Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6
Từ lúc lên xe đến khi xe chạy về nhà anh không nói một câu.Hải Miên biết anh đang giận nên cô cũng im lặng.Về đến nhà anh không nói một tiếng đi thẳng lên phòng, cô đi theo vừa lên thấy anh đang cởi áo,cô đi nhanh lại dành lấy cởi giúp anh.Cởi xong thấy vòm ngực rắn chắc hiện ra trước mắt,cô đỏ mặt ngước lên nhìn anh thì thấy anh đang nhìn cô chăm chú.
-"Xong rồi anh vào tắm đi."
Anh lạnh lùng đi lướt qua cô.Anh giận thật rồi, không quan tâm đến cô nữa sao?Cô muốn giải thích, đó không phải lỗi của cô,nhưng buổi chiều cô tưởng mình đã tỏ rõ thái độ cho anh thấy, anh sẽ hiểu.Nhưng tại sao bây giờ anh lại giận, đã quen sự chăm sóc, ân cần của anh.Sự lạnh nhạt của anh làm cô thấy đau lòng, rất khó chịu.Đến tối chuẩn bị đi ngủ anh vẫn giữ thái độ im lặng.Hải Miên trong phòng tắm đi ra thấy anh quay lưng về phía cô.Cô tắt đèn nằm xuống cạnh anh nhìn lưng anh cô cảm thấy mình lại bị bỏ rơi.Cô sợ cảm giác này, sợ cảm giác người thân không thấy sự tồn tại của cô.Giống như mẹ cô vậy,tình cờ gặp nhau ở trường, mẹ cũng sẽ giả đò không thấy cô.Từ lâu sự có mặt của cô đã không còn quang trọng với bất cứ ai.Giờ thì đến lượt anh cũng thế, anh cũng quay lưng lại với cô, hay là anh cũng không cần cô như mẹ.Càng nghĩ càng uất ức nước mắt rơi nhòe cả mặt ướt cả gối nhưng cô sợ anh nghe thấy nên cắn chặt môi mình cho không bật khóc thành tiếng.Nằm một lát anh bức bối trong người, càng nghĩ càng tức, cô không định giải thích với anh gì sao,ba ngày công tác anh nhớ cô da diết nên mới rút ngắn lại thời gian về với cô,vừa xuống máy bay là chạy tới trường đón cô.
Rồi thấy một màn như vậy,nghe tên kia nói quan hệ hai người anh tức chịu không nổi,thì ra là bạn trai cũ của cô.Không biết cô còn lưu luyến không?Hành hạ anh như vậy mà cô cứ thế mà ngủ à.Xoay người xem cô vợ vô tâm nào đó ngủ chưa quay qua thấy vai cô run run thân thể cuộn tròn lại, cô đang khóc anh hốt hoảng mở đèn lên lật người cô lại,mặt cô tòan nước mắt đôi môi bị cắn đến sưng thấy cả dấu răng.
Nhìn cái gối ướt đẫm anh biết cô đã khóc rất nhiều.Anh cảm thấy cổ mình như ai bốp nghẹt thở không nổi, đau lòng không tả xiết.Anh đặt cô lên đùi ôm chặt vào lòng, nâng mặt cô lên
-"Tại sao khóc? Sao lại tự cắn môi mình như thế này?"
Không hỏi đến thì thôi.Nghe hỏi thế Hải Miên còn thấy tủi thân hơn, càng khóc lớn, dữ dội, thảm thiết hơn nước mắt như sông vỡ đê tuôn ướt cả áo anh.Anh sợ nhất là nhìn cô khóc, anh cuống cuồng hôn lên trán lên mặt cô rồi dụ dỗ:
-" Ngoan đừng khóc, đừng khóc "
-" oa...oa..hức...hức.."
-" Khóc nhiều sẽ mệt đấy.Ngoan..đừng khóc nữa mà em."
-" Hải Miên..có chuyện gì nói anh nghe được không?"
Anh hôn lên mắt,mũi, môi cô.Dỗ dành cô,khóc nức nở đến khi mệt cô vùi mặt vào áo anh nghe anh nói thế ngước khuôn mặt đỏ bừng lên nhìn anh,đôi mắt nước mắt còn đọng lại xung quanh, cái mũi đỏ ửng.Nhìn cự kì đáng thương anh khom xuống hôn nhẹ lên môi cô.
-" Ngoan.Nói anh biết tại sao khóc đừng để trong lòng sẽ rất khó chịu"
Thấy cử chỉ dịu dàng của anh nước mắt cô lại rơi nghẹn ngào lên án.
-" Anh....hức...anh không cần em nữa.hức...hức....."
Gì chứ anh không cần cô khi nào?Còn muốn thu nhỏ cô bỏ vào túi để lúc nào cô cũng bên cạnh anh đấy chứ.
-" Sao lại thế!ai nói với em.Anh thương em nhiều như vậy sao lại không cần em."
Mở to đôi mắt long lanh ngập tràn nước mắt,nhìn anh xem lời anh nói có thật không.Anh thương cô sao,rõ rãng từ chiều giờ anh không ngó ngàng gì đến cô.
-" Hức.. anh bỏ mặc em....anh không quan tâm em...hức...anh...anh im lặng với em....oa anh cũng giống...mẹ...oa."
Câu cuối cùng nói trong tiếng nức nở nghẹn ngào chỉ còn lại tiếng khóc uất ức,nhưng Minh Hạo nghe rất rõ anh giống mẹ cô sao,phải rồi mẹ cô không cần cô,bỏ mặc sự tồn tại sống chết của cô.
Đó là nỗi đau của cô hằng che giấu đây cũng là lần đầu tiên cô nhắc" mẹ "cô trước mặt anh.Bề ngoài cô là cô gái mạnh mẽ,vui tươi lạc quan nhưng đó chỉ là vỏ bọc thật sự cô rất yếu đuối.Anh thật đáng chết mà! Biết cô từ nhỏ đã thiếu thốn tình cảm,thiếu cảm giác an toàn, thậm chí trong lòng cô có một bóng ma rất lớn.Vậy mà anh còn ghen tuông bậy bạ,kiếm chuyện giận hờn làm cho cô đau khổ như vậy,chưa bao giờ anh muốn đánh cho mình một trận.Nhìn xuống cô vợ nhỏ đang khóc rất thảm thiết anh nâng mặt cô lên hôn lên môi cô rất nhẹ nhàng,dùng lưỡi lướt qua môi cô,chui vào khoang miệng mút lấy đầu lưỡi cô cùng dây dưa triền miên" Hải Miên còn đâu tâm trạng để khóc cả tâm trí bởi vì nụ hôn mà bay sạch,thấy cô vợ nhỏ ngừng khóc, bị hôn đến ý loạn tình mê.Anh mới từ từ rời khỏi môi cô nhìn vào đôi mắt mờ mịt như phủ sương của cô,tay miết nhẹ lên đôi môi đang sưng đỏ.
-" Hải Miên "
Anh thì thầm tên cô
-" Anh yêu em"
Hải Miên giật mình như tưởng mình nghe lầm.Mở mắt to hết cỡ nhìn vào khuôn mặt người vưa nói tiếng yêu với cô.
-" Đúng.Anh yêu em.Vợ à! anh sẽ không bao giờ ngừng yêu em và không cần em.Cả đời này anh chỉ cần có em.Em hiểu không?"
Em hiểu không? Em là ánh mặt trời của anh,không có em anh chỉ sống trong lạnh giá.Minh Hạo nghĩ với sự ngây thơ,yếu đuối, thiếu cảm giác an toàn như cô anh nên nói rõ ràng cho cô hiểu cho cô yên tâm không còn suy nghĩ lung tung.
Hải Miên nhìn chằm chằm vào chồng mình,anh nói yêu cô,đúng anh yêu cô.Cô cảm thấy cực khổ,tủi nhục bao nhiêu năm giây phút này chỉ một câu nói của anh như được bù đắp tất cả.Cô cũng không muốn che giấu tình cảm mình nữa,hãy để cô được yếu đuối một lần đi.
-" Minh Hạo.. "
-" Anh đây.."
-" Em cũng yêu anh"
Giờ đến anh đứng hình,anh biết cô đã có tình cảm với anh,nhưng anh không nghĩ cô sẽ nói ra cho anh nghe,vì anh biết cô da mặt rất mỏng.Tìm kiếm chờ đợi bao nhiêu năm nay như vậy đủ rồi anh còn cần gì hơn thế nữa,cô không nhớ anh thì đã sao.Không phải bây giờ cô đã yêu anh,và anh cũng yêu cô sao?
Quả nhiên nhìn xuống cô vợ nhỏ mới thổ lộ với mình,mặt ửng đỏ đôi mắt long lanh mở to nhìn anh không chớp mắt,đôi môi khẽ hở đỏ tươi thật là dụ dỗ người khác mà.Anh mỉm cười, trán kề trán,mũi kề mũi cọ tới cọ lui trên mặt cô.
-" Vậy bây giờ em phải thể hiện cho anh thấy em yêu anh đi"
Nói rồi không để cô đáp lại anh đã đè cô xuống giường hôn đắm đuối, mãnh liệt.Tuy được anh hôn nhiều lần nhưng hôm nay nụ hôn của anh rất lạ rất mãnh liệt và sắc tình,cô cũng không nghĩ nhiều ôm cổ đáp lại anh,anh hôn cô lúc mạnh lúc nhẹ.Không biết từ bao giờ anh đã cởi sạch đồ của cả hai.Miệng anh ngậm bú mút một bên ngực của cô âm thanh làm người ta phải đỏ mặt,một bên thì bị anh xoa nắn đến khi dựng đứng lên.
"Uhm"....ông xã!.... "
cô cảm thấy mình rất nóng,rất khó chịu nhưng anh vẫn không chịu đi vào,cô ưỡn người lên chào đón anh.Nhưng vật đó của anh đang ma sát nơi đó của cô nhưng anh vẫn không vào.Hai tay anh chạy khắp thân thể của cô như thêu đốt da thịt cô, còn môi và lưỡi anh liếm hôn hết mắt, mũi rồi miệng qua vành tai trượt xuống xương quai xanh,dời xuống vừa hôn liếm láp rồi cắn cắn cổ cô.Cô kích thích không thôi,cô chỉ còn biết rên rỉ ra tiếng
"ừmh...ư....ư....á"
Đang mê loạn vì lửa tình lại thấy Minh Hạo buông cô ra ngồi dậy lui về sao.Hải Miên bất mãn nhíu mày.Minh Hạo nhìn dáng vẻ của vợ,yêu thương khôn xiết nhoài người lên mút mạnh môi cô
- " Anh sẽ cho em biết được sự yêu thương là như thế nào?"
Hải Miên mờ mịt chưa hiểu vấn đề thì đã thấy Minh Hạo nâng chân cô lên để lên vai anh, đầu anh vùi vào nơi thần bí của cô.Cô hoảng hốt sao anh có thể làm như thế,cô dặng dẹo người muốn chạy trốn,nhưng hai tay anh siết chặt lấy eo không cho cô nhúc nhích.
-" Minh Hạo.....Hạo......ừhm....á.."
Cô cảm nhận rất rõ đầu lưỡi anh đang len lõi vào nơi đó lúc thì mút mạnh, lúc thì cắn day day nơi đó.Bao nhiêu chất ẩm ướt chảy ra anh đều mút vào miệng,sự kích quá mạnh, cô nghĩ mình bị anh cho bay lơ lửng lên chín tầng mây,rồi cảm thấy cơ thể co rút
cả người bất lực run rẩy. Cô chỉ còn biết hét lên
-" Á.....á.....Hạo......Minh Hạo...."
Anh biết cô sắp tới ngồi dậy ưỡn lưng đưa vật nóng vào lấp đầy cô.Hai người cùng rên thành tiếng.Hải Miên nắm lấy chặt ga giường, không ngừng đong đưa đầu, hô hấp cấp tốc, bộ ngực phập phồng tựa như cuộn sóng, hơi thở hỗn độn khiến cô cơ hồ không thở nổi.
Anh lại rống lên, nắm chặt thắt lưng của cô, dùng lực tiến vào.... Đam mê lại nhanh chóng che lấp lý trí của hai người, cuốn hai người vào vòng xoáy của dục vọng, đêm nay không biết anh muốn cô bao nhiêu lần.
Phòng ngủ có tiếng dốc, Hải Miên ghé vào trong ngực Tống Minh Hạo, hai người đều một thân mồ hôi đầm đìa, chung quanh tràn ngập dư vị hoan ái...
-"Xong rồi anh vào tắm đi."
Anh lạnh lùng đi lướt qua cô.Anh giận thật rồi, không quan tâm đến cô nữa sao?Cô muốn giải thích, đó không phải lỗi của cô,nhưng buổi chiều cô tưởng mình đã tỏ rõ thái độ cho anh thấy, anh sẽ hiểu.Nhưng tại sao bây giờ anh lại giận, đã quen sự chăm sóc, ân cần của anh.Sự lạnh nhạt của anh làm cô thấy đau lòng, rất khó chịu.Đến tối chuẩn bị đi ngủ anh vẫn giữ thái độ im lặng.Hải Miên trong phòng tắm đi ra thấy anh quay lưng về phía cô.Cô tắt đèn nằm xuống cạnh anh nhìn lưng anh cô cảm thấy mình lại bị bỏ rơi.Cô sợ cảm giác này, sợ cảm giác người thân không thấy sự tồn tại của cô.Giống như mẹ cô vậy,tình cờ gặp nhau ở trường, mẹ cũng sẽ giả đò không thấy cô.Từ lâu sự có mặt của cô đã không còn quang trọng với bất cứ ai.Giờ thì đến lượt anh cũng thế, anh cũng quay lưng lại với cô, hay là anh cũng không cần cô như mẹ.Càng nghĩ càng uất ức nước mắt rơi nhòe cả mặt ướt cả gối nhưng cô sợ anh nghe thấy nên cắn chặt môi mình cho không bật khóc thành tiếng.Nằm một lát anh bức bối trong người, càng nghĩ càng tức, cô không định giải thích với anh gì sao,ba ngày công tác anh nhớ cô da diết nên mới rút ngắn lại thời gian về với cô,vừa xuống máy bay là chạy tới trường đón cô.
Rồi thấy một màn như vậy,nghe tên kia nói quan hệ hai người anh tức chịu không nổi,thì ra là bạn trai cũ của cô.Không biết cô còn lưu luyến không?Hành hạ anh như vậy mà cô cứ thế mà ngủ à.Xoay người xem cô vợ vô tâm nào đó ngủ chưa quay qua thấy vai cô run run thân thể cuộn tròn lại, cô đang khóc anh hốt hoảng mở đèn lên lật người cô lại,mặt cô tòan nước mắt đôi môi bị cắn đến sưng thấy cả dấu răng.
Nhìn cái gối ướt đẫm anh biết cô đã khóc rất nhiều.Anh cảm thấy cổ mình như ai bốp nghẹt thở không nổi, đau lòng không tả xiết.Anh đặt cô lên đùi ôm chặt vào lòng, nâng mặt cô lên
-"Tại sao khóc? Sao lại tự cắn môi mình như thế này?"
Không hỏi đến thì thôi.Nghe hỏi thế Hải Miên còn thấy tủi thân hơn, càng khóc lớn, dữ dội, thảm thiết hơn nước mắt như sông vỡ đê tuôn ướt cả áo anh.Anh sợ nhất là nhìn cô khóc, anh cuống cuồng hôn lên trán lên mặt cô rồi dụ dỗ:
-" Ngoan đừng khóc, đừng khóc "
-" oa...oa..hức...hức.."
-" Khóc nhiều sẽ mệt đấy.Ngoan..đừng khóc nữa mà em."
-" Hải Miên..có chuyện gì nói anh nghe được không?"
Anh hôn lên mắt,mũi, môi cô.Dỗ dành cô,khóc nức nở đến khi mệt cô vùi mặt vào áo anh nghe anh nói thế ngước khuôn mặt đỏ bừng lên nhìn anh,đôi mắt nước mắt còn đọng lại xung quanh, cái mũi đỏ ửng.Nhìn cự kì đáng thương anh khom xuống hôn nhẹ lên môi cô.
-" Ngoan.Nói anh biết tại sao khóc đừng để trong lòng sẽ rất khó chịu"
Thấy cử chỉ dịu dàng của anh nước mắt cô lại rơi nghẹn ngào lên án.
-" Anh....hức...anh không cần em nữa.hức...hức....."
Gì chứ anh không cần cô khi nào?Còn muốn thu nhỏ cô bỏ vào túi để lúc nào cô cũng bên cạnh anh đấy chứ.
-" Sao lại thế!ai nói với em.Anh thương em nhiều như vậy sao lại không cần em."
Mở to đôi mắt long lanh ngập tràn nước mắt,nhìn anh xem lời anh nói có thật không.Anh thương cô sao,rõ rãng từ chiều giờ anh không ngó ngàng gì đến cô.
-" Hức.. anh bỏ mặc em....anh không quan tâm em...hức...anh...anh im lặng với em....oa anh cũng giống...mẹ...oa."
Câu cuối cùng nói trong tiếng nức nở nghẹn ngào chỉ còn lại tiếng khóc uất ức,nhưng Minh Hạo nghe rất rõ anh giống mẹ cô sao,phải rồi mẹ cô không cần cô,bỏ mặc sự tồn tại sống chết của cô.
Đó là nỗi đau của cô hằng che giấu đây cũng là lần đầu tiên cô nhắc" mẹ "cô trước mặt anh.Bề ngoài cô là cô gái mạnh mẽ,vui tươi lạc quan nhưng đó chỉ là vỏ bọc thật sự cô rất yếu đuối.Anh thật đáng chết mà! Biết cô từ nhỏ đã thiếu thốn tình cảm,thiếu cảm giác an toàn, thậm chí trong lòng cô có một bóng ma rất lớn.Vậy mà anh còn ghen tuông bậy bạ,kiếm chuyện giận hờn làm cho cô đau khổ như vậy,chưa bao giờ anh muốn đánh cho mình một trận.Nhìn xuống cô vợ nhỏ đang khóc rất thảm thiết anh nâng mặt cô lên hôn lên môi cô rất nhẹ nhàng,dùng lưỡi lướt qua môi cô,chui vào khoang miệng mút lấy đầu lưỡi cô cùng dây dưa triền miên" Hải Miên còn đâu tâm trạng để khóc cả tâm trí bởi vì nụ hôn mà bay sạch,thấy cô vợ nhỏ ngừng khóc, bị hôn đến ý loạn tình mê.Anh mới từ từ rời khỏi môi cô nhìn vào đôi mắt mờ mịt như phủ sương của cô,tay miết nhẹ lên đôi môi đang sưng đỏ.
-" Hải Miên "
Anh thì thầm tên cô
-" Anh yêu em"
Hải Miên giật mình như tưởng mình nghe lầm.Mở mắt to hết cỡ nhìn vào khuôn mặt người vưa nói tiếng yêu với cô.
-" Đúng.Anh yêu em.Vợ à! anh sẽ không bao giờ ngừng yêu em và không cần em.Cả đời này anh chỉ cần có em.Em hiểu không?"
Em hiểu không? Em là ánh mặt trời của anh,không có em anh chỉ sống trong lạnh giá.Minh Hạo nghĩ với sự ngây thơ,yếu đuối, thiếu cảm giác an toàn như cô anh nên nói rõ ràng cho cô hiểu cho cô yên tâm không còn suy nghĩ lung tung.
Hải Miên nhìn chằm chằm vào chồng mình,anh nói yêu cô,đúng anh yêu cô.Cô cảm thấy cực khổ,tủi nhục bao nhiêu năm giây phút này chỉ một câu nói của anh như được bù đắp tất cả.Cô cũng không muốn che giấu tình cảm mình nữa,hãy để cô được yếu đuối một lần đi.
-" Minh Hạo.. "
-" Anh đây.."
-" Em cũng yêu anh"
Giờ đến anh đứng hình,anh biết cô đã có tình cảm với anh,nhưng anh không nghĩ cô sẽ nói ra cho anh nghe,vì anh biết cô da mặt rất mỏng.Tìm kiếm chờ đợi bao nhiêu năm nay như vậy đủ rồi anh còn cần gì hơn thế nữa,cô không nhớ anh thì đã sao.Không phải bây giờ cô đã yêu anh,và anh cũng yêu cô sao?
Quả nhiên nhìn xuống cô vợ nhỏ mới thổ lộ với mình,mặt ửng đỏ đôi mắt long lanh mở to nhìn anh không chớp mắt,đôi môi khẽ hở đỏ tươi thật là dụ dỗ người khác mà.Anh mỉm cười, trán kề trán,mũi kề mũi cọ tới cọ lui trên mặt cô.
-" Vậy bây giờ em phải thể hiện cho anh thấy em yêu anh đi"
Nói rồi không để cô đáp lại anh đã đè cô xuống giường hôn đắm đuối, mãnh liệt.Tuy được anh hôn nhiều lần nhưng hôm nay nụ hôn của anh rất lạ rất mãnh liệt và sắc tình,cô cũng không nghĩ nhiều ôm cổ đáp lại anh,anh hôn cô lúc mạnh lúc nhẹ.Không biết từ bao giờ anh đã cởi sạch đồ của cả hai.Miệng anh ngậm bú mút một bên ngực của cô âm thanh làm người ta phải đỏ mặt,một bên thì bị anh xoa nắn đến khi dựng đứng lên.
"Uhm"....ông xã!.... "
cô cảm thấy mình rất nóng,rất khó chịu nhưng anh vẫn không chịu đi vào,cô ưỡn người lên chào đón anh.Nhưng vật đó của anh đang ma sát nơi đó của cô nhưng anh vẫn không vào.Hai tay anh chạy khắp thân thể của cô như thêu đốt da thịt cô, còn môi và lưỡi anh liếm hôn hết mắt, mũi rồi miệng qua vành tai trượt xuống xương quai xanh,dời xuống vừa hôn liếm láp rồi cắn cắn cổ cô.Cô kích thích không thôi,cô chỉ còn biết rên rỉ ra tiếng
"ừmh...ư....ư....á"
Đang mê loạn vì lửa tình lại thấy Minh Hạo buông cô ra ngồi dậy lui về sao.Hải Miên bất mãn nhíu mày.Minh Hạo nhìn dáng vẻ của vợ,yêu thương khôn xiết nhoài người lên mút mạnh môi cô
- " Anh sẽ cho em biết được sự yêu thương là như thế nào?"
Hải Miên mờ mịt chưa hiểu vấn đề thì đã thấy Minh Hạo nâng chân cô lên để lên vai anh, đầu anh vùi vào nơi thần bí của cô.Cô hoảng hốt sao anh có thể làm như thế,cô dặng dẹo người muốn chạy trốn,nhưng hai tay anh siết chặt lấy eo không cho cô nhúc nhích.
-" Minh Hạo.....Hạo......ừhm....á.."
Cô cảm nhận rất rõ đầu lưỡi anh đang len lõi vào nơi đó lúc thì mút mạnh, lúc thì cắn day day nơi đó.Bao nhiêu chất ẩm ướt chảy ra anh đều mút vào miệng,sự kích quá mạnh, cô nghĩ mình bị anh cho bay lơ lửng lên chín tầng mây,rồi cảm thấy cơ thể co rút
cả người bất lực run rẩy. Cô chỉ còn biết hét lên
-" Á.....á.....Hạo......Minh Hạo...."
Anh biết cô sắp tới ngồi dậy ưỡn lưng đưa vật nóng vào lấp đầy cô.Hai người cùng rên thành tiếng.Hải Miên nắm lấy chặt ga giường, không ngừng đong đưa đầu, hô hấp cấp tốc, bộ ngực phập phồng tựa như cuộn sóng, hơi thở hỗn độn khiến cô cơ hồ không thở nổi.
Anh lại rống lên, nắm chặt thắt lưng của cô, dùng lực tiến vào.... Đam mê lại nhanh chóng che lấp lý trí của hai người, cuốn hai người vào vòng xoáy của dục vọng, đêm nay không biết anh muốn cô bao nhiêu lần.
Phòng ngủ có tiếng dốc, Hải Miên ghé vào trong ngực Tống Minh Hạo, hai người đều một thân mồ hôi đầm đìa, chung quanh tràn ngập dư vị hoan ái...
Bình luận facebook