• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full (1 Viewer)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-61

Chương 62: Phế một tay




Phó Cẩm Thiêm vừa nói ra ba chữ này, mặt Hà Tư Ca đã hơi biển sắc.



Cô khô3ng nhớ mình đã từng đến nơi đó, nhưng lại nhớ Phó Cẩm Hành từng nói, ban đầu cô 2trà trộn vào Vương Phủ Uyển, đóng vai giám đốc ngoại giao của bất động sản Khang9 Đạt, cố ý tiếp cận hắn. “Nói ra thì tôi mới chỉ đến đó một lần, còn là anh tối 0dẫn đi mở rộng tầm mắt nữa. Nghe nói, nơi đó thực hiện quy định hội viên, được c9oi là một trong những câu lạc bộ cao cấp nhất ở Trung Hải.”



Phó Cẩm Thiêm có chút không biết làm sao, xem ra, tối nay mình phải đổ chút máu để có được khách hàng lớn này rồi. Nhìn ra sự lo lắng của anh ta, Hà Tư Ca không nín được nhoẻn miệng cười: “Đừng đau lòng, so một hạng mục lớn và chi phí một tối, cái nào đắt hơn? Làm ăn ở trong nước đều là như vậy, nếp sống không tốt, nhưng cũng không có cách nào cả.” Được cô giảng giải, Phó Cẩm Thiêm cũng cảm thấy đúng là như vậy.



“Buổi tối cô có việc gì không? Không bằng, tôi dẫn cô cùng đi chơi nhé?”




Anh ta bừng bừng hứng thú đề nghị.

Hà Tư Ca ngẩn ra, nói lấy lệ: “Không, không hay lắm nhỉ, anh đi tiếp đãi khách hàng, tôi đi làm gì.”

Ngoài miệng mặc dù cô từ chối, nhưng thật ra trong lòng cũng hơi rục rịch. Đó dù sao cũng là chỗ người bình thường cả đời không đến được! Cho dù là Hà Nguyên Chính cũng không có tư cách, dù sao, ở trong mắt giới quyền quý Trung Hải, ông ta cùng lắm chỉ được coi là một kẻ nhà giàu mới nổi hưởng phúc của ông cha mà thôi.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân chủ yếu Mai Lan coi thường Hà Tư Ca, cô không phải là con gái trong sáu gia tộc lớn, không xứng với người nối nghiệp nhà họ Phó.

Hình như nhìn ra được suy nghĩ thật của Hà Tư Ca, Phó Cẩm Thiên cười ha ha một tiếng: “Đúng như cô vừa nói, phải lấy lòng khách hàng, tôi không phải tiền, lại không phải phụ nữ, đương nhiên là thu xếp xong xuôi tất cả sẽ đi luôn, chẳng lẽ hai người đàn ông ngồi ở đó mắt lớn trừng mắt nhỏ sao?”

Cô cũng cười.

“Cứ quyết định như vậy đi, tôi sẽ bảo người đi đón cô, chúng ta gặp nhau ở bên đó.” Nói xong, Phó Cẩm Thiêm nhanh nhẹn đưa ra quyết định, ngữ khí khiến người ta không thể nghi ngờ. Nhìn từ phương diện nào đó, anh ta và Phó Cẩm Hành còn rất giống nhau, không hổ là anh em họ.

Nghe thấy thế, Hà Tư Ca há miệng, nhưng vẫn không từ chối.

Bởi vì, cô thật sự muốn đi mở mang kiến thức chút.

Nói không chừng...

Nói không chừng tức cảnh sinh tình, có thể nhớ ra cái gì.

Đây mới là điểm Hà Tư Ca để ý nhất. Sau khi chia tay với Phó Cẩm Thiêm ở quán cà phê, Hà Tư Ca lại về nhà, nhìn đồng hồ, cô dứt khoát đi tắm, đắp mặt nạ, đi chọn quần áo. Đến nơi như Vương Phủ Uyển, đương nhiên không thể mặc đồ công sở được, Hà Tư Ca lục phòng đồ nửa ngày trời, tìm một cái váy kiểu ngắn màu đen ra, không dài không ngắn, váy trên đầu gối một chút, vừa không lộ cũng không kín đáo quá. Lúc đang trang điểm, điện thoại vang lên. Là Phó Cẩm Hành gọi đến. Hà Tư Ca đang chuốt mi, thuận tay mở loa ngoài ra, đặt ở một bên, cũng không lên tiếng. Hắn biết, cô cố ý không phản ứng với mình. Vì vậy, Phó Cẩm Hành tự mở miệng nói: “Buổi tối tôi có việc, có thể rất khuya mới về được, cô ngủ trước đi, không cần chờ tôi.”

Nghe lời này, Hà Tư Ca không kìm lòng nổi trợn mắt lên. Ai muốn chờ anh? Không biết xấu hổ, dát vàng lên mặt.

“Ai ya!”

Cô tức giận, tay run một cái, chuốt hết mascara lên mí mắt. Nghe thấy tiếng, hình như Phó Cẩm Hành hơi cuống lên, liên tục truy hỏi: “Sao thế?” Hà Tư Ca tức giận rút một que tăm bông ra, vừa lau vết đen trên mí mắt, vừa tức giận khẽ gầm lên: “Biết rồi! Anh muốn về thì , không về thì thôi!” Nói xong, cô ngắt luôn điện thoại. Phó Cẩm Hành mù mờ, không biết lại đắc tội người phụ nữ này chỗ nào rồi. Hắn lại không phải là đi ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, mà là vì bàn chuyện làm ăn!

Đây mới là điểm Hà Tư Ca để ý nhất. Sau khi chia tay với Phó Cẩm Thiêm ở quán cà phê, Hà Tư Ca lại về nhà, nhìn đồng hồ, cô dứt khoát đi tắm, đắp mặt nạ, đi chọn quần áo. Đến nơi như Vương Phủ Uyển, đương nhiên không thể mặc đồ công sở được, Hà Tư Ca lục phòng đồ nửa ngày trời, tìm một cái váy kiểu ngắn màu đen ra, không dài không ngắn, váy trên đầu gối một chút, vừa không lộ cũng không kín đáo quá. Lúc đang trang điểm, điện thoại vang lên. Là Phó Cẩm Hành gọi đến. Hà Tư Ca đang chuốt mi, thuận tay mở loa ngoài ra, đặt ở một bên, cũng không lên tiếng. Hắn biết, cô cố ý không phản ứng với mình. Vì vậy, Phó Cẩm Hành tự mở miệng nói: “Buổi tối tôi có việc, có thể rất khuya mới về được, cô ngủ trước đi, không cần chờ tôi.”



Nghe lời này, Hà Tư Ca không kìm lòng nổi trợn mắt lên. Ai muốn chờ anh? Không biết xấu hổ, dát vàng lên mặt.



“Ai ya!”



Cô tức giận, tay run một cái, chuốt hết mascara lên mí mắt. Nghe thấy tiếng, hình như Phó Cẩm Hành hơi cuống lên, liên tục truy hỏi: “Sao thế?” Hà Tư Ca tức giận rút một que tăm bông ra, vừa lau vết đen trên mí mắt, vừa tức giận khẽ gầm lên: “Biết rồi! Anh muốn về thì , không về thì thôi!” Nói xong, cô ngắt luôn điện thoại. Phó Cẩm Hành mù mờ, không biết lại đắc tội người phụ nữ này chỗ nào rồi. Hắn lại không phải là đi ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, mà là vì bàn chuyện làm ăn!



Phó Cẩm Thiểm nói được làm được, quả nhiên sai tài xế Tiểu Vương của mình đến đón Hà Tư Ca.



Sáu giờ tối, vừa mới lên đèn, trong Vương Phủ Uyển đã treo hàng dãy đèn lồng đỏ chót, khắp nơi đều toát ra hơi thở xa hoa ngợp trong vàng son. “Cô Hà, tôi đưa cô đến phòng VIP, sau đó tôi phải ra ngoài. Anh Phó nói rồi, nơi này quản rất nghiêm, mong cô hiểu cho.” Tiểu Vương đỗ xe xong, dẫn Hà Tư Ca từ thang máy ở hầm để xe lên tầng.



Cô gật đầu: “Tôi biết rồi, cảm ơn anh.” Ra khỏi thang máy, Hà Tư Ca dừng bước lại, chuẩn bị đi xung quanh một vòng.



“Được rồi. Anh Phó và khách hàng ở phòng VIP 1166, đợi lát nữa cô có thể qua bên đó tìm anh ấy.”



Tiểu Vương giơ tay chỉ một cái, Hà Tư Ca nhớ kỹ phương hướng rồi, cô và cậu ta chia tay nhau. Không hổ là nơi tiêu tiền nổi tiếng ở Trung Hải, Hà Tư Ca đi một đường, phát hiện ngay cả đồ trang trí trong hành lang cũng có giá trị không nhỏ. Hơn nữa, dọc đường cô không hề nhìn thấy bóng một người phục vụ nào, khắp nơi đều vô cùng yên tĩnh, khác hẳn với những chỗ ăn chơi khác. Đi dạo một vòng, Hà Tư Ca nhìn đồng hồ, chuẩn bị đi tìm Phó Cẩm Thiêm. Cô vừa đi về phía phòng VIP, vừa ẩn số điện thoại của anh ta. Chuông reo nửa ngày trời, không có ai nghe máy. Hà Tư Ca cũng không sốt ruột, dù sao đã đến rồi, cô lại không phải là trẻ con ba tuổi, sẽ không lạc đường được.



Rất nhanh, cô đã đến cửa phòng VIP 1166.



Hà Tư Ca đứng ở bên cạnh, không định đi vào. Cô cầm điện thoại, gọi cho Phó Cẩm Thiêm lần thứ hai, muốn hỏi xem anh ta đang ở chỗ nào. “Rầm!”



Đúng lúc này, có người xô mạnh cửa phòng VIP ra, đi đôi với tiếng rên là tiếng hét chói tai của một cô gái.



Hà Tư Ca chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, hình như cô nhìn thấy một cô gái chạy từ bên trong ra ngoài, còn nồng nặc mùi nước hoa nữa. Không đợi cô phản ứng lại, một gã đàn ông hơn bốn mươi tuổi đi từ sau cửa ra. Vừa nhìn thấy Hà Tư Ca, mắt lão ta sáng lên: “Qua đây nhanh vậy cơ à?” Dứt lời, gã đàn ông trung niên đã giơ tay ra kéo cổ tay Hà Tư Ca, động tác vô cùng thông thạo tự nhiên. Cô ngẩn ra, rất nhanh đã ý thức được, nhất định là đối phương nhận nhầm người rồi. Gã đàn ông trung niên cũng không coi là bụng phệ, miễn cưỡng vẫn còn tóc, nhìn không đến nỗi quá béo ngậy buồn nôn, nhưng dù sao cũng có tuổi rồi, đối với Hà Tư Ca cả ngày sống chung dưới mái hiên với trai đẹp như Phó Cẩm Hành mà nói, đúng là một loại khiêu chiến thị giác mãnh liệt.



“Buông tay ra, ông nhận nhầm rồi, tôi không quen ông!” Hà Tư Ca rất bình tĩnh lui về phía sau, cố gắng duy trì khoảng cách nhất định với lão ta.



Cô vừa dùng sức, vừa nhìn quanh hai bên hành lang.



Đáng tiếc, từ vừa nãy cố đã phát hiện ra, cơ bản không có người qua lại trên hành lang ngoài phòng VIP.



“Đương nhiên rồi, không phải mọi người đều từ xa lạ đến quen thuộc sao. Tục ngữ nói, đường vừa đi đã mệt, hoa vừa đụng đã tan, chỉ có bạn bè là quý giá nhất...”



Quan sát Hà Tư Ca, người đàn ông trung niên không nén nổi hớn hở ra mặt, mở miệng nói là trơn như bôi mỡ.



Cô không sợ hãi, chỉ chán ghét.



Vì kéo dài thời gian, đợi Phó Cẩm Thiêm đến tìm mình, Hà Tư Ca chỉ đành cố gắng không chọc giận đối phương, ngược lại chủ động hỏi: “Ông họ gì, xưng hô thế nào?”



Thấy cô không làm cao nữa, ý cười trên mặt người đàn ông trung niên càng sâu hơn: “Anh họ La.” Hà Tư Ca chắc chắn, lão ta chính là khách hàng quan trọng tối nay Phó Cẩm Thiêm phải tiếp đãi đó. Bởi vì cô nhớ anh ta từng nhắc đến một câu, trong đó có hai chữ “La tổng”. “Hóa ra là La tổng, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.” Hà Tư Ca nghĩ một đằng nói một nẻo, trước ngày hôm nay, cô mới chưa từng nghe đến La tổng vô dụng nào cả, chứ đừng nói là ngưỡng mộ đã lâu. Nhưng hiển nhiên La tổng vô cùng hưởng thụ: “Người đẹp, chúng ta đi vào trong nói chuyện đi? Đứng ở đây không hay lắm, thiệt thòi cho em quá.” Thấy lão ta lại định cầm tay mình, Hà Tư Ca lắc eo, thản nhiên tránh ra.



Cô thuận thể vén tóc lên, còn cười với đối phương, giống như không phải đang cố ý tránh né, mà chỉ là muốn vuốt tóc thổi.



La tổng mặc dù nhào hụt, mặt biến sắc, nhưng vừa thấy Hà Tư Ca cười với mình, lão ta đã lập tức ngôi giận.



Hà Tư Ca bên ngoài bình tĩnh, nhưng trong lòng vô cùng rõ ràng, phải lập tức thoát thân. Bởi vì, vừa rồi lúc vén tóc, cô đã nhìn thấy bố trí bên trong phòng VIP.



Trừ sô pha và bàn trà ra, trong cùng còn có một cái giường lớn hai mét, xung quanh là màn che mỏng, trên trần nhà còn có một vòng đèn tròn mờ ảo, người có mắt đều biết cái đó dùng để làm gì. Nếu như Hà Tư Ca đoán không nhầm, có lẽ La tổng này có cái sở thích gì không muốn ai biết, cho nên mới dọa cô gái vừa rồi chạy mất.



Cô đang suy nghĩ, La tổng bên cạnh đã không đợi được nữa. Lão ta chụp lấy cổ tay Hà Tư Ca, cười híp mắt giục: “Vào trong trước đã.” Cô cảm nhận được rõ ràng, thật ra đối phương đã hết kiên nhẫn rồi, bởi vì lực trên tay phải lớn gấp đôi vừa rồi! Hà Tư Ca không ngừng kêu khổ, thuận tiện mắng tổ tiên mười tám đời của Phó Cẩm Thiêm một lần trong lòng.



Đã nói là gặp nhau ở đây rồi, cô đến lại không thấy anh ta đâu! Sớm biết xui xẻo như vậy, cổ tuyệt đối không đến!



Hà Tư Ca bám vào khung cửa, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “La tổng, thật không dám giấu, thật ra tôi là...”



“Con đàn bà thối, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!”



Không ngờ, gã đàn ông đã sớm không đợi được nữa lật mặt, chỉ thấy lão ta dùng sức vung tay lên, sắp đánh lên gương mặt vô cùng mềm mại của Hà Tư Ca rồi. Hai người cách nhau rất gần, cô đã không ôm hy vọng, biết mình chắc chắn không tránh được. Hà Tư Ca dứt khoát nhắm mắt lại, đợi bị đánh. Ai ngờ, đợi mấy giây, cô không cảm thấy đau đớn, ngược lại bên tai truyền đến một trận kêu la. Lập tức mở mắt ra, Hà Tư Ca không ngờ, bên cạnh mình lại có thêm một người!



“Anh, sao anh lại ở đây?”



Cô ngây ra, nhìn thấy Phó Cẩm Hành túm lấy tay La tổng, bè quặt hai tay lão ta ra sau lưng, giơ chân đạp lên đầu gối lão ta.



La tổng đã quỳ trên đất, chỉ thấy mặt lão ta đỏ bừng lên, liên tục xin tha thứ: “Đau! Đau!”



Cẩm Hành liếc Hà Tư Ca một cái, không trả lời câu hỏi của cô, nhưng ánh mắt lại rơi lên cổ tay lộ ra ngoài của cô.



Nơi đó có một vòng vết đỏ nổi bật, là bị túm chặt lấy mới bị. Tào Cảnh Đồng bước nhanh đuổi theo, nói bên tai Phó Cẩm Hành: “Vị này là La tổng của vật liệu thép Kiến An, gần đây bên phía bộ phận thị trường đang bàn chuyện hợp tác với ông ta...” Không phải là không hiểu ý của cậu ta, nhưng Phó Cẩm Hành vẫn cau chặt mày lại, lạnh giọng ngắt lời: “Tôi không quan tâm lão ta là A Miêu A Cẩu gì, sờ soạng lung tung, thì đừng cần cái tay này nữa!” Vừa dứt lời, chỉ nghe một tiếng “rắc rắc” truyền đến, đi đôi với đó là mấy tiếng kêu thảm thiết, hắn lại bẻ gãy cổ tay của gã đàn ông đó rồi!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom