Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9: Động tình như nước (Hạ)
Những này đầu tiên ở Bắc Kinh nghỉ mát thật khó thích ứng. Cái nóng ở đây khác với cái nóng ẩm ướt phía nam, làm cho người ta thấy khó chịu, như muốn nướng chín người vậy. Phía nam hơi nóng vài ngày, không phải có bão thì là trời mưa, mở cửa sổ, gió đêm lành lạnh, thực dễ đi vào giấc ngủ. Bắc Kinh lại không vậy, trời nóng liên tục thật lâu, trời mưa không đợi mặt đường ướt đẫm đã bốc hơi lên giữa không trung. Bắc Kinh lại có nhiều nhà cao tầng, gió không thổi vào được, toàn bộ thủ đô giống như cái lồng hấp đỏ lửa vậy.
Tôi không dám ra khỏi cửa, suốt ngày tự đem mình nhốt tại trong phòng điều hòa.
Tề Bằng gửi vào hòm thư cho tôi một ít tư liệu qua vài năm của công ty hộ khách, lại gửi thêm một số tiết mục truyền hình kinh tế. Tôi nhìn kỹ số liệu một lần, còn thật sự nghiền ngẫm phong cách, thói quen vấn đáp hòa nhã, rồi đối chiếu tình hình gần đây nhất của các công ty, đưa ra vấn đề tương tự, viết ra câu trả lời chuyên nghiệp. Kiểm tra lại một lượt, cảm thấy đã khá ổn, tôi gửi cho Tề Bằng. Hai ngày sau, anh ta bảo tôi mở ti vi xem tiết mục hỏi thăm kinh tế, có một vị khách quý là lão tổng của một công ty. Biểu hiện nói chân thành của ông ta nhận được không ít tràng vỗ tay. Tôi nhắm mắt lại, an tâm đi vào giấc ngủ.
Loại việc này, làm quen tự nhiên có kinh nghiệm, vừa mới bắt đầu, ai cũng phải dốc hết lòng vào công việc.
Tề Bằng so với tôi còn vui vẻ hơn, thúc giục làm thêm mấy bài nữa. Tôi từ chối, không muốn mình là nô lệ của tiền tài. Không ai tự yêu người khác, nếu tôi không tự đau cho chính mình, không phải rất đáng thương sao?
Tôi tự ra điều kiện cho bản thân là mỗi lần thành công một chuyện thì nghỉ ngơi một chút. Không có việc gì phiền lụy thì nhận mấy bài luận văn. Tôi nghĩ muốn làm người biết giữ chữ tín, hoặc là không hứa hẹn, nếu có hứa nhất định phải hoàn thành. Tề Bằng hiểu rõ tính cách của tôi, chỉ có thể tùy ý tôi.
Thành công luôn làm bạn cùng cô đơn, nhốt mình tại căn nhà trọ cũ ngăn cách với thế giới bên ngoài, tôi một ngày một đêm xem tư liệu, viết luận văn, ngoại trừ bóng dáng của mình thì chẳng thấy kẻ nào. Có khi tôi rất muốn Hứa lệ đến nhiễu loạn mình một chút, như vậy ít nhất cũng có một người. Thế nhưng dường như cũng chẳng thấy cô ta đâu.
Cô đơn có khi sẽ làm người ta thấy tuyệt vọng, tôi không biết mình vì sao vất vả như vậy? Người ở Bắc Kinh đông như vậy, tôi ở đâu?
Tôi rất nhớ nhà nhưng cũng không dám gọi điện thoại, sợ mẹ nhận ra tôi cô đơn. Âm Nhu đang ở trong giai đoạn tân hôn, tôi cũng chẳng có cách nào dám quấy rầy. Làm một kẻ cô đơn không nơi để làm phiền, tôi học nấu cơm, tuy nhà không giàu như người ta nhưng từ nhỏ tôi thật sự cũng được nuông chiều, không phải động tay động chân việc gì, sau này khi đi làm, trường học có nhà ăn, càng không cần tự nấu nướng. Hiện tại một thân một mình bên ngoài, không có ai để ỷ lại, thời gian lại nhiều, đi học nấu ăn giết thời gian. Làm việc mệt chết đi, ăn uống cũng không đầu đủ, dần dà cảm thấy mệt mỏi. Tôi chờ mong đến khai giảng, khi đó trời đã vào thu.
Thẩm Ngưỡng Nam trước khi ngủ thường gọi điện thoại tới, cách sóng điện, tôi có thể thả lỏng nói chuyện phiếm cùng anh ta. Chúng tôi có thể cùng nhau tâm sự về học sinh của mình, người nhà, cuộc sống đại học. Vốn sống của anh so với tôi phong phú hơn, hồi bé trải qua ở nông thôn, khi trung học thì đổi qua tới ba thành phố, học đại học trong nước hai năm, mười năm tu nghiệp nước ngoài, ba năm trước mới về nước dạy học. Tôi tốt nghiệp đại học, bà ngoại nói với mẹ con gái không cần học nhiều, đọc lắm sách rồi gả đi cũng xong. Mẹ tin, nhưng tôi lại không phải là đối tượng có thể dễ dàng gả đi. Chuyện đó tôi không giảng giải gì thêm với anh.
Vô tình, chúng tôi trở nên hiểu nhau hơn. Giữa đêm tối ở Bắc Kinh, giọng nói của anh ấy là niềm an ủi duy nhất với tôi.
Hôm nay điện thoại gọi đến có hơi sớm, tôi vừa tắm xong, điện thoại vang.
“Chọn bộ quần áo đẹp, chúng ta đi xem ca kịch.”
Tôi sửng sốt vài giây, cẩn thận hỏi: “Không thể từ chối được sao?”
“Lý do?”
“Tôi sợ mình sẽ ngủ gật mất.” Tôi đối với mỹ thanh gì đó có phản ứng chống cự tự nhiên. Lúc bọn họ thẳng cổ họng bắt đầu ca xướng, tôi thưởng thức không ra âm nhạc tuyệt vời, đến nỗi cảm giác như bị ai nhéo trong lòng, hơi khó chịu. Học đàn mười năm nhưng tôi vẫn thích nhạc Pop hơn.
“Vậy đến ngủ đi!” Anh ở bên kia đầu giây bao dung hết thảy.
Tôi dở khóc dở cười: “Là ngủ thật đấy, mặt mũi của anh sẽ vì tôi mà mất hết.” Tôi biết người xem ca kịch đều có tâm tư cao nhã, Thẩm Ngưỡng Nam lại là người vô cùng quan trọng trong giới âm nhạc, bạn của anh ngủ ở phòng ca kịch, người khác chắc cười đến nội thương.
“Mặt mũi của anh rất lớn, một lần hai lần sẽ không mất hết.” Anh ấy tiếp tục thuyết phục.
“Vậy anh tự gánh lấy hậu quả.” Tôi nhắc nhở anh, anh lại cười to.
Tôi thích màu trắng, quần áo bốn mùa đều là màu này. Đêm nay, tôi nghĩ trang điểm thêm một chút vì mặt mũi của anh ấy và cũng là vì hư vinh của phái nữ. Một bộ dáng trang điểm với chiếc váy dài, dưới chân thêm đôi giày đế cao trắng, mái tóc dài điểm thêm chiếc kẹp tóc màu ngà. Không có được phong thái phú quý bức người vậy thì tươi mát tự nhiên vậy!
Nhìn thấy tôi, ánh mắt Thẩm Ngưỡng Nam chợt nóng lên.
“Thần Hi của chúng ta tối nay tựa như một viên ngọc đẹp vậy.” Anh mở cửa xe cho tôi, mỉm cười nói.
“Còn anh thì sao, màu xanh đại dương sao?” Anh đêm nay mặc một bộ âu phục xanh nhạt, ôn nhã mà lại thêm phần quý phái.
“Anh thích sự so sánh này!” Anh ấy sung sướng lái xe, hai mắt sáng lên.
“Thần Hi, em thích chính kịch không?”
“Chính kịch còn được, nhạc kịch cũng biết. Tôi thích nhất là Việt kịch và hoàng mai kịch.”
“Gì!” Anh kinh ngạc. “Không nhiều cô gái tầm tuổi em thích hí kịch nha.”
“Ừ, mẹ tôi thích, lúc còn nhỏ, bà thường ôm tôi đi khắp nơi xem diễn. Dần dần tôi cũng mê. Hí kịch tình tiết bình thường gần sát cuộc sống, hơn nữa phân nửa lấy từ tích truyện dân gian xưa, làm cho người ta có cảm giác gần gũi. Giọng hát trong việt kịch và hoàng mai kịch lại uyển chuyển tuyệt đẹp, thật dễ dàng thích.”
“Thế còn kinh kịch?”
“Kinh kịch tuy rằng là quốc túy, nhưng tôi lại không thích được, có thể là bên trong không chú ý nhiều lắm. Côn khúc cũng vậy, gần đây dường như thật phong mỹ, nhưng có mấy cái biết là thật, hơn phân nửa phụ làm phong nhã thôi. Tôi đối với chung ái tất cả đều thật cố chấp, mặc kệ nó là tục văn hay là nhã.”
“Anh đồng ý với quan điểm này.” Chúng tôi nhìn nhau cười.
Xem ca kịch không giống xem phim, mua Côca và bỏng, mặc quần jean áo phông, ngồi chung trong một khán phòng tối, ai cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái, mặc dù không nhất định phải mặc quần áo sang trọng như đàn ông mặc Âu phục, phụ nữ mặc váy dài. Đến nhà hát xem ca kịch, tôi nhìn mọi người bốn phía cảm thấy giống như đi trên thảm đỏ. Thẩm Ngưỡng Nam tập mãi thành thói quen, còn tôi cả người đều không được tự nhiên.
Thời gian vẫn còn sớm, Thẩm Ngưỡng Nam nắm tay tôi, đến phòng nghỉ một lúc. Mới vừa vào, một người đàn ông đang nói chuyện với người khác, vươn tay vẫy Thẩm Ngưỡng nam cười: “Ngưỡng Nam, đã lâu không gặp, vẫn khỏe chứ.”
“Bách Thanh, về lúc nào vậy? Cậu có chút béo lên đấy.” Cảm xúc của Thẩm Ngưỡng Nam có chút kích động, tôi mỉm cười đứng một bên, nhìn anh nói to.
Người đàn ông kia vỗ vỗ vào bụng, cười khờ nói: “Đúng thế, đồ ăn của Mỹ calo nhiều quá, không lưu ý sẽ béo. Mình về được hai tháng rồi, định chờ công việc xử lý ổn thỏa, anh em bạn học cùng nhau tụ tập.”
“Được, mình nhất định xin đợi.”
Người trong phòng nghỉ đến dần dần nhiều hơn, rất nhiều nghệ sĩ nổi tiếng, thấy Thẩm Ngưỡng Nam đều tiến đến thăm hỏi ân cần. Giới nghệ sĩ, sóng sau đè sóng trước, ai cũng sẽ không thể vĩnh viễn là nhân vật chính. Người như Thẩm Ngưỡng Nam cũng là người tài trong biển lớn.
Đối mặt với bọn họ, Thẩm Ngưỡng Nam lễ phép tỏ vẻ thân thiết. Người đàn ông tên Bách Thanh thấy được tôi ở phía sau anh: “Ngưỡng Nam, cô ấy là ai?”
Thẩm Ngưỡng Nam quay người lại nắm lấy eo tôi, cười nói: “Đây là cô giáo Thần Hi.”
Bách Thanh đánh giá tôi từ trên xuống dưới, vẻ mặt rất là kinh ngạc: “Tôi cảm thấy dường như đã gặp cô ở đâu đó rồi.”
Tôi lễ phép mỉm cười: “Chắc là do bề ngoài của tôi rất phổ biến.”
“Không phải!” Anh nhíu mày, cố gắng suy tư nhớ lại.
“Bách Thanh, Thần Hi vừa tới Bắc Kinh, cậu không thể đã từng gặp cô ấy được.”
“Đúng rồi!”, vẻ mặt Bách Thanh như bừng tỉnh đại ngộ: “Cô biết Đàm Kiếm không?”
Tôi kinh ngạc gật đầu: “Là học sinh của tôi!”
Bách Thanh cười ha ha: “ Cậu ấy là em họ của tôi, trường các cô có trận đấu thể dục, trong ảnh của tuần san trường có hình hai người, tôi đã thấy, lúc đấy còn tưởng bạn gái cậu ta chứ!”
Tôi đỏ mặt, tôi không khác lắm có thể làm dì của Đàm Kiếm, ánh mắt của anh ta sao có thể kém đến nỗi nhìn thành như vậy chứ.
“Tiểu Thần, cô biết không, Đàm Kiếm sang năm muốn tới Bắc Kinh học tiếp.”
“A?”
“Cậu ấy thi đỗ học viện nghiên cứu Kinh tế Bắc Kinh. Cái thằng nhóc này, lúc học trung học không thật tiếp thu được lắm, lúc thi đại học mới nỗ lực, may mà không quá chậm.”
Ồ, tôi hiểu được, không trách lúc đấy vẻ mặt Đàm Kiếm ngời sáng như ánh mặt trời ước định với tôi.
Có được học sinh như thế, thầy cô cũng rất đắc ý. “Sau khi cậu ấy đến, bảo cho tôi số điện thoại, tôi mời cậu ấy ăn cơm.”
“Làm sao lại để cho cô mời được, để tôi mời mới hợp lẽ, Đàm Kiếm đối với cô giáo Thần Hi vô cùng tôn kính.” Bách Thanh chắc là khách khí nói vậy, thế mà tôi lại nghe thành những lời châm chọc. Đàm Kiếm không hận tôi là may lắm rồi, tôi như gà mẹ quản thúc cậu ta hai năm. Không muốn tiếp tục đề tài này, tôi hướng mắt về phía Thẩm Ngưỡng Nam cầu cứu. Nhận thấy tín hiệu của tôi, anh vỗ vỗ vai Bách Thanh, chỉ vào sân khấu kịch. Bách Thanh hiểu ra, gật gật đầu. Anh ta bỗng nhiên lại như thần sắc tỉnh lại, hỏi: “Ngưỡng Nam, cậu làm sao quen biết tiểu Thần?”
“A, nhặt được trên đường cái.”
Bách thanh cười ha ha, không truy hỏi nữa. Cái vấn đề riêng tư lòng vòng luẩn quẩn kia của họ xem ra rất sâu, trong lúc đó đều rất ăn ý với nhau. Tôi hướng tới anh ta một nụ cười tươi hoàn mỹ, câu nói này tựa như một câu vui đùa hài hước, nhưng cũng có mấy phần chân thật.
Tên của vở ca kịch là “Đồ lan đóa”, là một vở kịch nổi tiếng, là chuyện xưa nói về vận mệnh đa đoan của một cô công chúa Trung Quốc. Nữ diễn viên hát chính luôn luôn hơi béo, không có nhiều dạng, tựa như có chút âm cao không hát lên được, đêm nay cũng không phải ngoại lệ. Sân khấu được bố trí vô cùng đẹp mà cao nhã, phục sức diễn viên đẹp lấp lánh. Thật là một bữa tiệc thị giác thính giác. Thế nhưng tôi không thể ngấm được. Tôi nhìn trước ngó sau, phải trái đánh giá mấy lần, vở kịch chính tôi lúc xem lúc không, lưng dựng thẳng nhìn mấy lần, sau đó bắt đầu trong tiếng nhạc xem trộm thần thái người khác. Bọn họ tựa hồ đều thật biết thưởng thức buổi tối xinh đẹp này, mỗi mình tôi như cái người ngồi nhầm chỗ.
Cảm thấy dài như một thế kỷ, rốt cục cũng nghỉ ngơi giữa vở kịch. Đứng trong phòng nghỉ, vẻ mặt tôi ủ rũ, tránh ở góc trong che miệng ngáp. Có vài vị diễn viên lôi kéo Thẩm Ngưỡng Nam thảo luận giọng hát gì gì đó, anh ấy cũng thỉnh thoảng quay đầu nhìn tôi, tôi đáp lại anh ta bằng nụ cười tươi tắn. Anh cuối cùng cũng là người phép tắc, vội vàng ứng phó vài câu, xoay người đến giúp tôi.
“Cố gắng không tồi!” Anh ta khen tôi, tôi cười khổ.
Anh cúi người nhẹ giọng nói bên tai tôi: “Để đến lúc được nửa sau vở kịch, chúng ta có thể rời đi. Hiện tại đi thì không được phải phép cho lắm.”
Tư thế này làm cho người khác lén lút ghé mắt nhìn đến.
Tôi cố gắng mở to hai mắt, tưởng như có thể đuổi đi một chút buồn ngủ: “Không cần, anh xem đi, tôi đứng ở phòng nghỉ một lúc là được.” Phòng nghỉ vốn nên làm để cho người ta nghỉ ngơi.
“A, vở kịch này tôi đã xem qua vài lần, vốn hôm nay định đi riêng cùng em, không ngờ lại làm em không thoải mái.” Anh có chút cảm thấy có lỗi, tôi lại xấu hổ: “ Là tôi không biết thưởng thức cao như vậy.”
Anh lắc đầu phủ định: “Nội tâm em yêu ghét quá rõ ràng, đối với những thứ chung chung, dùng tâm để thưởng thức, em lại khác, ngay cả ứng phó một chút cũng lười làm.”
Anh ấy đang ở đây đọc ra suy nghĩ của tôi ư? Tôi có khi còn không hiểu mình, con ngườii vốn chính là mâu thuẫn. Đèn tắt, Thẩm Ngưỡng Nam tựa như một tinh cầu tự sáng lên, phát ra ánh sáng làm tôi thấy chói mắt, tôi không dám nhìn thẳng anh.
“Đi thôi!” Người khác vào khán đài, anh cầm sẵn tay tôi không buông.
Anh đối với tôi thật tốt, luôn cưng chiều tôi, tôi hiểu rõ, nhưng hiện tại tôi lại không biết đáp lại như thế nào.
Tôi không dám ra khỏi cửa, suốt ngày tự đem mình nhốt tại trong phòng điều hòa.
Tề Bằng gửi vào hòm thư cho tôi một ít tư liệu qua vài năm của công ty hộ khách, lại gửi thêm một số tiết mục truyền hình kinh tế. Tôi nhìn kỹ số liệu một lần, còn thật sự nghiền ngẫm phong cách, thói quen vấn đáp hòa nhã, rồi đối chiếu tình hình gần đây nhất của các công ty, đưa ra vấn đề tương tự, viết ra câu trả lời chuyên nghiệp. Kiểm tra lại một lượt, cảm thấy đã khá ổn, tôi gửi cho Tề Bằng. Hai ngày sau, anh ta bảo tôi mở ti vi xem tiết mục hỏi thăm kinh tế, có một vị khách quý là lão tổng của một công ty. Biểu hiện nói chân thành của ông ta nhận được không ít tràng vỗ tay. Tôi nhắm mắt lại, an tâm đi vào giấc ngủ.
Loại việc này, làm quen tự nhiên có kinh nghiệm, vừa mới bắt đầu, ai cũng phải dốc hết lòng vào công việc.
Tề Bằng so với tôi còn vui vẻ hơn, thúc giục làm thêm mấy bài nữa. Tôi từ chối, không muốn mình là nô lệ của tiền tài. Không ai tự yêu người khác, nếu tôi không tự đau cho chính mình, không phải rất đáng thương sao?
Tôi tự ra điều kiện cho bản thân là mỗi lần thành công một chuyện thì nghỉ ngơi một chút. Không có việc gì phiền lụy thì nhận mấy bài luận văn. Tôi nghĩ muốn làm người biết giữ chữ tín, hoặc là không hứa hẹn, nếu có hứa nhất định phải hoàn thành. Tề Bằng hiểu rõ tính cách của tôi, chỉ có thể tùy ý tôi.
Thành công luôn làm bạn cùng cô đơn, nhốt mình tại căn nhà trọ cũ ngăn cách với thế giới bên ngoài, tôi một ngày một đêm xem tư liệu, viết luận văn, ngoại trừ bóng dáng của mình thì chẳng thấy kẻ nào. Có khi tôi rất muốn Hứa lệ đến nhiễu loạn mình một chút, như vậy ít nhất cũng có một người. Thế nhưng dường như cũng chẳng thấy cô ta đâu.
Cô đơn có khi sẽ làm người ta thấy tuyệt vọng, tôi không biết mình vì sao vất vả như vậy? Người ở Bắc Kinh đông như vậy, tôi ở đâu?
Tôi rất nhớ nhà nhưng cũng không dám gọi điện thoại, sợ mẹ nhận ra tôi cô đơn. Âm Nhu đang ở trong giai đoạn tân hôn, tôi cũng chẳng có cách nào dám quấy rầy. Làm một kẻ cô đơn không nơi để làm phiền, tôi học nấu cơm, tuy nhà không giàu như người ta nhưng từ nhỏ tôi thật sự cũng được nuông chiều, không phải động tay động chân việc gì, sau này khi đi làm, trường học có nhà ăn, càng không cần tự nấu nướng. Hiện tại một thân một mình bên ngoài, không có ai để ỷ lại, thời gian lại nhiều, đi học nấu ăn giết thời gian. Làm việc mệt chết đi, ăn uống cũng không đầu đủ, dần dà cảm thấy mệt mỏi. Tôi chờ mong đến khai giảng, khi đó trời đã vào thu.
Thẩm Ngưỡng Nam trước khi ngủ thường gọi điện thoại tới, cách sóng điện, tôi có thể thả lỏng nói chuyện phiếm cùng anh ta. Chúng tôi có thể cùng nhau tâm sự về học sinh của mình, người nhà, cuộc sống đại học. Vốn sống của anh so với tôi phong phú hơn, hồi bé trải qua ở nông thôn, khi trung học thì đổi qua tới ba thành phố, học đại học trong nước hai năm, mười năm tu nghiệp nước ngoài, ba năm trước mới về nước dạy học. Tôi tốt nghiệp đại học, bà ngoại nói với mẹ con gái không cần học nhiều, đọc lắm sách rồi gả đi cũng xong. Mẹ tin, nhưng tôi lại không phải là đối tượng có thể dễ dàng gả đi. Chuyện đó tôi không giảng giải gì thêm với anh.
Vô tình, chúng tôi trở nên hiểu nhau hơn. Giữa đêm tối ở Bắc Kinh, giọng nói của anh ấy là niềm an ủi duy nhất với tôi.
Hôm nay điện thoại gọi đến có hơi sớm, tôi vừa tắm xong, điện thoại vang.
“Chọn bộ quần áo đẹp, chúng ta đi xem ca kịch.”
Tôi sửng sốt vài giây, cẩn thận hỏi: “Không thể từ chối được sao?”
“Lý do?”
“Tôi sợ mình sẽ ngủ gật mất.” Tôi đối với mỹ thanh gì đó có phản ứng chống cự tự nhiên. Lúc bọn họ thẳng cổ họng bắt đầu ca xướng, tôi thưởng thức không ra âm nhạc tuyệt vời, đến nỗi cảm giác như bị ai nhéo trong lòng, hơi khó chịu. Học đàn mười năm nhưng tôi vẫn thích nhạc Pop hơn.
“Vậy đến ngủ đi!” Anh ở bên kia đầu giây bao dung hết thảy.
Tôi dở khóc dở cười: “Là ngủ thật đấy, mặt mũi của anh sẽ vì tôi mà mất hết.” Tôi biết người xem ca kịch đều có tâm tư cao nhã, Thẩm Ngưỡng Nam lại là người vô cùng quan trọng trong giới âm nhạc, bạn của anh ngủ ở phòng ca kịch, người khác chắc cười đến nội thương.
“Mặt mũi của anh rất lớn, một lần hai lần sẽ không mất hết.” Anh ấy tiếp tục thuyết phục.
“Vậy anh tự gánh lấy hậu quả.” Tôi nhắc nhở anh, anh lại cười to.
Tôi thích màu trắng, quần áo bốn mùa đều là màu này. Đêm nay, tôi nghĩ trang điểm thêm một chút vì mặt mũi của anh ấy và cũng là vì hư vinh của phái nữ. Một bộ dáng trang điểm với chiếc váy dài, dưới chân thêm đôi giày đế cao trắng, mái tóc dài điểm thêm chiếc kẹp tóc màu ngà. Không có được phong thái phú quý bức người vậy thì tươi mát tự nhiên vậy!
Nhìn thấy tôi, ánh mắt Thẩm Ngưỡng Nam chợt nóng lên.
“Thần Hi của chúng ta tối nay tựa như một viên ngọc đẹp vậy.” Anh mở cửa xe cho tôi, mỉm cười nói.
“Còn anh thì sao, màu xanh đại dương sao?” Anh đêm nay mặc một bộ âu phục xanh nhạt, ôn nhã mà lại thêm phần quý phái.
“Anh thích sự so sánh này!” Anh ấy sung sướng lái xe, hai mắt sáng lên.
“Thần Hi, em thích chính kịch không?”
“Chính kịch còn được, nhạc kịch cũng biết. Tôi thích nhất là Việt kịch và hoàng mai kịch.”
“Gì!” Anh kinh ngạc. “Không nhiều cô gái tầm tuổi em thích hí kịch nha.”
“Ừ, mẹ tôi thích, lúc còn nhỏ, bà thường ôm tôi đi khắp nơi xem diễn. Dần dần tôi cũng mê. Hí kịch tình tiết bình thường gần sát cuộc sống, hơn nữa phân nửa lấy từ tích truyện dân gian xưa, làm cho người ta có cảm giác gần gũi. Giọng hát trong việt kịch và hoàng mai kịch lại uyển chuyển tuyệt đẹp, thật dễ dàng thích.”
“Thế còn kinh kịch?”
“Kinh kịch tuy rằng là quốc túy, nhưng tôi lại không thích được, có thể là bên trong không chú ý nhiều lắm. Côn khúc cũng vậy, gần đây dường như thật phong mỹ, nhưng có mấy cái biết là thật, hơn phân nửa phụ làm phong nhã thôi. Tôi đối với chung ái tất cả đều thật cố chấp, mặc kệ nó là tục văn hay là nhã.”
“Anh đồng ý với quan điểm này.” Chúng tôi nhìn nhau cười.
Xem ca kịch không giống xem phim, mua Côca và bỏng, mặc quần jean áo phông, ngồi chung trong một khán phòng tối, ai cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái, mặc dù không nhất định phải mặc quần áo sang trọng như đàn ông mặc Âu phục, phụ nữ mặc váy dài. Đến nhà hát xem ca kịch, tôi nhìn mọi người bốn phía cảm thấy giống như đi trên thảm đỏ. Thẩm Ngưỡng Nam tập mãi thành thói quen, còn tôi cả người đều không được tự nhiên.
Thời gian vẫn còn sớm, Thẩm Ngưỡng Nam nắm tay tôi, đến phòng nghỉ một lúc. Mới vừa vào, một người đàn ông đang nói chuyện với người khác, vươn tay vẫy Thẩm Ngưỡng nam cười: “Ngưỡng Nam, đã lâu không gặp, vẫn khỏe chứ.”
“Bách Thanh, về lúc nào vậy? Cậu có chút béo lên đấy.” Cảm xúc của Thẩm Ngưỡng Nam có chút kích động, tôi mỉm cười đứng một bên, nhìn anh nói to.
Người đàn ông kia vỗ vỗ vào bụng, cười khờ nói: “Đúng thế, đồ ăn của Mỹ calo nhiều quá, không lưu ý sẽ béo. Mình về được hai tháng rồi, định chờ công việc xử lý ổn thỏa, anh em bạn học cùng nhau tụ tập.”
“Được, mình nhất định xin đợi.”
Người trong phòng nghỉ đến dần dần nhiều hơn, rất nhiều nghệ sĩ nổi tiếng, thấy Thẩm Ngưỡng Nam đều tiến đến thăm hỏi ân cần. Giới nghệ sĩ, sóng sau đè sóng trước, ai cũng sẽ không thể vĩnh viễn là nhân vật chính. Người như Thẩm Ngưỡng Nam cũng là người tài trong biển lớn.
Đối mặt với bọn họ, Thẩm Ngưỡng Nam lễ phép tỏ vẻ thân thiết. Người đàn ông tên Bách Thanh thấy được tôi ở phía sau anh: “Ngưỡng Nam, cô ấy là ai?”
Thẩm Ngưỡng Nam quay người lại nắm lấy eo tôi, cười nói: “Đây là cô giáo Thần Hi.”
Bách Thanh đánh giá tôi từ trên xuống dưới, vẻ mặt rất là kinh ngạc: “Tôi cảm thấy dường như đã gặp cô ở đâu đó rồi.”
Tôi lễ phép mỉm cười: “Chắc là do bề ngoài của tôi rất phổ biến.”
“Không phải!” Anh nhíu mày, cố gắng suy tư nhớ lại.
“Bách Thanh, Thần Hi vừa tới Bắc Kinh, cậu không thể đã từng gặp cô ấy được.”
“Đúng rồi!”, vẻ mặt Bách Thanh như bừng tỉnh đại ngộ: “Cô biết Đàm Kiếm không?”
Tôi kinh ngạc gật đầu: “Là học sinh của tôi!”
Bách Thanh cười ha ha: “ Cậu ấy là em họ của tôi, trường các cô có trận đấu thể dục, trong ảnh của tuần san trường có hình hai người, tôi đã thấy, lúc đấy còn tưởng bạn gái cậu ta chứ!”
Tôi đỏ mặt, tôi không khác lắm có thể làm dì của Đàm Kiếm, ánh mắt của anh ta sao có thể kém đến nỗi nhìn thành như vậy chứ.
“Tiểu Thần, cô biết không, Đàm Kiếm sang năm muốn tới Bắc Kinh học tiếp.”
“A?”
“Cậu ấy thi đỗ học viện nghiên cứu Kinh tế Bắc Kinh. Cái thằng nhóc này, lúc học trung học không thật tiếp thu được lắm, lúc thi đại học mới nỗ lực, may mà không quá chậm.”
Ồ, tôi hiểu được, không trách lúc đấy vẻ mặt Đàm Kiếm ngời sáng như ánh mặt trời ước định với tôi.
Có được học sinh như thế, thầy cô cũng rất đắc ý. “Sau khi cậu ấy đến, bảo cho tôi số điện thoại, tôi mời cậu ấy ăn cơm.”
“Làm sao lại để cho cô mời được, để tôi mời mới hợp lẽ, Đàm Kiếm đối với cô giáo Thần Hi vô cùng tôn kính.” Bách Thanh chắc là khách khí nói vậy, thế mà tôi lại nghe thành những lời châm chọc. Đàm Kiếm không hận tôi là may lắm rồi, tôi như gà mẹ quản thúc cậu ta hai năm. Không muốn tiếp tục đề tài này, tôi hướng mắt về phía Thẩm Ngưỡng Nam cầu cứu. Nhận thấy tín hiệu của tôi, anh vỗ vỗ vai Bách Thanh, chỉ vào sân khấu kịch. Bách Thanh hiểu ra, gật gật đầu. Anh ta bỗng nhiên lại như thần sắc tỉnh lại, hỏi: “Ngưỡng Nam, cậu làm sao quen biết tiểu Thần?”
“A, nhặt được trên đường cái.”
Bách thanh cười ha ha, không truy hỏi nữa. Cái vấn đề riêng tư lòng vòng luẩn quẩn kia của họ xem ra rất sâu, trong lúc đó đều rất ăn ý với nhau. Tôi hướng tới anh ta một nụ cười tươi hoàn mỹ, câu nói này tựa như một câu vui đùa hài hước, nhưng cũng có mấy phần chân thật.
Tên của vở ca kịch là “Đồ lan đóa”, là một vở kịch nổi tiếng, là chuyện xưa nói về vận mệnh đa đoan của một cô công chúa Trung Quốc. Nữ diễn viên hát chính luôn luôn hơi béo, không có nhiều dạng, tựa như có chút âm cao không hát lên được, đêm nay cũng không phải ngoại lệ. Sân khấu được bố trí vô cùng đẹp mà cao nhã, phục sức diễn viên đẹp lấp lánh. Thật là một bữa tiệc thị giác thính giác. Thế nhưng tôi không thể ngấm được. Tôi nhìn trước ngó sau, phải trái đánh giá mấy lần, vở kịch chính tôi lúc xem lúc không, lưng dựng thẳng nhìn mấy lần, sau đó bắt đầu trong tiếng nhạc xem trộm thần thái người khác. Bọn họ tựa hồ đều thật biết thưởng thức buổi tối xinh đẹp này, mỗi mình tôi như cái người ngồi nhầm chỗ.
Cảm thấy dài như một thế kỷ, rốt cục cũng nghỉ ngơi giữa vở kịch. Đứng trong phòng nghỉ, vẻ mặt tôi ủ rũ, tránh ở góc trong che miệng ngáp. Có vài vị diễn viên lôi kéo Thẩm Ngưỡng Nam thảo luận giọng hát gì gì đó, anh ấy cũng thỉnh thoảng quay đầu nhìn tôi, tôi đáp lại anh ta bằng nụ cười tươi tắn. Anh cuối cùng cũng là người phép tắc, vội vàng ứng phó vài câu, xoay người đến giúp tôi.
“Cố gắng không tồi!” Anh ta khen tôi, tôi cười khổ.
Anh cúi người nhẹ giọng nói bên tai tôi: “Để đến lúc được nửa sau vở kịch, chúng ta có thể rời đi. Hiện tại đi thì không được phải phép cho lắm.”
Tư thế này làm cho người khác lén lút ghé mắt nhìn đến.
Tôi cố gắng mở to hai mắt, tưởng như có thể đuổi đi một chút buồn ngủ: “Không cần, anh xem đi, tôi đứng ở phòng nghỉ một lúc là được.” Phòng nghỉ vốn nên làm để cho người ta nghỉ ngơi.
“A, vở kịch này tôi đã xem qua vài lần, vốn hôm nay định đi riêng cùng em, không ngờ lại làm em không thoải mái.” Anh có chút cảm thấy có lỗi, tôi lại xấu hổ: “ Là tôi không biết thưởng thức cao như vậy.”
Anh lắc đầu phủ định: “Nội tâm em yêu ghét quá rõ ràng, đối với những thứ chung chung, dùng tâm để thưởng thức, em lại khác, ngay cả ứng phó một chút cũng lười làm.”
Anh ấy đang ở đây đọc ra suy nghĩ của tôi ư? Tôi có khi còn không hiểu mình, con ngườii vốn chính là mâu thuẫn. Đèn tắt, Thẩm Ngưỡng Nam tựa như một tinh cầu tự sáng lên, phát ra ánh sáng làm tôi thấy chói mắt, tôi không dám nhìn thẳng anh.
“Đi thôi!” Người khác vào khán đài, anh cầm sẵn tay tôi không buông.
Anh đối với tôi thật tốt, luôn cưng chiều tôi, tôi hiểu rõ, nhưng hiện tại tôi lại không biết đáp lại như thế nào.
Bình luận facebook