"Em dẫn anh tới nơi này làm gì?" Ninh Duệ Thần trầm mặt, nhìn ba chữ to đang nhấp nháy ở trước mặt, Hội trai bao.
"Anh đang thất tình.... ừm.... Em sợ anh buồn, cho nên...." Tô Duyệt ấp a ấp úng nói, vốn tưởng rằng Ninh Duệ Thần sẽ vui mừng tiếp nhận, ai ngờ lại là dáng vẻ này.
"Cho nên em dẫn anh tới nơi này để kiếm người yêu mới?" Trong giọng nói trầm thấp còn có chút nghiến răng nghiến lợi.
Cô gái cúi đầu thấp hơn, nhỏ giọng đáp, "Vâng."
"Em thật đúng là xứng đáng với chức vụ vợ tốt đấy."
Tô Duyệt nghe xong, lập tức ngước mắt lên, nói: "Đương nhiên rồi, không cần phải cảm ơn em đâu, anh từ từ hưởng thụ nhé, em đi trước đây, hẹn gặp lại." Nói xong, liền chuẩn bị chuồn đi, thế nhưng luật sư Ninh lại không muốn dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy.
"Nếu đã đến rồi, vậy thì cùng nhau vào đi. Nhiều người quá anh sẽ sợ hoa mắt, em chọn giúp anh đi." Không phân bua, Ninh Duệ Thần kéo Tô Duyệt đi vào trong.
Mặc dù đây là Hội trai bao, nhưng khách nam khách nữ gì đều nhận cả, đôi vợ chồng nhỏ đến đây tìm vui cũng nhiều vô số kể, cho nên thấy hai người này đi vào, nhân viên phục vụ cũng không ngăn cản lại.
Âm thanh bên trong đinh tai nhức óc, hết sức ồn ào, mặc kệ là người hầu bàn hay là trai bao, tất cả đều khỏa thân cả, căn bản chỉ che bộ phận quan trọng ở dưới, rất nhiều chủng loại khiến người ta hoa cả mắt. Có đàn ông cơ bắp khỏe mạnh, cũng có tiểu bạch kiểm làn da trắng nõn, hoặc là các phương diện đều vừa tầm, tóm lại chỉ có bạn không nghĩ ra, chứ không phải là bạn muốn không được.
"Nơi em chọn thật không tệ." Ninh Duệ Thần nói thầm bên tai Tô Duyệt, Tô Duyệt cười gượng mấy tiếng, "Quá khen quá khen."
Thật ra cô biết nơi này là do Hứa Hàm kéo vào, lúc đầu cô nàng Tiểu Hứa muốn vào một mình nhưng lá gan lại quá nhỏ, cho nên kéo theo Tô Duyệt để tăng thêm can đảm, nhưng nào biết, Tô Duyệt vừa mới bước vào Hội trai bao, lúc nhìn thấy rất nhiều đàn ông khỏa thân tươi cười nịnh nọt với mình thì lập tức xoay người chạy vọt ra ngoài bất chấp sự lôi kéo của Tiểu Hứa, tốc độ kia quả thật là nhanh hơn cả thỏ nữa.
Trong lúc Tô Duyệt ngây người, một người đàn ông mặc quần áo màu mè sáng chói, chỉ cài một cúc áo, mang kính mắt gọng đỏ đi tới bên cạnh hai người, trên mặt đều là vẻ nịnh hót.
"Thưa cô, có phải cô đã cảm thấy người đàn ông của cô không thể nào thỏa mãn nhu cầu của cô hay không? Thưa anh, có phải anh cảm thấy cuộc sống vợ chồng rất không thú vị, nhưng phụ nữ đã không thể nào hấp dẫn được anh? Không sao cả, đến nơi của chúng tôi, tất cả khốn nhiễu đều không phải là vấn đề! Chỉ cần nói cho tôi biết yêu cầu của anh chị, tôi lập tức sẽ đưa đàn ông thích hợp đến phục vụ. Đối với cuộc sống, các anh chị sẽ không cảm thấy trống rỗng lại càng sẽ không cảm thấy tịch mịch nữa!"
"Dạng gì cũng có sao?" Ninh Duệ Thần bình tĩnh hỏi, nhưng trong giọng điệu lại cất giấu mùi thuốc súng khiến người ta khó mà phát hiện được.
"Đương nhiên!" Người đàn ông kia nghe xong lời này, cười càng thêm vui vẻ. Nhìn người đàn ông tao nhã mà tản ra hơi thở nhàn nhạt xa cách đứng trước mặt này, trái tim không khỏi đập nhanh, tay hoa kéo quần áo của Ninh Duệ Thần về phía mình nói: "Thật ra thì về phương diện kia.... tôi cũng rất tốt. Trai đẹp, có muốn tự mình thử một lần hay không?"
Tô Duyệt liếc nhìn người đàn ông õng à õng ẹo kia, trong lòng không khỏi ớn lạnh. Người đàn ông này, bàn về thân thể, bàn về tướng mạo, đều thua kém rất xa Thẩm Tuấn Ngạn, làm sao có thể an ủi được trái tim bị thương của Ninh Duệ Thần chứ?
"Em cảm thấy như thế nào?" Ninh Duệ Thần quay đầu, nhìn chằm chằm Tô Duyệt, hỏi ý kiến của cô.
Tô Duyệt lắc đầu một cái, rất thành thực nói, "Không được."
"Cô ấy nói không được, vậy thì không được." Ninh Duệ Thần quay đầu nhìn người đàn ông kia nói, "Đem những người tốt nhất ở chỗ của anh qua đây, chỉ cần được cô ấy nhìn trúng, một người một trăm vạn."
"Ôi, Ok, ngài đợi một lát!" Người đàn ông vốn bị cự tuyệt có chút không vui, nhưng vừa nghe đến giá tiền thì vội vàng đi vào trong, Ninh Duệ Thần nhếch miệng gợi lên một đường cong không rõ thâm ý, kéo Tô Duyệt đi vào trong.
Chỉ vài phút sau, bên trong phòng bao lập tức có mười gã đàn ông chỉ mặc quần tam giác được lựa chọn tỉ mỉ đứng xếp thành một hàng, thản nhiên đứng trước mặt hai người.
"Đúng là đã được lựa chọn kỹ." Ninh Duệ Thần nói với Tô Duyệt, Tô Duyệt không nói, liếc mắt nhìn người đàn ông nhàn nhã nằm trên ghế sa lon, đột nhiên cảm thấy mình thật sự là ăn no tìm chuyện.
Hơn nữa, chọn đàn ông kèm theo bạn giường mỗi ngày ôm đi ngủ, trong lòng Tô Duyệt có chút tư vị khó chịu.
Nhưng, đã làm người tốt thì phải làm tới cùng, người đàn ông này đối với cô không tệ, mình cũng không thể hẹp hòi như thế, giúp chút chuyện nhỏ này cũng không tính là gì.
Ôm ý nghĩ như vậy, Tô Duyệt bắt đầu nghiêm túc quan sát mười gã đàn ông này, dáng dấp cũng không tệ, mỗi người mỗi vẻ, thật sự đúng là ko dễ chọn chút nào.
Hơn nữa, khẩu vị của Ninh Duệ Thần đối với đàn ông, cô cũng không rõ cho lắm.
"Anh là công hay thụ?" Tô Duyệt nghiêng đầu hỏi Ninh Duệ Thần.
Nghe xong lời này, trong đầu đại luật sư Ninh đột nhiên hiện lên hình ảnh đêm đó cô cởi bỏ áo tắm, anh ở trên cô ở dưới, nói: "Công."
"Vâng." Tô Duyệt gật đầu một cái, chuẩn bị loại bỏ đàn ông cường tráng ra ngoài.
"Có điều anh muốn nếm thử tư vị làm thụ." Người đàn ông phía sau bỗng nhiên nhả ra một câu này, còn tay của Tô Duyệt chỉ vào đàn ông cường tráng cũng lập tức thay đổi phương hướng, loại bỏ kiểu đàn ông "tiểu bạch kiểm".
Tiểu bạch kiểm chiếm tỷ lệ cũng không nhiều lắm, cộng thêm thẩm mỹ quan của Tô Duyệt, cuối cùng chỉ còn lại hai người. Tô Duyệt xoay người hỏi Ninh Duệ Thần: "Hai người này anh muốn người nào? Hay là muốn luôn cả hai?"
Ngay cả mí mắt Ninh Duệ Thần cũng không thèm nâng lên, liền nói, "Ai cũng không muốn."
Tô Duyệt tức giận xù lông, khẩu khí kia giống như sớm đã quyết định trước rồi!
Người có kiên nhẫn mấy cũng không thể bình tĩnh nổi nữa, cô chọn thời gian dài như vậy, kết quả người đàn ông này không thèm nhìn lấy một cái, chỉ có một câu không muốn?
"Em giận rồi sao?" Giọng nói nhàn nhạt của người đàn ông truyền vào trong lỗ tai của Tô Duyệt, giống như nó có ma lực, có thể xoa dịu toàn bộ lửa giận trong lòng cô.
"Không có." Khóe miệng của Tô Duyệt cong lên độ cong 45 độ, nụ cười hết sức chân thành. Bình tĩnh, bình tĩnh, hiện tại người đàn ông này mới vừa thất tình, chịu đủ sự hành hạ của tinh thần, người thất tình là nhất, nhất định phải bao dung nhiều hơn.
Phất phất tay, đuổi hai người kia ra ngoài, đi tới bên cạnh Ninh Duệ Thần, Tô Duyệt dịu dàng hỏi, "Anh Ninh, anh có thể nói cụ thể yêu cầu của anh cho tôi biết một chút được không, như vậy tôi mới có thể giúp anh chọn người được à."
Lúc này người đàn ông mới ngước mắt lên, liếc nhìn Tô Duyệt đang cúi nửa người, "Không cần chọn."
"Hả?" Tô Duyệt nhíu nhíu mày, không hiểu ý của Ninh Duệ Thần.
"Không ai vừa mắt anh cả." Đàn ông tốt bụng giải thích.
Tô Duyệt nhìn vẻ mặt thành thực của người đàn ông, cứng rắn đem câu nói tại sao ban nãy anh không nói sớm, anh đang đùa giỡn tôi trêu chọc sao, tại sao yêu cầu của anh lại cao như vậy… vân vân nuốt vào trong bụng, hít sâu lần nữa, mỉm cười, nhìn người đàn ông đề nghị, "Vậy chúng ta đến nơi khác chọn...."
Còn chưa nói xong, bàn tay to kia liền ôm lấy thắt lưng của cô gái, đè lên bắp chân một cái, ấn cô xuống ghế sô pha, môi mỏng nhếch lên một nụ cười tà mị, bàn tay đã bắt đầu không an phận.
"Em đã không chọn được người anh muốn, vậy thì chấp nhận sử dụng em vậy ha."
"Anh Ninh!" Giọng của Tô Duyệt bỗng nhiên tăng lên, đè lại tay của Ninh Duệ Thần, "Đừng!"
"Hiện tại anh thần chí không rõ, em không hy vọng trở thành công cụ phát tiết của anh."
Nhìn chằm chằm vào ánh mắt nghiêm túc của cô gái phía dưới, Ninh Duệ Thần cũng nghiêm túc nói, "Nhưng mà, anh phát hiện, anh không phải là GAY."
Trong mắt của Tô Duyệt thoáng hiện lên vẻ tức giận, "Anh cảm thấy nói dối rất vui sao?"
"Em không tin?" Lông mày bỗng nhíu lại, đôi mắt thâm thúy càng hấp dẫn người hơn, "Chẳng lẽ em không cảm thấy?"
Tô Duyệt cau mày không hiểu nhìn Ninh Duệ Thần, lúc này cô mới phát hiện, có vật cứng rắn nào đó đang chống ở trên bụng cô.
Mặt của Tô Duyệt hoàn toàn đỏ lên.
"Em hẳn biết rõ, một GAY bình thường, cho dù ở trước mặt anh ta là một cô gái rất có sức hấp dẫn đi chăng nữa, nơi đó, cũng sẽ không có bất kỳ phản ứng gì." Ninh Duệ Thần nói từng chữ từng chữ một, giờ phút này, đại luật sư Ninh đang từng bước từng bước đem toàn bộ trách nhiệm đổ hết lên trên người cô gái vô tội nào đó.
"Lúc nào?" Tô Duyệt nhỏ giọng hỏi.
Người đàn ông không hề chớp mắt tiếp tục nói láo, "Ngay lúc nãy, những người đàn ông kia cởi hết đứng ở trước mặt anh, anh không hề có bất kỳ phản ứng nào. Còn em, chỉ cần hơi tới gần một chút, thì nó có phản ứng."
"Có thể là bị kích thích, cộng thêm sự giúp đỡ của em, hướng giới tính của anh đã thay đổi. Em có biết, dưới tình huống người đang thất tình, các phương diện đều sẽ biến hóa cực lớn." Ánh mắt thâm thúy hết sức thành khẩn nhìn cô gái bị anh đè ở dưới người.
"...." Tô Duyệt hoàn toàn khóc không ra nước mắt, chẳng lẽ đây chính là rước họa vào thân trong truyền thuyết?
Liếc mắt nhìn khuôn mặt đau khổ của cô gái, trong lòng của người đàn ông nào đó được sảng khoái một trận, nhưng trên mặt lại đau khổ than thở một tiếng, "Được rồi, việc đã đến nước này, vợ à, hiện tại.... em chuẩn bị chịu trách nhiệm với anh thế nào đây?"
Có thể cảm nhận rõ ràng được nơi nào đó đang sưng tấy lên của người đàn ông càng lúc càng lớn, trong lòng không khỏi oán thầm, cho dù khôi phục lại bình thường, cũng không nên phản ứng lớn như thế chứ?
"Được, em chịu trách nhiệm với anh." Tô Duyệt sảng khoái lên tiếng, mắt sáng lóng lánh nhìn trong mắt Ninh Duệ Thần hiện lên một chút kinh ngạc vui mừng, "Chỉ là anh đứng dậy trước đi đã."
Ninh Duệ Thần hoài nghi liếc nhìn Tô Duyệt, chẳng lẽ cô nghĩ thông rồi, muốn nữ trên nam dưới?
Mặc dù trong lòng đầy bụng nghi vấn, nhưng vẫn nghe lời Tô Duyệt mà đứng dậy.
Sau khi rời khỏi sự trói buộc của Ninh Duệ Thần, Tô Duyệt liền kéo Ninh Duệ Thần đi ra ngoài.
Đi ra ngoài cửa, ngón tay nhỏ chỉ về phía đối diện, nhìn người đàn ông có sắc mặt càng lúc càng đen nói, "Nơi đó là hộp đêm, em không thích hợp đi đến đó, anh tự đi một mình đi."
"...." Khuôn mặt của người đàn ông hoàn toàn đen thui như đít nồi, cô gái này có cần không hiểu phong tình như thế không?
Từng bước từng bước một, anh mưu kế tỉ mỉ, cuối cùng, cô lại đưa anh đến trong hộp đêm?
Đây chính là kết quả anh nhận được?!
Bàn tay to đột nhiên kéo Tô Duyệt, túm lấy cô đi về hướng xe. Tô Duyệt mất thăng bằng, thiếu chút nữa ngã lộn đầu, còn Ninh Duệ Thần vẫn không giảm tốc độ bước chân, nhét cô vào bên trong xe, mình cũng lên xe theo, sau đó nhanh chóng khóa trái cửa xe lại.
Thân thể cao ráo bỗng nhiên lấn tiến lên, ánh mắt thâm thúy như chó sói nhìn chằm chằm vào Tô Duyệt, bắt lấy cánh tay nhỏ của cô lần mò đến nơi nào đó, không hề cho cô có chút cơ hội tránh né.
Mặt Tô Duyệt bỗng nhiên đỏ bừng lên, rụt về lại, nhưng người đàn ông căn bản không cho cô cơ hội để rụt về. Cô rụt ra ngoài một tấc, anh liền hướng vào trong một bước, giữa hai người không hề có khe hở nào, dáng vẻ thẹn thùng hiện giờ của Tô Duyệt, lại càng có thêm cơ hội chọc giận bất cứ lúc nào.
"Vợ à, nếu không chúng ta thử rung xe một chút nhé, thế nào?" Giọng nói khàn khàn thật thấp vang lên bên tai Tô Duyệt, cả bên trong xe, không khí mập mờ nhanh chóng tăng lên, Tô Duyệt chỉ cảm thấy cả người nóng ran, ánh mắt của cô lại không biết nên nhìn chỗ nào.
Hôm nay, anh đã không phải GAY, nhưng mà, trong suy nghĩ của cô vẫn dừng lại trên nét mặt khi anh là GAY.
".... Lần sau đi." Tô Duyệt lựa chọn tạm thời đánh Thái Cực trước, tránh khỏi phen này đã rồi nói sau.
"Nhưng anh không nhịn được nữa rồi."
Đại luật sư Ninh không hề có ý buông tha cho cô, anh đã nhịn thời gian dài lắm rồi. Mỗi buổi tối ôm cô ngủ, lúc nào cũng phải chú ý đến phản ứng của vật nào đó ở dưới thân, cả đêm lo lắng đề phòng sợ bị Tô Duyệt phát hiện. Hôm nay, rốt cuộc có giải thích hợp lý này, kết thúc cuộc sống GAY trong một tháng mà nhìn như cả một thời gian dài.
Nếu như không biến vật nhỏ này hoàn toàn thành của mình, Ninh Duệ Thần sợ mình sẽ trở thành người đàn ông đầu tiên trong lịch sử bởi vì nơi nào đó bị nghẹn khuất sưng tấy lên mà chết.
"Không nhịn được cũng phải nhịn." Không khí mập mờ bên trong xe đã tăng lên đến mức Tô Duyệt căn bản không có cách nào thừa nhận. Cô đành phải mạnh mẽ buộc chính mình điều hòa lại giọng nói, nhưng trong giọng nói kia rõ ràng có chút rung động.
"Người đẹp trong ngực, em ở ngay nơi này, tại sao anh phải nhịn?" Hơi thở ấm áp phả ra ở bên cần cổ thon dài của Tô Duyệt, hơi thở ấm áp kia mang theo chút ẩm ướt, vẩy lên làn da mẫn cảm của cô gái, Tô Duyệt là người bình thường, làm sao có thể không có cảm giác?
Hơn nữa, ngón tay thon dài đã bắt đầu di chuyển quanh nơi mẫn cảm trên người cô, khiến cho Tô Duyệt không nhịn được mà run rẩy một trận. Cô cắn chặt đôi môi đỏ mọng, không để cho mình phát ra tiếng rên rỉ nào.
Người đàn ông này, hiện như một con thú dữ, tình cảm mờ ám bên trong xe đã lên đến điểm cao nhất. Nếu như cô phát ra tiếng rên rỉ, người đàn ông này tuyệt đối sẽ lập tức ăn cô sạch sẽ đến vụn xương cũng không chừa lại.
Nhưng mà, cô không muốn cứ như vậy mà giao thân cho anh, bọn họ chỉ biết nhau mới hai tháng, kết hôn cũng chỉ được một tháng, hình thức hai người chung sống cũng tương đối quái dị. Huống chi, ở trong lòng cô, anh vẫn luôn là GAY, chưa từng nghĩ tới hướng giới tính của anh sẽ khôi phục bình thường.
Cô vẫn cho rằng, giao lần đầu tiên của mình cho người đàn ông mình yêu mới là đúng đắn. Ban đầu chọn kết hôn cùng Ninh Duệ Thần, cũng bởi vì anh là GAY, cô không muốn bị cái gọi là hôn nhân mà mỗi ngày phải thực hiện nghĩa vụ làm vợ, người của cô, phải đồng nhất với lòng của cô.
Đàn ông có thể bởi vì nhu cầu sinh lý mà cùng với phụ nữ chỉ làm không thương, nhưng phụ nữ, thông thường đều muốn lên giường cùng với người đàn ông mình yêu. Đây chính là quan điểm bất đồng lớn nhất giữa phụ nữ và đàn ông.
Cho dù lúc này, cô đã phân không rõ cảm giác của mình đối với người đàn ông này rốt cuộc là như thế nào; cho dù lúc này, thân thể của cô đã có phản ứng.
Cánh tay cường tráng lấy tư thế giam cầm chống ở hai bên người cô, hai thân thể nay đã không có chút khe hở nào. Ninh Duệ Thần lại cúi người lần nữa, đầu áp vào bên vai cô, lúc này đôi mắt thâm thúy nhuộm lên mấy phần mê ly, liếc nghiêng nhìn cô gái đang lo lắng, đôi môi lạnh bạc càng như có như không xoẹt qua xương quai xanh tinh xảo của cô, khí thể ấm áp chậm rãi lần nữa, lấy tốc độ vừa rồi càng chậm càng tra tấn lòng người phả vào trong cổ của cô.
"Việc đã đến nước này rồi, vợ à, em thỏa mãn anh đi." Nhếch miệng tạo ra một độ cong tà mị, hơn nữa khí thể ấm áp này khiến cho thân thể cô ngứa từ bên ngoài đến trong lòng. Tô Duyệt lại run run một trận, dứt khoát nhắm mắt lại không thèm để ý tới người đàn ông đè trên người mình.
Bàn tay rộng ngao du khắp người Tô Duyệt, đi tới đi lui liền đi tới trước ngực cô, một bàn tay khác xoa nhẹ chân thon dài của cô, dần dần với vào trong, một tấc một tấc, giống như búa sắt, chậm chạp mà mạnh mẽ đập nát khôi giáp của cô, dấy lên dục vọng nguyên thủy lúc đầu trong lòng người phụ nữ.
Hôm nay cô mặc váy bông màu trắng, càng cung cấp tiện lợi cực lớn cho người nào đó.
Ở trong lòng Tô Duyệt mắng mình trăm ngàn lần, tại sao không mặc quần jean tại sao lại mặc váy....
Bàn tay vốn du ngoạn trên mỗi tấc da của cô gái đột nhiên lại vươn đến bên môi cô, ngón tay từng chút từng chút chậm rãi vẽ lên viền môi. Đôi mắt thâm thúy nhìn vào hai mắt đang nhắm chặt kia, giống như muốn xuyên qua tầng mí mắt đó đem ngọn lửa thiêu đốt vào trong. Lại cúi người xuống lần nữa, khoảng cách giữa môi hai người không đến nửa tấc, lúc nói chuyện lại càng cọ sát như có như không.
"Nói, em muốn."
Giọng nói ấm nóng như rượu ngon có chút khàn khàn, như đàn vi-ô-lông-xen (Violoncelle), chậm rãi kéo dây, đồng thời cũng mạnh mẽ đột phá phòng tuyến cuối cùng của cô gái.
Lúc này, một cơ thể đã căng chặt đến điểm giới hạn nào đó, một người nhắm chặt hai mắt muốn làm như không nhìn thấy cơ thể đang không ngừng run rẩy, làm nổ tuyến lửa trong nháy mắt.
Nhưng, Ninh Duệ Thần không tiếp tục tiến thêm bước nữa, anh đang chờ đợi, chờ đợi cô gái chủ động mở miệng, để anh muốn cô.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, trên sống mũi cao ngất đã thấm đầy mồ hôi, trong ánh mắt thâm thúy bùng cháy dục hỏa hừng hực, như sao hỏa thiêu đốt thảo nguyên chậm vãi chôn vùi toàn bộ lý trí của anh, như ngôi sao trên trời đột nhiên ùa vào biển sâu, chỉ muốn cùng cô liều chết triền miên vĩnh viễn không tỉnh lại.
Đôi môi từ từ hạ xuống, hôn rất nhẹ, nhưng lại khiến cho người ta run rẩy, khiến cho toàn bộ phân tử không an phận trong cơ thể đều điên cuồng run rẩy kêu gào, giống như muốn nói sa vào đi sa vào đi!
Nhưng, nghị lực của Tô Duyệt người bình thường không thể so sánh được.
"Hôm nay, sợ rằng không được." Tô Duyệt đột nhiên mở hai mắt ra, ánh mắt trong suốt nhìn Ninh Duệ Thần, vẻ mặt nghiêm túc không khỏi khiến cho đại luật sư Ninh Duệ Thần hóa thân làm đại sắc lang dừng động tác lại.
"Dì cả của em tới rồi." Tô Duyệt bình tĩnh nói.
Ninh Duệ Thần cau mày, bàn tay sờ một chút, quả nhiên, vết máu dinh dính nhuộm ướt lòng bàn tay của anh, đôi mắt thâm thúy nhìn về phía Tô Duyệt, hiển nhiên có chút không tin.
Hai người sống chung một nhà, nếu như dì cả của cô tới, anh không thể không biết được. Cho dù trên người cô không có bất kỳ phản ứng gì, nhưng không có khả năng trong sọt rác của toilet ngay cả miếng băng vệ sinh cũng không có chứ?
"Lúc nào?" Giọng nói lạnh lẽo không có chút độ ấm, trong ánh mắt thâm thúy bởi vì dục vọng bùng cháy mà thần sắc tối lại, nhưng vì bị ngắt lời bất thình lình mà giấu đi mấy phần, mập mờ cùng mùi máu tanh đan xen, hỗn tạp, tràn ngập ở trong không khí.
"Mới vừa rồi." Tô Duyệt rũ mắt, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim nói: "Em cũng mới phát hiện thôi."
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô gái, không buông tha một chút nét mặt nào trên khuôn mặt của cô. Mày kiếm nhướng cao đột nhiên nhíu chặt ở chung một chỗ, còn người phụ nữ, có thể là vì chột dạ, cúi đầu không nhìn anh lấy một cái.
Bàn tay to đột nhiên nắm lấy mắt cá chân của cô kéo váy trắng lên…
"A...." Tô Duyệt không khỏi hô nhỏ một tiếng, vội vàng kéo váy lại, nhưng, đã không kịp nữa rồi…
Màu máu đỏ tươi chậm rãi chảy ra từ bắp đùi trắng tuyết, da thịt bị nhuộm đỏ một mảng lớn, ánh đèn mờ nhạt xuyên qua cửa kính xe chiếu vào lại càng lộ ra vẻ đặc biệt quỷ dị.
Lúc này, Tô Duyệt cũng biết mình không thể tiếp tục lừa gạt thêm được nữa, dứt khoát không tìm cớ, len lén liếc nhìn Ninh Duệ Thần, đôi mắt thâm thúy kia lại càng khiến cho cô không khỏi chột dạ, bức rức cúi đầu, giống như một đứa bé làm sai chuyện gì, nắm tay nhỏ thành quyền cũng càng có lực hơn.
Đột nhiên, Ninh Duệ Thần nắm lấy tay Tô Duyệt, cứng rắn tách bàn tay đang nắm thành quyền của cô ra, bên trong có một lưỡi dao nhỏ nằm ở trong lòng bàn tay. Còn trên lòng bàn tay mềm mại kia, cũng bởi vì siết chặt quá chặt là để lại một vết thương.
Tô Duyệt nhìn tay của mình cũng không khỏi sừng sờ, vừa rồi cô chỉ muốn giấu lưỡi dao đi, không ngờ rằng mình lại dùng lực như vậy, thậm chí cô còn không cảm thấy chút đau đớn nào.
Cô gái theo bản năng ngước mắt lên, lại phát hiện người đàn ông đang mím chặt môi, đôi mắt thâm thúy kia đã không đơn thuần là thâm thúy nữa rồi, mà là giống như hồ sâu, liên tục chảy cuồn cuộn khiến cô nhìn mà không hiểu cảm xúc trong đó. Đối với người đàn ông này, bây giờ cô chỉ biết anh đang dùng lực nắm tay cô, khiến cô cảm thấy đau đớn.
Anh đang tức giận sao? Có phải anh cho rằng mình mang theo lưỡi dao bên người là vì lúc nào cũng đề phòng anh hay không? Không phải vậy, cô thề, cô chưa từng có ý nghĩ như vậy.
Chỉ là cô cảm thấy, lúc này trong lòng của mình có chút hỗn loạn. Đối với chuyện sắp xảy ra, chưa nói tới bài xích, chỉ là.... không biết nên đối mặt như thế nào.
Anh thích mình sao? Hay là, chỉ muốn thỏa mãn nhu cầu sinh lý?
Nếu là thích, vậy quá trình diễn biến có phải quá nhanh rồi hay không. Dù sao, anh cũng vừa mới khôi phục lại bình thường mà.
Nhưng, mặc kệ là vì nguyên nhân gì, hiện tại sắc mặt của người đàn ông này hết sức khó coi, Tô Duyệt cảm thấy mình cần phải giải thích một chút.
"Sau lần tai nạn đợt trước, em bỏ một lưỡi dao nhỏ ở trong túi, nếu như gặp lại tình huống tương tự, vậy em có thể tự bảo vệ được mình, chứ không phải là vì muốn đề phòng anh." Chỉ là vừa vặn có công dụng mà thôi.
Giọng nói trong trẻo tức thì phá bỏ bầu không khí có chút yên lặng khiến người ta ngạt thở, giấu một vài ánh sáng trong mắt len lén liếc nhìn diễn cảm trên mặt của người đàn ông, như một con mèo nhỏ mún rình coi nhưng lại sợ bị phát hiện.
Ninh Duệ Thần vẫn không nói như cũ, đường cong cơ mặt hơi có chút căng thẳng, giống như một điêu khắc Hy Lạp Cổ, trăm ngàn năm qua cũng không thay đổi chút nào.
Tô Duyệt ngoan ngoãn ngậm miệng, lựa chọn sáng suốt không nói thêm gì nữa.
Hồi lâu, bên trong xe bỗng nhiên truyền đến tiếng than nhẹ của đàn ông, trong giọng nói dịu dàng như rượu ngon mang theo một chút tiếc nuối Tô Duyệt nghe không hiểu, "Thật là một đứa ngốc."
Dứt lời, người đàn ông lập tức buông Tô Duyệt ra khỏi sự trói buộc của mình, đứng dậy, yên ổn ngồi ở trên ghế xe, ánh mắt thâm thúy xuyên qua cửa sổ, nhìn cảnh đêm phồn hoa và cô tịch này, không nói thêm gì nữa.
Tô Duyệt, trong hôn nhân của hai chúng ta, không chỉ có em là kẻ ngốc, mà anh cũng chính là một kẻ ngốc.
Em ngốc, ngốc là vì không hiểu trái tim anh, anh ngốc, ngốc là vì đang mua dây buộc mình.
Hao hết tâm tư như thế mới giữ em lại được ở bên cạnh anh, xâm nhập từng chút từng chút một, dùng mọi cách hao hết tinh lực tiến vào lòng em. Còn em lại luôn không hiểu, tình nguyện làm mình bị thường, cũng không nguyện trở thành người phụ nữ của anh. Anh có nên khen ngợi công lực nói láo càng lúc càng thâm hậu của mình hay không, lại khiến cho em tin tưởng không chút nghi ngờ như vậy, đồng thời, cũng đang tự cầm dây trói mình lại.
Có lẽ anh quá gấp, toàn bộ trình tự đều tiến hành thuận lợi chiếu theo ý nghĩ của anh. Tiếp tục nói dối, cuối cùng công tâm, nhưng lúc này, anh không thể không thừa nhận, anh có chút không đợi kịp.
Hận không thể lập tức lấy được người của cô, cũng lấy được lòng của cô.
Thở dài một tiếng, lập tức bị thổi tan trong không khí, nghiêng đầu, nhìn vào vẻ mặt vô tội của cô gái, cùng với bắp đùi và lòng bàn tay đang chảy máu, trong đôi mắt thâm thúy thoáng hiện lên một nét đau lòng.
Bàn tay to vén cái váy bông màu trắng lên, Tô Duyệt theo bản năng đè mép váy lại, nhưng cô biết anh muốn làm gì, nhỏ giọng nói, "Để em tự làm."
Mày kiếm không biến sắc nhướng lên, làm như không nghe thấy lời của cô, gạt tay cô ra, vén váy của cô lên, lấy băng dán vết thương trong xe ra, xé bọc ngoài, nương theo ánh đèn yếu ớt, giống như đang đối xử với trân bảo hiếm có, cẩn thận và tỉ mỉ dán lên vết thương của cô.
Lòng bàn tay có chút thô ráp vuốt ve da thịt nơi bắp đùi của cô, một cảm giác khác thường không nói nên lời đột nhiên chảy khắp người cô, cúi đầu, nhìn người đàn ông trước mắt này, Tô Duyệt bỗng dưng có chút trở nên băn khoăn.
Phòng tuyến cô giữ vững dường như đang nghiêng sập dưới tình huống cô không hề được báo trước chút nào. Cô, có chút sợ hãi.
Sợ lịch sử lần tái diễn nữa, sợ mình bị thương lần nữa.
Một ngày bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, nếu không thể xác định tình cảm của đối phương, cô tình nguyện cả đời núp ở trong vỏ rùa của mình, cũng không nguyện bị thương tổn lần nữa.
Suy nghĩ có chút mê loạn, trong lúc cô đang bàng hoàng, Ninh Duệ Thần đột nhiên khởi động xe, chạy về nhà.
——
Về đến nhà, hai người vô cùng ăn ý không nói lời nào, Ninh Duệ Thần vẫn như bình thường, đi vào phòng bếp nấu cháo. Còn Tô Duyệt thì ôm quyển sách ngồi ở trong phòng khách xem, nhưng một chữ cũng không xem vào, lúc nào đôi mắt tròn xoe cũng tràn đầy mờ mịt, tất cả lời nói biến thành con đường mấy ngày nay cô và Ninh Duệ Thần cùng nhau đi qua. Cuộc hôn nhân này, dường như đang chạy theo phương hướng cô không thể lường trước được.
Vừa rồi cô dẫn anh đến Hội trai bao, giúp anh chọn đàn ông, nhìn như hết sức không có khác thường. Thế nhưng, trong đáy lòng cô, thậm chí có một chút dao động.
Biết hướng giới tính của anh đã khôi phục lại bình thường, trong lòng cô.... lại có chút vui sướng?
Chuyện này.... Rốt cuộc là như thế nào đây?
"Sách sắp rơi rồi kìa." Trong lúc Tô Duyệt ngây người, một chén cháo táo đỏ long nhãn được bưng đến trước mặt cô. Chén cháo có rất nhiều táo đỏ, có lẽ là vì vừa rồi chảy máu, Ninh Duệ Thần muốn cho cô bổ máu.
Dáng người cao ráo trong nháy mắt lại đi vào phòng bếp, Tô Duyệt cầm cái muỗng, ánh mắt lại liếc về phía phòng bếp, thận trọng quan sát từng cử động của người đàn ông.
Còn Ninh Duệ Thần chỉ cần có hành động xoay người một chút, Tô Duyệt sẽ nhanh chóng vùi đầu vào trong chén, rất sợ mình bị anh phát hiện.
Hai người cứ như vậy mà lặng lẽ ăn xong bữa tối, theo lệ thường, Tô Duyệt đứng dậy chuẩn bị đi rửa chén, nhưng đại luật sư Ninh lại cự tuyệt cướp lấy cái chén trong tay Tô Duyệt, "Chân không tốt thì không nên đi nhiều, đi tắm rồi ngủ sớm chút đi."
Giọng điệu y hệt ra lệnh lại xen lẫn một chút quan tâm, Tô Duyệt cúi đầu, "À" một tiếng, sau đó đi vào trong phòng.
Tắm xong, tròng mắt tối đen nhìn chằm chằm vào cái giường, mười lăm phút sau, quả quyết từ trong ngăn tủ lấy một chăn bông giường ra, trải lên sàn nhà.
"Em đang làm gì vậy?" Người đàn ông thoáng chốc xuất hiện ở trong phòng ngủ, Ninh Duệ Thần nhìn cô gái đang trải chăn bông dưới sàn, trong đôi mắt thâm thúy thoáng hiện lên một chút tức giận ẩn nhẫn, hết sức khắc chế kích động muốn chạy lại bổ đầu của cô ra.
Cô gái này, cứ muốn phân chia rõ ràng với anh như vậy sao?
Rõ ràng là chuyện rất bình thường, nhưng lúc Ninh Duệ Thần hỏi cô, lo lắng nổi lên trong lòng lúc trước giống như bị người ta rút đi. Tô Duyệt cúi đầu, nhìn vào cái chăn màu trắng, nói thật nhỏ, "Anh đã bình thường trở lại rồi, em cảm thấy em nên ngủ dưới sàn vẫn tốt hơn hơn...."
Lời còn chưa có nói xong, thân thể nhỏ bé lập tức bị cánh tay cường tráng kéo lên, trong nháy mắt ngã vào trong lồng ngực ấm áp.
Nước da màu đồng cổ lộ ra sáng bóng mê ngươi, cô cách gần anh như vậy, thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim đập có lực vang lên.
Ngước mắt, Tô Duyệt liền nhìn thấy cái bóng của mình ở trong đôi mắt thâm thúy kia. Đôi mắt đó, giống như có một loại ma lực, có thể khiến cho người ta cam tâm tình nguyện giao trái tim của mình để anh hút vào. Đột nhiên cô nhớ tới lúc lần đầu tiên gặp ở Trà Uyển nhìn thẳng vào đôi mắt này, cũng có cảm giác như vậy.
Trong lòng đột nhiên bối rối, Tô Duyệt mau chóng quay mặt đi, đôi mắt trong suốt nhìn vách tường trắng như tuyết ở đối diện, chớp chớp mắt, cố gắng để cho mình khôi phục lại bình tĩnh. Nhưng, vào giờ khắc này cô lại không thể nào bình tĩnh được.
Cô phát hiện mình căn bản không thể ở lại cùng với người đàn ông này dù chỉ một phút. Qua một giây, thì cô sẽ có nguy cơ trầm luân thêm một phần.
"A...." Thân thể đột nhiên mất đi trọng tâm, đột nhiên cô bị Ninh Duệ Thần ôm ngang lên, trực tiếp ôm lên giường, chọn một tư thế thoải mái, tay của người đàn ông ôm cô vẫn không hề di chuyển, ôm cô vào lòng mình.
"Anh Ninh...." Tô Duyệt thấp giọng hô một tiếng, vậy mà người đàn ông đang ôm cô lại không có chút xíu phản ứng nào, dường như đã ngủ mất rồi.
"Anh Ninh?" Một tiếng này mang theo chút nghi vấn, còn Ninh Duệ Thần vẫn chẳng ư hử gì như cũ.
Thời gian từ từ trôi qua, Tô Duyệt thận trọng ngước mắt lên, chỉ thấy đôi mắt thâm thúy kia đã khép lại, anh.... chẳng lẽ đã ngủ rồi?
Nhìn cánh tay ôm chặt eo của mình, do dự nửa phút, bàn tay nhỏ như hành lá từng chút từng chút đến gần bàn tay to kia, từ từ tách từng ngón tay kia ra, sau đó cũng dùng phương thức như vậy với bàn tay to khác.
Hoàn thành xong công trình lớn này, Tô Duyệt nhẹ nhàng thở ra một hơi, hai bàn tay nhỏ nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay to của Ninh Duệ Thần, chuẩn bị lặng yên không một tiếng động rời khỏi lồng ngực của người đàn ông.
"Em muốn khảo nghiệm năng lực tình dục của anh sao?" Giọng nói âm trầm ở phía sau bỗng nhiên vang lên, người đàn ông không hề nâng mí mắt lên, hai bàn tay to lại đặt lên bờ eo mảnh khảnh của cô lần thứ hai, so với vừa rồi thì sức lực mạnh hơn chút, nhưng cũng không đến nỗi làm cô đau, "Nếu như em còn lộn xộn nữa, hoặc là có những ý nghĩa không đứng đắn thì đừng có trách anh không khách sáo."
"...." Lần này Tô Duyệt an phận rồi.
Bờ lưng gầy dựa sát vào lồng ngực của người đàn ông, đôi mắt trong suốt vẫn đang mở thật to, thỉnh thoảng nháy hai ba cái. Trời đêm rất là mê người, nhưng không có ai biết cô đang suy nghĩ cái gì.
——
Buổi sáng, Ninh Duệ Thần vẫn như bình thường, đưa Tô Duyệt đến công ty trước, giữa hai người ngoại trừ nói ít câu ra thì không có gì khác thường.
"Sau khi tan làm chờ anh." Ninh Duệ Thần liếc nhìn Tô Duyệt xuống xe, không yên lòng dặn dò.
"Vâng." Đôi mắt thâm thúy nhìn Tô Duyệt gật đầu như con gà mổ thóc, lúc này mới lái xe chạy đi.
Trong công ty, Tô Duyệt ở trong một mẫu ba phân đất của mình miễn cưỡng gục xuống bàn, cầm bút bi, viết viết trên một tờ giấy, dừng một chút, lại không hài lòng vò vò tờ giấy ném vào trong sọt rác, lấy một tờ giấy trắng khác ra viết tiếp.
"Chị Duyệt, chị đang viết cái gì vậy?" Bạch Nhạc Huyên đột nhiên lại gần, trên khuôn mặt nhỏ tràn ngập tò mò.
Tô Duyệt đang vùi đầu vắt óc suy nghĩ thì bị giọng nói này làm cho giật mình, vội vàng dùng tay che tờ giấy trắng lại, nghiêng đầu nhìn bạch Nhạc Huyên nói: "Nhàm chán quá, cho nên vẽ tranh chút thôi."
"Vậy à, cuối cùng thì giờ chị Duyệt cũng hết khổ rồi, ngày trở thành nữ biên tập chắc chắn không còn xa nữa đâu, không giống như bọn em làm việc đến chết."
Bạch Nhạc Huyên hâm mộ nhìn Tô Duyệt, hình như nghĩ tới điều gì đó, trong mắt dần dần hiện ra một ánh sáng tò mò, "Chị Duyệt, rốt cuộc chị và đại luật sư Ninh làm thế nào mà ở sống chung với nhau vậy. Chị nói mau đi, chị biết không đâu, những cô gái độc thân như chúng em không được ai yêu thương đều lén lút ngầm hâm mộ chị đấy, có thể gả cho một người đàn ông dịu dàng quan tâm lại đẹp trai vừa nhiều tiền."
"Thuận theo tự nhiên thì sống chung với nhau thôi." Tô Duyệt qua loa trả lời.
Từ nhỏ Bạch Nhạc Huyên đã gặp qua đủ loại người, đương nhiên hiểu được tùy mặt gửi lời, thấy Tô Duyệt không muốn nói thêm, liền hùa theo Tô Duyệt nói: "Cũng đúng, trên đời này, tình yêu tốt nhất là thuận theo tự nhiên. Chị Duyệt, thật là hâm mộ chị có được may mắn như thế, em còn có công việc, em đi trước đây." Nói xong, liền bày ra khuôn mặt cười xoay người rời đi.
Thế nhưng, sau khi xoay người, nụ cười trên mặt lập tức biến mất.
Cô đã hỏi thăm, đối tượng phỏng vấn đầu tiên của Tô Duyệt chính là người đàn ông độc thân Ninh Duệ Thần mà mọi người vô cùng ao ước, chắc hẳn hai người quen nhau như vậy.
Lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông này, Bạch Nhạc Huyên lập tức bị anh mê hoặc, nhưng chưa từng nghĩ tới sẽ kết hôn với anh, dù sao anh cũng là người đàn ông cao cao tại thượng.
Thế nhưng hôm nay, người đàn ông này lại trở thành chồng của Tô Duyệt! Không, cô không tin! Người phụ nữ này từ trên xuống dưới đều không có một món hàng hiệu, làm sao đại luật sư Ninh lại coi trọng cô ta!
Thời đại này coi trọng vật chất, người có tiền bao nuôi nữ biên tập nhiều vô số kể, khẳng định Tô Duyệt cũng chỉ là được bao nuôi mà thôi. Bây giờ Ninh Duệ Thần yêu cô ta như trân bảo, chẳng qua là vì hai người vẫn còn ở trong thời kỳ mới mẻ thôi!
Về phần Ninh Duệ Thần tới đón cô ta, trên tay hai người đeo nhẫn kết hôn, cái này nhất định là do Tô Duyệt ham hư vinh, năn nỉ Ninh Duệ Thần phối hợp diễn trò với cô ta, nếu không vừa rồi hỏi cô ta vì sao lại ấp úng nói không nên lời! Hơn nữa dựa vào năng lực của Ninh Duệ Thần, sao có thể đeo chiếc nhẫn bình thường như vậy!
Xã hội hiện nay có cái gì mà không thể làm giả được, giấy hôn thú là giả thì có hiếm lạ gì!
Nghĩ vậy, trong lòng Bạch Nhạc Huyên lại có thêm vài phần chán ghét Tô Duyệt. Thế nhưng, trong sự chán ghét này lại có thêm một chút ghen tỵ. Tô Duyệt này có gì tốt chứ, người đàn ông tao nhã sao có thể coi trọng cô ta!
Ngày hôm qua, cô chủ động muốn đi nhờ xe, thế nhưng người đàn ông đó lại quả quyết cự tuyệt. Bàn về gia thế, bàn về tướng mạo, cô có điểm nào kém Tô Duyệt chứ? Cô không tin, dựa vào bản lĩnh của cô, cô không thể lấy được sự coi trọng của người đàn ông đó!
Nghĩ như vậy, lúc này trong lòng Bạch Nhạc Huyên mới thư thái được chút, lắc lắc cái mông chậm rãi rời đi.
***
Tay cầm lấy cây bút bỗng dưng ngừng lại, được Bạch Nhạc Huyên nhắc tới, suy nghĩ của Tô Duyệt lại quay về. Lần đầu tiên dính líu quan hệ với người đàn ông này, là ở quán rượu "Tình Say", sau đó lại gặp ở Trà Uyển, sau nữa, bọn họ gặp nhau ngày càng bình thường hơn.
Chưa từng nghĩ tới lại có lúc cùng nhau xuất hiện, nhưng anh nhiều lần xuất hiện ở trong sinh mạng của cô, như một ánh sáng quỷ dị, cứ như vậy mà đột ngột phá vỡ cuộc sống vốn có của cô, lại khiến cho cô cảm thấy mình đã được thắp sáng.
Nếu không có sự xuất hiện của anh, khả năng cô thừa nhận sẽ càng nhiều hơn. Đoạn tình cảm đã chết kia, lại không có ai giống như anh rành mạch phân minh lại mau chóng, từ từ dắt cô đi ra ngoài.
Dần dần, cô giao sự tin tưởng đến trong tay anh, cô không biết tương lai sẽ như thế nào, vì vậy, lựa chọn tiếp nhận đề nghị của anh, kết hôn với anh.
Cuộc sống chung sau khi cưới, càng khiến cho cô cho rằng, cuộc hôn nhân này nằm ngoài dự liệu của cô. Anh làm bạn đời của cô vô cùng thích hợp, chỉ là, không có tình cảm nam nữ, không có ràng buộc, không vì vấn đề phản bội hoặc là anh yêu em nhiều hơn em yêu anh mà cãi nhau.
Bọn họ chung sống hòa thuận như thế, giống như người thân chăm sóc lẫn nhau.
Mà tất cả tiền đề, đều thiết lập trên cơ sở anh là GAY, hiện tại, lại bị lật đổ toàn bộ.
Về mặt tình cảm cô vô cùng trì độn lại chậm chạp, khi một người bị thương thì tình cảm sẽ gặp chùn bước. Rõ ràng có cảm giác, nhưng lại không dám dễ dàng trả giá, chỉ có như vậy, mới sẽ không dẫm lên vết xe đổ, nhưng tương tự, cũng rất dễ dàng mất đi.
Còn Ninh Duệ Thần này, lại hết sức nguy hiểm, cô biết ranh giới cuối cùng của mình là ở nơi nào, nếu hôm qua Ninh Duệ Thần có thêm một cây đuốc nữa, cô tuyệt đối sẽ tự sụp đổ.
Cho nên, cô phải mau chóng rời khỏi.
Chỉ có rời khỏi, chỉ có cách xa, mới có thể tránh bị tổn thương.
Đôi mắt trong suốt nhìn tờ giấy trắng trước mặt, quyết định, không có một chút do dự, từng chữ từng chữ viết lên trên.
Bình luận facebook