười như không cười, nhìn mà khiến người ta sợ hãi trong lòng. Thế nhưng, Trương tổng chỉ mải ngắm Hà Tư Ca, cũng không để ý đến. Nhưng Trương Tử Hân lại thấy rất rõ.
Cô ta có chút không cam lòng tiến lên trước hai bước, cười dịu dàng nói: “Anh Phó thật là yêu thương vợ, đến cả ra ngoài bàn chuyện làm ăn cũng phải dẫn vợ yêu theo, làm người ngoài ai cũng ao ước.”
Nếu như là người khác nói như vậy, có lẽ Hà Tư Ca sẽ coi là khen ngợi. Có điều, nếu là Trương Tử Hân nói, cô sẽ không nghĩ như vậy nữa. Theo suy nghĩ của Trương Tử Hân, nghe thấy mình nói như vậy, nhất định Hà Tư Ca sẽ cho là cô ta đang khiêu khích, châm biếm lại cô ta ngay tại đây, tốt nhất là nói năng lỗ mãng, làm hình tượng của cô bị giảm đi. Thế nhưng Hà Tư Ca lại giả chết, không lên tiếng.
Hắn càng nghĩ càng giận, sau khi ngồi xuống, mặt cũng sa sầm lại. Càng tức giận hơn là, Hà Tư Ca ngồi ở bên cạnh hình như hoàn toàn không cảm thấy gì, đối mặt với sự vồn vã và lấy lòng của Trương tổng, cô vẫn vui vẻ nhận lấy.
“Trước đây cô Hà luôn sống ở Trung Hải sao? Cô đã từng đến Nam Bình lần nào chưa? Có thích nơi này không?”
Trương tổng hỏi không ngừng. Hà Tư Ca cũng duy trì nụ cười khéo léo, trả lời từng câu một: “Tôi là người Trung Hải, nhưng tôi đã sống ở Nam Bình năm năm, tôi đã coi nơi này là quê hương thứ hai của mình rồi.” Vừa nghe thấy thế, Trương tổng lập tức hưng phấn xoa hai tay vào nhau. “Ôi, tốt quá rồi! Không đúng, phải là quá đáng tiếc, cô sống ở đây lâu như vậy, nhưng tôi lại chưa từng gặp cô...”
Ông ta xớn xác nói liên tục, hình như hoàn toàn quên mất Trương Tử Hân vẫn đang ngồi bên cạnh mình. Bị bơ đi nửa ngày, đương nhiên trong lòng Trương Tử Hân cũng có oán hận. Cô ta ngồi đối diện Phó Cẩm Hành, thấy sự chú ý của Trương tổng đều bị Hà Tư Ca thu hút hết, vì vậy, Trương Tử Hân dứt khoát nhìn chằm chằm Phó Cẩm Hành, bắt đầu nhướng mắt tố cáo hắn. Liên quan đến chuyện kết hôn động trời mà hắn công bố, đương nhiên Trương Tử Hân cũng biết đầu tiên.
Không biết tại sao, cô ta không hề kinh ngạc.
Nguyên nhân cô im lặng không phải là vì cô sợ hãi, mà là vì Hà Tư Ca biết, có người sẽ ra mặt thay mình.
Đúng như dự đoán, Trương tổng cướp lời nói trước: “Không phải anh cũng dẫn em theo đó sao? Ở trong mắt anh, có thể gặp mặt, uống chút trà tâm sự chuyện cũ với cậu Phó là sự vui vẻ hiếm có trong đời, sao có thể so với bàn chuyện làm ăn tầm thường được?”
Lúc nói chuyện, trên mặt ông ta đã mơ hổ lộ ra vẻ không vui. Vốn dĩ Trương tổng thèm muốn sắc đẹp của Trương Tử Hân, không nỡ xa cách, cộng thêm cô ta cũng làm nũng với mình, nói muốn cùng đi qua đây, ông ta mới đồng ý. Hơn nữa, Trương tổng cũng có ý đồ riêng, ông ta từng nghe một số lời đồn, biết hình như quan hệ của Phó Cẩm Hành và Trương Tử Hân không bình thường.
Dẫn cô ta theo bên mình, đối với việc đàm phán, nói không chừng sẽ có ích. Không ngờ người ta lại dẫn vợ qua đây, sự tồn tại của Trương Tử Hân không chỉ không có ý nghĩa, còn trở thành vật cản, sao có thể khiến Trương tổng không tức giận được! Dù có nói thế nào, ông ta có háo sắc bao nhiêu cũng là một thương nhân, mọi việc đều xuất phát từ lợi ích. “Cậu Phó, đừng trách móc, mau ngồi đi.”
Trương tổng vội vàng nói, còn xông đến phía trước, chủ động kéo ghế giúp Hà Tư Ca. Nịnh nọt cứ gọi là không cần phải nói. Phó Cẩm Hành không chút nghi ngờ, nếu như mình không có ở đây, Trương tổng tuyệt đối đã kêu gào nhào đến rồi.
Dựa vào chuyện trước đó, Trương Tử Hân cũng đã sớm khẳng định một chuyện, đó chính là chỉ cần đối mặt với Hà Tư Ca, Phó Cẩm Hành căn bản là mạnh miệng mà mềm lòng!
Nói cái gì mà trả thù chứ, thật ra, hắn chỉ có một mục đích...
Giữ người phụ nữ này lại bên cạnh mình!
Sự thật chứng minh, phán đoán của cô ta là chính xác.
Làm gì có người đàn ông nào dùng hôn nhân làm thủ đoạn trả thù? Lôi cả mình vào, không thua thiệt à? Người ngu ngốc còn không làm như vậy, huống hồ là người đàn ông thông minh yêu nghiệt như Phó Cẩm Hành?
Nói cái gì mà trả thù chứ, thật ra, hắn chỉ có một mục đích...
Giữ người phụ nữ này lại bên cạnh mình!
Sự thật chứng minh, phán đoán của cô ta là chính xác.
Làm gì có người đàn ông nào dùng hôn nhân làm thủ đoạn trả thù? Lôi cả mình vào, không thua thiệt à? Người ngu ngốc còn không làm như vậy, huống hồ là người đàn ông thông minh yêu nghiệt như Phó Cẩm Hành?
Trương Tử Hân đang suy nghĩ, Phó Cẩm Hành phía đối diện đã lên tiếng: “Buổi gặp mặt hôm qua của em vẫn thuận lợi chứ?” Cô ta vội vàng ngồi thẳng lên, sự quật cường cũng không tự chủ được bộc lộ ra ngoài. “Cảm ơn anh đã quan tâm, vẫn rất thuận lợi, em cũng không ngờ là có nhiều người hâm mộ đến đó như vậy.” Trương Tử Hân có chút giận dỗi nói.
Cô ta vẫn canh cánh trong lòng chuyện những người hâm mộ kia nhận nhầm Hà Tư Ca thành mình. Hơn nữa, cô ta cũng xem những video trên mạng rồi.
Ở trong ống kính, mặt Hà Tư Ca càng nhỏ, da càng trắng càng đẹp hơn, so sánh hai bức ảnh với nhau, người làm nghệ sĩ như cô ta đây lại kém thể hẳn “Vậy thì tốt.”
Phó Cẩm Hành khẽ nhướng mày, kết thúc đối thoại với Trương Tử Hân.
Nhìn dáng vẻ, hắn cũng chỉ là hỏi han một chút, không có ý chuyện trò. Ngược lại, Trương tổng bên kia nhân cơ hội này nói không ngừng với Hà Tư Ca, không hề vội bàn chuyện làm ăn với Phó Cẩm Hành chút nào. “Kỳ lạ thật, cô Hà và cậu Phó ở bên nhau từ lúc nào thể, sao tôi lại chẳng nghe được bất cứ tin tức gì? Không phải là hai người đang nói đùa với mọi người đấy chứ!” Trương tổng cười ha ha, đầy vẻ mong đợi hỏi.
Phó Cẩm Hành hận đến ngứa răng, tại sao tôi kết hôn phải nói cho ông biết, ông là cái thá gì.
Mặc dù nói như vậy, nhưng hắn vẫn không thể thật sự hỏi ngược lại thể được. “Chuyện như kết hôn sao có thể đùa được? Chúng tôi là vợ chồng hợp pháp đã đăng ký kết hôn, có phải không, Tư Ca?” Phó Cẩm Hành nói rồi giơ một tay ra, nhàn nhã vắt lên ghế tựa sau lưng Hà Tư Ca.
Cô cười, không nói gì.
Hắn còn mặt mũi mà nói à? Đương nhiên là cô bị ép không biết làm sao, mới không thể không đi đăng ký kết hôn với hắn!
“Cậu Phó, cậu đúng là không nể mặt chút nào, loại chuyện vui này lại không thông báo cho tôi biết!” Trương tổng nửa giận nửa trách nói. Thấy Hà Tư Ca là hoa đã có chủ, lại là người phụ nữ của Phó Cẩm Hành, cho dù ông ta có thèm thuồng thế nào cũng chỉ có thể nhịn, cùng lắm là đã ghiền trong lòng chút thôi.
“Trương tổng, chẳng mấy khi tôi mới đến Nam Bình một chuyến, không bằng chúng ta bàn chuyện hợp tác tiếp theo đi thì hơn.”
Phó Cẩm Hành lười dây dưa, kết loạn bằng hữu với ông ta, còn tiếp tục nữa, hoàn toàn là lãng phí thời gian. Vì vậy, hắn lập tức đề nghị Đề cập đến chuyện làm ăn, nhìn Trương tổng nghiêm túc hơn hẳn, ông ta và Phó Cẩm Hành thấp giọng trò chuyện với nhau. Đối với những thứ này, hình như cả hai người phụ nữ đều không cảm thấy hứng thú lắm.
Bọn họ quan sát đối phương theo bản năng, từ mặt đến tay, từ quần áo đến cách phối đồ, không nhịn được so sánh ở trong lòng.
Mặc dù trong hai năm này tiếng tăm của Trương Tử Hân tăng mạnh, nhưng bởi vì cô ta ký hợp đồng dài hạn mười năm với công ty, cho nên phần lớn thu nhập đều bị chia sẻ, bản thân cũng không giàu có như người ngoài tưởng tượng.
Còn về quần áo giày dép túi xách cô ta dùng, bình thường đều do mấy hãng tài trợ. Mà Hà Tư Ca lại chẳng để ý đến những thứ này, từ lúc cô bị Phó Cẩm Hành giam bên cạnh, cô chưa từng mua một bộ quần áo nào, đều là hắn chuẩn bị cái gì, cô mặc cái đó. Những loại người như Phó Cẩm Hành sao có thể không chuẩn bị tốt được? “Hình như cô Hà không hề để ý đến quá khứ của mình nhỉ? Đặc biệt là năm năm sống ở Nam Bình này?”
Sau một hồi đầu mắt, Trương Tử Hân không khống chế được, mở miệng trước. Hà Tư Ca nhấp một ngụm trà nóng, mỉm cười trả lời: “Đúng vậy, chuyện này cũng không có gì đáng xấu hổ cả.” Nghe vậy, Trương Tử Hân từng bước ép sát: “Nhưng tôi lại nghe người ta nói, cô đã có bạn trai ở Nam Bình, tình cảm còn rất tốt nữa, đối phương là...” Không đợi cô nói xong, Hà Tư Ca đã ngắt lời: “Cô cứ coi như tôi ngoại tình đi, dù sao có người cũng không ngại làm nam tiểu tam” Phó Cẩm Hành đang thấp giọng nói chuyện với Trương tổng rất thính, hắn đã nghe thấy rồi. Nam, nam tiểu tam?! Hắn là nam tiểu tam!
Phó Cẩm Hành lập tức cảm thấy mình giống như bị người ta chụp cho cái mũ lớn lên đầu. Hắn vừa định nói, Trương tổng lại đưa ra một vấn đề khác, Phó Cẩm Hành chỉ đành xử lý chuyện bên này trước. Trương Tử Hân thì há to miệng, giống như nghe thấy chuyện kinh ngạc gì. Hà Tư Ca vẫn bị tách trà trong tay, bí hiểm nhìn cô ta.
Con nhỏ này, đầu với tôi à?
Vậy tôi sẽ bôi xấu nam thần trong lòng cô trước.
Dù sao, đường mật của cô, đối với tôi cũng chỉ là thạch tín thôi!
“Cô Hà, chuyện liên quan đến danh dự của anh Phó là chuyện lớn, mong cô thận trọng lời nói.”
Trương Tử Hân hoàn hồn lại, cô ta xụ mặt, có chút không vui nói.
Hà Tư Ca đang đợi câu này, cô đặt tách trà xuống, thong thả ung dung lau miệng, thu lại ý cười.
Nếu đã là chuyện liên quan đến danh dự của chồng tôi, vậy thì mong cô Trương tự trọng, đừng cố ý xuất hiện ở trước mặt vợ chồng chúng tôi nữa. Cô là nhân vật của công chúng, thứ cô cần dựa vào là ống kính; còn chồng tôi là thương nhận hợp pháp, dựa vào bản lĩnh mà kiểm cơm. Mọi người không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp được, lời này dù sao cũng không dễ nghe lắm, cho nên tôi chỉ nói một lần thôi.”
Nếu như Trương Tử Hân ngoan ngoãn, Hà Tư Ca cũng sẽ không nói như vậy. Thế nhưng, ai bảo cô ta lại cứ muốn tự tìm khó chịu cho mình chứ? Hà Tư Ca tin chắc vào tín điều “người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, ta phạm cả nhà người” trong cuộc sống. Cô vẫn nhớ rõ chuyện thể thân xuống nước lẩn đó. Đợi Hà Tư Ca nói xong, không chỉ có Trương Tử Hân ngẩn ra, đến Phó Cẩm Hành và Trương tổng cũng đều ngẩn ra. Hai người bọn họ không tự chủ được dừng lại, ngơ ngác nhìn cô. Nhưng dưới cái nhìn chăm chú của hai người đàn ông, Hà Tư Ca lại mỉm cười, phong tình vạn chủng vén tóc bên tai, cười dịu dàng nói: “Ngại quá, làm ồn đến hai người rồi, tiếp tục đi.”
Trái tim Phó Cẩm Hành run lên. Hắn nghi ngờ mình nhìn thấy một con báo mẹ vừa mới xả giận xong, lại nhe răng cười với mình.
Bị Hà Tư Ca nói như vậy, Trương Tử Hân mím môi, không nói câu gì. Cô ta không ngừng nhìn về phía Trương tổng phía đối diện, hy vọng ông ta có thể giải vây giúp mình. Đáng tiếc là, đến tận lúc Phó Cẩm Hành và Trương tổng kết thúc cuộc trò chuyện, hai bên đứng lên tạm biệt nhau, Trương tổng cũng không nhắc đến Trương Tử Hân nửa câu, giống như chỉ coi cô ta là vật trang trí.
Bình luận facebook