Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-53
Chương 54: Khuất phục
Là người thừa kế duy nhất của gia tộc Tưởng thị, Tưởng Thành Hủ cũng là đ3ối tượng được bồi dưỡng trọng điểm từ nhỏ, đặc biệt là ở phương diện thể2 lực này, bề trên trong nhà đặc biệt mời huấn luyện viên chuyên nghiệp t9iến hành chỉ điểm cho anh.
Cho nên, nhìn anh nho nhã, nhưng khôn0g hề yếu đuối.
Giống y như vậy, cũng thích hợp để miêu tả Phó Cẩ9m Hành.
Hai người có thể nói là ngang tài ngang sức, kỳ phùng địch thủ, vì vậy, vừa rồi bọn họ đánh nhau nửa ngày cũng khó phân thắng bại.
Cô lập tức ngăn anh lại, nhỏ giọng nói: “Đừng...” Lúc này Tưởng Thành Hủ mới phản ứng được, vội vàng rụt tay lại. “Em không sao. Em đưa anh đến bệnh viện, vết thương của anh cần sát trùng.”
Hà Tư Ca ngọ ngoạy đứng lên, bám lấy cánh tay Tưởng Thành Hủ, cùng anh đi ra ngoài. Cô vốn tưởng là Phó Cẩm Hành sẽ ngăn mình lại, nhưng hắn lại không hề. Cho đến lúc bọn họ đi ra khỏi chung cư, lên một chiếc taxi, Phó Cẩm Hành cũng không đuổi xuống. “Bác tài, đến Bệnh viện Nhân dân Trung Hải.” Hà Tư Ca vừa dùng khăn giấy lau máu trên đầu Tưởng Thành Hủ, vừa nói với tài xế. Bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, cô chữa lại: “Không, không đi đến đó, đến Bệnh viện tư nhân Đệ Nhất.” Đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Tưởng Thành Hủ, Hà Tư Ca hạ thấp giọng giải thích: “Em không muốn bị phóng viên nhìn thấy, lại ầm ĩ lên mạng.”
Anh hiểu rồi. Bệnh viện tư nhân dù sao cũng ít người, nhân viên y tế cũng tôn trọng riêng tư của bệnh nhân hơn, mặc dù giá đắt, nhưng lại có thể tránh được rất nhiều phiền phức không cần thiết, cũng coi như đáng giá.
Huống hồ, Tưởng Thành Hủ cũng không thiếu tiền. Đến bệnh viện, y tá xử lý vết thương khắp người anh, phần lớn đều là trẩy da và bầm tím mô mềm, không hề nghiêm trọng.
“Đi cùng anh đi.”
Tưởng Thành Hủ vô cùng hối hận, vội vàng xông qua đỡ Hà Tư Ca lên.
Cách đó không xa, Phó Cẩm Hành đứng tại chỗ, không hề nhúc nhích.
Hắn không ngờ Hà Tư Ca lại sẽ chắn trước mặt mình, nhận một cước này thay hắn!
Nhưng vừa nghĩ đến ánh mắt cô căm hận nhìn mình vừa rồi, cùng với vết cắn hung tợn kia, trong lòng Phó Cẩm Hành lại không nhịn được tràn đầy bị thương. “Anh xin lỗi, anh, anh không ngờ là em sẽ chạy qua đó...”
Tưởng Thành Hủ áy náy, theo bản năng giơ tay chạm vào ngực Hà Tư Ca, muốn kiểm tra tình trạng vết thương của cô.
“Thịch!”
Một cước kia của Tưởng Thành Hủ rất nhanh, đến khi anh ý thức được người nhào lên là Hà Tư Ca, đã không còn kịp nữa. Cô bị đạp trúng ngực, cơ thể lắc lư bay ra giữa không trung! Hai người đàn ông đều ngẩn ra. Hà Tư Ca nằm bò trên sàn nhà, cảm thấy lục phủ ngũ tạng đảo lộn hết lên, giống như chạy mười cây số vậy trong thời tiết lạnh nhất, ngay cả thở cũng mang theo mùi máu tanh.
Cô họ một tiếng, dùng tay che miệng, sợ sẽ phun ra một ngụm máu.
Sự thật chứng minh, vẫn không đáng sợ như vậy.
“Tu Ca!”
Hà Tư Ca ngọ ngoạy đứng lên, bám lấy cánh tay Tưởng Thành Hủ, cùng anh đi ra ngoài. Cô vốn tưởng là Phó Cẩm Hành sẽ ngăn mình lại, nhưng hắn lại không hề. Cho đến lúc bọn họ đi ra khỏi chung cư, lên một chiếc taxi, Phó Cẩm Hành cũng không đuổi xuống. “Bác tài, đến Bệnh viện Nhân dân Trung Hải.” Hà Tư Ca vừa dùng khăn giấy lau máu trên đầu Tưởng Thành Hủ, vừa nói với tài xế. Bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, cô chữa lại: “Không, không đi đến đó, đến Bệnh viện tư nhân Đệ Nhất.” Đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Tưởng Thành Hủ, Hà Tư Ca hạ thấp giọng giải thích: “Em không muốn bị phóng viên nhìn thấy, lại ầm ĩ lên mạng.”
Anh hiểu rồi. Bệnh viện tư nhân dù sao cũng ít người, nhân viên y tế cũng tôn trọng riêng tư của bệnh nhân hơn, mặc dù giá đắt, nhưng lại có thể tránh được rất nhiều phiền phức không cần thiết, cũng coi như đáng giá.
Huống hồ, Tưởng Thành Hủ cũng không thiếu tiền. Đến bệnh viện, y tá xử lý vết thương khắp người anh, phần lớn đều là trẩy da và bầm tím mô mềm, không hề nghiêm trọng.
“Đi cùng anh đi.”
Băng bó xong, Tưởng Thành Hủ kiên quyết nói với Hà Tư Ca.
Cô kéo khóe môi lên, giả vờ như không hiểu ý anh: “Anh nghỉ ngơi trước đi, chắc chắn em sẽ đưa anh đến khách sạn, sẽ không để anh về một mình đâu.” Anh tức giận: “Không phải cái đi này, là theo anh về Nam Bình! Em có biết Tân Tân nhớ em nhiều thế nào không? Ngày nào nó cũng ầm ĩ đòi mẹ, đến ngủ cũng nằm mơ thấy em!” Vừa nghe đến Tân Tân, nước mắt kìm nén đã lâu của Hà Tư Ca cuối cùng cũng rơi xuống.
Cô ngước đôi mắt đỏ ửng nhìn Tưởng Thành Hủ, mấp máy môi, nhưng vẫn từ chối anh: “Không được, em không thể đi! Bây giờ Phó Cẩm Hành có pháp luật làm bùa hộ mệnh, nếu như em đi, anh ta có thể kiện em chênh hướng trong hôn nhân, một khi ầm ĩ đến tòa án, chỉ dựa vào bản lĩnh của những luật sư mà hắn nuôi kia, tuyệt đối không giấu được chuyện của Tân Tân nữa. Hắn phát rồ như vậy, ai biết sẽ làm gì với Tân Tân của em!” Liên quan đến đứa bé, Hà Tư Ca càng nói càng cuống, nước mắt hạt lớn hạt nhỏ rơi không ngừng.
“Hắn sẽ không làm vậy đâu, dù sao hắn cũng là..” Dưới tình thế cấp bách, Tưởng Thành Hủ suýt nữa nói ra sự thật. Tâm trạng của Hà Tư Ca đang bên bờ vực sụp đổ, cô hơi ngẩn ra: “Cái gì?”
Trên thực tế, cô không hề nghe rõ nửa câu đầu của Tưởng Thành Hủ, chỉ là không hiểu tại sao anh không nói tiếp.
“Anh nói là chắc không đến nỗi đó đâu, dù sao hắn cũng là một nhân vật có máu mặt, chắc sẽ không ra tay với một đứa bé.” Tưởng Thành Hủ miễn cưỡng cười, nói hết câu.
Cô hung hăng lắc đầu: “Không, anh không hiểu hắn. Bây giờ không chỉ là hắn muốn đối phó với em, đến mẹ hắn cũng muốn xử lý em. Chuyện ngày hôm nay, chính là mẹ của Phó Cẩm Hành làm...”
Hà Tư Ca cắn môi, thù hận trong lòng với Mai Lan càng thêm sâu. Là mẹ ruột của Phó Cẩm Hành, cho dù Mai Lan có không hài lòng, có chán ghét cô, có không nể mặt cô ngay trước mặt mọi người như thế nào đi nữa, Hà Tư Ca cũng sẽ không oán hận bà ta. Bởi vì cô cũng là mẹ của một đứa con trai, cô có thể thông cảm cho tâm tình muốn con trai thành rồng đó của bà ta. Nhưng Mai Lan lại tìm một gã đàn ông thô tục bắt cóc mình vào khách sạn, muốn thông qua làm nhục cô mà đạt được mục đích ép cô và Phó Cẩm Hành ly hôn, quá vô sỉ!
Đều là phụ nữ, hà cớ gì phải ác độc như vậy! Không đợi Hà Tư Ca nói xong, Tưởng Thành Hủ đã hiểu cả. Anh cũng là con của gia đình giàu có, đương nhiên từng nghe thấy, từng nhìn thấy những chuyện tương tự.
“Tư Ca, vậy em càng không thể ở lại đây! Loại cặn bã như Phó Cẩm Hành căn bản không thể bảo vệ em, em phải đi cùng anh, lập tức!” Tưởng Thành Hủ biết, hôm nay anh ầm ĩ đến tận nhà, đánh nhau với Phó Cẩm Hành, hắn tức giận trong lòng, nhất định sẽ phát tiết lên đầu Hà Tư Ca.
“Em...”
Thật ra, Hà Tư Ca cũng dao động rồi.
Lúc cô nhìn thấy hình ảnh Phó Cẩm Hành và Tưởng Thành Hủ đánh nhau, sự sợ hãi trước đó chưa từng có trong nội tâm tấn công tới, cô cảm thấy, sợ là mình thật sự sắp không chống đỡ nổi nữa.
Đúng lúc này, điện thoại của Tưởng Thành Hủ đột nhiên vang lên. Anh lục lọi một chút, lôi cái điện thoại đã hơi biến dạng trong túi ra, vẫn may là chưa hỏng. Nhìn thấy số điện thoại gọi đến, vẻ mặt Tưởng Thành Hủ cứng ngắc. Quả nhiên, anh do dự nghe điện thoại, trong giọng nói lộ ra vẻ căng thẳng: “Ba, ba tìm con.” Nghe thấy lời Tưởng Thành Hủ, ngay cả Hà Tư Ca cũng không tránh được mà ngẩn ra.
Sống ở Nam Bình lâu như vậy, cô mới chỉ gặp ba mẹ Tưởng Thành Hủ một lần mà thôi.
Bọn họ thể hiện rõ ràng, nhà họ Tưởng không thích cô, càng không đồng ý Tưởng Thành Hủ và cô ở bên nhau.
Loại giọng điệu đó, vô cùng giống lúc Mai Lan nói chuyện. “Con không hề, không phải thế! Con sẽ không đồng ý đâu!”
Không biết ông Tưởng nói cái gì, Tưởng Thành Hủ đột nhiên kích động, cái tay đang quấn băng gạc cũng siết chặt lại thành nắm đấm, không ngừng phản bác.
Nhưng Hà Tư Ca đứng ở bên cạnh lại lập tức tỉnh táo. Cô đã nợ Tưởng Thành Hủ quá nhiều, sau này mình vẫn phải trông cậy vào anh và nhà họ Tưởng để chăm sóc cho Tân Tân, tại sao có thể kẹp giữa anh và ba mẹ anh, trở thành một vật cản? Toàn thế giới đều biết chuyện của cô và Phó Cẩm Hành, dĩ nhiên cũng bao gồm cả người nhà họ Tưởng.
Nếu để cho bọn họ biết Tưởng Thành Hủ vẫn dây dưa với cô, những người mang lòng gây rối kia sẽ tụ họp lại với nhau, kéo anh xuống khỏi cái vị trí cao nhất kia thì làm thế nào? Nếu như Tưởng Thành Hủ ngã xuống, sau này càng không có ai chăm sóc Tấn Tân...
Hà Tư Ca run lên, không dám nghĩ tiếp.
“Cái gì? Con, con không đồng ý! Mọi người.” Có lẽ là quá kích động, Tưởng Thành Hủ đứng phắt dậy, gân xanh trên trán và cổ gồ lên.
Bên
Chuyện này không hề nằm ngoài suy đoán, cô gật đầu. “Ông ấy nói, bảo anh về một mình.” Tưởng Thành Hủ nhắm mắt lại, khàn giọng nói. Điều làm anh cảm thấy đau đớn hơn là, mình lại không có sức phản kháng, chỉ có thể khuất phục. Không biết tại sao, nghe thấy Tưởng Thành Hủ nói ra những lời này, Hà Tư Ca lại thở phào nhẹ nhõm. Giống như vẫn luôn đợi một câu trả lời, trong lòng vô cùng thấp thỏm, rối tung rối mù, không làm được chuyện gì. Cho nên, cho dù là một cái kết quả không tốt, một khi chốt rồi, vẫn khiến người ta có một loại cảm giác giải thoát. “Em hiểu, anh nhất định không được để cho bọn họ lo lắng cho anh nữa, mau về đi.” Hà Tư Ca kéo khóe môi lên, nhẹ giọng khuyên nhủ. Cô giơ hai tay ra, chỉnh lại cổ áo sơ mi giúp anh, phải bằng nếp nhăn phía trên.
“Nhưng mà, anh...”
Tưởng Thành Hủ không muốn thừa nhận sự yếu đuối của mình, nhưng anh lại rõ, mình tuyệt đối không có cách nào làm trái lại lệnh ba.
Vây cánh của anh vẫn chưa đủ cứng cáp... “Đừng nói gì cả, chăm sóc tốt cho Tân Tân. Đối với em mà nói, Tân Tân chính là tất cả.” Hà Tư Ca thu tay lại, lui về phía sau một bước, mỉm cười nhìn vào mắt Tưởng Thành Hủ.
Một khắc đó, anh cảm thấy mình vĩnh viễn mất đi cô rồi...
Có một giây phút, Tưởng Thành Hủ thật sự ghen tị với Phó Cẩm Hành, ghen tị hắn lại có dũng khí đối lập, thậm chí không ngại trở mặt với cả gia tộc vì Hà Tư Ca.
Sau mấy phút, có người vội vàng chạy đến bệnh viện. Bọn họ vừa xuất hiện, Tưởng Thành Hủ đã biết, mình phải rời khỏi Trung Hải rồi.
Nói cách khác, là ba anh đã sai người đến đón anh về.
Nếu như anh không chịu phối hợp, cho dù là đánh ngất anh đi, cũng phải đưa lên máy bay.
“Đừng làm loạn, đi đi.”
Hà Tư Ca ở bên cạnh mở miệng, thuyết phục Tưởng Thành Hủ từ bỏ chống cự không cần thiết, đừng tăng thêm phiền phức. Anh nghiêng đầu nhìn về phía cổ, yết hầu lăn mấy cái, nhưng không nói được dù chỉ một chữ. Đưa mắt nhìn theo những người đàn ông cao lớn kia dẫn Tưởng Thành Hủ đi, Hà Tư Ca đứng ở ven đường một lúc, sau đó bắt xe trở về. Cô đi vào chung cư, phát hiện bên trong lại không có một bóng người. Trong phòng khách rất sạch sẽ, đã không thấy bàn trà vỡ đâu nữa, trên sàn nhà cũng không còn kính vỡ, giống như có đã quét dọn qua. Hà Tư Ca nhìn kỹ một lần, phát hiện trên vách tường vẫn còn vết máu.
“Phó Cẩm Hành?”
Cô đứng trong phòng khách, gọi to hai tiếng. Giọng nói vang lại, không có ai trả lời.
Vừa nghĩ đến chuyện hắn cũng bị thương khắp người, Hà Tư Ca lập tức có một loại cảm giác không thể nói nổi.
Cô vội vàng lấy điện thoại ra, gọi cho hắn.
Tắt máy.
Cô không từ bỏ ý định, lại gọi điện thoại cho Tào Cảnh Đồng. Bên kia truyền đến tiếng thông báo, Tào Cảnh Đồng cũng không nghe.
Hai tiếng sau đó, Hà Tư Ca không ngừng lặp lại cùng một việc, chính là gọi điện thoại cho Phó Cẩm Hành, hoặc là gọi điện thoại cho Tào Cảnh Đồng.
Thế nhưng, không có ai nghe máy một lần nào cả. Cô không ngủ được, mệt mỏi ngồi trên sofa, nhìn chân trời nhô ra một tia màu trắng bạc.
Phó Cẩm Hành lại suốt đêm không trở về...
Là người thừa kế duy nhất của gia tộc Tưởng thị, Tưởng Thành Hủ cũng là đ3ối tượng được bồi dưỡng trọng điểm từ nhỏ, đặc biệt là ở phương diện thể2 lực này, bề trên trong nhà đặc biệt mời huấn luyện viên chuyên nghiệp t9iến hành chỉ điểm cho anh.
Cho nên, nhìn anh nho nhã, nhưng khôn0g hề yếu đuối.
Giống y như vậy, cũng thích hợp để miêu tả Phó Cẩ9m Hành.
Hai người có thể nói là ngang tài ngang sức, kỳ phùng địch thủ, vì vậy, vừa rồi bọn họ đánh nhau nửa ngày cũng khó phân thắng bại.
Cô lập tức ngăn anh lại, nhỏ giọng nói: “Đừng...” Lúc này Tưởng Thành Hủ mới phản ứng được, vội vàng rụt tay lại. “Em không sao. Em đưa anh đến bệnh viện, vết thương của anh cần sát trùng.”
Hà Tư Ca ngọ ngoạy đứng lên, bám lấy cánh tay Tưởng Thành Hủ, cùng anh đi ra ngoài. Cô vốn tưởng là Phó Cẩm Hành sẽ ngăn mình lại, nhưng hắn lại không hề. Cho đến lúc bọn họ đi ra khỏi chung cư, lên một chiếc taxi, Phó Cẩm Hành cũng không đuổi xuống. “Bác tài, đến Bệnh viện Nhân dân Trung Hải.” Hà Tư Ca vừa dùng khăn giấy lau máu trên đầu Tưởng Thành Hủ, vừa nói với tài xế. Bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, cô chữa lại: “Không, không đi đến đó, đến Bệnh viện tư nhân Đệ Nhất.” Đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Tưởng Thành Hủ, Hà Tư Ca hạ thấp giọng giải thích: “Em không muốn bị phóng viên nhìn thấy, lại ầm ĩ lên mạng.”
Anh hiểu rồi. Bệnh viện tư nhân dù sao cũng ít người, nhân viên y tế cũng tôn trọng riêng tư của bệnh nhân hơn, mặc dù giá đắt, nhưng lại có thể tránh được rất nhiều phiền phức không cần thiết, cũng coi như đáng giá.
Huống hồ, Tưởng Thành Hủ cũng không thiếu tiền. Đến bệnh viện, y tá xử lý vết thương khắp người anh, phần lớn đều là trẩy da và bầm tím mô mềm, không hề nghiêm trọng.
“Đi cùng anh đi.”
Tưởng Thành Hủ vô cùng hối hận, vội vàng xông qua đỡ Hà Tư Ca lên.
Cách đó không xa, Phó Cẩm Hành đứng tại chỗ, không hề nhúc nhích.
Hắn không ngờ Hà Tư Ca lại sẽ chắn trước mặt mình, nhận một cước này thay hắn!
Nhưng vừa nghĩ đến ánh mắt cô căm hận nhìn mình vừa rồi, cùng với vết cắn hung tợn kia, trong lòng Phó Cẩm Hành lại không nhịn được tràn đầy bị thương. “Anh xin lỗi, anh, anh không ngờ là em sẽ chạy qua đó...”
Tưởng Thành Hủ áy náy, theo bản năng giơ tay chạm vào ngực Hà Tư Ca, muốn kiểm tra tình trạng vết thương của cô.
“Thịch!”
Một cước kia của Tưởng Thành Hủ rất nhanh, đến khi anh ý thức được người nhào lên là Hà Tư Ca, đã không còn kịp nữa. Cô bị đạp trúng ngực, cơ thể lắc lư bay ra giữa không trung! Hai người đàn ông đều ngẩn ra. Hà Tư Ca nằm bò trên sàn nhà, cảm thấy lục phủ ngũ tạng đảo lộn hết lên, giống như chạy mười cây số vậy trong thời tiết lạnh nhất, ngay cả thở cũng mang theo mùi máu tanh.
Cô họ một tiếng, dùng tay che miệng, sợ sẽ phun ra một ngụm máu.
Sự thật chứng minh, vẫn không đáng sợ như vậy.
“Tu Ca!”
Hà Tư Ca ngọ ngoạy đứng lên, bám lấy cánh tay Tưởng Thành Hủ, cùng anh đi ra ngoài. Cô vốn tưởng là Phó Cẩm Hành sẽ ngăn mình lại, nhưng hắn lại không hề. Cho đến lúc bọn họ đi ra khỏi chung cư, lên một chiếc taxi, Phó Cẩm Hành cũng không đuổi xuống. “Bác tài, đến Bệnh viện Nhân dân Trung Hải.” Hà Tư Ca vừa dùng khăn giấy lau máu trên đầu Tưởng Thành Hủ, vừa nói với tài xế. Bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, cô chữa lại: “Không, không đi đến đó, đến Bệnh viện tư nhân Đệ Nhất.” Đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Tưởng Thành Hủ, Hà Tư Ca hạ thấp giọng giải thích: “Em không muốn bị phóng viên nhìn thấy, lại ầm ĩ lên mạng.”
Anh hiểu rồi. Bệnh viện tư nhân dù sao cũng ít người, nhân viên y tế cũng tôn trọng riêng tư của bệnh nhân hơn, mặc dù giá đắt, nhưng lại có thể tránh được rất nhiều phiền phức không cần thiết, cũng coi như đáng giá.
Huống hồ, Tưởng Thành Hủ cũng không thiếu tiền. Đến bệnh viện, y tá xử lý vết thương khắp người anh, phần lớn đều là trẩy da và bầm tím mô mềm, không hề nghiêm trọng.
“Đi cùng anh đi.”
Băng bó xong, Tưởng Thành Hủ kiên quyết nói với Hà Tư Ca.
Cô kéo khóe môi lên, giả vờ như không hiểu ý anh: “Anh nghỉ ngơi trước đi, chắc chắn em sẽ đưa anh đến khách sạn, sẽ không để anh về một mình đâu.” Anh tức giận: “Không phải cái đi này, là theo anh về Nam Bình! Em có biết Tân Tân nhớ em nhiều thế nào không? Ngày nào nó cũng ầm ĩ đòi mẹ, đến ngủ cũng nằm mơ thấy em!” Vừa nghe đến Tân Tân, nước mắt kìm nén đã lâu của Hà Tư Ca cuối cùng cũng rơi xuống.
Cô ngước đôi mắt đỏ ửng nhìn Tưởng Thành Hủ, mấp máy môi, nhưng vẫn từ chối anh: “Không được, em không thể đi! Bây giờ Phó Cẩm Hành có pháp luật làm bùa hộ mệnh, nếu như em đi, anh ta có thể kiện em chênh hướng trong hôn nhân, một khi ầm ĩ đến tòa án, chỉ dựa vào bản lĩnh của những luật sư mà hắn nuôi kia, tuyệt đối không giấu được chuyện của Tân Tân nữa. Hắn phát rồ như vậy, ai biết sẽ làm gì với Tân Tân của em!” Liên quan đến đứa bé, Hà Tư Ca càng nói càng cuống, nước mắt hạt lớn hạt nhỏ rơi không ngừng.
“Hắn sẽ không làm vậy đâu, dù sao hắn cũng là..” Dưới tình thế cấp bách, Tưởng Thành Hủ suýt nữa nói ra sự thật. Tâm trạng của Hà Tư Ca đang bên bờ vực sụp đổ, cô hơi ngẩn ra: “Cái gì?”
Trên thực tế, cô không hề nghe rõ nửa câu đầu của Tưởng Thành Hủ, chỉ là không hiểu tại sao anh không nói tiếp.
“Anh nói là chắc không đến nỗi đó đâu, dù sao hắn cũng là một nhân vật có máu mặt, chắc sẽ không ra tay với một đứa bé.” Tưởng Thành Hủ miễn cưỡng cười, nói hết câu.
Cô hung hăng lắc đầu: “Không, anh không hiểu hắn. Bây giờ không chỉ là hắn muốn đối phó với em, đến mẹ hắn cũng muốn xử lý em. Chuyện ngày hôm nay, chính là mẹ của Phó Cẩm Hành làm...”
Hà Tư Ca cắn môi, thù hận trong lòng với Mai Lan càng thêm sâu. Là mẹ ruột của Phó Cẩm Hành, cho dù Mai Lan có không hài lòng, có chán ghét cô, có không nể mặt cô ngay trước mặt mọi người như thế nào đi nữa, Hà Tư Ca cũng sẽ không oán hận bà ta. Bởi vì cô cũng là mẹ của một đứa con trai, cô có thể thông cảm cho tâm tình muốn con trai thành rồng đó của bà ta. Nhưng Mai Lan lại tìm một gã đàn ông thô tục bắt cóc mình vào khách sạn, muốn thông qua làm nhục cô mà đạt được mục đích ép cô và Phó Cẩm Hành ly hôn, quá vô sỉ!
Đều là phụ nữ, hà cớ gì phải ác độc như vậy! Không đợi Hà Tư Ca nói xong, Tưởng Thành Hủ đã hiểu cả. Anh cũng là con của gia đình giàu có, đương nhiên từng nghe thấy, từng nhìn thấy những chuyện tương tự.
“Tư Ca, vậy em càng không thể ở lại đây! Loại cặn bã như Phó Cẩm Hành căn bản không thể bảo vệ em, em phải đi cùng anh, lập tức!” Tưởng Thành Hủ biết, hôm nay anh ầm ĩ đến tận nhà, đánh nhau với Phó Cẩm Hành, hắn tức giận trong lòng, nhất định sẽ phát tiết lên đầu Hà Tư Ca.
“Em...”
Thật ra, Hà Tư Ca cũng dao động rồi.
Lúc cô nhìn thấy hình ảnh Phó Cẩm Hành và Tưởng Thành Hủ đánh nhau, sự sợ hãi trước đó chưa từng có trong nội tâm tấn công tới, cô cảm thấy, sợ là mình thật sự sắp không chống đỡ nổi nữa.
Đúng lúc này, điện thoại của Tưởng Thành Hủ đột nhiên vang lên. Anh lục lọi một chút, lôi cái điện thoại đã hơi biến dạng trong túi ra, vẫn may là chưa hỏng. Nhìn thấy số điện thoại gọi đến, vẻ mặt Tưởng Thành Hủ cứng ngắc. Quả nhiên, anh do dự nghe điện thoại, trong giọng nói lộ ra vẻ căng thẳng: “Ba, ba tìm con.” Nghe thấy lời Tưởng Thành Hủ, ngay cả Hà Tư Ca cũng không tránh được mà ngẩn ra.
Sống ở Nam Bình lâu như vậy, cô mới chỉ gặp ba mẹ Tưởng Thành Hủ một lần mà thôi.
Bọn họ thể hiện rõ ràng, nhà họ Tưởng không thích cô, càng không đồng ý Tưởng Thành Hủ và cô ở bên nhau.
Loại giọng điệu đó, vô cùng giống lúc Mai Lan nói chuyện. “Con không hề, không phải thế! Con sẽ không đồng ý đâu!”
Không biết ông Tưởng nói cái gì, Tưởng Thành Hủ đột nhiên kích động, cái tay đang quấn băng gạc cũng siết chặt lại thành nắm đấm, không ngừng phản bác.
Nhưng Hà Tư Ca đứng ở bên cạnh lại lập tức tỉnh táo. Cô đã nợ Tưởng Thành Hủ quá nhiều, sau này mình vẫn phải trông cậy vào anh và nhà họ Tưởng để chăm sóc cho Tân Tân, tại sao có thể kẹp giữa anh và ba mẹ anh, trở thành một vật cản? Toàn thế giới đều biết chuyện của cô và Phó Cẩm Hành, dĩ nhiên cũng bao gồm cả người nhà họ Tưởng.
Nếu để cho bọn họ biết Tưởng Thành Hủ vẫn dây dưa với cô, những người mang lòng gây rối kia sẽ tụ họp lại với nhau, kéo anh xuống khỏi cái vị trí cao nhất kia thì làm thế nào? Nếu như Tưởng Thành Hủ ngã xuống, sau này càng không có ai chăm sóc Tấn Tân...
Hà Tư Ca run lên, không dám nghĩ tiếp.
“Cái gì? Con, con không đồng ý! Mọi người.” Có lẽ là quá kích động, Tưởng Thành Hủ đứng phắt dậy, gân xanh trên trán và cổ gồ lên.
Bên
Chuyện này không hề nằm ngoài suy đoán, cô gật đầu. “Ông ấy nói, bảo anh về một mình.” Tưởng Thành Hủ nhắm mắt lại, khàn giọng nói. Điều làm anh cảm thấy đau đớn hơn là, mình lại không có sức phản kháng, chỉ có thể khuất phục. Không biết tại sao, nghe thấy Tưởng Thành Hủ nói ra những lời này, Hà Tư Ca lại thở phào nhẹ nhõm. Giống như vẫn luôn đợi một câu trả lời, trong lòng vô cùng thấp thỏm, rối tung rối mù, không làm được chuyện gì. Cho nên, cho dù là một cái kết quả không tốt, một khi chốt rồi, vẫn khiến người ta có một loại cảm giác giải thoát. “Em hiểu, anh nhất định không được để cho bọn họ lo lắng cho anh nữa, mau về đi.” Hà Tư Ca kéo khóe môi lên, nhẹ giọng khuyên nhủ. Cô giơ hai tay ra, chỉnh lại cổ áo sơ mi giúp anh, phải bằng nếp nhăn phía trên.
“Nhưng mà, anh...”
Tưởng Thành Hủ không muốn thừa nhận sự yếu đuối của mình, nhưng anh lại rõ, mình tuyệt đối không có cách nào làm trái lại lệnh ba.
Vây cánh của anh vẫn chưa đủ cứng cáp... “Đừng nói gì cả, chăm sóc tốt cho Tân Tân. Đối với em mà nói, Tân Tân chính là tất cả.” Hà Tư Ca thu tay lại, lui về phía sau một bước, mỉm cười nhìn vào mắt Tưởng Thành Hủ.
Một khắc đó, anh cảm thấy mình vĩnh viễn mất đi cô rồi...
Có một giây phút, Tưởng Thành Hủ thật sự ghen tị với Phó Cẩm Hành, ghen tị hắn lại có dũng khí đối lập, thậm chí không ngại trở mặt với cả gia tộc vì Hà Tư Ca.
Sau mấy phút, có người vội vàng chạy đến bệnh viện. Bọn họ vừa xuất hiện, Tưởng Thành Hủ đã biết, mình phải rời khỏi Trung Hải rồi.
Nói cách khác, là ba anh đã sai người đến đón anh về.
Nếu như anh không chịu phối hợp, cho dù là đánh ngất anh đi, cũng phải đưa lên máy bay.
“Đừng làm loạn, đi đi.”
Hà Tư Ca ở bên cạnh mở miệng, thuyết phục Tưởng Thành Hủ từ bỏ chống cự không cần thiết, đừng tăng thêm phiền phức. Anh nghiêng đầu nhìn về phía cổ, yết hầu lăn mấy cái, nhưng không nói được dù chỉ một chữ. Đưa mắt nhìn theo những người đàn ông cao lớn kia dẫn Tưởng Thành Hủ đi, Hà Tư Ca đứng ở ven đường một lúc, sau đó bắt xe trở về. Cô đi vào chung cư, phát hiện bên trong lại không có một bóng người. Trong phòng khách rất sạch sẽ, đã không thấy bàn trà vỡ đâu nữa, trên sàn nhà cũng không còn kính vỡ, giống như có đã quét dọn qua. Hà Tư Ca nhìn kỹ một lần, phát hiện trên vách tường vẫn còn vết máu.
“Phó Cẩm Hành?”
Cô đứng trong phòng khách, gọi to hai tiếng. Giọng nói vang lại, không có ai trả lời.
Vừa nghĩ đến chuyện hắn cũng bị thương khắp người, Hà Tư Ca lập tức có một loại cảm giác không thể nói nổi.
Cô vội vàng lấy điện thoại ra, gọi cho hắn.
Tắt máy.
Cô không từ bỏ ý định, lại gọi điện thoại cho Tào Cảnh Đồng. Bên kia truyền đến tiếng thông báo, Tào Cảnh Đồng cũng không nghe.
Hai tiếng sau đó, Hà Tư Ca không ngừng lặp lại cùng một việc, chính là gọi điện thoại cho Phó Cẩm Hành, hoặc là gọi điện thoại cho Tào Cảnh Đồng.
Thế nhưng, không có ai nghe máy một lần nào cả. Cô không ngủ được, mệt mỏi ngồi trên sofa, nhìn chân trời nhô ra một tia màu trắng bạc.
Phó Cẩm Hành lại suốt đêm không trở về...
Bình luận facebook